Khi Giá Đông Gặp Nắng Gắt (Quyển 2)
Chương 144: Lần này để con bảo vệ mọi người
Quẫn Quẫn Hữu Yêu
30/11/2021
Edit: Vân Linh Nhược Vũ
Hốc mắt của Diệp Thiệu Đình cũng có chút phiếm hồng, ông vờ như có bụi quay qua chỗ khác lau mắt che đi cảm xúc của mình.
Diệp Mộ Phàm phức tạp nhìn đứa em gái như đã biến thành người khác, nhưng đáy mắt vẫn nghi ngờ như cũ.
Diệp Oản Oản nhìn về hướng của Diệp Thiệu Đình: "Ba, con xin lỗi... con biết hết rồi... đều do con hại ba... vì bảo vệ con nên ba mới làm như vậy... cả nhà chúng ta đều bị con hại cả..."
Nghe được lời này, sắc mặt của Diệp Thiệu Đình liền biến đổi, ông thấp giọng: "Con... làm sao con biết? Là ai nói cho con?"
Diệp Oản Oản hít mũi, suy nghĩ một chút, hình như cô không có cách nào giải thích cả. Vì vậy, cô nghiêng đầu nhìn Diệp Mộ Phàm, sau đó nói: "Là anh hai, là anh ấy nói cho con biết."
Đẩy nồi cho anh ruột tốt chính là cách giải thích tốt nhất.
Diệp Mộ Phàm đang vùi đầu uống rượu, nghe vậy thì nhất thời ngẩn ra, chưa kịp phản ứng liền bị ba ruột đánh một cái: "Tiểu tử thối! Không phải ba đã dặn con tuyệt đối không được nói cho Oản Oản biết sao?!"
"Không phải con nói! Sao con có thể nói được!"
"Không phải con thì còn ai nữa! Con không nói thì sao Oản Oản biết được!" Dĩ nhiên Diệp Thiệu Đình không tin anh.
Lương Uyển Quân cũng trách cứ: "Mộ Phàm, con quá hồ đồ rồi! Lỡ Oản Oản xảy ra chuyện gì thì sao!"
Diệp Mộ Phàm tức giận trừng mắt với Diệp Oản Oản: "Con không có nói mà! Là nha đầu này đang nói láo!"
Nằm trong lòng mẹ mình, Diệp Oản Oản chớp mắt một cái, yếu ớt nói: "Con không nói dối, là anh ấy nói dối..."
"Tiểu tử thối, còn còn nói láo!" Diệp Mộ Phàm lại bị ba ruột đánh một trận.
"Đệch! Vì cái lông gì mà tin con nhóc đó mà không chịu tin con!" Diệp Mộ Phàm tức đến hộc máu, ba mẹ lại tin người cãi nhau om sòm với họ mà không chịu tin anh.
Bị một trận náo loạn như thế, bầu không khí ngược lại dễ chịu hơn không ít.
Vì sao Oản Oản thay đổi nhiều như vậy dường như cũng có thể giải thích rồi.
Nhưng việc khiến Lương Uyển Quân và Diệp Thiệu Đình lo hơn nữa là, họ rất sợ con gái chịu đả kích mạnh như vậy sẽ không chịu nổi.
Nhìn thấu được sự lo âu của ba mẹ, Diệp Oản Oản vội an ủi: "Ba mẹ, hai người đừng lo lắng, con rất khỏe. Quả thật ban đầu con rất khó chịu, nhưng con biết đau lòng không có tác dụng nào cả, cho nên con phải nghiêm túc học tập khiến ba mẹ hãnh diện, cố gắng làm việc để tận hiếu với ba mẹ. Là lỗi của con, con sẽ tự mình gánh vác, con sẽ lấy lại những gì thuộc về chúng ta!"
Diệp Mộ Phàm không nhịn được nhìn cô thêm một cái.
Nếu là lúc trước, anh nhất định sẽ khịt mũi coi thường. Nhưng mà quả thật Diệp Oản Oản đã thi đậu Đại học Truyền thông Đế Đô, còn đạt hạng nhất nữa, thái độ hôm nay của cô cũng biến đổi rất nhiều, nhưng những việc cô từng làm quả thật khiến anh không thể tùy tiện tin được.
Lương Uyển Quân và Diệp Thiệu Đình cảm động nhìn con gái dường như đã trưởng thành sau một đêm, nhưng nhiều hơn thế nữa chính là đau lòng.
Một người phải chịu đau đớn bao nhiêu mới có thể biến hóa lớn vậy.
Diệp Thiệu Đình thở dài: "Oản Oản, không phải lỗi của con. Là lỗi của ba, là ba không bảo vệ tốt cho con."
Lương Uyển Quân đau lòng không thôi: "Oản Oản, con không cần khổ cực như vậy, không cần quan tâm ba mẹ, chỉ cần con có thể sống tốt là ba mẹ đã yên lòng rồi."
Diệp Oản Oản lau nước mắt trên mặt, ánh mắt giống như ngôi sao phản chiếu dưới mặt nước: "Ba mẹ không cần coi con là con nít nữa. Con đã trưởng thành, con có thể bảo vệ hai người."
Lời của Diệp Oản Oản khiến hốc mắt hai vợ chồng lại phiếm hồng thêm một lần nữa.
Ba, mẹ, là con không tốt.
Lần này đến lượt con bảo vệ hai người!
Hốc mắt của Diệp Thiệu Đình cũng có chút phiếm hồng, ông vờ như có bụi quay qua chỗ khác lau mắt che đi cảm xúc của mình.
Diệp Mộ Phàm phức tạp nhìn đứa em gái như đã biến thành người khác, nhưng đáy mắt vẫn nghi ngờ như cũ.
Diệp Oản Oản nhìn về hướng của Diệp Thiệu Đình: "Ba, con xin lỗi... con biết hết rồi... đều do con hại ba... vì bảo vệ con nên ba mới làm như vậy... cả nhà chúng ta đều bị con hại cả..."
Nghe được lời này, sắc mặt của Diệp Thiệu Đình liền biến đổi, ông thấp giọng: "Con... làm sao con biết? Là ai nói cho con?"
Diệp Oản Oản hít mũi, suy nghĩ một chút, hình như cô không có cách nào giải thích cả. Vì vậy, cô nghiêng đầu nhìn Diệp Mộ Phàm, sau đó nói: "Là anh hai, là anh ấy nói cho con biết."
Đẩy nồi cho anh ruột tốt chính là cách giải thích tốt nhất.
Diệp Mộ Phàm đang vùi đầu uống rượu, nghe vậy thì nhất thời ngẩn ra, chưa kịp phản ứng liền bị ba ruột đánh một cái: "Tiểu tử thối! Không phải ba đã dặn con tuyệt đối không được nói cho Oản Oản biết sao?!"
"Không phải con nói! Sao con có thể nói được!"
"Không phải con thì còn ai nữa! Con không nói thì sao Oản Oản biết được!" Dĩ nhiên Diệp Thiệu Đình không tin anh.
Lương Uyển Quân cũng trách cứ: "Mộ Phàm, con quá hồ đồ rồi! Lỡ Oản Oản xảy ra chuyện gì thì sao!"
Diệp Mộ Phàm tức giận trừng mắt với Diệp Oản Oản: "Con không có nói mà! Là nha đầu này đang nói láo!"
Nằm trong lòng mẹ mình, Diệp Oản Oản chớp mắt một cái, yếu ớt nói: "Con không nói dối, là anh ấy nói dối..."
"Tiểu tử thối, còn còn nói láo!" Diệp Mộ Phàm lại bị ba ruột đánh một trận.
"Đệch! Vì cái lông gì mà tin con nhóc đó mà không chịu tin con!" Diệp Mộ Phàm tức đến hộc máu, ba mẹ lại tin người cãi nhau om sòm với họ mà không chịu tin anh.
Bị một trận náo loạn như thế, bầu không khí ngược lại dễ chịu hơn không ít.
Vì sao Oản Oản thay đổi nhiều như vậy dường như cũng có thể giải thích rồi.
Nhưng việc khiến Lương Uyển Quân và Diệp Thiệu Đình lo hơn nữa là, họ rất sợ con gái chịu đả kích mạnh như vậy sẽ không chịu nổi.
Nhìn thấu được sự lo âu của ba mẹ, Diệp Oản Oản vội an ủi: "Ba mẹ, hai người đừng lo lắng, con rất khỏe. Quả thật ban đầu con rất khó chịu, nhưng con biết đau lòng không có tác dụng nào cả, cho nên con phải nghiêm túc học tập khiến ba mẹ hãnh diện, cố gắng làm việc để tận hiếu với ba mẹ. Là lỗi của con, con sẽ tự mình gánh vác, con sẽ lấy lại những gì thuộc về chúng ta!"
Diệp Mộ Phàm không nhịn được nhìn cô thêm một cái.
Nếu là lúc trước, anh nhất định sẽ khịt mũi coi thường. Nhưng mà quả thật Diệp Oản Oản đã thi đậu Đại học Truyền thông Đế Đô, còn đạt hạng nhất nữa, thái độ hôm nay của cô cũng biến đổi rất nhiều, nhưng những việc cô từng làm quả thật khiến anh không thể tùy tiện tin được.
Lương Uyển Quân và Diệp Thiệu Đình cảm động nhìn con gái dường như đã trưởng thành sau một đêm, nhưng nhiều hơn thế nữa chính là đau lòng.
Một người phải chịu đau đớn bao nhiêu mới có thể biến hóa lớn vậy.
Diệp Thiệu Đình thở dài: "Oản Oản, không phải lỗi của con. Là lỗi của ba, là ba không bảo vệ tốt cho con."
Lương Uyển Quân đau lòng không thôi: "Oản Oản, con không cần khổ cực như vậy, không cần quan tâm ba mẹ, chỉ cần con có thể sống tốt là ba mẹ đã yên lòng rồi."
Diệp Oản Oản lau nước mắt trên mặt, ánh mắt giống như ngôi sao phản chiếu dưới mặt nước: "Ba mẹ không cần coi con là con nít nữa. Con đã trưởng thành, con có thể bảo vệ hai người."
Lời của Diệp Oản Oản khiến hốc mắt hai vợ chồng lại phiếm hồng thêm một lần nữa.
Ba, mẹ, là con không tốt.
Lần này đến lượt con bảo vệ hai người!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.