Khi Giá Đông Gặp Nắng Gắt (Quyển 3)
Chương 195: Em gái tôi ở đâu
Quẫn Quẫn Hữu Yêu
11/12/2021
Edit: Vân Linh Nhược Vũ
"Người anh em này, chúng tôi không biết Nhiếp Vô Ưu ở đâu, cũng chưa từng gặp qua Nhiếp Vô Ưu, càng không biết khuôn mặt của cô ấy, chắc cậu tìm nhầm nơi rồi." Ông lão tóc hoa râm đáp.
Ý cười trên mặt người đàn ông yêu mị hơi cứng đờ, sắc mặt trở nên âm trầm: "Không nói đúng không?"
"Chúng tôi thật sự chưa từng gặp Nhiếp Vô Ưu!"
"Đã vậy thì phản đồ Nhiếp tộc như các người cũng không cần sống nữa." Người đàn ông yêu mị chậm rãi đứng dậy, ánh mắt ngập tràn sát ý.
"Hừ!" Ông lão tóc hoa râm tức giận hừ một tiếng: "Bọn tao có phải phản đồ Nhiếp tộc hay không cũng đâu liên quan tới mày, mày cho rằng chỉ bằng mày có thể đánh bại bọn tao hay sao?"
Vừa dứt lời, vài cường giả thế gia được huấn luyện nghiêm chỉnh nhảy lên phía trước, bao vây người đàn ông yêu mị.
"Không cần biết mày có lai lịch gì, hôm nay chắc chắn mày có đi không về, bỏ mạng tại đây!" Ánh mắt ông lão tóc hoa râm lạnh lẽo.
Vừa dứt lời, một con dao găm trượt từ cổ áo xuống tay của người đàn ông yêu mị.
"Xẹt!"
Chưa đến một giây, những cường giả đó đồng loạt ngã xuống đất, cổ họng từng người đều bị dao găm cắt đứt, máu tươi phun ra nhuộm đỏ cả một vùng.
"Không thể nào!" Ông lão hoảng sợ.
Trong lúc ông ta nói chuyện, người đàn ông yêu mị đã đến gần ông ta, đặt tay lên bả vai ông ta.
"Rốt cuộc mày là ai?!" Ông ta cả giận.
"Có thể gọi tôi là... Nhất Chi Hoa." Người đàn ông yêu mị nhẹ giọng cười.
"Nhất Chi Hoa..." Đồng tử ông ta chợt co rút, nhìn chằm chằm người đàn ông yêu mị, lắp bắp: "Cậu là... Châu Âu... Nhất Chi Hoa!"
Tương tự với danh tiếng Death Rose, độ khủng bố của Nhất Chi Hoa tuyệt đối không kém Death Rose chút nào!
Giống Death Rose, Nhất Chi Hoa đã sớm mai danh ẩn tích, lâu rồi chưa xuất hiện, có rất nhiều lời đồn đại rằng Nhất Chi Hoa đã sớm chết rồi.
Loại quái vật này sao lại tự dưng xuất hiện ở nước Z... Còn tìm bọn họ...
"Nếu ông đã không biết Nhiếp Vô Ưu ở đâu, vậy thì vĩnh biệt." Khóe môi Nhất Chi Hoa hơi cong lên, phác họa một nụ cười mê hoặc.
Vừa dứt lời, cùng với một trận tiếng bước chân, bốn người đàn ông chậm rãi đi vào đại sảnh cổ tộc.
"Ôi, đội trưởng đại nhân, anh đến rồi!" Nhìn thấy Nhiếp Vô Danh, vẻ lãnh khốc khát máu của Nhất Chi Hoa tản đi, thay vào đó là ánh mắt lấp lánh. Không quản ông lão kia nữa, anh ta làm bộ muốn nhào vào lòng Nhiếp Vô Danh.
"Cút!" Nhiếp Vô Danh không vui, quát.
"Ông xã... Đội trưởng ức hiếp em..." Nhất Chi Hoa nhìn về phía băng sơn mĩ nam đứng kế Nhiếp Vô Danh, ấm ức cáo trạng.
"Ông xã, anh nói một câu đi, một chữ cũng được." Thấy băng sơn mĩ nam không hề có phản ứng, Nhất Chi Hoa chu miệng.
"Cút." Băng sơn mĩ nam đảo mắt sang, lạnh lùng mở miệng.
Nhất Chi Hoa: "..."
Nhiếp Vô Danh nhìn về phía ông lão tóc hoa râm, nhàn nhạt lên tiếng: "Lần cuối cùng em gái tôi xuất hiện là ở nước Z, mà trong toàn bộ nước Z, người có năng lực khống chế em gái tôi cũng chỉ có chi nhánh phản đồ này. Nói, em gái tôi ở đâu?"
"Cậu... Cậu là ai?" Ông lão tóc hoa râm hoảng sợ đánh giá Nhiếp Vô Danh.
"Nhiếp Vô Danh." Nhiếp Vô Danh nói thẳng tên của mình.
"Cái... Cái gì... Nhiếp Vô Danh..." Ông ta hít sâu một hơi, suy sụp ngã xuống mặt đất, ánh mắt đầy vẻ khiếp sợ.
"Người anh em này, chúng tôi không biết Nhiếp Vô Ưu ở đâu, cũng chưa từng gặp qua Nhiếp Vô Ưu, càng không biết khuôn mặt của cô ấy, chắc cậu tìm nhầm nơi rồi." Ông lão tóc hoa râm đáp.
Ý cười trên mặt người đàn ông yêu mị hơi cứng đờ, sắc mặt trở nên âm trầm: "Không nói đúng không?"
"Chúng tôi thật sự chưa từng gặp Nhiếp Vô Ưu!"
"Đã vậy thì phản đồ Nhiếp tộc như các người cũng không cần sống nữa." Người đàn ông yêu mị chậm rãi đứng dậy, ánh mắt ngập tràn sát ý.
"Hừ!" Ông lão tóc hoa râm tức giận hừ một tiếng: "Bọn tao có phải phản đồ Nhiếp tộc hay không cũng đâu liên quan tới mày, mày cho rằng chỉ bằng mày có thể đánh bại bọn tao hay sao?"
Vừa dứt lời, vài cường giả thế gia được huấn luyện nghiêm chỉnh nhảy lên phía trước, bao vây người đàn ông yêu mị.
"Không cần biết mày có lai lịch gì, hôm nay chắc chắn mày có đi không về, bỏ mạng tại đây!" Ánh mắt ông lão tóc hoa râm lạnh lẽo.
Vừa dứt lời, một con dao găm trượt từ cổ áo xuống tay của người đàn ông yêu mị.
"Xẹt!"
Chưa đến một giây, những cường giả đó đồng loạt ngã xuống đất, cổ họng từng người đều bị dao găm cắt đứt, máu tươi phun ra nhuộm đỏ cả một vùng.
"Không thể nào!" Ông lão hoảng sợ.
Trong lúc ông ta nói chuyện, người đàn ông yêu mị đã đến gần ông ta, đặt tay lên bả vai ông ta.
"Rốt cuộc mày là ai?!" Ông ta cả giận.
"Có thể gọi tôi là... Nhất Chi Hoa." Người đàn ông yêu mị nhẹ giọng cười.
"Nhất Chi Hoa..." Đồng tử ông ta chợt co rút, nhìn chằm chằm người đàn ông yêu mị, lắp bắp: "Cậu là... Châu Âu... Nhất Chi Hoa!"
Tương tự với danh tiếng Death Rose, độ khủng bố của Nhất Chi Hoa tuyệt đối không kém Death Rose chút nào!
Giống Death Rose, Nhất Chi Hoa đã sớm mai danh ẩn tích, lâu rồi chưa xuất hiện, có rất nhiều lời đồn đại rằng Nhất Chi Hoa đã sớm chết rồi.
Loại quái vật này sao lại tự dưng xuất hiện ở nước Z... Còn tìm bọn họ...
"Nếu ông đã không biết Nhiếp Vô Ưu ở đâu, vậy thì vĩnh biệt." Khóe môi Nhất Chi Hoa hơi cong lên, phác họa một nụ cười mê hoặc.
Vừa dứt lời, cùng với một trận tiếng bước chân, bốn người đàn ông chậm rãi đi vào đại sảnh cổ tộc.
"Ôi, đội trưởng đại nhân, anh đến rồi!" Nhìn thấy Nhiếp Vô Danh, vẻ lãnh khốc khát máu của Nhất Chi Hoa tản đi, thay vào đó là ánh mắt lấp lánh. Không quản ông lão kia nữa, anh ta làm bộ muốn nhào vào lòng Nhiếp Vô Danh.
"Cút!" Nhiếp Vô Danh không vui, quát.
"Ông xã... Đội trưởng ức hiếp em..." Nhất Chi Hoa nhìn về phía băng sơn mĩ nam đứng kế Nhiếp Vô Danh, ấm ức cáo trạng.
"Ông xã, anh nói một câu đi, một chữ cũng được." Thấy băng sơn mĩ nam không hề có phản ứng, Nhất Chi Hoa chu miệng.
"Cút." Băng sơn mĩ nam đảo mắt sang, lạnh lùng mở miệng.
Nhất Chi Hoa: "..."
Nhiếp Vô Danh nhìn về phía ông lão tóc hoa râm, nhàn nhạt lên tiếng: "Lần cuối cùng em gái tôi xuất hiện là ở nước Z, mà trong toàn bộ nước Z, người có năng lực khống chế em gái tôi cũng chỉ có chi nhánh phản đồ này. Nói, em gái tôi ở đâu?"
"Cậu... Cậu là ai?" Ông lão tóc hoa râm hoảng sợ đánh giá Nhiếp Vô Danh.
"Nhiếp Vô Danh." Nhiếp Vô Danh nói thẳng tên của mình.
"Cái... Cái gì... Nhiếp Vô Danh..." Ông ta hít sâu một hơi, suy sụp ngã xuống mặt đất, ánh mắt đầy vẻ khiếp sợ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.