Chương 3
Tử Dạ
01/09/2015
Chương 3. Gặp mặt trên phố – khiêu chiến.
Một năm trôi qua nhanh chóng, nàng đã hòa nhập hơn với cuộc sống nơi đây. Hôm nay nhân lúc đi mua rượu cho gia gia nàng vô tình lướt qua bóng mình dưới mặt nước. Trong suốt quãng thời gian xuyên không về cổ đại, nàng dồn hết tâm huyết chăm chỉ luyện công mà không chút lưu tâm đến ngoại hình của mình.
“Nhật Dương” thời cổ đại tướng mạo ra sao? câu hỏi này chưa bao giờ được nàng mảy may chú ý, nhưng hôm nay là lần đầu tiên tâm nàng nổi chút tò mò. Nghĩ vậy nàng liền đến bên bờ soi mặt mình dưới nước, nhắm mắt lại và hồi hộp mở mắt ra. Có trời mới biết giây phút ấy nàng đau tim đến cỡ nào, nàng tin chắc nếu không phải nằm trong lồng ngực bên trái thì lúc này tim nàng đã biến mất dạng.
- Trời ơi, sao ta nhìn xấu quá vậy, nhem nhuốc chẳng kém gì một con ăn mày. Ông trời ơi, sao lại đối xử với tôi như thế???
Nàng thẫn thờ lấy nước rửa lại khuôn mặt. Vẫn không tránh khỏi cảm giác hồi hộp như lúc đầu, liệu có tiến triển chút nào không?
- Ah!!!! - nàng hét lớn. Vẫn là ta, là Nhật Dương của hiện đại, vẫn xinh đẹp như vậy. Ha ha! Cảm ơn ông trời thân thương và dễ mến của ta.
Hoàng cung – điện Thanh Liên.
Hắn – phong Thiên Kỳ - khuôn mặt lạnh lùng hất tung đống tấu chương xuống đất. Trong điện tràn ngập mùi sát khí và dư vị chết chóc. Cả đám cung nữ và thái giám không dám thở mạnh, nếu không là mất mạng như chơi. Tần công công từ ngoài cửa bước vào giống như ân nhân cứu mạng của tất cả bọn họ.
- Dạ bẩm hoàng thượng, Trương Phi tướng quân cầu kiến.
- Truyền. Tất cả lui ra!
Mọi người nhanh chóng thoái lui, chỉ sợ chậm trễ hơn chút nữa sẽ thành oan hồn dưới đoạn đầu đao. Trong điện trở về nguyên trạng tĩnh lặng vốn có của nó.
- Trương Phi, tình hình Sát Huyết sơn trang thế nào?
- Bẩm hoàng thượng, bọn chúng gần đây tăng cường hoạt động, đặc biệt là sau khi tân môn chủ mới nắm quyền. Hành tung người này khó đoán, trên giang hồ chưa một ai biết hình dáng thực sự của hắn.
- Ngươi phái mười vệ binh tinh nhuệ của Phong Long hội tăng cường điều tra hành tung của hắn. Cần nhanh chóng tiêu diệt Sát Huyết sơn trang, bọn chúng gần đây tăng cường phách lối, biểu hiện rõ âm mưu chống đối triều đình.
- Thần tuân lệnh.
- Ngươi cùng trẫm vi hành ngay lập tức, có tin báo gần đây ở kinh thành xuất hiện một vài hiện tượng lạ khiến dân chúng hoang mang.
Kinh thành vốn là nơi tấp nập, người người tranh nhau về đây buôn bán. Ta nói kinh thành là bộ mặt của quốc gia quả không sai, đi mãi mà chưa được nửa đường. Nàng ngồi ở một quán trà nhỏ ven đường thưởng thức trà bình dân của kinh thành.
- Tránh ra! Tránh ra! Tránh đường cho Vân vương gia.
Dòng người chạy toán loạn. Giữa dòng người hối hả xuất hiện một hài nhi bị ngã ngay giữa đường, xe ngựa càng lúc càng tới gần còn đứa bé thì luôn miệng khóc lớn gọi mẹ. Nàng vận khinh công, nhẹ xoay người bế đứa bé lên, vừa kịp lúc xe ngựa chạy qua.
- Chó má nhà ai mà chạy rông giữa đường. Vương gia cái con khỉ, sâu mọt thì có. Chỉ cho một phát súng đoàng một cái là tiêu đời vương gia nhà ngươi!
Hắn trong lúc vi hành đến đây thì chứng kiến mọi chuyện, và đương nhiên không thể không nghe luôn câu chửi của nàng. Trong lòng hắn nảy sinh một cỗ tức giận vì nàng dám như vậy mà chửi mệnh quan triều đình giữa thanh thiên bạch nhật.
- Này cô nương, cô không sợ câu nói của mình vi phạm vương pháp sao?
- Ta khinh! Vương pháp là cái quái gì. Có vương pháp mà để chuyện vừa rồi xảy ra à. Ta chẳng nói gì sai cả, việc gì ta phải sợ. Ngươi ăn mặc có vẻ sang trọng đấy, chắc cũng không phải dạng tốt đẹp gì – nàng nhìn hắn tỏ vẻ khinh thường nói.
Nàng cư nhiên không để ý sắc mặt ai đó càng ngày càng tối sầm lại. Hắn phải nhịn, phải nhịn.
- Cô nương nói vậy không đúng rồi. Nếu có chuyện bất bình thì cô nương cứ cáo trạng lên quan phủ.
- Quan phủ lớn hơn vương gia sao?
- Vậy thì hoàng thượng sẽ lớn hơn vương gia. Nếu cô nương cáo trạng lên hoàng thượng ta tin người sẽ xử theo vương pháp.
- Hoàng thượng là tên chẳng ra gì. Nếu hắn không biết chuyện như vậy xảy ra trong kinh thành nghĩa là năng lực quản lý của hắn kém. Còn nếu hắn đã biết rồi mà đến giờ chuyện này vẫn xảy ra thì nghĩa là hắn bao che hoàng thân quốc thích. Không còn chuyện gì nữa thì biến ra chỗ khác cho bổn cô nương ta đi.
- Cô nương….
Hắn tuy rất tức giận nhưng vẫn nhận thấy nàng thật sự rất quen, trước đây nàng và hắn đã từng gặp mặt sao?
Nhìn thấy mặt trời đã gần xuống núi nàng mới nhớ ra mục đích của mình đến kinh thành. Nàng quay lưng đi nhanh đến tửu lâu để mua rượu, để mặc ai đó đứng bơ mặt nhìn theo. Trương Phi đứng bên cạnh cố gắng nhịn cười, từ trước đến giờ chưa ai dám chửi thẳng mặt hoàng thượng như thế. Cũng là lần đầu tiên có người toàn mạng sau khi gây ra những chuyện kinh thiên động địa như vậy.
Nàng tung tăng cầm vò rượu nữ nhi hồng nhìn ngắm kinh thành, đi ngang qua Xuân Mãn lâu thấy trên cửa sổ lầu ba treo một mảnh vải màu xanh. "Chắc trong hội đã có chuyện". Nàng nhẹ nhún mình sử dụng kinh công bay lên đó. Ngay lập tức tập hợp đủ mọi người.
- Lão đại chuyện gì xảy ra?
- Đại tỷ, gần đây xuất hiện tân môn chủ của Sát Huyết sơn trang. Người này hành tung khó lường. Theo mật thám của ta điều tra thì hắn đang có ý chống lại triều đình. Gần đây bọn chúng còn tranh địa bàn của Nhật Song hội ta gây tổn thất lớn .
- Bọn này chán sống rồi sao dám giành địa bàn của ta. Lập tức điều tra tên tân môn chủ đó. Có gì thì cứ báo tin. Ta đi đây.
Nói xong nàng lại một thân phi ra khỏi Xuân Mãn lâu, đi về phía ngoại thành.
Nhớ đến 1 năm trước đây, khi nàng vừa luyện xong “Bách Nhật Thần Công” thì muốn xây dựng một tổ chức giống Nhật Song hội ở hiện đại nên quyết định đặt căn cứ ở Xuân Mãn lâu. Tất cả thành viên đều do nàng đích thân tuyển chọn và huấn luyện theo kiểu hiện đại nên đến giờ Nhật Song hội đã tương đối ổn định.
……………………………………………………………………………………
Một năm trôi qua nhanh chóng, nàng đã hòa nhập hơn với cuộc sống nơi đây. Hôm nay nhân lúc đi mua rượu cho gia gia nàng vô tình lướt qua bóng mình dưới mặt nước. Trong suốt quãng thời gian xuyên không về cổ đại, nàng dồn hết tâm huyết chăm chỉ luyện công mà không chút lưu tâm đến ngoại hình của mình.
“Nhật Dương” thời cổ đại tướng mạo ra sao? câu hỏi này chưa bao giờ được nàng mảy may chú ý, nhưng hôm nay là lần đầu tiên tâm nàng nổi chút tò mò. Nghĩ vậy nàng liền đến bên bờ soi mặt mình dưới nước, nhắm mắt lại và hồi hộp mở mắt ra. Có trời mới biết giây phút ấy nàng đau tim đến cỡ nào, nàng tin chắc nếu không phải nằm trong lồng ngực bên trái thì lúc này tim nàng đã biến mất dạng.
- Trời ơi, sao ta nhìn xấu quá vậy, nhem nhuốc chẳng kém gì một con ăn mày. Ông trời ơi, sao lại đối xử với tôi như thế???
Nàng thẫn thờ lấy nước rửa lại khuôn mặt. Vẫn không tránh khỏi cảm giác hồi hộp như lúc đầu, liệu có tiến triển chút nào không?
- Ah!!!! - nàng hét lớn. Vẫn là ta, là Nhật Dương của hiện đại, vẫn xinh đẹp như vậy. Ha ha! Cảm ơn ông trời thân thương và dễ mến của ta.
Hoàng cung – điện Thanh Liên.
Hắn – phong Thiên Kỳ - khuôn mặt lạnh lùng hất tung đống tấu chương xuống đất. Trong điện tràn ngập mùi sát khí và dư vị chết chóc. Cả đám cung nữ và thái giám không dám thở mạnh, nếu không là mất mạng như chơi. Tần công công từ ngoài cửa bước vào giống như ân nhân cứu mạng của tất cả bọn họ.
- Dạ bẩm hoàng thượng, Trương Phi tướng quân cầu kiến.
- Truyền. Tất cả lui ra!
Mọi người nhanh chóng thoái lui, chỉ sợ chậm trễ hơn chút nữa sẽ thành oan hồn dưới đoạn đầu đao. Trong điện trở về nguyên trạng tĩnh lặng vốn có của nó.
- Trương Phi, tình hình Sát Huyết sơn trang thế nào?
- Bẩm hoàng thượng, bọn chúng gần đây tăng cường hoạt động, đặc biệt là sau khi tân môn chủ mới nắm quyền. Hành tung người này khó đoán, trên giang hồ chưa một ai biết hình dáng thực sự của hắn.
- Ngươi phái mười vệ binh tinh nhuệ của Phong Long hội tăng cường điều tra hành tung của hắn. Cần nhanh chóng tiêu diệt Sát Huyết sơn trang, bọn chúng gần đây tăng cường phách lối, biểu hiện rõ âm mưu chống đối triều đình.
- Thần tuân lệnh.
- Ngươi cùng trẫm vi hành ngay lập tức, có tin báo gần đây ở kinh thành xuất hiện một vài hiện tượng lạ khiến dân chúng hoang mang.
Kinh thành vốn là nơi tấp nập, người người tranh nhau về đây buôn bán. Ta nói kinh thành là bộ mặt của quốc gia quả không sai, đi mãi mà chưa được nửa đường. Nàng ngồi ở một quán trà nhỏ ven đường thưởng thức trà bình dân của kinh thành.
- Tránh ra! Tránh ra! Tránh đường cho Vân vương gia.
Dòng người chạy toán loạn. Giữa dòng người hối hả xuất hiện một hài nhi bị ngã ngay giữa đường, xe ngựa càng lúc càng tới gần còn đứa bé thì luôn miệng khóc lớn gọi mẹ. Nàng vận khinh công, nhẹ xoay người bế đứa bé lên, vừa kịp lúc xe ngựa chạy qua.
- Chó má nhà ai mà chạy rông giữa đường. Vương gia cái con khỉ, sâu mọt thì có. Chỉ cho một phát súng đoàng một cái là tiêu đời vương gia nhà ngươi!
Hắn trong lúc vi hành đến đây thì chứng kiến mọi chuyện, và đương nhiên không thể không nghe luôn câu chửi của nàng. Trong lòng hắn nảy sinh một cỗ tức giận vì nàng dám như vậy mà chửi mệnh quan triều đình giữa thanh thiên bạch nhật.
- Này cô nương, cô không sợ câu nói của mình vi phạm vương pháp sao?
- Ta khinh! Vương pháp là cái quái gì. Có vương pháp mà để chuyện vừa rồi xảy ra à. Ta chẳng nói gì sai cả, việc gì ta phải sợ. Ngươi ăn mặc có vẻ sang trọng đấy, chắc cũng không phải dạng tốt đẹp gì – nàng nhìn hắn tỏ vẻ khinh thường nói.
Nàng cư nhiên không để ý sắc mặt ai đó càng ngày càng tối sầm lại. Hắn phải nhịn, phải nhịn.
- Cô nương nói vậy không đúng rồi. Nếu có chuyện bất bình thì cô nương cứ cáo trạng lên quan phủ.
- Quan phủ lớn hơn vương gia sao?
- Vậy thì hoàng thượng sẽ lớn hơn vương gia. Nếu cô nương cáo trạng lên hoàng thượng ta tin người sẽ xử theo vương pháp.
- Hoàng thượng là tên chẳng ra gì. Nếu hắn không biết chuyện như vậy xảy ra trong kinh thành nghĩa là năng lực quản lý của hắn kém. Còn nếu hắn đã biết rồi mà đến giờ chuyện này vẫn xảy ra thì nghĩa là hắn bao che hoàng thân quốc thích. Không còn chuyện gì nữa thì biến ra chỗ khác cho bổn cô nương ta đi.
- Cô nương….
Hắn tuy rất tức giận nhưng vẫn nhận thấy nàng thật sự rất quen, trước đây nàng và hắn đã từng gặp mặt sao?
Nhìn thấy mặt trời đã gần xuống núi nàng mới nhớ ra mục đích của mình đến kinh thành. Nàng quay lưng đi nhanh đến tửu lâu để mua rượu, để mặc ai đó đứng bơ mặt nhìn theo. Trương Phi đứng bên cạnh cố gắng nhịn cười, từ trước đến giờ chưa ai dám chửi thẳng mặt hoàng thượng như thế. Cũng là lần đầu tiên có người toàn mạng sau khi gây ra những chuyện kinh thiên động địa như vậy.
Nàng tung tăng cầm vò rượu nữ nhi hồng nhìn ngắm kinh thành, đi ngang qua Xuân Mãn lâu thấy trên cửa sổ lầu ba treo một mảnh vải màu xanh. "Chắc trong hội đã có chuyện". Nàng nhẹ nhún mình sử dụng kinh công bay lên đó. Ngay lập tức tập hợp đủ mọi người.
- Lão đại chuyện gì xảy ra?
- Đại tỷ, gần đây xuất hiện tân môn chủ của Sát Huyết sơn trang. Người này hành tung khó lường. Theo mật thám của ta điều tra thì hắn đang có ý chống lại triều đình. Gần đây bọn chúng còn tranh địa bàn của Nhật Song hội ta gây tổn thất lớn .
- Bọn này chán sống rồi sao dám giành địa bàn của ta. Lập tức điều tra tên tân môn chủ đó. Có gì thì cứ báo tin. Ta đi đây.
Nói xong nàng lại một thân phi ra khỏi Xuân Mãn lâu, đi về phía ngoại thành.
Nhớ đến 1 năm trước đây, khi nàng vừa luyện xong “Bách Nhật Thần Công” thì muốn xây dựng một tổ chức giống Nhật Song hội ở hiện đại nên quyết định đặt căn cứ ở Xuân Mãn lâu. Tất cả thành viên đều do nàng đích thân tuyển chọn và huấn luyện theo kiểu hiện đại nên đến giờ Nhật Song hội đã tương đối ổn định.
……………………………………………………………………………………
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.