Khi Gạo Sống Gặp Cơm Chín

Chương 26

Tam Mộc Mục

03/12/2013

Thật là bất ngờ, chúng tôi lại gặp Tiểu Mã ở nhà hàng, ánh mắt cô nàng kia nhìn đàn ông quả thực có thể được coi là tinh tường: “Đây có phải là Thặng…A…anh Hàn không?”

Thật may cô ấy đã nhanh chóng đổi lại cách gọi, không ở trước mặt tôi mà đem tiết lộ biệt hiệu tôi đặt cho Thặng Ngưu Bài ra ngoài, phải biết rằng hôm nay chúng tôi đi ăn cơm Tây, tôi cũng không hy vọng phía đối diện có dao nĩa linh tinh gì đó bay về phía tôi.

“Tôi là Hàn Ức.”

Mặt Tiểu Mã lộ vẻ khen ngợi: “Quả nhiên là một bình rượu ngon. Nếu cậu vì anh ta mà say rượu, thì có lẽ chết cũng có thể nhắm mắt.”

“Sao?” Thặng Ngưu Bài hiển nhiên không hiểu được ý tứ của cô ấy.

“Con nhỏ này, cùng nhau ăn cơm đi!” Tôi mời, đồng thời muốn dời đi sự chú ý của Thặng Ngưu Bài, khiến anh ta không để ý tới những lời linh tinh của Tiểu Mã nữa.

“Không cần đâu!” Tiểu Mã nhìn đồng hồ, “Tôi có hẹn rồi, thời gian cũng không còn nhiều lắm, phải đi bây giờ. Sinh Mễ, đừng trách tôi không dạy bảo cậu trước nhé: tại thời điểm ăn bữa tối dưới ánh nến, thì không thể mời bóng đèn đi cùng, nếu không ngọn nến này sẽ mất đi ý nghĩa đấy.”

Tôi ra vẻ vô cùng tiếp thu, nói: “Vậy thứ cho tớ không tiễn.”

Hương vị của mấy món ăn mà Thặng Ngưu Bài giới thiệu cho tôi cũng không tệ, nhất là sau khi ăn xong món tráng miệng. Dù tôi đã ăn hết sạch món bánh pút-đinh xoài rồi, mà trong lòng vẫn suy nghĩ có nên gọi thêm một phần nữa hay không. Dù sao cũng là người khác mời, tôi không thể mặt dày vô sỉ, nhưng sức hấp dẫn của bánh pút-đinh xoài quả thực quá mạnh mẽ, làm cho tôi muốn ngừng mà không được.

Thể diện với cái bụng, rốt cuộc thì tôi nên nghiêng về phía nào?

Trong khi tôi còn đang kịch liệt đấu tranh tư tưởng thì đã có bồi bàn bê thêm một phần bánh pút-đinh xoài mới ra đặt ở trước mặt tôi, còn Thặng Ngưu Bài thì ngồi ở phía đối diện mỉm cười với tôi.

“Wa! Cám ơn anh.” Tôi vui mừng hoan hô một tiếng nhỏ, sau đó lại hơi ngượng ngùng sờ sờ mặt mình, “Biểu hiện của tôi thật sự rõ ràng đến vậy sao?”

“Có. Tôi nghĩ rằng, nếu cô không thể ăn thêm một phần tráng miệng nữa, thì không biết tối nay liệu cô có ngủ ngon không.”

Tôi múc một thìa đồ ăn vàng tươi tỏa ra mùi xoài thơm mát kia bỏ vào trong miệng, sau đó vui sướng tán thưởng: “Ngon quá! Tôi cũng hơi hiểu vì sao phụ nữ lại rất yêu thích anh rồi.” Có bao nhiêu phụ nữ có thể cự tuyệt được sức hấp dẫn của một người đàn ông săn sóc phụ nữ một cách cẩn thận đến thế này chứ?

“Vậy em có yêu tôi không?”

“Tôi rất yêu bánh pút-đinh xoài của anh.”

“Thân Mê, trong vòng hai giờ này, cô là bạn gái tôi, khi tôi hỏi cô có yêu tôi không, cô phải trả lời là yêu mới đúng.”



“Tạm thời đóng giả một chút thôi mà, không cần phải làm thật đến thế chứ?”

“Đây là tinh thần nghề nghiệp.” Thặng Ngưu Bài quả nhiên xuất thân là quản lý, việc gì cũng đều có thể dựa trên tinh thần nghề nghiệp.

Tôi nhìn anh chàng phía đối diện có vẻ đang hào hứng nhìn xem tôi sẽ đối đáp thế nào, rồi đá ngược lại quả bóng sang phía anh ta: “Vậy được rồi, tôi hỏi anh: anh yêu tôi không?”

Cả người Thặng Ngưu Bài lập tức cứng đờ, ánh mắt sáng ngời trong chốc lát trở nên nghiêm trọng, nụ cười trêu tức ở khóe miệng hóa thành một tia đau thương: “Thân Mê, tôi…”

“A nha!” Lòng tôi đột nhiên bối rối, có chút cảm giác không dám nghe đáp án từ câu hỏi vốn chỉ là vui đùa kia, vội vàng cắt ngang lời anh ta: “Khi bọn trẻ con chơi trò chơi gia đình, bé trai làm cha, bé gái làm mẹ, cũng không cần phải tìm một đứa bé con để đóng vai con của chúng đâu. Chúng ta cũng không phải diễn viên, cần gì nói đến tinh thần nghề nghiệp chứ? Mau ăn, mau ăn đi. Ăn nhanh còn về nữa. Phim truyền hình tôi đang theo dõi sắp chiếu rồi đấy.”

Thặng Ngưu Bài cũng khôi phục vẻ bình thường: “Đúng vậy, cô còn muốn mang quà tặng cho Thư Phàm nữa mà. Chúng ta cũng nên về sớm một chút đi.”

*

Sau khi A Thải đi rồi, điện thoại buổi sáng và điểm danh buổi tối của Thục Phạn lại khôi phục bình thường, khi nhận được quà tặng của tôi, quả nhiên anh ta rất kinh hỉ (ngạc nhiên và vui mừng): “Mễ, em thật sự muốn tặng thứ này cho tôi sao?”

“Ừm, để cảm ơn anh đã giới thiệu cho tôi công việc tốt này. Lý Toa đã nói cho tôi biết rồi.”

Thục Phạn vui như mở cờ trong bụng, ôm cái bút vào lòng: “Không ngờ em lại hào phóng như vậy. Cái bút này chắc đắt lắm, em không đau lòng sao?”

“Đau lòng chứ. Cho nên anh phải nhớ kỹ: từ hôm nay trở đi, trong mấy tháng tới đây, vào dịp lễ Giáng Sinh, tết tây, tết âm lịch, tiết nguyên tiêu, lễ tình nhân, cả quà tặng ngày cá tháng tư nữa, tôi cũng sẽ không tặng nữa đâu. Mà ngược lại anh phải tặng lại quà cho tôi.”

Dạo này tôi tiêu rất nhiều tiền, thật sự nếu không cố gắng tiết kiệm, thì còn không đủ tiền mà mua thức ăn cho qua mùa đông này nữa.

Aizzzz, ở khu chung cư cao cấp này, các chi phí cũng thật kinh người.

Thục Phạn nhíu mày: “Mễ, hình như lễ tình nhân, tôi không nên tặng quà cho em thì phải?”

“Tôi không chê.”

“A, dịp lễ tình nhân, người khác đều có đôi có cặp, một mình em cô đơn, đúng thật là đáng thương nhỉ, tôi hẳn là nên tặng quà an ủi em mới phải.”

“Vậy còn anh? Lễ tình nhân quan trọng như vậy, anh lại có nhiều cuộc hẹn phải từ chối như thế, mà vẫn thoát được sao?”

Thục Phạn mím môi cười, không trả lời vấn đề này.



Trong mắt tôi đột nhiên hiện ra bóng dáng Thặng Ngưu Bài, thâm tình hỏi tôi: “Em có yêu tôi không?”

Tâm loạn như ma.

“Thục Phạn, anh từng có nhiều bạn gái như vậy, vậy anh có thể nói cho tôi biết – yêu là gì, được không?”

“Chà, với phụ nữ, tình yêu là gì thì tôi không biết. Tuy nhiên với đàn ông mà nói, dưới góc độ truyền thuyết, tình yêu là một cuộc hành động tìm kiếm xương cốt.”

Tôi lại lần nữa rơi vào trong mây mù.

“Phụ nữ chỉ là một cái xương sườn của đàn ông mà thôi. Đàn ông tìm phụ nữ chẳng khác nào là tìm lại khúc xương mà anh ta đánh mất.”

Đúng là có thể nghĩ như vậy. Tôi nhăn mũi: “Vậy thất tình thì sao?”

“Thất tình chính là hành động tìm kiếm xương sườn thất bại.”

“Vậy còn hôn nhân?”

“Hôn nhân là đem cái xương sườn mang tên phụ nữ đó hợp pháp gắn vào người đàn ông, không tách ra được nữa.”

Tôi nghe một hồi liền cảm thấy Thục Phạn nói cũng rất có lý: “Vậy ly hôn đối với đàn ông mà nói, chẳng phải chính là hành động một lần nữa giải phẫu đem cái xương sườn này lấy ra mà thôi sao?”

Thục Phạn vô cùng tán thưởng, gật gật đầu: “Mễ, em thông minh hơn rồi đấy! Đáng khen.”

Cảm xúc của tôi bỗng nhiên tụt xuống, nói vậy, thì đối với phụ nữ, tình yêu cực kỳ không công bằng. Phụ nữ giống như đều chỉ tìm một thân thể bảo vệ mình, là người đàn ông mà cô ấy thuộc về, chứ không thể dùng một thân phận độc lập mà đứng trước mặt đàn ông.

Nếu nhất định phải nói phụ nữ là chiếc xương sườn của đàn ông, thì tôi tin rằng họ phải là chiếc xương sườn gần trái tim nhất.

Thế nhưng mà, vấn đề là, tôi không muốn làm một chiếc xương sườn bất bình đẳng như vậy, bởi vì tôi sợ rằng sau khi trở thành một phần thân thể của đàn ông, thì sẽ bị anh ta coi nhẹ, rồi bị lãng quên mất.

“Thục Phạn, nếu có một người phụ nữ không muốn trở thành xương sườn, thì sẽ thế nào?”

Có lẽ là do cách nói của tôi quá đau thương, Thục Phạn đã nhạy bén nhìn thấy điểm khác thường của tôi, nhưng kẻ trước giờ vẫn thích thêm dầu vào lửa như anh ta, lúc này lại nói với tôi rằng: “Vậy có nghĩa là, trên thế giới này, sẽ có một người đàn ông vĩnh viễn sẽ không thể trở nên hoàn thiện được.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Khi Gạo Sống Gặp Cơm Chín

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook