Khi Đại Ca Giang Hồ Là Dân Thích Bị Ngược

Chương 71: chương 58

Lửng Con

03/09/2016

Thùy Vân đi tắm xong ra thấy Lý Cảnh cứ ngồi đăm chiêu nhìn cái điện thoại, không phải anh ta mới nói là kế hoạch bên kia đều thuận lợi sao? Hay là có chuyện rồi…

“Bên kia có vấn đề gì hả?” – cô lên ghế sofa ngồi cạnh anh hỏi.

“Không”

“Sao anh nhìn cái điện thoại này nghiêm trọng thế?”

“Cha anh mới gọi” – Lý Cảnh đáp giọng hoài nghi.

“Ông ta tính làm gì hả? Hay tính bắt cóc em tiếp” – Thùy Vân hốt hoảng hỏi. Quen nhau hơn một năm, cô bị bắt cóc ba lần, giờ chỉ còn thiếu mỗi thành viên cuối của gia đình này thôi. Gia đình này có truyền thống thật kỳ quái mà.

Lý Cảnh ngẩn mặt lên nhìn cô rồi bật cười – “Trí tưởng tượng em phong phú thật.”

“Chứ có chuyện gì mà nhìn anh căng thẳng vậy?”

“À, cha anh gọi điện hỏi thăm anh…” – anh trả lời. Đây là lần đầu tiên ông ta chủ động gọi hỏi thăm đứa con này làm sao anh không nghi ngờ được. Ngay cả 8 năm anh học ở Anh cũng có bao giờ người cha này gọi anh đâu. Kỳ lạ thật!

“Anh hai ơi, anh làm quá quá đi. Anh làm lố như phim “Cô dâu 8 tuổi” ấy, có chút chuyện nhỏ xíu mà làm như thế giới sắp diệt vong.”

“Đây là lần đầu tiên…” - Lý Cảnh ngập ngừng – “…ông ta gọi hỏi thăm anh.”

Cái gia đình này chắc chắn phải mở cuộc họp gia đình mới được. Sao toàn trai tự kỷ không thế này… Mình biết thêm một lý do anh ta rối loạn nhân cách nữa rồi.

“Ông ta nói muốn gặp con dâu tương lai.”

“Hả?” – Thùy Vân mở to mắt nhìn anh – “Em mới qua ải ông ngoại anh giờ tới cha anh sao? Em không có nhiều thông tin về cha anh thì làm sao mà có cách đối phó đây…”

“Ông ta nói muốn gặp em dưới tư cách cha chồng…” – Lý Cảnh nói – “… nếu em không muốn thì thôi…”

Thấy gương mặt không vui của người đàn ông này, Thùy Vân thấy cũng hơi tội nên đưa tay lên vỗ vai anh mỉm cười vô tư nói.

“Thôi, có gì gặp thì cứ gặp. Dù sao thì anh có là Lý Cảnh bao lâu nữa đâu, em cũng chả cần hầu nhà chồng thôi thì cho ông già anh có cơ hội được làm cha chồng một lần xong tụi mình dọt luôn.”

Lý Cảnh nghe cô nói thế thì không giấu được nụ cười, anh nói – “Anh chưa hề cầu hôn em thực sự à nha. Em nôn đến thế sao?”

Chết mẹ nó hố rồi, mình ở bên thằng cha này riết bị loạn mấy cái này, hết đóng kịch lừa hắn khi xưa tới đóng phim lừa ông ngoại hắn… Chết tiệt!

Thấy gương mặt ngượng ngùng của Thùy Vân, Lý Cảnh nghiêng người về phía trước đẩy mạnh cô xuống, mỉm cười gian manh.

“Nếu em muốn quá thì tụi mình hợp thức hóa gạo nấu thành cơm luôn đi.”

“Này, anh đừng có được nước làm tới đó.”

Nhìn gương mặt vừa xấu hổ vừa cáu của cô, anh càng không nhịn được mà cười lớn. Cô gái này đúng là quá đáng yêu mà.

“Anh đùa thôi, anh hứa dạy em từ A đến Z mà mới bước A em còn học chả ra làm sao thì sao mà nhảy tới Z được chứ…”

“Anh…” – Thùy Vân mở to mắt nhìn Lý Cảnh, tên này tối ngày cứ chê bai cô – “… anh dạy tôi cái quái đó làm gì chứ? Tôi không có hứng đóng phim cấp 3…”

Anh bế cô đưa lên giường rồi ôm chặt lấy Thùy Vân nhất quyết không buông, dịu dàng nói – “Hôm nay nghỉ vẽ ngủ sớm đi để mai còn đi tiếp nữa.”

“Chết tiệt, chúng ta thuê phòng 2 giường làm cái éo gì chứ? Chật chội quá à, buông tôi ra” - Thùy Vân gắt lên. Cô cực kỳ không thích cái tính này Lý Cảnh, cứ được nước làm tới. Ngay khi làm thủ tục nhận phòng ở khách sạn cô nghi rồi, tại sao hắn không thuê 2 phòng chứ mà thuê phòng 2 người nhưng do người chi trả không phải cô nên không làm gì được. May mà cô học tiếng Nhật nên vận dụng chút Hán tự ít ỏi bí mật ra hiệu cho nhân viên tiếp tân chuẩn bị phòng 2 giường.

“Em muốn qua bên kia ngủ?” – anh hỏi.

“Chứ gì nữa!”

Lý Cảnh buông cô ra, Thùy Vân ngay lập tức chạy ngay qua giường bên kia trùm kín chăn lại. Anh nhìn hành động này khó mà nhịn cười được. Sau đó anh đứng lên tắt đèn và leo lên giường Thùy Vân ôm chầm lấy cô thì thầm nói.

“Em không muốn ngủ bên kia thì mình qua đây ngủ. Anh chiều em quá rồi, trước nay anh quen con gái chỉ có 3 bước thôi mà quen em anh cho 24 chữ cái là quá nhân nhượng lắm rồi…”

“Chật chội thấy mẹ luôn. Anh đúng là thằng M mà, sung sướng rộng rãi không muốn…”

Lý Cảnh thản nhiên nói – “Anh còn M hơn em nghĩ đó”. Thùy Vân này làm như muốn làm một thằng đàn ông quân tử dễ lắm vậy, nằm chung 1 giường mà kiềm chế hết sức không làm bậy trước người mình con gái yêu cực kỳ khó khăn nhưng chết tiệt nhất là anh lại thích cái cảm giác được ôm cô ngủ như thế này.



“Cuối cùng cũng xong xuôi mọi thứ, cảm ơn cậu nha” – Thùy Hân mỉm cười nói. Giờ cô có thể dành nhiều thời gian cho con trai mình được rồi.

“Không có gì đâu, chúng ta là đối tác mà” – Ken dịu dàng mỉm cười đáp lại. Cả 2 tháng nay anh thường xuyên gặp Thùy Hân chăm sóc cô ấy chắc chắc điểm trong mắt cô tăng lên không ít – “À, tới nhà cậu rồi”. Anh dừng xe trước nhà Thùy Hân.

“Cảm ơn” – cô lịch sự đáp – “Mà cậu không phiền nếu vào nhà tôi dùng 1 ly chứ? cậu chưa thưởng thức tay nghề tôi mà đúng không?”

“Tất nhiên” – anh cố tỏ ra lịch sự không hồ hởi quá đáng làm Thùy Hân sợ mai mốt đề phòng mình. Chinh phục phụ nữ ngoài tốc độ còn phải biết khi nào tăng ga khi nào giảm tốc nếu không thì…

“Thùy Hân, sao giờ em mới về” – Lý Thanh ở trong nhà mở cửa ra hét lên. Không ngờ cô gái này nhờ anh giữ con miễn phí để đi cùng tên này, đúng là quá đáng quá mà. Còn thằng cha này mới nhìn mặt là đáng ghét rồi.

“Con tôi ngủ chưa?” – cô xuống xe hỏi.

“Ngủ rồi.” – Lý Thanh gắt lên. Cô gái này xem anh là bảo mẫu thật sao?

“Ok, anh đi được rồi” – Thùy Hân thản nhiên nói. Cô không hiểu tại sao cứ có cảm giác 2 người này không ưa nhau dù mới gặp nhau một hai lần.

Ken nhìn Lý Thanh khó hiểu, lần trước vô tình gặp người này cùng Thùy Hân thì anh có chút thắc mắc quan hệ của 2 người này rồi.

“Tôi từng nói chịu trách nhiệm với 2 mẹ con em nên không thể để mấy thằng đàn ông khốn nạn đụng tới em được” – Lý Thanh nói đưa ánh mắt đằng đằng sát khí nhìn người đàn ông còn lại.

“Hả?” – Ken nhìn 2 người kinh ngạc.



“Cậu đừng hiểu lầm” – Thùy Hân vội giải thích, không thể để đối tác vàng này nghĩ xấu hình tượng cô. Sau đó quay sang Lý Thanh cáu gắt lên – “Anh đừng có nói chuyện gây dễ hiểu lầm chứ”. Anh ta nên nói đầy đủ là có trách nhiệm bảo vệ sự an toàn của 2 mẹ con cô.

Lý Thanh không nói không rằng kéo Thùy Hân lại hôn cô trước mặt tình địch rồi xấu hổ lấy tay che miệng lại nói – “Bây giờ em phải có trách nhiệm với nụ hôn đầu của tôi”. Anh không giống thằng em phong lưu của mình, trước nay chỉ tập trung bành trướng thế lực ở bang hội không quan tâm phụ nữ mà tối ngày tiếp xúc đám đực rựa nên Thùy Hân là mối tình đầu của anh.

“What?” – Thùy Hân và Ken đều kinh ngạc nhìn anh thốt lên. Không thể tin được 1 thằng 30 tuổi chưa từng hôn bất kỳ cô gái nào…

“Chết tiệt, anh có bị khùng không?” – cô lấy tay xoa trán nói – “Thanh Phương, cậu về trước đi, ly café đó tôi nợ cậu.”

“Tôi yêu em” – Ken nói. Ngày xưa anh từng do dự mà không can đảm như người đàn ông này hôm nay, anh không muốn do dự nữa. Anh nói tiếp – “Tôi yêu em từ khi chúng ta học chung đại học nhưng chưa bao giờ dám nói… Chưa bao giờ tôi quên em cả, Thùy Hân.”

“Hả?” – Thùy Hân kinh ngạc nhìn Ken. Cái ngày gì thế này…

“Ha ha ha, tôi nói rồi mà… " - Lý Thanh cười lớn hả hê nói quên cả xấu hổ ban nãy.

“Ok, tôi hiểu rồi!” – Thùy Hân bước vào nhà đẩy Lý Thanh ra rồi quay lên nhìn 2 người đàn ông trước mặt – “Giờ tôi chả biết nói gì cả, cho tôi thời gian”. Sau đó cô đóng sập cửa lại.

“Chết tiệt, biết ngay mà” – Ken rít lên. Kế hoạch anh đã tính toán kỹ càng chỉ vì 1 hành động nhất thời của tên này mà phá hết.

“Này, mày yêu cô ấy từ khi còn đi học hả?” – Lý Thanh quay sang hỏi tình địch.

“Thì sao?” – Ken hững hờ đáp.

Lý Thanh mỉa mai nói – “Mày có biết ranh giới giữa kiên trì đơn phương 1 tình yêu và bám đuôi khá là gần nhau không?”

“Anh nhìn lại mình trước đi” – Ken mỉa mai đáp lại – “… người mà bám đuôi tới tận nhà cô ấy là anh không phải tôi.”

“Tạch…”

Một xô nước rớt xuống cả hai người, tiếng Thùy Hân ở trên lầu vang lên.

“Có muốn chửi nhau ra chỗ khác mà chửi, đừng có làm phiền trước nhà tôi” – sau đó cô ném chìa khóa xe của Lý Thanh xuống rồi lẳng lặng bước vào nhà. Phiền thật!

Tìm kiếm với từ khoá: 5 thành viên đã gởi lời cảm ơn Lửng Con về bài viết trên: Catherine13, Thành Kỳ Ý, aiudkute, pink291999, rinnina

09.03.2016, 22:22 Lửng Con Lớp phó văn thể mỹ Ngày tham gia: 21.01.2016, 16:01

Bài viết: 193

Được thanks: 596 lần

Điểm: 7.53

Re: [Hiện đại] Khi đại ca giang hồ là dân thích bị ngược - Lửng Con - Điểm: 11 Chap 58.2

Thùy Vân đưa mắt nhìn bao quát khung cảnh đẹp như tranh trước mặt ở cổ trấn Phương Hoàng không nén tiếng thở dài. Cảnh vật đúng là có tuyệt thật nhưng tại sao trong khi cảm xúc cô dạt dào như thế này mà lại hết giấy vẽ chứ mà khốn nạn nhất là cái thằng bao cô nhất quyết không chi tiền mua giấy cho cô mà thậm chí hắn còn hí ha hí hửng hơn bình thường. Giờ cô mới nhận ra một sự thật, bình thường cô không vẽ hay lấy tư liệu thì gặp hắn là ngủ… Hai người hoàn toàn không có gì nhiều để nói với nhau…

“Chuyện gì vậy?” – Lý Cảnh tay nắm chặt tay Thùy Vân, ôn nhu hỏi. Cuối cùng cái đống giấy chết tiệt kia đã hết để anh bắt đầu tận hưởng cảm giác đi du lịch cùng người yêu.

“Em nhận ra một chuyện cực kỳ quan trọng, anh làm tài chính, em vẽ truyện tranh, nghề nghiệp hoàn toàn khác nhau. Không có gì để nói hết…” – cô đáp.

Giờ Thùy Vân mới khâm phục đám tình nhân yêu nhau thắm thiết thật, cứ gặp là bốn mắt nhìn nhau đắm đuối như Nhĩ Khang - Hạ Tử Vi... gì mà em là cát anh là gió thật ra chúng có liên quan éo gì tới nhau đâu. Quả thật cô không làm được mấy chuyện sến rện như thế, nói chuyện thì không biết nói cái quái gì. Bàn quốc sự bên kia thì anh ta không cho mà nói chuyện thiên hạ như cách xử lý khủng hoảng của Tân Hiệp Phát hắn cũng không chịu. Lý Cảnh này cứ yêu cầu cô nói chuyện gì có tính chất xây dựng quan hệ của 2 người… Có gì đâu mà nói chứ…

Lý Cảnh bật cười – “Chúng ta cứ ở bên cạnh nhau thế này em không cảm thấy thích sao? Em muốn đi đâu tiếp thì anh đưa em đi.”

“Ngày nào em chả gặp anh nói thật yêu xa còn thỉnh thoảng nhớ chứ gặp hoài, em nhìn mặt anh là ngán rồi” – cô trả lời – “… nói thật em bí chủ đề nói chuyện cùng anh rồi đó…”

“Hay chúng ta luyện tập tiếp…” – Lý Cảnh nhìn cô đầy ẩn ý nói.

“Chết tiệt, anh tối ngày sàm sỡ tôi không chán hả?”

“Không”

“Chết tiệt, anh đúng là 1 tên mặt dày mà…”

Lý Cảnh nhìn cô không giấu được nụ cười, Thùy Vân là một người cực kỳ thiếu tâm hồn lãng mạn không như mấy cô gái khác. Nếu anh không mặt dày vô sỉ cứ tấn công cô như thế thì làm sao mà 2 người có tiến triển được.

“Mà này, cho em hỏi tài sản do anh đứng tên có bao nhiêu hả?”

“Hả?”

“Đằng nào anh chả chết đi hay là mình đăng ký kết hôn sớm đi anh cứ lập di chúc cho em tài sản là được…” – Thùy Vân bình thản nói – “Em hứa khi anh chết sẽ khóc thật nhiệt tình… gào rú lên dữ dội…”

“…”

“Mà tài sản của anh chủ yếu là hàng phạm pháp. Em không lấy thì mấy ông già cũng lấy làm chuyện hại người thôi thì em xài giùm cho. Nói chung anh không chết thì thôi chứ chết thì chết 1 cách xứng đáng đi… Xong xuôi hết mọi chuyện thì em không ngại mang tiếng nuôi trai bao đâu” – cô nói. Thùy Vân muốn Lý Cảnh này biết cái cảm giác được bao khó chịu thế nào, thế mới thấy mấy em gái tiểu tam ăn bám có sướng hơn ai đâu… Tối ngày bị phụ thuộc tài chính mà còn bị đá bất cứ lúc nào.

“Vậy lúc đó anh phải làm việc cực lực để đáp ứng nhu cầu của quý bà này rồi… “ – Lý Cảnh quay người lại vòng tay ôm eo Thùy Vân nhìn cô với ánh mắt ranh ma – “Anh nói có đúng không?”

“Chết tiệt, anh đừng có nói bậy quá được không?”

Lý Cảnh nhìn gương mặt xấu hổ của cô bật cười. Thùy Vân là 1 cô gái hay nói tục, cũng hay coi mấy thứ như mấy cái phim hay truyện mà 2 thằng nó cứ đè nhau làm đủ thứ chuyện từ A đến Z. Dù thế, cô vẫn là một cô gái trong sáng chưa có kinh nghiệm cùng đàn ông, chỉ cần anh nhìn cô với ánh mắt nóng bỏng nói chuyện đầy ẩn ý thì tự động cô đỏ mặt ngay. Đúng là 1 cô gái quá đáng yêu mà…

“Không ai bao ai mà không làm gì cả…” – anh mỉm cười nhìn cô nói – “… em từng nói mà “vô công bất thụ lộc”… mà giờ em đang được anh bao đúng không?”

“Chết tiệt…” - Thùy Vân đỏ mặt đẩy Lý Cảnh ra – “Sao tối ngày lời tôi nói anh cứ suy diễn bậy bạ thế hả?”

“Anh nói em muốn tranh luận cùng anh thì học thêm 1 khóa rồi mà… Anh nói anh từng tốt nghiệp khoa Luật của Oxford rồi mà…” – anh lấy tay cầm chặt tay cô kéo đi.

“Cái trường trời đánh đó đào tạo mấy đứa như anh chỉ để bắt bẻ mấy chuyện này thôi hả? Tôi thấy anh toàn sử dụng khả năng tranh luận này để sàm sỡ tôi thôi chứ có làm gì đâu.”

“Em bí đề tài nói chuyện phải không?” – Lý Cảnh chuyển chủ đề chứ anh cứ nói mấy cái này sợ chút Thùy Vân xấu hổ ngất đi thì khổ. Giờ mặt cô đỏ thế này rồi.



“Ừ”

“Anh muốn phân tích cho em biết bộ phim bệnh hoạn em mới xem cách đây không lâu. Anh muốn nói lâu rồi mà ngại…”. Lúc đó Lý Cảnh anh đang đóng phim lạnh nên không tiện nói.

“Hả? Phim gì? Em coi nhiều lắm à…”

" Phim gì mà 2 thằng đàn ông yêu nhau đó… " - Lý Cảnh ngập ngừng – " Một thằng cưỡng ép thằng còn lại quan hệ cùng mình… "

" À, anh là thằng M chắc thích mấy cái thể loại ngược nhau đúng không ? " - Thùy Vân tán thưởng – " … nếu anh thích thì em tìm thêm mấy bộ cho anh xem… "

" Em… " - Lý Cảnh gắt lên – " Ai mà thích ba cái đó chứ. Thật bệnh hoạn. "

" Thế anh đề cập nó làm gì ? " - cô hơi quê, anh chàng này đang chê một trong những xu hướng thời đại.

" Anh chỉ muốn phân tích cho em là chuyện 1 thằng con trai thẳng bị cưỡng ép quan hệ xong thành cong là chuyện không thể do sinh lý cơ thể nam khác cơ thể nữ, nếu không muốn thì không thể nào mà…phát sinh toàn bộ quá trình quan hệ được. Bởi thế nên luật pháp nhiều nước không công nhận tội cưỡng hiếp đồng tính nam…"

" Anh thanh niên nghiêm túc vừa vừa thôi anh hai… " - Thùy Vân lên tiếng – " … đừng có mà phân tích mổ xẻ kinh thế chứ ? "

" Anh chỉ muốn nói nó phản khoa học… " - Lý Cảnh nhẹ nhàng nói – " …mà cái bộ Conan gì đó em cho anh xem nữa… Khi giết người thì hiếm khi nào thiên thời, địa lợi, nhân hòa như thế lắm mà luôn có xác suất rủi ro đặc biệt là xài dây mà quan trọng hơn thật phi lý khi cảnh sát có thể gom cả công viên, sân vận động… chỉ còn 3 thằng nghi phạm mà không biết được hung thủ là ai thật hài hước… "

" Chết tiệt, anh thanh niên nghiêm túc quá đi. Ai chả biết nó vô lý chứ mà thậm chí em coi 85 tập mà còn éo biết cái tổ chức mafia đó làm quái gì trong đó ngoài lâu lâu mấy anh mafia xuất hiện cười gian một cái là xong… nhưng chả ai coi phim hay manga mà phân tích kinh như anh hết. Ai cũng như anh thì mấy đứa như em cạp đất sống rồi…"

" … "

Nhìn thấy Lý Cảnh im lặng thế thì Thùy Vân bật cười, tên này cô mới nhìn hành động sáng nào cũng chăm chỉ chạy bộ là cô biết hắn là thanh niên nghiêm túc rồi, hoàn toàn khác đứa như cô… Giờ lại thấy hắn ngồi phân tích tính logic của BL drama hay truyện tranh là hiểu luôn.

" Mà này coi như lâu lâu em tìm hiểu anh luôn. Mà thôi, trước nay em chả biết anh thích cái quái gì hết, giờ mình coi như liệt kê sở thích tìm hiểu lẫn nhau luôn… "

" Ừ " - Lý Cảnh không giấu được nụ cười, trước nay Thùy Vân chả bao giờ quan tâm anh thích gì cả mà cứ xem mọi thứ là hiển nhiên trong khi lúc nào anh cũng tìm hiểu sở thích, mấy món ăn cô ấy thích.

" Đầu tiên, chương trình truyền hình anh thích coi cái gì ? "

" Kinh tế, tài chính, khoa học hay nấu ăn đều được. "

Cô nhìn anh chằm chằm – " Anh làm ơn có sở thích nào nó bớt chán hơn được không ? ". Sở thích hắn còn già hơn cha mẹ cô.

" Anh thích đọc sách thể loại gì ? "

" Kinh tế, luật pháp, mấy sách kiến thức thường thức… Anh không xem tiểu thuyết…"

" Thôi chúng ta chia tay nhau bà nó đi " - Thùy Vân nói. Hai người căn bản không có điểm chung, cái cô thích thì hắn không thích và ngược lại. Chết tiệt, tên này đúng là tuổi thơ bất hạnh mà.

" Anh không có nhiều thời gian nên chỉ xem những thứ có ích thôi. "

" Anh đừng có xạo. Ngày xưa thế quái gì chiều nào anh cũng về nhà nấu ăn cho em hay ngồi xem TV cùng em thế hả ? Còn cua gái ngày xưa đừng nói là anh không dùng nhiều thời gian đó nha. "

Lý Cảnh quay lại nhìn Thùy Vân, cô gái này không biết thật sao ? Chính vì cô nên anh mới phải sắp xếp mọi thứ làm sớm về nhà cùng cô, anh không muốn cô ở nhà một mình. Chết tiệt, cô chẳng lẽ chỉ giỏi nghĩ mưu kế hành hạ hay hại người thôi hay sao ?

" Mà này, sao im thế hả ? Em không có ngại chuyện gái gú của anh đâu. Em thoáng lắm, lâu lâu ăn phở cũng không sao đâu...”

“Đừng có nói nhảm” – Lý Cảnh gắt lên. Anh cực kỳ ghét loại người bắt cá hai tay như cha anh nên tuyệt đối không làm mấy thứ như thế. Một là bên nhau, hai là chia tay dứt khoát luôn chứ không dở dở ương ương.

Rồi, lên cơn điên nữa rồi… Tên này sao tâm lý bất thường thế này? Mới vui vẻ tự dưng cau có là sao? Chứ quen nhau mà không biết khi nào hắn ngứa thì khó mà gãi quá.

“Anh xin lỗi…” – Lý Cảnh nói. Anh không nên nóng như thế, dù gì thì Thùy Vân cũng không biết mấy chuyện này.

“Không sao. Quen rồi”

Lý Cảnh im lặng không nói gì chỉ nắm tay cô kéo đi làm cô tự dưng thấy nó ngột ngạt sao ấy... Mai mốt quen nhau phải đưa tên này đi trị liệu tâm lý mới được.

“À, anh thấy con chó bên kia không?” – Thùy Vân đưa tay chỉ mấy con chó con trước mặt.

Lý Cảnh dịu dàng nói – “Em muốn nuôi thêm chó hả?”. Ít nhất cô gái này có một số ít điểm giống con gái như thích động vật nhỏ.

“À không, anh biết làm thịt chó không?”

Lý Cảnh quay lại nhìn chằm chằm Thùy Vân.

“Chết tiệt, thịt chó là món ăn nổi tiếng của bợm nhậu nước ta… Anh đừng có nhìn tôi như thế chứ? Bên Trung Quốc này cũng ăn óc khỉ, thịt chó mèo thôi. Còn Pháp có gan ngỗng hôm trước anh đưa em đi ăn đó, cách làm còn kinh dị hơn nữa á.”

“Anh không làm mấy món như thế.”

“Anh giống mấy đứa con gái quá chứ giang hồ gì chứ? Heo là động vật, bò là động vật thì chó cũng thế thôi. Chúng đều thuộc chuỗi thức ăn cả…”

Lý Cảnh bật cười, anh hy vọng gì ở Thùy Vân cơ chứ? Cô ấy không phải Tiểu Hoa mong manh...

“Này cái quái gì mà anh cười?”

“Không, chỉ là anh biết tại sao mình yêu em rồi…”

“Anh khùng thật... Mà nãy đùa thôi, tôi thấy anh căng thẳng quá nên chọc anh đó mà. Tôi không có ăn thịt chó..."

Lý Cảnh nhìn Thùy Vân mỉm cười... Cuối cùng tuần sau hai người phải về nước rồi bắt đầu chiến đấu tiếp, không còn đơn thuần như mấy tháng nay...



Thùy Hân nhìn khung cảnh trước mặt tự hỏi cuối cùng cô mở tiệm café là để làm gì. Không phải là cho người ta thưởng thức hương vị café đích thực hay sao thế mà giờ đây nhìn khung cảnh hỗn loạn của tiệm không thế nén tiếng thở dài… Khách hàng một là đám đàn em của Lý Thanh, hai là đám con gái fan của Thanh Phương… Cả 2 nhóm người đó không ai quan tâm café có ngon không hết mà quan trọng nhất là cả 2 tên này cứ có thời gian là tới đây chỉ để ngồi ăn dầm nằm dề nói nhảm cùng cô và nhìn nhau thù địch…

Tình hình này là không ổn cho việc kinh doanh của cô rồi…

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Khi Đại Ca Giang Hồ Là Dân Thích Bị Ngược

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook