Khi Giá Đông Gặp Nắng Gắt (Quyển 3)
Chương 180: Anh không biết mình đẹp trai cỡ nào sao?
Quẫn Quẫn Hữu Yêu
30/11/2021
Edit: Vân Linh Nhược Vũ
Đúng lúc này, cửa ban công đột nhiên bị đẩy ra.
Diệp Oản Oản theo bản năng xoay người nhìn, sau đó lập tức thấy một bóng người cao gầy đang đứng sau lưng mình, trên tay còn cầm một quyển sách.
Cô có dặn hôm nay sẽ hẹn hò, không cần ăn mặc quá long trọng, cho nên Tư Dạ Hàn chỉ mặc một chiếc sơ mi trắng đơn giản, áo khoác màu xanh xám, mái tóc không phải chải chuốt gọn gàng nên nhìn sơ qua trông rất mềm mại.
Người đàn ông có sống mũi cao thẳng, vành môi rõ ràng, đôi môi mỏng trông vừa bạc tình lại vừa cấm dục, đôi mắt lãnh đạm không vướng bụi trần, dáng vẻ này so với thường ngày thì trông anh trẻ tuổi hơn nhiều. Hình tượng này kết hợp với khí chất cấm dục càng khiến lực sát thương tăng lên gấp bội...
Dường như Tư Dạ Hàn trùng hợp nghe được câu nói cuối của cô, đôi ngươi bình thản hơi động một chút.
Diệp Oản Oản bị trận sắc đẹp này làm cho choáng váng, ngơ ngác duy trì tư thế nghe điện thoại.
Đậu má!
Vì sao Tư Dạ Hàn lại ở đây vậy!!!
"Mẹ, con còn có chút việc cần xử lí, khi nào xong chuyện con sẽ gọi lại cho mẹ sau!"
Diệp Oản Oản nhanh chóng cúp máy, nuốt một ngụm nước bọt, lắp bắp tiến lên trước một bước: "Anh... Anh anh anh... Sao anh lại ở trong phòng em?"
Tư Dạ Hàn bước ra ngoài bang công, nhàn nhạt đáp; "Ánh sáng ở đây tốt."
Đúng vậy, ánh sáng ở ban công phòng cô quả thật rất tốt, Tư Dạ Hàn thường xuyên đến đây đọc sách hoặc nghỉ ngơi trong chốc lát.
Đệch! Cô quá sơ suất rồi!
Cũng không biết Tư Dạ Hàn có nghe được gì chưa nhỉ?
Diệp Oản Oản cẩn thận nhìn anh một cái, thử thăm dò xem sao: "Ừm... Vừa rồi em nói chuyện với mẹ... Anh có nghe được gì không?"
Tư Dạ Hàn: "Không nhiều cho lắm."
Diệp Oản Oản không yên tâm hỏi tiếp: "Không nhiều là bao nhiêu?"
Tư Dạ Hàn lẳng lặng nhìn cô, trầm mặc một giây, sau đó lặp lại lời cô đã nói: "Con ghét nhất là những người đẹp trai có tiền, còn đi trêu hoa ghẹo nguyệt khắp nơi."
Diệp Oản Oản im lặng che mặt.
Em gái anh!
Quả nhiên đã nghe câu ấy rồi!
Diệp Oản Oản chỉ có thể bước lên, nắm lấy tay anh giải thích: "Ờm... Đó là hiểu lầm! Tuyệt đối là hiểu lầm! Anh cũng biết rồi đấy, em chỉ nói để ba mẹ yên tâm thôi. Em thích nhất là đàn ông đẹp trai có tiền, còn đi trêu hoa ghẹo nguyệt khắp nơi! Bằng không em cũng không thích anh đến chết đi sống lại!"
Ánh mắt Tư Dạ Hàn hơi lóe lên: "Trêu hoa ghẹo nguyệt?"
"Đúng vậy! Em nói sai sao? Gương mặt này còn không đủ trêu hoa ghẹo nguyệt? Anh không biết mình đẹp trai cỡ nào sao?" Diệp Oản Oản ra vẻ nghiêm túc trả lời, bày ra tư thế nịnh nọt.
Nghe vậy, khóe môi Tư Dạ Hàn hơi cong lên một chút, nhưng thần sắc vẫn không thay đổi chút nào.
Ở cạnh anh khá lâu, Diệp Oản Oản đã sớm học được cách nhìn mặt đoán ý, cho dù Tư Dạ Hàn bày ra cái mặt than, cô cũng có thể nhìn ra cảm xúc của anh. Biết nguy cơ đã qua đi, cô âm thầm thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục lắc lắc tay anh vuốt lông: "Không đúng không đúng! Cho dù không có tiền, không đẹp trai cũng không liên quan tới em, tại vì em chỉ thích bảo bảo là anh thôi á!"
Đúng lúc này, cửa ban công đột nhiên bị đẩy ra.
Diệp Oản Oản theo bản năng xoay người nhìn, sau đó lập tức thấy một bóng người cao gầy đang đứng sau lưng mình, trên tay còn cầm một quyển sách.
Cô có dặn hôm nay sẽ hẹn hò, không cần ăn mặc quá long trọng, cho nên Tư Dạ Hàn chỉ mặc một chiếc sơ mi trắng đơn giản, áo khoác màu xanh xám, mái tóc không phải chải chuốt gọn gàng nên nhìn sơ qua trông rất mềm mại.
Người đàn ông có sống mũi cao thẳng, vành môi rõ ràng, đôi môi mỏng trông vừa bạc tình lại vừa cấm dục, đôi mắt lãnh đạm không vướng bụi trần, dáng vẻ này so với thường ngày thì trông anh trẻ tuổi hơn nhiều. Hình tượng này kết hợp với khí chất cấm dục càng khiến lực sát thương tăng lên gấp bội...
Dường như Tư Dạ Hàn trùng hợp nghe được câu nói cuối của cô, đôi ngươi bình thản hơi động một chút.
Diệp Oản Oản bị trận sắc đẹp này làm cho choáng váng, ngơ ngác duy trì tư thế nghe điện thoại.
Đậu má!
Vì sao Tư Dạ Hàn lại ở đây vậy!!!
"Mẹ, con còn có chút việc cần xử lí, khi nào xong chuyện con sẽ gọi lại cho mẹ sau!"
Diệp Oản Oản nhanh chóng cúp máy, nuốt một ngụm nước bọt, lắp bắp tiến lên trước một bước: "Anh... Anh anh anh... Sao anh lại ở trong phòng em?"
Tư Dạ Hàn bước ra ngoài bang công, nhàn nhạt đáp; "Ánh sáng ở đây tốt."
Đúng vậy, ánh sáng ở ban công phòng cô quả thật rất tốt, Tư Dạ Hàn thường xuyên đến đây đọc sách hoặc nghỉ ngơi trong chốc lát.
Đệch! Cô quá sơ suất rồi!
Cũng không biết Tư Dạ Hàn có nghe được gì chưa nhỉ?
Diệp Oản Oản cẩn thận nhìn anh một cái, thử thăm dò xem sao: "Ừm... Vừa rồi em nói chuyện với mẹ... Anh có nghe được gì không?"
Tư Dạ Hàn: "Không nhiều cho lắm."
Diệp Oản Oản không yên tâm hỏi tiếp: "Không nhiều là bao nhiêu?"
Tư Dạ Hàn lẳng lặng nhìn cô, trầm mặc một giây, sau đó lặp lại lời cô đã nói: "Con ghét nhất là những người đẹp trai có tiền, còn đi trêu hoa ghẹo nguyệt khắp nơi."
Diệp Oản Oản im lặng che mặt.
Em gái anh!
Quả nhiên đã nghe câu ấy rồi!
Diệp Oản Oản chỉ có thể bước lên, nắm lấy tay anh giải thích: "Ờm... Đó là hiểu lầm! Tuyệt đối là hiểu lầm! Anh cũng biết rồi đấy, em chỉ nói để ba mẹ yên tâm thôi. Em thích nhất là đàn ông đẹp trai có tiền, còn đi trêu hoa ghẹo nguyệt khắp nơi! Bằng không em cũng không thích anh đến chết đi sống lại!"
Ánh mắt Tư Dạ Hàn hơi lóe lên: "Trêu hoa ghẹo nguyệt?"
"Đúng vậy! Em nói sai sao? Gương mặt này còn không đủ trêu hoa ghẹo nguyệt? Anh không biết mình đẹp trai cỡ nào sao?" Diệp Oản Oản ra vẻ nghiêm túc trả lời, bày ra tư thế nịnh nọt.
Nghe vậy, khóe môi Tư Dạ Hàn hơi cong lên một chút, nhưng thần sắc vẫn không thay đổi chút nào.
Ở cạnh anh khá lâu, Diệp Oản Oản đã sớm học được cách nhìn mặt đoán ý, cho dù Tư Dạ Hàn bày ra cái mặt than, cô cũng có thể nhìn ra cảm xúc của anh. Biết nguy cơ đã qua đi, cô âm thầm thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục lắc lắc tay anh vuốt lông: "Không đúng không đúng! Cho dù không có tiền, không đẹp trai cũng không liên quan tới em, tại vì em chỉ thích bảo bảo là anh thôi á!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.