Chương 21: Cầu Cứu Mẹ Chồng
Tử Dạ
10/09/2015
Nhìn thấy nàng ngã xuống hắn cố gắng dồn hết sức bật dậy đến bên ôm lấy nàng.
- Mau truyền thái y.
Trúc Mai điện.
Trong lúc Lưu thái y chẩn bệnh cho nàng thì hắn một mặt lạnh lẽo nhìn hai người đứng trước mặt.
- Trẫm hỏi lại lần nữa, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?
Làm sao đây? Trương Phi và Tần công công bốn mắt nhìn nhau. Hoàng hậu đã dặn nhất định không thể để cho hoàng thượng biết. Bọn họ đương nhiên là không dám trái lời. Mọi chuyện xảy ra gần đây đều cho thấy thà đắc tội với ai chứ không nên đắc tội với hoàng hậu nếu không kết cục hết sức thê thảm.
Đáp lại câu hỏi của hắn vẫn là sự im lặng của họ. Hắn nổi trận lôi đình đập tay vào bàn thét lớn (ca ca mới được giải độc mà oai ghê).
- Hai ngươi muốn chết phải không, nếu hai ngươi vẫn tiếp tục im lặng trẫm sẽ chém đầu hai ngươi. Mau nói!
Chết thật rồi, lần này thảm rồi. Hoàng thượng đích thực đang rất tức giận. Sao bọn họ lại gặp xui xẻo vậy chứ. Một bên là hoàng thượng một bên là hoàng hậu, đắc tội với ai cũng chết chắc. Biết làm sao đây?
Thấy tình cảnh trước mắt Hoàng thái hậu mới lên tiếng phá tan bầu không khí căng thẳng đáng sợ này.
- Tần công công, Trương Phi hai người mau nói chuyện gì đã xảy ra.
Hoàng thái hậu anh minh, người đúng là Bồ tát sống cứu vớt sinh linh sắp lìa đời của bọn họ. Hoàng hậu suy cho cùng cũng chỉ dặm không được nói cho hoàng thượng biết chứ đâu có dặn không được nói cho thái hậu biết đâu.
Trương Phi và Tần công công một mạch kể hết mọi chuyện cho hắn và thái hậu nghe.
- Bẩm hoàng thượng, đêm qua người bị trúng độc kỳ quái, thái y không thể chẩn đoán là độc gì. Hoàng hậu vì cứu người mà tự cắt cổ tay của mình hút độc từ cơ thể hoàng thượng sang cơ thể của mình, lại còn dùng nội lực để ép độc của hoàng thượng ra nữa. Hoàng hậu cả đêm ngồi bên cạnh người không hề chợp mắt.......
Hắn nghe xong liền cảm thấy khí lạnh trong người bốc ra đùng đùng khiến mọi người lạnh thấu tim gan.
- Sao các ngươi lại để nàng làm như vậy hả???? Nếu nàng có mệnh hệ gì trẫm sẽ không tha cho các ngươi!!!
Hắn hận không thể giết ngay đám người này, chuyện nguy hiểm như vậy sao họ lại có thể để cho nàng làm cơ chứ.
- Kỳ nhi, con bình tĩnh lại. Chuyện quan trọng bây giờ là chờ Dương nhi tỉnh dậy. Con đừng trách bọn họ nữa.
Mọi thứ chìm trong im lặng cho đến khi nó bị phá vỡ bởi tiếng của Tiểu Hồng.
- Thái hậu, hoàng thượng. Hoàng hậu đã tỉnh.
Hắn nghe thấy vậy liền đến bên cạnh giường của nàng. Trương Phi và Tần công công thì thở phào nhẹ nhõm "Ơn giời, hoàng hậu đã tỉnh".
- Dương nhi, nàng thấy trong người thế nào?
- Ta không sao. Sao chàng lại đến đây, độc mới được giải chàng không được phép vận động nhiều.
Hắn mới nguôi giận được một chút giờ lại bị nàng khơi lên. Nàng tại sao lại không lo lắng cho bản thân mình một chút mà lại di lo lắng cho người khác chứ.
- Nàng lại còn nói. Ai cho phép nàng tự cắt cổ tay mình, ai cho phép nàng hút độc từ người ta qua người nàng, ai cho phép nàng dấu diếm ta. Nếu nàng xảy ra mệnh hệ gì thì ta biết phải làm sao?
Hắn làm một lèo bài ca con cá khiến nàng đau cả đầu. "Sao hắn lại biết mọi chuyện nhỉ, Trương Phi, Tần công công hai người sẽ biết tay ta". Hắn lại còn dám mắng nàng sao, hắn lấy cái tư cách gì mà mắng nàng cơ chứ.
- Ta nói cho chàng biết, chàng lấy tư cách gì mà nói ta. Ta hỏi chàng ai cho phép chàng tự ý ngăn mũi trâm đó của ta, ai cho phép chàng làm tổn thương mình như vậy hả? Nếu hôm qua chàng xảy ra chuyện gì cả đời ta sẽ không tha thứ cho mình, chàng biết không?
Hai người đáp qua đáp lại mà không chú ý có một bậc phụ huynh đang ngồi ngay bên cạnh, dạ vâng đó chính là Hoàng thái hậu đáng kính của chúng ta.
- E hèn!!! Hai con cho ta có ý kiến.
Hai người lúc này mới dừng cuộc tranh luận lại và dồn hết sự chú ý về phía thái hậu.
- Mẫu hậu, nhi thần xin lỗi.
- Hoàng thái hậu, thần thiếp đã bất kính.
Sau khi giành lại chủ quyền và trở thành tiêu điểm chú ý của mọi người Hoàng thái hậu lại tiếp tục lên tiếng.
- Ta nghĩ hai con đều nên nghỉ ngơi không nên tranh cãi nhiều. Cả hai con hiện tại sức khỏe đều không tốt, đợi sau khi sức khỏe hồi phục thì nói chuyện tiếp đi. Người đâu, lệnh trong ba ngày hoàng hậu và hoàng thượng không được phép gặp mặt nhau!
Hai người họ nhìn chằm chằm vào thái hậu không chớp mắt. Kẻ vui mừng người khóc thảm.
- Mẫu hậu, như vậy không được!!!
- Hoàng thái hậu, người thật là anh minh.
Hắn không nghe nhầm chứ, sao nàng có thể đồng ý với thái hậu như vậy. Dù sao hắn cũng nhất định không đồng ý.
- Ta còn chưa tính chuyện với nàng xong sao nàng dám đồng ý hả. Mẫu hậu nhi thần không đồng ý chuyện này được.
Cái gì mà không đồng ý. Hắn vừa mới được giải độc xong mà còn đòi tìm nàng tính sổ. Nàng muốn đập đầu vào gối tự sát quá, biết vậy để hắn ngỏm củ tỏi cho rồi. Mọi chuyện đã đến nước này nàng chỉ còn cách tính kế thoát thân thôi.
- Thái hậu, hay thần thiếp có ý thế này. Nếu người không phiền thì ba ngày tới cho phép thần thiếp được đến Từ Ninh cung ở chung với người được không ạ.
- Như vậy thì còn gì bằng. Dương nhi, nếu con muốn thì ngay bây giờ có thể đến Từ Ninh cung luôn.
Hô hô, có thế chứ. Hoàng thái hậu thật là đáng yêu quá mà. Được như vậy nàng mơ cũng chẳng được nữa.
- Tạ ơn thái hậu, vậy thì ngay bây giờ con xin phép được theo người về Từ Ninh cung. Tiểu Hồng, Tiểu Thanh, Tiểu Yến ba em mau dọn đồ của ta đến Từ Ninh cung nhanh lên.
Chứng kiến cảnh mẹ chồng nàng dâu hết sức thân mật hắn không biết làm gì hơn ngoài chuyện nắm tay chịu đựng. Thật ra thì hắn hay là nàng mới là con đẻ của thái hậu đây? Hoàng Song Nhật Dương nàng đừng đắc ý vội, ta nhất định không tha bỏ qua cho nàng đâu.
Từ Ninh cung.
Đây là lần đầu tiên nàng đến Từ Ninh cung. Kể ra từ khi vào cung đến giờ được ba tháng rồi mà gặp biết bao nhiêu chuyện rắc rối khiến nàng quên mắt trong cung còn có một vị Hoàng thái hậu nếu sáng nay không gặp chắc nàng cũng sẽ chưa biết.
Lần đầu nhìn thấy Hoàng thái hậu nàng đã rất có thiện cảm, ắt hẳn đây là một người có tấm lòng lương thiện. Nàng ước gì mình cũng có một người thân như vậy.
- Dương nhi, con mau ngồi xuống đây. Ta đã căn dặn cung nữ chuẩn bị phòng nghỉ cho con rồi.
Nàng theo lời của thái hậu ngồi trên cái sạp gỗ. Nhìn lướt qua thì nơi đây rộng hơn Trúc Mai điện của nàng, bài trí cũng đơn giản không quá mức cầu kỳ, đặc biệt trong cung này có rất nhiều cây xanh.
- Thái hậu, thần thiếp đa tạ người.
Thấy kiểu xưng hô khách sáo của nàng thái hậu cũng phải cười thành tiếng. "Đứa nhỏ này chắc còn đang sợ ta, ta trông khó tính vậy sao?"
- Đứa nhỏ ngốc ngày, đừng có một tiếng gọi ta là thái hậu, hai tiếng gọi ta là thái hậu có được không. Hay con cũng giống như Kỳ nhi gọi ta là mẫu hậu đi.
Vậy thì còn gì bằng, nàng thực ra cũng không muốn xưng hô rắc rối như vậy. Nhưng vì đây là lần đầu gặp mặt nên nàng phải theo quy tắc mà làm.
- Thái... à không mẫu hậu, con cảm ơn người, thực ra con cũng muốn gọi người ngay từ đầu như vậy rồi nhưng lại sợ vi phạm quy tắc trong cung. Mẫu hậu may mà hôm nay gặp được người nếu không cái mạng nhỏ này của con e là sẽ rất thê thảm.
Vẻ tự nhiên của nàng càng khiến thái hậu càng yêu thích, trong cung lòng người hiểm ác khó mà gặp được những người thẳng thắn như vậy. Thái hậu cười hiền từ nhẹ nhàng cầm lấy tay nàng.
- Dương nhi, cảm ơn con đã hy sinh thân mình để cứu Kỳ nhi, nếu không có con nhất định nó đã gặp chuyện chẳng lành.
- Mẫu hậu, người đừng nói như vậy. Mọi chuyện đều là lỗi của con, nếu không phải vì con thì chàng cũng không bị như vậy.
Sự hiền từ làm cho nàng có cảm giác rất ấm áp. Từ trước đến giờ ngoại trừ mẹ nàng ra thì chưa có một người phụ nữ nào đối tốt với nàng giống người. Nàng rất muốn được xà vào lòng người thưởng thức từng chút một dư vị ấm áp mà đã rất lâu nàng chưa được cảm nhận.
- Dương nhi, ta đã nghe những cung nữ khác kể lại. Con có thể cho ta biết vì sao con muốn rời đi không?
Nàng biết trả lời như thế nào đây. Mọi chuyện nói chung rất phức tạp, có kiên quan đến quá khứ ở hiện tại, nàng làm sao có thể giải thích rõ ràng được.
- Mẫu hậu, con......
- Dương nhi, ta có thể nhìn thấy được Kỳ nhi là yêu con thật lòng, từ trước đến giờ nó chưa từng đối với nữ nhân nào khác như vậy cả. Ta cũng có thể cảm nhận được con cũng có cảm tình với nó. Ta hy vọng con có thể cho Kỳ nhi một cơ hội.
Vấn đề ở đây không đơn giản như vậy. Nếu như nàng ở bên mà tiếp tục gây ra tổn thương cho hắn thì nàng thà rằng chọn cách rời đi. Ngày hôm qua hắn đã vì nàng mà xuýt mất mạng, không biết sau này hắn còn vì nàng mà chịu thêm tổn thương gì nữa.
Tối nay nàng không thể ngủ được vì suy nghĩ lại chuyện hồi chiều thái hậu nói. Kỳ thật nàng cũng có cảm giác với hắn, nàng không muốn rời xa hắn. Nàng có nên tiếp tục rời đi không? Nếu như ông trời đã muốn thử thách lòng người thì nàng sẽ lựa chọn đối mặt. Nàng không muốn hắn phải chịu bất kỳ tổn thương nào và bây giờ nàng quyết định sẽ ở bên hắn, dùng hết khả năng của mình để bảo vệ hắn.
Nàng đang ở đâu đây, sao nơi này toàn là bóng tối vậy. Cha ơi, Tiểu Thanh, Tiểu Yến mọi người ở đâu. Phút chốc trước mặt nàng lại hiện lên cái cảnh đáng sợ đó, là máu, là mùi tanh nồng nặc. Phía trước là một gã đàn ông với cái đầu màu đỏ chói, bộ quần áo trên người dính toàn máu tươi, hắn ta đang quay lưng về phía nàng nên nàng chẳng nhìn rõ hắn là ai.
Một giọng cười ghê rợn vang lên khiến nàng giật mình lùi về phía sau vài bước, giọng cười đó..... hắn ta vừa cười vừa quay mặt về phía nàng. Trên tay phải của hắn cầm một con dao nhọn đập liên tục vào lòng bàn tay trái. Là hắn, là tên đã bắt cóc nàng. Không! sao hắn lại ở đây, nàng đã giết chết hắn rồi, hắn không thể nào đến tìm nàng được.
Hắn cầm con dao nhọn từ từ bước về phía nàng. Một cảm giác sợ hãi đang kéo đến nhanh chóng dâng kín trong tâm trí.
- Không! ngươi đừng bước qua đây nếu không ta sẽ giết chết ngươi! Mau tránh xa ta ra, mau cút đi!!!!
Tiểu Yến ở cách đó không xa nghe thấy tiếng hét của nàng liền chạy đến. Nhìn thấy nàng hết sức sợ hãi, mồ hôi chảy đầm đìa trên mặt Tiểu Yến liền gọi nàng tỉnh dậy.
- Đại tỉ, người mau tỉnh dậy. Đại tỉ!!!
Nàng đang gặp ác mộng liền được tiếng gọi của Tiểu Yến gọi dậy. Thì ra đây chỉ là ác mộng. Nàng đưa vạt áo lau mồ hôi lấm tấm trên mặt rồi vỗ nhẹ lên ngực. Đã nhiều năm rồi nàng chưa mơ lại cơn ác mộng này, sao hôm nay lại gặp lại chứ.
Rất nhanh chóng thái hậu cũng đến phòng nàng. Nhìn thấy gương mặt tái nhợt của nàng thái hậu hết sức lo lắng.
- Dương nhi, con không sao chứ, con gặp ác mộng sao?
Đột nhiên nghe thấy tiếng nói thân thiết của thái hậu nàng cảm thấy lòng mình thật ấm áp rồi bản thân cũng tự ôm Hoàng thái hậu thật chặt, hai dòng nước mắt cứ thế chảy ra. Lúc này nàng ngỡ rằng chính là mẹ đang ôm mình.
Hoàng thái hậu ôm nàng thật chặt, để mặc cho nước mắt nàng làm ướt đẫm một bên vai áo của mình. Người vỗ vỗ nhẹ sau lưng nàng rồi nói những câu yêu chiều như một người mẹ đang dỗ dành đứa con của mình vậy.
- Dương nhi ngoan đừng khóc nữa, có mẫu hậu ở đây rồi.
Nàng như một tiểu hài tử làm nũng mẹ, nàng chỉ muốn đêm nào đi ngủ cũng được ôm một ai đó để ngủ, có lẽ như vậy nàng sẽ bớt sợ hãi hơn nhiều. Thế là gần cả một đêm nàng thức trắng, đến tận gần sáng mới chợp mắt được một chút.
Ba ngày trôi qua trong sung sướng và hạnh phúc. Với tư cách là người bệnh nàng được mẹ chồng bồi bổ cho bao nhiêu là sơn hào hải vị, món ngon vật lạ. Ngoại trừ những lúc bắt nàng uống thuốc ra thì những lúc còn lại Hoàng thái hậu quả là một người mẹ chồng lý tưởng. Nàng ước rằng thời gian ba ngày cứ mãi mãi kéo dài như vậy. Nhưng rồi thời gian trôi nhanh như ngựa phi qua cửa sổ vậy, mới nhắm mắt giờ mở mắt đã hết ba ngày. Biết vậy lúc trước nàng xin đến Từ Ninh cung một tháng luôn có phải hay hơn không.
Giây phút nàng rời khỏi Từ Ninh cung cũng là thời khắc đánh dấu chuỗi ngày thê thảm của nàng sau này, nàng tin chắc là như vậy. Bởi vì thực tế đã chứng minh điều đó. Hắn đang đứng trước Từ Ninh cung, chỉ cần nàng bước ra là hắn sẽ nhào tới xé xác nàng ra, giống như TOM rình JERRY ở cửa hang vậy.
- Mẫu hậu, người có thể cho con tá túc vài tháng ở đây được không?
Trái lại với trái tim đầy nhiệt huyết và khẩn cầu tha thiết là một cái lắc đầu lãnh khốc vô tình của mẹ chồng khó tính.
- Dương nhi, tất cả không thể giải quyết bằng trốn tránh. Con phải tự mình đối đầu.
Đùng! Nàng nghe như có tiếng sấm bên tai. Lần này xác định nàng sẽ chết rất thảm cho mà coi. Hazz cách duy nhất bây giờ là face to face (mặt đối mặt) vậy.
Đội quân chân chính "tứ đại cô nương" của nàng gồm nàng, Tiểu Hồng, Tiểu Thanh, Tiểu Yến . Còn quân địch "tứ đại ác ma" ngoài kia bao gồm hắn, Trương Phi, Triệu Tấn và Tần công công. Cuộc chiến giữa "tứ đại cô nương" và "Tam đại ác ma" ai sẽ giành chiến thắng đây? Tất cả phụ thuộc vào một trái tim nóng và một cái đầu lạnh.
Nàng đi từng bước thật chậm thật chậm về phía kẻ địch. Hắn thì vẫn một mực im lặng nhìn theo nhất cử nhất động của nàng (Kỳ ca nguy hiểm quá).
Tần công công đại diện cho "Tứ đại ác ma" gửi thư khiêu chiến.
- Bẩm nương nương, tối nay hoàng thượng sẽ đến Trúc Mai điện thị tẩm. Mong nương nương chuẩn bị cho tốt.
Đùng!!! Tiếng sấm thứ hai trong ngày vang lên. Hắn là có ý gì đây, hắn không phải sẽ trừng phạt ta bằng cách này chứ!
- Ngươi không được đối xử với ta như vậy. Ngươi không phải muốn động dục đến mức một người mới vừa khỏi bệnh như ta phải thị tẩm chứ. À phải rồi Ngọc quý phi chắc đang mong chờ ngươi đến Phụng Hoàn cung, ngươi nên đến đó mới đúng.
(Tear: ta định cho Dương tỷ tiếp tục gọi Kỳ ca là "chàng" nhưng với tình cảnh này chắc không được quá, thôi thì tiếp tục sài "ngươi" vậy).
Hắn không mảy may lên tiếng giải đáp thắc mắc của nàng, lần này vẫn là Tần công công lên tiếng.
- Hoàng hậu, được thị tẩm là vinh hạnh của bất kỳ vị phi tần nào, lão nô chúc mừng nương nương, chúc người sớm mang long thai.
Máu dồn lên não rồi. Nàng thề sẽ không tha cho cái tên công công thối này. Nàng trực tiếp bước đến sát bên cạnh Tần công công, trên môi nở một nụ cười quỷ dị. Nàng dùng lực bàn tay bóp mạnh cằm của lão khiến lão há miệng ra rồi trực tiếp bỏ vào trong đó một viên dược màu đen.
Tần công công cố gắng nhổ ra nhưng không dược, viên dược vừa vào trong miệng đã tan ngay lập tức.
- Hoàng hậu, người.....
- Im ngay!!! Đây chỉ là cảnh cáo, không được phép phát ngôn lung tung.
"Ta mới không thèm thị tẩm cái tên xấu xa này!"
Nói xong nàng mang "tam Tiểu" rời hỏi ngay. Trước khi nàng rời đi hắn còn tặng nàng một câu mang tính chất đe dọa nặng nề đến thể chất lẫn tinh thần.
- Nếu nàng có ý định bỏ trốn thì....tất cả những người trong Trúc Mai điện sẽ phải chết.
Sau những việc xảy ra gần đây hắn rút ra một điều là đồ tiểu yêu này luôn luôn chống đối lại hắn không hề sợ hãi điều gì nhưng nhược điểm chí mạng của nàng mà hắn có thể lợi dụng được đó là tính mạng của những người trong Trúc Mai điện. Hắn cũng không muốn làm như vậy nhưng để đạt được mục đích hắn đành xấu xa một lần vậy.
Và đương nhiên nữ chính của chúng ta cũng chẳng vừa, cũng kịp đưa ra lời phản công trước khi rời khỏi. Đó là....
- Ngươi hãy lấy hắn làm gương đi!!!
Vừa nói nàng vừa chỉ đến cái người đang cố gắng khạc nhổ dược trong miệng ra, mặt mũi thì tái mét như người chết đến nơi vậy.
- Mau truyền thái y.
Trúc Mai điện.
Trong lúc Lưu thái y chẩn bệnh cho nàng thì hắn một mặt lạnh lẽo nhìn hai người đứng trước mặt.
- Trẫm hỏi lại lần nữa, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?
Làm sao đây? Trương Phi và Tần công công bốn mắt nhìn nhau. Hoàng hậu đã dặn nhất định không thể để cho hoàng thượng biết. Bọn họ đương nhiên là không dám trái lời. Mọi chuyện xảy ra gần đây đều cho thấy thà đắc tội với ai chứ không nên đắc tội với hoàng hậu nếu không kết cục hết sức thê thảm.
Đáp lại câu hỏi của hắn vẫn là sự im lặng của họ. Hắn nổi trận lôi đình đập tay vào bàn thét lớn (ca ca mới được giải độc mà oai ghê).
- Hai ngươi muốn chết phải không, nếu hai ngươi vẫn tiếp tục im lặng trẫm sẽ chém đầu hai ngươi. Mau nói!
Chết thật rồi, lần này thảm rồi. Hoàng thượng đích thực đang rất tức giận. Sao bọn họ lại gặp xui xẻo vậy chứ. Một bên là hoàng thượng một bên là hoàng hậu, đắc tội với ai cũng chết chắc. Biết làm sao đây?
Thấy tình cảnh trước mắt Hoàng thái hậu mới lên tiếng phá tan bầu không khí căng thẳng đáng sợ này.
- Tần công công, Trương Phi hai người mau nói chuyện gì đã xảy ra.
Hoàng thái hậu anh minh, người đúng là Bồ tát sống cứu vớt sinh linh sắp lìa đời của bọn họ. Hoàng hậu suy cho cùng cũng chỉ dặm không được nói cho hoàng thượng biết chứ đâu có dặn không được nói cho thái hậu biết đâu.
Trương Phi và Tần công công một mạch kể hết mọi chuyện cho hắn và thái hậu nghe.
- Bẩm hoàng thượng, đêm qua người bị trúng độc kỳ quái, thái y không thể chẩn đoán là độc gì. Hoàng hậu vì cứu người mà tự cắt cổ tay của mình hút độc từ cơ thể hoàng thượng sang cơ thể của mình, lại còn dùng nội lực để ép độc của hoàng thượng ra nữa. Hoàng hậu cả đêm ngồi bên cạnh người không hề chợp mắt.......
Hắn nghe xong liền cảm thấy khí lạnh trong người bốc ra đùng đùng khiến mọi người lạnh thấu tim gan.
- Sao các ngươi lại để nàng làm như vậy hả???? Nếu nàng có mệnh hệ gì trẫm sẽ không tha cho các ngươi!!!
Hắn hận không thể giết ngay đám người này, chuyện nguy hiểm như vậy sao họ lại có thể để cho nàng làm cơ chứ.
- Kỳ nhi, con bình tĩnh lại. Chuyện quan trọng bây giờ là chờ Dương nhi tỉnh dậy. Con đừng trách bọn họ nữa.
Mọi thứ chìm trong im lặng cho đến khi nó bị phá vỡ bởi tiếng của Tiểu Hồng.
- Thái hậu, hoàng thượng. Hoàng hậu đã tỉnh.
Hắn nghe thấy vậy liền đến bên cạnh giường của nàng. Trương Phi và Tần công công thì thở phào nhẹ nhõm "Ơn giời, hoàng hậu đã tỉnh".
- Dương nhi, nàng thấy trong người thế nào?
- Ta không sao. Sao chàng lại đến đây, độc mới được giải chàng không được phép vận động nhiều.
Hắn mới nguôi giận được một chút giờ lại bị nàng khơi lên. Nàng tại sao lại không lo lắng cho bản thân mình một chút mà lại di lo lắng cho người khác chứ.
- Nàng lại còn nói. Ai cho phép nàng tự cắt cổ tay mình, ai cho phép nàng hút độc từ người ta qua người nàng, ai cho phép nàng dấu diếm ta. Nếu nàng xảy ra mệnh hệ gì thì ta biết phải làm sao?
Hắn làm một lèo bài ca con cá khiến nàng đau cả đầu. "Sao hắn lại biết mọi chuyện nhỉ, Trương Phi, Tần công công hai người sẽ biết tay ta". Hắn lại còn dám mắng nàng sao, hắn lấy cái tư cách gì mà mắng nàng cơ chứ.
- Ta nói cho chàng biết, chàng lấy tư cách gì mà nói ta. Ta hỏi chàng ai cho phép chàng tự ý ngăn mũi trâm đó của ta, ai cho phép chàng làm tổn thương mình như vậy hả? Nếu hôm qua chàng xảy ra chuyện gì cả đời ta sẽ không tha thứ cho mình, chàng biết không?
Hai người đáp qua đáp lại mà không chú ý có một bậc phụ huynh đang ngồi ngay bên cạnh, dạ vâng đó chính là Hoàng thái hậu đáng kính của chúng ta.
- E hèn!!! Hai con cho ta có ý kiến.
Hai người lúc này mới dừng cuộc tranh luận lại và dồn hết sự chú ý về phía thái hậu.
- Mẫu hậu, nhi thần xin lỗi.
- Hoàng thái hậu, thần thiếp đã bất kính.
Sau khi giành lại chủ quyền và trở thành tiêu điểm chú ý của mọi người Hoàng thái hậu lại tiếp tục lên tiếng.
- Ta nghĩ hai con đều nên nghỉ ngơi không nên tranh cãi nhiều. Cả hai con hiện tại sức khỏe đều không tốt, đợi sau khi sức khỏe hồi phục thì nói chuyện tiếp đi. Người đâu, lệnh trong ba ngày hoàng hậu và hoàng thượng không được phép gặp mặt nhau!
Hai người họ nhìn chằm chằm vào thái hậu không chớp mắt. Kẻ vui mừng người khóc thảm.
- Mẫu hậu, như vậy không được!!!
- Hoàng thái hậu, người thật là anh minh.
Hắn không nghe nhầm chứ, sao nàng có thể đồng ý với thái hậu như vậy. Dù sao hắn cũng nhất định không đồng ý.
- Ta còn chưa tính chuyện với nàng xong sao nàng dám đồng ý hả. Mẫu hậu nhi thần không đồng ý chuyện này được.
Cái gì mà không đồng ý. Hắn vừa mới được giải độc xong mà còn đòi tìm nàng tính sổ. Nàng muốn đập đầu vào gối tự sát quá, biết vậy để hắn ngỏm củ tỏi cho rồi. Mọi chuyện đã đến nước này nàng chỉ còn cách tính kế thoát thân thôi.
- Thái hậu, hay thần thiếp có ý thế này. Nếu người không phiền thì ba ngày tới cho phép thần thiếp được đến Từ Ninh cung ở chung với người được không ạ.
- Như vậy thì còn gì bằng. Dương nhi, nếu con muốn thì ngay bây giờ có thể đến Từ Ninh cung luôn.
Hô hô, có thế chứ. Hoàng thái hậu thật là đáng yêu quá mà. Được như vậy nàng mơ cũng chẳng được nữa.
- Tạ ơn thái hậu, vậy thì ngay bây giờ con xin phép được theo người về Từ Ninh cung. Tiểu Hồng, Tiểu Thanh, Tiểu Yến ba em mau dọn đồ của ta đến Từ Ninh cung nhanh lên.
Chứng kiến cảnh mẹ chồng nàng dâu hết sức thân mật hắn không biết làm gì hơn ngoài chuyện nắm tay chịu đựng. Thật ra thì hắn hay là nàng mới là con đẻ của thái hậu đây? Hoàng Song Nhật Dương nàng đừng đắc ý vội, ta nhất định không tha bỏ qua cho nàng đâu.
Từ Ninh cung.
Đây là lần đầu tiên nàng đến Từ Ninh cung. Kể ra từ khi vào cung đến giờ được ba tháng rồi mà gặp biết bao nhiêu chuyện rắc rối khiến nàng quên mắt trong cung còn có một vị Hoàng thái hậu nếu sáng nay không gặp chắc nàng cũng sẽ chưa biết.
Lần đầu nhìn thấy Hoàng thái hậu nàng đã rất có thiện cảm, ắt hẳn đây là một người có tấm lòng lương thiện. Nàng ước gì mình cũng có một người thân như vậy.
- Dương nhi, con mau ngồi xuống đây. Ta đã căn dặn cung nữ chuẩn bị phòng nghỉ cho con rồi.
Nàng theo lời của thái hậu ngồi trên cái sạp gỗ. Nhìn lướt qua thì nơi đây rộng hơn Trúc Mai điện của nàng, bài trí cũng đơn giản không quá mức cầu kỳ, đặc biệt trong cung này có rất nhiều cây xanh.
- Thái hậu, thần thiếp đa tạ người.
Thấy kiểu xưng hô khách sáo của nàng thái hậu cũng phải cười thành tiếng. "Đứa nhỏ này chắc còn đang sợ ta, ta trông khó tính vậy sao?"
- Đứa nhỏ ngốc ngày, đừng có một tiếng gọi ta là thái hậu, hai tiếng gọi ta là thái hậu có được không. Hay con cũng giống như Kỳ nhi gọi ta là mẫu hậu đi.
Vậy thì còn gì bằng, nàng thực ra cũng không muốn xưng hô rắc rối như vậy. Nhưng vì đây là lần đầu gặp mặt nên nàng phải theo quy tắc mà làm.
- Thái... à không mẫu hậu, con cảm ơn người, thực ra con cũng muốn gọi người ngay từ đầu như vậy rồi nhưng lại sợ vi phạm quy tắc trong cung. Mẫu hậu may mà hôm nay gặp được người nếu không cái mạng nhỏ này của con e là sẽ rất thê thảm.
Vẻ tự nhiên của nàng càng khiến thái hậu càng yêu thích, trong cung lòng người hiểm ác khó mà gặp được những người thẳng thắn như vậy. Thái hậu cười hiền từ nhẹ nhàng cầm lấy tay nàng.
- Dương nhi, cảm ơn con đã hy sinh thân mình để cứu Kỳ nhi, nếu không có con nhất định nó đã gặp chuyện chẳng lành.
- Mẫu hậu, người đừng nói như vậy. Mọi chuyện đều là lỗi của con, nếu không phải vì con thì chàng cũng không bị như vậy.
Sự hiền từ làm cho nàng có cảm giác rất ấm áp. Từ trước đến giờ ngoại trừ mẹ nàng ra thì chưa có một người phụ nữ nào đối tốt với nàng giống người. Nàng rất muốn được xà vào lòng người thưởng thức từng chút một dư vị ấm áp mà đã rất lâu nàng chưa được cảm nhận.
- Dương nhi, ta đã nghe những cung nữ khác kể lại. Con có thể cho ta biết vì sao con muốn rời đi không?
Nàng biết trả lời như thế nào đây. Mọi chuyện nói chung rất phức tạp, có kiên quan đến quá khứ ở hiện tại, nàng làm sao có thể giải thích rõ ràng được.
- Mẫu hậu, con......
- Dương nhi, ta có thể nhìn thấy được Kỳ nhi là yêu con thật lòng, từ trước đến giờ nó chưa từng đối với nữ nhân nào khác như vậy cả. Ta cũng có thể cảm nhận được con cũng có cảm tình với nó. Ta hy vọng con có thể cho Kỳ nhi một cơ hội.
Vấn đề ở đây không đơn giản như vậy. Nếu như nàng ở bên mà tiếp tục gây ra tổn thương cho hắn thì nàng thà rằng chọn cách rời đi. Ngày hôm qua hắn đã vì nàng mà xuýt mất mạng, không biết sau này hắn còn vì nàng mà chịu thêm tổn thương gì nữa.
Tối nay nàng không thể ngủ được vì suy nghĩ lại chuyện hồi chiều thái hậu nói. Kỳ thật nàng cũng có cảm giác với hắn, nàng không muốn rời xa hắn. Nàng có nên tiếp tục rời đi không? Nếu như ông trời đã muốn thử thách lòng người thì nàng sẽ lựa chọn đối mặt. Nàng không muốn hắn phải chịu bất kỳ tổn thương nào và bây giờ nàng quyết định sẽ ở bên hắn, dùng hết khả năng của mình để bảo vệ hắn.
Nàng đang ở đâu đây, sao nơi này toàn là bóng tối vậy. Cha ơi, Tiểu Thanh, Tiểu Yến mọi người ở đâu. Phút chốc trước mặt nàng lại hiện lên cái cảnh đáng sợ đó, là máu, là mùi tanh nồng nặc. Phía trước là một gã đàn ông với cái đầu màu đỏ chói, bộ quần áo trên người dính toàn máu tươi, hắn ta đang quay lưng về phía nàng nên nàng chẳng nhìn rõ hắn là ai.
Một giọng cười ghê rợn vang lên khiến nàng giật mình lùi về phía sau vài bước, giọng cười đó..... hắn ta vừa cười vừa quay mặt về phía nàng. Trên tay phải của hắn cầm một con dao nhọn đập liên tục vào lòng bàn tay trái. Là hắn, là tên đã bắt cóc nàng. Không! sao hắn lại ở đây, nàng đã giết chết hắn rồi, hắn không thể nào đến tìm nàng được.
Hắn cầm con dao nhọn từ từ bước về phía nàng. Một cảm giác sợ hãi đang kéo đến nhanh chóng dâng kín trong tâm trí.
- Không! ngươi đừng bước qua đây nếu không ta sẽ giết chết ngươi! Mau tránh xa ta ra, mau cút đi!!!!
Tiểu Yến ở cách đó không xa nghe thấy tiếng hét của nàng liền chạy đến. Nhìn thấy nàng hết sức sợ hãi, mồ hôi chảy đầm đìa trên mặt Tiểu Yến liền gọi nàng tỉnh dậy.
- Đại tỉ, người mau tỉnh dậy. Đại tỉ!!!
Nàng đang gặp ác mộng liền được tiếng gọi của Tiểu Yến gọi dậy. Thì ra đây chỉ là ác mộng. Nàng đưa vạt áo lau mồ hôi lấm tấm trên mặt rồi vỗ nhẹ lên ngực. Đã nhiều năm rồi nàng chưa mơ lại cơn ác mộng này, sao hôm nay lại gặp lại chứ.
Rất nhanh chóng thái hậu cũng đến phòng nàng. Nhìn thấy gương mặt tái nhợt của nàng thái hậu hết sức lo lắng.
- Dương nhi, con không sao chứ, con gặp ác mộng sao?
Đột nhiên nghe thấy tiếng nói thân thiết của thái hậu nàng cảm thấy lòng mình thật ấm áp rồi bản thân cũng tự ôm Hoàng thái hậu thật chặt, hai dòng nước mắt cứ thế chảy ra. Lúc này nàng ngỡ rằng chính là mẹ đang ôm mình.
Hoàng thái hậu ôm nàng thật chặt, để mặc cho nước mắt nàng làm ướt đẫm một bên vai áo của mình. Người vỗ vỗ nhẹ sau lưng nàng rồi nói những câu yêu chiều như một người mẹ đang dỗ dành đứa con của mình vậy.
- Dương nhi ngoan đừng khóc nữa, có mẫu hậu ở đây rồi.
Nàng như một tiểu hài tử làm nũng mẹ, nàng chỉ muốn đêm nào đi ngủ cũng được ôm một ai đó để ngủ, có lẽ như vậy nàng sẽ bớt sợ hãi hơn nhiều. Thế là gần cả một đêm nàng thức trắng, đến tận gần sáng mới chợp mắt được một chút.
Ba ngày trôi qua trong sung sướng và hạnh phúc. Với tư cách là người bệnh nàng được mẹ chồng bồi bổ cho bao nhiêu là sơn hào hải vị, món ngon vật lạ. Ngoại trừ những lúc bắt nàng uống thuốc ra thì những lúc còn lại Hoàng thái hậu quả là một người mẹ chồng lý tưởng. Nàng ước rằng thời gian ba ngày cứ mãi mãi kéo dài như vậy. Nhưng rồi thời gian trôi nhanh như ngựa phi qua cửa sổ vậy, mới nhắm mắt giờ mở mắt đã hết ba ngày. Biết vậy lúc trước nàng xin đến Từ Ninh cung một tháng luôn có phải hay hơn không.
Giây phút nàng rời khỏi Từ Ninh cung cũng là thời khắc đánh dấu chuỗi ngày thê thảm của nàng sau này, nàng tin chắc là như vậy. Bởi vì thực tế đã chứng minh điều đó. Hắn đang đứng trước Từ Ninh cung, chỉ cần nàng bước ra là hắn sẽ nhào tới xé xác nàng ra, giống như TOM rình JERRY ở cửa hang vậy.
- Mẫu hậu, người có thể cho con tá túc vài tháng ở đây được không?
Trái lại với trái tim đầy nhiệt huyết và khẩn cầu tha thiết là một cái lắc đầu lãnh khốc vô tình của mẹ chồng khó tính.
- Dương nhi, tất cả không thể giải quyết bằng trốn tránh. Con phải tự mình đối đầu.
Đùng! Nàng nghe như có tiếng sấm bên tai. Lần này xác định nàng sẽ chết rất thảm cho mà coi. Hazz cách duy nhất bây giờ là face to face (mặt đối mặt) vậy.
Đội quân chân chính "tứ đại cô nương" của nàng gồm nàng, Tiểu Hồng, Tiểu Thanh, Tiểu Yến . Còn quân địch "tứ đại ác ma" ngoài kia bao gồm hắn, Trương Phi, Triệu Tấn và Tần công công. Cuộc chiến giữa "tứ đại cô nương" và "Tam đại ác ma" ai sẽ giành chiến thắng đây? Tất cả phụ thuộc vào một trái tim nóng và một cái đầu lạnh.
Nàng đi từng bước thật chậm thật chậm về phía kẻ địch. Hắn thì vẫn một mực im lặng nhìn theo nhất cử nhất động của nàng (Kỳ ca nguy hiểm quá).
Tần công công đại diện cho "Tứ đại ác ma" gửi thư khiêu chiến.
- Bẩm nương nương, tối nay hoàng thượng sẽ đến Trúc Mai điện thị tẩm. Mong nương nương chuẩn bị cho tốt.
Đùng!!! Tiếng sấm thứ hai trong ngày vang lên. Hắn là có ý gì đây, hắn không phải sẽ trừng phạt ta bằng cách này chứ!
- Ngươi không được đối xử với ta như vậy. Ngươi không phải muốn động dục đến mức một người mới vừa khỏi bệnh như ta phải thị tẩm chứ. À phải rồi Ngọc quý phi chắc đang mong chờ ngươi đến Phụng Hoàn cung, ngươi nên đến đó mới đúng.
(Tear: ta định cho Dương tỷ tiếp tục gọi Kỳ ca là "chàng" nhưng với tình cảnh này chắc không được quá, thôi thì tiếp tục sài "ngươi" vậy).
Hắn không mảy may lên tiếng giải đáp thắc mắc của nàng, lần này vẫn là Tần công công lên tiếng.
- Hoàng hậu, được thị tẩm là vinh hạnh của bất kỳ vị phi tần nào, lão nô chúc mừng nương nương, chúc người sớm mang long thai.
Máu dồn lên não rồi. Nàng thề sẽ không tha cho cái tên công công thối này. Nàng trực tiếp bước đến sát bên cạnh Tần công công, trên môi nở một nụ cười quỷ dị. Nàng dùng lực bàn tay bóp mạnh cằm của lão khiến lão há miệng ra rồi trực tiếp bỏ vào trong đó một viên dược màu đen.
Tần công công cố gắng nhổ ra nhưng không dược, viên dược vừa vào trong miệng đã tan ngay lập tức.
- Hoàng hậu, người.....
- Im ngay!!! Đây chỉ là cảnh cáo, không được phép phát ngôn lung tung.
"Ta mới không thèm thị tẩm cái tên xấu xa này!"
Nói xong nàng mang "tam Tiểu" rời hỏi ngay. Trước khi nàng rời đi hắn còn tặng nàng một câu mang tính chất đe dọa nặng nề đến thể chất lẫn tinh thần.
- Nếu nàng có ý định bỏ trốn thì....tất cả những người trong Trúc Mai điện sẽ phải chết.
Sau những việc xảy ra gần đây hắn rút ra một điều là đồ tiểu yêu này luôn luôn chống đối lại hắn không hề sợ hãi điều gì nhưng nhược điểm chí mạng của nàng mà hắn có thể lợi dụng được đó là tính mạng của những người trong Trúc Mai điện. Hắn cũng không muốn làm như vậy nhưng để đạt được mục đích hắn đành xấu xa một lần vậy.
Và đương nhiên nữ chính của chúng ta cũng chẳng vừa, cũng kịp đưa ra lời phản công trước khi rời khỏi. Đó là....
- Ngươi hãy lấy hắn làm gương đi!!!
Vừa nói nàng vừa chỉ đến cái người đang cố gắng khạc nhổ dược trong miệng ra, mặt mũi thì tái mét như người chết đến nơi vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.