Chương 10
Fly
30/05/2013
Trà lâu Tĩnh,
- Sư phụ a, ra đây!!!!!!!!! -cô hét lên
- Đây đây đây, có chuyện gì. -Lãnh Ngạo xoa xoa cái lỗ tai bước ra
- Mặc Đình, chào sư phụ của tỷ nào. -cô mỉm cười ôn nhu
- Chào thúc thúc. -Mặc Đình ngoan ngoãn khoanh tay cúi người chào
- Ai nha, dễ thương quá. Ngươi kiếm ở đâu ra vậy. -Lãnh Ngạo reo lên, ôm chầm Mặc Đình
- Ta cứu nó từ tay cha nó. Buông nó ra a. -cô vừa nói vừa gỡ Lãnh Ngạo ra khỏi Mặc Đình
- Đồ đệ a, ngươi thật ích kỉ nga, ta muốn ôm nó tí xíu cũng không được.
- Ai ai ai, vào chuyện chính. Sau này sẽ có lúc ta nhờ Mặc Đình tới đưa tin, cho nên ngươi giới thiệu Mặc Đình với mọi người thôi.
- À. Đi theo ta. -Lãnh Ngạo đưa 2 người vào trong
- Mà này, ngươi suốt ngày đeo cái miếng da giả đó không thấy mệt sao, đây là nhà ngươi, ngươi có thể gỡ ra chứ. -Lãnh Ngạo càu nhàu
- Rồi, rồi, ngươi thật là niều chuyện a sư phụ.
Mặc Đình nghe không hiểu gì cả, chỉ thấy tỷ tỷ của mình gỡ 1 cái miếng da trên mặt. Không còn thấy vị tỷ tỷ dung mạo bình thường kia nữa, mà thay vào đó là 1 trang tuyệt sắc. Nói cô là đệ nhất mĩ nữ kinh thành có chút ủy khuất cho cô. (Fly: taz quăng boom đây, pà con né nào....) Mặc Đình kinh ngạc nhìn cô
- Ngốc, muốn học không? Tỷ sẽ dạy ngươi. -cô mỉm cười xoa xoa đầu Mặc Đình.
- Thật sao.
- Thật, tỷ có gạt ngươi bao giờ chưa?
- Hì hì.
Lãnh Ngạo không nói gì tiếp tục dẫn đường. Đi qua dãy hành lang ngoằn nghoèo, hắn dừng lại trước 1 bức tường, mò mẫm. Ầm 1 cái, dưới sàn hiện ra 1 cái hố hình vuông, khá rộng. Lãnh Ngạo nhảy xuống, cô m6 theo Mặc Đình nhảy xuống theo.
Phía dưới sáng rực. Lãnh Ngạo vỗ tay 2 cái. Chừng 20 người mặc hắc y nhảy ra. Mặc Đình bị dọa cho hết hồn. Cô nhìn thấy biểu tình trên gương mặt Mặc Đình, mỉm cười ôn nhu xoa xoa đầu Mặc Đình trấn an.
- Bái kiến lâu chủ. -đám hắc y nhân cúi gập người chào.
- Miễn. -cô phất tay- Hôm nay ta dắt theo tiểu muội của ta đến, hi vọng khi nàng gặp chuyện gì, các ngươi đối đãi với nàng như với ta. -ánh mắt sắc bén đảo qua hắc y nhân 1 lượt, đanh giọng- Được chứ?
- Lâu chủ có lệnh, bọn thuộc hạ không dám trái.
- Được rồi, các ngươi đi nghỉ đi. -cô phất tay
Đám hắc y nhân vụt 1 cái biến mất.
- Mặc Đình à, tỷ nói cho ngươi nghe 1 bí mật a. Ngươi phải hứa là không được nói cho ai nha.
- Vâng.
- Tỷ là lâu chủ của nơi này, cũng chính là chủ nhân của Huyết Phong.
- Oa, Huyết Phong là gì vậy tỷ???
- Đồ đệ a, ngươi nhặt được 1 cái tiểu cô nương thật thú vị a. -Lãnh Ngạo cười cười
- Muội không cần biết nhiều, chỉ cần biết khi bị ai bắt nạt thì cứ chạy đến đây. Sẽ không ai dám bắt nạt muội nữa a. -cô mỉm cười
- Oh, muội hiểu rồi. -Mặc Đình gật gật đầu
- Sư phụ a, ra đây!!!!!!!!! -cô hét lên
- Đây đây đây, có chuyện gì. -Lãnh Ngạo xoa xoa cái lỗ tai bước ra
- Mặc Đình, chào sư phụ của tỷ nào. -cô mỉm cười ôn nhu
- Chào thúc thúc. -Mặc Đình ngoan ngoãn khoanh tay cúi người chào
- Ai nha, dễ thương quá. Ngươi kiếm ở đâu ra vậy. -Lãnh Ngạo reo lên, ôm chầm Mặc Đình
- Ta cứu nó từ tay cha nó. Buông nó ra a. -cô vừa nói vừa gỡ Lãnh Ngạo ra khỏi Mặc Đình
- Đồ đệ a, ngươi thật ích kỉ nga, ta muốn ôm nó tí xíu cũng không được.
- Ai ai ai, vào chuyện chính. Sau này sẽ có lúc ta nhờ Mặc Đình tới đưa tin, cho nên ngươi giới thiệu Mặc Đình với mọi người thôi.
- À. Đi theo ta. -Lãnh Ngạo đưa 2 người vào trong
- Mà này, ngươi suốt ngày đeo cái miếng da giả đó không thấy mệt sao, đây là nhà ngươi, ngươi có thể gỡ ra chứ. -Lãnh Ngạo càu nhàu
- Rồi, rồi, ngươi thật là niều chuyện a sư phụ.
Mặc Đình nghe không hiểu gì cả, chỉ thấy tỷ tỷ của mình gỡ 1 cái miếng da trên mặt. Không còn thấy vị tỷ tỷ dung mạo bình thường kia nữa, mà thay vào đó là 1 trang tuyệt sắc. Nói cô là đệ nhất mĩ nữ kinh thành có chút ủy khuất cho cô. (Fly: taz quăng boom đây, pà con né nào....) Mặc Đình kinh ngạc nhìn cô
- Ngốc, muốn học không? Tỷ sẽ dạy ngươi. -cô mỉm cười xoa xoa đầu Mặc Đình.
- Thật sao.
- Thật, tỷ có gạt ngươi bao giờ chưa?
- Hì hì.
Lãnh Ngạo không nói gì tiếp tục dẫn đường. Đi qua dãy hành lang ngoằn nghoèo, hắn dừng lại trước 1 bức tường, mò mẫm. Ầm 1 cái, dưới sàn hiện ra 1 cái hố hình vuông, khá rộng. Lãnh Ngạo nhảy xuống, cô m6 theo Mặc Đình nhảy xuống theo.
Phía dưới sáng rực. Lãnh Ngạo vỗ tay 2 cái. Chừng 20 người mặc hắc y nhảy ra. Mặc Đình bị dọa cho hết hồn. Cô nhìn thấy biểu tình trên gương mặt Mặc Đình, mỉm cười ôn nhu xoa xoa đầu Mặc Đình trấn an.
- Bái kiến lâu chủ. -đám hắc y nhân cúi gập người chào.
- Miễn. -cô phất tay- Hôm nay ta dắt theo tiểu muội của ta đến, hi vọng khi nàng gặp chuyện gì, các ngươi đối đãi với nàng như với ta. -ánh mắt sắc bén đảo qua hắc y nhân 1 lượt, đanh giọng- Được chứ?
- Lâu chủ có lệnh, bọn thuộc hạ không dám trái.
- Được rồi, các ngươi đi nghỉ đi. -cô phất tay
Đám hắc y nhân vụt 1 cái biến mất.
- Mặc Đình à, tỷ nói cho ngươi nghe 1 bí mật a. Ngươi phải hứa là không được nói cho ai nha.
- Vâng.
- Tỷ là lâu chủ của nơi này, cũng chính là chủ nhân của Huyết Phong.
- Oa, Huyết Phong là gì vậy tỷ???
- Đồ đệ a, ngươi nhặt được 1 cái tiểu cô nương thật thú vị a. -Lãnh Ngạo cười cười
- Muội không cần biết nhiều, chỉ cần biết khi bị ai bắt nạt thì cứ chạy đến đây. Sẽ không ai dám bắt nạt muội nữa a. -cô mỉm cười
- Oh, muội hiểu rồi. -Mặc Đình gật gật đầu
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.