Chương 5
Dung Vô Tiên
19/08/2022
Cậu ấy cũng ở Đại học B sao?
Thời Thần nghiêng đầu ngẫm nghĩ.
Nhưng mà từ trước đến giờ cô không phải người thích hóng chuyện, vừa rồi cô bị ngạc nhiên trước giọng nói của cậu ta nên quay đầu lại nhìn thôi, nghe người ta tỏ tình cũng xem như là việc làm trái đạo đức rồi.
Với lại cô chỉ nhìn chăm chằm nam sinh kia một lúc thôi mà cậu ấy cũng nhìn về phía cô đấy.
Hình như cảm nhận được ánh mắt của cô chăng?
Thời Thần không suy nghĩ miên man nữa.
Bây giờ cô chỉ muốn nhanh chóng trở về khách sạn, thay bộ quần áo, sau đó tẩy trang rồi tắm rửa rửa mặt.
Vừa rồi cô khóc hơi quá, bây giờ cô còn cảm nhận được nước mắt đọng lại trên mặt mình đấy…
Sau đó, Thời Thần bị giật mình trước giọng nói đột ngột thay đổi lớn hơn của cô gái.
Cô gái có vẻ rất kích động: “Em không tin! Mấy năm nay Từ Lâm Thanh anh đều nói với người khác anh có người mình thích, nhưng anh vẫn chưa từng yêu ai, chẳng qua anh đang lấy cớ với em mà thôi! Đàn anh, nếu anh không có người trong lòng thì sao anh không thử cân nhắc đến em chứ?!”
Giọng nói của chàng trai thanh tú vẫn trong trẻo rõ ràng nhưng giọng điệu đã có phần xa cách hơn: “Tôi thật sự có người mình thích rồi, rất xin lỗi.”
Dứt lời, anh gật đầu với cô gái rồi vòng qua, đi thẳng về phía trước.
Khi đi ngang qua Thời Thần, chàng trai không nói gì khẽ liếc cô.
Thời Thần chột dạ.
Thôi rồi, xem ra hành động vây xem xấu xa của cô bị người trong cuộc phát hiện ra, hơn nữa đương sự có vẻ không được vui cho lắm.
…Gặp hạn rồi*.
Nguyên văn “Lưu niên bất lợi” (流年不利): Một người trong tình trạng không may mắn trong một thời gian dài. Xui xẻo.. (Cre: Baidu)
Thời Thần cúi đầu, bỗng dưng nghĩ tới điều gì đó, chưa kịp suy nghĩ đã đi ngăn cậu bạn bước trước mình hai bước: “Cậu ơi!”
Chàng trai ngưng bước, quay lại.
Thời Thần cắn răng, sợ bị hiểu lầm mình chuẩn bị tỏ tình liền vội vàng đi cà nhắc về phía trước hai bước, khàn giọng nói: “Cái đó, bạn… Từ?”
Đến gần hơn, Thời Thần có thể nhìn thấy rõ lông mày của anh.
Vô cùng đẹp, đặc biệt là khi cặp mắt đen láy trong suốt đó nhìn chằm chằm mình, như thể nhìn thấu được từng suy nghĩ của mình.
Nam sinh gật đầu chậm rãi nói: “Cậu gọi tôi có chuyện gì sao?”
“Xin lỗi cậu nhưng mà điện thoại với ví của tôi để ở nơi khác nên giờ tôi không về khách sạn được… Nếu cậu có tiền mặt, có thể cho tôi mượn một ít tiền đi tàu điện ngầm không? Năm tệ là được rồi.”
Vừa nói, Thời Thần vừa thấy có điều gì đó không ổn cho lắm.
Mặc dù cô đã phủi sạch được hiềm nghi tỏ tình nhưng lời cô nói dường như giống mấy câu lừa người thường gặp trên tàu điện ngầm hơn…
Thời Thần vội vàng nói thêm: “Tôi không gạt cậu đâu, thật đấy. Hay cậu viết cho tôi tài khoản WeChat hoặc Alipay, lúc về lấy được điện thoại tôi sẽ chuyển tiền lại cho cậu nhé.”
…Càng nghe càng giống lừa đảo.
Nhìn thấy vẻ mặt ảo não của Thời Thần, nam sinh đẹp trai đối diện khẽ nhếch khóe môi.
Âm điệu trầm bổng: “WeChat?”
Thời Thần sững người.
… Hay quá, giờ còn có thể bị người ta hiểu lầm là thấy sắc nảy lòng tham, xin thông tin liên lạc dưới danh nghĩa vay mượn tiền.
Một nụ cười thoáng qua đôi mắt xinh đẹp của chàng trai rồi biến mất trong tích tắc.
Anh lấy ví từ trong cặp xách ra, cầm theo một tờ giấy cùng một cây bút, nhanh chóng viết vài cái lên giấy, sau đó lấy một tờ tiền trong ví thêm tờ giấy kia đưa cho Thời Thần.
Là một tờ màu hồng mệnh giá một trăm tệ.
Thời Thần xấu hổ vò đầu bứt tóc: “Tôi không cần nhiều tiền thế đâu.”
Chàng trai khẽ gật đầu, ung dung thong thả: “Trong ví tôi chỉ có một trăm thôi, cậu có muốn không?”
Bây giờ đi vay được tiền mặt có hơi khó, Thời Thần hiểu vô cùng.
Nghe vậy, Thời Thần cũng không thèm đếm xỉa đến mệnh giá tiền nữa, vội vàng nhận lấy tờ tiền và giấy trong tay anh, ngại ngùng gật đầu cảm ơn với anh.
“Không cần cảm ơn.” Thanh âm lành lạnh nơi trong mùa hè nóng bức này không hiểu sao lại khiến người nghe bình tĩnh lại.
Chàng trai lại nhìn Thời Thần, khi cất ví vào trong cặp, anh suy nghĩ một chút rồi lấy ra một tệp khăn ướt đóng gói sẵn và một chai nước khoáng chưa mở.
Thời Thần nhận lấy càng ngại thêm: “Cảm ơn cậu nhiều lắm, nếu hôm nay không có cậu, tôi cũng không biết phải quay về thế nào.”
Gặp được một người tử tế như vậy là niềm an ủi duy nhất của cô trong ngày về nhà đầy xui xẻo.
Nam sinh kéo khóa cặp sách: “Không cần cảm ơn, nhớ trả lại tiền.”
Nói xong liền xoay người đi về phía trước.
Khi Thời Thần mở nắp uống hơn phân nửa chai nước khoáng, cô mới cảm thấy mình như được sống lại.
Vừa rồi cô thực sự thấy cơ thể mình sắp chết vì thiếu nước…
Cô cảm động lật tờ giấy kia lên.
Trên tờ giấy là nét chữ cứng cáp mạnh mẽ thêm phần phóng khoáng tự nhiên của chàng trai, viết một chuỗi số ID WeChat mờ ảo, bên dưới góc phải còn có chữ ký.
Cuối cùng Thời Thần cũng biết tên vị cứu tinh của mình —
Từ Lâm Thanh.
*****
“Alo? Thời Thần, Thời Thần!”
Kỳ nghỉ hè tươi đẹp đến, Thời Thần vốn đang nằm trên giường nhàn nhã lật xem manhua thì điện thoại bên cạnh đổ chuông.
Cô chống đầu nhìn qua, phát hiện là Hứa Vi cũng không để ý lắm, thuận tay nhận nghe điện thoại.
…Kết quả là bị giọng gào của Hứa Vi làm cho giật mình.
Thời Thần an ủi trái tim nhỏ bé của mình, khép manhua lại ngồi dậy dựa vào gối ở đầu giường.
Cô chưa kịp nói thì âm thanh vội vã của Hứa Vi truyền qua điện thoại bất ngờ vang lên.
“Cậu có đấy không Thời Thần?”
Thời Thần hơi bất lực: “Có, sao vậy?”
Nghe giọng điệu của Hứa Vi ai không biết còn tưởng Trái đất sắp sập đấy.
“Để tớ kể cậu nghe nha Thời Thần! Kết quả trại hè của Quang Hoa có rồi!!!”
Hai chữ cuối cùng “có rồi” được Hứa Vi phát ra hiệu ứng âm thanh như cá heo, đủ để thấy cô ấy kích động nhường nào.
Thời Thần khẽ ngừng.
Trại hè của Quang Hoa…
Có thể là do trại hè hôm đó quá xấu hổ nên Thời Thần gần như đã cố tình quên nó đi, đương nhiên là cô cũng không quan tâm đến cái gọi là “kết quả trại hè” chút nào.
Bây giờ bỗng dưng Hứa Vi nhắc đến, hai từ “Trình Sơ” lại hiện lên trong tâm trí Thời Thần, khiến cô thấy đầu mình hơi hơi đau.
Cô xoa huyệt thái dương bằng một tay, nghe Hứa Vi bên kia vẫn đang phấn khích: “Tớ được đánh giá là trại viên xuất sắc đấy! Với cả cậu biết gì không Thời Thần, mặc dù thứ hạng của cậu không cao, nhưng cậu cũng được lựa chọn vào trại viên top cuối đó!”
Lần này thì Thời Thần thực sự ngẩn ngơ.
Thực lòng mà nói, cô đến tham gia trại hè của Quang Hoa không ôm hy vọng gì, chẳng qua chỉ muốn tìm lý do để gặp người đó thôi, vậy nên cô tự thấy mình vẫn chưa chuẩn bị đầy đủ.
Thậm chí còn được chọn vào top cuối trại viên xuất sắc, cô đúng là gặp may ở chỗ không ngờ mà.
“Chúc mừng nha Vi Vi.”
Hứa Vi vui đến mức sắp bay lên trời.
Nắm được chỗ trong danh sách sinh viên được miễn*, lấy thêm được trại viên xuất sắc của trại hè cũng coi như đồng nghĩa với việc vấn đề miễn thi thạc sĩ sau đại học đã ổn định.
Nguyên văn “bảo nghiên” (保研): Một bộ phận sinh viên được gọi là “sinh viên được miễn”, tên đầy đủ là “những sinh viên mới tốt nghiệp đại học xuất sắc được đề nghị được miễn thi cho sinh viên tốt nghiệp trình độ thạc sĩ”. Như tên gọi của nó, có nghĩa là người được giới thiệu không cần vượt qua bài kiểm tra viết và các thủ tục kiểm tra sơ bộ khác, và sử dụng biểu mẫu đánh giá để xác định sinh viên đó như: học lực, phẩm chất toàn diện, v.v., trong phạm vi cho phép, phạm vi được trường nơi cử nhân đặt, và được nhận vào làm nghiên cứu sinh sau khi được đơn vị tuyển sinh đánh giá. Vì thế nên mình sẽ tùy vào trường hợp mà gọi là “sinh viên được miễn” hoặc “nghiên cứu sinh”.
Hứa Vi bật cười vài tiếng, nhưng không nhịn được nghi hoặc: “À mà có cái này trước đây tớ không dám hỏi. Ngày mà cậu trở về khách sạn sau phỏng vấn ấy Thời Thần, mắt cậu khóc sưng húp, trang điểm cũng nhem nhuốc, tớ tưởng cậu khóc như vậy là do thể hiện chưa tốt trong buổi phỏng vấn. Nhưng bây giờ cậu đã nhận được trại viên xuất sắc rồi, chắc cũng không đến nỗi tệ đến mức hôm đó cậu phải khóc nhỉ?”
Hứa Vi nghe thấy tiếng cười của Thời Thần: “Cho dù tớ thể hiện không tốt thì cũng đâu đến nỗi phải khóc làm gì?”
“Đúng đó, tớ cũng nghĩ thế, vậy hôm đó xảy ra chuyện gì…?”
Thời Thần cố ý thở dài sâu lắng: “Cậu quên rồi à? Tớ bị sái chân, đau nên khóc.”
Hứa Vi cười to: “OKOK, đợi khi nào tớ thấy người của hội sinh viên các cậu thì tớ sẽ kể với bọn họ nghe, đàn chị Thời Thần mà mấy đứa vô cùng ngưỡng mộ đã khóc hết nước mắt nước mũi tèm lem chỉ vì bước hụt bậc thang bị đau chân đấy nhé.”
Thời Thần: “……”
“Mà này, bây giờ tính cả trại hè Quang Hoa thì trên tay cậu có mấy cái offer rồi nhỉ? Cậu định chọn cái nào?”
“Chắc là Học viện Khoa học Trái đất và Không gian Đại học B,” Lần này Thời Thần không chút do dự, “Mấy ngày nay tớ đã bắt đầu liên hệ với thầy hướng dẫn rồi, nếu không có chuyện gì thì tháng chín tới tớ sẽ đến Đế Đô giúp việc cho thầy.”
“Ấy?! Offer của Quang Hoa cũng tới tay rồi mà cậu vẫn còn học viễn thám cổ lỗi sĩ kia à. Không nhưng mà Thời Thần ạ, cậu đừng nói với tớ là cậu rất thích viễn thám đấy nhé?”
Thời Thần bật cười: “Sao cậu có vẻ sốc thế?”
Cô ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Thật ra thích hay không không quan trọng, đến bây giờ cô không phải người nhiệt tình tha thiết với thứ gì, rất nhiều chuyện cũng chỉ là lướt qua mà thôi.
Đối với cô mà nói, tiếp tục học viễn thám hay học kế toán cũng chẳng khác gì nhau mấy.
Có khi nếu Trình Sơ không ở Quang Hoa, có thể cô sẽ cân nhắc đến việc đến Quang Hoa đổi chuyên ngành học sau đại học của mình.
…Muốn học Đại học B vì dường như gần cậu hơn một chút, không muốn đến Quang Hoa vì sợ cách cậu quá gần.
Thời Thần lắc đầu chuyển chủ đề: “Chẳng biết tháng chín này đến Đế Đô xong có gặp lại Từ Lâm Thanh không nữa, tớ vẫn còn nợ người ta 100 tệ chưa trả đây, bây giờ hay rồi, kiểu gì cậu ấy cũng nghĩ tớ là đứa lừa đảo cho xem.”
Hứa Vi xấu hổ cười cười: “Ngày đó tớ không biết thật, do tớ thấy cậu để quần áo trên giường nên tiện tay ném vào máy giặt cùng tớ thôi, ai biết được trong quần áo cậu lại có thông tin liên lạc của anh chàng nào chứ.”
Không chờ Thời Thần nói, Hứa Vi bắt đầu cãi chày cãi cối: “Hơn nữa tớ còn chưa trách mấy mảnh giấy vụn của cậu dính hết lên quần tớ đâu nhé, làm cho quần tớ không mặc nổi nữa chỉ còn cách vứt đi, tớ chẳng bắt cậu trả tiền cho quần của tớ thì thôi!”
Thời Thần suýt bị Hứa Vi chọc cười ra tiếng.
“Thôi được rồi là do tớ sai! Hay là tớ nhờ bạn ở Đại học B hỏi thăm giúp cậu nhé? Theo miêu tả của cậu thì anh chàng này hẳn là rất nhiều người biết đúng không?”
Thời Thần nghĩ ngợi: “Thôi, chờ tớ đến đó rồi tính sau, dù sao cũng bị người ta hiểu lầm là lừa đảo rồi, kém một hai ngày chẳng làm nên chuyện đâu. Nếu tìm được thông tin liên hệ rồi thì trả lại trả gấp đôi là xong.”
Sau khi cúp điện thoại của Hứa Vi, Thời Thần nghe thấy tiếng gõ cửa phòng mình.
Là một giọng nam nhẹ nhàng điềm đạm: “Thần Thần, chú bảo anh gọi em cùng đi siêu thị mua ít đồ ăn, bảo là trưa nay ăn lẩu.”
Thời Thần cau mày, kéo lê đôi dép, lắc lư tiến lên mở phòng, dựa vào khung cửa: “Anh không đi mua được à, sao phải kéo em đi cùng anh làm gì?!”
Tác giả có điều muốn nói:
Cảm ơn địa lôi của các bạn nha!
Mọi người tốn kém rồi!
Cảm ơn các bạn đã tưới dịch dinh dưỡng nha!
Cảm ơn mọi người đã vất vả tưới!
Hẹn mọi người ngày mai.
Thời Thần nghiêng đầu ngẫm nghĩ.
Nhưng mà từ trước đến giờ cô không phải người thích hóng chuyện, vừa rồi cô bị ngạc nhiên trước giọng nói của cậu ta nên quay đầu lại nhìn thôi, nghe người ta tỏ tình cũng xem như là việc làm trái đạo đức rồi.
Với lại cô chỉ nhìn chăm chằm nam sinh kia một lúc thôi mà cậu ấy cũng nhìn về phía cô đấy.
Hình như cảm nhận được ánh mắt của cô chăng?
Thời Thần không suy nghĩ miên man nữa.
Bây giờ cô chỉ muốn nhanh chóng trở về khách sạn, thay bộ quần áo, sau đó tẩy trang rồi tắm rửa rửa mặt.
Vừa rồi cô khóc hơi quá, bây giờ cô còn cảm nhận được nước mắt đọng lại trên mặt mình đấy…
Sau đó, Thời Thần bị giật mình trước giọng nói đột ngột thay đổi lớn hơn của cô gái.
Cô gái có vẻ rất kích động: “Em không tin! Mấy năm nay Từ Lâm Thanh anh đều nói với người khác anh có người mình thích, nhưng anh vẫn chưa từng yêu ai, chẳng qua anh đang lấy cớ với em mà thôi! Đàn anh, nếu anh không có người trong lòng thì sao anh không thử cân nhắc đến em chứ?!”
Giọng nói của chàng trai thanh tú vẫn trong trẻo rõ ràng nhưng giọng điệu đã có phần xa cách hơn: “Tôi thật sự có người mình thích rồi, rất xin lỗi.”
Dứt lời, anh gật đầu với cô gái rồi vòng qua, đi thẳng về phía trước.
Khi đi ngang qua Thời Thần, chàng trai không nói gì khẽ liếc cô.
Thời Thần chột dạ.
Thôi rồi, xem ra hành động vây xem xấu xa của cô bị người trong cuộc phát hiện ra, hơn nữa đương sự có vẻ không được vui cho lắm.
…Gặp hạn rồi*.
Nguyên văn “Lưu niên bất lợi” (流年不利): Một người trong tình trạng không may mắn trong một thời gian dài. Xui xẻo.. (Cre: Baidu)
Thời Thần cúi đầu, bỗng dưng nghĩ tới điều gì đó, chưa kịp suy nghĩ đã đi ngăn cậu bạn bước trước mình hai bước: “Cậu ơi!”
Chàng trai ngưng bước, quay lại.
Thời Thần cắn răng, sợ bị hiểu lầm mình chuẩn bị tỏ tình liền vội vàng đi cà nhắc về phía trước hai bước, khàn giọng nói: “Cái đó, bạn… Từ?”
Đến gần hơn, Thời Thần có thể nhìn thấy rõ lông mày của anh.
Vô cùng đẹp, đặc biệt là khi cặp mắt đen láy trong suốt đó nhìn chằm chằm mình, như thể nhìn thấu được từng suy nghĩ của mình.
Nam sinh gật đầu chậm rãi nói: “Cậu gọi tôi có chuyện gì sao?”
“Xin lỗi cậu nhưng mà điện thoại với ví của tôi để ở nơi khác nên giờ tôi không về khách sạn được… Nếu cậu có tiền mặt, có thể cho tôi mượn một ít tiền đi tàu điện ngầm không? Năm tệ là được rồi.”
Vừa nói, Thời Thần vừa thấy có điều gì đó không ổn cho lắm.
Mặc dù cô đã phủi sạch được hiềm nghi tỏ tình nhưng lời cô nói dường như giống mấy câu lừa người thường gặp trên tàu điện ngầm hơn…
Thời Thần vội vàng nói thêm: “Tôi không gạt cậu đâu, thật đấy. Hay cậu viết cho tôi tài khoản WeChat hoặc Alipay, lúc về lấy được điện thoại tôi sẽ chuyển tiền lại cho cậu nhé.”
…Càng nghe càng giống lừa đảo.
Nhìn thấy vẻ mặt ảo não của Thời Thần, nam sinh đẹp trai đối diện khẽ nhếch khóe môi.
Âm điệu trầm bổng: “WeChat?”
Thời Thần sững người.
… Hay quá, giờ còn có thể bị người ta hiểu lầm là thấy sắc nảy lòng tham, xin thông tin liên lạc dưới danh nghĩa vay mượn tiền.
Một nụ cười thoáng qua đôi mắt xinh đẹp của chàng trai rồi biến mất trong tích tắc.
Anh lấy ví từ trong cặp xách ra, cầm theo một tờ giấy cùng một cây bút, nhanh chóng viết vài cái lên giấy, sau đó lấy một tờ tiền trong ví thêm tờ giấy kia đưa cho Thời Thần.
Là một tờ màu hồng mệnh giá một trăm tệ.
Thời Thần xấu hổ vò đầu bứt tóc: “Tôi không cần nhiều tiền thế đâu.”
Chàng trai khẽ gật đầu, ung dung thong thả: “Trong ví tôi chỉ có một trăm thôi, cậu có muốn không?”
Bây giờ đi vay được tiền mặt có hơi khó, Thời Thần hiểu vô cùng.
Nghe vậy, Thời Thần cũng không thèm đếm xỉa đến mệnh giá tiền nữa, vội vàng nhận lấy tờ tiền và giấy trong tay anh, ngại ngùng gật đầu cảm ơn với anh.
“Không cần cảm ơn.” Thanh âm lành lạnh nơi trong mùa hè nóng bức này không hiểu sao lại khiến người nghe bình tĩnh lại.
Chàng trai lại nhìn Thời Thần, khi cất ví vào trong cặp, anh suy nghĩ một chút rồi lấy ra một tệp khăn ướt đóng gói sẵn và một chai nước khoáng chưa mở.
Thời Thần nhận lấy càng ngại thêm: “Cảm ơn cậu nhiều lắm, nếu hôm nay không có cậu, tôi cũng không biết phải quay về thế nào.”
Gặp được một người tử tế như vậy là niềm an ủi duy nhất của cô trong ngày về nhà đầy xui xẻo.
Nam sinh kéo khóa cặp sách: “Không cần cảm ơn, nhớ trả lại tiền.”
Nói xong liền xoay người đi về phía trước.
Khi Thời Thần mở nắp uống hơn phân nửa chai nước khoáng, cô mới cảm thấy mình như được sống lại.
Vừa rồi cô thực sự thấy cơ thể mình sắp chết vì thiếu nước…
Cô cảm động lật tờ giấy kia lên.
Trên tờ giấy là nét chữ cứng cáp mạnh mẽ thêm phần phóng khoáng tự nhiên của chàng trai, viết một chuỗi số ID WeChat mờ ảo, bên dưới góc phải còn có chữ ký.
Cuối cùng Thời Thần cũng biết tên vị cứu tinh của mình —
Từ Lâm Thanh.
*****
“Alo? Thời Thần, Thời Thần!”
Kỳ nghỉ hè tươi đẹp đến, Thời Thần vốn đang nằm trên giường nhàn nhã lật xem manhua thì điện thoại bên cạnh đổ chuông.
Cô chống đầu nhìn qua, phát hiện là Hứa Vi cũng không để ý lắm, thuận tay nhận nghe điện thoại.
…Kết quả là bị giọng gào của Hứa Vi làm cho giật mình.
Thời Thần an ủi trái tim nhỏ bé của mình, khép manhua lại ngồi dậy dựa vào gối ở đầu giường.
Cô chưa kịp nói thì âm thanh vội vã của Hứa Vi truyền qua điện thoại bất ngờ vang lên.
“Cậu có đấy không Thời Thần?”
Thời Thần hơi bất lực: “Có, sao vậy?”
Nghe giọng điệu của Hứa Vi ai không biết còn tưởng Trái đất sắp sập đấy.
“Để tớ kể cậu nghe nha Thời Thần! Kết quả trại hè của Quang Hoa có rồi!!!”
Hai chữ cuối cùng “có rồi” được Hứa Vi phát ra hiệu ứng âm thanh như cá heo, đủ để thấy cô ấy kích động nhường nào.
Thời Thần khẽ ngừng.
Trại hè của Quang Hoa…
Có thể là do trại hè hôm đó quá xấu hổ nên Thời Thần gần như đã cố tình quên nó đi, đương nhiên là cô cũng không quan tâm đến cái gọi là “kết quả trại hè” chút nào.
Bây giờ bỗng dưng Hứa Vi nhắc đến, hai từ “Trình Sơ” lại hiện lên trong tâm trí Thời Thần, khiến cô thấy đầu mình hơi hơi đau.
Cô xoa huyệt thái dương bằng một tay, nghe Hứa Vi bên kia vẫn đang phấn khích: “Tớ được đánh giá là trại viên xuất sắc đấy! Với cả cậu biết gì không Thời Thần, mặc dù thứ hạng của cậu không cao, nhưng cậu cũng được lựa chọn vào trại viên top cuối đó!”
Lần này thì Thời Thần thực sự ngẩn ngơ.
Thực lòng mà nói, cô đến tham gia trại hè của Quang Hoa không ôm hy vọng gì, chẳng qua chỉ muốn tìm lý do để gặp người đó thôi, vậy nên cô tự thấy mình vẫn chưa chuẩn bị đầy đủ.
Thậm chí còn được chọn vào top cuối trại viên xuất sắc, cô đúng là gặp may ở chỗ không ngờ mà.
“Chúc mừng nha Vi Vi.”
Hứa Vi vui đến mức sắp bay lên trời.
Nắm được chỗ trong danh sách sinh viên được miễn*, lấy thêm được trại viên xuất sắc của trại hè cũng coi như đồng nghĩa với việc vấn đề miễn thi thạc sĩ sau đại học đã ổn định.
Nguyên văn “bảo nghiên” (保研): Một bộ phận sinh viên được gọi là “sinh viên được miễn”, tên đầy đủ là “những sinh viên mới tốt nghiệp đại học xuất sắc được đề nghị được miễn thi cho sinh viên tốt nghiệp trình độ thạc sĩ”. Như tên gọi của nó, có nghĩa là người được giới thiệu không cần vượt qua bài kiểm tra viết và các thủ tục kiểm tra sơ bộ khác, và sử dụng biểu mẫu đánh giá để xác định sinh viên đó như: học lực, phẩm chất toàn diện, v.v., trong phạm vi cho phép, phạm vi được trường nơi cử nhân đặt, và được nhận vào làm nghiên cứu sinh sau khi được đơn vị tuyển sinh đánh giá. Vì thế nên mình sẽ tùy vào trường hợp mà gọi là “sinh viên được miễn” hoặc “nghiên cứu sinh”.
Hứa Vi bật cười vài tiếng, nhưng không nhịn được nghi hoặc: “À mà có cái này trước đây tớ không dám hỏi. Ngày mà cậu trở về khách sạn sau phỏng vấn ấy Thời Thần, mắt cậu khóc sưng húp, trang điểm cũng nhem nhuốc, tớ tưởng cậu khóc như vậy là do thể hiện chưa tốt trong buổi phỏng vấn. Nhưng bây giờ cậu đã nhận được trại viên xuất sắc rồi, chắc cũng không đến nỗi tệ đến mức hôm đó cậu phải khóc nhỉ?”
Hứa Vi nghe thấy tiếng cười của Thời Thần: “Cho dù tớ thể hiện không tốt thì cũng đâu đến nỗi phải khóc làm gì?”
“Đúng đó, tớ cũng nghĩ thế, vậy hôm đó xảy ra chuyện gì…?”
Thời Thần cố ý thở dài sâu lắng: “Cậu quên rồi à? Tớ bị sái chân, đau nên khóc.”
Hứa Vi cười to: “OKOK, đợi khi nào tớ thấy người của hội sinh viên các cậu thì tớ sẽ kể với bọn họ nghe, đàn chị Thời Thần mà mấy đứa vô cùng ngưỡng mộ đã khóc hết nước mắt nước mũi tèm lem chỉ vì bước hụt bậc thang bị đau chân đấy nhé.”
Thời Thần: “……”
“Mà này, bây giờ tính cả trại hè Quang Hoa thì trên tay cậu có mấy cái offer rồi nhỉ? Cậu định chọn cái nào?”
“Chắc là Học viện Khoa học Trái đất và Không gian Đại học B,” Lần này Thời Thần không chút do dự, “Mấy ngày nay tớ đã bắt đầu liên hệ với thầy hướng dẫn rồi, nếu không có chuyện gì thì tháng chín tới tớ sẽ đến Đế Đô giúp việc cho thầy.”
“Ấy?! Offer của Quang Hoa cũng tới tay rồi mà cậu vẫn còn học viễn thám cổ lỗi sĩ kia à. Không nhưng mà Thời Thần ạ, cậu đừng nói với tớ là cậu rất thích viễn thám đấy nhé?”
Thời Thần bật cười: “Sao cậu có vẻ sốc thế?”
Cô ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Thật ra thích hay không không quan trọng, đến bây giờ cô không phải người nhiệt tình tha thiết với thứ gì, rất nhiều chuyện cũng chỉ là lướt qua mà thôi.
Đối với cô mà nói, tiếp tục học viễn thám hay học kế toán cũng chẳng khác gì nhau mấy.
Có khi nếu Trình Sơ không ở Quang Hoa, có thể cô sẽ cân nhắc đến việc đến Quang Hoa đổi chuyên ngành học sau đại học của mình.
…Muốn học Đại học B vì dường như gần cậu hơn một chút, không muốn đến Quang Hoa vì sợ cách cậu quá gần.
Thời Thần lắc đầu chuyển chủ đề: “Chẳng biết tháng chín này đến Đế Đô xong có gặp lại Từ Lâm Thanh không nữa, tớ vẫn còn nợ người ta 100 tệ chưa trả đây, bây giờ hay rồi, kiểu gì cậu ấy cũng nghĩ tớ là đứa lừa đảo cho xem.”
Hứa Vi xấu hổ cười cười: “Ngày đó tớ không biết thật, do tớ thấy cậu để quần áo trên giường nên tiện tay ném vào máy giặt cùng tớ thôi, ai biết được trong quần áo cậu lại có thông tin liên lạc của anh chàng nào chứ.”
Không chờ Thời Thần nói, Hứa Vi bắt đầu cãi chày cãi cối: “Hơn nữa tớ còn chưa trách mấy mảnh giấy vụn của cậu dính hết lên quần tớ đâu nhé, làm cho quần tớ không mặc nổi nữa chỉ còn cách vứt đi, tớ chẳng bắt cậu trả tiền cho quần của tớ thì thôi!”
Thời Thần suýt bị Hứa Vi chọc cười ra tiếng.
“Thôi được rồi là do tớ sai! Hay là tớ nhờ bạn ở Đại học B hỏi thăm giúp cậu nhé? Theo miêu tả của cậu thì anh chàng này hẳn là rất nhiều người biết đúng không?”
Thời Thần nghĩ ngợi: “Thôi, chờ tớ đến đó rồi tính sau, dù sao cũng bị người ta hiểu lầm là lừa đảo rồi, kém một hai ngày chẳng làm nên chuyện đâu. Nếu tìm được thông tin liên hệ rồi thì trả lại trả gấp đôi là xong.”
Sau khi cúp điện thoại của Hứa Vi, Thời Thần nghe thấy tiếng gõ cửa phòng mình.
Là một giọng nam nhẹ nhàng điềm đạm: “Thần Thần, chú bảo anh gọi em cùng đi siêu thị mua ít đồ ăn, bảo là trưa nay ăn lẩu.”
Thời Thần cau mày, kéo lê đôi dép, lắc lư tiến lên mở phòng, dựa vào khung cửa: “Anh không đi mua được à, sao phải kéo em đi cùng anh làm gì?!”
Tác giả có điều muốn nói:
Cảm ơn địa lôi của các bạn nha!
Mọi người tốn kém rồi!
Cảm ơn các bạn đã tưới dịch dinh dưỡng nha!
Cảm ơn mọi người đã vất vả tưới!
Hẹn mọi người ngày mai.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.