Chương 5
Tam Mộc Mục
03/12/2013
Tôi cũng không tìm được đôi dép mà Thục Phạn bất cẩn để lại nhà tôi
kia. Thục Phạn mượn việc này mà thổi phồng lên đó là đôi dép có linh
tính, tuy rằng còn kém hơn so với đôi giày thủy tinh trong cổ tích xưa
kia, nhưng mà có lẽ tâm hồn nó còn mỏng manh yếu đuối hơn cả thủy tinh
nữa, vì nghe thấy tôi muốn ném nó vào sọt rác, nên nó mới trốn tránh
không chịu thò mặt ra, cố mà giữ cái mạng nhỏ này, chờ đến lúc nào tôi
đồng ý mang nó đi tìm anh ta, thì nó mới cam tâm tình nguyện hiện thân.
Cầm một đôi dép lê còn dính mồ hôi chân của đàn ông đi tìm chủ của nó, đây không phải là truyện cổ tích, mà là bệnh nhân bệnh viện tâm thần rồi.
Thục Phạn là người đàn ông nhảm nhí nhất mà tôi từng gặp. Anh ta có thể đối đáp bất cứ chuyện gì, đem một chuyện nghiêm túc mà nói thành một chuyện khiến người ta không biết nên khóc hay nên cười, đem những lời nói thiêng liêng biến thành những lời nói dối dung tục, tầm thường.
Đã từng có một cô gái gửi một câu hỏi trên mạng thế này: “Đàn ông và đàn bà đều có ngực, bộ ngực của phụ nữ là để nuôi trẻ con, còn bộ ngực của đàn ông thì để làm gì?”
Thục Phạn trả lời bên dưới: “Là để phân biệt đàn ông chính hay tà.”
Câu trả lời này như sét đánh giữa trời quang đối với cư dân trên mạng, nhưng anh ta ngồi trước màn hình máy tính thì lại làm ra bộ dạng như thầy giáo ân cần dạy học vậy.
Tôi đã chỉ trích sự tục tằng của Phạn không chỉ một lần, nói rằng lời nói của anh ta rất có sức sát thương, anh ta lại nói: “Nhân chi sơ, tính bản tục. (Con người sinh ra vốn dĩ đã tục tằng rồi.) Tôi và em vốn là người trần tục, làm sao mà phải đua đòi theo cái cao nhã chó má làm gì? Tôi thô tục, bản thân tôi tồn tại như thế. Mọi sự việc xung quanh cũng toàn xấu xa thô tục như vậy, chẳng qua vì tôi thấy em là một người bạn thật thà nên mới chân thật biểu hiện ra bên ngoài thôi. Chỉ có những tên đàn ông tâm địa bất chính mới bôi son trát phấn lên sự thô tục này mà giấu đi, còn phụ nữ thì lại thích cái thứ màu mè dối trá đó.”
Tôi bảo anh ta cho ví dụ.
Thục Phạn hỏi: “Giả dụ em gặp một người đàn ông, em hỏi anh ta: Anh đã từng có bao nhiêu người bạn gái? Nếu anh ta trả lời: Cả chục, cả trăm người, thì em sẽ phản ứng thế nào?”
“Có lẽ là sẽ chạy mất dép.” Đàn ông đã từng qua tay nhiều người phụ nữ như vậy thì ai mà dám đụng vào nữa chứ? Tôi cũng đâu phải trung tâm thu mua phế phẩm.
“Vậy nếu người đàn ông này đổi cách nói khác, trả lời là: Em là giấc mơ anh đã tìm kiếm giữa hàng trăm nghìn người con gái khác?”
Tôi không nói gì, một câu nói thâm tình lãng mạn như vậy, dù người phụ nữ đó có ý tứ gì đối với người đàn ông kia hay không, thì nghe câu nói này ít nhiều gì cũng sẽ động lòng một chút.
“Phụ nữ ấy mà, mỗi khi nghe câu nói như thế, phản ứng đầu tiên sẽ là: cho rằng mình là người phụ nữ duy nhất anh ta thực sự yêu, hơn nữa, còn rất đắc chí, nhưng sự thật thì sao, cô ấy cũng chỉ là một trong hàng trăm người phụ nữ đã qua tay anh ta mà thôi.” Thục Phạn thở dài: “Phụ nữ ấy mà, cứ nói bị đàn ông lừa, không bằng nói là bị chính lỗ tai của mình làm phản đi.”
*
Sáng thứ Hai, tôi mang theo hồ sơ xin việc, đi đến địa chỉ công ty mà Thục Phạn đưa cho. Khi tôi đến công ty ‘Tam Thủy’ này, thì bên ngoài phòng nhân sự đã xếp hàng dài những người đến chờ phỏng vấn. Không ngờ bây giờ xin việc lại cạnh tranh nhiều như vậy. Chỉ là một trợ lý quản lý, mà cũng nhiều người ứng cử như thế. Rất nhiều cô gái trang điểm, ăn mặc xinh đẹp, diện mạo không thể chê vào đâu được, không giống như đến xin việc, mà giống như đi thi hoa hậu hơn.
Tôi sờ sờ lên mặt mình, kiên trì tìm một cái ghế ngồi xuống, đã không còn hy vọng gì đối với lần phỏng vấn này.
Cuối cùng cũng có người gọi đến tên tôi, người phụ trách phỏng vấn cầm sơ yếu lý lịch của tôi rồi lắc đầu liên tục: “Chỉ mới tốt nghiệp Đại học, không cao lắm, kinh nghiệm làm việc được hơn một năm, cũng không nhiều lắm. Cô Thân, nếu như theo sơ yếu lý lịch của cô, thì điều kiện của cô hoàn toàn không được ổn lắm, cô có thể tự giới thiệu về mình một chút, có thể nói xem mình có gì hơn những ứng cử viên bên ngoài kia không?”
Tôi thành thành thật thật trả lời: “Tôi không biết. Tục ngữ có câu: ‘Quen lâu mới biết lòng người’, tôi chỉ mới gặp qua các cô ấy, nếu cứ tùy tiện nói là tôi có nhiều điểm tốt hơn so với các cô ấy, thì có lẽ là quá vô trách nhiệm rồi.”
Người này lại tiếp tục hỏi tôi một vài vấn đề, câu trả lời của tôi cũng không thể làm cho ông ta cực kỳ hài lòng, ông ấy nói: “Thế này đi, cô Thân, cô cứ về trước đi, có thông tin gì chúng tôi sẽ gọi điện thoại thông báo cho cô.”
Đợi đến tận trưa, tôi cũng rất đói rồi, nhìn thấy dưới lầu công ty Tam Thủy có một nhà ăn có vẻ sạch sẽ, tôi đi vào, gọi một ly sữa, một suất cơm, một phần điểm tâm ngọt, ăn cực kỳ vui vẻ, phấn chấn.
“Cô Thân, sao cô lại ở đây?” Có người gọi tên tôi, thì ra là Thặng Ngưu Bài Hàn Ức, ánh mắt anh ta nhìn tôi vừa suồng sã vừa rạng ngời.
“Tất nhiên là tới đây ăn cơm rồi.” Tôi cũng không dừng lại việc ăn cơm của mình.
Hàn Ức ngồi xuống đối diện tôi, gọi phục vụ bàn tới, kêu một cốc cà phê đen, và một phần mỳ Ý, nhìn thấy bộ dạng ăn như hổ như sói của tôi không kìm được cười to: “Rất ít cô gái ăn tốt như cô. Có rất nhiều nhân viên nữ trong công ty vì giảm béo mà buổi trưa chỉ ăn hai lát bánh mì thôi.”
“Con gái luôn lo lắng đến dung mạo mà.”
“Ý cô là vì cô là người độc thân, nên cô không để ý đến dung mạo à?” Hàn Ức cười khẽ.
“Anh yên tâm, dù tôi không độc thân, thì tôi cũng sẽ không bạc đãi bụng của mình. Đồ ăn ngon là của quý trời cho, cũng là một trong những mục đích sống của tôi ở kiếp này. Nếu một gã đàn ông nào đó, chỉ vì muốn thỏa mãn thị giác của mình, mà bắt tôi phải nhịn ăn nhịn uống, thì tôi thà đạp cho anh ta một cước còn hơn. Chỉ có người đàn ông mà dù trên người tôi có bao nhiêu mỡ cũng vẫn yêu tôi, thì mới là một người đàn ông tốt.”
Rất nhiều cô gái vì đàn ông mà giảm béo, sự cố gắng và trả giá có thể viết thành một tiểu thuyết đầy máu và nước mắt, nhưng người đàn ông kia cũng không hề cảm động, anh ta vẫn lên mạng ngắm ảnh người đẹp như thường. Ở trong mắt đàn ông, phụ nữ đẹp, chỉ có muốn nhiều hơn, không có người duy nhất.
Điều này cũng là do Thục Phạn nói cho tôi, thực sự là làm tổn thương lòng phụ nữ, nhưng lại khiến người ta tỉnh táo.
Hàn Ức mỉm cười, đưa cốc cà phê lên nhâm nhi. Đồ ăn của anh ta cũng rất nhanh được đưa lên, anh ta cúi đầu ăn, không nói gì nữa.
Cách ăn uống của anh ta rất tao nhã, khiến người khác nhìn cũng thấy vui mắt. Nhìn qua, anh ta có vẻ là một người đàn ông cực kỳ có nội hàm, tuyệt đối sẽ không nói ra những câu thô tục như Thục Phạn.
Nếu như nói Thục Phạn có thể đem những chuyện nghiêm túc, cao đẹp nói thành chuyện cực kỳ thô tục, thì vị Thặng Ngưu Bài này lại có thể đem những chuyện thô tục mà nói thành những chuyện thăng hoa như những tác phẩm nghệ thuật vậy. Rốt cuộc tôi cũng hiểu được những cô nàng gà tây hay bồ câu ở quán bar vì cái gì mà cứ lao vào anh ta.
Mọi người đừng nghĩ là tôi động tâm với vị Thặng Ngưu Bài này, tuy rằng anh ta có “sắc đẹp thay cơm”, làm cho tôi chảy nước miếng, nhưng tôi thực sự không thể nào có ý tứ với một tảng thịt bò đã trôi qua miệng của biết bao nhiêu người phụ nữ.
Để ngắm thì cũng được.
Hàn Ức thấy tôi đặt hồ sơ xin việc trên bàn nên hỏi: “Cô cũng đến phỏng vấn à?”
Tôi hơi ngượng ngượng, trả lời: “Ừ.”
“Công ty Tam Thủy?”
“Nghe nói công ty này đang tuyển nhân viên, nên tôi đến thử xem thế nào. Nhưng có lẽ không được ổn, người phỏng vấn nói tôi không phù hợp lắm.”
Hàn Ức nói: “Chắc chắn là cô chưa nói cho ông ta rằng cô biết xem tướng rồi. Nếu không ông ấy nhất định sẽ nhận cô.” Anh ta vẫn còn nhớ câu nói đùa của tôi hôm trước.
Tôi cũng đùa lại: “Nếu anh là người phụ trách kia, anh sẽ chọn tôi giữa một rừng mỹ nhân đấy à?”
“Sẽ.” Ý cười trong mắt Hàn Ức càng đậm: “Nếu tôi tuyển cô, cô sẽ đi làm chứ?”
Tôi nhét miếng điểm tâm cuối cùng vào miệng nói: “Không.”
“Sao thế?”
“Vì tôi sợ người khác nói tôi đi cửa sau.” Tôi càng sợ người khác nói tôi là tình nhân bí mật của anh ta nữa.
Cầm một đôi dép lê còn dính mồ hôi chân của đàn ông đi tìm chủ của nó, đây không phải là truyện cổ tích, mà là bệnh nhân bệnh viện tâm thần rồi.
Thục Phạn là người đàn ông nhảm nhí nhất mà tôi từng gặp. Anh ta có thể đối đáp bất cứ chuyện gì, đem một chuyện nghiêm túc mà nói thành một chuyện khiến người ta không biết nên khóc hay nên cười, đem những lời nói thiêng liêng biến thành những lời nói dối dung tục, tầm thường.
Đã từng có một cô gái gửi một câu hỏi trên mạng thế này: “Đàn ông và đàn bà đều có ngực, bộ ngực của phụ nữ là để nuôi trẻ con, còn bộ ngực của đàn ông thì để làm gì?”
Thục Phạn trả lời bên dưới: “Là để phân biệt đàn ông chính hay tà.”
Câu trả lời này như sét đánh giữa trời quang đối với cư dân trên mạng, nhưng anh ta ngồi trước màn hình máy tính thì lại làm ra bộ dạng như thầy giáo ân cần dạy học vậy.
Tôi đã chỉ trích sự tục tằng của Phạn không chỉ một lần, nói rằng lời nói của anh ta rất có sức sát thương, anh ta lại nói: “Nhân chi sơ, tính bản tục. (Con người sinh ra vốn dĩ đã tục tằng rồi.) Tôi và em vốn là người trần tục, làm sao mà phải đua đòi theo cái cao nhã chó má làm gì? Tôi thô tục, bản thân tôi tồn tại như thế. Mọi sự việc xung quanh cũng toàn xấu xa thô tục như vậy, chẳng qua vì tôi thấy em là một người bạn thật thà nên mới chân thật biểu hiện ra bên ngoài thôi. Chỉ có những tên đàn ông tâm địa bất chính mới bôi son trát phấn lên sự thô tục này mà giấu đi, còn phụ nữ thì lại thích cái thứ màu mè dối trá đó.”
Tôi bảo anh ta cho ví dụ.
Thục Phạn hỏi: “Giả dụ em gặp một người đàn ông, em hỏi anh ta: Anh đã từng có bao nhiêu người bạn gái? Nếu anh ta trả lời: Cả chục, cả trăm người, thì em sẽ phản ứng thế nào?”
“Có lẽ là sẽ chạy mất dép.” Đàn ông đã từng qua tay nhiều người phụ nữ như vậy thì ai mà dám đụng vào nữa chứ? Tôi cũng đâu phải trung tâm thu mua phế phẩm.
“Vậy nếu người đàn ông này đổi cách nói khác, trả lời là: Em là giấc mơ anh đã tìm kiếm giữa hàng trăm nghìn người con gái khác?”
Tôi không nói gì, một câu nói thâm tình lãng mạn như vậy, dù người phụ nữ đó có ý tứ gì đối với người đàn ông kia hay không, thì nghe câu nói này ít nhiều gì cũng sẽ động lòng một chút.
“Phụ nữ ấy mà, mỗi khi nghe câu nói như thế, phản ứng đầu tiên sẽ là: cho rằng mình là người phụ nữ duy nhất anh ta thực sự yêu, hơn nữa, còn rất đắc chí, nhưng sự thật thì sao, cô ấy cũng chỉ là một trong hàng trăm người phụ nữ đã qua tay anh ta mà thôi.” Thục Phạn thở dài: “Phụ nữ ấy mà, cứ nói bị đàn ông lừa, không bằng nói là bị chính lỗ tai của mình làm phản đi.”
*
Sáng thứ Hai, tôi mang theo hồ sơ xin việc, đi đến địa chỉ công ty mà Thục Phạn đưa cho. Khi tôi đến công ty ‘Tam Thủy’ này, thì bên ngoài phòng nhân sự đã xếp hàng dài những người đến chờ phỏng vấn. Không ngờ bây giờ xin việc lại cạnh tranh nhiều như vậy. Chỉ là một trợ lý quản lý, mà cũng nhiều người ứng cử như thế. Rất nhiều cô gái trang điểm, ăn mặc xinh đẹp, diện mạo không thể chê vào đâu được, không giống như đến xin việc, mà giống như đi thi hoa hậu hơn.
Tôi sờ sờ lên mặt mình, kiên trì tìm một cái ghế ngồi xuống, đã không còn hy vọng gì đối với lần phỏng vấn này.
Cuối cùng cũng có người gọi đến tên tôi, người phụ trách phỏng vấn cầm sơ yếu lý lịch của tôi rồi lắc đầu liên tục: “Chỉ mới tốt nghiệp Đại học, không cao lắm, kinh nghiệm làm việc được hơn một năm, cũng không nhiều lắm. Cô Thân, nếu như theo sơ yếu lý lịch của cô, thì điều kiện của cô hoàn toàn không được ổn lắm, cô có thể tự giới thiệu về mình một chút, có thể nói xem mình có gì hơn những ứng cử viên bên ngoài kia không?”
Tôi thành thành thật thật trả lời: “Tôi không biết. Tục ngữ có câu: ‘Quen lâu mới biết lòng người’, tôi chỉ mới gặp qua các cô ấy, nếu cứ tùy tiện nói là tôi có nhiều điểm tốt hơn so với các cô ấy, thì có lẽ là quá vô trách nhiệm rồi.”
Người này lại tiếp tục hỏi tôi một vài vấn đề, câu trả lời của tôi cũng không thể làm cho ông ta cực kỳ hài lòng, ông ấy nói: “Thế này đi, cô Thân, cô cứ về trước đi, có thông tin gì chúng tôi sẽ gọi điện thoại thông báo cho cô.”
Đợi đến tận trưa, tôi cũng rất đói rồi, nhìn thấy dưới lầu công ty Tam Thủy có một nhà ăn có vẻ sạch sẽ, tôi đi vào, gọi một ly sữa, một suất cơm, một phần điểm tâm ngọt, ăn cực kỳ vui vẻ, phấn chấn.
“Cô Thân, sao cô lại ở đây?” Có người gọi tên tôi, thì ra là Thặng Ngưu Bài Hàn Ức, ánh mắt anh ta nhìn tôi vừa suồng sã vừa rạng ngời.
“Tất nhiên là tới đây ăn cơm rồi.” Tôi cũng không dừng lại việc ăn cơm của mình.
Hàn Ức ngồi xuống đối diện tôi, gọi phục vụ bàn tới, kêu một cốc cà phê đen, và một phần mỳ Ý, nhìn thấy bộ dạng ăn như hổ như sói của tôi không kìm được cười to: “Rất ít cô gái ăn tốt như cô. Có rất nhiều nhân viên nữ trong công ty vì giảm béo mà buổi trưa chỉ ăn hai lát bánh mì thôi.”
“Con gái luôn lo lắng đến dung mạo mà.”
“Ý cô là vì cô là người độc thân, nên cô không để ý đến dung mạo à?” Hàn Ức cười khẽ.
“Anh yên tâm, dù tôi không độc thân, thì tôi cũng sẽ không bạc đãi bụng của mình. Đồ ăn ngon là của quý trời cho, cũng là một trong những mục đích sống của tôi ở kiếp này. Nếu một gã đàn ông nào đó, chỉ vì muốn thỏa mãn thị giác của mình, mà bắt tôi phải nhịn ăn nhịn uống, thì tôi thà đạp cho anh ta một cước còn hơn. Chỉ có người đàn ông mà dù trên người tôi có bao nhiêu mỡ cũng vẫn yêu tôi, thì mới là một người đàn ông tốt.”
Rất nhiều cô gái vì đàn ông mà giảm béo, sự cố gắng và trả giá có thể viết thành một tiểu thuyết đầy máu và nước mắt, nhưng người đàn ông kia cũng không hề cảm động, anh ta vẫn lên mạng ngắm ảnh người đẹp như thường. Ở trong mắt đàn ông, phụ nữ đẹp, chỉ có muốn nhiều hơn, không có người duy nhất.
Điều này cũng là do Thục Phạn nói cho tôi, thực sự là làm tổn thương lòng phụ nữ, nhưng lại khiến người ta tỉnh táo.
Hàn Ức mỉm cười, đưa cốc cà phê lên nhâm nhi. Đồ ăn của anh ta cũng rất nhanh được đưa lên, anh ta cúi đầu ăn, không nói gì nữa.
Cách ăn uống của anh ta rất tao nhã, khiến người khác nhìn cũng thấy vui mắt. Nhìn qua, anh ta có vẻ là một người đàn ông cực kỳ có nội hàm, tuyệt đối sẽ không nói ra những câu thô tục như Thục Phạn.
Nếu như nói Thục Phạn có thể đem những chuyện nghiêm túc, cao đẹp nói thành chuyện cực kỳ thô tục, thì vị Thặng Ngưu Bài này lại có thể đem những chuyện thô tục mà nói thành những chuyện thăng hoa như những tác phẩm nghệ thuật vậy. Rốt cuộc tôi cũng hiểu được những cô nàng gà tây hay bồ câu ở quán bar vì cái gì mà cứ lao vào anh ta.
Mọi người đừng nghĩ là tôi động tâm với vị Thặng Ngưu Bài này, tuy rằng anh ta có “sắc đẹp thay cơm”, làm cho tôi chảy nước miếng, nhưng tôi thực sự không thể nào có ý tứ với một tảng thịt bò đã trôi qua miệng của biết bao nhiêu người phụ nữ.
Để ngắm thì cũng được.
Hàn Ức thấy tôi đặt hồ sơ xin việc trên bàn nên hỏi: “Cô cũng đến phỏng vấn à?”
Tôi hơi ngượng ngượng, trả lời: “Ừ.”
“Công ty Tam Thủy?”
“Nghe nói công ty này đang tuyển nhân viên, nên tôi đến thử xem thế nào. Nhưng có lẽ không được ổn, người phỏng vấn nói tôi không phù hợp lắm.”
Hàn Ức nói: “Chắc chắn là cô chưa nói cho ông ta rằng cô biết xem tướng rồi. Nếu không ông ấy nhất định sẽ nhận cô.” Anh ta vẫn còn nhớ câu nói đùa của tôi hôm trước.
Tôi cũng đùa lại: “Nếu anh là người phụ trách kia, anh sẽ chọn tôi giữa một rừng mỹ nhân đấy à?”
“Sẽ.” Ý cười trong mắt Hàn Ức càng đậm: “Nếu tôi tuyển cô, cô sẽ đi làm chứ?”
Tôi nhét miếng điểm tâm cuối cùng vào miệng nói: “Không.”
“Sao thế?”
“Vì tôi sợ người khác nói tôi đi cửa sau.” Tôi càng sợ người khác nói tôi là tình nhân bí mật của anh ta nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.