Khi Đại Ca Giang Hồ Là Dân Thích Bị Ngược
Chương 37: Chương 31.2
Lửng Con
26/08/2016
Thùy Vân nhìn chị gái bị đám du côn vây quanh, tiếng la hét của chị ấy.. Lần này cô chết thật rồi. Dù sao cô cũng quá mệt rồi, cô nhắm mắt lại.
“RẦM!”
Trong mơ màng cô thấy Lý Thanh và đám ngốc kia, cô thấy Lý Cảnh không ngừng gọi tên cô nhưng cô quá mệt rồi.
…
Lý Cảnh vừa đạp cửa vào đã thấy Thùy Vân nằm sóng soài trên mặt đất, người đầy vết thương. Anh vội chạy tới ôm chặt lấy cô xem xét tình hình thấy hơi thở yếu dần của cô thì không thể không đau lòng. Anh bế cô lên và hét lớn:
“Chuyện còn lại giao cho anh. Tôi đưa cô ấy đến bệnh viện ngay.”
Anh vội đưa cô lên xe và ra lệnh đàn em lái xe đi. Trên xe, anh ôm chặt lấy Thùy Vân và không ngừng gọi tên cô, không thể để người này ngủ được.
“Thùy Vân, anh tới cứu em rồi đây.”
“Em đừng ngủ nữa Thùy Vân.”
“Xin lỗi Thùy Vân, anh đã đến cứu em trễ.”
Lý Cảnh không ngừng lẩm bẩm gọi tên cô. Anh thề không tha cho kẻ đã làm cô ra nông nổi này.
…
Lý Thanh và đàn em vừa vào đã thấy em trai mình ôm chầm lấy Thùy Vân không ngừng lẩm bẩm, sau đó anh nhìn vào góc thẩy 5 tên giang hồ kinh ngạc nhìn Lý Cảnh, dưới chân chúng là Thùy Hân bị xé nát áo.
“Tụi bây ăn gan hùm hả?” – anh hét lên. Thật không ngờ anh mới rời khỏi Lai Hoa Bang không lâu mà tổ chức đã lộn xộn thế này.
Sau đó anh chạy tới ngay xem xét Thùy Hân, cô gái này không nói gì mà chỉ im lặng cúi đầu xuống, tay ôm chặt áo bị xé tơi tả.
“Cô không sao chứ?” – anh cúi xuống xem xét.
Cô không nói gì cả. Chỉ cúi đầu im lặng.
“Chuyện còn lại giao cho anh. Tôi đưa cô ấy đến bệnh viện ngay.” – tiếng em trai anh vang lên. Anh thấy Lý Cảnh mặt mày tái xanh ôm ngay Thùy Hân chạy ngay ra ngoài không để ý gì xung quanh nữa.
“Tui bây chán sống rồi.” – anh cởi áo khoác mặc lên người Thùy Hân và ra lệnh cho đàn em – “Xử lý tụi nó đi.”
“Cô không sao chứ?” – Lý Thanh hỏi lại giọng không giấu sự lo lắng nhìn Thùy Hân. Cô vẫn bất động. Nhìn lại thấy chỉ có áo bị xé chứ quần vẫn còn nguyên, có lẽ cô gái này quá sợ hãi chăng.
“Đưa tôi giày của anh?” – Thùy Hân lên tiếng.
“Hả?” – anh có nghe lộn không?
“Đưa đây.” – cô ra lệnh, không hề ngẩng lên nhìn người đàn ông đang lo lắng nhìn mình.
Vừa đưa giày cho Thùy Hân, anh đã thấy cô cầm chặt nó xông vào đánh đám du côn mới bị hạ và la hét:
“Tụi bây dám đụng chị đây hả… Cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga hả… Thằng khốn này ban nãy dám đánh em gái tao sao… Mày chán sống rồi!”
Thùy Hân đưa tay liên tục cầm giày Lý Thanh đập đám du côn dám phạm thượng đụng vào cô mặc kệ ánh mắt kinh ngạc và sững sờ của đám người Lý Thanh.
“Cô… cô bình tĩnh lại đi.” – Lý Thanh nắm tay cô lại – “chúng ta cần lấy cung tụi nó nữa.”
“Bốp” – Thùy Hân lấy giày đập vào Lý Thanh. Cô hận đám du côn kia một nhưng hận 2 anh em nhà này mười.
“Anh em các người ân oán gì sao mà liên lụy chị em tôi hả? Biết em gái tôi chịu thê thảm như thế nào không?” – cô hét lên – “Còn con trai tôi nữa. Giờ chả biết nó sao rồi.” – nước mắt cô không ngừng rơi.
“Con nhỏ này láo thật. Dám đánh đại ca.” – một tên đàn em của Lý Thanh xông tới – “Mày đừng nghĩ chị gái đại tỷ mà tụi tao tha đó.”
“Tụi bây im đi” – Lý Thanh hét lên.
Lý Thanh đứng tần ngần nhìn cô gái đang khóc trước mặt mình không biết xử lý thế nào. Mới ban nãy còn dữ dằn lắm cơ mà sao giờ lại khóc như thế. Anh không như em trai mình kinh nghiệm với con gái đầy mình, thay bồ như thay áo. Mà quan hệ anh và cô gái này càng không phải kiểu quan hệ như giữa Lý Cảnh và Thùy Vân mà chỉ đơn thuần là quan hệ giữa cấp trên và cấp dưới. Haiz, thật chả biết làm gì.
“Tụi bây bắt bọn chúng lại xử lý nội bộ. Tao mới rời khỏi đây 1 chút mà cái bang này lộn xộn cả rồi, thu nhận cả đám hạ lưu như thế.” – anh hét lớn ra lệnh cho mấy tên đàn em của mình. Thật không hiểu nổi thằng nhãi đó đi du học nước ngoài mà quản lý có mấy anh em mà không xong là sao?
Lý Thanh không muốn nhìn thấy nước mắt phụ nữ nên cùng anh em áp giải đám du côn kia đi. Anh hét lên với cô gái còn đang đứng khóc đằng sau:
“Khóc gì mà khóc nữa. Con trai cô đang ăn uống phủ phê ở chỗ tôi đây nè. Cô biết nó quậy đám anh em tôi như thế nào không?”
Thùy Hân ngẩng người quay lên nhìn tên học việc ngu ngốc thường ngày lạnh lùng đi phía trước. Hắn đang chăm sóc con trai cô sao?
…
Thùy Vân mở mắt thì thấy bản thân đã ở bệnh viện, bên cạnh là Lý Cảnh đang ngồi nhìn mình với ánh mắt lo lắng.
“Em tỉnh rồi sao?”
Cô gật đầu – “Chị gái tôi đâu?”
“Cô ấy không sao cả. Em đừng lo.” – Lý Cảnh nhìn cô dịu dàng nói và đưa tay xoa đầu cô.
“Ừ” – Thùy Vân để yên cho người đàn ông này xoa đầu mình, cô nhớ hồi nhỏ khi cô bị sốt ba mẹ cô từng làm thế nên có chút hoài niệm cảm giác này – “Kẻ đứng sau là ai?”
“Hả?”
“Lão gia kẻ cho người bắt cóc chúng tôi là ai?” – cô lạnh lùng nói.
“Em không cần biết.”
“Kẻ nào dám đụng đến gia đình tôi, tôi không tha cho chúng đâu” – giọng cô đầy sát khi – “Còn anh nữa, đừng nghĩ là bản thân vô tội.”
“Mọi chuyện để tôi lo.”
“Anh lo được thì tôi đâu có ra nông nỗi này.”
Lý Cảnh nhìn Thùy Vân mà đau lòng, cô ấy nói đúng.
“Không bao giờ xảy ra chuyện như thế này nữa đâu. Tôi sẽ không cho ai đụng đến em.”
“Kẻ đó là ai?” – Thùy Vân lạnh lùng nói. Cô không phải dạng người nhân từ. Kẻ nào dám đụng đến người nhà cô đồng nghĩa tuyên chiến với cô, chỉ chút nữa là chị Hân bị giết rồi.
“Tôi đã nói em không cần biết mà.” – anh gắt lên.
“Có một người đàn ông tầm bốn năm chục tuổi là kẻ cầm đầu đám người đó. Bắt được hết chưa? Chúng là kẻ đã hành hạ tôi và chị tôi.”
“Tôi sẽ trả thù giúp em.”
Thùy Vân quét ánh mắt lạnh tanh lên mặt Lý Cảnh – “Anh có quyền gì trả thù cho tôi. Tôi mới là người bị chúng đánh ra nông nổi này, nếu tôi không làm thì anh càng không có tư cách làm. Các người định xử lý nội bộ như thế nào tôi không cần biết nhưng chuyện giữa tôi với hắn thì phải để tự tôi giải quyết.”
Lý Cảnh cứng họng trước lời lẽ và ánh mắt của Thùy Vân, cô gái này nổi giận thật rồi.
“Khi nào em bình phục thì tôi sẽ đưa em đi gặp chúng.”
“Hành hạ người khác thì không cần bình phục đâu.” – cô mỉm cười độc ác – “Tôi muốn cho đám người đó biết đã đụng đến ai.”
Anh nhìn nụ cười của Thùy Vân mà lạnh người. Lý Cảnh nhớ đến lần cô kề dao lên thủ hạ của anh cũng là ánh mắt này – đầy sát khí.
“Vết thương em không nhẹ đâu…” – anh nắm lấy tay cô – “Nghỉ ngơi trước đi, tôi sẽ để em tự tay trả thù”. Anh không muốn thấy một Thùy Vân như thế này.
“Lý Cảnh, anh biết là ban nãy tôi có một giấc mơ không?” – Thùy Vân bình tĩnh lại nhìn anh.
“Hửm?”
“Tôi nhớ lại hồi còn nhỏ, khi tôi bị sốt cao. Trong lúc tôi mơ màng thì họ đã thay nhau chăm sóc tôi như thế nào, họ đã xoa đầu tôi như anh làm ban nãy” – cô mỉm cười.
“Vậy sao?” – đây là lần đầu tiên Thùy Vân trải lòng với anh.
“Nhưng khi tôi tỉnh táo thì anh biết tôi nghe được gì không? Lời chì chiết và đổ lỗi nhau của họ” – cô vẫn giữ nụ cười trên môi – “nên ban nãy tôi sợ khi tỉnh lại sẽ nghe thấy những âm thanh đó. May mà không phải.”
“Em đừng nói nữa.”
“Nhưng tôi nhớ lại chị Hân, mấy tháng nay sống cùng chị ấy tôi vui lắm. Tôi bắt đầu có lại cảm giác gia đình” – Thùy Vân nói tiếp – “Thế nên bằng mọi giá tôi sẽ bảo vệ mọi thứ, tôi không cho phép ai làm hại người mình quan tâm cả. Kể cả có trở thành ác quỷ đi nữa.” – cô mỉm cười với anh.
Lý Cảnh đưa tay xoa đầu cô, đến bây giờ anh biết chắc chắn mình sẽ không bao giờ buông bỏ được cô gái này, anh mỉm cười.
“Nếu em là ác quỷ thì tôi là 1 kẻ còn tệ hơn cả ác quỷ.”
Anh không muốn bản thân mất cô gái này bằng bất cứ giá nào. Trước nay anh chưa từng đặt nặng thứ gì nhưng đến hôm nay anh biết có 1 thứ mình cần bảo vệ.
“RẦM!”
Trong mơ màng cô thấy Lý Thanh và đám ngốc kia, cô thấy Lý Cảnh không ngừng gọi tên cô nhưng cô quá mệt rồi.
…
Lý Cảnh vừa đạp cửa vào đã thấy Thùy Vân nằm sóng soài trên mặt đất, người đầy vết thương. Anh vội chạy tới ôm chặt lấy cô xem xét tình hình thấy hơi thở yếu dần của cô thì không thể không đau lòng. Anh bế cô lên và hét lớn:
“Chuyện còn lại giao cho anh. Tôi đưa cô ấy đến bệnh viện ngay.”
Anh vội đưa cô lên xe và ra lệnh đàn em lái xe đi. Trên xe, anh ôm chặt lấy Thùy Vân và không ngừng gọi tên cô, không thể để người này ngủ được.
“Thùy Vân, anh tới cứu em rồi đây.”
“Em đừng ngủ nữa Thùy Vân.”
“Xin lỗi Thùy Vân, anh đã đến cứu em trễ.”
Lý Cảnh không ngừng lẩm bẩm gọi tên cô. Anh thề không tha cho kẻ đã làm cô ra nông nổi này.
…
Lý Thanh và đàn em vừa vào đã thấy em trai mình ôm chầm lấy Thùy Vân không ngừng lẩm bẩm, sau đó anh nhìn vào góc thẩy 5 tên giang hồ kinh ngạc nhìn Lý Cảnh, dưới chân chúng là Thùy Hân bị xé nát áo.
“Tụi bây ăn gan hùm hả?” – anh hét lên. Thật không ngờ anh mới rời khỏi Lai Hoa Bang không lâu mà tổ chức đã lộn xộn thế này.
Sau đó anh chạy tới ngay xem xét Thùy Hân, cô gái này không nói gì mà chỉ im lặng cúi đầu xuống, tay ôm chặt áo bị xé tơi tả.
“Cô không sao chứ?” – anh cúi xuống xem xét.
Cô không nói gì cả. Chỉ cúi đầu im lặng.
“Chuyện còn lại giao cho anh. Tôi đưa cô ấy đến bệnh viện ngay.” – tiếng em trai anh vang lên. Anh thấy Lý Cảnh mặt mày tái xanh ôm ngay Thùy Hân chạy ngay ra ngoài không để ý gì xung quanh nữa.
“Tui bây chán sống rồi.” – anh cởi áo khoác mặc lên người Thùy Hân và ra lệnh cho đàn em – “Xử lý tụi nó đi.”
“Cô không sao chứ?” – Lý Thanh hỏi lại giọng không giấu sự lo lắng nhìn Thùy Hân. Cô vẫn bất động. Nhìn lại thấy chỉ có áo bị xé chứ quần vẫn còn nguyên, có lẽ cô gái này quá sợ hãi chăng.
“Đưa tôi giày của anh?” – Thùy Hân lên tiếng.
“Hả?” – anh có nghe lộn không?
“Đưa đây.” – cô ra lệnh, không hề ngẩng lên nhìn người đàn ông đang lo lắng nhìn mình.
Vừa đưa giày cho Thùy Hân, anh đã thấy cô cầm chặt nó xông vào đánh đám du côn mới bị hạ và la hét:
“Tụi bây dám đụng chị đây hả… Cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga hả… Thằng khốn này ban nãy dám đánh em gái tao sao… Mày chán sống rồi!”
Thùy Hân đưa tay liên tục cầm giày Lý Thanh đập đám du côn dám phạm thượng đụng vào cô mặc kệ ánh mắt kinh ngạc và sững sờ của đám người Lý Thanh.
“Cô… cô bình tĩnh lại đi.” – Lý Thanh nắm tay cô lại – “chúng ta cần lấy cung tụi nó nữa.”
“Bốp” – Thùy Hân lấy giày đập vào Lý Thanh. Cô hận đám du côn kia một nhưng hận 2 anh em nhà này mười.
“Anh em các người ân oán gì sao mà liên lụy chị em tôi hả? Biết em gái tôi chịu thê thảm như thế nào không?” – cô hét lên – “Còn con trai tôi nữa. Giờ chả biết nó sao rồi.” – nước mắt cô không ngừng rơi.
“Con nhỏ này láo thật. Dám đánh đại ca.” – một tên đàn em của Lý Thanh xông tới – “Mày đừng nghĩ chị gái đại tỷ mà tụi tao tha đó.”
“Tụi bây im đi” – Lý Thanh hét lên.
Lý Thanh đứng tần ngần nhìn cô gái đang khóc trước mặt mình không biết xử lý thế nào. Mới ban nãy còn dữ dằn lắm cơ mà sao giờ lại khóc như thế. Anh không như em trai mình kinh nghiệm với con gái đầy mình, thay bồ như thay áo. Mà quan hệ anh và cô gái này càng không phải kiểu quan hệ như giữa Lý Cảnh và Thùy Vân mà chỉ đơn thuần là quan hệ giữa cấp trên và cấp dưới. Haiz, thật chả biết làm gì.
“Tụi bây bắt bọn chúng lại xử lý nội bộ. Tao mới rời khỏi đây 1 chút mà cái bang này lộn xộn cả rồi, thu nhận cả đám hạ lưu như thế.” – anh hét lớn ra lệnh cho mấy tên đàn em của mình. Thật không hiểu nổi thằng nhãi đó đi du học nước ngoài mà quản lý có mấy anh em mà không xong là sao?
Lý Thanh không muốn nhìn thấy nước mắt phụ nữ nên cùng anh em áp giải đám du côn kia đi. Anh hét lên với cô gái còn đang đứng khóc đằng sau:
“Khóc gì mà khóc nữa. Con trai cô đang ăn uống phủ phê ở chỗ tôi đây nè. Cô biết nó quậy đám anh em tôi như thế nào không?”
Thùy Hân ngẩng người quay lên nhìn tên học việc ngu ngốc thường ngày lạnh lùng đi phía trước. Hắn đang chăm sóc con trai cô sao?
…
Thùy Vân mở mắt thì thấy bản thân đã ở bệnh viện, bên cạnh là Lý Cảnh đang ngồi nhìn mình với ánh mắt lo lắng.
“Em tỉnh rồi sao?”
Cô gật đầu – “Chị gái tôi đâu?”
“Cô ấy không sao cả. Em đừng lo.” – Lý Cảnh nhìn cô dịu dàng nói và đưa tay xoa đầu cô.
“Ừ” – Thùy Vân để yên cho người đàn ông này xoa đầu mình, cô nhớ hồi nhỏ khi cô bị sốt ba mẹ cô từng làm thế nên có chút hoài niệm cảm giác này – “Kẻ đứng sau là ai?”
“Hả?”
“Lão gia kẻ cho người bắt cóc chúng tôi là ai?” – cô lạnh lùng nói.
“Em không cần biết.”
“Kẻ nào dám đụng đến gia đình tôi, tôi không tha cho chúng đâu” – giọng cô đầy sát khi – “Còn anh nữa, đừng nghĩ là bản thân vô tội.”
“Mọi chuyện để tôi lo.”
“Anh lo được thì tôi đâu có ra nông nỗi này.”
Lý Cảnh nhìn Thùy Vân mà đau lòng, cô ấy nói đúng.
“Không bao giờ xảy ra chuyện như thế này nữa đâu. Tôi sẽ không cho ai đụng đến em.”
“Kẻ đó là ai?” – Thùy Vân lạnh lùng nói. Cô không phải dạng người nhân từ. Kẻ nào dám đụng đến người nhà cô đồng nghĩa tuyên chiến với cô, chỉ chút nữa là chị Hân bị giết rồi.
“Tôi đã nói em không cần biết mà.” – anh gắt lên.
“Có một người đàn ông tầm bốn năm chục tuổi là kẻ cầm đầu đám người đó. Bắt được hết chưa? Chúng là kẻ đã hành hạ tôi và chị tôi.”
“Tôi sẽ trả thù giúp em.”
Thùy Vân quét ánh mắt lạnh tanh lên mặt Lý Cảnh – “Anh có quyền gì trả thù cho tôi. Tôi mới là người bị chúng đánh ra nông nổi này, nếu tôi không làm thì anh càng không có tư cách làm. Các người định xử lý nội bộ như thế nào tôi không cần biết nhưng chuyện giữa tôi với hắn thì phải để tự tôi giải quyết.”
Lý Cảnh cứng họng trước lời lẽ và ánh mắt của Thùy Vân, cô gái này nổi giận thật rồi.
“Khi nào em bình phục thì tôi sẽ đưa em đi gặp chúng.”
“Hành hạ người khác thì không cần bình phục đâu.” – cô mỉm cười độc ác – “Tôi muốn cho đám người đó biết đã đụng đến ai.”
Anh nhìn nụ cười của Thùy Vân mà lạnh người. Lý Cảnh nhớ đến lần cô kề dao lên thủ hạ của anh cũng là ánh mắt này – đầy sát khí.
“Vết thương em không nhẹ đâu…” – anh nắm lấy tay cô – “Nghỉ ngơi trước đi, tôi sẽ để em tự tay trả thù”. Anh không muốn thấy một Thùy Vân như thế này.
“Lý Cảnh, anh biết là ban nãy tôi có một giấc mơ không?” – Thùy Vân bình tĩnh lại nhìn anh.
“Hửm?”
“Tôi nhớ lại hồi còn nhỏ, khi tôi bị sốt cao. Trong lúc tôi mơ màng thì họ đã thay nhau chăm sóc tôi như thế nào, họ đã xoa đầu tôi như anh làm ban nãy” – cô mỉm cười.
“Vậy sao?” – đây là lần đầu tiên Thùy Vân trải lòng với anh.
“Nhưng khi tôi tỉnh táo thì anh biết tôi nghe được gì không? Lời chì chiết và đổ lỗi nhau của họ” – cô vẫn giữ nụ cười trên môi – “nên ban nãy tôi sợ khi tỉnh lại sẽ nghe thấy những âm thanh đó. May mà không phải.”
“Em đừng nói nữa.”
“Nhưng tôi nhớ lại chị Hân, mấy tháng nay sống cùng chị ấy tôi vui lắm. Tôi bắt đầu có lại cảm giác gia đình” – Thùy Vân nói tiếp – “Thế nên bằng mọi giá tôi sẽ bảo vệ mọi thứ, tôi không cho phép ai làm hại người mình quan tâm cả. Kể cả có trở thành ác quỷ đi nữa.” – cô mỉm cười với anh.
Lý Cảnh đưa tay xoa đầu cô, đến bây giờ anh biết chắc chắn mình sẽ không bao giờ buông bỏ được cô gái này, anh mỉm cười.
“Nếu em là ác quỷ thì tôi là 1 kẻ còn tệ hơn cả ác quỷ.”
Anh không muốn bản thân mất cô gái này bằng bất cứ giá nào. Trước nay anh chưa từng đặt nặng thứ gì nhưng đến hôm nay anh biết có 1 thứ mình cần bảo vệ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.