Khi Hoàng Đế Xuyên Tới: Cô Dâu Thứ Chín Của Tịch Gia!
Chương 76
Nguyệt Y Y
11/05/2023
Tử Sở Tuyên vừa bước ra khỏi cửa liền quay lại. Tử Thiên Hữu đang xếp lại cờ, không có nhìn cô mà chỉ nhàn nhạt hỏi.
“Quên gì sao?”
“Gia gia, ông cũng sống ở đây cả trăm năm rồi, từng nhìn thấy mặt Kim Phu Nhân hay chưa?”
“Thấy rồi!”
“Vậy có thể họa ra được hay không?”
“Ta già rồi, không nhớ nỗi nữa!”
Tử Sở Tuyên sao có thể tin lời này. Cô mới không tin là không lấy được thứ cô muốn.
“Cháu dạo này có chút mệt, Tử Gia giao lại cho ông vậy!”
“Này, ranh con, ai chơi vậy!”
Nghe thấy Tử Sở Tuyên muốn vứt công việc lại muốn chạy, Tử Thiên Hữu lập tức trở lên gắt gỏng. Bộ râu bạc phơ như muốn vểnh lên vì tức giận.
“Họa người thôi, lão tử làm được!”
Vài tiếng sau, trên tay Tử Sở Tuyên đã có thêm một bức tranh bước ra khỏi đó. Có thể thấy sắc mặt cô không thay đổi quá nhiều nhưng khí tức âm trầm quanh người đã bán đứng. Lấy ra chiếc bật lửa từ trong túi, không chút thương tiếc đốt công sức mấy tiếng của Tử Thiên Hữu.
Nhìn ngọn lửa nhỏ đang bập bùng rồi nhanh chóng vụt tắt, Tử Sở Tuyên sắc mặt lạnh tanh bước đi, gọi người tới chuẩn bị lễ phục.
Sắp tới, cô còn phải tới Kim Gia dự tiệc nữa chứ!
Cục cảnh sát.
Phan Việt Vân đang đau đầu vì phải xử lý một đống chuyện do Du Thi Cảnh gây ra. Hai người bọn họ có thể nói thế nào nhỉ, vừa cùng thuyền vừa không cùng thuyền. Cùng thuyền là vì đều có liên quan tới Tử Sở Tuyên, còn không cùng thuyền là vì từ lâu đã là kẻ thù. Mối quan hệ này thật sự khiến người ta đau đầu.
Tiếng chuông điện thoại reo lên, trên màn hình hiện lên ba chữ Tử Sở Tuyên. Mày hơi nhíu lại, cuối cùng vẫn quyết định ra ngoài nghe máy.
“Gọi tôi có chuyện gì?”
“Kim Gia có gửi thiệp cho anh chứ?”
Phan Việt Vân cụp mắt, trong lòng không ngừng suy đoán xem Tử Sở Tuyên hỏi vấn đề này làm gì.
“Có!”
“Bên trên nội dung ghi muốn mỗi người đến dự dẫn theo bạn nhảy, không biết là anh đã tìm được người chưa? Nếu chưa tìm được, thấy tôi thế nào?”
Ngày sinh nhật Kim Như Thuần rất nhanh đã tới, rất nhiều nhân vật có máu mặt ở Đế Đô đều được mời. Bữa tiệc được tổ chức tại chính tòa khách sạn cao cấp thuộc quyền sở hữu của Kim Gia ở trên tầm cao nhất.
Từng chiếc xe đắt đỏ lần lượt đậu trước cửa, một loạt thiên kim tiểu thư danh môn, cậu ấm cô chiêu khoác lên mình những bộ lễ phục đắt đỏ bước xuống chiếc xe của mình.
Một chiếc xe Ferrari LaFerrari màu rượu vang đỏ dừng lại, ngay lập tức thu hút ưu chú ý của mọi người. Không ít người chủ nhân sở hữu chiếc xe này, lập tức tiến lên phía trước chờ người trong xe xuống chào hỏi.
Phan Việt Vân từ trên xe bước xuống, vẻ ngoài anh tuấn khoác lên mình bộ âu phục màu bạc, tóc vuốt ngược không biết đã đón tim biết bao nhiêu thiếu nữ có mặt ở đây.
“Phan Thiếu, thật không ngờ người đại điện Phan Gia hôm nay lại là anh. Hân hạnh!”
Đối mặt với những lời chào xã giao, Phan Việt Vân chỉ chào cho có lệ. Gật đầu coi như đáp lời, đi tới bên phía cửa của ghế lái phụ mở cửa. Mọi người đều tò mò nhìn qua. Ai cũng rõ hôm nay mỗi người đều phải dẫn bạn nhảy tới, không biết cô gái nào may mắn trở thành bạn nhảy của Phan Thiếu đây?
Cửa xe vừa được mở ra, Phan Việt Vân đưa tay ra hướng vào phía trong xe, một bàn tay thon dài từ bên trong thò ra đặt lên tay Phan Việt Vân. Chiếc giày cao gót màu bạc được đính đá tinh xảo chạm xuất đất, người trong xe từ từ lộ điện.
Cô gái mặc một chiếc đầm dạ hội trễ vai màu xám nhạt đần xuống phần chân váy, để lộ ra xương quai xanh. Khác với giày, trên đầm không có đính kết bất cứ viên đá nào mang lại cảm giác bồng bềnh, mềm mại. Tóc được tết nửa đầu gắn thêm phụ hiện hình hoa nguyệt quế. Trang điểm rất nhẹ nhàng nhưng không vì thế mà trở lên nhạt nhòa.
Công chúa từ trong truyện cổ tích bước ra sao?
Tử Sở Tuyên trên mặt giữ một nụ cười nhẹ. Ngoài mặt thì như vậy nhưng trong lòng đã sớm đem người chuẩn bị lễ phục ra mắng vạn lần.
Không phải đã nói chuẩn bị đầm đơn giản rồi sao, đưa cô cái đầm dài thế này bảo cô làm sao mà di chuyển dễ dàng được. Còn cái đôi dày này nữa, đau chân thấy mẹ!
Bàn tay nắm chặt lấy tay Phan Việt Vân, cố gắng giữ thăng bằng khi đi trên đôi cao gót 10cm. Phan Việt Vân nhận ra sự khác thường của cô, cũng rất phối hợp, hạ giọng nói nhỏ.
“Cô còn ổn đi?”
“Vẫn còn rất ổn!”
Hai người đi vào trong, không quản những người xung quanh. Cách đó khoảng vài mét có một chiếc xe nhìn có vẻ bình thường đang đậu. Người bên trong xe nhìn hai người đã đi vào bên trong, khẽ mở miệng nói.
“Chờ sau khi buổi tiệc kết thúc, mời cô gái kia tới đây!”
“Rõ, Tịch Tổng!”
“Quên gì sao?”
“Gia gia, ông cũng sống ở đây cả trăm năm rồi, từng nhìn thấy mặt Kim Phu Nhân hay chưa?”
“Thấy rồi!”
“Vậy có thể họa ra được hay không?”
“Ta già rồi, không nhớ nỗi nữa!”
Tử Sở Tuyên sao có thể tin lời này. Cô mới không tin là không lấy được thứ cô muốn.
“Cháu dạo này có chút mệt, Tử Gia giao lại cho ông vậy!”
“Này, ranh con, ai chơi vậy!”
Nghe thấy Tử Sở Tuyên muốn vứt công việc lại muốn chạy, Tử Thiên Hữu lập tức trở lên gắt gỏng. Bộ râu bạc phơ như muốn vểnh lên vì tức giận.
“Họa người thôi, lão tử làm được!”
Vài tiếng sau, trên tay Tử Sở Tuyên đã có thêm một bức tranh bước ra khỏi đó. Có thể thấy sắc mặt cô không thay đổi quá nhiều nhưng khí tức âm trầm quanh người đã bán đứng. Lấy ra chiếc bật lửa từ trong túi, không chút thương tiếc đốt công sức mấy tiếng của Tử Thiên Hữu.
Nhìn ngọn lửa nhỏ đang bập bùng rồi nhanh chóng vụt tắt, Tử Sở Tuyên sắc mặt lạnh tanh bước đi, gọi người tới chuẩn bị lễ phục.
Sắp tới, cô còn phải tới Kim Gia dự tiệc nữa chứ!
Cục cảnh sát.
Phan Việt Vân đang đau đầu vì phải xử lý một đống chuyện do Du Thi Cảnh gây ra. Hai người bọn họ có thể nói thế nào nhỉ, vừa cùng thuyền vừa không cùng thuyền. Cùng thuyền là vì đều có liên quan tới Tử Sở Tuyên, còn không cùng thuyền là vì từ lâu đã là kẻ thù. Mối quan hệ này thật sự khiến người ta đau đầu.
Tiếng chuông điện thoại reo lên, trên màn hình hiện lên ba chữ Tử Sở Tuyên. Mày hơi nhíu lại, cuối cùng vẫn quyết định ra ngoài nghe máy.
“Gọi tôi có chuyện gì?”
“Kim Gia có gửi thiệp cho anh chứ?”
Phan Việt Vân cụp mắt, trong lòng không ngừng suy đoán xem Tử Sở Tuyên hỏi vấn đề này làm gì.
“Có!”
“Bên trên nội dung ghi muốn mỗi người đến dự dẫn theo bạn nhảy, không biết là anh đã tìm được người chưa? Nếu chưa tìm được, thấy tôi thế nào?”
Ngày sinh nhật Kim Như Thuần rất nhanh đã tới, rất nhiều nhân vật có máu mặt ở Đế Đô đều được mời. Bữa tiệc được tổ chức tại chính tòa khách sạn cao cấp thuộc quyền sở hữu của Kim Gia ở trên tầm cao nhất.
Từng chiếc xe đắt đỏ lần lượt đậu trước cửa, một loạt thiên kim tiểu thư danh môn, cậu ấm cô chiêu khoác lên mình những bộ lễ phục đắt đỏ bước xuống chiếc xe của mình.
Một chiếc xe Ferrari LaFerrari màu rượu vang đỏ dừng lại, ngay lập tức thu hút ưu chú ý của mọi người. Không ít người chủ nhân sở hữu chiếc xe này, lập tức tiến lên phía trước chờ người trong xe xuống chào hỏi.
Phan Việt Vân từ trên xe bước xuống, vẻ ngoài anh tuấn khoác lên mình bộ âu phục màu bạc, tóc vuốt ngược không biết đã đón tim biết bao nhiêu thiếu nữ có mặt ở đây.
“Phan Thiếu, thật không ngờ người đại điện Phan Gia hôm nay lại là anh. Hân hạnh!”
Đối mặt với những lời chào xã giao, Phan Việt Vân chỉ chào cho có lệ. Gật đầu coi như đáp lời, đi tới bên phía cửa của ghế lái phụ mở cửa. Mọi người đều tò mò nhìn qua. Ai cũng rõ hôm nay mỗi người đều phải dẫn bạn nhảy tới, không biết cô gái nào may mắn trở thành bạn nhảy của Phan Thiếu đây?
Cửa xe vừa được mở ra, Phan Việt Vân đưa tay ra hướng vào phía trong xe, một bàn tay thon dài từ bên trong thò ra đặt lên tay Phan Việt Vân. Chiếc giày cao gót màu bạc được đính đá tinh xảo chạm xuất đất, người trong xe từ từ lộ điện.
Cô gái mặc một chiếc đầm dạ hội trễ vai màu xám nhạt đần xuống phần chân váy, để lộ ra xương quai xanh. Khác với giày, trên đầm không có đính kết bất cứ viên đá nào mang lại cảm giác bồng bềnh, mềm mại. Tóc được tết nửa đầu gắn thêm phụ hiện hình hoa nguyệt quế. Trang điểm rất nhẹ nhàng nhưng không vì thế mà trở lên nhạt nhòa.
Công chúa từ trong truyện cổ tích bước ra sao?
Tử Sở Tuyên trên mặt giữ một nụ cười nhẹ. Ngoài mặt thì như vậy nhưng trong lòng đã sớm đem người chuẩn bị lễ phục ra mắng vạn lần.
Không phải đã nói chuẩn bị đầm đơn giản rồi sao, đưa cô cái đầm dài thế này bảo cô làm sao mà di chuyển dễ dàng được. Còn cái đôi dày này nữa, đau chân thấy mẹ!
Bàn tay nắm chặt lấy tay Phan Việt Vân, cố gắng giữ thăng bằng khi đi trên đôi cao gót 10cm. Phan Việt Vân nhận ra sự khác thường của cô, cũng rất phối hợp, hạ giọng nói nhỏ.
“Cô còn ổn đi?”
“Vẫn còn rất ổn!”
Hai người đi vào trong, không quản những người xung quanh. Cách đó khoảng vài mét có một chiếc xe nhìn có vẻ bình thường đang đậu. Người bên trong xe nhìn hai người đã đi vào bên trong, khẽ mở miệng nói.
“Chờ sau khi buổi tiệc kết thúc, mời cô gái kia tới đây!”
“Rõ, Tịch Tổng!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.