Khi Đầu Bếp Xuyên Vào "xạ Điêu"
Chương 17
Cam Bút
01/12/2016
Diệp Hướng Vãn lạc
đường ở trong hậu viện của trang, nàng chỉ khoác áo tạm thời đi ra, mò
mẫn một hồi lâu cũng không trở về được phòng mình, trong lòng ngày càng
sốt ruột.
Cuối cùng nàng bất chấp tất cả, cũng không quản dưới chân có đường hay không, trực tiếp đi về phía trước.
Chợt nghe dưới chân một tiếng “rắc”, tiếp theo một giọng nói hoảng sợ: "Cẩn thận!"
Một bóng dáng nhào ra, duỗi tay giữ chặt nàng, dùng lực lôi về phía bên cạnh, mấy mũi tên bắn lén xuyên qua sát cơ thể của Diệp Hướng Vãn.
Diệp Hướng Vãn không ngờ tới này này còn bố trí cả cơ quan, sợ tới mức tim đập thình thịch, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một người mang trường bào xanh thẫm kéo thoát khỏi nguy hiểm, mặt như quan ngọc, đúng là vị Lục thiếu trang chủ kia.
"Diệp cô nương, tại sao cô lại ở chỗ này? Hơn nữa. . . . . . Hơn nữa. . . . . . ." Nói vài câu rồi cũng không tiếp tục nói bữa, nhưng mà Diệp Hướng Vãn lập tức hiểu ý của hắn, nửa câu sau của hắn có lẽ là "Mà quần áo còn không chỉnh tề."
"A! Ta. . . . . . Ta chỉ là. . . . . Chỉ là đi ra ngoài. . . . . . một lúc nhưng lại không trở về được." Diệp Hướng Vãn nói. Mặc dù nàng là phụ nữ hiện đại, nhưng mà sao vẫn không nên nói loại đi ra ngoài này khỏi miệng trước một nam tử xa lạ, huống chi hiện tại mình chỉ khoác một chiếc áo ngoài.
Lục thiếu trang chủ mới nghĩ đã hiểu, trên mặt không khỏi hiện lên chút ý cười nói : "Ta đưa Diệp cô nương trở về, Diệp cô nương phải chú ý dưới chân."
Diệp Hướng Vãn vội vàng theo sát bước chân của Lục thiếu trang chủ, sợ một bước đạp sai mà rơi vào kết cục mũi tên nhọn xuyên tim, nếu không phải vừa rồi vị thiếu trang chủ này ra tay đúng lúc, chắc chắn mình đã trúng phải cơ quan trên con đường kia rồi.
Hai người cứ sang trái rồi sang phải như vậy trong hậu viện, không ngờ không bao lâu thật sự dẫn Diệp Hướng Vãn về tới trước phòng ngủ.
"Diệp cô nương, đến." Lục thiếu trang chủ nói.
"Đa tạ thiếu trang chủ." Diệp Hướng Vãn cảm thấy trên người tỏa hơi lạnh, hận không thể chui vào trong chăn ngay lập tức, vội vàng vào phòng đóng cửa.
Từ khe cửa truyền vào giọng nói nín cười của Lục thiếu trang chủ: "Sau khi trời sáng thì Diệp cô nương nhớ đi lĩnh toàn bộ dụng cụ."
Mặt Diệp Hướng Vãn đỏ đến tận cổ.
Mất hết mặt mũi rồi.
Diệp Hướng Vãn vùi mình vào trong chăn, một lúc sau mới có cảm thấy hơi lo lắng, trên người không lạnh nữa rồi.
Lại nói tiếp, Lục gia trang gần hồ, ngũ hành bát quái trong trang, hai chân trang chủ đều tàn phế, tư thái của thiếu trang chủ oai hùg rạng rỡ. Diệp Hướng Vãn đã sớm có thể xác định đây là Lúc gia trang gần hồ Thái trong “Xạ điêu”, hơn nữa cũng có diễn ra một tình tiết trong tác phẩm nguyên tác ở Lục gia trang. Nàng nhớ rằng có ít nhất là hai lần, một lần là Hoàng Dược Sư xem đệ tử Mai Siêu Phong tranh đấu vơi Quách Tĩnh ở Lục gia trang, sau đó rốt cuộc là Hoàng Dược Sư thu vài đệ tử rồi quay về, cho phép Lục lão trang chủ truyền thụ công phu Đào Hoa Đảo cho con lão, cũng chính là Lục thiếu trang chủ Lục Quán Anh hiện tại. Lần còn lại là ở giữa phần sách sau khi trong sách Hoàng Dung nói với Quách Tĩnh nàng ta thoát khỏi sự truy tìm của Âu Dương Phong mà chạy vào Lục gia trang, kết quả Âu Dương Phong đốt Lục gia trang thành đất trống trong cơn giận dữ.
Hiện tại còn rất lâu mới đến tình tiết thứ hai, nhưng không biết tình tiết đầu trong truyện có xảy ra hay không? Lục gia trang đã bị Hoàng Dược Sư thu về nội môn hay chưa, hay còn còn ở phía trước, còn chưa xảy ra chuyện gì?
Tuy rằng Diệp Hướng Vãn biết láng máng tình tiết của tác phẩm, nhưng không thể nào biết chính xác sự tình xảy ra liên tiếp trước sau thế nào, càng không thể nào biết được chính xác thời gian xảy ra. Nhưng mà nàng rất cần bạc để dùng, vòng vo ở Nghi Hưng lâu như vậy cũng chỉ tìm được một công việc đó, chỉ có thể làm trước tính sau. Hơn nữa cần phải nàng vừa mời rời đi không lâu, đã vừa lúc đụng vào tình tiết của tác phẩm nữa? Diếp Hướng Vãn thầm hạ quyết tâm trong lòng, chỉ làm ở đây một tháng, chỉ tháng, qua một tháng sau, lĩnh tiền tháng rồi lập tức rời khỏi nơi này.
Nhoáng một cái Diệp Hướng Vãn đã ở Lục gia trang hơn nửa tháng.
Thực ra trong nửa tháng này công việc của nàng cực kỳ nhẹ nhàng, đó là đặc biệt làm một ngày ba bữa cho Lục lão trang chủ, những đồ ăn thức uống của người khác thì không cần nàng phụ trách. Nhưng nữ đầu bếp họ Diệp cổ quái này ai cũng biết, mỗi nguyên liệu chính để nàng nấu ăn thì phải tự mình chọn mua, nhất định không dùng nguyên liệu do mọi người mua về.
Trong khoảng thời gian này, Diệp Hướng Vãn có có một số hiểu biết nhất định về Lục lão trang chủ và thiếu trang chủ Lục Quán Anh. Nàng một lòng một dạ không muốn cuốn vào thị phi nào, bởi vậy bình thường tnaofkhi mua nguyên liệu nấu ăn ở bên ngoài, thời gian còn lại đều lười biếng ở trong phòng mình, chân không bước ra khỏi phòng.
Lục Quán Anh thấy nữ đầu bếp nhỏ tuổi mới tới này hoạt bát nhưng cũng không thiếu thận trọng, làm việc biết tiến biết lùi, khuôn mặt đáng yêu lại có một tay làm được thức ăn ngon, chủ yếu là do nàng ấy còn quá nhỏ tuổi, mặc dù không bất kính chỗ nào đối với mình và phụ thân, nhưng cũng không có vẻ khúm núm kính sợ nhưng hạ nhân trong trang, tựa hồ trong lòng nàng ấy không có quan niệm tôn ti bình thường, làm cho người ta rất thích thân thiết với nàng.
"Diệp cô nương, buổi trưa hôm nay làm đồ ăn gì cho gia phụ?” Lục Quán Anh cười đến gần, nói nhỏ. Trong khoảng thời gian này quan hệ giữa hắn và Diệp Hướng Vãn vô cùng tốt, có một lần Diệp Hướng Vãn nấu cơm cho Lục trang chủ thì làm cho hắn thêm một phần, nào biết sau này, miệng Lục Quán Anh liền kén chọn, ăn không được đồ ăn của đầu bếp khác trong trang, chỉ cảm thấy nuốt không trôi, dứt khoát cọ cọ bên tay nghề Diệp Hướng Vãn
Diệp Hướng Vãn đang muốn đi ra cửa mua nguyên liệu nấu ăn, nhìn thấy vẻ mặt của Lục Quán Anh, không khỏi hé miệng cười nói: "Tính làm canh cá Thanh Hư nóng, lại làm thêm hai món ăn nhẹ nữa. Đều là những món ăn tầm thường mà thôi."
Lục Quán Anh đã biết những đồ ăn tầm thường do bàn tay trắng nõn thon dài của Diệp Hướng Vãn làm ra, đều là mỹ vị trên trời, liền cười nói: "Vậy ta chờ Diệp cô nương trở về, làm trợ thủ cho cô."
Diệp Hướng Vãn cười tiếp. Lần nào Lục Quán Anh đều lấy danh nghĩa trợ thủ cho nàng để nếm đồ ăn, nàng đã sớm quen.
Nàng cầm lấy rổ rồi đi lên thuyền nhỏ trong tràng, qua hồ đi chợ lớn nhất Nghi Hưng. Chợ thượng rất náo nhiệt, người đến người đi, Diệp Hướng Vãn xem quầy hàng của từng người ven đường, cẩn thận chọn nguyên liệu nấu ăn hợp ý.
Cá phải vừa mới rời khỏi nước đã đưa tới đây, cà tím phải rời khỏi mạ không quá hai canh giờ, măng phải có gốc trắng nõn ngon chắc rắn. . . . . Cứ chọn đi chọn lại như vậy, thấm thoát đã dạo chơ xong, cuối cùng Diệp Hướng Vãn đã chọn xong nguyên liệu nấu ăn lần này
Nàng xoay người rời đi, một người thình lình đứng phía sau, thiếu chút nữa đầu của nàng đụng vào người nọ.
Diệp Hướng Vãn ngẩng đầu lên nhìn, vừa định nói lời xin lỗi lại mắc nghẹn ở cổ.
Người nọ áo trắng thẳng thớm, dung mạo xuất chúng, trong tay là một cây quạt đơn giản, đúng là tên yêu nghiệt không biết tên bị nàng dốc sức thiết kế để trốn thoát.
Trong lòng Diệp Hướng Vãn báo động mãnh liệt.
Tuy rằng không biết vì sao người áo trằng này có thể xuất hiện ở đây, nhưng nhìn vẻ mặt mỉm cười của hắn lúc này, ý tứ khó hiểu trong đôi mắt đào hoa, Diệp Hướng Vãn chỉ biết, lần này khó mà chạy thoát.
"Công tử." Nụ cười trên khuôn mặt Diệp cực kỳ cứng nhắc.
Yêu nghiệt áo trắng gấp cây quạt lại, khẽ cười nói: "Không tệ không tệ, không ngờ cô vẫn chưa quên công tử ta."
Diệp Hướng Vãn cười lớn nói : "Công tử là nhân trung long phượng, là một nhân tài, khí độ bất phàm, tướng mạo đường đường, rồi là. . . . . . tú ngoại tuệ trung*?" Cho đến khi người áo trắng nghe đến từ này thì khóe mắt nháy liên tục mấy cái, nàng mới phát hiện mình dùng sai từ, vội vàng sửa lời lời nói, "Là nội ngoại kiêm tu**. . . . . . Ha ha. . . . . . Làm sao tiểu nhân có thể không nhớ rõ?"
*tú ngoại tuệ trung: khuôn mặt thanh tú xinh đẹp (dành cho cô gái).
**nội ngoại kiêm tu: trong lẫn ngoài đều như một.
Yêu nghiệt áo trắng cười nói: "Quái lạ, lần trước khi cô đi theo bổn công tử, hình như không nói chuyện như thế này."
"Này. . . . . . Hiểu lầm, đó chỉ là hiểu lầm. . . . . . ." Diệp Hướng Vãn vừa nói, chân vừa lùi về phía sau.
"Ồ, thì ra là hiểu lầm. Nhưng mà không biết bây giờ cô ở tại Lục gia trang, cũng là hiểu lầm hay sao? Trốn không dựa dẫm vào ta, lại đi làm nữ đầu bếp cho người khác sao? Cô và vị Lục thiếu trang chủ kia, quan hệ không tệ." Yêu nghiệt áo trắng cười thế nào mà lại có ý tứ cực kỳ tức giận.
Diệp Hướng Vãn thầm kêu khổ.
Xem ra hắn đã biết chuyện mình làm nữ đầu bếp ở Lục gia trang rồi, không biết hắn đến đây khi nào? Chẳng lẽ là sau khi thân thể tốt lên thì truy tìm mình cho đến bây?
Người này sẽ không rãnh rỗi như vậy chứ?
Người áo trắng tiến lên vài bước, Diệp Hướng Vãn khẩn trương lui về phía sau, lắp bắp nói: "Công tử, nơi này. . . . . . nhiều người. . . . . . ." Nàng vốn muốn nói là chợ nhiều người, bị người ta nhìn thấy hắn bức bách tiểu cô nương như vậy thì không được tốt, nào ngờ người áo trắng hình như lại cố ý xuyên tạc lời nói của nàng, khẽ cười nói: "Nói cũng phải, chuyện này không dễ làm vào ban ngày ban mặt. . . . . . Vậy đi theo ta." Nói xong nắm lấy tay nàng, vận khinh công rời khỏi chợ.
Diệp Hướng Vãn thấy hắn thi triển khinh công ở trong phố xá sầm uất, không khỏi kinh ngạc, nhưng trong lòng nàng chột dạ, chỉ đành miễn cưỡng đuổi kịp hắn, thẳng đến khi người áo trắng đứng ở trong một hẻm nhỏ không người.
Hắn xoay người, cười như không cười nhìn nàng.
Diệp Hướng Vãn nuốt nước miếng: "Công tử."
Người áo trắng cười nói: "Như thế nào? Cô có điều gì muốn nói?"
Diệp hướng trễ kiên trì nói : "Ngày đó rõ ràng công tử ngày đáp ứng thả ta rời đi, nam tử hán đại trượng phu, không thể nói lời mà không giữ lời."
Người áo trắng nói: "Lúc ấy ta cũng đã nói, sau khi thả cô rời đi thì cô chớ để đụng phải ta. Hiện tại, chúng ta lại gặp mặt, lời nói trước kia dĩ nhiên không tính.”
Diệp Hướng Vãn cụp mắt xuống: "Cái này không thể trách ta. Ta bị công tử ép buộc rời thôn, ban đầu cũng không cam tâm tình nguyện. Hơn nữa dọc đường đi công tử cũng chưa từng tín nhiệm ta, thậm chí ngay cả danh tính cũng không cho ta biết, làm sao ta biết được rốt cuộc công tử có ý gì?"
"Vì thế, liền dùng thủ đoạn để công tử ta rơi vào bẫy của cô?" Người áo trắng cười như không cười nhìn nàng. Vừa nghĩ tới chính mình bị cô nương có khuôn mặt tuyệt đẹp này chỉnh cho bụng tiết liên tục hai ngày, hắn cảm thấy vô cùng tức giận.
Từ nhỏ đến lớn, ai dám đối với hắn như vậy?
"Võ công của công tử rất cao, ta lại không có một chút công phu nào, nếu không dùng chút thủ đoạn, sao có thể dễ dàng rời đi?" Diệp Hướng Vãn giải thích, chớp chớp con mắt tội nghiệp nhìn hắn, giả vờ vẻ mặt "Ta là bất đắc dĩ."
"Nói như vậy, vẫn là cô cực kỳ có lý." Người áo trắng nghiến răng.
"Thế thì không dám. Chẳng qua nếu như công tử còn muốn ta trở về nấu cơm cho công tử..., ta chắc chắn sẽ không đáp ứng." Nàng rất vất vả mới thoát khỏi mấy phiền toái đó, làm sao có thể để cho mình tùy tiện tìm một chủ nhân nhốt mình lại?
"Cái này sao, . . . . . . Thật ra thì ta cũng không tính cho cô nấu cơm cho ta, trải qua chuyện lần trước, mặc dù đồ ăn cô làm rất ngon, nhưng ta cũng phải giữ mạng của mình trước đã phải không?” Diệp Hướng Vãn mới nhẹ nhàng thở ra, người áo trắng đã muốn tiếp tục nói, "Cho nên lần này, cô ngoan ngoãn theo ta trở về, giống như trước kia ta đã nói, dùng thân trả lại thôi."
Diệp Hướng Vãn kinh sợ.
Cuối cùng nàng bất chấp tất cả, cũng không quản dưới chân có đường hay không, trực tiếp đi về phía trước.
Chợt nghe dưới chân một tiếng “rắc”, tiếp theo một giọng nói hoảng sợ: "Cẩn thận!"
Một bóng dáng nhào ra, duỗi tay giữ chặt nàng, dùng lực lôi về phía bên cạnh, mấy mũi tên bắn lén xuyên qua sát cơ thể của Diệp Hướng Vãn.
Diệp Hướng Vãn không ngờ tới này này còn bố trí cả cơ quan, sợ tới mức tim đập thình thịch, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một người mang trường bào xanh thẫm kéo thoát khỏi nguy hiểm, mặt như quan ngọc, đúng là vị Lục thiếu trang chủ kia.
"Diệp cô nương, tại sao cô lại ở chỗ này? Hơn nữa. . . . . . Hơn nữa. . . . . . ." Nói vài câu rồi cũng không tiếp tục nói bữa, nhưng mà Diệp Hướng Vãn lập tức hiểu ý của hắn, nửa câu sau của hắn có lẽ là "Mà quần áo còn không chỉnh tề."
"A! Ta. . . . . . Ta chỉ là. . . . . Chỉ là đi ra ngoài. . . . . . một lúc nhưng lại không trở về được." Diệp Hướng Vãn nói. Mặc dù nàng là phụ nữ hiện đại, nhưng mà sao vẫn không nên nói loại đi ra ngoài này khỏi miệng trước một nam tử xa lạ, huống chi hiện tại mình chỉ khoác một chiếc áo ngoài.
Lục thiếu trang chủ mới nghĩ đã hiểu, trên mặt không khỏi hiện lên chút ý cười nói : "Ta đưa Diệp cô nương trở về, Diệp cô nương phải chú ý dưới chân."
Diệp Hướng Vãn vội vàng theo sát bước chân của Lục thiếu trang chủ, sợ một bước đạp sai mà rơi vào kết cục mũi tên nhọn xuyên tim, nếu không phải vừa rồi vị thiếu trang chủ này ra tay đúng lúc, chắc chắn mình đã trúng phải cơ quan trên con đường kia rồi.
Hai người cứ sang trái rồi sang phải như vậy trong hậu viện, không ngờ không bao lâu thật sự dẫn Diệp Hướng Vãn về tới trước phòng ngủ.
"Diệp cô nương, đến." Lục thiếu trang chủ nói.
"Đa tạ thiếu trang chủ." Diệp Hướng Vãn cảm thấy trên người tỏa hơi lạnh, hận không thể chui vào trong chăn ngay lập tức, vội vàng vào phòng đóng cửa.
Từ khe cửa truyền vào giọng nói nín cười của Lục thiếu trang chủ: "Sau khi trời sáng thì Diệp cô nương nhớ đi lĩnh toàn bộ dụng cụ."
Mặt Diệp Hướng Vãn đỏ đến tận cổ.
Mất hết mặt mũi rồi.
Diệp Hướng Vãn vùi mình vào trong chăn, một lúc sau mới có cảm thấy hơi lo lắng, trên người không lạnh nữa rồi.
Lại nói tiếp, Lục gia trang gần hồ, ngũ hành bát quái trong trang, hai chân trang chủ đều tàn phế, tư thái của thiếu trang chủ oai hùg rạng rỡ. Diệp Hướng Vãn đã sớm có thể xác định đây là Lúc gia trang gần hồ Thái trong “Xạ điêu”, hơn nữa cũng có diễn ra một tình tiết trong tác phẩm nguyên tác ở Lục gia trang. Nàng nhớ rằng có ít nhất là hai lần, một lần là Hoàng Dược Sư xem đệ tử Mai Siêu Phong tranh đấu vơi Quách Tĩnh ở Lục gia trang, sau đó rốt cuộc là Hoàng Dược Sư thu vài đệ tử rồi quay về, cho phép Lục lão trang chủ truyền thụ công phu Đào Hoa Đảo cho con lão, cũng chính là Lục thiếu trang chủ Lục Quán Anh hiện tại. Lần còn lại là ở giữa phần sách sau khi trong sách Hoàng Dung nói với Quách Tĩnh nàng ta thoát khỏi sự truy tìm của Âu Dương Phong mà chạy vào Lục gia trang, kết quả Âu Dương Phong đốt Lục gia trang thành đất trống trong cơn giận dữ.
Hiện tại còn rất lâu mới đến tình tiết thứ hai, nhưng không biết tình tiết đầu trong truyện có xảy ra hay không? Lục gia trang đã bị Hoàng Dược Sư thu về nội môn hay chưa, hay còn còn ở phía trước, còn chưa xảy ra chuyện gì?
Tuy rằng Diệp Hướng Vãn biết láng máng tình tiết của tác phẩm, nhưng không thể nào biết chính xác sự tình xảy ra liên tiếp trước sau thế nào, càng không thể nào biết được chính xác thời gian xảy ra. Nhưng mà nàng rất cần bạc để dùng, vòng vo ở Nghi Hưng lâu như vậy cũng chỉ tìm được một công việc đó, chỉ có thể làm trước tính sau. Hơn nữa cần phải nàng vừa mời rời đi không lâu, đã vừa lúc đụng vào tình tiết của tác phẩm nữa? Diếp Hướng Vãn thầm hạ quyết tâm trong lòng, chỉ làm ở đây một tháng, chỉ tháng, qua một tháng sau, lĩnh tiền tháng rồi lập tức rời khỏi nơi này.
Nhoáng một cái Diệp Hướng Vãn đã ở Lục gia trang hơn nửa tháng.
Thực ra trong nửa tháng này công việc của nàng cực kỳ nhẹ nhàng, đó là đặc biệt làm một ngày ba bữa cho Lục lão trang chủ, những đồ ăn thức uống của người khác thì không cần nàng phụ trách. Nhưng nữ đầu bếp họ Diệp cổ quái này ai cũng biết, mỗi nguyên liệu chính để nàng nấu ăn thì phải tự mình chọn mua, nhất định không dùng nguyên liệu do mọi người mua về.
Trong khoảng thời gian này, Diệp Hướng Vãn có có một số hiểu biết nhất định về Lục lão trang chủ và thiếu trang chủ Lục Quán Anh. Nàng một lòng một dạ không muốn cuốn vào thị phi nào, bởi vậy bình thường tnaofkhi mua nguyên liệu nấu ăn ở bên ngoài, thời gian còn lại đều lười biếng ở trong phòng mình, chân không bước ra khỏi phòng.
Lục Quán Anh thấy nữ đầu bếp nhỏ tuổi mới tới này hoạt bát nhưng cũng không thiếu thận trọng, làm việc biết tiến biết lùi, khuôn mặt đáng yêu lại có một tay làm được thức ăn ngon, chủ yếu là do nàng ấy còn quá nhỏ tuổi, mặc dù không bất kính chỗ nào đối với mình và phụ thân, nhưng cũng không có vẻ khúm núm kính sợ nhưng hạ nhân trong trang, tựa hồ trong lòng nàng ấy không có quan niệm tôn ti bình thường, làm cho người ta rất thích thân thiết với nàng.
"Diệp cô nương, buổi trưa hôm nay làm đồ ăn gì cho gia phụ?” Lục Quán Anh cười đến gần, nói nhỏ. Trong khoảng thời gian này quan hệ giữa hắn và Diệp Hướng Vãn vô cùng tốt, có một lần Diệp Hướng Vãn nấu cơm cho Lục trang chủ thì làm cho hắn thêm một phần, nào biết sau này, miệng Lục Quán Anh liền kén chọn, ăn không được đồ ăn của đầu bếp khác trong trang, chỉ cảm thấy nuốt không trôi, dứt khoát cọ cọ bên tay nghề Diệp Hướng Vãn
Diệp Hướng Vãn đang muốn đi ra cửa mua nguyên liệu nấu ăn, nhìn thấy vẻ mặt của Lục Quán Anh, không khỏi hé miệng cười nói: "Tính làm canh cá Thanh Hư nóng, lại làm thêm hai món ăn nhẹ nữa. Đều là những món ăn tầm thường mà thôi."
Lục Quán Anh đã biết những đồ ăn tầm thường do bàn tay trắng nõn thon dài của Diệp Hướng Vãn làm ra, đều là mỹ vị trên trời, liền cười nói: "Vậy ta chờ Diệp cô nương trở về, làm trợ thủ cho cô."
Diệp Hướng Vãn cười tiếp. Lần nào Lục Quán Anh đều lấy danh nghĩa trợ thủ cho nàng để nếm đồ ăn, nàng đã sớm quen.
Nàng cầm lấy rổ rồi đi lên thuyền nhỏ trong tràng, qua hồ đi chợ lớn nhất Nghi Hưng. Chợ thượng rất náo nhiệt, người đến người đi, Diệp Hướng Vãn xem quầy hàng của từng người ven đường, cẩn thận chọn nguyên liệu nấu ăn hợp ý.
Cá phải vừa mới rời khỏi nước đã đưa tới đây, cà tím phải rời khỏi mạ không quá hai canh giờ, măng phải có gốc trắng nõn ngon chắc rắn. . . . . Cứ chọn đi chọn lại như vậy, thấm thoát đã dạo chơ xong, cuối cùng Diệp Hướng Vãn đã chọn xong nguyên liệu nấu ăn lần này
Nàng xoay người rời đi, một người thình lình đứng phía sau, thiếu chút nữa đầu của nàng đụng vào người nọ.
Diệp Hướng Vãn ngẩng đầu lên nhìn, vừa định nói lời xin lỗi lại mắc nghẹn ở cổ.
Người nọ áo trắng thẳng thớm, dung mạo xuất chúng, trong tay là một cây quạt đơn giản, đúng là tên yêu nghiệt không biết tên bị nàng dốc sức thiết kế để trốn thoát.
Trong lòng Diệp Hướng Vãn báo động mãnh liệt.
Tuy rằng không biết vì sao người áo trằng này có thể xuất hiện ở đây, nhưng nhìn vẻ mặt mỉm cười của hắn lúc này, ý tứ khó hiểu trong đôi mắt đào hoa, Diệp Hướng Vãn chỉ biết, lần này khó mà chạy thoát.
"Công tử." Nụ cười trên khuôn mặt Diệp cực kỳ cứng nhắc.
Yêu nghiệt áo trắng gấp cây quạt lại, khẽ cười nói: "Không tệ không tệ, không ngờ cô vẫn chưa quên công tử ta."
Diệp Hướng Vãn cười lớn nói : "Công tử là nhân trung long phượng, là một nhân tài, khí độ bất phàm, tướng mạo đường đường, rồi là. . . . . . tú ngoại tuệ trung*?" Cho đến khi người áo trắng nghe đến từ này thì khóe mắt nháy liên tục mấy cái, nàng mới phát hiện mình dùng sai từ, vội vàng sửa lời lời nói, "Là nội ngoại kiêm tu**. . . . . . Ha ha. . . . . . Làm sao tiểu nhân có thể không nhớ rõ?"
*tú ngoại tuệ trung: khuôn mặt thanh tú xinh đẹp (dành cho cô gái).
**nội ngoại kiêm tu: trong lẫn ngoài đều như một.
Yêu nghiệt áo trắng cười nói: "Quái lạ, lần trước khi cô đi theo bổn công tử, hình như không nói chuyện như thế này."
"Này. . . . . . Hiểu lầm, đó chỉ là hiểu lầm. . . . . . ." Diệp Hướng Vãn vừa nói, chân vừa lùi về phía sau.
"Ồ, thì ra là hiểu lầm. Nhưng mà không biết bây giờ cô ở tại Lục gia trang, cũng là hiểu lầm hay sao? Trốn không dựa dẫm vào ta, lại đi làm nữ đầu bếp cho người khác sao? Cô và vị Lục thiếu trang chủ kia, quan hệ không tệ." Yêu nghiệt áo trắng cười thế nào mà lại có ý tứ cực kỳ tức giận.
Diệp Hướng Vãn thầm kêu khổ.
Xem ra hắn đã biết chuyện mình làm nữ đầu bếp ở Lục gia trang rồi, không biết hắn đến đây khi nào? Chẳng lẽ là sau khi thân thể tốt lên thì truy tìm mình cho đến bây?
Người này sẽ không rãnh rỗi như vậy chứ?
Người áo trắng tiến lên vài bước, Diệp Hướng Vãn khẩn trương lui về phía sau, lắp bắp nói: "Công tử, nơi này. . . . . . nhiều người. . . . . . ." Nàng vốn muốn nói là chợ nhiều người, bị người ta nhìn thấy hắn bức bách tiểu cô nương như vậy thì không được tốt, nào ngờ người áo trắng hình như lại cố ý xuyên tạc lời nói của nàng, khẽ cười nói: "Nói cũng phải, chuyện này không dễ làm vào ban ngày ban mặt. . . . . . Vậy đi theo ta." Nói xong nắm lấy tay nàng, vận khinh công rời khỏi chợ.
Diệp Hướng Vãn thấy hắn thi triển khinh công ở trong phố xá sầm uất, không khỏi kinh ngạc, nhưng trong lòng nàng chột dạ, chỉ đành miễn cưỡng đuổi kịp hắn, thẳng đến khi người áo trắng đứng ở trong một hẻm nhỏ không người.
Hắn xoay người, cười như không cười nhìn nàng.
Diệp Hướng Vãn nuốt nước miếng: "Công tử."
Người áo trắng cười nói: "Như thế nào? Cô có điều gì muốn nói?"
Diệp hướng trễ kiên trì nói : "Ngày đó rõ ràng công tử ngày đáp ứng thả ta rời đi, nam tử hán đại trượng phu, không thể nói lời mà không giữ lời."
Người áo trắng nói: "Lúc ấy ta cũng đã nói, sau khi thả cô rời đi thì cô chớ để đụng phải ta. Hiện tại, chúng ta lại gặp mặt, lời nói trước kia dĩ nhiên không tính.”
Diệp Hướng Vãn cụp mắt xuống: "Cái này không thể trách ta. Ta bị công tử ép buộc rời thôn, ban đầu cũng không cam tâm tình nguyện. Hơn nữa dọc đường đi công tử cũng chưa từng tín nhiệm ta, thậm chí ngay cả danh tính cũng không cho ta biết, làm sao ta biết được rốt cuộc công tử có ý gì?"
"Vì thế, liền dùng thủ đoạn để công tử ta rơi vào bẫy của cô?" Người áo trắng cười như không cười nhìn nàng. Vừa nghĩ tới chính mình bị cô nương có khuôn mặt tuyệt đẹp này chỉnh cho bụng tiết liên tục hai ngày, hắn cảm thấy vô cùng tức giận.
Từ nhỏ đến lớn, ai dám đối với hắn như vậy?
"Võ công của công tử rất cao, ta lại không có một chút công phu nào, nếu không dùng chút thủ đoạn, sao có thể dễ dàng rời đi?" Diệp Hướng Vãn giải thích, chớp chớp con mắt tội nghiệp nhìn hắn, giả vờ vẻ mặt "Ta là bất đắc dĩ."
"Nói như vậy, vẫn là cô cực kỳ có lý." Người áo trắng nghiến răng.
"Thế thì không dám. Chẳng qua nếu như công tử còn muốn ta trở về nấu cơm cho công tử..., ta chắc chắn sẽ không đáp ứng." Nàng rất vất vả mới thoát khỏi mấy phiền toái đó, làm sao có thể để cho mình tùy tiện tìm một chủ nhân nhốt mình lại?
"Cái này sao, . . . . . . Thật ra thì ta cũng không tính cho cô nấu cơm cho ta, trải qua chuyện lần trước, mặc dù đồ ăn cô làm rất ngon, nhưng ta cũng phải giữ mạng của mình trước đã phải không?” Diệp Hướng Vãn mới nhẹ nhàng thở ra, người áo trắng đã muốn tiếp tục nói, "Cho nên lần này, cô ngoan ngoãn theo ta trở về, giống như trước kia ta đã nói, dùng thân trả lại thôi."
Diệp Hướng Vãn kinh sợ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.