Chương 7
Tử Dạ
01/09/2015
Chương 7. Thánh chỉ.
Vậy là sau một đêm nàng từ vịt con xấu xí trở thành thiên nga. Nàng đã được ngủ nướng và có kẻ hầu người hạ. Hôm nay đang trong giấc mơ ngọt ngào, một tiếng hét lớn từ ngoài cửa làm nàng tỉnh giấc.
- Tiểu thư, mau tỉnh dậy đi có chuyện lớn rồi.
- Tiểu Hồng, em để ta ngủ thêm đi, mệt chết đi được.
Tiểu Hồng biết không mạnh tay không thể gọi được nàng mà. Cô phải sử dụng tuyệt chiêu chọc léc mới có thể gọi tiểu thư dậy.
“Trời ơi Tiểu Hồng, ta sắp lấy cắp được khẩu súng mới của tên trùm vũ khí hắc ám rồi, chỉ còn cách 1cm nữa thôi. Hix hix”.
Thánh chỉ đến.
Hoàng Song Nhật Dương tiếp chỉ.
“Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết. Nữ nhi Hoàng Long tướng quân Hoàng Song Nhật Dương tính tình đôn hậu, am hiểu lễ nghi, cầm kỳ thi họa, công dung ngôn hạnh. Nay sắc phong làm hoàng hậu, lệnh trong ba ngày phải lập tức tiến cung. Khâm thử”.
Nàng vừa quỳ vừa ngáp ngủ, cũng chẳng hiểu lão hoàng đế này ban chiếu chỉ gì nữa, loạn hết cả não. Đang mơ màng thì nàng bị tiếng gọi của cha làm tỉnh giấc “Dương nhi đa tạ thánh ân đi con”. Nàng cũng chỉ biết làm theo lời cha nói qua loa một câu cho xong chuyện sau đó sẽ trở về mơ tiếp mộng đẹp khi nãy.
- Đa tạ thánh ân.
Nói xong nàng vứt chiếu chỉ cho Tiểu Hồng rồi về phòng ngủ tiếp. Giấc mơ kia một lần nữa quay trở lại “Oa, ta thật hạnh phúc. Nơi đây toàn là vũ khí tối tân bom có, súng có, trời ơi còn có cả F-35 Lightning II đang hót hòn họt nữa. He he thế này thì ta sẽ sớm làm chủ thế giới ngầm thôi!”.
Đến chiều, sau khi thức dậy nàng hoạch định ra bờ hồ luyện âm công. Vừa bước ra khỏi phòng nàng bắt gặp ngay hai nữ hầu đang tán gẫu. Sự xuất hiện của nàng khiến họ giật mình sau đó đồng hành lễ.
- Tham kiến tiểu thư. Nô tì chúc mừng người.
Nàng chớp chớp mắt liên hồi, thậm chí con ngươi còn muốn bay xa vạn dặm. Nhận thấy biểu tình khác lạ của nàng, hai nữ tì tim đập chân run sợ rằng mình đã nói sai điều gì phật ý nàng.
Trên quãng đường ngắn ngủi từ thư phòng đến phòng khách, đếm đi đếm lại cũng có đến chục người nhìn thấy nàng là quỳ rạp xuống, sau đó nói mỗi một câu giống nhau.
Lạ thật, sao hôm nay ai nhìn thấy ta cũng nói một câu “chúc mừng tiểu thư”?
Nàng thề nếu nàng biết chuyện gì đang diễn ra nàng chết ngay lập tức. Nhìn thấy Tiểu Hồng đang bưng một bát yến sào hướng nàng đi đến, nàng liền bắt cóc ép cung hỏi chuyện gì đang diễn ra.
- Tiểu Hồng, hôm nay trong phủ có chuyện gì xảy ra, sao ai nhìn ta cũng nói “chúc mừng tiểu thư” vậy?
Tiểu Hồng xuýt ngã ngửa chớp chớp đôi mắt nhìn người trước mặt.
- Trời ơi tiểu thư, hoàng thượng hạ thánh chỉ sắc phong người làm hoàng hậu của Phong Thiên quốc, người thực sự không nhớ sao?
Nàng vẫn chưa thấm được ít nào vào đầu, “Ừ thì làm hoàng hậu, nhưng sao phải chúc mừng……….”
- Khoan đã, em nói tên hoàng đế già sắc phong ta làm hoàng hậu sao???? Không thể nào! Sao ta không biết!
Từ lúc nào, từ bao giờ. Ôi sao nàng không nhớ gì hết thế này.
- Tiểu Hồng, cha ta đang ở đâuuuuuuuuu!!!!!!
Nàng hét lớn rồi phía thư phòng tiến đến còn Tiểu Hồng vẫn ngơ ngác chẳng hiểu gì, rõ ràng hồi sáng tiểu thư đã tiếp chỉ rồi mà.
Hoàng tướng quân đang trong thư phòng, ông cũng không ngờ sự tình đến nước này. Ông không hề muốn nữ nhi của mình tiến cung sống cuộc sống tranh giành khốc liệt, nguy hiểm rình rập. Nàng từ bên ngoài đạp bay cửa xông vào thư phòng.
- Cha! Mọi chuyện là sao? Con không muốn làm hoàng hậu!!!
Làm sao nàng có thể làm hoàng hậu. Nàng không cần quyền lực càng chán ghét việc tranh giành ân sủng. Nàng muốn được tự do và quan trọng nhất là Sát Huyết Hồn trận còn chưa tìm cách phá giải được. Có chêt nàng cùng không muốn “Tên hoàng đế dê già đó, ta mà gặp thì sẽ giết chết hắn”.
Hoàng tướng quân nhìn nàng chẳng nói lời nào. Thánh chỉ đã ban nếu không tuân theo là khi quân phạm thượng, chu di cửu tộc. Nhưng ông đã nợ nàng quá nhiều, không thể để nàng vào cung chịu uất ức. Ông nhìn nàng ánh mắt đầy trìu mến.
- Dương nhi, ta biết như vậy là khó cho con. Thánh chỉ đã ban không thể thu hồi. Nhưng cha nợ con quá nhiều cha không thể ép buộc con được. Con hãy rời đi ngay trong đêm nay, đến Tuyết Sơn gặp sư bá của ta, ông ấy ắt sẽ cưu mang con, còn chuyện ở đây ta sẽ nghĩ cách giải quyết.
- Không!con sao có thể bỏ mặc cha lại. Hay cha lên Tuyết Sơn cùng với con.
Hoàng tướng quân nhìn nữ nhi đôi mắt rưng rưng, suy cho cùng là do kẻ giả mạo đó. Nếu ả ta không nhất quyết van nài thì mọi chuyện đã không đến nước này.
- Dương nhi, không cần lo lắng cho ta. Ta không thể rời đi được, nếu lúc này ta rời đi hàng vạn bá tánh sẽ lâm nguy, và cả 80 người trên dưới trong phủ nữa, ta không thể để mặc họ. Nữ nhi ngoan của ta, ta đã nợ con quá nhiều ta không thể để con chịu uất ức thêm nữa.
Nàng biết cha đang bảo vệ nàng, làm sao nàng có thể để cha chịu bất cứ tổn thương nào. Ở thời hiện đại chưa có việc gì có thể làm khó nàng, lần này cũng vậy. “Cùng lắm là lấy lão hoàng đế già đó chứ gì, ta sẽ cho hoàng cung của lão gà bay chó nhảy”. Và rồi âm mưu lại nhen nhói, nữ chính cười bí hiểm quá.
- Cha, con nghĩ lại rồi con sẽ làm hoàng hậu. Giờ con đi ra ngoài có việc…
Nàng cưỡi ngựa ra bờ hồ ở ngoại thành. Nàng dừng ngựa dưới bóng một hàng liễu rủ. Nàng dùng một chiếc lá trúc mỏng, đôi môi hồng đào nhẹ nhàng đặt trên chiếc lá khẽ thổi. Không trung tràn ngập bản nhạc du dương xoáy vào lòng người. Dần dần trên cành liễu rủ xuất hiện một vài con chim vàng anh líu lo nhảy múa.
Khúc nhạc tiếp tục ngân vang, đâu đó nghe thấy tiếng phành phạch cánh vỗ của một con chim đại bàng, chim đập cánh thật mạnh rồi đậu xuống một cây cao gần đó. Dưới mặt hồ, các loại thủy sinh ngoi lên mặt nước mắt nhắm nghiền đung đưa theo điệu nhạc.
Nàng thay đổi một bản nhạc khác nhịp điệu nhanh hơn, cao độ tăng lên réo rắt xé tan tầng lá để gọi muông thú trong rừng sâu đến, xa xa trong bụi cỏ, hai con chồn hôi cũng đến tham gia buổi nhạc hội. Sau nửa tuần hương, tất cả các loài vật như cá, chim, rắn, chồn, sóc…đã tụ tập đầy đủ. Lúc này, nàng khẽ rung chiếc lá, một điệu nhạc khác hẳn cơ hồ phát ra, tĩnh mịch nhưng hùng hồn. Chẳng mấy chốc các loài thú dạt ra hai bên tạo thành một lối nhỏ. Bạch hổ dũng mãnh tiến về phía nàng gầm mạnh một tiếng. Nàng dừng khúc nhạc lại, đưa tay ra vuốt ve đầu nó.
- Anh bạn, lâu rồi không gặp, vẫn khỏe chứ?
Con hổ nằm gục dưới chân nàng, mặc cho nàng vuốt ve. Nàng lại đặt chiếc lá lên môi rồi thổi một bản nhạc trầm lắng: “Tất cả hãy trở về đi, hẹn ngày gặp lại”.
................................................................................................................................
Vậy là sau một đêm nàng từ vịt con xấu xí trở thành thiên nga. Nàng đã được ngủ nướng và có kẻ hầu người hạ. Hôm nay đang trong giấc mơ ngọt ngào, một tiếng hét lớn từ ngoài cửa làm nàng tỉnh giấc.
- Tiểu thư, mau tỉnh dậy đi có chuyện lớn rồi.
- Tiểu Hồng, em để ta ngủ thêm đi, mệt chết đi được.
Tiểu Hồng biết không mạnh tay không thể gọi được nàng mà. Cô phải sử dụng tuyệt chiêu chọc léc mới có thể gọi tiểu thư dậy.
“Trời ơi Tiểu Hồng, ta sắp lấy cắp được khẩu súng mới của tên trùm vũ khí hắc ám rồi, chỉ còn cách 1cm nữa thôi. Hix hix”.
Thánh chỉ đến.
Hoàng Song Nhật Dương tiếp chỉ.
“Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết. Nữ nhi Hoàng Long tướng quân Hoàng Song Nhật Dương tính tình đôn hậu, am hiểu lễ nghi, cầm kỳ thi họa, công dung ngôn hạnh. Nay sắc phong làm hoàng hậu, lệnh trong ba ngày phải lập tức tiến cung. Khâm thử”.
Nàng vừa quỳ vừa ngáp ngủ, cũng chẳng hiểu lão hoàng đế này ban chiếu chỉ gì nữa, loạn hết cả não. Đang mơ màng thì nàng bị tiếng gọi của cha làm tỉnh giấc “Dương nhi đa tạ thánh ân đi con”. Nàng cũng chỉ biết làm theo lời cha nói qua loa một câu cho xong chuyện sau đó sẽ trở về mơ tiếp mộng đẹp khi nãy.
- Đa tạ thánh ân.
Nói xong nàng vứt chiếu chỉ cho Tiểu Hồng rồi về phòng ngủ tiếp. Giấc mơ kia một lần nữa quay trở lại “Oa, ta thật hạnh phúc. Nơi đây toàn là vũ khí tối tân bom có, súng có, trời ơi còn có cả F-35 Lightning II đang hót hòn họt nữa. He he thế này thì ta sẽ sớm làm chủ thế giới ngầm thôi!”.
Đến chiều, sau khi thức dậy nàng hoạch định ra bờ hồ luyện âm công. Vừa bước ra khỏi phòng nàng bắt gặp ngay hai nữ hầu đang tán gẫu. Sự xuất hiện của nàng khiến họ giật mình sau đó đồng hành lễ.
- Tham kiến tiểu thư. Nô tì chúc mừng người.
Nàng chớp chớp mắt liên hồi, thậm chí con ngươi còn muốn bay xa vạn dặm. Nhận thấy biểu tình khác lạ của nàng, hai nữ tì tim đập chân run sợ rằng mình đã nói sai điều gì phật ý nàng.
Trên quãng đường ngắn ngủi từ thư phòng đến phòng khách, đếm đi đếm lại cũng có đến chục người nhìn thấy nàng là quỳ rạp xuống, sau đó nói mỗi một câu giống nhau.
Lạ thật, sao hôm nay ai nhìn thấy ta cũng nói một câu “chúc mừng tiểu thư”?
Nàng thề nếu nàng biết chuyện gì đang diễn ra nàng chết ngay lập tức. Nhìn thấy Tiểu Hồng đang bưng một bát yến sào hướng nàng đi đến, nàng liền bắt cóc ép cung hỏi chuyện gì đang diễn ra.
- Tiểu Hồng, hôm nay trong phủ có chuyện gì xảy ra, sao ai nhìn ta cũng nói “chúc mừng tiểu thư” vậy?
Tiểu Hồng xuýt ngã ngửa chớp chớp đôi mắt nhìn người trước mặt.
- Trời ơi tiểu thư, hoàng thượng hạ thánh chỉ sắc phong người làm hoàng hậu của Phong Thiên quốc, người thực sự không nhớ sao?
Nàng vẫn chưa thấm được ít nào vào đầu, “Ừ thì làm hoàng hậu, nhưng sao phải chúc mừng……….”
- Khoan đã, em nói tên hoàng đế già sắc phong ta làm hoàng hậu sao???? Không thể nào! Sao ta không biết!
Từ lúc nào, từ bao giờ. Ôi sao nàng không nhớ gì hết thế này.
- Tiểu Hồng, cha ta đang ở đâuuuuuuuuu!!!!!!
Nàng hét lớn rồi phía thư phòng tiến đến còn Tiểu Hồng vẫn ngơ ngác chẳng hiểu gì, rõ ràng hồi sáng tiểu thư đã tiếp chỉ rồi mà.
Hoàng tướng quân đang trong thư phòng, ông cũng không ngờ sự tình đến nước này. Ông không hề muốn nữ nhi của mình tiến cung sống cuộc sống tranh giành khốc liệt, nguy hiểm rình rập. Nàng từ bên ngoài đạp bay cửa xông vào thư phòng.
- Cha! Mọi chuyện là sao? Con không muốn làm hoàng hậu!!!
Làm sao nàng có thể làm hoàng hậu. Nàng không cần quyền lực càng chán ghét việc tranh giành ân sủng. Nàng muốn được tự do và quan trọng nhất là Sát Huyết Hồn trận còn chưa tìm cách phá giải được. Có chêt nàng cùng không muốn “Tên hoàng đế dê già đó, ta mà gặp thì sẽ giết chết hắn”.
Hoàng tướng quân nhìn nàng chẳng nói lời nào. Thánh chỉ đã ban nếu không tuân theo là khi quân phạm thượng, chu di cửu tộc. Nhưng ông đã nợ nàng quá nhiều, không thể để nàng vào cung chịu uất ức. Ông nhìn nàng ánh mắt đầy trìu mến.
- Dương nhi, ta biết như vậy là khó cho con. Thánh chỉ đã ban không thể thu hồi. Nhưng cha nợ con quá nhiều cha không thể ép buộc con được. Con hãy rời đi ngay trong đêm nay, đến Tuyết Sơn gặp sư bá của ta, ông ấy ắt sẽ cưu mang con, còn chuyện ở đây ta sẽ nghĩ cách giải quyết.
- Không!con sao có thể bỏ mặc cha lại. Hay cha lên Tuyết Sơn cùng với con.
Hoàng tướng quân nhìn nữ nhi đôi mắt rưng rưng, suy cho cùng là do kẻ giả mạo đó. Nếu ả ta không nhất quyết van nài thì mọi chuyện đã không đến nước này.
- Dương nhi, không cần lo lắng cho ta. Ta không thể rời đi được, nếu lúc này ta rời đi hàng vạn bá tánh sẽ lâm nguy, và cả 80 người trên dưới trong phủ nữa, ta không thể để mặc họ. Nữ nhi ngoan của ta, ta đã nợ con quá nhiều ta không thể để con chịu uất ức thêm nữa.
Nàng biết cha đang bảo vệ nàng, làm sao nàng có thể để cha chịu bất cứ tổn thương nào. Ở thời hiện đại chưa có việc gì có thể làm khó nàng, lần này cũng vậy. “Cùng lắm là lấy lão hoàng đế già đó chứ gì, ta sẽ cho hoàng cung của lão gà bay chó nhảy”. Và rồi âm mưu lại nhen nhói, nữ chính cười bí hiểm quá.
- Cha, con nghĩ lại rồi con sẽ làm hoàng hậu. Giờ con đi ra ngoài có việc…
Nàng cưỡi ngựa ra bờ hồ ở ngoại thành. Nàng dừng ngựa dưới bóng một hàng liễu rủ. Nàng dùng một chiếc lá trúc mỏng, đôi môi hồng đào nhẹ nhàng đặt trên chiếc lá khẽ thổi. Không trung tràn ngập bản nhạc du dương xoáy vào lòng người. Dần dần trên cành liễu rủ xuất hiện một vài con chim vàng anh líu lo nhảy múa.
Khúc nhạc tiếp tục ngân vang, đâu đó nghe thấy tiếng phành phạch cánh vỗ của một con chim đại bàng, chim đập cánh thật mạnh rồi đậu xuống một cây cao gần đó. Dưới mặt hồ, các loại thủy sinh ngoi lên mặt nước mắt nhắm nghiền đung đưa theo điệu nhạc.
Nàng thay đổi một bản nhạc khác nhịp điệu nhanh hơn, cao độ tăng lên réo rắt xé tan tầng lá để gọi muông thú trong rừng sâu đến, xa xa trong bụi cỏ, hai con chồn hôi cũng đến tham gia buổi nhạc hội. Sau nửa tuần hương, tất cả các loài vật như cá, chim, rắn, chồn, sóc…đã tụ tập đầy đủ. Lúc này, nàng khẽ rung chiếc lá, một điệu nhạc khác hẳn cơ hồ phát ra, tĩnh mịch nhưng hùng hồn. Chẳng mấy chốc các loài thú dạt ra hai bên tạo thành một lối nhỏ. Bạch hổ dũng mãnh tiến về phía nàng gầm mạnh một tiếng. Nàng dừng khúc nhạc lại, đưa tay ra vuốt ve đầu nó.
- Anh bạn, lâu rồi không gặp, vẫn khỏe chứ?
Con hổ nằm gục dưới chân nàng, mặc cho nàng vuốt ve. Nàng lại đặt chiếc lá lên môi rồi thổi một bản nhạc trầm lắng: “Tất cả hãy trở về đi, hẹn ngày gặp lại”.
................................................................................................................................
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.