Chương 22: Trình Lâm có chút bực bội
Tụ Trặc
19/09/2020
Editor: Chanh
Trình Lâm có chút bực bội, nữ sinh trước mặt đang làm trò mèo gì vậy?
Trường Lập An là trường tư nhân theo chuẩn hóa Quốc tế, chỉ có thành tích học tập xuất sắc thôi vẫn chưa đủ. Phát triển toàn diện về Đức - Trí - Thể* mới được xem là ưu tú.
*Đạo đức - Trí tuệ - Thể chất.
Trình Lâm vốn là cô gái học tập tốt, tố chất thể chất cũng tốt, lại rất đa tài đa nghệ.
Nếu không phải như thế, cô ta cũng không có dũng khí theo đuổi Cố Thừa. Dù sao cũng là học bá của khối, lại không phải là mọt sách, đẹp trai theo hướng có chút lưu manh, hư hỏng. Đối với con gái tuổi mười sáu, mười bảy mà nói, những nam sinh phản nghịch thế này lại có sức hấp dẫn khó cưỡng lại được.
Trình Lâm ra sân vốn là muốn thể hiện cho Cố Tần xem một chút, thể lực của cô rất tốt, vốn được mọi người khen là mạnh mẽ, trình độ bõng rổ cũng cao hơn so với đám nữ sinh ngu ngốc kia, đánh bóng vừa đẹp mắt lại tràn đầy hấp dẫn.
Cô ta đương nhiên là đủ tự tin, ai biết bỗng nhiên lại có người khác ra sân, sau đó lại bị nữ sinh này chèn ép thế cơ chứ!
Nữ sinh này nhanh nhẹn, thể chất nhìn qua so với cô ta có vẻ tốt hơn nhiều, rõ ràng người gầy như vậy, nhìn qua cũng không có chút lực nào.
Trình Lâm đã thử mấy lần, không phá được!!
Thời gian dần trôi qua, trận đấu của nam sinh bên kia đã dừng lại, hai thầy giáo cũng đứng xem chăm chú.
Nửa sân bên này, dù là nữ sinh đấu với nhau, nhưng trước mắt chỉ có hai người so tài, biến thành cuộc đấu cá nhân, 1 VS 1.
"Xảy ra chuyện gì đấy?" Các bạn học không rõ chuyện gì xì xào bán tán.
"Không biết nữa, nữ sinh bên ban một kia bỗng kẹp lấy Trình Lâm."
"Tớ biết tớ biết, vừa rồi nữ sinh ấy bị Từ Yến đụng ngã, sau đó Trình Lâm qua xin lỗi."
"Ớ, mắc mớ gì tới Trình Lâm?"
"Còn không phải là diễn trò hay sao? Rõ ràng là để cho Cố Thừa xem."
"... Xùy, lại giả bộ."
Trình Lâm càng lúc càng thấy đau đầu, bị Nguyên Yên chèn ép, người cô tiến không được lùi cũng không xong, chưa nói đến việc đẹp hay xấu, chơi tốt hay dở.
Nữ sinh này bị cái quái gì vậy?
Thứ Trình Lâm sợ không phải là bị Nguyên Yên đuổi, cô ta sợ nhất chính là đối đầu chính diện với Nguyên Yên. Hai tay Nguyên Yên mở ra, người khẽ nghiêng, nhưng đôi mắt vẫn chăm chú nhìn chằm chằm Trình Lâm.
Ánh mắt kia thật dọa người.
Nếu như hai người bọn họ là hai con sói trong rừng, Trình Lâm hoài nghi có phải mình đã đoạt miếng thịt từ miệng nữ sinh này hay không?
Trên sàn thi đấu, hai nữ sinh đã thấm mồ hôi. Ít có cô gái nào lại chơi bóng tốt hăng say thế, kĩ thuật lại tốt. Chưa kể đến lại còn là hai người đẹp của khối! Các nam sinh đã bắt đầu hú hét, huýt sáo cổ vũ nhiệt tình.
"Yên Yên! Yên Yên xông lênnn!!" Vương Triết điên cuồng giơ nắm đấm cổ vũ cho Nguyên Yên.
Cố Thừa hơi khó chịu, đá vào mông cu cậu một phát.
"Đừng cản tầm nhìn!" Cậu khẽ nói.
Vương Triết vội vàng xịch mông qua bên cạnh một chút, tiếp tục hét: "Yên Yên! Cướp bóng! Đúng đúng! Xông lên!"
Mặt Cố Thừa đen như đít nồi, ngồi nghe tên điên bên cạnh hét đến khàn cả cổ.
Cạch---!
Theo tiếng hít lạnh của Trình Lâm, Nguyên Yên và Trình Lâm đụng nhau kịch liệt. Trình Lâm bị Nguyên Yên trực tiếp đụng bay ra ngoài, tiếng thét chói tai vang lên, Nguyên Yên vẫn tiếp tục bỏ bóng vào rổ, đến khi bóng lọt lưới mới dừng lại.
Cả hội trường im lặng trong chốc lát, rồi bỗng bùng nổ.
Thật khó mà tin được trong cơ thể nhỏ bé thế lại ẩn chứa sức mạnh kinh người như vậy.
"Bạn ấy phạm quy!Thầy ơi! Phạm quy!" Trình Lâm ngồi dưới đất, thẹn quá hóa giận.
"Em không sao chứ?" Giáo viên ban bảy chạy tới, "Động tác của bạn ấy không phạm quy, ghi điểm tuyệt đối."
Đại đa số nữ sinh nếu gặp trường hợp như vậy sẽ tránh đi, nhưng nữ sinh kia lại trực tiếp đối đầu, không chút sợ hãi, như một con thú nhỏ nhe ra răng nanh sắc bén.
"Thật xin lỗi, là lỗi của tớ, tớ chạy hơi nhanh." Nguyên Yên chạy tới, đứng trước mặt Trình Lâm, đưa tay ra, "Tớ là lớp trưởng ban một Nguyên Yên, tớ thay mặt bản thân xin lỗi cậu."
Gì cơ? Hồi cấp một là giáo viên toán dạy văn cô bạn này à? Tự thay mặt bản thân xin lỗi là cái qué gì vậy? Giáo viên thể dục có chút không hiểu.
Trình Lâm nghẹn họng, lời này đương nhiên cô ta nghe hiểu. Nhìn cánh tay đang chìa ra kia, trên mặt cô ta vừa đỏ vừa xanh.
Thế nhưng Cố Thừa vẫn còn đang xem. Lúc nãy đã thất thố một lần rồi, giờ không thể mất mặt thêm lần nữa được. Cô ta cắn răng ôm hận nắm tay Nguyên Yên, vịn tay cô đứng lên. Vừa định buông tay, lại phát hiện không buông được --- nữ sinh này!!
Tay phải Nguyên Yên cầm tay Trình Lâm kéo cô ta dậy, tay trái thì vỗ vỗ bả vai: "Không sao chứ?"
Thái độ này của cô chọc Trình Lâm tức tím người. Chưa bao giờ cô ta gặp được một nữ sinh tâm cơ như vậy! Vốn nghĩ biểu diễn cho Cố Thừa xem, kết quả lại biến thành trò hề, chính mình còn trở thành cầu thang cho người khác giẫm đạp lên.
Trình Lâm nhìn sang, Cố Thừa đang ngồi trên ghế dài gần đó, túi chườm đá cậu cũng không đắp, nhìn chằm chằm về phía bên này.
Trình Lâm tức muốn xỉu, nhưng vẫn phải cắn răng cười nói: "Không có gì, hôm nay được đánh một trận rất sảng khoái. Hi vọng lần sau có thể được tiếp tục tranh tài với cậu."
"Tớ cũng vậy." Nguyên Yên cười ngọt ngào.
Trình Lâm hừ một tiếng, rút tay ra. Vì trước bị Nguyên Yên giữ chặt tay nên lần này cô ta dùng sức khá mạnh, kết quả không biết Nguyên Yên buông lỏng tay từ bao giờ, cô ta bị mất đà, người khẽ chúi về sau.
"Cậu không sao chứ?" Bạn thân của Trình Lâm chạy tới, còn tưởng cô ta bị thương.
Chỉ có trong lòng Trình Lâm mới rõ mình vừa bị nữ sinh này chơi một vố, hung hăng trừng một chút, nói câu "Không sao", rồi kéo tay bạn mình rời đi.
"A hiểu rồi ~ lớp trưởng đại nhân của chúng ta tuyệt quá nha!" Vương Triết tán thưởng.
Cố Thừa yên lặng nhìn Nguyên Yên, mắt khẽ lóe lên.
Qủa thực Nguyên Yên hoàn toàn không phạm quy. Cô rất hung ác! Thật sự là hiếm khi thấy nữ sinh nào chơi đòn hiểm ác như vậy.
Nanh vuốt của con mèo nhỏ này cũng có chút sắc bén đấy!
"Thừa ca, cậu cười gì thế?" Vương Triết nghi ngờ hỏi.
"... Liên quan gì đến cậu." Cố Thừa nhấc chân đạp cho cậu ta một cái.
Bọn Trương Hạc Nghiên cũng tiến tới vây quanh Nguyên Yên: "Yên Yên nhà ta lợi hại quá!"
Miêu Miêu nói: "Cậu xem như đã báo thù cho Hạc Nghiên rồi đấy."
"Xảy ra chuyện gì à?" Nguyên Yên hỏi.
"Con nhỏ Trình Lâm chơi xấu chứ sao!" Trương Hạc Nghiên nghiến răng nghiến lợi nói, "Trước đây bọn tớ có thi đấu một lần, cô ta dùng móng tay cào tớ, còn lât mặt một hai không nhận, tức chết tớ rồi! Tớ ban đầu nghĩ hôm nay sẽ báo thù, không nghĩ là cậu thế mà báo thù giúp tớ rồi."
"Cậu nói sớm tí nữa là tốt rồi." Nguyên Yên tiếc nuối, "Nói cho tớ sớm chút, tớ đã không buông tha cô ta dễ dàng vậy đâu."
"Được rồi được rồi, nhìn bộ dáng chật vật của cô ta hôm nay là tớ đã thấy hả dạ lắm rồi." Trương Hạc Nghiên vui vẻ nói.
Trình Lâm kia suốt ngày giả mù sa mưa, làm bộ làm tịch, luôn tự cho mình là lớn nhất, có phong độ nhất, là tiểu thư khuê các, xung quanh không ai sánh bằng. Hiếm khi thấy được cô ta thất thố một lần, thật đúng là cmn vui vẻ.
"Nguyên Yên, cậu giỏi thật đấy, cậu từng chơi qua bóng rổ à?"Miêu Miêu một mặt sùng bái hỏi.
"Không, thật ra tớ luyện Taekwondo cơ, bóng rổ thì chưa nghiêm túc học lần nào." Nguyên Yên cười cười nói.
Ít có nữ sinh nào hứng thú với bóng rổ, kỳ thật trình độ mọi người đều tương đương nhau, đều..... gà. Với tình huống này, Nguyên Yên với Trình Lâm so về thể lực. Trùng hợp là, thể lực của hai người lại tương đương nhau.
Vậy thì so về tố chất tâm lý đi, ai liều hơn người đó thắng!
Chuông tan học vang lên, hai ban lập tức tách ra về xếp hàng, sau đó giáo viên ra lệnh mới lục tục giải tán.
"Đi, đi tắm rửa thay quần áo." Miêu Miêu dắt tay Nguyên Yên.
Loa trường bỗng vang lên.
[Nhà trường thông báo: Mời lớp trưởng và lớp phó của tất cả các lớp sau khi tan học đến văn phòng hội học sinh nhận tài liệu kế hoạch về các hoạt động của Tháng Mười sắp tới. Xin nhắc lại...]
"Trường ta còn có hội học sinh à?" Nguyên Yên có chút ngạc nhiên. Trường công bình thường không có, cô tưởng chỉ có đại học mới có hội học sinh chứ?
"Có chứ, phạm vi hoạt động khá rộng đấy. Những hoạt động trong trường chủ yếu là do hội học sinh đứng ra tổ chức." Trương Hạc Nghiên phổ cập cho cô nàng.
Nguyên Yên đang muốn hỏi văn phòng hội học sinh ở đâu, bỗng nghe thấy tiếng Hoàng Vĩ vang lên "Nguyên Yên--!" sau đó chạy tới, "Chúng ta đi lấy thông báo rồi về thay quần áo hay là thay sạch sẽ rồi đi?"
Trương Hạc Nghiên, Miêu Miêu và Uông Phỉ đều ngơ ngác nhìn cậu ta. Nguyên Yên cũng ngập ngừng, sững sờ không nói nên lời.
Hoàng Vĩ còn ngờ ngợ nói: "Các cậu sao đấy, không phải thông báo bảo lớp trưởng với lớp phó... CMN!"
Cậu đột nhiên nhận ra!
"Con mẹ nó! Ông đây đã từ chức rồi! Ông đây được giải thoát rồi! Dọa mình hết hồn hà ~"Nói rồi nhảy chân sáo vui vẻ chạy đi.
Nguyên Yên lắc đầu ngao ngán.
Vừa quay đầu lại, cô nhìn thấy Cố Thừa.
Cố Thừa thấy cô nhìn qua, lập tức xoay người, dứt khoát bước đi!
"Các cậu đi trước đi! Cố Thừa, cậu đứng lại đó cho tớ!" Nguyên Yên không để ý tới bọn Trương Hạc Nghiên, nhấc chân đuổi theo.
Chạy vọt lên, luồn lách, xoay người, cường thế chặn đường lại!
"Lát nữa tắm xong thì chờ tớ trước cửa phòng thay đồ, chúng ta đi lên văn phòng." Nguyên Yên nói.
"Không đi." Cố Thừa không chút do dự.
Thần sắc nhàn nhạt, có chút lạnh lùng, trên trán còn có một cục u tim tím, trông rất buồn cười. Nguyên Yên cố gắng nhịn không để mình cười ra tiếng.
"Trường thông báo bảo lớp trưởng và lớp phó, nói cách khác là tớ với cậu đi!"
"Ai thích thì đi, tôi không đi." Cố Thừa khinh thường hừ một tiếng.
"Nhưng cậu là ban phó."
"Cậu có thể bãi chức vụ của tôi."
Bước chân Cố Thừa vẫn không dừng lại, Nguyên Yên cũng chỉ có thể chạy theo cậu. Cố Thừa chơi trò vô lại như này, nhất thời cô vẫn chưa nghĩ ra biện pháp đối phó, nhức hết cả đầu, bỗng gót chân khẽ lệch một cái --- bị một quả bóng ai đó chưa cất kĩ, vừa vặn lăn tới sau lưng cô.
Nguyên Yên khẽ "A" một tiếng nhỏ, người theo quán tính ngã về sau.
Vương Triết đã một lần tận mắt thấy thân thủ nhanh nhẹn của Cố Thừa. Nhưng mà trước đây là chứng kiến cảnh cậu ấy đánh nhau vừa nhanh vừa độc, còn lần này là ra tay làm anh hùng cứu mĩ nhân.
"Đi đứng cho đàng hoàng!"Mặt Cố Thừa đen thui, một tay nắm lấy tay Nguyên Yên, tay còn lại vòng ra sau lưng cô.
Vì không để cô ngã sấp xuống, vừa rồi trong chớp mắt đỡ lấy người cô, cậu dùng lực đem cô hướng vào trong ngực mình. Nguyên Yên bị cậu ôm vào ngực, tay bắt lấy vạt áo phía trước.
Có không ít học sinh từ từ đi qua vẫn chưa rời đi, nhìn thấy một màn này, vui vẻ huýt sáo trêu chọc.
Cố Thừa lập tức buông lỏng tay, nhưng Nguyên Yên lại không chịu buông ra.
"Buông tay." Lông mày Cố Thừa khẽ nhíu.
Thân thể hai người cách nhau quá gần, vừa rồi lại mới vận động mạnh, đổ rất nhiều mồ hôi. Thế mà mồ hôi của nữ sinh này... không khó ngửi chút nào. Chỉ là hơi thở so với bình thường thì gấp hơn một chút.
Nhưng sắc mặt Cố Thừa khẽ biến đổi. Hơi thở của Nguyên Yên hòa với một cỗ nhàn nhạt... là ảo giác của cậu sao?
"Tớ mặc kệ! Cố Thừa, bây giờ tớ đi tắm, lát nữa tớ muốn thấy mặt cậu!"Nguyên Yên nói xong, vung tay, chạy đuổi theo bọn Trương Hạc Nghiên.
Cố Thừa nhìn theo bóng lưng của cô, nói lớn: "Không đi!!"
"Đừng quên cậu là ban phó ---"
"Kệ ---"
Nhưng Nguyên Yên đã chạy xa, không trả lời lại cậu. Cố Thừa nghiến răng, quay về phòng thay đồ.
"Tớ mặc kệ, Cố Thừa, bây giờ tớ đi tắm, cậu tắm xong nằm trên giường chờ tớ nha~" Nguyên Triết uốn ẹo nhại theo.
Cố Thừa nhấc chân đạp cho cậu ta một phát!
Hừ! Thích thì tự mà đi! Cậu cũng không phải tự nguyện đảm nhiệm chức lớp phó này.
"Cố Thừa, sao còn chưa tắm?"
"Tới đây."
Trường tư quả thật điều kiện tốt hơn trường công nhiều, không chỉ có hàng quán đầy đủ mà còn có phòng thay đồ tắm rửa sạch sẽ rộng rãi. Điều kiện so với các phòng thể thao thông thường tốt hơn rất nhiều.
Nguyên Yên tắm rửa sạch sẽ xong xuôi, mang theo túi đựng đồ thể dục đi ra từ phòng thay đồ nữ, đã thấy thân ảnh cao to của một thanh niên đang đứng dựa vào tường, một chân duỗi thẳng, hai tay khoanh trước ngực, mặt lạnh, bộ dạng không mấy tình nguyện.
Đuôi mắt Nguyên Yên khẽ cong lên.
Trình Lâm có chút bực bội, nữ sinh trước mặt đang làm trò mèo gì vậy?
Trường Lập An là trường tư nhân theo chuẩn hóa Quốc tế, chỉ có thành tích học tập xuất sắc thôi vẫn chưa đủ. Phát triển toàn diện về Đức - Trí - Thể* mới được xem là ưu tú.
*Đạo đức - Trí tuệ - Thể chất.
Trình Lâm vốn là cô gái học tập tốt, tố chất thể chất cũng tốt, lại rất đa tài đa nghệ.
Nếu không phải như thế, cô ta cũng không có dũng khí theo đuổi Cố Thừa. Dù sao cũng là học bá của khối, lại không phải là mọt sách, đẹp trai theo hướng có chút lưu manh, hư hỏng. Đối với con gái tuổi mười sáu, mười bảy mà nói, những nam sinh phản nghịch thế này lại có sức hấp dẫn khó cưỡng lại được.
Trình Lâm ra sân vốn là muốn thể hiện cho Cố Tần xem một chút, thể lực của cô rất tốt, vốn được mọi người khen là mạnh mẽ, trình độ bõng rổ cũng cao hơn so với đám nữ sinh ngu ngốc kia, đánh bóng vừa đẹp mắt lại tràn đầy hấp dẫn.
Cô ta đương nhiên là đủ tự tin, ai biết bỗng nhiên lại có người khác ra sân, sau đó lại bị nữ sinh này chèn ép thế cơ chứ!
Nữ sinh này nhanh nhẹn, thể chất nhìn qua so với cô ta có vẻ tốt hơn nhiều, rõ ràng người gầy như vậy, nhìn qua cũng không có chút lực nào.
Trình Lâm đã thử mấy lần, không phá được!!
Thời gian dần trôi qua, trận đấu của nam sinh bên kia đã dừng lại, hai thầy giáo cũng đứng xem chăm chú.
Nửa sân bên này, dù là nữ sinh đấu với nhau, nhưng trước mắt chỉ có hai người so tài, biến thành cuộc đấu cá nhân, 1 VS 1.
"Xảy ra chuyện gì đấy?" Các bạn học không rõ chuyện gì xì xào bán tán.
"Không biết nữa, nữ sinh bên ban một kia bỗng kẹp lấy Trình Lâm."
"Tớ biết tớ biết, vừa rồi nữ sinh ấy bị Từ Yến đụng ngã, sau đó Trình Lâm qua xin lỗi."
"Ớ, mắc mớ gì tới Trình Lâm?"
"Còn không phải là diễn trò hay sao? Rõ ràng là để cho Cố Thừa xem."
"... Xùy, lại giả bộ."
Trình Lâm càng lúc càng thấy đau đầu, bị Nguyên Yên chèn ép, người cô tiến không được lùi cũng không xong, chưa nói đến việc đẹp hay xấu, chơi tốt hay dở.
Nữ sinh này bị cái quái gì vậy?
Thứ Trình Lâm sợ không phải là bị Nguyên Yên đuổi, cô ta sợ nhất chính là đối đầu chính diện với Nguyên Yên. Hai tay Nguyên Yên mở ra, người khẽ nghiêng, nhưng đôi mắt vẫn chăm chú nhìn chằm chằm Trình Lâm.
Ánh mắt kia thật dọa người.
Nếu như hai người bọn họ là hai con sói trong rừng, Trình Lâm hoài nghi có phải mình đã đoạt miếng thịt từ miệng nữ sinh này hay không?
Trên sàn thi đấu, hai nữ sinh đã thấm mồ hôi. Ít có cô gái nào lại chơi bóng tốt hăng say thế, kĩ thuật lại tốt. Chưa kể đến lại còn là hai người đẹp của khối! Các nam sinh đã bắt đầu hú hét, huýt sáo cổ vũ nhiệt tình.
"Yên Yên! Yên Yên xông lênnn!!" Vương Triết điên cuồng giơ nắm đấm cổ vũ cho Nguyên Yên.
Cố Thừa hơi khó chịu, đá vào mông cu cậu một phát.
"Đừng cản tầm nhìn!" Cậu khẽ nói.
Vương Triết vội vàng xịch mông qua bên cạnh một chút, tiếp tục hét: "Yên Yên! Cướp bóng! Đúng đúng! Xông lên!"
Mặt Cố Thừa đen như đít nồi, ngồi nghe tên điên bên cạnh hét đến khàn cả cổ.
Cạch---!
Theo tiếng hít lạnh của Trình Lâm, Nguyên Yên và Trình Lâm đụng nhau kịch liệt. Trình Lâm bị Nguyên Yên trực tiếp đụng bay ra ngoài, tiếng thét chói tai vang lên, Nguyên Yên vẫn tiếp tục bỏ bóng vào rổ, đến khi bóng lọt lưới mới dừng lại.
Cả hội trường im lặng trong chốc lát, rồi bỗng bùng nổ.
Thật khó mà tin được trong cơ thể nhỏ bé thế lại ẩn chứa sức mạnh kinh người như vậy.
"Bạn ấy phạm quy!Thầy ơi! Phạm quy!" Trình Lâm ngồi dưới đất, thẹn quá hóa giận.
"Em không sao chứ?" Giáo viên ban bảy chạy tới, "Động tác của bạn ấy không phạm quy, ghi điểm tuyệt đối."
Đại đa số nữ sinh nếu gặp trường hợp như vậy sẽ tránh đi, nhưng nữ sinh kia lại trực tiếp đối đầu, không chút sợ hãi, như một con thú nhỏ nhe ra răng nanh sắc bén.
"Thật xin lỗi, là lỗi của tớ, tớ chạy hơi nhanh." Nguyên Yên chạy tới, đứng trước mặt Trình Lâm, đưa tay ra, "Tớ là lớp trưởng ban một Nguyên Yên, tớ thay mặt bản thân xin lỗi cậu."
Gì cơ? Hồi cấp một là giáo viên toán dạy văn cô bạn này à? Tự thay mặt bản thân xin lỗi là cái qué gì vậy? Giáo viên thể dục có chút không hiểu.
Trình Lâm nghẹn họng, lời này đương nhiên cô ta nghe hiểu. Nhìn cánh tay đang chìa ra kia, trên mặt cô ta vừa đỏ vừa xanh.
Thế nhưng Cố Thừa vẫn còn đang xem. Lúc nãy đã thất thố một lần rồi, giờ không thể mất mặt thêm lần nữa được. Cô ta cắn răng ôm hận nắm tay Nguyên Yên, vịn tay cô đứng lên. Vừa định buông tay, lại phát hiện không buông được --- nữ sinh này!!
Tay phải Nguyên Yên cầm tay Trình Lâm kéo cô ta dậy, tay trái thì vỗ vỗ bả vai: "Không sao chứ?"
Thái độ này của cô chọc Trình Lâm tức tím người. Chưa bao giờ cô ta gặp được một nữ sinh tâm cơ như vậy! Vốn nghĩ biểu diễn cho Cố Thừa xem, kết quả lại biến thành trò hề, chính mình còn trở thành cầu thang cho người khác giẫm đạp lên.
Trình Lâm nhìn sang, Cố Thừa đang ngồi trên ghế dài gần đó, túi chườm đá cậu cũng không đắp, nhìn chằm chằm về phía bên này.
Trình Lâm tức muốn xỉu, nhưng vẫn phải cắn răng cười nói: "Không có gì, hôm nay được đánh một trận rất sảng khoái. Hi vọng lần sau có thể được tiếp tục tranh tài với cậu."
"Tớ cũng vậy." Nguyên Yên cười ngọt ngào.
Trình Lâm hừ một tiếng, rút tay ra. Vì trước bị Nguyên Yên giữ chặt tay nên lần này cô ta dùng sức khá mạnh, kết quả không biết Nguyên Yên buông lỏng tay từ bao giờ, cô ta bị mất đà, người khẽ chúi về sau.
"Cậu không sao chứ?" Bạn thân của Trình Lâm chạy tới, còn tưởng cô ta bị thương.
Chỉ có trong lòng Trình Lâm mới rõ mình vừa bị nữ sinh này chơi một vố, hung hăng trừng một chút, nói câu "Không sao", rồi kéo tay bạn mình rời đi.
"A hiểu rồi ~ lớp trưởng đại nhân của chúng ta tuyệt quá nha!" Vương Triết tán thưởng.
Cố Thừa yên lặng nhìn Nguyên Yên, mắt khẽ lóe lên.
Qủa thực Nguyên Yên hoàn toàn không phạm quy. Cô rất hung ác! Thật sự là hiếm khi thấy nữ sinh nào chơi đòn hiểm ác như vậy.
Nanh vuốt của con mèo nhỏ này cũng có chút sắc bén đấy!
"Thừa ca, cậu cười gì thế?" Vương Triết nghi ngờ hỏi.
"... Liên quan gì đến cậu." Cố Thừa nhấc chân đạp cho cậu ta một cái.
Bọn Trương Hạc Nghiên cũng tiến tới vây quanh Nguyên Yên: "Yên Yên nhà ta lợi hại quá!"
Miêu Miêu nói: "Cậu xem như đã báo thù cho Hạc Nghiên rồi đấy."
"Xảy ra chuyện gì à?" Nguyên Yên hỏi.
"Con nhỏ Trình Lâm chơi xấu chứ sao!" Trương Hạc Nghiên nghiến răng nghiến lợi nói, "Trước đây bọn tớ có thi đấu một lần, cô ta dùng móng tay cào tớ, còn lât mặt một hai không nhận, tức chết tớ rồi! Tớ ban đầu nghĩ hôm nay sẽ báo thù, không nghĩ là cậu thế mà báo thù giúp tớ rồi."
"Cậu nói sớm tí nữa là tốt rồi." Nguyên Yên tiếc nuối, "Nói cho tớ sớm chút, tớ đã không buông tha cô ta dễ dàng vậy đâu."
"Được rồi được rồi, nhìn bộ dáng chật vật của cô ta hôm nay là tớ đã thấy hả dạ lắm rồi." Trương Hạc Nghiên vui vẻ nói.
Trình Lâm kia suốt ngày giả mù sa mưa, làm bộ làm tịch, luôn tự cho mình là lớn nhất, có phong độ nhất, là tiểu thư khuê các, xung quanh không ai sánh bằng. Hiếm khi thấy được cô ta thất thố một lần, thật đúng là cmn vui vẻ.
"Nguyên Yên, cậu giỏi thật đấy, cậu từng chơi qua bóng rổ à?"Miêu Miêu một mặt sùng bái hỏi.
"Không, thật ra tớ luyện Taekwondo cơ, bóng rổ thì chưa nghiêm túc học lần nào." Nguyên Yên cười cười nói.
Ít có nữ sinh nào hứng thú với bóng rổ, kỳ thật trình độ mọi người đều tương đương nhau, đều..... gà. Với tình huống này, Nguyên Yên với Trình Lâm so về thể lực. Trùng hợp là, thể lực của hai người lại tương đương nhau.
Vậy thì so về tố chất tâm lý đi, ai liều hơn người đó thắng!
Chuông tan học vang lên, hai ban lập tức tách ra về xếp hàng, sau đó giáo viên ra lệnh mới lục tục giải tán.
"Đi, đi tắm rửa thay quần áo." Miêu Miêu dắt tay Nguyên Yên.
Loa trường bỗng vang lên.
[Nhà trường thông báo: Mời lớp trưởng và lớp phó của tất cả các lớp sau khi tan học đến văn phòng hội học sinh nhận tài liệu kế hoạch về các hoạt động của Tháng Mười sắp tới. Xin nhắc lại...]
"Trường ta còn có hội học sinh à?" Nguyên Yên có chút ngạc nhiên. Trường công bình thường không có, cô tưởng chỉ có đại học mới có hội học sinh chứ?
"Có chứ, phạm vi hoạt động khá rộng đấy. Những hoạt động trong trường chủ yếu là do hội học sinh đứng ra tổ chức." Trương Hạc Nghiên phổ cập cho cô nàng.
Nguyên Yên đang muốn hỏi văn phòng hội học sinh ở đâu, bỗng nghe thấy tiếng Hoàng Vĩ vang lên "Nguyên Yên--!" sau đó chạy tới, "Chúng ta đi lấy thông báo rồi về thay quần áo hay là thay sạch sẽ rồi đi?"
Trương Hạc Nghiên, Miêu Miêu và Uông Phỉ đều ngơ ngác nhìn cậu ta. Nguyên Yên cũng ngập ngừng, sững sờ không nói nên lời.
Hoàng Vĩ còn ngờ ngợ nói: "Các cậu sao đấy, không phải thông báo bảo lớp trưởng với lớp phó... CMN!"
Cậu đột nhiên nhận ra!
"Con mẹ nó! Ông đây đã từ chức rồi! Ông đây được giải thoát rồi! Dọa mình hết hồn hà ~"Nói rồi nhảy chân sáo vui vẻ chạy đi.
Nguyên Yên lắc đầu ngao ngán.
Vừa quay đầu lại, cô nhìn thấy Cố Thừa.
Cố Thừa thấy cô nhìn qua, lập tức xoay người, dứt khoát bước đi!
"Các cậu đi trước đi! Cố Thừa, cậu đứng lại đó cho tớ!" Nguyên Yên không để ý tới bọn Trương Hạc Nghiên, nhấc chân đuổi theo.
Chạy vọt lên, luồn lách, xoay người, cường thế chặn đường lại!
"Lát nữa tắm xong thì chờ tớ trước cửa phòng thay đồ, chúng ta đi lên văn phòng." Nguyên Yên nói.
"Không đi." Cố Thừa không chút do dự.
Thần sắc nhàn nhạt, có chút lạnh lùng, trên trán còn có một cục u tim tím, trông rất buồn cười. Nguyên Yên cố gắng nhịn không để mình cười ra tiếng.
"Trường thông báo bảo lớp trưởng và lớp phó, nói cách khác là tớ với cậu đi!"
"Ai thích thì đi, tôi không đi." Cố Thừa khinh thường hừ một tiếng.
"Nhưng cậu là ban phó."
"Cậu có thể bãi chức vụ của tôi."
Bước chân Cố Thừa vẫn không dừng lại, Nguyên Yên cũng chỉ có thể chạy theo cậu. Cố Thừa chơi trò vô lại như này, nhất thời cô vẫn chưa nghĩ ra biện pháp đối phó, nhức hết cả đầu, bỗng gót chân khẽ lệch một cái --- bị một quả bóng ai đó chưa cất kĩ, vừa vặn lăn tới sau lưng cô.
Nguyên Yên khẽ "A" một tiếng nhỏ, người theo quán tính ngã về sau.
Vương Triết đã một lần tận mắt thấy thân thủ nhanh nhẹn của Cố Thừa. Nhưng mà trước đây là chứng kiến cảnh cậu ấy đánh nhau vừa nhanh vừa độc, còn lần này là ra tay làm anh hùng cứu mĩ nhân.
"Đi đứng cho đàng hoàng!"Mặt Cố Thừa đen thui, một tay nắm lấy tay Nguyên Yên, tay còn lại vòng ra sau lưng cô.
Vì không để cô ngã sấp xuống, vừa rồi trong chớp mắt đỡ lấy người cô, cậu dùng lực đem cô hướng vào trong ngực mình. Nguyên Yên bị cậu ôm vào ngực, tay bắt lấy vạt áo phía trước.
Có không ít học sinh từ từ đi qua vẫn chưa rời đi, nhìn thấy một màn này, vui vẻ huýt sáo trêu chọc.
Cố Thừa lập tức buông lỏng tay, nhưng Nguyên Yên lại không chịu buông ra.
"Buông tay." Lông mày Cố Thừa khẽ nhíu.
Thân thể hai người cách nhau quá gần, vừa rồi lại mới vận động mạnh, đổ rất nhiều mồ hôi. Thế mà mồ hôi của nữ sinh này... không khó ngửi chút nào. Chỉ là hơi thở so với bình thường thì gấp hơn một chút.
Nhưng sắc mặt Cố Thừa khẽ biến đổi. Hơi thở của Nguyên Yên hòa với một cỗ nhàn nhạt... là ảo giác của cậu sao?
"Tớ mặc kệ! Cố Thừa, bây giờ tớ đi tắm, lát nữa tớ muốn thấy mặt cậu!"Nguyên Yên nói xong, vung tay, chạy đuổi theo bọn Trương Hạc Nghiên.
Cố Thừa nhìn theo bóng lưng của cô, nói lớn: "Không đi!!"
"Đừng quên cậu là ban phó ---"
"Kệ ---"
Nhưng Nguyên Yên đã chạy xa, không trả lời lại cậu. Cố Thừa nghiến răng, quay về phòng thay đồ.
"Tớ mặc kệ, Cố Thừa, bây giờ tớ đi tắm, cậu tắm xong nằm trên giường chờ tớ nha~" Nguyên Triết uốn ẹo nhại theo.
Cố Thừa nhấc chân đạp cho cậu ta một phát!
Hừ! Thích thì tự mà đi! Cậu cũng không phải tự nguyện đảm nhiệm chức lớp phó này.
"Cố Thừa, sao còn chưa tắm?"
"Tới đây."
Trường tư quả thật điều kiện tốt hơn trường công nhiều, không chỉ có hàng quán đầy đủ mà còn có phòng thay đồ tắm rửa sạch sẽ rộng rãi. Điều kiện so với các phòng thể thao thông thường tốt hơn rất nhiều.
Nguyên Yên tắm rửa sạch sẽ xong xuôi, mang theo túi đựng đồ thể dục đi ra từ phòng thay đồ nữ, đã thấy thân ảnh cao to của một thanh niên đang đứng dựa vào tường, một chân duỗi thẳng, hai tay khoanh trước ngực, mặt lạnh, bộ dạng không mấy tình nguyện.
Đuôi mắt Nguyên Yên khẽ cong lên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.