Khi Đỉnh Nhân Sinh Gặp Đỉnh Thần Kinh
Chương 3: Tiếp theo là đề cho điểm
Xuân Phong Dao
13/09/2021
Edit: Lune
Trước buổi tối, tài liệu mà Ngụy Tô Thận yêu cầu đã được đưa tới.
Trong phòng làm việc.
Arthur đứng đối diện Ngụy Tô Thận, không rõ vì sao ông chủ nhà mình không đi đối phó với nhà họ Phương trước mà lại đi điều tra nhà máy.
Nhà máy ở ngoại thành phía Tây vốn là một xưởng dệt rất lớn. Sau khi đóng cửa, nhà máy cho thuê địa điểm để sản xuất chăn với giá rẻ, đổi chủ mấy lần nhưng việc kinh doanh vẫn không có tiến triển gì cả. Cho đến vài năm trước, tuyến đường của xe buýt đi qua đây cũng đã thay đổi, từ đó nhà máy hoàn toàn bị bỏ hoang.
Nơi này có rất nhiều tin đồn, trong đó cũng không thiếu những câu chuyện ma quái.
Một xấp tư liệu dày cộp, Ngụy Tô Thận lướt nhanh qua mười tờ báo cáo, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên một vụ việc.
Nội dung chỉ nói đơn giản vài câu, một người đàn ông họ Trần vì bị đòi nợ nên tự sát trong nhà máy.
Ngụy Tô Thận chỉ vào tiêu đề, Arthur ngay lập tức chụp ảnh rồi gửi đến công ty để bọn họ nhanh chóng thu thập thông tin về người đàn ông họ Trần này.
Khoảng năm phút sau, thông tin mới được gửi đến điện thoại Arthur.
"Thông tin rất phức tạp, có cần sửa sang rồi gửi qua cho anh không?"
Ngụy Tô Thận lắc đầu, hỏi ngắn gọn: "Diện mạo thế nào?"
Arthur đè nén sự ngạc nhiên trong lòng: "Rất đẹp trai, cậu ấy còn từng là hotboy trong trường đại học."
Ngụy Tô Thận: "Điều kiện gia đình."
Arthur tìm kiếm một lúc rồi nói: "Con riêng."
Mí mắt Ngụy Tô Thận giật giật: "Lòng dạ ra sao?"
Arthur: "Một lòng chăm chỉ làm việc nhưng đáng tiếc lại đắc tội với một ông chủ lớn, về sau liên tục bị chèn ép. Hơn nữa còn là người mới bước vào thương trường, cho dù có chút năng lực nhưng cũng khó tránh được việc đâm đầu chảy máu."
Ngụy Tô Thận đưa tay lên xoa huyệt thái dương: "Tôi hiểu rồi."
Arthur hỏi: "Ông chủ, còn nhà họ Phương..."
Ánh mắt Ngụy Tô Thận lạnh như băng: "Trước tiên thả tin tức tôi còn sống ra, xem bọn họ phản ứng thế nào."
Arthur cầm tài liệu rời đi. Ngụy Tô Thận đứng một mình bên cửa sổ rất lâu, cho đến khi có một âm thanh vang lên trong đầu: [Thời gian hoạt động tự do của ký chủ hôm nay đã vượt mức cho phép, xin hãy nhanh chóng trở về bên cạnh hệ thống.]
Vẻ mặt của Ngụy Tô Thận thay đổi vài lần sau đó bước về phòng mình.
Phương Sam mỉm cười ngồi trên ghế đẩu cạnh cửa. Khuôn mặt của cậu rất thích hợp để cười, khóe miệng chỉ cần hơi cong lên đã có thể khiến người ta buông lỏng cảnh giác.
"Mọi người đều cần có không gian riêng tư." Sau 27 năm sống trên đời, lần đầu tiên Ngụy Tô Thận cố gắng đi giảng đạo lý cho người khác: "Việc này không giống như nuôi chó, không cần phải đi dạo cùng chủ nhân mỗi ngày."
Phương Sam cau mày: "Tôi là một người chuyên nghiệp. Tôi nuôi...À tôi trói buộc với ký chủ, cứ làm theo sự hướng dẫn của tôi chắc chắn anh sẽ leo lên đỉnh cao của cuộc sống."
Ngụy Tô Thận thở dài một tiếng, rất muốn nói rằng ký chủ lần này của cậu chưa kịp bắt đầu trò chơi thì đã chết rồi.
"Đến cuối cùng là cậu say bao lâu?"
Người đàn ông họ Trần đã tự tử từ một năm trước.
Phương Sam sờ cằm: "Không nhớ rõ."
Một lần nữa than thở rượu giả hại người.
"Nếu.." Ngụy Tô Thận nói một cách uyển chuyển: "Nếu cậu phát hiện mình tìm nhầm ký chủ hoặc ký chủ thật sự đã chết thì sẽ thế nào?"
Phương Sam ngẩn ra: "Thế giới của tôi không tồn tại từ nếu."
Ngụy Tô Thận mở một chai rượu vang đỏ, nở nụ cười ác ý: "Chỉ là một giả thiết."
"Tôi sẽ đưa anh đi nhảy sông, sau đó để cho nước sông rửa sạch linh hồn tội lỗi của mình."
Ngón tay đang rót rượu hơi khựng lại: "Sao lại đưa cả tôi theo?"
"Làm bạn trên đường xuống suối vàng."
Ánh mắt Ngụy Tô Thận tối xuống, bỗng nhiên hỏi: "Cậu nhảy xuống sông sẽ chết à?"
Phương Sam lắc đầu: "Tất nhiên là không chết, linh kiện dính nước nặng nhất sẽ bị mất thông tin thôi, theo nghĩa truyền thống được gọi là mất trí nhớ đó."
Giọng nói của Ngụy Tô Thận trầm xuống: "Nếu vậy thì nhảy sông còn có ý nghĩa gì nữa?"
"Mất trí nhớ, tôi sẽ quên đi đoạn quá khứ đau đớn này rồi làm người một lần nữa." Phương Sam cảm thấy mệt mỏi: "Từ đầu tôi đã nói với anh là dùng nước sông để rửa sạch linh hồn tội lỗi rồi còn gì. Nói rõ ràng như thế sao còn muốn tôi giải thích lại chứ?"
"......"
Phương Sam lắc đầu: "Quên đi, anh là người mới, tôi sẽ dạy dần dần."
Ký chủ do mình chọn, dù có ngu mấy vẫn phải cố gắng thương yêu thôi.
Lạch cạch!
Trên vỏ chai rượu vang đỏ xuất hiện vết nứt, dòng nước màu đỏ theo kẽ ngón tay nhỏ từng giọt xuống đất.
Sau một hơi thở, Phương Sam biến mất khỏi ghế và xuất hiện đột ngột bên cạnh hắn: "Sao anh lại bất cẩn như vậy?"
Nói xong cậu lấy chai rượu vang đỏ ra khỏi tay Ngụy Tô Thận, sau đó kiểm tra xem tay hắn có bị thương không: "Lớn như vậy rồi mà còn để tôi phải lo cho anh nữa."
Ngụy Tô Thận cảm thấy cần phải hẹn gặp bác sĩ Joseph lần nữa.
Ngay lúc này, nếu bắt hắn chọn giữa việc bản thân bị điên và Phương Sam là hệ thống, hắn sẽ chọn cái trước.
Ban đêm, bầu trời đầy sao.
Phương Sam ngồi khoanh chân trên bờ cửa sổ nhìn lên bầu trời: "Vũ trụ rất bí ẩn."
Ngụy Tô Thận đang ngồi làm việc trước máy tính, nghe thấy những lời này đột nhiên nói: "Cậu biết toàn cảnh vũ trụ à?"
Phương Sam lắc đầu: "Có một năm, tôi uống quá nhiều rượu nên đã lang thang trong vũ trụ rất lâu, đi ngang qua rất nhiều hành tinh, nhưng đặt những hành tinh đó vào trong vũ trụ này chẳng qua chỉ là phần nổi của tảng băng trôi mà thôi."
".....Uống quá nhiều rượu?"
Phương Sam che giấu sự xấu hổ trong mắt: "Sống trên đời tôi chỉ có mỗi sở thích này thôi, thông cảm một chút đi."
Ngụy Tô Thận lúc này mới phát hiện bên trong chai rượu vang hắn cầm ban nãy đã không còn giọt nào, ngạc nhiên hơn nữa là hắn không hề biết Phương Sam uống khi nào.
Ngụy Tô Thận đột nhiên có linh cảm không tốt, vội vàng dừng công việc trong tay đi kiểm tra tủ rượu.
Bên ngoài chai rượu vẫn lành lặn như cũ nhưng bên trong đều rỗng tuếch!
"PHƯƠNG - SAM!"
"Hãy gọi tôi là 666!"
"......"
Ngụy Tô Bùi ở phòng bên cạnh bị tiếng gào to như tiếng gà gáy đánh thức, xoay người nhăn mũi oán giận: "Tiếng động gì lớn thế không biết, anh hai ngay đến cả việc kiềm chế cơ bản cũng không biết nữa."
Hôm sau, khóe mắt Ngụy Tô Thận có thêm một vết bầm tím, mà Phương Sam xuống lầu lại không ngừng xoa eo: "Suýt chút nữa là anh đánh hỏng linh kiện của tôi rồi."
Chẳng qua cả hai bên đều không dùng hết sức, chỉ là đánh để hù dọa đối phương mà thôi.
Phương Sam liếc một cái nhìn thấy socola nhân rượu để trên bàn trong phòng khách, hai mắt sáng ngời nhanh chóng lao xuống tiêu diệt sạch sẽ.
Ngụy Tô Thận đã hoàn toàn buông tha ý định nói cho cậu biết tin ký chủ thật sự đã chết. Nếu biết, Phương Sam có kéo mình nhảy sông hay không thì không biết nhưng chắc chắn sẽ uống rượu đến say khướt.
Không biết có phải do bị kích thích hay không, sáng nay đến một miếng thịt nhóc mập cũng không ăn. Toàn bộ quá trình đều dùng ánh mắt lên án nhìn Phương Sam, cậu cắn mạnh xuống chiếc bánh bao, trong lòng hạ quyết tâm chờ bố mẹ đi công tác về rồi mách lại.
Có Ngụy Tô Thận ở đây, nhóc mập cũng không dám làm càn, ăn xong lại chạy về phòng viết luận vặn.
Đợi đến khi Ngụy Tô Thận ăn gần xong, ánh mắt Phương Sam đột nhiên thay đổi: "Thời gian trải nghiệm của người mới đã kết thúc, trước mười hai giờ tôi sẽ công bố nhiệm vụ."
Về việc lựa chọn kịch bản do Phương Sam đưa ra lúc trước, Ngụy Tô Thận cũng không quan tâm cho lắm.
Như thể nhìn rõ thái độ của hắn, giọng điệu của Phương Sam trở nên nghiêm túc hơn hẳn: "Lợi ích sau khi hoàn thành nhiệm vụ lớn hơn nhiều so với tưởng tượng của anh đấy."
Ngụy Tô Thận dừng đũa lại: "Nói đi."
Phương Sam: "Ký chủ có thể đổi điểm sướng cùng giá trị vả mặt để trải nghiệm một thế giới khác."
Ngụy Tô Thận có chút hứng thú: "Nói cụ thể xem nào."
Phương Sam: "Ví dụ, mơ về thời cổ đại cũng không thành vấn đề. Tất nhiên mốc thời gian thời cổ đại quá xa nên điểm trao đổi cũng rất khủng khiếp. Tóm lại, anh có thể đi đến các thế giới khác nhau để trải nghiệm cuộc sống khác nhau. Nếu may mắn, thậm chí anh còn có thể mang một vài thứ quay về. Tôi đã từng đưa một ký chủ đến thế giới Tu chân, sau đó anh ta còn mang một viên thuốc về đây."
Ngụy Tô Thận: "Sau đó trường sinh bất lão?"
Phương Sam lắc đầu: "Sau khi trở lại thế giới này, anh ta không nghe tôi khuyên mà lập tức nuốt vào, sau đó cơ thể anh ta bị nổ tung mà chết."
"......"
Phương Sam: "Đây chỉ là một ví dụ, cho nên may mắn rất quan trọng. Viên thuốc anh ta mang từ thế giới Tu Chân về có thể trợ giúp tu sĩ bình thường đột phá thẳng lên Trúc Cơ, nhưng ở thế giới này con người không thể tu luyện được, trực tiếp nuốt vào tất nhiên sẽ nổ tung xác mà chết."
Cậu nói ví dụ này với Ngụy Tô Thận là để hắn hiểu rõ phải suy nghĩ kỹ trước khi làm.
"Còn có một ký chủ rất thông minh, hơn nữa khá may mắn, tình cờ mang Trú Nhan Hoàn về, sau đó tiến vào giới giải trí, từng được mệnh danh là nữ thần không tuổi."
Ngụy Tô Thận không hứng thú với mấy thứ này, nhưng lại có chút khát vọng đối với những thế giới thần thoại mà Phương Sam nói.
Phương Sam cười cười: "Cưỡi ngựa mặc giáp, tướng lĩnh chiến trường....Nếu mạng đủ lớn, cái nào cũng có thể thử được."
Nói xong để cho hắn một chút thời gian để tiêu hóa những tin tức này, Ngụy Tô Thận hiếm khi có thời gian được yên tĩnh.
Sự yên tĩnh này kéo dài cũng không lâu, một tiếng bip vang lên trong đầu hắn.
【Ký chủ: Ngụy Tô Thận.
Chiều cao/cân nặng/: Đang chờ cập nhật.
Tuổi: 27.
Năng khiếu: Ăn ít hơn người bình thường.
Nhiệm vụ: Dạy dỗ và giáo dục mọi người.
Lưu ý: Anh có một gia đình cực phẩm luôn hành hạ mình, nhưng bây giờ anh không có khả năng chống lại được. Hãy dạy những sinh viên này cho tốt! Họ sẽ là hậu phương vững chắc cho anh trong tương lai! 】
Phương Sam: "Nói thẳng ra là làm giáo viên. Trường học phù hợp nhất đã được chọn cho ký chủ, và ký chủ cũng có thể trích xuất tài liệu bất cứ lúc nào."
Ngụy Tô Thận nhắm mắt lại, quả nhiên ở phía sau nhiệm vụ có thể nhìn thấy một dấu '+' rất nhỏ, sau khi ấn vào mở ra một dãy tin tức:
Học viện Iger, một học viện quý tộc tư nhân 'nổi tiếng', nó có môi trường vô cùng thoải mái và cũng có những sinh viên cực kỳ không nghe lời. Trong số đó có con cháu của quan chức cấp cao, thế hệ nhà giàu đời thứ hai, còn có những idol ăn khách nổi tiếng trong giới giải trí...Bọn họ tự cho mình là ông hoàng bà hậu, tính cách cực kỳ ngang ngược. Vì vậy rất cần một người thầy đến cảm hoá và dạy dỗ."
Bỏ qua phần miêu tả bị phóng đại, Ngụy Tô Thận hỏi: "Việc hoàn thành nhiệm vụ được đánh giá thế nào?"
Phương Sam: "Đánh giá toàn diện sẽ được căn cứ vào việc học tập và thành tích của lớp vào cuối học kỳ, cũng như tinh thần của học sinh để đánh giá toàn diện, trước đó, ký chủ cũng cần phải có chứng chỉ giáo viên." Cậu dừng một chút rồi nói thêm: "Cấp bậc đánh giá càng cao, điểm sướng và giá trị vả mặt sẽ càng nhiều."
Ngụy Tô Thận: "Chỉ cần đủ điểm giá trị, lúc nào cũng có thể đổi được à?"
Phương Sam: "Khuyến khích ký chủ đổi sớm vì cuối năm điểm sẽ bị reset lại."
"......"
Ngụy Tô Thận cũng có chút hiểu biết về học viện Iger. Hắn đọc lại tư liệu một lần nữa, bỗng nhiên nở một nụ cười tương đối 'dịu dàng': "Không thích học, tự cho mình là ông hoàng bà hậu?"
Phương Sam: "Nhiệm vụ hơi khó, ký chủ phải cố gắng bảo vệ bản thân, đừng để đám nhóc đầu gấu đó bắt nạt."
Ngụy Tô Thận gật đầu.
Phương Sam: "Bởi vì đây là nhiệm vụ đầu tiên, khi vật chủ gặp phải rắc rối mà không giải quyết được, có thể yêu cầu trợ giúp một lần nhưng sau này phải trừ 5 điểm sướng."
"Không cần." Ngụy Tô Thận: "Nhiệm vụ này sẽ sớm hoàn thành thôi."
Phương Sam: "Ký chủ rất tự tin."
"Bắt giặc phải bắt vua trước." Vẻ mặt Ngụy Tô Thận vẫn không thay đổi nói: "Mở một cuộc họp phụ huynh là đủ rồi."
Trước buổi tối, tài liệu mà Ngụy Tô Thận yêu cầu đã được đưa tới.
Trong phòng làm việc.
Arthur đứng đối diện Ngụy Tô Thận, không rõ vì sao ông chủ nhà mình không đi đối phó với nhà họ Phương trước mà lại đi điều tra nhà máy.
Nhà máy ở ngoại thành phía Tây vốn là một xưởng dệt rất lớn. Sau khi đóng cửa, nhà máy cho thuê địa điểm để sản xuất chăn với giá rẻ, đổi chủ mấy lần nhưng việc kinh doanh vẫn không có tiến triển gì cả. Cho đến vài năm trước, tuyến đường của xe buýt đi qua đây cũng đã thay đổi, từ đó nhà máy hoàn toàn bị bỏ hoang.
Nơi này có rất nhiều tin đồn, trong đó cũng không thiếu những câu chuyện ma quái.
Một xấp tư liệu dày cộp, Ngụy Tô Thận lướt nhanh qua mười tờ báo cáo, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên một vụ việc.
Nội dung chỉ nói đơn giản vài câu, một người đàn ông họ Trần vì bị đòi nợ nên tự sát trong nhà máy.
Ngụy Tô Thận chỉ vào tiêu đề, Arthur ngay lập tức chụp ảnh rồi gửi đến công ty để bọn họ nhanh chóng thu thập thông tin về người đàn ông họ Trần này.
Khoảng năm phút sau, thông tin mới được gửi đến điện thoại Arthur.
"Thông tin rất phức tạp, có cần sửa sang rồi gửi qua cho anh không?"
Ngụy Tô Thận lắc đầu, hỏi ngắn gọn: "Diện mạo thế nào?"
Arthur đè nén sự ngạc nhiên trong lòng: "Rất đẹp trai, cậu ấy còn từng là hotboy trong trường đại học."
Ngụy Tô Thận: "Điều kiện gia đình."
Arthur tìm kiếm một lúc rồi nói: "Con riêng."
Mí mắt Ngụy Tô Thận giật giật: "Lòng dạ ra sao?"
Arthur: "Một lòng chăm chỉ làm việc nhưng đáng tiếc lại đắc tội với một ông chủ lớn, về sau liên tục bị chèn ép. Hơn nữa còn là người mới bước vào thương trường, cho dù có chút năng lực nhưng cũng khó tránh được việc đâm đầu chảy máu."
Ngụy Tô Thận đưa tay lên xoa huyệt thái dương: "Tôi hiểu rồi."
Arthur hỏi: "Ông chủ, còn nhà họ Phương..."
Ánh mắt Ngụy Tô Thận lạnh như băng: "Trước tiên thả tin tức tôi còn sống ra, xem bọn họ phản ứng thế nào."
Arthur cầm tài liệu rời đi. Ngụy Tô Thận đứng một mình bên cửa sổ rất lâu, cho đến khi có một âm thanh vang lên trong đầu: [Thời gian hoạt động tự do của ký chủ hôm nay đã vượt mức cho phép, xin hãy nhanh chóng trở về bên cạnh hệ thống.]
Vẻ mặt của Ngụy Tô Thận thay đổi vài lần sau đó bước về phòng mình.
Phương Sam mỉm cười ngồi trên ghế đẩu cạnh cửa. Khuôn mặt của cậu rất thích hợp để cười, khóe miệng chỉ cần hơi cong lên đã có thể khiến người ta buông lỏng cảnh giác.
"Mọi người đều cần có không gian riêng tư." Sau 27 năm sống trên đời, lần đầu tiên Ngụy Tô Thận cố gắng đi giảng đạo lý cho người khác: "Việc này không giống như nuôi chó, không cần phải đi dạo cùng chủ nhân mỗi ngày."
Phương Sam cau mày: "Tôi là một người chuyên nghiệp. Tôi nuôi...À tôi trói buộc với ký chủ, cứ làm theo sự hướng dẫn của tôi chắc chắn anh sẽ leo lên đỉnh cao của cuộc sống."
Ngụy Tô Thận thở dài một tiếng, rất muốn nói rằng ký chủ lần này của cậu chưa kịp bắt đầu trò chơi thì đã chết rồi.
"Đến cuối cùng là cậu say bao lâu?"
Người đàn ông họ Trần đã tự tử từ một năm trước.
Phương Sam sờ cằm: "Không nhớ rõ."
Một lần nữa than thở rượu giả hại người.
"Nếu.." Ngụy Tô Thận nói một cách uyển chuyển: "Nếu cậu phát hiện mình tìm nhầm ký chủ hoặc ký chủ thật sự đã chết thì sẽ thế nào?"
Phương Sam ngẩn ra: "Thế giới của tôi không tồn tại từ nếu."
Ngụy Tô Thận mở một chai rượu vang đỏ, nở nụ cười ác ý: "Chỉ là một giả thiết."
"Tôi sẽ đưa anh đi nhảy sông, sau đó để cho nước sông rửa sạch linh hồn tội lỗi của mình."
Ngón tay đang rót rượu hơi khựng lại: "Sao lại đưa cả tôi theo?"
"Làm bạn trên đường xuống suối vàng."
Ánh mắt Ngụy Tô Thận tối xuống, bỗng nhiên hỏi: "Cậu nhảy xuống sông sẽ chết à?"
Phương Sam lắc đầu: "Tất nhiên là không chết, linh kiện dính nước nặng nhất sẽ bị mất thông tin thôi, theo nghĩa truyền thống được gọi là mất trí nhớ đó."
Giọng nói của Ngụy Tô Thận trầm xuống: "Nếu vậy thì nhảy sông còn có ý nghĩa gì nữa?"
"Mất trí nhớ, tôi sẽ quên đi đoạn quá khứ đau đớn này rồi làm người một lần nữa." Phương Sam cảm thấy mệt mỏi: "Từ đầu tôi đã nói với anh là dùng nước sông để rửa sạch linh hồn tội lỗi rồi còn gì. Nói rõ ràng như thế sao còn muốn tôi giải thích lại chứ?"
"......"
Phương Sam lắc đầu: "Quên đi, anh là người mới, tôi sẽ dạy dần dần."
Ký chủ do mình chọn, dù có ngu mấy vẫn phải cố gắng thương yêu thôi.
Lạch cạch!
Trên vỏ chai rượu vang đỏ xuất hiện vết nứt, dòng nước màu đỏ theo kẽ ngón tay nhỏ từng giọt xuống đất.
Sau một hơi thở, Phương Sam biến mất khỏi ghế và xuất hiện đột ngột bên cạnh hắn: "Sao anh lại bất cẩn như vậy?"
Nói xong cậu lấy chai rượu vang đỏ ra khỏi tay Ngụy Tô Thận, sau đó kiểm tra xem tay hắn có bị thương không: "Lớn như vậy rồi mà còn để tôi phải lo cho anh nữa."
Ngụy Tô Thận cảm thấy cần phải hẹn gặp bác sĩ Joseph lần nữa.
Ngay lúc này, nếu bắt hắn chọn giữa việc bản thân bị điên và Phương Sam là hệ thống, hắn sẽ chọn cái trước.
Ban đêm, bầu trời đầy sao.
Phương Sam ngồi khoanh chân trên bờ cửa sổ nhìn lên bầu trời: "Vũ trụ rất bí ẩn."
Ngụy Tô Thận đang ngồi làm việc trước máy tính, nghe thấy những lời này đột nhiên nói: "Cậu biết toàn cảnh vũ trụ à?"
Phương Sam lắc đầu: "Có một năm, tôi uống quá nhiều rượu nên đã lang thang trong vũ trụ rất lâu, đi ngang qua rất nhiều hành tinh, nhưng đặt những hành tinh đó vào trong vũ trụ này chẳng qua chỉ là phần nổi của tảng băng trôi mà thôi."
".....Uống quá nhiều rượu?"
Phương Sam che giấu sự xấu hổ trong mắt: "Sống trên đời tôi chỉ có mỗi sở thích này thôi, thông cảm một chút đi."
Ngụy Tô Thận lúc này mới phát hiện bên trong chai rượu vang hắn cầm ban nãy đã không còn giọt nào, ngạc nhiên hơn nữa là hắn không hề biết Phương Sam uống khi nào.
Ngụy Tô Thận đột nhiên có linh cảm không tốt, vội vàng dừng công việc trong tay đi kiểm tra tủ rượu.
Bên ngoài chai rượu vẫn lành lặn như cũ nhưng bên trong đều rỗng tuếch!
"PHƯƠNG - SAM!"
"Hãy gọi tôi là 666!"
"......"
Ngụy Tô Bùi ở phòng bên cạnh bị tiếng gào to như tiếng gà gáy đánh thức, xoay người nhăn mũi oán giận: "Tiếng động gì lớn thế không biết, anh hai ngay đến cả việc kiềm chế cơ bản cũng không biết nữa."
Hôm sau, khóe mắt Ngụy Tô Thận có thêm một vết bầm tím, mà Phương Sam xuống lầu lại không ngừng xoa eo: "Suýt chút nữa là anh đánh hỏng linh kiện của tôi rồi."
Chẳng qua cả hai bên đều không dùng hết sức, chỉ là đánh để hù dọa đối phương mà thôi.
Phương Sam liếc một cái nhìn thấy socola nhân rượu để trên bàn trong phòng khách, hai mắt sáng ngời nhanh chóng lao xuống tiêu diệt sạch sẽ.
Ngụy Tô Thận đã hoàn toàn buông tha ý định nói cho cậu biết tin ký chủ thật sự đã chết. Nếu biết, Phương Sam có kéo mình nhảy sông hay không thì không biết nhưng chắc chắn sẽ uống rượu đến say khướt.
Không biết có phải do bị kích thích hay không, sáng nay đến một miếng thịt nhóc mập cũng không ăn. Toàn bộ quá trình đều dùng ánh mắt lên án nhìn Phương Sam, cậu cắn mạnh xuống chiếc bánh bao, trong lòng hạ quyết tâm chờ bố mẹ đi công tác về rồi mách lại.
Có Ngụy Tô Thận ở đây, nhóc mập cũng không dám làm càn, ăn xong lại chạy về phòng viết luận vặn.
Đợi đến khi Ngụy Tô Thận ăn gần xong, ánh mắt Phương Sam đột nhiên thay đổi: "Thời gian trải nghiệm của người mới đã kết thúc, trước mười hai giờ tôi sẽ công bố nhiệm vụ."
Về việc lựa chọn kịch bản do Phương Sam đưa ra lúc trước, Ngụy Tô Thận cũng không quan tâm cho lắm.
Như thể nhìn rõ thái độ của hắn, giọng điệu của Phương Sam trở nên nghiêm túc hơn hẳn: "Lợi ích sau khi hoàn thành nhiệm vụ lớn hơn nhiều so với tưởng tượng của anh đấy."
Ngụy Tô Thận dừng đũa lại: "Nói đi."
Phương Sam: "Ký chủ có thể đổi điểm sướng cùng giá trị vả mặt để trải nghiệm một thế giới khác."
Ngụy Tô Thận có chút hứng thú: "Nói cụ thể xem nào."
Phương Sam: "Ví dụ, mơ về thời cổ đại cũng không thành vấn đề. Tất nhiên mốc thời gian thời cổ đại quá xa nên điểm trao đổi cũng rất khủng khiếp. Tóm lại, anh có thể đi đến các thế giới khác nhau để trải nghiệm cuộc sống khác nhau. Nếu may mắn, thậm chí anh còn có thể mang một vài thứ quay về. Tôi đã từng đưa một ký chủ đến thế giới Tu chân, sau đó anh ta còn mang một viên thuốc về đây."
Ngụy Tô Thận: "Sau đó trường sinh bất lão?"
Phương Sam lắc đầu: "Sau khi trở lại thế giới này, anh ta không nghe tôi khuyên mà lập tức nuốt vào, sau đó cơ thể anh ta bị nổ tung mà chết."
"......"
Phương Sam: "Đây chỉ là một ví dụ, cho nên may mắn rất quan trọng. Viên thuốc anh ta mang từ thế giới Tu Chân về có thể trợ giúp tu sĩ bình thường đột phá thẳng lên Trúc Cơ, nhưng ở thế giới này con người không thể tu luyện được, trực tiếp nuốt vào tất nhiên sẽ nổ tung xác mà chết."
Cậu nói ví dụ này với Ngụy Tô Thận là để hắn hiểu rõ phải suy nghĩ kỹ trước khi làm.
"Còn có một ký chủ rất thông minh, hơn nữa khá may mắn, tình cờ mang Trú Nhan Hoàn về, sau đó tiến vào giới giải trí, từng được mệnh danh là nữ thần không tuổi."
Ngụy Tô Thận không hứng thú với mấy thứ này, nhưng lại có chút khát vọng đối với những thế giới thần thoại mà Phương Sam nói.
Phương Sam cười cười: "Cưỡi ngựa mặc giáp, tướng lĩnh chiến trường....Nếu mạng đủ lớn, cái nào cũng có thể thử được."
Nói xong để cho hắn một chút thời gian để tiêu hóa những tin tức này, Ngụy Tô Thận hiếm khi có thời gian được yên tĩnh.
Sự yên tĩnh này kéo dài cũng không lâu, một tiếng bip vang lên trong đầu hắn.
【Ký chủ: Ngụy Tô Thận.
Chiều cao/cân nặng/: Đang chờ cập nhật.
Tuổi: 27.
Năng khiếu: Ăn ít hơn người bình thường.
Nhiệm vụ: Dạy dỗ và giáo dục mọi người.
Lưu ý: Anh có một gia đình cực phẩm luôn hành hạ mình, nhưng bây giờ anh không có khả năng chống lại được. Hãy dạy những sinh viên này cho tốt! Họ sẽ là hậu phương vững chắc cho anh trong tương lai! 】
Phương Sam: "Nói thẳng ra là làm giáo viên. Trường học phù hợp nhất đã được chọn cho ký chủ, và ký chủ cũng có thể trích xuất tài liệu bất cứ lúc nào."
Ngụy Tô Thận nhắm mắt lại, quả nhiên ở phía sau nhiệm vụ có thể nhìn thấy một dấu '+' rất nhỏ, sau khi ấn vào mở ra một dãy tin tức:
Học viện Iger, một học viện quý tộc tư nhân 'nổi tiếng', nó có môi trường vô cùng thoải mái và cũng có những sinh viên cực kỳ không nghe lời. Trong số đó có con cháu của quan chức cấp cao, thế hệ nhà giàu đời thứ hai, còn có những idol ăn khách nổi tiếng trong giới giải trí...Bọn họ tự cho mình là ông hoàng bà hậu, tính cách cực kỳ ngang ngược. Vì vậy rất cần một người thầy đến cảm hoá và dạy dỗ."
Bỏ qua phần miêu tả bị phóng đại, Ngụy Tô Thận hỏi: "Việc hoàn thành nhiệm vụ được đánh giá thế nào?"
Phương Sam: "Đánh giá toàn diện sẽ được căn cứ vào việc học tập và thành tích của lớp vào cuối học kỳ, cũng như tinh thần của học sinh để đánh giá toàn diện, trước đó, ký chủ cũng cần phải có chứng chỉ giáo viên." Cậu dừng một chút rồi nói thêm: "Cấp bậc đánh giá càng cao, điểm sướng và giá trị vả mặt sẽ càng nhiều."
Ngụy Tô Thận: "Chỉ cần đủ điểm giá trị, lúc nào cũng có thể đổi được à?"
Phương Sam: "Khuyến khích ký chủ đổi sớm vì cuối năm điểm sẽ bị reset lại."
"......"
Ngụy Tô Thận cũng có chút hiểu biết về học viện Iger. Hắn đọc lại tư liệu một lần nữa, bỗng nhiên nở một nụ cười tương đối 'dịu dàng': "Không thích học, tự cho mình là ông hoàng bà hậu?"
Phương Sam: "Nhiệm vụ hơi khó, ký chủ phải cố gắng bảo vệ bản thân, đừng để đám nhóc đầu gấu đó bắt nạt."
Ngụy Tô Thận gật đầu.
Phương Sam: "Bởi vì đây là nhiệm vụ đầu tiên, khi vật chủ gặp phải rắc rối mà không giải quyết được, có thể yêu cầu trợ giúp một lần nhưng sau này phải trừ 5 điểm sướng."
"Không cần." Ngụy Tô Thận: "Nhiệm vụ này sẽ sớm hoàn thành thôi."
Phương Sam: "Ký chủ rất tự tin."
"Bắt giặc phải bắt vua trước." Vẻ mặt Ngụy Tô Thận vẫn không thay đổi nói: "Mở một cuộc họp phụ huynh là đủ rồi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.