Khi Giá Đông Gặp Nắng Gắt (Quyển 3)
Chương 92: Cho tôi ba tháng
Quẫn Quẫn Hữu Yêu
30/11/2021
Edit: Vân Linh Nhược Vũ
Cùng với ý kiến trái chiều đột ngột, mọi người lập tức nhìn sang hướng phát ra âm thanh.
Cả đại sảnh ồn ào chỉ còn lại tĩnh mịch.
Lại là cô gái này!
Con ngươi Tư Minh Lễ xẹt qua một vệt âm trầm.
Đột nhiên bị ngắt lời, sắc mặt Tư Minh Vinh và các tộc lão khác đều có chút khó coi.
Con ngươi sâu như hầm băng của Tư Dạ Hàn chợt xao động, anh nhìn theo hướng cô gái đang đứng.
Phùng Nghĩa Bình đặt mạnh ly trà xuống mặt bàn, hừ lạnh một tiếng: "Ha, cô phản đối? Cô có tư cách gì phản đối?"
Diệp Oản Oản nhìn ông ta: "Phùng đổng sự trưởng hình như dễ quên giống lệnh thiên kim, đây là di truyền của gia tộc sao?"
"Cô..." Phùng Nghĩa Bình muốn quở trách, nhưng vừa nhìn thoáng qua Tư Dạ Hàn, tức khắc không dám nói tiếp nữa.
Con đàn bà này vẫn đang nắm thân phận chủ mẫu tương lai của Tư gia, ông ta không thể đối cứng được.
Diệp Oản Oản không để ý tới ông ta nữa. Cô đứng lên, mặc kệ những ánh mắt coi thường, chán ghét kia, cô nói thẳng: "Nếu thay nội tạng có thể giúp A Cửu sống tốt thì tôi sẽ không có ý kiến! Nhưng mà cách này trị ngọn không trị được gốc, nhiều nhất cũng chỉ sống được mấy năm, tuyệt đối không phải là cách giải quyết tốt nhất!"
Tư Minh Lễ cười lạnh: "Một tiểu nha đầu như cô biết cái gì mà ở đây hồ ngôn loạn ngữ! Bác sĩ Tôn cũng đã nói gia chủ chỉ sống được nửa năm, không phẫu thuật chỉ có thể chờ chết, loại thời điểm này cô lại phản đối phẫu thuật, rốt cuộc có âm mưu gì?"
Sau khi Tư Minh Lễ nói xong, các tộc lão khác cũng sôi nổi phụ họa.
Đối mặt với sự chỉ trích của mọi người, Diệp Oản Oản vẫn kiên định nói: "Cơ thể A Cửu chỉ cần điều dưỡng tốt, phối hợp với thuốc và liệu pháp châm cứu của bác sĩ Tôn là có thể hồi phục. Tôi đã giúp A Cửu điều trị nữa tháng, cơ thể anh ấy đã có chuyển biến tốt, điểm này bác sĩ Tôn có thể làm chứng."
Tôn Bách Thảo gật đầu: "Đúng thế, chỉ là... Hiện giờ tốc độ hồi phục không bằng tốc độ hư tổn, cho nên tôi mới kiến nghị phẫu thuật. Đương nhiên nếu có thể điều dưỡng hồi phục thì chính là tốt nhất, như vậy Cửu gia sẽ sống như người bình thường."
Trong ngon ngươi trong trẻo của Diệp Oản Oản mang theo sự sắc bén, đảo qua mọi người ở đây: "Cho nên mong các vị cho tôi ba tháng, nếu lúc đó bác sĩ Tôn vẫn kết luận A Cửu cần phẫu thuật, tôi sẽ thuận theo."
Diệp Oản Oản vừa dứt lời đã bị phản đối kịch liệt.
"Nực cười! Cho cô ba tháng? Biết ba tháng này nguy hiểm với gia chủ thế nào không?"
"Nếu cô không ngu xuẩn thì chính là muốn hại chết gia chủ! Bên cạnh gia chủ có nhiều danh y như vậy, Tôn thần y cũng ở đây, nếu có thể trị thì đã sớm trị khỏi, không tới lượt cô ở đây khoa tay múa chân!"
"Tuyệt đối không được, đưa mạng của gia chủ cho một con đàn bà vô tri, đúng là vớ vẩn! Nếu trong vòng ba tháng này gia chủ xảy ra chuyện gì, cô ta gánh nổi không?"
"Cô ấy gánh không nổi!"
Tại lúc đại sảnh đang nháo nhào, người phía chủ tọa đột nhiên mở miệng.
Giọng nói của anh không lớn, nhưng lại khiến mọi người tức khắc im bặt, nhất trí nhìn về phía anh.
Sắc mặt của Tư Dạ Hàn hơi tái nhợt, nhưng uy áp lại không hề suy giảm, khiến mọi người trong sảnh không dám vọng động.
Một lát sau, Tư Dạ Hàn tiếp tục nói tiếp: "Cho nên, tôi sẽ gánh."
Cùng với ý kiến trái chiều đột ngột, mọi người lập tức nhìn sang hướng phát ra âm thanh.
Cả đại sảnh ồn ào chỉ còn lại tĩnh mịch.
Lại là cô gái này!
Con ngươi Tư Minh Lễ xẹt qua một vệt âm trầm.
Đột nhiên bị ngắt lời, sắc mặt Tư Minh Vinh và các tộc lão khác đều có chút khó coi.
Con ngươi sâu như hầm băng của Tư Dạ Hàn chợt xao động, anh nhìn theo hướng cô gái đang đứng.
Phùng Nghĩa Bình đặt mạnh ly trà xuống mặt bàn, hừ lạnh một tiếng: "Ha, cô phản đối? Cô có tư cách gì phản đối?"
Diệp Oản Oản nhìn ông ta: "Phùng đổng sự trưởng hình như dễ quên giống lệnh thiên kim, đây là di truyền của gia tộc sao?"
"Cô..." Phùng Nghĩa Bình muốn quở trách, nhưng vừa nhìn thoáng qua Tư Dạ Hàn, tức khắc không dám nói tiếp nữa.
Con đàn bà này vẫn đang nắm thân phận chủ mẫu tương lai của Tư gia, ông ta không thể đối cứng được.
Diệp Oản Oản không để ý tới ông ta nữa. Cô đứng lên, mặc kệ những ánh mắt coi thường, chán ghét kia, cô nói thẳng: "Nếu thay nội tạng có thể giúp A Cửu sống tốt thì tôi sẽ không có ý kiến! Nhưng mà cách này trị ngọn không trị được gốc, nhiều nhất cũng chỉ sống được mấy năm, tuyệt đối không phải là cách giải quyết tốt nhất!"
Tư Minh Lễ cười lạnh: "Một tiểu nha đầu như cô biết cái gì mà ở đây hồ ngôn loạn ngữ! Bác sĩ Tôn cũng đã nói gia chủ chỉ sống được nửa năm, không phẫu thuật chỉ có thể chờ chết, loại thời điểm này cô lại phản đối phẫu thuật, rốt cuộc có âm mưu gì?"
Sau khi Tư Minh Lễ nói xong, các tộc lão khác cũng sôi nổi phụ họa.
Đối mặt với sự chỉ trích của mọi người, Diệp Oản Oản vẫn kiên định nói: "Cơ thể A Cửu chỉ cần điều dưỡng tốt, phối hợp với thuốc và liệu pháp châm cứu của bác sĩ Tôn là có thể hồi phục. Tôi đã giúp A Cửu điều trị nữa tháng, cơ thể anh ấy đã có chuyển biến tốt, điểm này bác sĩ Tôn có thể làm chứng."
Tôn Bách Thảo gật đầu: "Đúng thế, chỉ là... Hiện giờ tốc độ hồi phục không bằng tốc độ hư tổn, cho nên tôi mới kiến nghị phẫu thuật. Đương nhiên nếu có thể điều dưỡng hồi phục thì chính là tốt nhất, như vậy Cửu gia sẽ sống như người bình thường."
Trong ngon ngươi trong trẻo của Diệp Oản Oản mang theo sự sắc bén, đảo qua mọi người ở đây: "Cho nên mong các vị cho tôi ba tháng, nếu lúc đó bác sĩ Tôn vẫn kết luận A Cửu cần phẫu thuật, tôi sẽ thuận theo."
Diệp Oản Oản vừa dứt lời đã bị phản đối kịch liệt.
"Nực cười! Cho cô ba tháng? Biết ba tháng này nguy hiểm với gia chủ thế nào không?"
"Nếu cô không ngu xuẩn thì chính là muốn hại chết gia chủ! Bên cạnh gia chủ có nhiều danh y như vậy, Tôn thần y cũng ở đây, nếu có thể trị thì đã sớm trị khỏi, không tới lượt cô ở đây khoa tay múa chân!"
"Tuyệt đối không được, đưa mạng của gia chủ cho một con đàn bà vô tri, đúng là vớ vẩn! Nếu trong vòng ba tháng này gia chủ xảy ra chuyện gì, cô ta gánh nổi không?"
"Cô ấy gánh không nổi!"
Tại lúc đại sảnh đang nháo nhào, người phía chủ tọa đột nhiên mở miệng.
Giọng nói của anh không lớn, nhưng lại khiến mọi người tức khắc im bặt, nhất trí nhìn về phía anh.
Sắc mặt của Tư Dạ Hàn hơi tái nhợt, nhưng uy áp lại không hề suy giảm, khiến mọi người trong sảnh không dám vọng động.
Một lát sau, Tư Dạ Hàn tiếp tục nói tiếp: "Cho nên, tôi sẽ gánh."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.