Khi Đỉnh Nhân Sinh Gặp Đỉnh Thần Kinh
Chương 18: Say xỉn trên sa trường Quân Mạc Tiếu
Xuân Phong Dao
16/09/2021
Ngụy Tô Thận cuối cùng phải dùng một chai bia trái cây mới tạm thời ngăn được miệng Phương Sam.
Tuy rằng không hài lòng với hương vị trái cây tổng hợp này lắm nhưng Phương Sam vẫn cầm lấy tu ừng ực.
Uống hết ba chai mới thấy buồn ngủ, sau đó nằm xuống giường, duỗi thẳng chân rồi ngủ say như chết.
Ngủ không được bao lâu đã bị tiếng gõ bàn phím đánh thức, lúc cậu tỉnh dậy trời vẫn còn chưa sáng. Phương Sam hé mắt ra nhìn thấy Ngụy Tô Thận đang nói chuyện với người khác.
"Ái chà, cô sinh viên ngây thơ." Sau khi Phương Sam nhìn thấy avatar, lòng muốn buôn chuyện chiến thắng cơn buồn ngủ, nhanh chóng tiến lại gần để hóng hớt.
Trên màn hình có không ít tin nhắn đến, nhìn thời gian là biết nói chuyện rất lâu rồi.
Phương Sam: "Anh đang nói về chuyện gì thế?"
"Giá cả."
Phương Sam dùng cánh che mắt lại, biểu tình lộ ra vẻ tôi nhìn nhầm anh rồi: "Rõ ràng có gà trong phòng, thế mà anh còn lén lút gọi đồ ăn ngoài."
Ngụy Tô Thận không trông cậy cậu có thể làm một con gà đứng đắn, thờ ơ: "Thôi tưởng tượng đi."
Phương Sam duỗi móng ra định với tới chai bia hoa quả cuối cùng nhưng lại bị Ngụy Tô Thận chặn giữa không trung: "Nửa đêm cấm uống rượu."
Vì vậy cậu đành phải hậm hực từ bỏ.
Lúc này, một dòng chữ hiện trên màn hình: OK, năm vạn.
Phương Sam đọc lướt qua lịch sử trò chuyện của bọn họ nhanh như gió: "Là bạn cùng phòng của sinh viên nữ đại học đã chết kia? "
Ngụy Tô Thận gật đầu, hắn khá may mắn khi đang theo dõi bài đăng bị xóa lại vô tình phát hiện chủ nhà là bạn cùng phòng của người đã khuất. Người này có thói quen chia sẻ mọi thứ lên mạng xã hội nên mỗi ngày đều đăng một bức ảnh khác nhau.
"Tôi bảo cô ấy tìm đồ đạc lúc còn sống của nạn nhân, nhất là các loại chai lọ, mỹ phẩm rồi gửi qua."
Phương Sam bật cười: "Cô ấy không nghi ngờ gì à?"
Ngụy Tô Thận dùng danh nghĩa bạn trai lúc còn sống của nạn nhân, đương nhiên thân phận này nhìn kiểu gì cũng thấy sơ hở, chẳng qua là để cho đối phương có cớ "yên tâm thoải mái" nhận tiền mà thôi.
Ánh mắt Phương Sam chăm chú nhìn vào ảnh đại diện của cô gái, câu cuối cùng trong khung chat còn an ủi Ngụy Tô Thận đừng quá thương tâm, cậu giễu cợt nói: "Đạo đức giả."
Ngụy Tô Thận: "Bệnh viện đã giám định kết quả tử vong là do say nắng, dù cô ta có nghi ngờ nhưng sẽ không gây khó dễ với tiền bạc."
Trước khi nói chuyện, Ngụy Tô Thận đã xem trang cá nhân của cô gái kia, đại khái có thể nói là thích hư vinh.
Địa chỉ nhận hàng hắn đưa cho đối phương là nhà của cổ nữ Miêu Cương. Do trong cùng thành phố nên ngày hôm sau chuyển phát nhanh đã tới nơi, nhân viên bên đó nhắn tin cho hắn rằng đã để đồ ở trước cửa tiểu khu nên Ngụy Tô Thận cũng tiết kiệm được không ít sức lực.
Năm vạn tệ cũng không hề lãng phí. Gói hàng được gửi đến khá to, bên trong không chỉ có mỹ phẩm mà còn có cả quần áo, có khi đối phương lại nghĩ nếu để ở ký túc xá sẽ bị đen đủi cũng nên.
Ngụy Tô Thận ôm trở về chậm rãi nghiên cứu, trong đó có vài lọ kem giảm cân, hắn suy nghĩ một chút rồi lấy ra lọ được dùng nhiều nhất.
Phương Sam: "Hay là anh thử xem?"
Ngụy Tô Thận: "Cẩn thận lông gà của cậu rụng hết."
Phương Sam vừa nghe đã vô thức cứng cả người.
Thật ra rất dễ phân biệt, những cái khác đều là hãng có tiếng, chỉ có cái lọ nhỏ này là hắn chưa từng nghe qua.
Phương Sam lại gần ngửi ngửi sau đó lập tức bay vào phòng vệ sinh nôn khan.
Ngụy Tô Thận thấy cậu khó chịu như vậy cũng cúi đầu ngửi thử nhưng hắn lại chỉ ngửi thấy một mùi đu đủ thoang thoảng.
Kem bên trong có màu đỏ trong suốt, ở giữa còn trộn lẫn những hạt trắng li ti, nhìn qua rất đẹp mắt.
Phương Sam yếu ớt bay ra, oán giận: "Thể chất Hoán Linh cũng có chỗ không tốt."
Đối với một số thứ bẩn thỉu, loại thể chất này quá mức nhạy cảm.
Sau khi đậy nắp vào, Phương Sam nhìn có vẻ khỏe hơn nhiều.
"Bên trong có mùi hôi thối." Phương Sam kinh nghiệm đầy người, lúc làm nhiệm vụ cực kỳ có dáng vẻ của một người lọc lõi: "Nếu tôi đoán không sai thì trong đó toàn là máu thịt của quỷ chết đói trộn lẫn với nhau."
Ngụy Tô Thận kinh tởm nhíu mày.
Phương Sam cười nham hiểm, cầm lấy lọ kem giảm cântrên tay định mở ra để ngay trước mặt hắn.
Ngụy Tô Thận không mặn không nhạt lên tiếng: "Cách đây không lâu là ai đã nói sẽ đối tốt với tôi cả đời."
Phương Sam cảm giác rượu Shirley đang vẫy tay với mình cách đó không xa, cậu do dự một chút rồi để đồ về chỗ cũ, thuận tiện nói: "Thật ra nếu lợi dụng đúng cách không chừng có thể trở thành một sản phẩm giảm cân thật đó, nhưng bên trong lại chứa quá nhiều nên mới gây chết người."
Ngụy Tô Thận: "Máu thịt của quỷ chết đói thật sự có thể có tác dụng thần kỳ như thế hả?"
"Thế giới lớn như vậy, điều lạ gì mà không có." Phương Sam khoe khoang kiến thức của mình: "Trước kia tôi còn từng gặp người bán canh Mạnh Bà chuyên chữa tổn thương tình cảm."
Nói đến đây, giọng điệu của cậu bỗng có chút nghiến răng nghiến lợi: "Ký chủ của tôi lúc đó còn muốn lừa tôi uống canh để làm tôi quên đi sở thích uống rượu."
Ngụy Tô Thận đăm chiêu, hóa ra mình không phải là trường hợp đặc biệt duy nhất không thích hệ thống uống rượu.
Phương Sam cười nhạt: "Anh ta không biết rằng - có một số thứ, cho dù trong lòng đã quên nhưng khi gặp lại vẫn sẽ yêu như ban đầu."
Ngụy Tô Thận "hờ" một tiếng, uống rượu mà còn có thể uống ra triết lý cuộc sống, chắc người trước mặt hắn là trường hợp đầu tiên.
Muốn tìm hiểu sâu hơn thì phải tìm được nguồn gốc của loại kem giảm cân này, nhưng tìm trên mạng mãi vẫn không tìm ra được tên nhãn hiệu. Ngụy Tô Thận còn chưa kịp điều tra xong đã nghe được tin ông nội Tiếu ngày hôm sau sẽ quay về.
Tiếu Chí Đồng hạ lệnh cấm, hai ngày nay hắn không thể tự tiện ra ngoài. Lúc ông đến phải đảm bảo mọi người đều có mặt đầy đủ.
Tiếu Tuấn rõ ràng rất căng thẳng, có lúc tình cờ gặp ở hành lang nhưng cũng không nói đểu gà béo của hắn, chứng tỏ tình cảm đối với người ông nội sắp tới kia còn quan trọng hơn nhiều.
"Anh không sợ à?" Sự bình tĩnh của Tiếu Kỳ làm cho hắn khó hiểu.
Ngụy Tô Thận từ tốn nói: "Ông ấy sẽ giết em chắc?"
Tiếu Tuấn vội vàng đáp: "Sao có thể!"
Ngụy Tô Thận: "Sẽ tùy tiện đánh chửi?"
Tiếu Tuấn xua tay, mặc dù ông nội rất nghiêm khắc nhưng không phải là người vô lý.
Ngụy Tô Thận hỏi: "Vậy em lo cái gì?"
Nghe hắn nói như vậy, Tiếu Tuấn không hiểu sao lại cảm thấy đỡ căng thẳng hơn chút. Chủ yếu từ bé đến lớn y đã được bố mẹ dạy không được phạm bất cứ sai lầm nào trước mặt ông nội nên mỗi khi đối mặt với ông, y sẽ hơi rén một chút.
Đúng lúc Tiếu Chí Đồng lên tầng nhìn thấy Ngụy Tô Thận lập tức dặn dò: "Để ý gà của con cho cẩn thận."
Phương Sam tỏ ra vô tội, không hiểu mình đã làm sai điều gì.
Ngụy Tô Thận ôm cậu vào phòng: "Lần này đừng diễn vở ăn vạ."
Phương Sam hơi tiếc nuối.
Ngụy Tô Thận nói tiếp: "Có thể đổi sang cách khác."
Đôi mắt hạt đậu nhanh chóng xoay chuyển, lập tức có một ý tưởng.
Sáng sớm hôm sau, tiếng dọn dẹp của người hầu rất ồn ào khiến người ta không tài nào ngủ được nữa.
Bữa sáng không tính là quá phong phú nhưng bày biện lại rất cầu kỳ, chủ yếu toàn là món chay. Nghe nói, ông nội Tiếu không thích ăn thịt.
Ngụy Tô Thận rửa mặt đi ra, rõ ràng cảm giác được không khí trong phòng khách trang nghiêm hơn một chút. Người ngồi ghế chính trên bàn ăn là một ông già nhìn qua vẫn còn rất khoẻ mạnh, mái tóc đen thỉnh thoảng xen lẫn một vài sợi tóc bạc, đường nét khuôn mặt vẫn góc cạnh như hồi còn trẻ, hai mắt sắc bén tràn đầy sức mạnh.
Đáng chú ý nhất chính là con chó màu đen bên cạnh ông, uy phong lẫm liệt, toàn thân lông dài bóng mượt.
Phương Sam nhỏ giọng trao đổi với Ngụy Tô Thận: "Từ xưa gà chó vốn không ưa nhau, tôi muốn mổ nó."
Con chó lớn màu đen giống như cảm giác được địch ý lập tức trừng mắt sang đây, nhưng đến khi nhìn thấy con gà trống to béo đang ngẩng đầu ưỡn ngực, dáng vẻ hoàn toàn không đặt nó vào trong mắt bèn chạy tới sủa hai tiếng.
Không phải loại gầm gừ khiến người ta sợ hãi mà là tiếng sủa để lấy lòng.
Ngụy Tô Thận: "Đây là...yêu rồi?"
Phương Sam hung dữ mổ áo hắn ra một cái lỗ nhỏ.
Ngụy Tô Thận trước kia từng nuôi chó sói giúp một người bạn trong vài tuần. Nhắc đến thì khá kỳ lạ, con chó đó cực kỳ hung dữ, gặp ai cũng gầm gừ vài tiếng nhưng chỉ khi nhìn thấy bố hắn là lại trở nên ngoan ngoãn. Theo lời của bạn hắn thì chó sói thích những thứ dễ thương kiêu ngạo, càng không để ý đến chúng, chúng lại càng vẫy đuôi quấn lấy.
Tuy không biết con chó này có giống chó sói không, nhưng trước mắt cũng chỉ có thể nghĩ đến lý do đó.
Phương Sam nhìn con chó đen đang sủa vui vẻ với mình, vẻ mặt tỏ ra ghét bỏ.
Tuy rằng không hài lòng với hương vị trái cây tổng hợp này lắm nhưng Phương Sam vẫn cầm lấy tu ừng ực.
Uống hết ba chai mới thấy buồn ngủ, sau đó nằm xuống giường, duỗi thẳng chân rồi ngủ say như chết.
Ngủ không được bao lâu đã bị tiếng gõ bàn phím đánh thức, lúc cậu tỉnh dậy trời vẫn còn chưa sáng. Phương Sam hé mắt ra nhìn thấy Ngụy Tô Thận đang nói chuyện với người khác.
"Ái chà, cô sinh viên ngây thơ." Sau khi Phương Sam nhìn thấy avatar, lòng muốn buôn chuyện chiến thắng cơn buồn ngủ, nhanh chóng tiến lại gần để hóng hớt.
Trên màn hình có không ít tin nhắn đến, nhìn thời gian là biết nói chuyện rất lâu rồi.
Phương Sam: "Anh đang nói về chuyện gì thế?"
"Giá cả."
Phương Sam dùng cánh che mắt lại, biểu tình lộ ra vẻ tôi nhìn nhầm anh rồi: "Rõ ràng có gà trong phòng, thế mà anh còn lén lút gọi đồ ăn ngoài."
Ngụy Tô Thận không trông cậy cậu có thể làm một con gà đứng đắn, thờ ơ: "Thôi tưởng tượng đi."
Phương Sam duỗi móng ra định với tới chai bia hoa quả cuối cùng nhưng lại bị Ngụy Tô Thận chặn giữa không trung: "Nửa đêm cấm uống rượu."
Vì vậy cậu đành phải hậm hực từ bỏ.
Lúc này, một dòng chữ hiện trên màn hình: OK, năm vạn.
Phương Sam đọc lướt qua lịch sử trò chuyện của bọn họ nhanh như gió: "Là bạn cùng phòng của sinh viên nữ đại học đã chết kia? "
Ngụy Tô Thận gật đầu, hắn khá may mắn khi đang theo dõi bài đăng bị xóa lại vô tình phát hiện chủ nhà là bạn cùng phòng của người đã khuất. Người này có thói quen chia sẻ mọi thứ lên mạng xã hội nên mỗi ngày đều đăng một bức ảnh khác nhau.
"Tôi bảo cô ấy tìm đồ đạc lúc còn sống của nạn nhân, nhất là các loại chai lọ, mỹ phẩm rồi gửi qua."
Phương Sam bật cười: "Cô ấy không nghi ngờ gì à?"
Ngụy Tô Thận dùng danh nghĩa bạn trai lúc còn sống của nạn nhân, đương nhiên thân phận này nhìn kiểu gì cũng thấy sơ hở, chẳng qua là để cho đối phương có cớ "yên tâm thoải mái" nhận tiền mà thôi.
Ánh mắt Phương Sam chăm chú nhìn vào ảnh đại diện của cô gái, câu cuối cùng trong khung chat còn an ủi Ngụy Tô Thận đừng quá thương tâm, cậu giễu cợt nói: "Đạo đức giả."
Ngụy Tô Thận: "Bệnh viện đã giám định kết quả tử vong là do say nắng, dù cô ta có nghi ngờ nhưng sẽ không gây khó dễ với tiền bạc."
Trước khi nói chuyện, Ngụy Tô Thận đã xem trang cá nhân của cô gái kia, đại khái có thể nói là thích hư vinh.
Địa chỉ nhận hàng hắn đưa cho đối phương là nhà của cổ nữ Miêu Cương. Do trong cùng thành phố nên ngày hôm sau chuyển phát nhanh đã tới nơi, nhân viên bên đó nhắn tin cho hắn rằng đã để đồ ở trước cửa tiểu khu nên Ngụy Tô Thận cũng tiết kiệm được không ít sức lực.
Năm vạn tệ cũng không hề lãng phí. Gói hàng được gửi đến khá to, bên trong không chỉ có mỹ phẩm mà còn có cả quần áo, có khi đối phương lại nghĩ nếu để ở ký túc xá sẽ bị đen đủi cũng nên.
Ngụy Tô Thận ôm trở về chậm rãi nghiên cứu, trong đó có vài lọ kem giảm cân, hắn suy nghĩ một chút rồi lấy ra lọ được dùng nhiều nhất.
Phương Sam: "Hay là anh thử xem?"
Ngụy Tô Thận: "Cẩn thận lông gà của cậu rụng hết."
Phương Sam vừa nghe đã vô thức cứng cả người.
Thật ra rất dễ phân biệt, những cái khác đều là hãng có tiếng, chỉ có cái lọ nhỏ này là hắn chưa từng nghe qua.
Phương Sam lại gần ngửi ngửi sau đó lập tức bay vào phòng vệ sinh nôn khan.
Ngụy Tô Thận thấy cậu khó chịu như vậy cũng cúi đầu ngửi thử nhưng hắn lại chỉ ngửi thấy một mùi đu đủ thoang thoảng.
Kem bên trong có màu đỏ trong suốt, ở giữa còn trộn lẫn những hạt trắng li ti, nhìn qua rất đẹp mắt.
Phương Sam yếu ớt bay ra, oán giận: "Thể chất Hoán Linh cũng có chỗ không tốt."
Đối với một số thứ bẩn thỉu, loại thể chất này quá mức nhạy cảm.
Sau khi đậy nắp vào, Phương Sam nhìn có vẻ khỏe hơn nhiều.
"Bên trong có mùi hôi thối." Phương Sam kinh nghiệm đầy người, lúc làm nhiệm vụ cực kỳ có dáng vẻ của một người lọc lõi: "Nếu tôi đoán không sai thì trong đó toàn là máu thịt của quỷ chết đói trộn lẫn với nhau."
Ngụy Tô Thận kinh tởm nhíu mày.
Phương Sam cười nham hiểm, cầm lấy lọ kem giảm cântrên tay định mở ra để ngay trước mặt hắn.
Ngụy Tô Thận không mặn không nhạt lên tiếng: "Cách đây không lâu là ai đã nói sẽ đối tốt với tôi cả đời."
Phương Sam cảm giác rượu Shirley đang vẫy tay với mình cách đó không xa, cậu do dự một chút rồi để đồ về chỗ cũ, thuận tiện nói: "Thật ra nếu lợi dụng đúng cách không chừng có thể trở thành một sản phẩm giảm cân thật đó, nhưng bên trong lại chứa quá nhiều nên mới gây chết người."
Ngụy Tô Thận: "Máu thịt của quỷ chết đói thật sự có thể có tác dụng thần kỳ như thế hả?"
"Thế giới lớn như vậy, điều lạ gì mà không có." Phương Sam khoe khoang kiến thức của mình: "Trước kia tôi còn từng gặp người bán canh Mạnh Bà chuyên chữa tổn thương tình cảm."
Nói đến đây, giọng điệu của cậu bỗng có chút nghiến răng nghiến lợi: "Ký chủ của tôi lúc đó còn muốn lừa tôi uống canh để làm tôi quên đi sở thích uống rượu."
Ngụy Tô Thận đăm chiêu, hóa ra mình không phải là trường hợp đặc biệt duy nhất không thích hệ thống uống rượu.
Phương Sam cười nhạt: "Anh ta không biết rằng - có một số thứ, cho dù trong lòng đã quên nhưng khi gặp lại vẫn sẽ yêu như ban đầu."
Ngụy Tô Thận "hờ" một tiếng, uống rượu mà còn có thể uống ra triết lý cuộc sống, chắc người trước mặt hắn là trường hợp đầu tiên.
Muốn tìm hiểu sâu hơn thì phải tìm được nguồn gốc của loại kem giảm cân này, nhưng tìm trên mạng mãi vẫn không tìm ra được tên nhãn hiệu. Ngụy Tô Thận còn chưa kịp điều tra xong đã nghe được tin ông nội Tiếu ngày hôm sau sẽ quay về.
Tiếu Chí Đồng hạ lệnh cấm, hai ngày nay hắn không thể tự tiện ra ngoài. Lúc ông đến phải đảm bảo mọi người đều có mặt đầy đủ.
Tiếu Tuấn rõ ràng rất căng thẳng, có lúc tình cờ gặp ở hành lang nhưng cũng không nói đểu gà béo của hắn, chứng tỏ tình cảm đối với người ông nội sắp tới kia còn quan trọng hơn nhiều.
"Anh không sợ à?" Sự bình tĩnh của Tiếu Kỳ làm cho hắn khó hiểu.
Ngụy Tô Thận từ tốn nói: "Ông ấy sẽ giết em chắc?"
Tiếu Tuấn vội vàng đáp: "Sao có thể!"
Ngụy Tô Thận: "Sẽ tùy tiện đánh chửi?"
Tiếu Tuấn xua tay, mặc dù ông nội rất nghiêm khắc nhưng không phải là người vô lý.
Ngụy Tô Thận hỏi: "Vậy em lo cái gì?"
Nghe hắn nói như vậy, Tiếu Tuấn không hiểu sao lại cảm thấy đỡ căng thẳng hơn chút. Chủ yếu từ bé đến lớn y đã được bố mẹ dạy không được phạm bất cứ sai lầm nào trước mặt ông nội nên mỗi khi đối mặt với ông, y sẽ hơi rén một chút.
Đúng lúc Tiếu Chí Đồng lên tầng nhìn thấy Ngụy Tô Thận lập tức dặn dò: "Để ý gà của con cho cẩn thận."
Phương Sam tỏ ra vô tội, không hiểu mình đã làm sai điều gì.
Ngụy Tô Thận ôm cậu vào phòng: "Lần này đừng diễn vở ăn vạ."
Phương Sam hơi tiếc nuối.
Ngụy Tô Thận nói tiếp: "Có thể đổi sang cách khác."
Đôi mắt hạt đậu nhanh chóng xoay chuyển, lập tức có một ý tưởng.
Sáng sớm hôm sau, tiếng dọn dẹp của người hầu rất ồn ào khiến người ta không tài nào ngủ được nữa.
Bữa sáng không tính là quá phong phú nhưng bày biện lại rất cầu kỳ, chủ yếu toàn là món chay. Nghe nói, ông nội Tiếu không thích ăn thịt.
Ngụy Tô Thận rửa mặt đi ra, rõ ràng cảm giác được không khí trong phòng khách trang nghiêm hơn một chút. Người ngồi ghế chính trên bàn ăn là một ông già nhìn qua vẫn còn rất khoẻ mạnh, mái tóc đen thỉnh thoảng xen lẫn một vài sợi tóc bạc, đường nét khuôn mặt vẫn góc cạnh như hồi còn trẻ, hai mắt sắc bén tràn đầy sức mạnh.
Đáng chú ý nhất chính là con chó màu đen bên cạnh ông, uy phong lẫm liệt, toàn thân lông dài bóng mượt.
Phương Sam nhỏ giọng trao đổi với Ngụy Tô Thận: "Từ xưa gà chó vốn không ưa nhau, tôi muốn mổ nó."
Con chó lớn màu đen giống như cảm giác được địch ý lập tức trừng mắt sang đây, nhưng đến khi nhìn thấy con gà trống to béo đang ngẩng đầu ưỡn ngực, dáng vẻ hoàn toàn không đặt nó vào trong mắt bèn chạy tới sủa hai tiếng.
Không phải loại gầm gừ khiến người ta sợ hãi mà là tiếng sủa để lấy lòng.
Ngụy Tô Thận: "Đây là...yêu rồi?"
Phương Sam hung dữ mổ áo hắn ra một cái lỗ nhỏ.
Ngụy Tô Thận trước kia từng nuôi chó sói giúp một người bạn trong vài tuần. Nhắc đến thì khá kỳ lạ, con chó đó cực kỳ hung dữ, gặp ai cũng gầm gừ vài tiếng nhưng chỉ khi nhìn thấy bố hắn là lại trở nên ngoan ngoãn. Theo lời của bạn hắn thì chó sói thích những thứ dễ thương kiêu ngạo, càng không để ý đến chúng, chúng lại càng vẫy đuôi quấn lấy.
Tuy không biết con chó này có giống chó sói không, nhưng trước mắt cũng chỉ có thể nghĩ đến lý do đó.
Phương Sam nhìn con chó đen đang sủa vui vẻ với mình, vẻ mặt tỏ ra ghét bỏ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.