Khi Hoàng Đế Xuyên Tới: Cô Dâu Thứ Chín Của Tịch Gia!
Chương 30
Nguyệt Y Y
01/04/2023
"Anh biết Hồng Liên sao?"
Phan Việt Vân quay người lại nhìn Tử Sở Tuyên. Lúc này anh ta mới chú ý đến cô.
Cô gái này nhìn quen quen,hình như đã từng nhìn thấy rồi thì phải?
"Phải! Cô cũng biết nó à?"
"Lăng Huyên!"
Tử Sở Tuyên nhàn nhạt nói ra hai chữ. Tuy chỉ là hai chữ nhưng Phan Việt Vân nghe thấy hai chữ này lại vô cùng kích động. Vội vàng tiến đến không nhịn được mà nắm chặt lấy vai cô hỏi.
"Cô biết Lăng Huyên? Không lẽ cô...!"
Cũng tới từ nơi đó?!
"Đau!"
Bị mù hay sao mà không nhìn thấy cô đang bị thương?
Tịch Mặc Thương kéo Phan Việt Vân ra, tức giận nói.
"Phan Việt Vân, rảnh rỗi thì sử lý chuyện trước mặt đi!"
Hai người bọn họ đang nói cái gì vậy? Lăng Huyên là tên nào?
"Xin lỗi! Là do tôi quá kích động!"
Gặp được đồng hương sao có thể không kích động được chứ?
Phan Việt Vân lau vết máu bị dính trên tay, điều chỉnh lại cảm xúc.
"Xin chào, tôi tên Phan Việt Vân! Cô bị thương rồi, để xin lỗi chuyện vừa nãy, để tôi đưa cô tới bệnh viện. Toàn bộ tiền viện phí tôi sẽ trả!"
Phan Việt Vân muốn tiến lên đỡ cô đi, một cánh tay chặn anh ta lại.
Đôi mắt Tịch Mặc Thương âm u nhìn Phan Việt Vân như muốn giết anh ta. Phan Việt Vân không khỏi giật mình.
Mình đâu có chọc giận ôn thần này, ánh mắt đó là sao?
"Không cần anh phí tâm! Đích thân tôi sẽ đưa cô ấy đến bệnh viện!"
"Tịch Tổng, thời gian của anh rất bận, sao có thời gian được!"
"Không! Tôi rất rảnh!"
Tên Tịch Mặc Thương này hôm nay bị cửa kẹp đầu à?
Đừng nói là Phan Việt Vân những ngươi khác đều có chung suy nghĩ này. Nhưng không ai dám nói ra, sợ bạn thân sẽ chọc giận tôn đại thần này.
"Này, nói thật tôi không cần các ngươi đưa đi đâu! Đợi các người quyết định xem ai đưa tôi đi bệnh viện, chưa quyết định xong chỉ sợ tôi đã mấy máu mà chết rồi đấy!"
Vài phút sau, Tử Sở Tuyên thở dài một hơi. Cuối cùng thì cũng có thể đi sử lý vết thương. Bất quá, hai cái người ngồi bên cạnh cô là sao?
Tần Phong lái xe chờ cô đi. Nhưng ngồi bên cạnh cô lại chính là Tịch Mặc Thương và Phan Việt Vân. Tử Sở Tuyên bị kẹt ở giữa bọn họ.
Vết thương đã được xử lý sơ quá để ngăn máu chảy, hiện tại chỉ cần đến bệnh viện lấy đạn ra nữa là không có việc gì.
"Đây là danh thiếp của tôi, trên có ghi số điện thoại của tôi. Nhớ sau khi về nhất định phải gọi cho tôi đấy!"
Phan Việt Vân từ túi áo phụ lấy ra một tấm danh thiếp đưa cho Tử Sở Tuyên. Cô chỉ vừa nhìn thoáng qua thì tấm danh thiếp liền biến mất khỏi tay.
"Tịch Mặc Thương, anh làm gì đó?"
"Thứ này có gì đẹp, cô thích tôi cho cô một đống!"
Tần Phong không dám nghe bọn họ nói chuyện, mắt nhìn thẳng tập trung lái xe.
Sao anh ta không biết Tịch Tổng còn có tính ấu trĩ như vậy đấy.
"Không sao!Lát tôi đưa cho cô cái khác!"
Tử Sở Tuyên liếc Tịch Mặc Thương một cái. Cô cũng không biết rốt cuộc người chồng trên danh nghĩa này của mình đang nghĩ cái gì.
Rõ ràng là luôn, không phải nói là rất lạnh lùng, nhưng chỉ cần nhìn thấy cô lại gần người khác giới thì sẽ có mặt phá hoại lúc đang nói chuyện.
Đây là sợ cô ra ngoài vụng trộm làm mất mặt anh ta sao? Nhưng mà người chán ghét phụ nữ như Tịch Mặc Thương mà cũng sợ chuyện này?
Cũng đúng, cho dù là trên danh nghĩ nhưng nếu thật sự có chuyện như vậy mà bị người khác biết chắc chắn sẽ bị cười nhạo.
Đi xe mất tầm 15 phút là tới bệnh viện gần nhất. Tử Sở Tuyên được mấy y tá giúp kiểm tra vết thương, sau đó tiêm thuốc tê rồi làm tiểu phẫu lấy đạn ra.
Mới tới đây chưa đầy một tháng mà đã thành ra thế này. Cứ tưởng có thể nhanh chóng xử lý cái tên xấu xí đó mà không bị tổn hại gì, ai ngờ được bản thân cũng bị thương.
Xem ra là cô đã quá tự tin vào bản thân, và bị thương thành như vậy chính là kết cục.
Sư phụ luôn dậy cô phải biết khiêm tốn, tự tin là tốt nhưng không được để nó chuyển hóa thành ngạo mạn tới mức không coi người khác ra. Nếu không biết dùng sự tự tin đúng chỗ, kết cục chỉ có thất bại.
Vậy mà lúc nãy cô đã để cho sự tự tin thái quá của mình làm mờ mắt đặt cược tính mạng.
Hóa ra mất đi nội lực, cô cũng chỉ giống người bình thường mà thôi. So với nhiều người cô còn kém rất nhiều!
Vừa rồi nếu như cô giết tên kia thất bại người chết chỉ có là cô!
Tịch Mặc Thương tất nhiên sẽ không ra tay giúp cô. Theo cô thấy, người mong cô chết nhất chính là anh ta!
Phan Việt Vân quay người lại nhìn Tử Sở Tuyên. Lúc này anh ta mới chú ý đến cô.
Cô gái này nhìn quen quen,hình như đã từng nhìn thấy rồi thì phải?
"Phải! Cô cũng biết nó à?"
"Lăng Huyên!"
Tử Sở Tuyên nhàn nhạt nói ra hai chữ. Tuy chỉ là hai chữ nhưng Phan Việt Vân nghe thấy hai chữ này lại vô cùng kích động. Vội vàng tiến đến không nhịn được mà nắm chặt lấy vai cô hỏi.
"Cô biết Lăng Huyên? Không lẽ cô...!"
Cũng tới từ nơi đó?!
"Đau!"
Bị mù hay sao mà không nhìn thấy cô đang bị thương?
Tịch Mặc Thương kéo Phan Việt Vân ra, tức giận nói.
"Phan Việt Vân, rảnh rỗi thì sử lý chuyện trước mặt đi!"
Hai người bọn họ đang nói cái gì vậy? Lăng Huyên là tên nào?
"Xin lỗi! Là do tôi quá kích động!"
Gặp được đồng hương sao có thể không kích động được chứ?
Phan Việt Vân lau vết máu bị dính trên tay, điều chỉnh lại cảm xúc.
"Xin chào, tôi tên Phan Việt Vân! Cô bị thương rồi, để xin lỗi chuyện vừa nãy, để tôi đưa cô tới bệnh viện. Toàn bộ tiền viện phí tôi sẽ trả!"
Phan Việt Vân muốn tiến lên đỡ cô đi, một cánh tay chặn anh ta lại.
Đôi mắt Tịch Mặc Thương âm u nhìn Phan Việt Vân như muốn giết anh ta. Phan Việt Vân không khỏi giật mình.
Mình đâu có chọc giận ôn thần này, ánh mắt đó là sao?
"Không cần anh phí tâm! Đích thân tôi sẽ đưa cô ấy đến bệnh viện!"
"Tịch Tổng, thời gian của anh rất bận, sao có thời gian được!"
"Không! Tôi rất rảnh!"
Tên Tịch Mặc Thương này hôm nay bị cửa kẹp đầu à?
Đừng nói là Phan Việt Vân những ngươi khác đều có chung suy nghĩ này. Nhưng không ai dám nói ra, sợ bạn thân sẽ chọc giận tôn đại thần này.
"Này, nói thật tôi không cần các ngươi đưa đi đâu! Đợi các người quyết định xem ai đưa tôi đi bệnh viện, chưa quyết định xong chỉ sợ tôi đã mấy máu mà chết rồi đấy!"
Vài phút sau, Tử Sở Tuyên thở dài một hơi. Cuối cùng thì cũng có thể đi sử lý vết thương. Bất quá, hai cái người ngồi bên cạnh cô là sao?
Tần Phong lái xe chờ cô đi. Nhưng ngồi bên cạnh cô lại chính là Tịch Mặc Thương và Phan Việt Vân. Tử Sở Tuyên bị kẹt ở giữa bọn họ.
Vết thương đã được xử lý sơ quá để ngăn máu chảy, hiện tại chỉ cần đến bệnh viện lấy đạn ra nữa là không có việc gì.
"Đây là danh thiếp của tôi, trên có ghi số điện thoại của tôi. Nhớ sau khi về nhất định phải gọi cho tôi đấy!"
Phan Việt Vân từ túi áo phụ lấy ra một tấm danh thiếp đưa cho Tử Sở Tuyên. Cô chỉ vừa nhìn thoáng qua thì tấm danh thiếp liền biến mất khỏi tay.
"Tịch Mặc Thương, anh làm gì đó?"
"Thứ này có gì đẹp, cô thích tôi cho cô một đống!"
Tần Phong không dám nghe bọn họ nói chuyện, mắt nhìn thẳng tập trung lái xe.
Sao anh ta không biết Tịch Tổng còn có tính ấu trĩ như vậy đấy.
"Không sao!Lát tôi đưa cho cô cái khác!"
Tử Sở Tuyên liếc Tịch Mặc Thương một cái. Cô cũng không biết rốt cuộc người chồng trên danh nghĩa này của mình đang nghĩ cái gì.
Rõ ràng là luôn, không phải nói là rất lạnh lùng, nhưng chỉ cần nhìn thấy cô lại gần người khác giới thì sẽ có mặt phá hoại lúc đang nói chuyện.
Đây là sợ cô ra ngoài vụng trộm làm mất mặt anh ta sao? Nhưng mà người chán ghét phụ nữ như Tịch Mặc Thương mà cũng sợ chuyện này?
Cũng đúng, cho dù là trên danh nghĩ nhưng nếu thật sự có chuyện như vậy mà bị người khác biết chắc chắn sẽ bị cười nhạo.
Đi xe mất tầm 15 phút là tới bệnh viện gần nhất. Tử Sở Tuyên được mấy y tá giúp kiểm tra vết thương, sau đó tiêm thuốc tê rồi làm tiểu phẫu lấy đạn ra.
Mới tới đây chưa đầy một tháng mà đã thành ra thế này. Cứ tưởng có thể nhanh chóng xử lý cái tên xấu xí đó mà không bị tổn hại gì, ai ngờ được bản thân cũng bị thương.
Xem ra là cô đã quá tự tin vào bản thân, và bị thương thành như vậy chính là kết cục.
Sư phụ luôn dậy cô phải biết khiêm tốn, tự tin là tốt nhưng không được để nó chuyển hóa thành ngạo mạn tới mức không coi người khác ra. Nếu không biết dùng sự tự tin đúng chỗ, kết cục chỉ có thất bại.
Vậy mà lúc nãy cô đã để cho sự tự tin thái quá của mình làm mờ mắt đặt cược tính mạng.
Hóa ra mất đi nội lực, cô cũng chỉ giống người bình thường mà thôi. So với nhiều người cô còn kém rất nhiều!
Vừa rồi nếu như cô giết tên kia thất bại người chết chỉ có là cô!
Tịch Mặc Thương tất nhiên sẽ không ra tay giúp cô. Theo cô thấy, người mong cô chết nhất chính là anh ta!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.