Khi Công Chúa Trở Thành Lọ Lem!
Chương 12: Sự Lựa Chọn Tốt Nhất!
Ravi
20/07/2019
BIỆT THỰ DIỆP GIA!
Trần Lâm đứng giữa cánh cổng lớn sốt ruột đi đi lại lại, ánh mắt lúc nào cũng hướng ra bên ngoài đường lớn. Chợt đèn ô tô chiếu thẳng vào người ông, Trần Lâm vội ngẩng đầu lên nhìn về hướng chiếc ô tô đang tiến gần tới phía ông.
Diệp Bối Bối bước ra từ ghế lái phụ, sau đó bước vội về phía Trần Lâm :
Bác Lâm, sao bác lại ra đây
Muộn như vậy còn không thấy con về nên bác ra đây đợi con, con đi đâu mà về muộn như vậy? Làm bác lo quá - Trần Lâm nheo mắt lại vỗ vỗ bàn tay Diệp Bối Bối
Con.. - Diệp Bối Bối chưa nói hết câu thì Cao Viễn Minh bước xuống xe tiến về phía hai người lên tiếng :
Bác Lâm, bác vẫn khỏe chứ? Đã lâu không gặp - Cao Viễn Minh cười nhẹ nhìn Trần Lâm.
Thiếu gia, sao cậu lại đi chung với Tiểu Bối ? - Trần Lâm gương mặt có chút biến sắc khi nhìn thấy Cao Viễn Minh.
Sao vậy? - Cao Viễn Minh có hơi thắc mắc khi nhìn thấy sắc mặt của Trần Lâm đã thay đổi.
Cao Viễn Minh vốn là con riêng của Cao Viễn Tư, lại có quan hệ tốt với Tiểu Bối từ nhỏ, đặc biệt là không có liên quan gì hay mối bận tâm nào đến sự tranh đấu quyền lực, có lẽ cậu là người thích hợp để bảo vệ tiểu Bối!
Trần Lâm trầm tư suy nghĩ một lúc rồi quay sang nhìn Diệp Bối Bối :
Tiểu Bối, con vào nhà trước đi, bác có chuyện muốn nói với Viễn Minh thiếu gia
Có chuyện gì ạ? - Diệp Bối Bối gặng hỏi lại
một vài chuyện cũ thôi, con vào nhà đi - Trần Lâm hiền hậu nhìn nó.
Vậy được, con vào nhà trước - Diệp Bối Bối gật nhẹ đầu với Trần Lâm rồi quay sang nhìn Cao Viễn Minh. Cao Viễn Minh chỉ cười nhẹ rồi gật đầu. Anh đút tay vào túi nhìn theo bóng dáng Diệp Bối Bối đang bước vào bên trong rồi quay sang nhìn Trần Lâm lên tiếng trách móc :
Cháu đã bảo bác đừng gọi cháu là thiếu gia này, thiếu gia nọ nữa mà - Viễn Minh nhíu mày trách móc.
Thiếu gia, cậu vẫn luôn hòa nhã và tốt bụng như vậy - Trần Lâm cười hiền hậu nhìn Viễn Minh, ngừng một lúc ông lại lên tiếng - Thật tốt nếu cậu có thể bảo vệ Tiểu Bối!
Bảo vệ Tiểu Bối sao? - Viễn Minh có chút ngạc nhiên hỏi lại - Tiểu Bối có chuyện gì sao?
Tâm trạng con bé vẫn ổn có lẽ hai người chưa nói chuyện được nhiều, tôi không vòng vo nữa! Sau cái chết của chủ tịch Diệp, Tiểu Bối đã mắc hội chứng mất trí do quá sốc, không thể chấp nhận được sự thật mà đóng băng kí ức của bản thân. Vì không muốn hỏi quá nhiều làm Tiểu Bối nhớ lại nên tôi cũng không biết con bé đã quên những gì nhưng mong cậu hãy giúp đỡ - Trần Lâm cúi gập nửa người trước Viễn Minh, giọng nói thành khẩn hướng về phía Viễn Minh. Quả thực, không còn ai phù hợp hơn cậu!
Bác đừng làm vậy, giữa cháu và Tiểu Bối không còn xa lạ gì nữa. Ngược lại Tiểu Bối đối với cháu rất quan trọng - Viễn Minh vừa nói vừa vội đỡ người Trần Lâm dậy - Bác muốn cháu làm gì ạ?
Động lực lớn của Tiểu Bối chính là chủ tịch! Hi vọng một ngày nào đó có thể khôi phục được công ty và tìm lại ba ba của mình - Trần Lâm giọng đều đều cất lên. Ánh mắt thâm trầm nhìn Viễn Minh.
Cháu hiểu rồi! Nhất định cháu sẽ bảo vệ tốt cho cô ấy! - Viễn Minh chắc nịch nhìn Trần Lâm khiến ông cũng cảm thấy nhẹ lòng hẳn đi.
Bác vào nhà đi! À còn đây là thuốc bác sĩ kê cho Tiểu Bối. Dạ dày cô ấy không được tốt, bác nên để ý bữa ăn của cô ấy một chút. Cháu xin phép - Viễn Minh nhìn Trần Lâm nói rồi như sực nhớ ra điều gì liền rút trong túi ra bọc thuốc.
Tôi sẽ chú ý hơn, cậu về cẩn thận - Trần Lâm hơi cúi đầu nói.
Viễn Minh hơi quay đầu nhìn vào bên trong căn biệt thự rồi quay ra nhìn Trần Lâm một lúc rồi quay người đi.
Thiếu gia... Cảm ơn cậu - Trần Lâm vội nói khi nhìn thấy Viễn Minh sắp bước vào bên trong xe.
Viễn Minh chỉ ngước đầu lên nhìn ông cười nhẹ rồi bước vào xe.
Thiếu gia, chúng ta đi đâu? - Lái xe riêng của anh vội hỏi.
Về biệt thự Cao thị! - Viễn Minh trầm giọng nói.
Lái xe của anh có chút bất ngờ vì đã lâu anh không trở về biệt thự Cao thị nhưng cũng không nói gì nhiều, cho xe quay lại.
***
BIỆT THỰ CAO THỊ!
Phòng Khách!
Thiếu gia - những người hầu nữ gần đó vội cúi gập người khi nhìn thấy Viễn Minh bước vào
Cao Viễn Tư lúc này mới rời mắt khỏi tờ báo ngước lên nhìn anh.
Tiểu Minh, tối như vậy rồi còn đến, có việc gì quan trọng sao? - Cao Viễn Tư gập tờ báo lại rồi lên tiếng.
Ba, con muốn nhờ ba một chuyện. Ba có thể gỡ hết tất cả các tờ báo liên quan đến bác Diệp được không? - Viễn Minh bước tới đối diện nhìn ông.
Tất nhiên, nhưng tại sao đột nhiên con lại muốn như vậy? Hay là... Con bé trở về rồi ư? - Cao Viễn Tư thay đổi nét mặt nhìn Viễn Minh.
Con muốn vào học trường Trang Kính. Thủ tục nhập học phiền ba rồi. Con xin phép - Viễn Minh cúi nhẹ đầu rồi đứng dậy, gương mặt hơi cúi đầu nhìn ông - Trời cũng không còn sớm nữa, đọc báo không tốt đâu. Ba nghỉ ngơi sớm đi - Viễn Minh nói rồi một mạch đi thẳng ra ngoài.
Cao Viễn Tư hơi cúi đầu xuống nhìn tờ báo rồi ngước lên nhìn về phía cửa lớn khẽ cười nhẹ.
----------------
Chào mọi người, Ravi đã quay lại rồi đây ❤ cảm ơn mọi người đã luôn theo dõi và ủng hộ Ravi. ❤ Ravi sẽ cố gắng viết thật hay và chăm chỉ ra chương mới ạ ❤ Một lần nữa, Ravi cảm ơn ạ. Đặc biệt là một số bạn vẫn luôn theo dõi tình hình thi cử và luôn để lại cmt cổ vũ Ravi ạ
Trần Lâm đứng giữa cánh cổng lớn sốt ruột đi đi lại lại, ánh mắt lúc nào cũng hướng ra bên ngoài đường lớn. Chợt đèn ô tô chiếu thẳng vào người ông, Trần Lâm vội ngẩng đầu lên nhìn về hướng chiếc ô tô đang tiến gần tới phía ông.
Diệp Bối Bối bước ra từ ghế lái phụ, sau đó bước vội về phía Trần Lâm :
Bác Lâm, sao bác lại ra đây
Muộn như vậy còn không thấy con về nên bác ra đây đợi con, con đi đâu mà về muộn như vậy? Làm bác lo quá - Trần Lâm nheo mắt lại vỗ vỗ bàn tay Diệp Bối Bối
Con.. - Diệp Bối Bối chưa nói hết câu thì Cao Viễn Minh bước xuống xe tiến về phía hai người lên tiếng :
Bác Lâm, bác vẫn khỏe chứ? Đã lâu không gặp - Cao Viễn Minh cười nhẹ nhìn Trần Lâm.
Thiếu gia, sao cậu lại đi chung với Tiểu Bối ? - Trần Lâm gương mặt có chút biến sắc khi nhìn thấy Cao Viễn Minh.
Sao vậy? - Cao Viễn Minh có hơi thắc mắc khi nhìn thấy sắc mặt của Trần Lâm đã thay đổi.
Cao Viễn Minh vốn là con riêng của Cao Viễn Tư, lại có quan hệ tốt với Tiểu Bối từ nhỏ, đặc biệt là không có liên quan gì hay mối bận tâm nào đến sự tranh đấu quyền lực, có lẽ cậu là người thích hợp để bảo vệ tiểu Bối!
Trần Lâm trầm tư suy nghĩ một lúc rồi quay sang nhìn Diệp Bối Bối :
Tiểu Bối, con vào nhà trước đi, bác có chuyện muốn nói với Viễn Minh thiếu gia
Có chuyện gì ạ? - Diệp Bối Bối gặng hỏi lại
một vài chuyện cũ thôi, con vào nhà đi - Trần Lâm hiền hậu nhìn nó.
Vậy được, con vào nhà trước - Diệp Bối Bối gật nhẹ đầu với Trần Lâm rồi quay sang nhìn Cao Viễn Minh. Cao Viễn Minh chỉ cười nhẹ rồi gật đầu. Anh đút tay vào túi nhìn theo bóng dáng Diệp Bối Bối đang bước vào bên trong rồi quay sang nhìn Trần Lâm lên tiếng trách móc :
Cháu đã bảo bác đừng gọi cháu là thiếu gia này, thiếu gia nọ nữa mà - Viễn Minh nhíu mày trách móc.
Thiếu gia, cậu vẫn luôn hòa nhã và tốt bụng như vậy - Trần Lâm cười hiền hậu nhìn Viễn Minh, ngừng một lúc ông lại lên tiếng - Thật tốt nếu cậu có thể bảo vệ Tiểu Bối!
Bảo vệ Tiểu Bối sao? - Viễn Minh có chút ngạc nhiên hỏi lại - Tiểu Bối có chuyện gì sao?
Tâm trạng con bé vẫn ổn có lẽ hai người chưa nói chuyện được nhiều, tôi không vòng vo nữa! Sau cái chết của chủ tịch Diệp, Tiểu Bối đã mắc hội chứng mất trí do quá sốc, không thể chấp nhận được sự thật mà đóng băng kí ức của bản thân. Vì không muốn hỏi quá nhiều làm Tiểu Bối nhớ lại nên tôi cũng không biết con bé đã quên những gì nhưng mong cậu hãy giúp đỡ - Trần Lâm cúi gập nửa người trước Viễn Minh, giọng nói thành khẩn hướng về phía Viễn Minh. Quả thực, không còn ai phù hợp hơn cậu!
Bác đừng làm vậy, giữa cháu và Tiểu Bối không còn xa lạ gì nữa. Ngược lại Tiểu Bối đối với cháu rất quan trọng - Viễn Minh vừa nói vừa vội đỡ người Trần Lâm dậy - Bác muốn cháu làm gì ạ?
Động lực lớn của Tiểu Bối chính là chủ tịch! Hi vọng một ngày nào đó có thể khôi phục được công ty và tìm lại ba ba của mình - Trần Lâm giọng đều đều cất lên. Ánh mắt thâm trầm nhìn Viễn Minh.
Cháu hiểu rồi! Nhất định cháu sẽ bảo vệ tốt cho cô ấy! - Viễn Minh chắc nịch nhìn Trần Lâm khiến ông cũng cảm thấy nhẹ lòng hẳn đi.
Bác vào nhà đi! À còn đây là thuốc bác sĩ kê cho Tiểu Bối. Dạ dày cô ấy không được tốt, bác nên để ý bữa ăn của cô ấy một chút. Cháu xin phép - Viễn Minh nhìn Trần Lâm nói rồi như sực nhớ ra điều gì liền rút trong túi ra bọc thuốc.
Tôi sẽ chú ý hơn, cậu về cẩn thận - Trần Lâm hơi cúi đầu nói.
Viễn Minh hơi quay đầu nhìn vào bên trong căn biệt thự rồi quay ra nhìn Trần Lâm một lúc rồi quay người đi.
Thiếu gia... Cảm ơn cậu - Trần Lâm vội nói khi nhìn thấy Viễn Minh sắp bước vào bên trong xe.
Viễn Minh chỉ ngước đầu lên nhìn ông cười nhẹ rồi bước vào xe.
Thiếu gia, chúng ta đi đâu? - Lái xe riêng của anh vội hỏi.
Về biệt thự Cao thị! - Viễn Minh trầm giọng nói.
Lái xe của anh có chút bất ngờ vì đã lâu anh không trở về biệt thự Cao thị nhưng cũng không nói gì nhiều, cho xe quay lại.
***
BIỆT THỰ CAO THỊ!
Phòng Khách!
Thiếu gia - những người hầu nữ gần đó vội cúi gập người khi nhìn thấy Viễn Minh bước vào
Cao Viễn Tư lúc này mới rời mắt khỏi tờ báo ngước lên nhìn anh.
Tiểu Minh, tối như vậy rồi còn đến, có việc gì quan trọng sao? - Cao Viễn Tư gập tờ báo lại rồi lên tiếng.
Ba, con muốn nhờ ba một chuyện. Ba có thể gỡ hết tất cả các tờ báo liên quan đến bác Diệp được không? - Viễn Minh bước tới đối diện nhìn ông.
Tất nhiên, nhưng tại sao đột nhiên con lại muốn như vậy? Hay là... Con bé trở về rồi ư? - Cao Viễn Tư thay đổi nét mặt nhìn Viễn Minh.
Con muốn vào học trường Trang Kính. Thủ tục nhập học phiền ba rồi. Con xin phép - Viễn Minh cúi nhẹ đầu rồi đứng dậy, gương mặt hơi cúi đầu nhìn ông - Trời cũng không còn sớm nữa, đọc báo không tốt đâu. Ba nghỉ ngơi sớm đi - Viễn Minh nói rồi một mạch đi thẳng ra ngoài.
Cao Viễn Tư hơi cúi đầu xuống nhìn tờ báo rồi ngước lên nhìn về phía cửa lớn khẽ cười nhẹ.
----------------
Chào mọi người, Ravi đã quay lại rồi đây ❤ cảm ơn mọi người đã luôn theo dõi và ủng hộ Ravi. ❤ Ravi sẽ cố gắng viết thật hay và chăm chỉ ra chương mới ạ ❤ Một lần nữa, Ravi cảm ơn ạ. Đặc biệt là một số bạn vẫn luôn theo dõi tình hình thi cử và luôn để lại cmt cổ vũ Ravi ạ
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.