Khi Đầu Bếp Xuyên Vào "xạ Điêu"
Chương 29
Cam Bút
03/06/2018
Hồng Thất Công quay đầu nhìn về phía Âu Dương Khắc, vừa nhai thịt gà vừa hàm hồ nói: “Tên tiểu tử này còn không mau cút về Tây Vực đi, ở đây làm đủ chuyện xấu, chẳng lẽ muốn giao mạng nhỏ tại Trung Nguyên?”
Âu Dương Khắc vung cây quạt lên, khẽ cười nói: “Ở Trung Nguyên, cũng chỉ có lão nhân gia ngài có võ công tuyệt thế mà thôi.” Nói bóng nói gió, chỉ cần ngài không lấy lớn hiếp nhỏ làm khó ta, ta tự nhiên không sợ.
Diệp Hướng Vãn vừa thấy biểu tình Âu Dương Khắc thì càng thêm tức giận, chỉ hận võ công của mình không giỏi, nếu không cũng sẽ dạy dỗ hắn một chút.
Hồng Thất Công nói: “Ngươi muốn dùng lời nói chèn ép ta, khiến Lão Khiếu Hóa không có cách nào ra tay thì ngươi cho rằng trên đời này không người nào có thể đánh bại ngươi à? Võ lâm Trung Nguyên có rất nhiều người tài, ngươi mạnh miệng nói vậy có phải quá sớm hay không. Ta còn nghe nói ngươi ghét nhất là ăn xin?”
Âu Dương Khắc vừa nghe Hồng Thất Công nhắc tới việc này, vội cười nói: “Ta nào biết lão anh hùng này là đệ tử của Thất Công? Ra tay hơi nặng một chút, chớ trách chớ trách.”
Diệp Hướng Vãn “hừ” một tiếng: “Ngươi nói thật đơn giản. Vừa ra tay đã muốn phế đi mắt người ta, hiện giờ nói một câu ‘Chớ trách’ thì coi như bỏ qua? Ông ta là lão anh hùng, hiện tại ngươi đánh bại ông ấy, nghĩa là còn lợi hại hơn lão anh hùng nữa, ngươi tự khen bản thân, không biết ngượng sao?”
Âu Dương Khắc chưa từng bị nói móc bao giờ, hắn xin lỗi chỉ vì vuốt mặt nể mũi. Vừa nghe Diệp Hướng Vãn nói, tâm trạng hắn lại giận dữ, tàn bạo nhìn lại, thì thấy nàng ăn mặc giản dị nhưng xinh đẹp thanh lệ, khóe miệng hơi vểnh, vừa nhu mì vừa mang theo mấy phần ngây thơ hồn nhiên thì ngẩn ngơ, thầm nghĩ: “So với những tì nữ bên cạnh ta, nàng xinh đẹp hơn nhiều.”
Vốn Diệp Hướng Vãn định nói khích khiến hắn tức giận ra tay, như vậy Hồng Thất Công có thể dạy dỗ hắn. Nào ngờ Âu Dương Khắc tức giận thì tức giận chứ không tiếp nhận lời nói của nàng, làm nàng không khỏi âm thầm cảm thấy kỳ lạ, thầm nghĩ: “Hắn ra tay độc ác, ta tưởng rằng hắn không chịu được kích động, vậy mà hắn lại im hơi lặng tiếng, thật không thể nào lường được.”
Hồng Thất Công cười nói: “Thủ hạ của Lão Khiếu Hóa quản lý một đống người có đại khiếu hóa, trung khiếu hóa, tiểu khiếu hóa nhưng bọn hắn lại không phải đệ tử của ta. Lão khiếu hóa luôn không tốt, ha hả, nếu ta thật có một đệ tử xuất hiện, người vẫn cho rằng hắn đánh không lại ngươi?”
Âu Dương Khắc nói: “Thế bá nói phải. Truyền nhân của ngài đương nhiên sẽ mạnh hơn tiểu chất* nhiều. Nhưng công phu của ngài cao như vậy, người kia cũng khó học được một thành công lực của ngài.”
(*Tiểu chất: cháu, vì quan hệ quen biết của Ngũ Tuyệt, nên Âu Dương Khắc tự xưng là cháu với Hồng Thất Công theo lễ phép thôi. Chứ thiếu chủ này có xem ai ra gì đâu ^^)
Diệp Hướng Vãn thấy hắn ngoài mặt cung kính, kì thật đều nói những lời tổn hại Hồng Thất Công, cả giận nói: “Ngươi nói dễ nghe nhỉ, nhất định trong lòng đang mắng Thất Công lão nhân gia đây.”
Hoàng Dung cảm thấy lời nói và hành động của sư muội rất hợp tính mình, bắt đầu tăng thêm vài phần thân thiết.
Âu Dương Khắc nói: “Thật không dám.”
Hoàng Dung cười nói: “Miệng ngươi nói không dám, thật ra trong lòng cũng đang mắng Thất Công lão nhân gia sẽ không chỉ dạy đồ đệ, dạy tới dạy lui đều là phế vật.”
Hồng Thất Công nghe lời nói của Hoàng Dung, nghĩ đến Vãn nhi và Hoàng Dung đều dùng biện pháp khích người, không khỏi vừa bực mình vừa buồn cười, lườm nàng một cái nói: “Tiểu cô nương lại dùng kế khích tướng nữa sao.”
Hoàng Dung thè lưỡi một cái, nhìn Diệp Hướng Vãn rồi cùng nhau mỉm cười.
Hồng Thất Công quay đầu nói: “Cái tên tiểu tử này dám mắng ta?” Rồi ra tay giành lấy chiết phiến của hắn, mở ra nhìn một lượt. Trên cây quạt một mặt vẽ mẫu đơn, một mặt đề chữ lưu niệm.
Hồng Thất Công chỉ nói: “Không được, không tốt.”
Hoàng Dung tiến lên, nhìn trên mặt quạt đề mấy chữ “Thiếu chủ Bạch Đà sơn”, đoán rằng Âu Dương Khắc tự viết thì cố ý nói: “Chữ này thật kém cỏi.”
Hồng Thất Công tiện tay dùng mặt quạt chùi miệng vừa mới ăn gà, sau đó vo thành một cục ném trên mặt đất.
Trong lòng Âu Dương Khắc biết, mặc dù cây quạt này thoạt nhìn bình thường nhưng khung quạt lại được chế tạo bằng sắt, Hồng Thất Công tiện tay nắn bóp thì đã nặn thành một khối, sức lực kia thật không phải chuyện đùa.
Hồng Thất Công nói: “Nếu như ta đánh thắng ngươi, chắc ngươi cũng không phục. Ta đây liền thu đồ đệ để đánh một trận với ngươi vậy.”
Âu Dương Khắc biết người ông nói là Quách Tĩnh, vừa muốn nói thì Diệp Hướng Vãn đã cướp lời: “Đánh không lại cứ việc nói thẳng, không cần kiếm cớ.”
Âu Dương Khắc oán hận liếc nàng một cái nhưng lại cảm thấy nàng đang khinh thường mình, còn tỏ ra thật vui vẻ. Từ nhỏ đến lớn hắn muốn nữ nhân nào lại không có, các cô nương không phải đều mong mỏi được dính chặt vào hắn sao? Hết lần này tới lần khác, Diệp Hướng Vãn luôn để hắn nhìn thấy, lúc đưa tay muốn bắt thì lại trơn trợt tựa như con cá nhỏ, làm tâm hắn thật ngứa ngáy khó nhịn. Lần này vốn hắn muốn giáo huấn nàng, ai ngờ nàng lại được Hoàng Dược Sư thu làm đồ đệ, giá trị cả người đều tăng lên, nên ngoài mặt hắn không thể nào gây khó dễ nàng được nữa.
Bên kia Quách Tĩnh dập đầu bái Hồng Thất Công…, sau đại lễ bái sư thì đã chính thức trở thành đệ tử của Hồng Thất Công rồi. Lúc này Hồng Thất Công đang giảng giải những chỗ huyền diệu của ba chưởng còn lại trong “Giáng Long Thập Bát Chưởng” cho hắn.
Diệp Hướng Vãn mơ hồ nhớ lại nguyên tác, mặc dù Hồng Thất Công dạy đồ đệ ngay trước mặt nhưng Âu Dương Khắc nghe xong lại không hiểu điểm mấu chốt. Hiện tại, nhìn dáng vẻ và ánh mắt lấp lánh của hắn, nhất định đang tỉ mỉ suy nghĩ chiêu pháp phá giải.
“A.” Diệp Hướng Vãn kêu lên, muốn nói gì đó làm hắn phân tâm đôi chút.
Âu Dương Khắc nhìn về phía Diệp Hướng Vãn.
“Sao ngươi lại đi theo ta?” Diệp Hướng Vãn nói.
Âu Dương Khắc cười nói: “Là do nàng lật lọng, đồng ý rồi đến nửa đường lại chạy trốn, đương nhiên ta không thể làm gì khác ngoài đuổi theo rồi.”
Diệp Hướng Vãn đáp: “Ta đi là do ngươi nói bỏ qua cho ta mà, nam tử hán đại trượng phu sao có thể nói lời rồi không giữ lời như vậy? Lại nói, ngày đó ngươi ép buộc ta đi với ngươi, nhiều rắn vây quanh ta như vậy… ta lại không biết võ công, đành phải đồng ý theo ngươi thôi. Ngươi so đo với tiểu cô nương, không biết xấu hổ à?”
Nàng vừa nói ra lời này, ánh mắt của người Cái Bang trong sân nhìn Âu Dương Khắc càng thêm khinh thường. Mặc kệ nói thế nào thì dùng sức mạnh ép buộc một tiểu cô nương tay trói gà không chặt, vốn rất lưu manh hèn hạ. Hơn nữa, Diệp Hướng Vãn do Hồng Thất Công mang xuống từ trên xà nhà, quả thật bọn họ cảm thấy nàng không có một chút võ công nào cả.
Âu Dương Khắc biết Diệp Hướng Vãn đang mượn cớ gây chuyện, tâm tư hận đến nghiến răng nhưng lại không thể làm gì nàng. Hắn đã lĩnh đủ tính cách tinh quái của nàng, tuy rằng nàng không biết võ công nhưng thủ đoạn lại nhiều vô kể, nếu không ban đầu sao hắn có thể chịu thiệt đến như vậy. Nhưng những người đang đứng giữa sân kia lại không biết, chỉ nghe lời nói của nàng khó tránh việc nghĩ Âu Dương Khắc là tiểu nhân bỉ ổi, huống hồ hắn còn có tiền án bắt cóc cô nương nhà lành nữa.
Âu Dương Khắc hừ lạnh một tiếng, phớt lờ mọi thứ.
Diệp Hướng Vãn thấy Hồng Thất Công dạy bảo đã gần xong thì không gợi chuyện nói với Âu Dương Khắc nữa, yên lặng đứng sau lưng Hồng Thất Công.
Sau đó, Quách Tĩnh tỷ thí với Âu Dương Khắc.
Quách Tĩnh được Hồng Thất Công chỉ điểm, uy lực chưởng pháp tăng mạnh nhưng dù sao hắn chỉ là người mới học, vận dụng không được thuần thục lắm.
Đầu tiên hắn và Âu Dương Khắc đánh không phân cao thấp, sau dần dần nóng lòng, Âu Dương Khắc dứt khoát đổi thành “Linh Xà Quyền” của Âu Dương Phong, nhất thời tung ra song chưởng mềm mại không xương, khi đánh lên cổ của Quách Tĩnh thì kình lực quá mức mãnh liệt. Dưới sự bất ngờ không kịp đề phòng, Quách Tĩnh liên tục bị đánh vài quyền, không khỏi rối loạn thế cục.
Hồng Thất Công thấy Quách Tĩnh bị thua, kêu lên: “Tĩnh nhi ra đây, trận này xem như chúng ta thua.” Rồi quay đầu nói với Âu Dương Khắc: “Tiểu tử, ngươi thật không nên thân, khi đánh nhau rõ là ác độc. Ha ha, thúc phụ* ngươi chế bộ “Linh Xà Quyền” này, nghĩa là ngộ ra được từ trên thân rắn sao? Coi như vận số ngươi tốt, đi đi.”
(*Thúc phụ = chú, em của ba).
Hoàng Dung thấy Âu Dương Khắc sắp rời khỏi, một lòng muốn trị hắn, thuận miệng nói: “Chậm đã.”
Âu Dương Khắc nghe vậy xoay người, lại thấy Diệp Hướng Vãn đang nhìn mình, nội tâm khẽ động, ngẫm nghĩ: “Ta làm tất cả mọi thứ nhưng nàng lại không chút cảm động. Lẽ nào từ đầu đến cuối nàng không hề muốn lạt mềm buộc chặt?” Nhưng muốn người luôn sống trong nhung lụa tiếp nhận sự thật này thì có chút khó khăn trở ngại. Hắn lại nghĩ, “Rốt cuộc là không hề quan tâm hay vẫn đang giả vờ thử thách, ta thử thêm lần nữa vậy.”
Trong khi hắn còn đang suy nghĩ, bên kia Hoàng Dung đã bái Hồng Thất Công làm sư phụ, học phương pháp bắt rắn của ăn mày, ở trên tay cũng thoa lên thuốc khắc chế nọc rắn.
Hoàng Dung nói: “Hiện giờ ta là đệ tử của lão nhân gia Thất Công, cũng tới lĩnh giáo công phu của ngươi một chút. Ngươi dùng thối xà quyền đánh thắng Tĩnh ca ca, ta cũng muốn thỉnh giáo thối xà quyền của ngươi, nếu ngươi dùng quyền pháp khác thì coi như ngươi thua cuộc, sao hả?”
Âu Dương Khắc mỉm cười đáp: “Cô nương nói thế nào thì như thế đó đi, đều nghe theo nàng.” Tuy nói như thế nhưng hắn lại nghiêng mắt nhìn Diệp Hướng Vãn.
Diệp Hướng Vãn không nhìn những thứ diễn ra trong sân, dường như đang suy nghĩ chuyện gì đó, trên mặt lộ ra biểu tình như đang đi vào cõi thần tiên.
Âu Dương Khắc cảm thấy hết sức kỳ quái nghĩ: “Nàng đang suy nghĩ chuyện gì đây? Chẳng lẽ trong thời gian tách khỏi ta, nàng đã có tình nhân sao?” Vừa nghĩ như thế, không kìm được ngầm nhen nhóm cơn thịnh nộ.
Hoàng Dung cười châm biếm: “Không nhìn ra ngươi lại tốt với ta như vậy.” Hai người lập tức triền đấu.
Tâm của Âu Dương Khắc đang đặt trên người Diệp Hướng Vãn, đã quên mất chuyện trên người Hoàng Dung mặc Nhuyễn Vị Giáp. Đến khi hai người thật sự giao thủ, hắn mới đột nhiên nhớ tới, không khỏi âm thầm rối rắm, hối hận việc muốn thử Diệp Hướng Vãn mà huênh hoang nói lời của kẻ cả như vậy.
Nhất thời hắn bị bó tay bó chân, không lâu sau Hoàng Dung liền xé ống tay áo của hắn nên phải dùng công phu khác Linh Xà Quyền để tự vệ. Sau đó, Hoàng Dung nhảy ra ngoài vòng tròn, châm chọc nói: “Ngươi thua. Ba ván mỗi bên đều thắng một, còn lại một ván nữa.”
Khóe mắt của Âu Dương Khắc vẫn âm thầm lướt nhanh qua Diệp Hướng Vãn, thấy nàng tựa hồ không quan tâm chút nào đến trận đấu, tâm trạng càng ngày càng tức giận, nghe Hoàng Dung nhắc tới việc so thêm một ván, là thi văn hay thi võ, hắn cũng không lắng nghe, chỉ duỗi chân lấy bên trái làm trục, chân phải lùi ba thước khỏi vòng tròn lớn, ra ý kiến: “Lấy vòng tròn này làm vạch, như cô nương đã nói qua, người nào ra khỏi vòng tròn trước là người thua cuộc. Nàng đánh trước ba lần, sau đó ta sẽ đánh lại ba lần. Mời cô nương ra chiêu trước.”
Hoàng Dung cười nhạo báng: “Ngươi thật gian xảo, biết động thủ trước sẽ có hại.” Nói rồi đánh ra một chưởng.
Đột nhiên Âu Dương Khắc thấy trong lòng bàn tay nàng lóe lên ánh sáng màu bạc, ắt là ám khí, hắn có thể dùng chiết phiến hay ống tay áo để ngăn chặn nhưng tất cả đều bị hỏng rồi, lại không thể ra quyền, chỉ có thể nhảy lên cao để tránh né. Vừa nhảy lên hắn chợt nghe một tiếng thét hãi hùng, dường như là từ phía Diệp Hướng Vãn, trong lòng không khỏi rét lạnh.
Hoàng Dung thấy hắn đang ở giữa không trung, đôi tay lập tức phóng thêm hai cây châm thép nữa, Âu Dương Khắc thế mới hiểu được nguyên nhân Diệp Hướng Vãn kinh hô, nghĩ đến nàng sớm đoán được Hoàng Dung sẽ ra chiêu này. Mắt thấy châm thép sáng loáng phóng về phía mình, trong lòng hắn thầm nghĩ: “Mạng ta coi như xong rồi.”
Âu Dương Khắc vung cây quạt lên, khẽ cười nói: “Ở Trung Nguyên, cũng chỉ có lão nhân gia ngài có võ công tuyệt thế mà thôi.” Nói bóng nói gió, chỉ cần ngài không lấy lớn hiếp nhỏ làm khó ta, ta tự nhiên không sợ.
Diệp Hướng Vãn vừa thấy biểu tình Âu Dương Khắc thì càng thêm tức giận, chỉ hận võ công của mình không giỏi, nếu không cũng sẽ dạy dỗ hắn một chút.
Hồng Thất Công nói: “Ngươi muốn dùng lời nói chèn ép ta, khiến Lão Khiếu Hóa không có cách nào ra tay thì ngươi cho rằng trên đời này không người nào có thể đánh bại ngươi à? Võ lâm Trung Nguyên có rất nhiều người tài, ngươi mạnh miệng nói vậy có phải quá sớm hay không. Ta còn nghe nói ngươi ghét nhất là ăn xin?”
Âu Dương Khắc vừa nghe Hồng Thất Công nhắc tới việc này, vội cười nói: “Ta nào biết lão anh hùng này là đệ tử của Thất Công? Ra tay hơi nặng một chút, chớ trách chớ trách.”
Diệp Hướng Vãn “hừ” một tiếng: “Ngươi nói thật đơn giản. Vừa ra tay đã muốn phế đi mắt người ta, hiện giờ nói một câu ‘Chớ trách’ thì coi như bỏ qua? Ông ta là lão anh hùng, hiện tại ngươi đánh bại ông ấy, nghĩa là còn lợi hại hơn lão anh hùng nữa, ngươi tự khen bản thân, không biết ngượng sao?”
Âu Dương Khắc chưa từng bị nói móc bao giờ, hắn xin lỗi chỉ vì vuốt mặt nể mũi. Vừa nghe Diệp Hướng Vãn nói, tâm trạng hắn lại giận dữ, tàn bạo nhìn lại, thì thấy nàng ăn mặc giản dị nhưng xinh đẹp thanh lệ, khóe miệng hơi vểnh, vừa nhu mì vừa mang theo mấy phần ngây thơ hồn nhiên thì ngẩn ngơ, thầm nghĩ: “So với những tì nữ bên cạnh ta, nàng xinh đẹp hơn nhiều.”
Vốn Diệp Hướng Vãn định nói khích khiến hắn tức giận ra tay, như vậy Hồng Thất Công có thể dạy dỗ hắn. Nào ngờ Âu Dương Khắc tức giận thì tức giận chứ không tiếp nhận lời nói của nàng, làm nàng không khỏi âm thầm cảm thấy kỳ lạ, thầm nghĩ: “Hắn ra tay độc ác, ta tưởng rằng hắn không chịu được kích động, vậy mà hắn lại im hơi lặng tiếng, thật không thể nào lường được.”
Hồng Thất Công cười nói: “Thủ hạ của Lão Khiếu Hóa quản lý một đống người có đại khiếu hóa, trung khiếu hóa, tiểu khiếu hóa nhưng bọn hắn lại không phải đệ tử của ta. Lão khiếu hóa luôn không tốt, ha hả, nếu ta thật có một đệ tử xuất hiện, người vẫn cho rằng hắn đánh không lại ngươi?”
Âu Dương Khắc nói: “Thế bá nói phải. Truyền nhân của ngài đương nhiên sẽ mạnh hơn tiểu chất* nhiều. Nhưng công phu của ngài cao như vậy, người kia cũng khó học được một thành công lực của ngài.”
(*Tiểu chất: cháu, vì quan hệ quen biết của Ngũ Tuyệt, nên Âu Dương Khắc tự xưng là cháu với Hồng Thất Công theo lễ phép thôi. Chứ thiếu chủ này có xem ai ra gì đâu ^^)
Diệp Hướng Vãn thấy hắn ngoài mặt cung kính, kì thật đều nói những lời tổn hại Hồng Thất Công, cả giận nói: “Ngươi nói dễ nghe nhỉ, nhất định trong lòng đang mắng Thất Công lão nhân gia đây.”
Hoàng Dung cảm thấy lời nói và hành động của sư muội rất hợp tính mình, bắt đầu tăng thêm vài phần thân thiết.
Âu Dương Khắc nói: “Thật không dám.”
Hoàng Dung cười nói: “Miệng ngươi nói không dám, thật ra trong lòng cũng đang mắng Thất Công lão nhân gia sẽ không chỉ dạy đồ đệ, dạy tới dạy lui đều là phế vật.”
Hồng Thất Công nghe lời nói của Hoàng Dung, nghĩ đến Vãn nhi và Hoàng Dung đều dùng biện pháp khích người, không khỏi vừa bực mình vừa buồn cười, lườm nàng một cái nói: “Tiểu cô nương lại dùng kế khích tướng nữa sao.”
Hoàng Dung thè lưỡi một cái, nhìn Diệp Hướng Vãn rồi cùng nhau mỉm cười.
Hồng Thất Công quay đầu nói: “Cái tên tiểu tử này dám mắng ta?” Rồi ra tay giành lấy chiết phiến của hắn, mở ra nhìn một lượt. Trên cây quạt một mặt vẽ mẫu đơn, một mặt đề chữ lưu niệm.
Hồng Thất Công chỉ nói: “Không được, không tốt.”
Hoàng Dung tiến lên, nhìn trên mặt quạt đề mấy chữ “Thiếu chủ Bạch Đà sơn”, đoán rằng Âu Dương Khắc tự viết thì cố ý nói: “Chữ này thật kém cỏi.”
Hồng Thất Công tiện tay dùng mặt quạt chùi miệng vừa mới ăn gà, sau đó vo thành một cục ném trên mặt đất.
Trong lòng Âu Dương Khắc biết, mặc dù cây quạt này thoạt nhìn bình thường nhưng khung quạt lại được chế tạo bằng sắt, Hồng Thất Công tiện tay nắn bóp thì đã nặn thành một khối, sức lực kia thật không phải chuyện đùa.
Hồng Thất Công nói: “Nếu như ta đánh thắng ngươi, chắc ngươi cũng không phục. Ta đây liền thu đồ đệ để đánh một trận với ngươi vậy.”
Âu Dương Khắc biết người ông nói là Quách Tĩnh, vừa muốn nói thì Diệp Hướng Vãn đã cướp lời: “Đánh không lại cứ việc nói thẳng, không cần kiếm cớ.”
Âu Dương Khắc oán hận liếc nàng một cái nhưng lại cảm thấy nàng đang khinh thường mình, còn tỏ ra thật vui vẻ. Từ nhỏ đến lớn hắn muốn nữ nhân nào lại không có, các cô nương không phải đều mong mỏi được dính chặt vào hắn sao? Hết lần này tới lần khác, Diệp Hướng Vãn luôn để hắn nhìn thấy, lúc đưa tay muốn bắt thì lại trơn trợt tựa như con cá nhỏ, làm tâm hắn thật ngứa ngáy khó nhịn. Lần này vốn hắn muốn giáo huấn nàng, ai ngờ nàng lại được Hoàng Dược Sư thu làm đồ đệ, giá trị cả người đều tăng lên, nên ngoài mặt hắn không thể nào gây khó dễ nàng được nữa.
Bên kia Quách Tĩnh dập đầu bái Hồng Thất Công…, sau đại lễ bái sư thì đã chính thức trở thành đệ tử của Hồng Thất Công rồi. Lúc này Hồng Thất Công đang giảng giải những chỗ huyền diệu của ba chưởng còn lại trong “Giáng Long Thập Bát Chưởng” cho hắn.
Diệp Hướng Vãn mơ hồ nhớ lại nguyên tác, mặc dù Hồng Thất Công dạy đồ đệ ngay trước mặt nhưng Âu Dương Khắc nghe xong lại không hiểu điểm mấu chốt. Hiện tại, nhìn dáng vẻ và ánh mắt lấp lánh của hắn, nhất định đang tỉ mỉ suy nghĩ chiêu pháp phá giải.
“A.” Diệp Hướng Vãn kêu lên, muốn nói gì đó làm hắn phân tâm đôi chút.
Âu Dương Khắc nhìn về phía Diệp Hướng Vãn.
“Sao ngươi lại đi theo ta?” Diệp Hướng Vãn nói.
Âu Dương Khắc cười nói: “Là do nàng lật lọng, đồng ý rồi đến nửa đường lại chạy trốn, đương nhiên ta không thể làm gì khác ngoài đuổi theo rồi.”
Diệp Hướng Vãn đáp: “Ta đi là do ngươi nói bỏ qua cho ta mà, nam tử hán đại trượng phu sao có thể nói lời rồi không giữ lời như vậy? Lại nói, ngày đó ngươi ép buộc ta đi với ngươi, nhiều rắn vây quanh ta như vậy… ta lại không biết võ công, đành phải đồng ý theo ngươi thôi. Ngươi so đo với tiểu cô nương, không biết xấu hổ à?”
Nàng vừa nói ra lời này, ánh mắt của người Cái Bang trong sân nhìn Âu Dương Khắc càng thêm khinh thường. Mặc kệ nói thế nào thì dùng sức mạnh ép buộc một tiểu cô nương tay trói gà không chặt, vốn rất lưu manh hèn hạ. Hơn nữa, Diệp Hướng Vãn do Hồng Thất Công mang xuống từ trên xà nhà, quả thật bọn họ cảm thấy nàng không có một chút võ công nào cả.
Âu Dương Khắc biết Diệp Hướng Vãn đang mượn cớ gây chuyện, tâm tư hận đến nghiến răng nhưng lại không thể làm gì nàng. Hắn đã lĩnh đủ tính cách tinh quái của nàng, tuy rằng nàng không biết võ công nhưng thủ đoạn lại nhiều vô kể, nếu không ban đầu sao hắn có thể chịu thiệt đến như vậy. Nhưng những người đang đứng giữa sân kia lại không biết, chỉ nghe lời nói của nàng khó tránh việc nghĩ Âu Dương Khắc là tiểu nhân bỉ ổi, huống hồ hắn còn có tiền án bắt cóc cô nương nhà lành nữa.
Âu Dương Khắc hừ lạnh một tiếng, phớt lờ mọi thứ.
Diệp Hướng Vãn thấy Hồng Thất Công dạy bảo đã gần xong thì không gợi chuyện nói với Âu Dương Khắc nữa, yên lặng đứng sau lưng Hồng Thất Công.
Sau đó, Quách Tĩnh tỷ thí với Âu Dương Khắc.
Quách Tĩnh được Hồng Thất Công chỉ điểm, uy lực chưởng pháp tăng mạnh nhưng dù sao hắn chỉ là người mới học, vận dụng không được thuần thục lắm.
Đầu tiên hắn và Âu Dương Khắc đánh không phân cao thấp, sau dần dần nóng lòng, Âu Dương Khắc dứt khoát đổi thành “Linh Xà Quyền” của Âu Dương Phong, nhất thời tung ra song chưởng mềm mại không xương, khi đánh lên cổ của Quách Tĩnh thì kình lực quá mức mãnh liệt. Dưới sự bất ngờ không kịp đề phòng, Quách Tĩnh liên tục bị đánh vài quyền, không khỏi rối loạn thế cục.
Hồng Thất Công thấy Quách Tĩnh bị thua, kêu lên: “Tĩnh nhi ra đây, trận này xem như chúng ta thua.” Rồi quay đầu nói với Âu Dương Khắc: “Tiểu tử, ngươi thật không nên thân, khi đánh nhau rõ là ác độc. Ha ha, thúc phụ* ngươi chế bộ “Linh Xà Quyền” này, nghĩa là ngộ ra được từ trên thân rắn sao? Coi như vận số ngươi tốt, đi đi.”
(*Thúc phụ = chú, em của ba).
Hoàng Dung thấy Âu Dương Khắc sắp rời khỏi, một lòng muốn trị hắn, thuận miệng nói: “Chậm đã.”
Âu Dương Khắc nghe vậy xoay người, lại thấy Diệp Hướng Vãn đang nhìn mình, nội tâm khẽ động, ngẫm nghĩ: “Ta làm tất cả mọi thứ nhưng nàng lại không chút cảm động. Lẽ nào từ đầu đến cuối nàng không hề muốn lạt mềm buộc chặt?” Nhưng muốn người luôn sống trong nhung lụa tiếp nhận sự thật này thì có chút khó khăn trở ngại. Hắn lại nghĩ, “Rốt cuộc là không hề quan tâm hay vẫn đang giả vờ thử thách, ta thử thêm lần nữa vậy.”
Trong khi hắn còn đang suy nghĩ, bên kia Hoàng Dung đã bái Hồng Thất Công làm sư phụ, học phương pháp bắt rắn của ăn mày, ở trên tay cũng thoa lên thuốc khắc chế nọc rắn.
Hoàng Dung nói: “Hiện giờ ta là đệ tử của lão nhân gia Thất Công, cũng tới lĩnh giáo công phu của ngươi một chút. Ngươi dùng thối xà quyền đánh thắng Tĩnh ca ca, ta cũng muốn thỉnh giáo thối xà quyền của ngươi, nếu ngươi dùng quyền pháp khác thì coi như ngươi thua cuộc, sao hả?”
Âu Dương Khắc mỉm cười đáp: “Cô nương nói thế nào thì như thế đó đi, đều nghe theo nàng.” Tuy nói như thế nhưng hắn lại nghiêng mắt nhìn Diệp Hướng Vãn.
Diệp Hướng Vãn không nhìn những thứ diễn ra trong sân, dường như đang suy nghĩ chuyện gì đó, trên mặt lộ ra biểu tình như đang đi vào cõi thần tiên.
Âu Dương Khắc cảm thấy hết sức kỳ quái nghĩ: “Nàng đang suy nghĩ chuyện gì đây? Chẳng lẽ trong thời gian tách khỏi ta, nàng đã có tình nhân sao?” Vừa nghĩ như thế, không kìm được ngầm nhen nhóm cơn thịnh nộ.
Hoàng Dung cười châm biếm: “Không nhìn ra ngươi lại tốt với ta như vậy.” Hai người lập tức triền đấu.
Tâm của Âu Dương Khắc đang đặt trên người Diệp Hướng Vãn, đã quên mất chuyện trên người Hoàng Dung mặc Nhuyễn Vị Giáp. Đến khi hai người thật sự giao thủ, hắn mới đột nhiên nhớ tới, không khỏi âm thầm rối rắm, hối hận việc muốn thử Diệp Hướng Vãn mà huênh hoang nói lời của kẻ cả như vậy.
Nhất thời hắn bị bó tay bó chân, không lâu sau Hoàng Dung liền xé ống tay áo của hắn nên phải dùng công phu khác Linh Xà Quyền để tự vệ. Sau đó, Hoàng Dung nhảy ra ngoài vòng tròn, châm chọc nói: “Ngươi thua. Ba ván mỗi bên đều thắng một, còn lại một ván nữa.”
Khóe mắt của Âu Dương Khắc vẫn âm thầm lướt nhanh qua Diệp Hướng Vãn, thấy nàng tựa hồ không quan tâm chút nào đến trận đấu, tâm trạng càng ngày càng tức giận, nghe Hoàng Dung nhắc tới việc so thêm một ván, là thi văn hay thi võ, hắn cũng không lắng nghe, chỉ duỗi chân lấy bên trái làm trục, chân phải lùi ba thước khỏi vòng tròn lớn, ra ý kiến: “Lấy vòng tròn này làm vạch, như cô nương đã nói qua, người nào ra khỏi vòng tròn trước là người thua cuộc. Nàng đánh trước ba lần, sau đó ta sẽ đánh lại ba lần. Mời cô nương ra chiêu trước.”
Hoàng Dung cười nhạo báng: “Ngươi thật gian xảo, biết động thủ trước sẽ có hại.” Nói rồi đánh ra một chưởng.
Đột nhiên Âu Dương Khắc thấy trong lòng bàn tay nàng lóe lên ánh sáng màu bạc, ắt là ám khí, hắn có thể dùng chiết phiến hay ống tay áo để ngăn chặn nhưng tất cả đều bị hỏng rồi, lại không thể ra quyền, chỉ có thể nhảy lên cao để tránh né. Vừa nhảy lên hắn chợt nghe một tiếng thét hãi hùng, dường như là từ phía Diệp Hướng Vãn, trong lòng không khỏi rét lạnh.
Hoàng Dung thấy hắn đang ở giữa không trung, đôi tay lập tức phóng thêm hai cây châm thép nữa, Âu Dương Khắc thế mới hiểu được nguyên nhân Diệp Hướng Vãn kinh hô, nghĩ đến nàng sớm đoán được Hoàng Dung sẽ ra chiêu này. Mắt thấy châm thép sáng loáng phóng về phía mình, trong lòng hắn thầm nghĩ: “Mạng ta coi như xong rồi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.