Khi Đại Ca Giang Hồ Là Dân Thích Bị Ngược
Chương 75: Chương 60.2
Lửng Con
03/09/2016
Lê Năm nhìn USB từ Lý Nam Thành, ông nhướn mày hỏi - “Đây là ý gì?”
Lý Nam Thành mỉm cười nói – “Những thứ ở đây đủ để ông lập thành tích cho trung ương…”
“Đủ? Còn những thứ dư ra thì sao?”
“Làm người biết quá nhiều chuyện thật không tốt đâu…”
“Cuộc đời tôi đã biết quá nhiều thứ không nên biết rồi…” – Lê Năm mỉm cười đáp lại.
Lý Nam Thành vẫn giữ nụ cười trên môi bình thản lên tiếng – “Không phải không tốt cho ông mà là cho các ông…”
Lê Năm nhìn khẩu khí của người đàn ông trước mặt rồi liếc qua USB, vậy là mọi chuyện còn tệ hơn ông nghĩ. Danh sách người của chính quyền tham gia không hề nhỏ và chắc chắc có rất nhiều người quan trọng dính líu tới…
“Mọi thứ có đổ bể thì không tốt cho cả hai bên, ông thấy có đúng không ông Năm?”
“Vậy ra tôi phải lập một thỏa thuận mới với các người?” – Lê Năm lên tiếng.
“Tôi chưa hề nghĩ thế…” – Lý Nam Thành bình thản nói – “Ông là cảnh sát thì cần giữ trật tư cho xã hội của ông thì tôi cũng cần phải giữ yên ổn cho thế giới ngầm của tôi… Cả hai ta đều có thứ cần bảo vệ cả, tôi nói có đúng không?”
“Điều kiện cho cái USB này là gì?” – Lê Năm lạnh lùng hỏi. Đúng là hai cha con nhà họ Lý này giống nhau thật. Con nhà tông không giống lông cũng giống cánh mà.
“Ông chỉ cần làm những thứ mình cho là phải…” – Lý Nam Thành tự tin nói.
Lê Năm nhếch mép cười – “Ông muốn tôi giúp ông thanh lý môn hộ, dọn những kẻ cản đường cho con trai ông?”
“Một người chính trực như ông Năm đây mà đứng vững đến giờ quả thật là có bản lĩnh không tồi…”
“Quá khen…”
“Tôi luôn khâm phục người phân nặng nhẹ như ông Năm đây?”
“Còn Lý Cảnh, con út của ông thì sao?”
Lý Nam Thành mỉm cười đáp – “Nó tự biết gặp và thỏa thuận với ông thì chắc chắn biết tìm cách bảo vệ cho mình, không cần người cha này lo…”
Lê Năm bình thản nói – “Nếu tôi nói tôi muốn giết chết nó thì sao?”. Thật sự đây là điều ông băn khoăn bấy lâu nay, người này hứa Lý Cảnh sẽ chết nhưng nếu hắn không thật sự chết đi thì quá nguy hiểm cho xã hội… Hắn ta chưa tới 30 mà thông minh đến thế, với tài năng đó dù có mất đi thân phận của mình thì việc khôi phục lại mọi thứ chỉ là vấn đề thời gian… Lý Cảnh này thật sự còn nguy hiểm hơn ông ngoại hắn và Lý Nam Thành - cha hắn.
“Nếu ông có đủ bản lĩnh …” – Lý Nam Thành đáp – “… còn cậu Trí quả là một người thừa kế tốt của ông, rất biết tiến biết lui…”
“Cảm ơn…”
…
“Số tiền sẽ chuyển qua ngân hàng của ông ngay chiều nay…” – Lý Cảnh đưa mắt nhìn hợp đồng chuyển nhượng 1% cổ phần của một cổ đông mỉm cười thân thiện nói.
Sống gần 29 năm, anh hiểu một đạo lý: ở đời không nên tin tưởng ai tuyệt đối cả kể cả gia đình, người thân hay bạn bè … Họ không phải là mình nên chắc chắn có lúc sẽ vì lợi ích bản thân mà không ngại bán đứng người khác… Chính vì thế anh càng không tin tưởng Lê Năm, nếu Lý Cảnh thực sự chết thì ông ta có cho chết đi một lần nữa cũng danh chính ngôn thuận. Giờ không còn như xưa, Lý Cảnh anh không còn là một kẻ cô độc mà đã có một thứ để bảo vệ, anh muốn bảo vệ Thùy Vân, anh muốn sống cuộc sống cùng cô sau này nên tuyệt đối không cho ai làm hại 2 người được.
“Hy vọng ông có thể giữ bí mật mọi chuyện giúp tôi…” – anh nói – “… chúc ông có cuộc sống tốt bên Úc…”
Những bản hợp đồng chuyển nhượng cổ phần cho Robert này chính là tấm bảo hiểm cho mạng sống của 2 người… Chỉ cần 15% là đủ tiếng nói ở Hội đồng quản trị. Anh không muốn gây chú ý đả thảo kinh xà cho đám người của cha anh, ông anh hay cảnh sát nên buộc phải đi đường vòng mua lại cổ phần của những cổ đông nhỏ… Lý Cảnh đã hứa với Thùy Vân làm lại từ đầu sống cuộc đời bình thường cùng cô nên thật không hy vọng có ngày mình phải sử dụng suất bảo hiểm này.
“Cảm ơn cậu. Thôi được rồi, tôi có chuyện bận phải đi đây.”
“Tạm biệt.” – Lý Cảnh mỉm cười nói.
Không biết là anh may mắn hay xui xẻo khi ngay lúc này Thùy Vân lại có việc và đi biệt tích cả tuần không về nhà để anh có thời gian giải quyết mấy chuyện này… Tuy nhiên, không gặp thế này, gọi điện cô lại tắt máy không nghe thật khiến anh đau đầu… cô ta chả bao giờ quan tâm hay nhớ nhung bạn trai mình cả mà cứ bỏ mặc xác đi biệt. Ngay cả một tin nhắn hỏi thăm cũng không thèm gửi. Chết tiệt thật…
“Tít… Tiitt… Tittt…”
Lý Cảnh nhìn tin nhắn của đàn em anh cho theo dõi Thành Đạt, từ ngày anh cho người theo dõi nó ngay trước khi đi Tây Tạng đến giờ đã gần 4 tháng mà chả bao giờ thấy nó đi ra ngoài. Thằng nhóc này còn tự kỷ hơn cả Thùy Vân kia, cuối cùng nó là quái nhân phương nào chứ? Nói thật hồ sơ thằng nhãi này còn bí ẩn hơn ông Bàng kia…
“May mà em không gặp nó đó…” – anh lẩm bẩm.
…
“Chết tiệt, buồn ngủ quá đi…” – Thùy Vân vươn vai hét lên – “Chị mai mốt có chém vừa vừa thôi, gì mà kéo cả khủng long và rồng lửa thế hả?”
“Vui mà” – Anh Thư hý hoáy vẽ lên tiếng.
“Hèn chi khả năng chị thế này mà sư phụ không gửi bản thảo chị đi Nhật là đúng rồi…”
“Nhìn thằng Đạt là biết. Tối ngày cứ bị dí deadline sát đít khổ thấy bà… Mà…” – Anh Thư ngập ngừng – " … em có coi truyện của nó chưa ? Chị thấy dạo này nó hơi xuống phong độ sao ấy ? "
" Em chưa xem, em đang thực hiện bản thảo sợ xem xong áp lực khùng xé bỏ bản thảo như chị thì chết mẹ nó luôn… "
" À, không có gì. Làm tiếp đi, còn 78 trang nữa đó… "
" Đệch… cả tuần nay, ngày nào em cũng chỉ ngủ có 2 tiếng thôi đó… Mà ngày mai em nghỉ nha, có chuyện phải làm… " - Thùy Vân nói. Chút nữa là cô quên cuộc hẹn với cha chồng tương lai… mà cả tuần nay cô khóa điện thoại chắc Lý Cảnh gọi không ít à…
" Ừ, chị cũng muốn ngủ quá rồi. Chiều nay off ngay và luôn đi… “
“Mai mốt má có sảng muốn xé bản thảo làm ơn nghĩ giùm tụi em cái đi…”
…
Lý Cảnh đưa mắt nhìn Thùy Vân đang ngồi ngủ trên xe lẩm bẩm – “Chết tiệt, em xem anh là osin đa năng thật hả?”
Sau một tuần, cuối cùng trưa nay cô đã gọi cho anh chỉ nói một câu ngắn gọn “2h trưa nay đón em tại…” xong tắt máy không để anh nói bất kỳ một lời gì cả. Khi anh vừa tới, cô chả nói năng gì cả chỉ mở cửa xe, ngồi xuống và ngủ.
Người thuê Thùy Vân cuối cùng bắt cô làm cái quái gì mà chỉ mới có một tuần mà tiều tụy trông thấy, mắt cô như gấu trúc ấy. Nhìn anh thực sự rất đau lòng, chẳng lẽ giờ anh nhốt Thùy Vân lại, không để cô làm mấy cái công việc này nữa…
“Mới là trợ lý mà còn như thế nếu mai mốt em làm tác giả chính thức chắc bỏ anh luôn quá… Chưa lo xong thằng nhóc kia mà lại dính mấy chuyện này.”
Lý Nam Thành mỉm cười nói – “Những thứ ở đây đủ để ông lập thành tích cho trung ương…”
“Đủ? Còn những thứ dư ra thì sao?”
“Làm người biết quá nhiều chuyện thật không tốt đâu…”
“Cuộc đời tôi đã biết quá nhiều thứ không nên biết rồi…” – Lê Năm mỉm cười đáp lại.
Lý Nam Thành vẫn giữ nụ cười trên môi bình thản lên tiếng – “Không phải không tốt cho ông mà là cho các ông…”
Lê Năm nhìn khẩu khí của người đàn ông trước mặt rồi liếc qua USB, vậy là mọi chuyện còn tệ hơn ông nghĩ. Danh sách người của chính quyền tham gia không hề nhỏ và chắc chắc có rất nhiều người quan trọng dính líu tới…
“Mọi thứ có đổ bể thì không tốt cho cả hai bên, ông thấy có đúng không ông Năm?”
“Vậy ra tôi phải lập một thỏa thuận mới với các người?” – Lê Năm lên tiếng.
“Tôi chưa hề nghĩ thế…” – Lý Nam Thành bình thản nói – “Ông là cảnh sát thì cần giữ trật tư cho xã hội của ông thì tôi cũng cần phải giữ yên ổn cho thế giới ngầm của tôi… Cả hai ta đều có thứ cần bảo vệ cả, tôi nói có đúng không?”
“Điều kiện cho cái USB này là gì?” – Lê Năm lạnh lùng hỏi. Đúng là hai cha con nhà họ Lý này giống nhau thật. Con nhà tông không giống lông cũng giống cánh mà.
“Ông chỉ cần làm những thứ mình cho là phải…” – Lý Nam Thành tự tin nói.
Lê Năm nhếch mép cười – “Ông muốn tôi giúp ông thanh lý môn hộ, dọn những kẻ cản đường cho con trai ông?”
“Một người chính trực như ông Năm đây mà đứng vững đến giờ quả thật là có bản lĩnh không tồi…”
“Quá khen…”
“Tôi luôn khâm phục người phân nặng nhẹ như ông Năm đây?”
“Còn Lý Cảnh, con út của ông thì sao?”
Lý Nam Thành mỉm cười đáp – “Nó tự biết gặp và thỏa thuận với ông thì chắc chắn biết tìm cách bảo vệ cho mình, không cần người cha này lo…”
Lê Năm bình thản nói – “Nếu tôi nói tôi muốn giết chết nó thì sao?”. Thật sự đây là điều ông băn khoăn bấy lâu nay, người này hứa Lý Cảnh sẽ chết nhưng nếu hắn không thật sự chết đi thì quá nguy hiểm cho xã hội… Hắn ta chưa tới 30 mà thông minh đến thế, với tài năng đó dù có mất đi thân phận của mình thì việc khôi phục lại mọi thứ chỉ là vấn đề thời gian… Lý Cảnh này thật sự còn nguy hiểm hơn ông ngoại hắn và Lý Nam Thành - cha hắn.
“Nếu ông có đủ bản lĩnh …” – Lý Nam Thành đáp – “… còn cậu Trí quả là một người thừa kế tốt của ông, rất biết tiến biết lui…”
“Cảm ơn…”
…
“Số tiền sẽ chuyển qua ngân hàng của ông ngay chiều nay…” – Lý Cảnh đưa mắt nhìn hợp đồng chuyển nhượng 1% cổ phần của một cổ đông mỉm cười thân thiện nói.
Sống gần 29 năm, anh hiểu một đạo lý: ở đời không nên tin tưởng ai tuyệt đối cả kể cả gia đình, người thân hay bạn bè … Họ không phải là mình nên chắc chắn có lúc sẽ vì lợi ích bản thân mà không ngại bán đứng người khác… Chính vì thế anh càng không tin tưởng Lê Năm, nếu Lý Cảnh thực sự chết thì ông ta có cho chết đi một lần nữa cũng danh chính ngôn thuận. Giờ không còn như xưa, Lý Cảnh anh không còn là một kẻ cô độc mà đã có một thứ để bảo vệ, anh muốn bảo vệ Thùy Vân, anh muốn sống cuộc sống cùng cô sau này nên tuyệt đối không cho ai làm hại 2 người được.
“Hy vọng ông có thể giữ bí mật mọi chuyện giúp tôi…” – anh nói – “… chúc ông có cuộc sống tốt bên Úc…”
Những bản hợp đồng chuyển nhượng cổ phần cho Robert này chính là tấm bảo hiểm cho mạng sống của 2 người… Chỉ cần 15% là đủ tiếng nói ở Hội đồng quản trị. Anh không muốn gây chú ý đả thảo kinh xà cho đám người của cha anh, ông anh hay cảnh sát nên buộc phải đi đường vòng mua lại cổ phần của những cổ đông nhỏ… Lý Cảnh đã hứa với Thùy Vân làm lại từ đầu sống cuộc đời bình thường cùng cô nên thật không hy vọng có ngày mình phải sử dụng suất bảo hiểm này.
“Cảm ơn cậu. Thôi được rồi, tôi có chuyện bận phải đi đây.”
“Tạm biệt.” – Lý Cảnh mỉm cười nói.
Không biết là anh may mắn hay xui xẻo khi ngay lúc này Thùy Vân lại có việc và đi biệt tích cả tuần không về nhà để anh có thời gian giải quyết mấy chuyện này… Tuy nhiên, không gặp thế này, gọi điện cô lại tắt máy không nghe thật khiến anh đau đầu… cô ta chả bao giờ quan tâm hay nhớ nhung bạn trai mình cả mà cứ bỏ mặc xác đi biệt. Ngay cả một tin nhắn hỏi thăm cũng không thèm gửi. Chết tiệt thật…
“Tít… Tiitt… Tittt…”
Lý Cảnh nhìn tin nhắn của đàn em anh cho theo dõi Thành Đạt, từ ngày anh cho người theo dõi nó ngay trước khi đi Tây Tạng đến giờ đã gần 4 tháng mà chả bao giờ thấy nó đi ra ngoài. Thằng nhóc này còn tự kỷ hơn cả Thùy Vân kia, cuối cùng nó là quái nhân phương nào chứ? Nói thật hồ sơ thằng nhãi này còn bí ẩn hơn ông Bàng kia…
“May mà em không gặp nó đó…” – anh lẩm bẩm.
…
“Chết tiệt, buồn ngủ quá đi…” – Thùy Vân vươn vai hét lên – “Chị mai mốt có chém vừa vừa thôi, gì mà kéo cả khủng long và rồng lửa thế hả?”
“Vui mà” – Anh Thư hý hoáy vẽ lên tiếng.
“Hèn chi khả năng chị thế này mà sư phụ không gửi bản thảo chị đi Nhật là đúng rồi…”
“Nhìn thằng Đạt là biết. Tối ngày cứ bị dí deadline sát đít khổ thấy bà… Mà…” – Anh Thư ngập ngừng – " … em có coi truyện của nó chưa ? Chị thấy dạo này nó hơi xuống phong độ sao ấy ? "
" Em chưa xem, em đang thực hiện bản thảo sợ xem xong áp lực khùng xé bỏ bản thảo như chị thì chết mẹ nó luôn… "
" À, không có gì. Làm tiếp đi, còn 78 trang nữa đó… "
" Đệch… cả tuần nay, ngày nào em cũng chỉ ngủ có 2 tiếng thôi đó… Mà ngày mai em nghỉ nha, có chuyện phải làm… " - Thùy Vân nói. Chút nữa là cô quên cuộc hẹn với cha chồng tương lai… mà cả tuần nay cô khóa điện thoại chắc Lý Cảnh gọi không ít à…
" Ừ, chị cũng muốn ngủ quá rồi. Chiều nay off ngay và luôn đi… “
“Mai mốt má có sảng muốn xé bản thảo làm ơn nghĩ giùm tụi em cái đi…”
…
Lý Cảnh đưa mắt nhìn Thùy Vân đang ngồi ngủ trên xe lẩm bẩm – “Chết tiệt, em xem anh là osin đa năng thật hả?”
Sau một tuần, cuối cùng trưa nay cô đã gọi cho anh chỉ nói một câu ngắn gọn “2h trưa nay đón em tại…” xong tắt máy không để anh nói bất kỳ một lời gì cả. Khi anh vừa tới, cô chả nói năng gì cả chỉ mở cửa xe, ngồi xuống và ngủ.
Người thuê Thùy Vân cuối cùng bắt cô làm cái quái gì mà chỉ mới có một tuần mà tiều tụy trông thấy, mắt cô như gấu trúc ấy. Nhìn anh thực sự rất đau lòng, chẳng lẽ giờ anh nhốt Thùy Vân lại, không để cô làm mấy cái công việc này nữa…
“Mới là trợ lý mà còn như thế nếu mai mốt em làm tác giả chính thức chắc bỏ anh luôn quá… Chưa lo xong thằng nhóc kia mà lại dính mấy chuyện này.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.