Chương 15
Tam Mộc Mục
03/12/2013
A Thải lo tên khốn kia sẽ quay lại tìm nên cô ấy không dám ngủ ở nhà
mình, muốn ở nhờ chỗ tôi mấy hôm, chờ khi nào cô ấy tìm được phòng trọ
mới thì sẽ chuyển đi. Tôi cũng không ngần ngại đồng ý yêu cầu này của cô ấy.
Về đến nhà tôi, A Thải liên tục liến thoắng về chỗ ở của tôi: “Wa, Sinh Mễ, chẳng trách cậu lại bỏ chỗ tôi để chuyển đến đây, hóa ra là điều kiện tốt như vậy. Angel có lấy tiền thuê nhà của cậu không thế?”
Xin người, tôi chuyển nhà không phải vì ham muốn nhà của Angel, mà là chịu không nổi cảnh mình ba ngày hai bận bị người ta đuổi ra bên ngoài hóng mát. Tôi tránh đề tài này nói: “Cậu ngủ ở giường đi, tôi sẽ ngủ ở sô pha.”
“Không cần đâu, giường này rất lớn, ba người ngủ cũng vừa nữa.”
Từ bé đến giờ tôi không quen ngủ cùng giường với người khác: “Không được, tôi ngủ không được ngoan lắm, sợ sẽ đạp vào cậu mất.”
“Sinh Mễ, anh chàng họ Thư kia thật tốt bụng, anh ta ở cạnh nhà cậu à?” A Thải hỏi.
Anh chàng họ Thư? Tôi suýt nữa thì không hiểu là cô ấy nói đến ai, gọi anh ta là Thục Phạn lâu ngày, tôi sắp quên mất tên họ thật của anh ta rồi.
“Ừ.”
“Anh ấy làm nghề gì?” A Thải bắt đầu tra hỏi lý lịch.
“Không biết, cho đến giờ tôi cũng không hỏi anh ta vấn đề này.”
A Thải thích thú nhìn quanh nhà: “Có thể ở một căn nhà như thế này, thu nhập chắc cũng không tồi.” Đột nhiên cô ấy lại nghĩ tới một chuyện, hỏi tôi: “Anh bạn trai kia của cậu đâu rồi?”
Tôi không thể tiếp tục để Thặng Ngưu Bài giả làm bạn trai của mình được, càng ngày càng phiền toái: “Chia tay rồi.”
“Chia tay? Vì sao?”
“Tính cách không hợp.” Tôi tìm đại một lý do để trả lời cô ấy.
A Thải đột nhiên căng thẳng: “Không phải là vì cậu thích anh chàng họ Thư này chứ, thấy điều kiện của anh ta tốt hơn, nên mới đá anh bạn trai lái xe kia đấy chứ?”
Tôi thích Thục Phạn? Suy nghĩ của A Thải thật kỳ lạ. Nếu cô ấy biết Thặng Ngưu Bài cũng không phải lái xe, mà là cấp trên của tôi, thì liệu cô ấy có nghĩ Thục Phạn có điều kiện tốt hơn Thặng Ngưu Bài nữa không. “Đương nhiên không phải, tôi với anh ta chỉ là hàng xóm thôi.”
“Cậu chắc chứ?”
“Chắc chắn.”
A Thải thở phào một cái, giống như trút được một tảng đá lớn trong lòng: “Vậy nếu tôi muốn theo đuổi anh ta, cậu sẽ không tranh giành với tôi chứ?”
Tôi tỏ ra kinh ngạc: “Cậu vừa mới thất tình mà.”
“Vậy có nghĩa là tôi có tư cách để bắt đầu một tình yêu mới.” A Thải nói.
Da đầu tôi bắt đầu run lên: “Nhưng hình như anh ta đã có bạn gái rồi.”
“Không sao cả, chỉ cần anh ta chưa kết hôn, thì tôi vẫn còn cơ hội.” Người vừa mới bị người khác cướp mất bạn trai như cô ấy, giờ lại muốn làm người cướp bạn trai của người khác, thay đổi vai trò thật là nhanh.
“Tùy cậu thôi.” Giằng co một hồi, tôi đã mệt chết đi rồi, không muốn lại tranh luận cùng một người có tư tưởng vốn rất mình như thế, giờ chỉ muốn đi nghỉ sớm một chút thôi: “Cậu đi tắm rồi đi ngủ đi, ngày mai còn phải đi làm nữa.”
Nhưng mà, cả đêm tôi nằm trên ghế salon lăn qua lộn lại, ngủ không yên. A Thải theo đuổi Thục Phạn, không biết là bi kịch của A Thải, hay là bi kịch của Thục Phạn đây.
Sáng hôm sau, tôi, A Thải, Thục Phạn, Thặng Ngưu Bài, bốn người đụng độ nhau ở thang máy, A Thải há hốc mồm hỏi Thặng Ngưu Bài: “Anh cũng ở đây à?”
“Đúng vậy, tôi ở tầng mười tám.” Thặng Ngưu Bài trả lời, sau đó còn dùng ánh mắt dò hỏi nhìn tôi, có vẻ như muốn hỏi vì sao cô ấy lại xuất hiện ở đây.
A Thải lại hoàn toàn hiểu lầm ánh mắt này, tùy tiện nói: “Sinh Mễ cho tôi biết hai người đã chia tay rồi.” Lời này vừa nói ra khiến sắc mặt ba người còn lại trong thang máy mỗi người mỗi vẻ. Sắc mặt tôi là xấu hổ, Thặng Ngưu Bài là buồn cười, còn Thục Phạn là kiểu mặt “chẳng hiểu ra làm sao”, có điều chúng tôi vẫn rất ăn ý, không ai nói gì.
A Thải đúng là quá nhiều chuyện, vẫn tiếp tục nói không ngừng: “Anh Hàn, tôi cũng biết Sinh Mễ có rất nhiều tật xấu, nhưng hai người có thể đến với nhau thì cũng là duyên phận, anh nên nhường nhịn cô ấy một chút.”
Cô ấy dựa vào đâu mà nghĩ tôi là một người phụ nữ phải để cho người khác nhường nhịn mình chứ? Rõ ràng là tôi nên tìm một khối đậu hũ, đập đầu vào mà tự tử cho xong.
Thặng Ngưu Bài mỉm cười nói: “Là Thân Mê không cần tôi, hay là cô giúp tôi khuyên cô ấy hồi tâm chuyển ý được không?”
“Sinh Mễ, cậu…” A Thải còn muốn tiếp tục lải nhải nữa, may mà thang máy đã xuống đến tầng trệt, tôi lôi kéo cô ấy chạy trối chết, muốn rời khỏi đó thật nhanh.
A Thải cũng không vội đi tìm phòng trọ, mà là vội vàng tìm cơ hội làm quen với Thục Phạn, lên vô số kế hoạch. Thời gian này, Thục Phạn cũng có vẻ rất bận rộn với công việc, buổi tối không đến gõ cửa nhà tôi nữa, những cuộc điện thoại lúc sáng sớm và điểm danh buổi tối cũng không còn tiếp diễn.
Tôi không thể không bội phục A Thải, tinh thần của cô ấy cực kỳ tốt, ngày nào cũng nghĩ cách làm sao để truy tìm Thục Phạn, vậy mà vẫn còn có tâm sức để nghĩ đến chuyện riêng của tôi, thậm chí còn thay tôi và Thặng Ngưu Bài thu xếp một lần “gặp mặt nối lại”, địa điểm là một khu nghỉ mát thư giãn, cách trung tâm thành phố hai giờ đi xe. Sau đó, cô ấy lại lấy danh nghĩa là người hòa giải để đi theo, đã thế, cô ấy lại còn lấy lý do là không muốn làm bóng đèn, nên mời luôn cả Thục Phạn tham gia chuyến đi này.
Khiến cho người khác không thể hiểu được chính là Thặng Ngưu Bài và Thục Phạn lại thản nhiên đồng ý kế hoạch đi chơi lần này của A Thải, đồng loạt đi theo.
Dọc đường đi, A Thải cùng Thục Phạn có vẻ cực kỳ hưng phấn, tán gẫu rôm rả. Thục Phạn lại thể hiện phong cách vô li đầu của anh ta, chọc cho mọi người cười ha ha.
“Anh Thư có vẻ là người rất hiểu biết, có phải là anh đã đọc rất nhiều sách không?” A Thải lại bắt đầu điều tra đời sống của Thục Phạn.
Thục Phạn nói: “Không đâu. Từ nhỏ tôi đã học không giỏi, điểm thi thường không được cao. Một hôm, tan học về nhà, bố tôi hỏi: ‘hôm nay con được mấy điểm?’ tôi trả lời: ‘sáu mươi điểm.’, kết quả bố tôi rất tức giận nói: ‘về sau nếu kết quả thi còn kém như vậy thì đừng có nhận ta là bố nữa.’”
“Như vậy sau đó anh liền nỗ lực học giỏi đúng không?”
“Không đợi được đến về sau, ngày hôm sau chúng tôi lại có bài thi.” Biểu hiện của Thục Phạn càng ngày càng nghiêm túc.
“Vậy anh được bao nhiêu điểm?”
“Ngày đó tôi về nhà, liền quay về phía bố tôi, gọi một tiếng – đại ca.”
Nghe đến đó, mọi người trên xe đều cười như điên, Thặng Ngưu Bài thiếu chút nữa là không cầm nổi tay lái, còn tôi thì ôm bụng cười đến không ngồi dậy được: “Thục Phạn, anh rất có khiếu bịa chuyện đấy.”
Thục Phạn lại nghiêm trang nói: “Đây không phải là bịa chuyện, mà là sự thật, lần đó tôi bị bố tôi đánh cho rất thảm, giờ nhớ lại tôi vẫn thấy mông ê ẩm đây này.”
Qua gương chiếu hậu, tôi nhìn thấy tình yêu trong mắt A Thải dành cho Thục Phạn ngày càng đậm.
Vừa đến làng du lịch, chúng tôi đi trước đặt phòng, A Thải so với người khác lại càng tích cực hơn, không bao lâu sau, cô ấy chạy về nói cho chúng tôi biết chỉ còn hai phòng thôi.
“Như vậy không phải rất tốt sao? Hàn Ức và Thư Phàm một phòng, tôi và cậu cùng một phòng, vừa đẹp.” Tôi nói.
Có vẻ như A Thải không hài lòng đối với sự sắp xếp này, cô ấy quay về phía tôi và Thặng Ngưu Bài nháy mắt ra hiệu: “Hai người là người yêu, đương nhiên là ở cùng một phòng rồi, như vậy mới tốt.”
Đầu óc tôi có hơi không theo kịp: “Như vậy sao được.”
Tôi còn chưa dứt lời, Thặng Ngưu Bài đã nhận lấy thẻ phòng trong tay A Thải, sau đó kéo tôi đi về hướng phòng ở: “Cứ như vậy đi! Thân Mê, chúng ta đi thôi!”
“Ấy, không được.”
Thặng Ngưu Bài ghé đầu sát tai tôi, thấp giọng nói: “Tôi và cô ngủ ở đâu không quan trọng, quan trọng là cô bạn này của cô muốn ở cùng một phòng với Thư Phàm, hiểu chưa?” Sau đó, anh ta quay về phía hai người kia nói: “Chúng tôi về phòng chuẩn bị một lát, nửa tiếng nữa gặp nhau ở bể bơi nhé!”
Thục Phạn mỉm cười nhìn tôi bị Thặng Ngưu Bài kéo đi, có vẻ cũng không phản đối cách sắp xếp này, còn A Thải thì đứng cạnh anh ta, vẻ mặt chờ đợi…
Về đến nhà tôi, A Thải liên tục liến thoắng về chỗ ở của tôi: “Wa, Sinh Mễ, chẳng trách cậu lại bỏ chỗ tôi để chuyển đến đây, hóa ra là điều kiện tốt như vậy. Angel có lấy tiền thuê nhà của cậu không thế?”
Xin người, tôi chuyển nhà không phải vì ham muốn nhà của Angel, mà là chịu không nổi cảnh mình ba ngày hai bận bị người ta đuổi ra bên ngoài hóng mát. Tôi tránh đề tài này nói: “Cậu ngủ ở giường đi, tôi sẽ ngủ ở sô pha.”
“Không cần đâu, giường này rất lớn, ba người ngủ cũng vừa nữa.”
Từ bé đến giờ tôi không quen ngủ cùng giường với người khác: “Không được, tôi ngủ không được ngoan lắm, sợ sẽ đạp vào cậu mất.”
“Sinh Mễ, anh chàng họ Thư kia thật tốt bụng, anh ta ở cạnh nhà cậu à?” A Thải hỏi.
Anh chàng họ Thư? Tôi suýt nữa thì không hiểu là cô ấy nói đến ai, gọi anh ta là Thục Phạn lâu ngày, tôi sắp quên mất tên họ thật của anh ta rồi.
“Ừ.”
“Anh ấy làm nghề gì?” A Thải bắt đầu tra hỏi lý lịch.
“Không biết, cho đến giờ tôi cũng không hỏi anh ta vấn đề này.”
A Thải thích thú nhìn quanh nhà: “Có thể ở một căn nhà như thế này, thu nhập chắc cũng không tồi.” Đột nhiên cô ấy lại nghĩ tới một chuyện, hỏi tôi: “Anh bạn trai kia của cậu đâu rồi?”
Tôi không thể tiếp tục để Thặng Ngưu Bài giả làm bạn trai của mình được, càng ngày càng phiền toái: “Chia tay rồi.”
“Chia tay? Vì sao?”
“Tính cách không hợp.” Tôi tìm đại một lý do để trả lời cô ấy.
A Thải đột nhiên căng thẳng: “Không phải là vì cậu thích anh chàng họ Thư này chứ, thấy điều kiện của anh ta tốt hơn, nên mới đá anh bạn trai lái xe kia đấy chứ?”
Tôi thích Thục Phạn? Suy nghĩ của A Thải thật kỳ lạ. Nếu cô ấy biết Thặng Ngưu Bài cũng không phải lái xe, mà là cấp trên của tôi, thì liệu cô ấy có nghĩ Thục Phạn có điều kiện tốt hơn Thặng Ngưu Bài nữa không. “Đương nhiên không phải, tôi với anh ta chỉ là hàng xóm thôi.”
“Cậu chắc chứ?”
“Chắc chắn.”
A Thải thở phào một cái, giống như trút được một tảng đá lớn trong lòng: “Vậy nếu tôi muốn theo đuổi anh ta, cậu sẽ không tranh giành với tôi chứ?”
Tôi tỏ ra kinh ngạc: “Cậu vừa mới thất tình mà.”
“Vậy có nghĩa là tôi có tư cách để bắt đầu một tình yêu mới.” A Thải nói.
Da đầu tôi bắt đầu run lên: “Nhưng hình như anh ta đã có bạn gái rồi.”
“Không sao cả, chỉ cần anh ta chưa kết hôn, thì tôi vẫn còn cơ hội.” Người vừa mới bị người khác cướp mất bạn trai như cô ấy, giờ lại muốn làm người cướp bạn trai của người khác, thay đổi vai trò thật là nhanh.
“Tùy cậu thôi.” Giằng co một hồi, tôi đã mệt chết đi rồi, không muốn lại tranh luận cùng một người có tư tưởng vốn rất mình như thế, giờ chỉ muốn đi nghỉ sớm một chút thôi: “Cậu đi tắm rồi đi ngủ đi, ngày mai còn phải đi làm nữa.”
Nhưng mà, cả đêm tôi nằm trên ghế salon lăn qua lộn lại, ngủ không yên. A Thải theo đuổi Thục Phạn, không biết là bi kịch của A Thải, hay là bi kịch của Thục Phạn đây.
Sáng hôm sau, tôi, A Thải, Thục Phạn, Thặng Ngưu Bài, bốn người đụng độ nhau ở thang máy, A Thải há hốc mồm hỏi Thặng Ngưu Bài: “Anh cũng ở đây à?”
“Đúng vậy, tôi ở tầng mười tám.” Thặng Ngưu Bài trả lời, sau đó còn dùng ánh mắt dò hỏi nhìn tôi, có vẻ như muốn hỏi vì sao cô ấy lại xuất hiện ở đây.
A Thải lại hoàn toàn hiểu lầm ánh mắt này, tùy tiện nói: “Sinh Mễ cho tôi biết hai người đã chia tay rồi.” Lời này vừa nói ra khiến sắc mặt ba người còn lại trong thang máy mỗi người mỗi vẻ. Sắc mặt tôi là xấu hổ, Thặng Ngưu Bài là buồn cười, còn Thục Phạn là kiểu mặt “chẳng hiểu ra làm sao”, có điều chúng tôi vẫn rất ăn ý, không ai nói gì.
A Thải đúng là quá nhiều chuyện, vẫn tiếp tục nói không ngừng: “Anh Hàn, tôi cũng biết Sinh Mễ có rất nhiều tật xấu, nhưng hai người có thể đến với nhau thì cũng là duyên phận, anh nên nhường nhịn cô ấy một chút.”
Cô ấy dựa vào đâu mà nghĩ tôi là một người phụ nữ phải để cho người khác nhường nhịn mình chứ? Rõ ràng là tôi nên tìm một khối đậu hũ, đập đầu vào mà tự tử cho xong.
Thặng Ngưu Bài mỉm cười nói: “Là Thân Mê không cần tôi, hay là cô giúp tôi khuyên cô ấy hồi tâm chuyển ý được không?”
“Sinh Mễ, cậu…” A Thải còn muốn tiếp tục lải nhải nữa, may mà thang máy đã xuống đến tầng trệt, tôi lôi kéo cô ấy chạy trối chết, muốn rời khỏi đó thật nhanh.
A Thải cũng không vội đi tìm phòng trọ, mà là vội vàng tìm cơ hội làm quen với Thục Phạn, lên vô số kế hoạch. Thời gian này, Thục Phạn cũng có vẻ rất bận rộn với công việc, buổi tối không đến gõ cửa nhà tôi nữa, những cuộc điện thoại lúc sáng sớm và điểm danh buổi tối cũng không còn tiếp diễn.
Tôi không thể không bội phục A Thải, tinh thần của cô ấy cực kỳ tốt, ngày nào cũng nghĩ cách làm sao để truy tìm Thục Phạn, vậy mà vẫn còn có tâm sức để nghĩ đến chuyện riêng của tôi, thậm chí còn thay tôi và Thặng Ngưu Bài thu xếp một lần “gặp mặt nối lại”, địa điểm là một khu nghỉ mát thư giãn, cách trung tâm thành phố hai giờ đi xe. Sau đó, cô ấy lại lấy danh nghĩa là người hòa giải để đi theo, đã thế, cô ấy lại còn lấy lý do là không muốn làm bóng đèn, nên mời luôn cả Thục Phạn tham gia chuyến đi này.
Khiến cho người khác không thể hiểu được chính là Thặng Ngưu Bài và Thục Phạn lại thản nhiên đồng ý kế hoạch đi chơi lần này của A Thải, đồng loạt đi theo.
Dọc đường đi, A Thải cùng Thục Phạn có vẻ cực kỳ hưng phấn, tán gẫu rôm rả. Thục Phạn lại thể hiện phong cách vô li đầu của anh ta, chọc cho mọi người cười ha ha.
“Anh Thư có vẻ là người rất hiểu biết, có phải là anh đã đọc rất nhiều sách không?” A Thải lại bắt đầu điều tra đời sống của Thục Phạn.
Thục Phạn nói: “Không đâu. Từ nhỏ tôi đã học không giỏi, điểm thi thường không được cao. Một hôm, tan học về nhà, bố tôi hỏi: ‘hôm nay con được mấy điểm?’ tôi trả lời: ‘sáu mươi điểm.’, kết quả bố tôi rất tức giận nói: ‘về sau nếu kết quả thi còn kém như vậy thì đừng có nhận ta là bố nữa.’”
“Như vậy sau đó anh liền nỗ lực học giỏi đúng không?”
“Không đợi được đến về sau, ngày hôm sau chúng tôi lại có bài thi.” Biểu hiện của Thục Phạn càng ngày càng nghiêm túc.
“Vậy anh được bao nhiêu điểm?”
“Ngày đó tôi về nhà, liền quay về phía bố tôi, gọi một tiếng – đại ca.”
Nghe đến đó, mọi người trên xe đều cười như điên, Thặng Ngưu Bài thiếu chút nữa là không cầm nổi tay lái, còn tôi thì ôm bụng cười đến không ngồi dậy được: “Thục Phạn, anh rất có khiếu bịa chuyện đấy.”
Thục Phạn lại nghiêm trang nói: “Đây không phải là bịa chuyện, mà là sự thật, lần đó tôi bị bố tôi đánh cho rất thảm, giờ nhớ lại tôi vẫn thấy mông ê ẩm đây này.”
Qua gương chiếu hậu, tôi nhìn thấy tình yêu trong mắt A Thải dành cho Thục Phạn ngày càng đậm.
Vừa đến làng du lịch, chúng tôi đi trước đặt phòng, A Thải so với người khác lại càng tích cực hơn, không bao lâu sau, cô ấy chạy về nói cho chúng tôi biết chỉ còn hai phòng thôi.
“Như vậy không phải rất tốt sao? Hàn Ức và Thư Phàm một phòng, tôi và cậu cùng một phòng, vừa đẹp.” Tôi nói.
Có vẻ như A Thải không hài lòng đối với sự sắp xếp này, cô ấy quay về phía tôi và Thặng Ngưu Bài nháy mắt ra hiệu: “Hai người là người yêu, đương nhiên là ở cùng một phòng rồi, như vậy mới tốt.”
Đầu óc tôi có hơi không theo kịp: “Như vậy sao được.”
Tôi còn chưa dứt lời, Thặng Ngưu Bài đã nhận lấy thẻ phòng trong tay A Thải, sau đó kéo tôi đi về hướng phòng ở: “Cứ như vậy đi! Thân Mê, chúng ta đi thôi!”
“Ấy, không được.”
Thặng Ngưu Bài ghé đầu sát tai tôi, thấp giọng nói: “Tôi và cô ngủ ở đâu không quan trọng, quan trọng là cô bạn này của cô muốn ở cùng một phòng với Thư Phàm, hiểu chưa?” Sau đó, anh ta quay về phía hai người kia nói: “Chúng tôi về phòng chuẩn bị một lát, nửa tiếng nữa gặp nhau ở bể bơi nhé!”
Thục Phạn mỉm cười nhìn tôi bị Thặng Ngưu Bài kéo đi, có vẻ cũng không phản đối cách sắp xếp này, còn A Thải thì đứng cạnh anh ta, vẻ mặt chờ đợi…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.