Chương 60: Đại Kết Cục
Tử Dạ
28/04/2018
Nàng im lặng nhắm mắt, khuôn mặt đã hồng trở lại, tuy nhiên chân mày hơi nhíu lại tựa như đang trăn trở điều gì đó. Ngay cả khi trong giấc ngủ nàng vẫn không thể buông bỏ mọi thứ. Hắn nhìn nàng, nhìn thật lâu. Liệu ở nàng còn có bao nhiêu bí mật hắn không biết?
Hắn suy nghĩ về quá khứ, về những chuyện đã qua liên quan đến Nhật Song Vương. Ngộ nhỡ khi nàng nói nàng đã là nữ nhân của Nhật Song Vương hắn liền không tha thứ cho nàng hoặc chẳng may lúc ấy hắn không kiềm chế được bản thân mà làm tổn thương nàng thì giờ này nàng và hắn sẽ ra sao? Thì ra những gì trước đây nàng làm đều muốn thử lòng hắn, và hắn chợt hiểu nữ nhân trước mặt chưa bao giờ hoàn toàn tin tưởng hắn.
Nàng đang mơ, một cơn ác mộng kinh hoàng. Nơi nàng lạc bước là một vùng đất u ám và tối tăm, bốn bề tĩnh lặng đến đáng sợ khiến nàng mơ hồ cảm thấy cái thê lương chết chóc. Phía trước nàng là một hắc y nhân, hắn ta quay lưng về phía nàng nên những gì nàng nhìn thấy chỉ vỏn vẹn tấm lưng mờ ảo của hắn.
-Hoàng Song Nhật Dương, cuối cùng đã đến lúc ngươi đến nơi này rồi.
-Ngươi là ai?
Chầm chậm cất lên thanh âm trầm thấp, hắc y nhân vẫn duy trì tư thế quay lưng về phía nàng, hắn ta ngước đầu nhìn lên vầng trăng đang bị quầng mây đen che phủ, vẻ thần bí toát ra khiến người ta vài phần sợ hãi.
-Ha ha, ngươi đừng quan tâm ta là ai, hãy quan tâm đến tất cả những kẻ đã trở thành oan hồn dưới tay ngươi kia.
Những oan hồn dưới tay nàng? Nàng chưa bao giờ nghĩ đến bởi vì trong tiềm thức của nàng tất cả những kẻ đó đều đáng chết. Nhưng tại sao người này lại nói với nàng điều này, hắn ta muốn gì?
-Mục đích chính là gì? ngươi nói đi!
Hắc y nhân từ từ quay người về phía nàng, khuôn mặt hắn đã bị chiếc mặt nạ cũ kỹ che đi phân nửa. Nàng chỉ kịp nhìn thấy vài sợi tóc bạc lất phất lọt ra khỏi chiếc mũ choàng rộng bị ánh trăng phản chiếu. Toàn thân hắc y nhân tỏa ra hàn khí lạnh lẽo lại có chút quỷ dị thập phần. Không hiểu sao nàng lại có cảm giác bất an.
Nàng nhỏ bé lọt thỏm vào bóng đại thụ, nhỏ nhoi như sắp bị bóng đêm nuốt trọn. Gió lạnh từng hồi thổi qua mang theo tiếng xào xạc của lá khô chân thực đến lạ thường. Tất cả là thực hay chỉ là cơn ác mộng?
Hắc y nhân nhẹ phất nhẹ tay áo, một vệt sáng chói từ bàn tay phát ra lao về bóng đêm sâu thẳm. Sau khi vệt sáng hòa tan vào khoảng không phía trước bỗng dưng nơi đó hiện lên những hình ảnh đối với nàng vô cùng quen thuộc. Là nàng - Hoàng Song Nhật Dương của thế kỷ 21.
Đây là khung cảnh cuộc đọ súng với một bang phái khác hai năm về trước, hàng trăm kẻ tay sai của chúng đều đã bị nàng chính tay giết chết. Phía đông bến cảng là một bãi tàn cuộc, xác chết ngổn ngang, máu tươi lênh láng nhuốm đỏ một vùng đất lạnh. Cô gái khuôn mặt lạnh băng hướng ánh mắt vô tình về phía những xác chết chưa kịp nguội, dường như đây chưa phải là kết quả cô mong muốn. Điều cô muốn chính là tất cả bang phái này đều phải biến mất hoàn toàn không còn một chút tàn dư nào về sau, chỉ một câu nói ngắn gọn mà lạnh lẽo "Đốt cháy toàn bộ bến cảng" đã thiêu hủy tất cả.
Tiếp theo là hình ảnh người đàn ông trong căn nhà hoang, hắn ta đã bị trói chặt vào một chiếc ghế gỗ. Cô gái ngồi đối diện hắn ta, trên tay cầm một khẩu súng lục và lau chùi tựa như bảo vật, thỉnh thoảng cô đưa họng súng dí sát vào mi tâm người đàn ông rồi lại thu về lau chùi. Trên trán hắn ta sớm đã rịn một tầng mồ hôi ướt đẫm, mỗi khi họng súng hướng về phía mình toàn thân hắn ta lại run rẩy, mồ hôi lớn nhỏ đua nhau nhỏ xuống sàn nhà.
Cô gái di chuyển hướng họng súng về bả vai trái của hắn rồi lạnh lùng bóp cò. Chỉ có duy nhất tiếng la hét của hắn ta vang lên bởi khẩu súng giảm thanh này cơ hồ không thể phát ra tiếng nổ lớn. Khẩu súng lại được thu về và lau chùi, sau một hồi lâu cô gái lại tiếp tục hướng súng vào một vị trí khác. Cứ như thế trên người đàn ông đã có tổng cộng hơn hai mươi viên đạn, mỗi viên đều nhằm vị trí không nguy hiểm mà bắn tới.
Cô gái nở nụ cười thỏa mãn nhìn vũng máu đỏ ngày càng lớn trên mặt sàn, người đàn ông sớm đã rơi vào tình trạng sốc mất máu, hắn ta ra sức thở như một con cá mị mắc cạn trên bờ và rồi theo thời gian tử thần đã đến mang hắn ta đi ngay trước mặt cô mà trên mặt cô chẳng hề có chút thương tiếc nào.
Đó là nàng, là Hoàng Song Nhật Dương ngang tàn và sắc đá. Nàng biết bản thân không phải kẻ vô tội nhưng không ngờ khi nhìn lại những gì mình từng làm thì chính bản thân nàng lại thấy kinh sợ. Nàng máu lạnh vô tình, tàn nhẫn, tán tận lương tâm vậy sao?
Nàng sợ hãi lùi về sau vài bước, đến khi toàn thân tựa hẳn vào gốc đại thụ phía sau mới có thể bình tâm lại. Hắc y nhân dường như rất hài lòng về thái độ của nàng, hắn ta cười thành tiếng phá tan không gian quỷ dị đang tản mạn xung quanh.
-Có phải hiện tại đang sợ hãi chính mình, cảm thấy đôi bàn tay đầy máu tươi của thật ghê tởm đúng không?
Nàng không dám đáp trả lời của hắn, hay chính xác hơn là hắn nói hoàn toàn đúng. Nàng run run đưa đôi bàn tay mình lên trước mặt, không thể tin nó đã từng đoạt đi tính mạng bao nhiêu người. Ánh sáng nhạt dần qua đôi mắt, nàng cảm giác mọi thứ xung quanh càng ngày càng tối, càng ngày càng lạnh. Nàng muốn cất tiếng nói một điều gì đó để biện minh cho bản thân mình nhưng những tiếng nấc nghèn nghẹn ở cổ họng chưa kịp thoát ra đã bị gió đêm lạnh lẽo nuốt chửng.
Hắc y nhân đã biến mất vào khoảng không sâu thẳm nhưng thanh âm lãnh đạm của hắn vẫn quanh quẩn vọng về, từng câu từng từ hắn nói ra là những mũi dao bén nhọn đâm thẳng vào trái tim nàng.
-Hoàng Song Nhật Dương, thế gian có nhân có quả, ngươi phải trả giá vì tất cả những gì mình gây ra. Ông trời vốn rất công bằng kẻ cướp đi hạnh phúc của người khác suy cho cùng cũng sẽ không được hạnh phúc. Ta sẽ lần lượt mang những người quan trọng nhất của ngươi đi để ngươi phải chịu nỗi đau giày vò bị tột cùng. Ta và ngươi sẽ sớm gặp lại nhau thôi.
Nàng sợ, một nỗi sợ rõ ràng và đang lớn dần trong tâm trí nàng, nó đè nén khiến nàng nghẹt thở. Những người xung quanh nàng có phải là hắn và tiểu hài tử chưa ra đời. Không! nàng không muốn họ có chuyện gì xảy ra, tất cả là do nàng gây ra nên xin ông trời hãy để một mình nàng gánh chịu.
Nàng điên cuồng chạy về phía hắc y nhân vừa biến mất mong sao có thể tìm thấy hắn ta, nàng muốn nói với hắn ta rằng nàng thực sự đã sai, nàng tình nguyện nhận mọi sự trừng phạt, chỉ xin hắn ta đừng làm tổn thương những người quan trọng bên cạnh nàng. Thế nhưng đáp trả lại chỉ có đêm tịch mịch cùng tiếng gió rít điên cuồng từ nơi sâu thẳm ùa về.
Một tiếng sấm rụng xuống miền đất trống, một con người nhỏ bé đang lạc lõng giữa chốn hoang vu như nàng lại được tiếng sấm vô tình cứu giúp. Có một thứ gì đó rất khác rất lạ lướt qua khiến nàng ngã xuống, mọi thứ trước mặt bỗng nhiên thành bóng tối và sau khi nàng mở mắt lại nhìn thấy khung cảnh quen thuộc. Đó là căn phòng của mình và hắn đang lặng im nhìn nàng. Chút thân quen khiến tâm nàng bình lại, ít nhất nàng sẽ không khóc nức lên vì sợ hãi.
Đã nhiều lần nàng lạc bước trong những cơn ác mộng và cần có ai đó ở bên kéo nàng ra khỏi cơn ác mộng ấy. Thế nhưng lần này lại khác, nàng có thể tự thoát ra khỏi nơi đó dễ dàng giống như tất cả mọi chuyện xảy ra đều do một tay kẻ nào đó sắp đặt. Điều này càng khiến nàng tin những gì vừa rồi xảy ra không phải mơ mà là thật.
Những ký ức trước khi nàng ngất đi đột nhiên ùa về, theo phản xạ nàng đưa tay chạm nhẹ vào bụng mình. Thế nhưng chính nàng cũng không biết tiểu bảo bảo có bình an hay đã....
Sắc mặt hắn vẫn không thay đổi, trầm lặng nhìn chăm chú từng cử chỉ của nàng. Ánh mắt ấy sâu hun hút như màn đêm tĩnh lặng, bất giác trở nên xa lạ. Chưa bao giờ nàng cảm nhận được cái lạ lẫm đáng sợ như vậy, có phải hay chăng đây chính là điều kẻ bí ẩn đang muốn nói đến. Những người quan trọng nhất sẽ lần lượt rời bỏ nàng mà đi mà nam nhân đang ngồi trước mặt và tiểu hài tử sẽ là một trong số đó.
Không gian bỗng chốc xa lạ, dường như không nơi nào có thể chứa chấp một kẻ như nàng. Nàng muốn thu mình vào một góc thật nhỏ để tạm quên đi thế giới lạnh lẽo ngoài kia. Tiểu hài tử đã không còn và có lẽ hắn cũng vì thế mà căm hận nàng. Chợt câu nói của hắc y nhân giấu mặt văng vẳng bên tai nàng "ông trời vốn rất công bằng, kẻ cướp đi hạnh phúc của người khác suy cho cùng sẽ không bao giờ được hạnh phúc". Có lẽ đang ứng nhiệm trên người nàng rồi.
Nước mắt mặn chát rơi ra khỏi khóe mắt, là chứa đựng nỗi đau hay nỗi ân hận vô cùng? Tất cả là tại nàng! Tội nghiệp tiểu hài tử còn chưa kịp chớp mắt nhìn thế gian đã phải ra đi, kiếp này nó đầu thai làm hài tử của nàng có lẽ là điều sai lầm nhất. Thế gian bao nhiêu mẫu thân tốt, vì sao con lại vô phúc đầu thai làm con của nàng.
Tuy biết tình trạng nàng đã ổn định nhưng đợi đến khi nàng mở mắt hắn mới buông bỏ gánh nặng trong lòng. Hắn là không biết phải mở lời ra sao sau khi nàng tỉnh dậy, là trực tiếp hỏi về thân thế của nàng hay để nàng tự nói ra tất cả. Hắn sợ ngay cả hiện tại nàng vẫn không chịu chủ động mở lòng như vậy có nghĩa nàng chưa hoàn toàn tin tưởng hắn.
Hắn làm mặt lạnh im lặng nhưng không có nghĩa hắn vô tâm, chỉ là hắn đang chờ đợi một câu nói từ nàng. Thế nhưng nàng lại không đáp lời. Sự hoang mang và vô vọng từ đôi mắt nàng, những giọt nước mắt mặn chát lăn dài trên gò má lại đánh tan chút cứng rắn trong lòng hắn và một lần nữa hắn lại thua dưới tay nàng.
-Nàng có gì muốn nói với ta không?
Hắn cất giọng, thanh âm trầm thấp kéo dần tâm trí nàng quay trở lại. Đương nhiên nàng có rất nhiều chuyện muốn nói. Nằm trong vòng tay hắn nước mắt nàng rơi càng nhiều hơn, là nàng có lỗi với hắn, là nàng đã không bảo hộ tiểu bảo bảo thật tốt.
-Thiên Kỳ, thiếp... xin lỗi, tất cả là do thiếp đã làm liên lụy đến tiểu bảo bảo. Thiếp...thiếp là mẫu thân không ra gì, thiếp thực sự đáng chết. Giờ bảo bảo đã không còn có phải chàng rất hận thiếp không....
Những ngôn từ gấp gáp xen lẫn tiếng nấc nghẹn ngào. Tuy vậy cũng đủ nhận ra tâm tư nàng đang nghĩ đến chuyện gì. Thì ra nàng nghĩ tiểu bảo bảo không còn nên mới có biểu tình như vậy. Thế nhưng hắn không muốn nói ngay sự thật cho nàng biết, đây sẽ là hình phạt thích đáng dành cho nàng để nàng không bao giờ mang tính mạng bản thân cùng tiểu bảo bảo ra đùa giỡn nữa.
-Nương tử, mọi chuyện đã qua rồi nàng đừng quá đau lòng. Ta tin tiểu hài tử sẽ không trách chúng ta đâu. Nhưng nương tử à, ta không hiểu vì lý do gì nàng lại đến cầu Đông ngoại thành.
Nàng sụt sùi quẹt ngang dòng nước mắt, bây giờ có nói ra mọi chuyện cũng còn ý nghĩa gì nữa, tiểu hài tử cuối cùng vẫn là do nàng hại chết, chuyện này mãi mãi không thể thay đổi được.
-Thiên Kỳ, xin chàng đừng nhắc đến chuyện này nữa được không....tất cả là tại thiếp, thiếp không nên đến đó, thiếp không nên là Nhật Song Vương, thiếp không nên tồn tại trên cõi đời này. Nếu có thể lựa chọn lại thiếp thà chết trong tay lũ bắt cóc năm đó, thiếp không muốn lại là Nhật Song Vương tranh quyền đoạt lợi, thiếp không muốn giết người....Thiên Kỳ à, thiếp không muốn!
Hiện tại nàng không thể giữ được bình tĩnh, nỗi đau mất đi tiểu hài tử quá lớn khiến tâm nàng đau đớn. Nàng điên cuồng dùng hai tay đánh mạnh vào ngực mình, giờ phút này chỉ có nỗi đau về thể xác mới có thể khiến nàng nguôi ngoai mặc cảm tội lỗi.
Không! nàng không thể để con một mình nơi địa phủ âm u lạnh lẽo. Nó còn bé như vậy chắc chắn se rất sợ. Khi còn sống nàng không thể bảo hộ cho nó vậy thì khi chết đi nàng sẽ đi theo chăm sóc nó. Nàng gia tăng lực đạo bàn tay, nhằm nơi đau nhất bên lồng ngực bên trái mà đánh tới.
-Nương tử, nàng làm gì vậy?
-Thiên Kỳ, để thiếp đi cùng con. Thiếp muốn ở bên cạnh chăm sóc cho nó. Cầu xin chàng để thiếp đi!
Cũng may hắn kịp thời bắt lấy tay nàng nếu không thì chính hắn là tội đồ thiên cổ giết chết nương tử và hài tử của mình. Là hắn sai rồi, hắn không nên làm như vậy để trừng phạt nàng. Là hắn ích kỷ chỉ nghĩ đến bản thân mình, không nghĩ đến nếu như nàng tin con đã mất thì sẽ đau đớn đến mức nào.
-Nương tử, nàng ngàn vạn lần không được làm như vậy. Nàng hãy nghe ta nói, tiểu bảo bảo vẫn khỏe mạnh, vẫn còn luôn ở bên cạnh ta và nàng.
-Thiếp không tin, thiếp không tin!
-Nương tử, nàng bình tĩnh lại. Những điều ta nói là thật, nếu nàng không tin ta có thể cho truyền Lưu thái y.
Sự kiên định trong ánh mắt hắn đánh đổi được chút ít tin tưởng từ phía nàng. Hắn sẽ không vì an ủi mà nói dối nàng, nhất định là vậy. Nàng trấn tĩnh đặt bàn tay lên bụng, bây giờ có thể cảm nhận được chút gì đó khác thường, tựa như có một sức sống mãnh liệt lan qua lòng bàn tay truyền đến trái tim đang hỗn nhịp. Đúng rồi, cảm giác mỗi lần nàng chạm vào sinh linh bé nhỏ là đây, con thực sự chưa rời bỏ nàng mà đi.
Nàng ngẩng mặt nhìn hắn bằng ánh mắt rực sáng, là ánh sáng của hy vọng, của niềm khát khao mãnh liệt tựa như con người đang ngắm nhìn hạnh phúc tưởng chừng mất đi nay lại tìm về. Đã có lúc thứ hạnh phúc ấy xa vời lắm, tựa như mây xanh bị gió tạt trôi về phía cuối chân trời.
"Ta sẽ lần lượt mang những người quan trọng nhất của ngươi đi để ngươi phải chịu nỗi đau giày vò bị tột cùng". Âm thanh hắc y nhân lại văng vẳng bên tai khiến tâm nàng se lại. Nàng vô thức xiết chặt hai bàn tay vào nhau, ngăn những cảm xúc nhất thời hỗn độn bộc lộ ra bên ngoài. Nàng vùi mặt vào trong ngực hắn khó khăn lắm mới có thể cất lời.
-Thiên Kỳ, quen biết thiếp chàng có hối hận không?
Hắn không hiểu câu nói vừa rồi của nàng chứa ẩn ý gì. Nghĩ rằng tâm tư nàng nhất thời chưa ổn định nên mới sinh đa tâm như vậy. Hắn đau lòng hôn nhẹ lên mái tóc có đôi chút rối bời của nàng, thanh âm nhẹ nhàng mà ấm áp.
-Ta rất hối hận.....
Hắn ngừng lại một lúc. Nàng cảm thấy bản thân có chút hoang mang, cơ hồ khó thở, hai bàn tay xiết vào nhau chặt đến mức trên da đã ửng đỏ vài tia máu. Nhưng những từ sau đó lại khiến tâm nàng xúc động vô cùng.
-Nếu như kiếp này không được gặp nàng...
Nàng mỉm cười mãn nguyện, như vậy đã là quá đủ. Ông trời đã quá nhẹ tay với kẻ sát nhân này rồi.
"Thiên Kỳ, kiếp này Hoàng Song Nhật Dương ta gặp được chàng là phúc đức tu được từ mấy kiếp. Ta sao nỡ lòng để chàng và tiểu bảo bảo vì ta mà chịu liên lụy...".
Hắn ôm chặt nữ nhân trong lòng. Hắn tình nguyện sẽ ôm nàng suốt kiếp cho đến khi tay hắn không còn đủ sức lực nữa. Cho dù chết đi hắn cũng vẫn ở bên cạnh nàng, không để nàng cô độc một mình.
.........................................
Tháng mười tiết trời trở lạnh, năm nay tuyết đến sớm hơn năm ngoái. Tiểu bảo bảo cũng đã gần bảy tháng. Bụng nàng nhô cao nhìn thấy rõ. Đứng bên khung cửa sổ, nữ tử khoác áo choàng đỏ rực khẽ mở hé cánh cửa nhìn ra khoảng không trước mặt. Qua khe hở nhỏ, khung cảnh bên ngoài hiện rõ một màu trắng xóa. Màu trắng tinh khôi nhưng cũng mang đến cho người ta cảm giác tịch mịch u sầu.
Từ sau khi sự việc xảy ra lần đó nàng rất chuyên tâm bồi bổ sức khỏe, chịu khó nghỉ ngơi tịnh dưỡng, tất cả là vì tiểu bảo bảo trong bụng. Ba nha đầu kia cũng ít vào cung hơn, căn bản là do nàng không muốn bọn họ vì nàng mà mệt nhọc, vả lại hài nhi trong bụng họ cũng đã lớn việc đi lại nhiều quả thực bất tiện.
Khi không có chuyện gì làm thì mời các ma ma phụ trách thêu thùa may vá đến dạy nàng may y phục trẻ con, tuyệt nhiên không còn bát nháo như lúc trước nữa. Nàng nâng niu bộ y phục mới may xong tựa một món bảo vật. Đó là y phục cho đứa trẻ một tháng tuổi được may bằng vải bông mềm mại và rất ấm áp do Đông Dương tiến cống. Tuy đó không phải bộ y phục đẹp nhất nhưng đó là bộ y phục đầu tiên nàng dồn hết tâm huyết để hoàn thành.
Một cung nữ từ cửa lớn đi vào, nhìn thấy nàng đang chuyên tâm với bộ y phục nên không dám lên tiếng. Đợi đến khi nàng gấp xong bộ y phục bỏ vào chiếc giương nhỏ nàng ta mới tiến lên bẩm báo.
-Bẩm hoàng hậu nương nương, đã có tin tức trụ trì Linh Giác tự đã trở về, ngày mười tư tháng này sẽ mở đại lễ phổ độ chúng sinh toàn thiên hạ.
Cuối cùng người cũng đã trở về rồi. Nàng muốn đến Linh Giác Tự từ lâu nhưng vì trụ trì Linh Giác Tự - Vô Không đại sư đã đi Ma Vực nên chưa thể đến đó. Lần này người trở về nhất định nàng sẽ không bỏ qua cơ hội.
Qua nhiều đêm suy nghĩ cuối cùng nàng cũng nghĩ ra một việc, trên thế gian người có thể giúp nàng chỉ có một người đó chính là Vô Không đại sư. Đây là vị cao tăng đắc đạo thiên hạ không ai không biết, năm xưa chính người đã phong ấn toàn bộ hàn khí, độc khí, oán khí dưới đáy Lưỡng Hà, bảo vệ huyết mạch cho Phong Thiên quốc. Nàng tin người sẽ có cách giúp nàng gặp mặt hắc y nhân đó.
-Nương tử, nàng đang suy nghĩ gì thế?
Nàng bị tiếng nói của hắn kinh động, vội vàng lấy lại vẻ tinh nghịch thường ngày trách móc.
-Chàng đấy, muốn hù chết ta sao, muốn con chúng ta sợ chạy mất hay sao???
Hắn ngồi xuống cạnh nàng, bàn tay đặt nhẹ lên bụng đã nhô cao, ghé tai sát vào đó nghe ngóng. Sau đó giả bộ như ủy khuất mà kể lể với hài tử trong bụng.
-Tiểu bảo bảo, con có nghe thấy mẫu thân con mắng phụ hoàng không? Quả thật oan ức cho phụ hoàng nha, phụ hoàng đã đến rất lâu rồi, là do mẫu thân con không chịu chú ý thôi. Con thấy không, mẫu thân con rất hung dữ, sau này lớn lên con nhất định phải về phe phụ hoàng có nghe không.
Nàng hung dữ véo tai hắn một cái thật đau. Nam nhân này càng lúc càng to gan, hôm nay lại dám nói những lời đại nghịch bất đạo như vậy, xem ra lâu nay nàng đã quá nhẹ tay rồi.
-Phong Thiên Kỳ, chàng dám nói như vậy ta sẽ mang con bỏ trốn, hay hồng hạnh vượt tường cho chàng xem!
Hắn vẻ mặt vô tội nhìn nàng, giống như đứa trẻ hư nhất quyết không chịu nhận sai.
-Nương tử, nàng nhéo tai ta đau như vậy không phải quá hung dữ thì là gì?
-Chàng còn dám cãi, được lắm để xem hôm nay thiếp có nhéo đau chết chàng không! Hư!
Hắn giả vờ sợ hãi, cầm bàn tay vừa nhéo tai hắn lên miệng thổi.
-Nương tử đừng tức giận, nàng nhéo tai ta khiến ta rất đau lòng, không phải ta sợ bản thân mình đau mà ta sợ bàn tay nhỏ này của nàng sẽ đau.
Thật không ngờ cái miệng này của hắn càng lúc càng dẻo, khiến cơn tức giận của nàng bỗng chốc tiêu tan. Đúng lúc nhớ đến chuyện quan trọng, sắc mặt nàng lại quay ngoắt 180 độ. Nàng vẻ mặt dịu dàng, yêu kiều nhìn hắn, kèm theo nụ cười hết sức dụ hoặc.
-Thiên Kỳ, mười tư tháng này thiếp muốn đến Linh Giác Tự.
-Không được! Nàng đã mang thai bảy tháng không được phép tùy tiện ra ngoài, hơn nữa đường đến Linh Giác Tự rất hiểm trở, nàng như thế này ta không an tâm.
Quả nhiên vừa nghe xong thái độ hắn đã thay đổi. Nam nhân này muốn nắng là nắng muốn mưa là mưa, đặc biệt sau sự việc lần trước nàng càng cảm thấy tính cách này ngày càng đáng sợ. Đó cũng chính là lý do mỹ nhân kế được đem ra sử dụng nhưng hình như đã thất bại.
-Nếu không an tâm chàng có thể đi cùng với thiếp hứa sẽ ngoan ngoãn nghe lời chàng. Chàng nghĩ xem, sau khi Nhiếp chính vương nắm triều chính Hoàng thái hậu đã đến Linh Giác tự, nguyện cả đời tụng kinh niệm phật để cầu phúc cho Phong Thiên quốc, chúng ta có phải hay không nên đến thăm người. Hơn nữa thiếp muốn cầu phúc cho tiểu bảo bảo, thiếp tin Phật tổ sẽ che chở cho thiếp và con.
Lời nàng nói không hẳn không có lý nhưng ngày mười tư... Chỉ có hắn mới biết đến đêm trăng tròn cơn đau đớn hành hạ hắn ghê gớm đến mức nào, mỗi lần như vậy hắn đau muốn chết đi sống lại, nếu là người thường có lẽ đã không chịu nổi. Nhưng hắn phải sống để che chở cho nàng và con. Nếu lần này hắn cùng nàng đến Linh Giác Tự, đến ngày cơn đau phát tác hắn sao có thể giấu giếm nàng.
-Nương tử, tâm ý của nàng Phật tổ sẽ hiểu rõ. Hay là như vậy đi, ta sẽ đích thân khởi giá đến Linh Giác tự thăm mẫu hậu và cầu phúc có tiểu bảo bảo.
Nàng sao không hiểu ý tứ của hắn. Lại muốn nàng an phận ở nhà sao? Quả thực nếu chuyện không quan trọng nàng cũng không muốn đường đột ngay trong lúc này đến Linh Giác Tự, đợi sau này có dịp sẽ đến sau, nhưng chuyện rất cấp bách, ngày nào chưa giải quyết xong tảng đá trong lòng vẫn chưa được bỏ xuống.
Hôm nay không được cũng phải được, cho dù dở mọi chiêu thức nhất định khiến hắn đồng ý.
-Thiên Kỳ, thiếp hiểu chàng lo lắng cho thiếp. Thế nhưng hôm qua thiếp gặp ác mộng, có người nói sẽ mang con của thiếp đi, thiếp thực sự rất lo. Không đích thân đến Linh Giác Tự cầu phúc thiếp không an tâm. Thiên Kỳ.......
Đôi mắt nàng sớm đã ngập nước, vẻ mặt đau lòng đến chết khiến tâm hắn bắt đầu dao động. Hắn không biết mình phải làm sao cho đúng, để nàng đi một mình hắn không an tâm, còn nếu hắn đích thân đưa nàng đi thì làm sao để giấu giếm nàng. Thực sự đau đầu mà.
Sự thay đổi nhỏ của hắn nàng đã nhìn thấy, đây có lẽ là cơ hội tốt nhất để ra đòn phủ đầu. Nghĩ vậy nàng vùi sâu vào ngực hắn thút thít.
-Thiên Kỳ.... Thiếp rất sợ, nếu con có mệnh hệ gì thiếp sẽ không sống nổi. Từ nhỏ thiếp đã rất cô độc, thiếp không muốn bất kỳ ai bên cạnh bỏ thiếp mà đi...
Những lời này giống như giọt nước tràn ly, tâm tình hắn đã thuận theo nàng rồi. Hắn không nhẫn tâm nhìn nàng đau khổ như vậy. Thôi thì hắn sẽ đi theo dốc sức bảo vệ nàng, còn chuyện kia hắn cố gắng không để bại lộ.
-Được rồi, ta sẽ đưa nàng đến Linh Giác Tự, đừng khóc nữa Dương nhi....
................................................
Đoàn người khởi giá đến Linh Giác Tự. Tất cả đều được chuẩn bị hết sức kỹ lưỡng, đặc biệt số người hầu hạ và hộ giá hoàng hậu nương nương tăng gấp đôi. Đến Linh Giác Tự bình thường cần ba ngày ba đêm nhưng để đảm bảo an toàn tuyệt đối đoàn phải khởi hành trước hai ngày.
Trong suốt chuyến đi hắn luôn bên nàng như hình với bóng, mà nàng cũng rất ngoan ngoãn nghe lời, nghỉ ngơi đúng giờ, dùng thuốc đúng giờ, tất cả đều theo đúng dặn dò của thái y.
Linh Giác Tự tọa lạc trên ngọn núi Long Đĩnh được mệnh danh nơi hổ tựa rồng bay, quả thực không hổ danh là nơi quy tụ linh khí trời đất. Tứ phía thanh tịnh, mang phong thái linh thiêng hiếm có.
Xưa nay việc cả hoàng thượng và hoàng hậu đến Linh Giác Tự chưa từng có, thân là trụ trì Vô Không đại sư phải đích thân ra đón tiếp. Vừa nhìn thấy hắn và nàng đang đứng trước Linh Giác Tự, sắc mặt Vô Không đại sư khẽ biến nhưng rất nhanh thay bằng vẻ mặt bình thường. Biểu tình này đương nhiên không thể qua mắt nàng và hắn.
Nàng nghĩ Vô Không đại sư đã nhìn thấy sự khác biệt trên người nàng, sự tin tưởng Vô Không đại sư có thể giúp nàng gặp mặt hắc y nhân ngày càng lớn. Còn hắn, hắn biết bản thân mình hiện tại đã không còn là một người đúng nghĩa mà chỉ là một linh hồn lang thang mượn tạm thân xác cũ của mình để tồn tại, biểu tình vừa rồi cho thấy rõ Vô Không đại sư đã nhận ra điều đó.
Sau khi thắp nhang khấn phật và Hoàng thái hậu xong nàng một thân đến gặp Vô Không đại sư. Vô Không đại sư là một lão nhân cỡ chừng hơn tám mươi tuổi, râu và lông mày bạc phơ khiến gương mặt càng mang dáng dấp một hiền nhân. Lần đầu tiên gặp mặt nàng đã thấy vạn phần kính trọng, vạn phần bội phục.
-Lão lạp tham kiến hoàng hậu nương nương, chẳng hay hoàng hậu nương nương đến đây là có chuyện gì?
Nàng cử chỉ cung kính cúi người chào, sau đó ngồi xuống chiếc chế gỗ đơn giản đặt cạnh bàn trà, đối diện với Vô Không đại sư.
-Vô Không đại sư là cao tăng đắc đạo, ắt hẳn người đã biết bổn cung đến gặp người vì chuyện gì.
Vô Không đại sư cười hiền từ, đôi mắt phát ra kim quang nhìn về phía nàng.
-Hoàng hậu nương nương quả nhiên tính tình thẳng thắn. Nếu vậy lão lạp xin mạn phép nói thẳng. Lão nạp có thể nhìn thấy sát khí cùng oán khí nặng nề vây quanh người, người vốn không thuộc về thế giới này sao vẫn cố chấp ở lại. Nếu người muốn quay về không phải không có cách.
Khóe miệng nàng giật giật, là nên cười hay nên khóc. Nếu là một năm trước đây, khi nghe được những lời này có lẽ nàng sẽ mừng đến phát điên, thế nhưng tình thế lúc này đã khác, ý nghĩ quay về thế kỷ 21 đã sớm tiêu tan.
-Vô Không đại sư, bổn cung không muốn quay về thế giới của mình. Hôm nay bổn cung đến tìm người là có việc khác.
-Là về kẻ giao dịch địa phủ?
-Bổn cung không biết hắn ta là ai, chỉ biết đó là một hắc y nhân giấu mặt, hắn đã tìm gặp ta trong giấc mơ. Vô Không đại sư có cách nào giúp ta gặp hắn?
Vô Không đại sư sắc diện thay đổi, hai hàng lông mày nhíu lại khiến những sợi lông mày bạc phơ nhấp nhô theo từng cử động nhỏ. Vận khí của hoàng hậu nương nương không đơn giản, việc lưu lạc đến thế giới này hoàn toàn không phải ngẫu nhiên. Chắc chắn người chính là nữ nhân được chỉ định để thay đổi vận mệnh cả nhân gian.
Lão nhìn ra vận mệnh của hài tử đang nằm trong bụng người, sáng chói tựa ánh dương, có thể tương lai sẽ lại một lần nữa xuất hiện một người có thể thay đổi càn khôn, bảo vệ nhân gian. Thiên Đế đã cố tình sắp xếp như vậy có nghĩa đứa trẻ này không thể không sinh ra.
-Hoàng hậu nương nương, trước khi trả lời câu hỏi của người lão nạp nói trước điều này. Sứ mệnh của người ở thế giới này sắp hoàn thành, nếu không thuận theo thiên ý mà nhất quyết ở lại nhất định sẽ gặp họa. Người đã suy nghĩ kỹ chứ?
Nàng hiểu ý đại sư muốn nói, đại nạn của nàng có lẽ sắp đến rồi. Nhưng nàng không quan tâm, chỉ cần đảm bảo an toàn cho hắn và con nàng sẵn sàng chịu đựng hết thảy, cho dù sau này trở thành cô hồn hay rơi vào vạn kiếp bất phục tuyệt nhiên không hối hận.
-Tất cả đều bắt nguồn từ phía bổn cung, vì vậy bổn cung sẽ gánh hết tất cả. Điều bổn cung lo lắng nhất chính là.....
Ánh mắt nàng toát ra một tia đau thương, bàn tay khẽ chạm vào bụng. Đứa nhỏ này suy cho cùng chính là mệnh khổ, dù nàng quyết định thế nào vẫn không tránh khỏi tổn thương nó. Còn gì đau đớn hơn khi người làm mẫu thân chính tay thương tổn nhi tử của mình...
Vô Không đại sư thoạt nhìn đã hiểu bất an trong lòng nàng. Nhưng số mệnh đứa trẻ sắp trào đời này sáng chói tựa thái dương, ắt hẳn không cần lo lắng.
-Hoàng hậu người an tâm, lão nạp có thể đảm bảo long thai vận mệnh lớn được Thiên Đế phù hộ. Còn về quyết định vậy lão nạp không dám ý kiến chỉ là lão nạp vô năng không thể giúp người gặp mặt kẻ giao dịch địa phủ, nhưng bá chủ Ma Vực là Kim Long và Kim Phụng thì có thể.
Thật không ngờ người cuối cùng có thể giúp nàng lại là Kim Long và Kim Phụng. Cái này gọi là cầu trời không bằng cầu đúng người. Nàng ngay lập tức gửi ám hiệu triệu tập Kim Long và Kim Phụng, hy vọng họ sẽ nhanh chóng xuất hiện.
Chưa đầy hai canh giờ, Kim Long và Kim Phụng đã đến. Quả nhiên khi nghe đến kẻ giao dịch địa phủ thì sắc mặt liền thay đổi, nhất là Kim Phụng, vốn là người nói nhiều nhưng hiện tại không thể thốt lên lời.
Kẻ giao dịch địa phủ quỷ kế đa đoan, lòng dạ hẹp hòi. Bất kể xưa nay là người phàm hay ma quỷ một khi đã bị hắn ta tìm đến thì tuyệt không có kết quả tốt đẹp. Tuy những kẻ hắn ra tay trừng phạt đều đáng chết nhưng chủ nhân vốn có công rất lớn trong việc phá Sát Huyết Hồn trận, chẳng lẽ không thể lấy công chuộc tội hay sao?
-Chủ nhân, ta thực sự rất lo lắng, bản chất hạ lưu bỉ ổi của hắn ta không ai là không biết, ngay cả những người có pháp lực cao cũng không muốn có bất kỳ quan hệ gì với hắn. Theo những gì ta biết hắn ta chắc chắn đã ra tay trước khi quyết định lộ diện.
Nàng xiết chặt tay, trong lòng thầm oán thán. Hắn ta đã ra tay? Hắn đã làm gì? Nàng không thể chậm trễ hơn nữa, nhất định phải tìm được hắn trước khi mọi chuyện quá muộn.
-Ta muốn gặp kẻ giao dịch địa phủ.
Một câu của nàng khiến Kim Long và Kim Phụng vốn đã lo lắng lại càng thêm sợ hãi bởi lẽ tên giao dịch địa phủ tính khí kỳ dị mà nơi ở lại càng kỳ dị. Phàm nhân xưa nay chưa một ai có khả năng bước vào nơi ấy, hơn nữa nàng còn đang mang thai, e rằng chuyện đã khó lại càng thêm khó. Hiểu được mối lo lắng của họ, nàng trầm giọng nói.
-Các ngươi đừng lo, ta tin tưởng hắn đang chờ ta tự mình tìm đến vậy nên sẽ không cố ý gây khó khăn. Vạn bất đắc dĩ hắn giở trò quỷ kế ta cũng chỉ còn cách thuận theo, bây giờ không còn thời gian để tính nhiều nữa.
Nàng nói không hẳn không có đạo lý, Kim Long và Kim Phụng đồng nhất gật đầu. Lần này có họ cùng theo, tuyệt đối không để tên đó tổn hại đến nàng. Mọi chuyện được định đoạt, đêm nay nàng sẽ lặng lẽ rời Linh Giác Tự nhất định không thể để hắn phát hiện, chuyện này nói dễ cũng không phải dễ.
Nàng một mình trở về gian phòng nghỉ, vừa lúc gặp hắn trở ra. Sắc mặt hắn không tốt lắm, mồ hôi chảy ròng trên trán lại có chút xanh xao. Hắn nghe nói nàng tìm Vô Không đại sư đàm đạo nhưng khi tìm đến đại sư nói nàng đã rời đi. Nàng có thể đi đâu? Hắn tìm quanh khuôn viên Linh Giác Tự nhưng không thấy, chỉ khi nhìn thấy bóng hình nhỏ của nàng hắn mới thở phào nhẹ nhõm.
-Nương tử, nàng vừa rồi có chuyện gì? Vi phu tìm nàng đã hơn một canh giờ mà không thấy, thật may nàng đã quay trở lại.
Nàng nhìn hắn, trong lòng chợt thấy đau. Nàng mới rời đi hơn một canh giờ đã khiến hắn lo lắng đến bộ dạng này, ngộ nhỡ sau này.... Nàng không dám nghĩ tiếp bởi nàng không có đủ dũng khí. Nếu không phải vạn bất đắc dĩ thì nàng nhất định không muốn làm vậy. Kiếp này là nàng phụ hắn...
-Thiên Kỳ, chẳng phải thiếp đã quay lại rồi hay sao. Mau lại đây ngồi, thiếp có chuyện muốn nói với chàng.
Nàng vội vàng kéo hắn ngồi xuống ghế, nhanh chóng thực hiện kế hoạch của mình. Nàng sợ cứ kéo dài không dứt nàng sẽ không có đủ can đảm hạ quyết tâm.
-Đêm nay thiếp muốn một mình ở Phật đường đọc kinh khấn phật, như vậy mới có thể bày tỏ lòng thành của thiếp, mong Phật tổ phù hộ cho chàng, cho tiểu bảo bảo và cho cả Phong Thiên quốc.
Hắn ngàn vạn lần không muốn nàng một thân cực khổ, là vua một nước hắn mới chính là người phải làm như vậy. Nhưng đêm nay là đêm mười tư, hắn không đủ khả năng thay nàng cầu kinh khấn phật. Thiết nghĩ đây là cơ hội tốt để nàng tránh mặt nàng, như vậy nàng sẽ không nghi ngờ khi cả đêm hắn không xuất hiện. Lần này phải cảm ơn Phật tổ linh thiêng đã ra tay giúp hắn.
-Ta không muốn nàng phải cực khổ nhưng nếu nàng muốn làm vậy ta sẽ không ngăn cản. Đêm nay ta sẽ phái cung nữ túc trực bên ngoài, nếu có chuyện gì cần nàng chỉ cần lên tiếng thì họ sẽ có mặt. Nàng yên tâm cả đêm sẽ không ai quấy rầy nàng hết.
Không ngờ hắn lại dễ dàng đồng ý, chỉ cần cả đêm hắn không xuất hiện thì nàng có thể dễ dàng rời khỏi Linh Giác Tự.
Trước khi rời đi nàng chủ động bước đến ôm hắn một cái thật chặt, ngắm nhìn gương mặt thân quen lâu thêm một chút. Đến khi hắn cố tình ho khan khi chứng kiến hành động kỳ quái này thì nàng mới luyến tiếc buông tay.
.........................
Nàng một thân áo choàng đen rời khỏi Phật đường, ra tới bên ngoài cổng đã thấy Kim Long và Kim Phụng đã đứng sẵn ở đó. Vì chuyến đi lần này không giống bình thường, cần dùng đến phép thuật của cả Kim Long và Kim Phụng nên tất cả đều thuận theo ý hai người họ.
Mất khoảng một canh giờ hai người đáp xuống một vùng đất âm u quỷ dị, với nàng lại thấy vô cùng quen thuộc. Là nơi trong giấc mơ nàng nhìn thấy, nơi kẻ giao dịch địa phủ đến tìm nàng, nơi mà hắn tuyên bố sẽ lần lượt mang những người quan trọng nhất đời nàng đi.
-Chủ nhân, phía trước là nơi hắn ta trú ngụ, có rất nhiều yêu ma hoành hành người phải đặc biệt cẩn thận. Ta và Kim Long sẽ thi triển phép thuật phá vỡ ma trận giúp người dễ dàng vào đó hơn.
Khi Kim Long và Kim Phụng chuẩn bị vận khí thi triển phép thuật thì trong không gian vô định vang lên giọng nói lạnh lẽo và quỷ dị. Đúng rồi, đây chính là giọng của hắn ta, hắc y nhân giấu mặt nàng đã gặp lúc trước. Nàng cảm giác hít thở không thông bởi vì thanh âm đáng sợ này khiến trái tim nàng run rẩy.
-Hoàng Song Nhật Dương, ngươi cuối cùng đã đến, đường lớn rộng mở ngươi có thể vào. Kim Long và Kim Phụng, đây là địa phận của ta các ngươi chớ động tay chân.
Nàng đoán đúng, hắn ta đang chờ nàng đến không có lý do gì lại ngăn cản. Nàng nhìn về phía Kim Long và Kim Phụng khẽ gật đầu một cái ra hiệu cho họ ngừng tay sau đó một thân hắc bào tiến lên phía trước.
Quan sát nơi hắn ta ở cùng với cách hành xử nàng có thể đoán được người nàng sắp gặp tới đây tính tình quỷ dị không thể xem thường. Ánh trăng mờ ảo dần bị quầng mây đen che khuất, nguồn sáng cuối cùng bị cướp đi khiến tất cả chìm vào bóng tối, giữa khoảng đêm mênh mang đó thi thoảng lại có tiếng kêu rất ghê rợn xuyên qua vạt lá đập vào tai. Nếu không phải đã từng lăn lộn trong hắc đạo nhiều năm thì có lẽ hiện tại khó có thể giữ nổi bình tĩnh.
Nàng bước từng bước về phía trước, càng vào sâu trong lãnh địa càng thấy âm u ma quái. Phía trước bị một mảng đen ngòm che phủ thậm chí không phân biệt được nơi nào là lối đi, tất cả những bước đi của nàng đều xuất phát từ linh tính của bản thân. Đi được thêm vài bước thì không gian đen tối bỗng được thắp sáng bởi một loài cây kỳ lạ, nàng cũng chẳng quan tâm nhiều đến nó bởi lẽ điều quan trọng nhất chính là hắc y nhân giấu mặt sau lớp mặt nạ đang hiện diện trước mặt nàng một khoảng cách không xa.
-Sớm đã biết lá gan ngươi không nhỏ. Ngươi là phàm nhân duy nhất có thể đặt chân đến đây.
Hắc y nhân từ từ quay người lại, hắn ta đứng cách nàng chừng năm thước, tại vị trí hắn đứng có một luồng sáng xanh mờ ảo thoát ra từ quả cầu được gắn trên cây quyền trượng. Ánh sáng huyền ảo phản chiếu lại những đường nét đơn giản của hắc ý nhân khiến người ta có cảm giác mơ hồ không rõ, thực thực hư hư.
-Ta đến tìm ngươi để thương lượng.
Hắc y nhân phá lên cười khi nghe xong câu nói của nàng. Từng từ thoát ra mang theo hàm ý khinh bỉ hướng về phía nàng.
-Ha ha, một kẻ phàm nhân nhỏ bé như ngươi có tư cách thương lượng với ta sao. Trong tam giới phàm là thần tiên hay ma quỷ đều phải nể mặt ta vài phần, ngươi xem nếu để kẻ khác biết được ta hạ mình thương lượng với một phàm nhân có phải chăng sẽ bị tam giới chê cười.
Trước khí thế bức người của hắn nàng không hề tỏ ra thua kém. Hôm nay nàng đi đến bước đường này không phải chỉ để nghe những thứ thối nát từ miệng hắn. Nếu nàng nhún nhường hay yếu thế ắt hẳn càng khó đạt mục đích hơn.
-Ta tuy là một phàm nhân nhưng cũng khiến người giao dịch địa phủ hao tổn tâm tư không ít, không phải sao? Chậm trễ và phiền hà không phải phong cách làm việc của ta. Nói đi, mục đích cuối cùng của ngươi là gì?
-Nếu ta không nói ngươi cũng không có khả năng đấu lại ta. Chỉ cần ta phất tay có thể lấy mạng ngươi bất cứ lúc nào.
Nàng khinh. Tự cao tự đại nàng đã gặp qua bao nhiêu người, hắn ta không phải ngoại lệ. Nếu có thể một phát lấy mạng nàng hắn đã làm từ lâu, cần gì phải hao tâm tổn sức dẫn dụ nàng đến đây. Nàng hướng phía hắn ta chầm chậm cất giọng, thanh âm bình thản cơ hồ không có chút sợ hãi nào, thậm chí còn có ý khinh thường nhàn nhạt.
-Ta tin ngươi muốn giết ta dễ như trở bàn tay, nhưng cần gì hao tâm tổn sức như vậy. Chẳng phải chỉ cần phất tay một cái hay sao.
Kẻ giao dịch địa phủ im lặng một hồi, thừa nhận rằng kẻ dám đứng trước mặt hắn giương oai diễu võ mới chỉ có một người mà người đó chính là nữ nhân trước mặt này. Hắn muốn giết chỉ là chuyện đơn giản thế nhưng nữ nhân này quả thực thú vị khiến hắn nổi tâm muốn đùa giỡn một chút, xem bản lãnh có thực sự lớn như vậy.
Lúc trước hắn tay định đày nàng ta xuống mười tám tầng địa ngục thế nhưng ngay lúc quan trọng nhất lại bấm ra sứ mệnh cứu nhân gian thoát khỏi kiếp nạn nên mới đem nàng ta xuyên không về Phong Thiên quốc. Quả nhiên nàng ta có bản lãnh có thể phá Sát Huyết Hồn trận cứu cả nhân gian.
Thế nhưng lấy công chuộc tội không phải là nguyên tắc làm việc xưa nay của hắn, dự định sau khi nhân gian được cứu hắn sẽ mang nàng ta đến địa phủ, có thể không đày xuống mười tám tầng địa ngục nhưng cũng không thể để nàng ta sống tiếp kiếp này. Vậy mà lão Thiên Đế lại muốn cùng hắn đấu trí, một lần nữa mang sứ mệnh cao cả đặt vào tiểu hài tử trong bụng nàng ta khiến hắn muốn ra tay cũng không thể.
Điều này cơ hồ động chạm đến tôn nghiêm của hắn, muốn giết một kẻ phàm nhân yếu ớt mà không thể vậy nên hắn đã bày mưu tính kế khiến nàng ta sống cũng không được yên ổn và nam nhân bên cạnh nàng ta chính là kẻ thế mạng thay. Hắn sẽ đợi đến khi tiểu hài tử trong bụng nàng ta hoàn thành xong sứ mệnh rồi bắt nàng ta đền tội cũng chưa hẳn là muộn. Làm như vậy vừa không đắc tội với lão Thiên Đế vừa không nguy hại đến nhân gian.
Con át chủ bài đang nằm trong tay hắn, hắn không tin sau khi hắn tung ra quân bài này nữ nhân to gan đang đứng trước mặt không cúi đầu đầu hàng.
-Nói hay lắm, để ta xem sau khi nhìn thấy những thứ này ngươi còn dám giương oai diễu võ trước mặt ta không.
Nói rồi hắn ta phất tay một cái, ánh sáng phát ra từ cây quyền trượng biến hóa thành một tấm gương lớn phản chiếu lại hình ảnh nam nhân đang đau đớn quằn quại, liên tục dùng hai tay ôm chặt vào đầu sau đó lăn lộn trên sàn đất lạnh tưởng như chết đi sống lại. Đôi mắt nam nhân đỏ rực, gân xanh trên mặt hiện rõ mồn một khiến người ta không khỏi thương tâm.
Sắc mặt nàng sớm đã trắng bệch, bàn tay lạnh ngắt đặt lên tâm đau đớn. Không thể nào, hắn tại sao lại đau đớn như vậy. Đôi chân vô lực khiến nàng ngã quỵ xuống đất, khó khăn lắm mới có thể chống tay trụ người ngồi trên mặt đất. Chưa bao giờ nàng nhìn thấy hắn đau đớn như vậy, và cũng chưa bao giờ tâm nàng đau đến vậy. Vì sao chứ?
"Thiên Kỳ, tất cả là vì thiếp đúng không? tại sao chàng lại ngu ngốc như vậy! Thiếp phải làm sao bây giờ?......"
Nàng không biết làm gì, nàng vô dụng, là nàng có lỗi với hắn. Nàng căm hận hắc y nhân trước mặt, tại sao hắn không giết chết nàng đi, tại sao lại bắt người nàng yêu thương phải chịu đau đớn này? Nàng phải làm sao đây.....
Nàng gượng sức đứng lên, bước gần hơn về phía hắc y nhân, đến khi cách hắn còn hơn một thước nàng đem toàn thân quỳ xuống trước mặt.
Nàng là Nhật Song Vương chưa bao giờ quỳ gối trước kẻ nào, cũng chưa từng cầu xin ai điều gì, thậm chí trước mặt lũ bắt cóc nàng cũng không than khóc một tiếng. Tôn nghiêm của nàng chính là không bao giờ đầu hàng trước kẻ khác và hôm nay nàng mang tôn nghiêm ấy đặt ở dưới chân.
Hắc y nhân hơi kinh ngạc, không nghĩ nữ nhân này lại có thể vứt tỏ tôn nghiêm quỳ gối trước mặt hắn, cũng coi như đối với nam nhân kia ý nặng tình sâu.
-Ta cầu xin ngươi hãy tha cho chàng.... xin ngươi hãy mang hết đau đớn của chàng sang người của ta, những gì ta gây ra xin ngươi hãy trừng phạt lên người ta, cầu xin ngươi đấy....
Thanh âm khó khăn phát ra khỏi tiếng khóc nghẹn ngào, đó là tất cả những gì nàng có thể làm giây phút này. Thế nhưng một kẻ không có trái tim như kẻ giao dịch địa phủ sao có thể bị những lời cầu xin đó làm mềm lòng. Hắn thậm chí còn muốn mang muối sát lên vết thương đang chảy máu của nàng.
-Ngươi biết không, hắn vốn đã chết sau khi cùng ngươi động phòng hoa chúc thế nhưng linh hồn hắn vẫn quanh quẩn bên ngươi suốt hai tháng ròng, khi biết được ngươi mang thai hắn đã bất chấp tất cả để có thể trở về. Hắn phải trả một cái giá rất đắt, ngươi có muốn biết không. Ha ha, hắn chính là vào ngày trăng tròn sẽ bị âm hồn địa phủ hành hạ đau đớn đến chết đi sống lại, hơn thế nữa hắn cũng chỉ có thể là cô hồn mượn chính thân xác cũ của mình để tồn tại mà thôi, 18 năm sau hắn sẽ chết.
Từng từ thoát ra là một mũi dao đâm thẳng vào tim nàng, đau, đau còn hơn chính nàng bị đâm. Vì sao hắn lại vì nàng mà chịu đựng đau đớn, vì sao ông trời lại nhẫn tâm như vậy, nếu lúc trước nàng chết đi thì hôm nay đã không gây thương tổn cho hắn. Bây giờ nàng đã hiểu thì ra cách trừng phạt tốt nhất không phải là chết mà chính là sống mà phải nhìn người thân yêu sống không bằng chết.
-Ngươi có vui không, ta đã bị ngươi dùng hình phạt nặng nhất trừng phạt rồi.... không biết ngươi có thể ban cho kẻ tử tội như ta một ân huệ không?
-Ngươi nói.
Nàng quẹt ngang dòng nước mắt, vô thức cất tiếng cười trong vô vọng. Ân huệ mà nàng nói ra khiến kẻ giao dịch địa phủ phải nhướng mày.
-Ngươi hãy giết chết chàng đi.
Thì ra nói ra câu này không khó như nàng tưởng. Nếu là trước đây nàng sẽ làm tất cả mọi thứ có thể để hắn sống thế nhưng nghiệt ngã thay hiện tại chính nàng phải cầu xin ban cho hắn cái chết.
Trong lòng nàng lạnh tựa băng, nàng ngước mặt lên nhìn bầu trời đen thăm thẳm. Là lão Thiên Đế có mắt mà nhân gian ca tụng đang ở trên đó. Nàng khinh! Cả đời này nàng căm hận nhất chính là lão. Nhưng rồi nàng lại cúi xuống nhìn vào đôi tay run run đã nhuốm đỏ máu tươi, thanh âm cười yếu ớt đến thê lương. Trách ai được đây, tất cả không phải do nàng gây ra hay sao, kẻ đáng hận nhất chính là bản thân nàng....
-Ngươi biết không, ta chính là muốn chàng chết đi bởi vì cái chết so với hiện tại còn hạnh phúc gấp vạn lần.
Kẻ giao dịch địa phủ không đáp lời. Hắn ngàn tính vạn tính cũng không tính ra nữ nhân này lại khẩn cầu như vậy. Dù gì hắn cũng phải suy nghĩ lại, nếu nam nhân kia chết đi sao có thể khiến nữ nhân này đau khổ. Nhân gian có câu chó cùng dứt dậu, suy cho cùng không hẳn không có lý, nhỡ nàng ta nghĩ quẩn quyên sinh làm hại đến tiểu hài tử trong bụng thì lão Thiên Đến nhất định giáng tội. Xem ra tình huống này phải là lùi một bước tiến hai bước.
-Xem ra ngươi và hắn kiếp này yêu nhau quá đậm sâu rồi, ta sẽ cho ngươi một cơ hội.
-Chỉ cần ngươi đừng làm hại chàng ta nguyện chịu đựng tất cả.
-Ta không thể giúp hắn ngừng đau đớn bởi đó chính là cái giá phải trả khi đi ngược với quy luật sinh tử. Hắn vẫn sẽ đau đớn, vẫn sẽ chết vào 18 năm sau nhưng nếu ngươi nguyện ý ta có thể đem một nửa đau đớn trên người hắn sang người của ngươi và 18 năm sau ngươi cũng sẽ chết. Ngươi suy nghĩ kỹ đi, đây là giới hạn cuối cùng của ta rồi.
Nàng cười lạnh, đau đớn đối với nàng là gì chứ, nếu có thể nàng còn muốn mang hết đau đớn từ người hắn sang người nàng. Nếu có thể cùng chịu đau đớn cùng sinh tử có nhau thì bao nhiêu thứ ấy có là gì.
-Ta nguyện ý!
...............................................
Sau khi nàng trở lại đã là lúc tờ mờ sáng, cũng may đám thị nữ đêm qua bị trúng mê dược vẫn chưa tỉnh nên không ai phát hiện nàng rời đi.
Nàng quỳ gối dưới Phật đường, thành tâm vái lậy Phật tổ.
-Phật tổ, con ngàn vạn lần sẽ không oán thán bởi những gì con gây ra thực sự không có cách nào chuộc lại. Con nguyện dùng cả cuộc đời còn lại cứu giúp nhân gian, tuyệt đối sẽ không sát hại thêm bất cứ người nào. Phật tổ linh thiêng xin người chấp nhận lời khẩn cầu của con phù hộ cho tiểu hài tử bình an lớn lên.
Bên ngoài yên tĩnh bị tiếng nói tức giận của Tần công công phá vỡ.
-Các ngươi phụng mệnh hầu hạ hoàng hậu nương nương sao có thể nằm ngủ tại đây, còn không mau đứng dậy hết cho ta. Người đâu mang hết những kẻ này giam vào phòng chứa củi chờ ta quay lại sẽ xử phạt.
Khi mấy cung nữ sắp bị ngự lâm quân dẫn đi thì cánh cửa Phật đường mở ra. Nàng bước ra bên ngoài đưa tay ra hiệu đám người ngự lâm quân dừng tay.
-Tần công công, là bổn cung cho phép họ ngủ, ông có ý kiến gì sao?
Quả nhiên sau khi nghe những lời nàng nói sắc mặt Tần công công nhìn đám cung nữ hòa hoãn lại đôi chút, liếc mắt ra hiệu bọn họ lui xuống sau đó tiến lên dìu nàng bước xuống bậc thang.
-Hoàng hậu nương nương, lão nô nào dám. Để nô tài dìu người trở về phòng.
-Tham kiến hoàng thượng.
Đám cung nữ vừa mới bước đến cuối hành lang thì gặp hắn đang đi tới liền vội vã hành lễ. Nàng đứng trước cửa Phật đường nhìn đến, tuy rằng đã che giấu kỹ nhưng nàng vẫn nhận ra sắc mặt xanh xao, đôi mắt khắc khoải vẻ mặt mệt mỏi của hắn. Bàn tay đang được Tần công công đỡ vô thức xiết lại, trong tâm đau đớn tựa dao cắt nhưng vẫn nở nụ cười tươi hướng về phía hắn.
Hắn dang rộng hai tay chờ nàng chủ động xà vào lòng, dường như đây đã là thói quen không thể bỏ. Ôm chặt thân ảnh nhỏ bé trong vòng tay hắn đau lòng lên tiếng.
-Nương tử, vất vả cho nàng rồi.
Nàng không đáp lời, cố nén không cho những giọt nước mắt trào ra.
"Thiên Kỳ, chàng làm tất cả chỉ mong thiếp được sống vui vẻ đúng không, vậy thì từ bây giờ thiếp sẽ không khóc nữa, sẽ vui vẻ mà sống bên cạnh chàng được không..."
Mặt trời bừng sáng phía đông Linh Giác Tự, đỏ và rực rỡ hơn bao giờ. Nhân gian thường nói mặt trời lên sẽ xóa tan hết bóng đêm dài vô tận, sẽ sưởi ấm cho những trái tim nguội lạnh. Ngày hôm qua đã là quá khứ và hôm nay chính là bắt đầu của một khởi đầu mới. Dù tương lai không biết trước sẽ có chuyện gì xảy ra nhưng hiện tại được nằm trong vòng tay của người, được nắm tay người đi trên chặng đường gian nan phía trước đã là hạnh phúc.
Nàng và hắn mỉm cười mãn nguyện, hai bàn tay lồng vào nhau chạm nhẹ vào sinh linh bé nhỏ sắp trào đời.
-Phu quân, thiếp muốn nói điều rằng thiếp rất yêu chàng.
-Nương tử, kiếp này, kiếp sau và cả kiếp sau sau nữa ta cũng vẫn yêu nàng.
.................Hoàn.................
Hắn suy nghĩ về quá khứ, về những chuyện đã qua liên quan đến Nhật Song Vương. Ngộ nhỡ khi nàng nói nàng đã là nữ nhân của Nhật Song Vương hắn liền không tha thứ cho nàng hoặc chẳng may lúc ấy hắn không kiềm chế được bản thân mà làm tổn thương nàng thì giờ này nàng và hắn sẽ ra sao? Thì ra những gì trước đây nàng làm đều muốn thử lòng hắn, và hắn chợt hiểu nữ nhân trước mặt chưa bao giờ hoàn toàn tin tưởng hắn.
Nàng đang mơ, một cơn ác mộng kinh hoàng. Nơi nàng lạc bước là một vùng đất u ám và tối tăm, bốn bề tĩnh lặng đến đáng sợ khiến nàng mơ hồ cảm thấy cái thê lương chết chóc. Phía trước nàng là một hắc y nhân, hắn ta quay lưng về phía nàng nên những gì nàng nhìn thấy chỉ vỏn vẹn tấm lưng mờ ảo của hắn.
-Hoàng Song Nhật Dương, cuối cùng đã đến lúc ngươi đến nơi này rồi.
-Ngươi là ai?
Chầm chậm cất lên thanh âm trầm thấp, hắc y nhân vẫn duy trì tư thế quay lưng về phía nàng, hắn ta ngước đầu nhìn lên vầng trăng đang bị quầng mây đen che phủ, vẻ thần bí toát ra khiến người ta vài phần sợ hãi.
-Ha ha, ngươi đừng quan tâm ta là ai, hãy quan tâm đến tất cả những kẻ đã trở thành oan hồn dưới tay ngươi kia.
Những oan hồn dưới tay nàng? Nàng chưa bao giờ nghĩ đến bởi vì trong tiềm thức của nàng tất cả những kẻ đó đều đáng chết. Nhưng tại sao người này lại nói với nàng điều này, hắn ta muốn gì?
-Mục đích chính là gì? ngươi nói đi!
Hắc y nhân từ từ quay người về phía nàng, khuôn mặt hắn đã bị chiếc mặt nạ cũ kỹ che đi phân nửa. Nàng chỉ kịp nhìn thấy vài sợi tóc bạc lất phất lọt ra khỏi chiếc mũ choàng rộng bị ánh trăng phản chiếu. Toàn thân hắc y nhân tỏa ra hàn khí lạnh lẽo lại có chút quỷ dị thập phần. Không hiểu sao nàng lại có cảm giác bất an.
Nàng nhỏ bé lọt thỏm vào bóng đại thụ, nhỏ nhoi như sắp bị bóng đêm nuốt trọn. Gió lạnh từng hồi thổi qua mang theo tiếng xào xạc của lá khô chân thực đến lạ thường. Tất cả là thực hay chỉ là cơn ác mộng?
Hắc y nhân nhẹ phất nhẹ tay áo, một vệt sáng chói từ bàn tay phát ra lao về bóng đêm sâu thẳm. Sau khi vệt sáng hòa tan vào khoảng không phía trước bỗng dưng nơi đó hiện lên những hình ảnh đối với nàng vô cùng quen thuộc. Là nàng - Hoàng Song Nhật Dương của thế kỷ 21.
Đây là khung cảnh cuộc đọ súng với một bang phái khác hai năm về trước, hàng trăm kẻ tay sai của chúng đều đã bị nàng chính tay giết chết. Phía đông bến cảng là một bãi tàn cuộc, xác chết ngổn ngang, máu tươi lênh láng nhuốm đỏ một vùng đất lạnh. Cô gái khuôn mặt lạnh băng hướng ánh mắt vô tình về phía những xác chết chưa kịp nguội, dường như đây chưa phải là kết quả cô mong muốn. Điều cô muốn chính là tất cả bang phái này đều phải biến mất hoàn toàn không còn một chút tàn dư nào về sau, chỉ một câu nói ngắn gọn mà lạnh lẽo "Đốt cháy toàn bộ bến cảng" đã thiêu hủy tất cả.
Tiếp theo là hình ảnh người đàn ông trong căn nhà hoang, hắn ta đã bị trói chặt vào một chiếc ghế gỗ. Cô gái ngồi đối diện hắn ta, trên tay cầm một khẩu súng lục và lau chùi tựa như bảo vật, thỉnh thoảng cô đưa họng súng dí sát vào mi tâm người đàn ông rồi lại thu về lau chùi. Trên trán hắn ta sớm đã rịn một tầng mồ hôi ướt đẫm, mỗi khi họng súng hướng về phía mình toàn thân hắn ta lại run rẩy, mồ hôi lớn nhỏ đua nhau nhỏ xuống sàn nhà.
Cô gái di chuyển hướng họng súng về bả vai trái của hắn rồi lạnh lùng bóp cò. Chỉ có duy nhất tiếng la hét của hắn ta vang lên bởi khẩu súng giảm thanh này cơ hồ không thể phát ra tiếng nổ lớn. Khẩu súng lại được thu về và lau chùi, sau một hồi lâu cô gái lại tiếp tục hướng súng vào một vị trí khác. Cứ như thế trên người đàn ông đã có tổng cộng hơn hai mươi viên đạn, mỗi viên đều nhằm vị trí không nguy hiểm mà bắn tới.
Cô gái nở nụ cười thỏa mãn nhìn vũng máu đỏ ngày càng lớn trên mặt sàn, người đàn ông sớm đã rơi vào tình trạng sốc mất máu, hắn ta ra sức thở như một con cá mị mắc cạn trên bờ và rồi theo thời gian tử thần đã đến mang hắn ta đi ngay trước mặt cô mà trên mặt cô chẳng hề có chút thương tiếc nào.
Đó là nàng, là Hoàng Song Nhật Dương ngang tàn và sắc đá. Nàng biết bản thân không phải kẻ vô tội nhưng không ngờ khi nhìn lại những gì mình từng làm thì chính bản thân nàng lại thấy kinh sợ. Nàng máu lạnh vô tình, tàn nhẫn, tán tận lương tâm vậy sao?
Nàng sợ hãi lùi về sau vài bước, đến khi toàn thân tựa hẳn vào gốc đại thụ phía sau mới có thể bình tâm lại. Hắc y nhân dường như rất hài lòng về thái độ của nàng, hắn ta cười thành tiếng phá tan không gian quỷ dị đang tản mạn xung quanh.
-Có phải hiện tại đang sợ hãi chính mình, cảm thấy đôi bàn tay đầy máu tươi của thật ghê tởm đúng không?
Nàng không dám đáp trả lời của hắn, hay chính xác hơn là hắn nói hoàn toàn đúng. Nàng run run đưa đôi bàn tay mình lên trước mặt, không thể tin nó đã từng đoạt đi tính mạng bao nhiêu người. Ánh sáng nhạt dần qua đôi mắt, nàng cảm giác mọi thứ xung quanh càng ngày càng tối, càng ngày càng lạnh. Nàng muốn cất tiếng nói một điều gì đó để biện minh cho bản thân mình nhưng những tiếng nấc nghèn nghẹn ở cổ họng chưa kịp thoát ra đã bị gió đêm lạnh lẽo nuốt chửng.
Hắc y nhân đã biến mất vào khoảng không sâu thẳm nhưng thanh âm lãnh đạm của hắn vẫn quanh quẩn vọng về, từng câu từng từ hắn nói ra là những mũi dao bén nhọn đâm thẳng vào trái tim nàng.
-Hoàng Song Nhật Dương, thế gian có nhân có quả, ngươi phải trả giá vì tất cả những gì mình gây ra. Ông trời vốn rất công bằng kẻ cướp đi hạnh phúc của người khác suy cho cùng cũng sẽ không được hạnh phúc. Ta sẽ lần lượt mang những người quan trọng nhất của ngươi đi để ngươi phải chịu nỗi đau giày vò bị tột cùng. Ta và ngươi sẽ sớm gặp lại nhau thôi.
Nàng sợ, một nỗi sợ rõ ràng và đang lớn dần trong tâm trí nàng, nó đè nén khiến nàng nghẹt thở. Những người xung quanh nàng có phải là hắn và tiểu hài tử chưa ra đời. Không! nàng không muốn họ có chuyện gì xảy ra, tất cả là do nàng gây ra nên xin ông trời hãy để một mình nàng gánh chịu.
Nàng điên cuồng chạy về phía hắc y nhân vừa biến mất mong sao có thể tìm thấy hắn ta, nàng muốn nói với hắn ta rằng nàng thực sự đã sai, nàng tình nguyện nhận mọi sự trừng phạt, chỉ xin hắn ta đừng làm tổn thương những người quan trọng bên cạnh nàng. Thế nhưng đáp trả lại chỉ có đêm tịch mịch cùng tiếng gió rít điên cuồng từ nơi sâu thẳm ùa về.
Một tiếng sấm rụng xuống miền đất trống, một con người nhỏ bé đang lạc lõng giữa chốn hoang vu như nàng lại được tiếng sấm vô tình cứu giúp. Có một thứ gì đó rất khác rất lạ lướt qua khiến nàng ngã xuống, mọi thứ trước mặt bỗng nhiên thành bóng tối và sau khi nàng mở mắt lại nhìn thấy khung cảnh quen thuộc. Đó là căn phòng của mình và hắn đang lặng im nhìn nàng. Chút thân quen khiến tâm nàng bình lại, ít nhất nàng sẽ không khóc nức lên vì sợ hãi.
Đã nhiều lần nàng lạc bước trong những cơn ác mộng và cần có ai đó ở bên kéo nàng ra khỏi cơn ác mộng ấy. Thế nhưng lần này lại khác, nàng có thể tự thoát ra khỏi nơi đó dễ dàng giống như tất cả mọi chuyện xảy ra đều do một tay kẻ nào đó sắp đặt. Điều này càng khiến nàng tin những gì vừa rồi xảy ra không phải mơ mà là thật.
Những ký ức trước khi nàng ngất đi đột nhiên ùa về, theo phản xạ nàng đưa tay chạm nhẹ vào bụng mình. Thế nhưng chính nàng cũng không biết tiểu bảo bảo có bình an hay đã....
Sắc mặt hắn vẫn không thay đổi, trầm lặng nhìn chăm chú từng cử chỉ của nàng. Ánh mắt ấy sâu hun hút như màn đêm tĩnh lặng, bất giác trở nên xa lạ. Chưa bao giờ nàng cảm nhận được cái lạ lẫm đáng sợ như vậy, có phải hay chăng đây chính là điều kẻ bí ẩn đang muốn nói đến. Những người quan trọng nhất sẽ lần lượt rời bỏ nàng mà đi mà nam nhân đang ngồi trước mặt và tiểu hài tử sẽ là một trong số đó.
Không gian bỗng chốc xa lạ, dường như không nơi nào có thể chứa chấp một kẻ như nàng. Nàng muốn thu mình vào một góc thật nhỏ để tạm quên đi thế giới lạnh lẽo ngoài kia. Tiểu hài tử đã không còn và có lẽ hắn cũng vì thế mà căm hận nàng. Chợt câu nói của hắc y nhân giấu mặt văng vẳng bên tai nàng "ông trời vốn rất công bằng, kẻ cướp đi hạnh phúc của người khác suy cho cùng sẽ không bao giờ được hạnh phúc". Có lẽ đang ứng nhiệm trên người nàng rồi.
Nước mắt mặn chát rơi ra khỏi khóe mắt, là chứa đựng nỗi đau hay nỗi ân hận vô cùng? Tất cả là tại nàng! Tội nghiệp tiểu hài tử còn chưa kịp chớp mắt nhìn thế gian đã phải ra đi, kiếp này nó đầu thai làm hài tử của nàng có lẽ là điều sai lầm nhất. Thế gian bao nhiêu mẫu thân tốt, vì sao con lại vô phúc đầu thai làm con của nàng.
Tuy biết tình trạng nàng đã ổn định nhưng đợi đến khi nàng mở mắt hắn mới buông bỏ gánh nặng trong lòng. Hắn là không biết phải mở lời ra sao sau khi nàng tỉnh dậy, là trực tiếp hỏi về thân thế của nàng hay để nàng tự nói ra tất cả. Hắn sợ ngay cả hiện tại nàng vẫn không chịu chủ động mở lòng như vậy có nghĩa nàng chưa hoàn toàn tin tưởng hắn.
Hắn làm mặt lạnh im lặng nhưng không có nghĩa hắn vô tâm, chỉ là hắn đang chờ đợi một câu nói từ nàng. Thế nhưng nàng lại không đáp lời. Sự hoang mang và vô vọng từ đôi mắt nàng, những giọt nước mắt mặn chát lăn dài trên gò má lại đánh tan chút cứng rắn trong lòng hắn và một lần nữa hắn lại thua dưới tay nàng.
-Nàng có gì muốn nói với ta không?
Hắn cất giọng, thanh âm trầm thấp kéo dần tâm trí nàng quay trở lại. Đương nhiên nàng có rất nhiều chuyện muốn nói. Nằm trong vòng tay hắn nước mắt nàng rơi càng nhiều hơn, là nàng có lỗi với hắn, là nàng đã không bảo hộ tiểu bảo bảo thật tốt.
-Thiên Kỳ, thiếp... xin lỗi, tất cả là do thiếp đã làm liên lụy đến tiểu bảo bảo. Thiếp...thiếp là mẫu thân không ra gì, thiếp thực sự đáng chết. Giờ bảo bảo đã không còn có phải chàng rất hận thiếp không....
Những ngôn từ gấp gáp xen lẫn tiếng nấc nghẹn ngào. Tuy vậy cũng đủ nhận ra tâm tư nàng đang nghĩ đến chuyện gì. Thì ra nàng nghĩ tiểu bảo bảo không còn nên mới có biểu tình như vậy. Thế nhưng hắn không muốn nói ngay sự thật cho nàng biết, đây sẽ là hình phạt thích đáng dành cho nàng để nàng không bao giờ mang tính mạng bản thân cùng tiểu bảo bảo ra đùa giỡn nữa.
-Nương tử, mọi chuyện đã qua rồi nàng đừng quá đau lòng. Ta tin tiểu hài tử sẽ không trách chúng ta đâu. Nhưng nương tử à, ta không hiểu vì lý do gì nàng lại đến cầu Đông ngoại thành.
Nàng sụt sùi quẹt ngang dòng nước mắt, bây giờ có nói ra mọi chuyện cũng còn ý nghĩa gì nữa, tiểu hài tử cuối cùng vẫn là do nàng hại chết, chuyện này mãi mãi không thể thay đổi được.
-Thiên Kỳ, xin chàng đừng nhắc đến chuyện này nữa được không....tất cả là tại thiếp, thiếp không nên đến đó, thiếp không nên là Nhật Song Vương, thiếp không nên tồn tại trên cõi đời này. Nếu có thể lựa chọn lại thiếp thà chết trong tay lũ bắt cóc năm đó, thiếp không muốn lại là Nhật Song Vương tranh quyền đoạt lợi, thiếp không muốn giết người....Thiên Kỳ à, thiếp không muốn!
Hiện tại nàng không thể giữ được bình tĩnh, nỗi đau mất đi tiểu hài tử quá lớn khiến tâm nàng đau đớn. Nàng điên cuồng dùng hai tay đánh mạnh vào ngực mình, giờ phút này chỉ có nỗi đau về thể xác mới có thể khiến nàng nguôi ngoai mặc cảm tội lỗi.
Không! nàng không thể để con một mình nơi địa phủ âm u lạnh lẽo. Nó còn bé như vậy chắc chắn se rất sợ. Khi còn sống nàng không thể bảo hộ cho nó vậy thì khi chết đi nàng sẽ đi theo chăm sóc nó. Nàng gia tăng lực đạo bàn tay, nhằm nơi đau nhất bên lồng ngực bên trái mà đánh tới.
-Nương tử, nàng làm gì vậy?
-Thiên Kỳ, để thiếp đi cùng con. Thiếp muốn ở bên cạnh chăm sóc cho nó. Cầu xin chàng để thiếp đi!
Cũng may hắn kịp thời bắt lấy tay nàng nếu không thì chính hắn là tội đồ thiên cổ giết chết nương tử và hài tử của mình. Là hắn sai rồi, hắn không nên làm như vậy để trừng phạt nàng. Là hắn ích kỷ chỉ nghĩ đến bản thân mình, không nghĩ đến nếu như nàng tin con đã mất thì sẽ đau đớn đến mức nào.
-Nương tử, nàng ngàn vạn lần không được làm như vậy. Nàng hãy nghe ta nói, tiểu bảo bảo vẫn khỏe mạnh, vẫn còn luôn ở bên cạnh ta và nàng.
-Thiếp không tin, thiếp không tin!
-Nương tử, nàng bình tĩnh lại. Những điều ta nói là thật, nếu nàng không tin ta có thể cho truyền Lưu thái y.
Sự kiên định trong ánh mắt hắn đánh đổi được chút ít tin tưởng từ phía nàng. Hắn sẽ không vì an ủi mà nói dối nàng, nhất định là vậy. Nàng trấn tĩnh đặt bàn tay lên bụng, bây giờ có thể cảm nhận được chút gì đó khác thường, tựa như có một sức sống mãnh liệt lan qua lòng bàn tay truyền đến trái tim đang hỗn nhịp. Đúng rồi, cảm giác mỗi lần nàng chạm vào sinh linh bé nhỏ là đây, con thực sự chưa rời bỏ nàng mà đi.
Nàng ngẩng mặt nhìn hắn bằng ánh mắt rực sáng, là ánh sáng của hy vọng, của niềm khát khao mãnh liệt tựa như con người đang ngắm nhìn hạnh phúc tưởng chừng mất đi nay lại tìm về. Đã có lúc thứ hạnh phúc ấy xa vời lắm, tựa như mây xanh bị gió tạt trôi về phía cuối chân trời.
"Ta sẽ lần lượt mang những người quan trọng nhất của ngươi đi để ngươi phải chịu nỗi đau giày vò bị tột cùng". Âm thanh hắc y nhân lại văng vẳng bên tai khiến tâm nàng se lại. Nàng vô thức xiết chặt hai bàn tay vào nhau, ngăn những cảm xúc nhất thời hỗn độn bộc lộ ra bên ngoài. Nàng vùi mặt vào trong ngực hắn khó khăn lắm mới có thể cất lời.
-Thiên Kỳ, quen biết thiếp chàng có hối hận không?
Hắn không hiểu câu nói vừa rồi của nàng chứa ẩn ý gì. Nghĩ rằng tâm tư nàng nhất thời chưa ổn định nên mới sinh đa tâm như vậy. Hắn đau lòng hôn nhẹ lên mái tóc có đôi chút rối bời của nàng, thanh âm nhẹ nhàng mà ấm áp.
-Ta rất hối hận.....
Hắn ngừng lại một lúc. Nàng cảm thấy bản thân có chút hoang mang, cơ hồ khó thở, hai bàn tay xiết vào nhau chặt đến mức trên da đã ửng đỏ vài tia máu. Nhưng những từ sau đó lại khiến tâm nàng xúc động vô cùng.
-Nếu như kiếp này không được gặp nàng...
Nàng mỉm cười mãn nguyện, như vậy đã là quá đủ. Ông trời đã quá nhẹ tay với kẻ sát nhân này rồi.
"Thiên Kỳ, kiếp này Hoàng Song Nhật Dương ta gặp được chàng là phúc đức tu được từ mấy kiếp. Ta sao nỡ lòng để chàng và tiểu bảo bảo vì ta mà chịu liên lụy...".
Hắn ôm chặt nữ nhân trong lòng. Hắn tình nguyện sẽ ôm nàng suốt kiếp cho đến khi tay hắn không còn đủ sức lực nữa. Cho dù chết đi hắn cũng vẫn ở bên cạnh nàng, không để nàng cô độc một mình.
.........................................
Tháng mười tiết trời trở lạnh, năm nay tuyết đến sớm hơn năm ngoái. Tiểu bảo bảo cũng đã gần bảy tháng. Bụng nàng nhô cao nhìn thấy rõ. Đứng bên khung cửa sổ, nữ tử khoác áo choàng đỏ rực khẽ mở hé cánh cửa nhìn ra khoảng không trước mặt. Qua khe hở nhỏ, khung cảnh bên ngoài hiện rõ một màu trắng xóa. Màu trắng tinh khôi nhưng cũng mang đến cho người ta cảm giác tịch mịch u sầu.
Từ sau khi sự việc xảy ra lần đó nàng rất chuyên tâm bồi bổ sức khỏe, chịu khó nghỉ ngơi tịnh dưỡng, tất cả là vì tiểu bảo bảo trong bụng. Ba nha đầu kia cũng ít vào cung hơn, căn bản là do nàng không muốn bọn họ vì nàng mà mệt nhọc, vả lại hài nhi trong bụng họ cũng đã lớn việc đi lại nhiều quả thực bất tiện.
Khi không có chuyện gì làm thì mời các ma ma phụ trách thêu thùa may vá đến dạy nàng may y phục trẻ con, tuyệt nhiên không còn bát nháo như lúc trước nữa. Nàng nâng niu bộ y phục mới may xong tựa một món bảo vật. Đó là y phục cho đứa trẻ một tháng tuổi được may bằng vải bông mềm mại và rất ấm áp do Đông Dương tiến cống. Tuy đó không phải bộ y phục đẹp nhất nhưng đó là bộ y phục đầu tiên nàng dồn hết tâm huyết để hoàn thành.
Một cung nữ từ cửa lớn đi vào, nhìn thấy nàng đang chuyên tâm với bộ y phục nên không dám lên tiếng. Đợi đến khi nàng gấp xong bộ y phục bỏ vào chiếc giương nhỏ nàng ta mới tiến lên bẩm báo.
-Bẩm hoàng hậu nương nương, đã có tin tức trụ trì Linh Giác tự đã trở về, ngày mười tư tháng này sẽ mở đại lễ phổ độ chúng sinh toàn thiên hạ.
Cuối cùng người cũng đã trở về rồi. Nàng muốn đến Linh Giác Tự từ lâu nhưng vì trụ trì Linh Giác Tự - Vô Không đại sư đã đi Ma Vực nên chưa thể đến đó. Lần này người trở về nhất định nàng sẽ không bỏ qua cơ hội.
Qua nhiều đêm suy nghĩ cuối cùng nàng cũng nghĩ ra một việc, trên thế gian người có thể giúp nàng chỉ có một người đó chính là Vô Không đại sư. Đây là vị cao tăng đắc đạo thiên hạ không ai không biết, năm xưa chính người đã phong ấn toàn bộ hàn khí, độc khí, oán khí dưới đáy Lưỡng Hà, bảo vệ huyết mạch cho Phong Thiên quốc. Nàng tin người sẽ có cách giúp nàng gặp mặt hắc y nhân đó.
-Nương tử, nàng đang suy nghĩ gì thế?
Nàng bị tiếng nói của hắn kinh động, vội vàng lấy lại vẻ tinh nghịch thường ngày trách móc.
-Chàng đấy, muốn hù chết ta sao, muốn con chúng ta sợ chạy mất hay sao???
Hắn ngồi xuống cạnh nàng, bàn tay đặt nhẹ lên bụng đã nhô cao, ghé tai sát vào đó nghe ngóng. Sau đó giả bộ như ủy khuất mà kể lể với hài tử trong bụng.
-Tiểu bảo bảo, con có nghe thấy mẫu thân con mắng phụ hoàng không? Quả thật oan ức cho phụ hoàng nha, phụ hoàng đã đến rất lâu rồi, là do mẫu thân con không chịu chú ý thôi. Con thấy không, mẫu thân con rất hung dữ, sau này lớn lên con nhất định phải về phe phụ hoàng có nghe không.
Nàng hung dữ véo tai hắn một cái thật đau. Nam nhân này càng lúc càng to gan, hôm nay lại dám nói những lời đại nghịch bất đạo như vậy, xem ra lâu nay nàng đã quá nhẹ tay rồi.
-Phong Thiên Kỳ, chàng dám nói như vậy ta sẽ mang con bỏ trốn, hay hồng hạnh vượt tường cho chàng xem!
Hắn vẻ mặt vô tội nhìn nàng, giống như đứa trẻ hư nhất quyết không chịu nhận sai.
-Nương tử, nàng nhéo tai ta đau như vậy không phải quá hung dữ thì là gì?
-Chàng còn dám cãi, được lắm để xem hôm nay thiếp có nhéo đau chết chàng không! Hư!
Hắn giả vờ sợ hãi, cầm bàn tay vừa nhéo tai hắn lên miệng thổi.
-Nương tử đừng tức giận, nàng nhéo tai ta khiến ta rất đau lòng, không phải ta sợ bản thân mình đau mà ta sợ bàn tay nhỏ này của nàng sẽ đau.
Thật không ngờ cái miệng này của hắn càng lúc càng dẻo, khiến cơn tức giận của nàng bỗng chốc tiêu tan. Đúng lúc nhớ đến chuyện quan trọng, sắc mặt nàng lại quay ngoắt 180 độ. Nàng vẻ mặt dịu dàng, yêu kiều nhìn hắn, kèm theo nụ cười hết sức dụ hoặc.
-Thiên Kỳ, mười tư tháng này thiếp muốn đến Linh Giác Tự.
-Không được! Nàng đã mang thai bảy tháng không được phép tùy tiện ra ngoài, hơn nữa đường đến Linh Giác Tự rất hiểm trở, nàng như thế này ta không an tâm.
Quả nhiên vừa nghe xong thái độ hắn đã thay đổi. Nam nhân này muốn nắng là nắng muốn mưa là mưa, đặc biệt sau sự việc lần trước nàng càng cảm thấy tính cách này ngày càng đáng sợ. Đó cũng chính là lý do mỹ nhân kế được đem ra sử dụng nhưng hình như đã thất bại.
-Nếu không an tâm chàng có thể đi cùng với thiếp hứa sẽ ngoan ngoãn nghe lời chàng. Chàng nghĩ xem, sau khi Nhiếp chính vương nắm triều chính Hoàng thái hậu đã đến Linh Giác tự, nguyện cả đời tụng kinh niệm phật để cầu phúc cho Phong Thiên quốc, chúng ta có phải hay không nên đến thăm người. Hơn nữa thiếp muốn cầu phúc cho tiểu bảo bảo, thiếp tin Phật tổ sẽ che chở cho thiếp và con.
Lời nàng nói không hẳn không có lý nhưng ngày mười tư... Chỉ có hắn mới biết đến đêm trăng tròn cơn đau đớn hành hạ hắn ghê gớm đến mức nào, mỗi lần như vậy hắn đau muốn chết đi sống lại, nếu là người thường có lẽ đã không chịu nổi. Nhưng hắn phải sống để che chở cho nàng và con. Nếu lần này hắn cùng nàng đến Linh Giác Tự, đến ngày cơn đau phát tác hắn sao có thể giấu giếm nàng.
-Nương tử, tâm ý của nàng Phật tổ sẽ hiểu rõ. Hay là như vậy đi, ta sẽ đích thân khởi giá đến Linh Giác tự thăm mẫu hậu và cầu phúc có tiểu bảo bảo.
Nàng sao không hiểu ý tứ của hắn. Lại muốn nàng an phận ở nhà sao? Quả thực nếu chuyện không quan trọng nàng cũng không muốn đường đột ngay trong lúc này đến Linh Giác Tự, đợi sau này có dịp sẽ đến sau, nhưng chuyện rất cấp bách, ngày nào chưa giải quyết xong tảng đá trong lòng vẫn chưa được bỏ xuống.
Hôm nay không được cũng phải được, cho dù dở mọi chiêu thức nhất định khiến hắn đồng ý.
-Thiên Kỳ, thiếp hiểu chàng lo lắng cho thiếp. Thế nhưng hôm qua thiếp gặp ác mộng, có người nói sẽ mang con của thiếp đi, thiếp thực sự rất lo. Không đích thân đến Linh Giác Tự cầu phúc thiếp không an tâm. Thiên Kỳ.......
Đôi mắt nàng sớm đã ngập nước, vẻ mặt đau lòng đến chết khiến tâm hắn bắt đầu dao động. Hắn không biết mình phải làm sao cho đúng, để nàng đi một mình hắn không an tâm, còn nếu hắn đích thân đưa nàng đi thì làm sao để giấu giếm nàng. Thực sự đau đầu mà.
Sự thay đổi nhỏ của hắn nàng đã nhìn thấy, đây có lẽ là cơ hội tốt nhất để ra đòn phủ đầu. Nghĩ vậy nàng vùi sâu vào ngực hắn thút thít.
-Thiên Kỳ.... Thiếp rất sợ, nếu con có mệnh hệ gì thiếp sẽ không sống nổi. Từ nhỏ thiếp đã rất cô độc, thiếp không muốn bất kỳ ai bên cạnh bỏ thiếp mà đi...
Những lời này giống như giọt nước tràn ly, tâm tình hắn đã thuận theo nàng rồi. Hắn không nhẫn tâm nhìn nàng đau khổ như vậy. Thôi thì hắn sẽ đi theo dốc sức bảo vệ nàng, còn chuyện kia hắn cố gắng không để bại lộ.
-Được rồi, ta sẽ đưa nàng đến Linh Giác Tự, đừng khóc nữa Dương nhi....
................................................
Đoàn người khởi giá đến Linh Giác Tự. Tất cả đều được chuẩn bị hết sức kỹ lưỡng, đặc biệt số người hầu hạ và hộ giá hoàng hậu nương nương tăng gấp đôi. Đến Linh Giác Tự bình thường cần ba ngày ba đêm nhưng để đảm bảo an toàn tuyệt đối đoàn phải khởi hành trước hai ngày.
Trong suốt chuyến đi hắn luôn bên nàng như hình với bóng, mà nàng cũng rất ngoan ngoãn nghe lời, nghỉ ngơi đúng giờ, dùng thuốc đúng giờ, tất cả đều theo đúng dặn dò của thái y.
Linh Giác Tự tọa lạc trên ngọn núi Long Đĩnh được mệnh danh nơi hổ tựa rồng bay, quả thực không hổ danh là nơi quy tụ linh khí trời đất. Tứ phía thanh tịnh, mang phong thái linh thiêng hiếm có.
Xưa nay việc cả hoàng thượng và hoàng hậu đến Linh Giác Tự chưa từng có, thân là trụ trì Vô Không đại sư phải đích thân ra đón tiếp. Vừa nhìn thấy hắn và nàng đang đứng trước Linh Giác Tự, sắc mặt Vô Không đại sư khẽ biến nhưng rất nhanh thay bằng vẻ mặt bình thường. Biểu tình này đương nhiên không thể qua mắt nàng và hắn.
Nàng nghĩ Vô Không đại sư đã nhìn thấy sự khác biệt trên người nàng, sự tin tưởng Vô Không đại sư có thể giúp nàng gặp mặt hắc y nhân ngày càng lớn. Còn hắn, hắn biết bản thân mình hiện tại đã không còn là một người đúng nghĩa mà chỉ là một linh hồn lang thang mượn tạm thân xác cũ của mình để tồn tại, biểu tình vừa rồi cho thấy rõ Vô Không đại sư đã nhận ra điều đó.
Sau khi thắp nhang khấn phật và Hoàng thái hậu xong nàng một thân đến gặp Vô Không đại sư. Vô Không đại sư là một lão nhân cỡ chừng hơn tám mươi tuổi, râu và lông mày bạc phơ khiến gương mặt càng mang dáng dấp một hiền nhân. Lần đầu tiên gặp mặt nàng đã thấy vạn phần kính trọng, vạn phần bội phục.
-Lão lạp tham kiến hoàng hậu nương nương, chẳng hay hoàng hậu nương nương đến đây là có chuyện gì?
Nàng cử chỉ cung kính cúi người chào, sau đó ngồi xuống chiếc chế gỗ đơn giản đặt cạnh bàn trà, đối diện với Vô Không đại sư.
-Vô Không đại sư là cao tăng đắc đạo, ắt hẳn người đã biết bổn cung đến gặp người vì chuyện gì.
Vô Không đại sư cười hiền từ, đôi mắt phát ra kim quang nhìn về phía nàng.
-Hoàng hậu nương nương quả nhiên tính tình thẳng thắn. Nếu vậy lão lạp xin mạn phép nói thẳng. Lão nạp có thể nhìn thấy sát khí cùng oán khí nặng nề vây quanh người, người vốn không thuộc về thế giới này sao vẫn cố chấp ở lại. Nếu người muốn quay về không phải không có cách.
Khóe miệng nàng giật giật, là nên cười hay nên khóc. Nếu là một năm trước đây, khi nghe được những lời này có lẽ nàng sẽ mừng đến phát điên, thế nhưng tình thế lúc này đã khác, ý nghĩ quay về thế kỷ 21 đã sớm tiêu tan.
-Vô Không đại sư, bổn cung không muốn quay về thế giới của mình. Hôm nay bổn cung đến tìm người là có việc khác.
-Là về kẻ giao dịch địa phủ?
-Bổn cung không biết hắn ta là ai, chỉ biết đó là một hắc y nhân giấu mặt, hắn đã tìm gặp ta trong giấc mơ. Vô Không đại sư có cách nào giúp ta gặp hắn?
Vô Không đại sư sắc diện thay đổi, hai hàng lông mày nhíu lại khiến những sợi lông mày bạc phơ nhấp nhô theo từng cử động nhỏ. Vận khí của hoàng hậu nương nương không đơn giản, việc lưu lạc đến thế giới này hoàn toàn không phải ngẫu nhiên. Chắc chắn người chính là nữ nhân được chỉ định để thay đổi vận mệnh cả nhân gian.
Lão nhìn ra vận mệnh của hài tử đang nằm trong bụng người, sáng chói tựa ánh dương, có thể tương lai sẽ lại một lần nữa xuất hiện một người có thể thay đổi càn khôn, bảo vệ nhân gian. Thiên Đế đã cố tình sắp xếp như vậy có nghĩa đứa trẻ này không thể không sinh ra.
-Hoàng hậu nương nương, trước khi trả lời câu hỏi của người lão nạp nói trước điều này. Sứ mệnh của người ở thế giới này sắp hoàn thành, nếu không thuận theo thiên ý mà nhất quyết ở lại nhất định sẽ gặp họa. Người đã suy nghĩ kỹ chứ?
Nàng hiểu ý đại sư muốn nói, đại nạn của nàng có lẽ sắp đến rồi. Nhưng nàng không quan tâm, chỉ cần đảm bảo an toàn cho hắn và con nàng sẵn sàng chịu đựng hết thảy, cho dù sau này trở thành cô hồn hay rơi vào vạn kiếp bất phục tuyệt nhiên không hối hận.
-Tất cả đều bắt nguồn từ phía bổn cung, vì vậy bổn cung sẽ gánh hết tất cả. Điều bổn cung lo lắng nhất chính là.....
Ánh mắt nàng toát ra một tia đau thương, bàn tay khẽ chạm vào bụng. Đứa nhỏ này suy cho cùng chính là mệnh khổ, dù nàng quyết định thế nào vẫn không tránh khỏi tổn thương nó. Còn gì đau đớn hơn khi người làm mẫu thân chính tay thương tổn nhi tử của mình...
Vô Không đại sư thoạt nhìn đã hiểu bất an trong lòng nàng. Nhưng số mệnh đứa trẻ sắp trào đời này sáng chói tựa thái dương, ắt hẳn không cần lo lắng.
-Hoàng hậu người an tâm, lão nạp có thể đảm bảo long thai vận mệnh lớn được Thiên Đế phù hộ. Còn về quyết định vậy lão nạp không dám ý kiến chỉ là lão nạp vô năng không thể giúp người gặp mặt kẻ giao dịch địa phủ, nhưng bá chủ Ma Vực là Kim Long và Kim Phụng thì có thể.
Thật không ngờ người cuối cùng có thể giúp nàng lại là Kim Long và Kim Phụng. Cái này gọi là cầu trời không bằng cầu đúng người. Nàng ngay lập tức gửi ám hiệu triệu tập Kim Long và Kim Phụng, hy vọng họ sẽ nhanh chóng xuất hiện.
Chưa đầy hai canh giờ, Kim Long và Kim Phụng đã đến. Quả nhiên khi nghe đến kẻ giao dịch địa phủ thì sắc mặt liền thay đổi, nhất là Kim Phụng, vốn là người nói nhiều nhưng hiện tại không thể thốt lên lời.
Kẻ giao dịch địa phủ quỷ kế đa đoan, lòng dạ hẹp hòi. Bất kể xưa nay là người phàm hay ma quỷ một khi đã bị hắn ta tìm đến thì tuyệt không có kết quả tốt đẹp. Tuy những kẻ hắn ra tay trừng phạt đều đáng chết nhưng chủ nhân vốn có công rất lớn trong việc phá Sát Huyết Hồn trận, chẳng lẽ không thể lấy công chuộc tội hay sao?
-Chủ nhân, ta thực sự rất lo lắng, bản chất hạ lưu bỉ ổi của hắn ta không ai là không biết, ngay cả những người có pháp lực cao cũng không muốn có bất kỳ quan hệ gì với hắn. Theo những gì ta biết hắn ta chắc chắn đã ra tay trước khi quyết định lộ diện.
Nàng xiết chặt tay, trong lòng thầm oán thán. Hắn ta đã ra tay? Hắn đã làm gì? Nàng không thể chậm trễ hơn nữa, nhất định phải tìm được hắn trước khi mọi chuyện quá muộn.
-Ta muốn gặp kẻ giao dịch địa phủ.
Một câu của nàng khiến Kim Long và Kim Phụng vốn đã lo lắng lại càng thêm sợ hãi bởi lẽ tên giao dịch địa phủ tính khí kỳ dị mà nơi ở lại càng kỳ dị. Phàm nhân xưa nay chưa một ai có khả năng bước vào nơi ấy, hơn nữa nàng còn đang mang thai, e rằng chuyện đã khó lại càng thêm khó. Hiểu được mối lo lắng của họ, nàng trầm giọng nói.
-Các ngươi đừng lo, ta tin tưởng hắn đang chờ ta tự mình tìm đến vậy nên sẽ không cố ý gây khó khăn. Vạn bất đắc dĩ hắn giở trò quỷ kế ta cũng chỉ còn cách thuận theo, bây giờ không còn thời gian để tính nhiều nữa.
Nàng nói không hẳn không có đạo lý, Kim Long và Kim Phụng đồng nhất gật đầu. Lần này có họ cùng theo, tuyệt đối không để tên đó tổn hại đến nàng. Mọi chuyện được định đoạt, đêm nay nàng sẽ lặng lẽ rời Linh Giác Tự nhất định không thể để hắn phát hiện, chuyện này nói dễ cũng không phải dễ.
Nàng một mình trở về gian phòng nghỉ, vừa lúc gặp hắn trở ra. Sắc mặt hắn không tốt lắm, mồ hôi chảy ròng trên trán lại có chút xanh xao. Hắn nghe nói nàng tìm Vô Không đại sư đàm đạo nhưng khi tìm đến đại sư nói nàng đã rời đi. Nàng có thể đi đâu? Hắn tìm quanh khuôn viên Linh Giác Tự nhưng không thấy, chỉ khi nhìn thấy bóng hình nhỏ của nàng hắn mới thở phào nhẹ nhõm.
-Nương tử, nàng vừa rồi có chuyện gì? Vi phu tìm nàng đã hơn một canh giờ mà không thấy, thật may nàng đã quay trở lại.
Nàng nhìn hắn, trong lòng chợt thấy đau. Nàng mới rời đi hơn một canh giờ đã khiến hắn lo lắng đến bộ dạng này, ngộ nhỡ sau này.... Nàng không dám nghĩ tiếp bởi nàng không có đủ dũng khí. Nếu không phải vạn bất đắc dĩ thì nàng nhất định không muốn làm vậy. Kiếp này là nàng phụ hắn...
-Thiên Kỳ, chẳng phải thiếp đã quay lại rồi hay sao. Mau lại đây ngồi, thiếp có chuyện muốn nói với chàng.
Nàng vội vàng kéo hắn ngồi xuống ghế, nhanh chóng thực hiện kế hoạch của mình. Nàng sợ cứ kéo dài không dứt nàng sẽ không có đủ can đảm hạ quyết tâm.
-Đêm nay thiếp muốn một mình ở Phật đường đọc kinh khấn phật, như vậy mới có thể bày tỏ lòng thành của thiếp, mong Phật tổ phù hộ cho chàng, cho tiểu bảo bảo và cho cả Phong Thiên quốc.
Hắn ngàn vạn lần không muốn nàng một thân cực khổ, là vua một nước hắn mới chính là người phải làm như vậy. Nhưng đêm nay là đêm mười tư, hắn không đủ khả năng thay nàng cầu kinh khấn phật. Thiết nghĩ đây là cơ hội tốt để nàng tránh mặt nàng, như vậy nàng sẽ không nghi ngờ khi cả đêm hắn không xuất hiện. Lần này phải cảm ơn Phật tổ linh thiêng đã ra tay giúp hắn.
-Ta không muốn nàng phải cực khổ nhưng nếu nàng muốn làm vậy ta sẽ không ngăn cản. Đêm nay ta sẽ phái cung nữ túc trực bên ngoài, nếu có chuyện gì cần nàng chỉ cần lên tiếng thì họ sẽ có mặt. Nàng yên tâm cả đêm sẽ không ai quấy rầy nàng hết.
Không ngờ hắn lại dễ dàng đồng ý, chỉ cần cả đêm hắn không xuất hiện thì nàng có thể dễ dàng rời khỏi Linh Giác Tự.
Trước khi rời đi nàng chủ động bước đến ôm hắn một cái thật chặt, ngắm nhìn gương mặt thân quen lâu thêm một chút. Đến khi hắn cố tình ho khan khi chứng kiến hành động kỳ quái này thì nàng mới luyến tiếc buông tay.
.........................
Nàng một thân áo choàng đen rời khỏi Phật đường, ra tới bên ngoài cổng đã thấy Kim Long và Kim Phụng đã đứng sẵn ở đó. Vì chuyến đi lần này không giống bình thường, cần dùng đến phép thuật của cả Kim Long và Kim Phụng nên tất cả đều thuận theo ý hai người họ.
Mất khoảng một canh giờ hai người đáp xuống một vùng đất âm u quỷ dị, với nàng lại thấy vô cùng quen thuộc. Là nơi trong giấc mơ nàng nhìn thấy, nơi kẻ giao dịch địa phủ đến tìm nàng, nơi mà hắn tuyên bố sẽ lần lượt mang những người quan trọng nhất đời nàng đi.
-Chủ nhân, phía trước là nơi hắn ta trú ngụ, có rất nhiều yêu ma hoành hành người phải đặc biệt cẩn thận. Ta và Kim Long sẽ thi triển phép thuật phá vỡ ma trận giúp người dễ dàng vào đó hơn.
Khi Kim Long và Kim Phụng chuẩn bị vận khí thi triển phép thuật thì trong không gian vô định vang lên giọng nói lạnh lẽo và quỷ dị. Đúng rồi, đây chính là giọng của hắn ta, hắc y nhân giấu mặt nàng đã gặp lúc trước. Nàng cảm giác hít thở không thông bởi vì thanh âm đáng sợ này khiến trái tim nàng run rẩy.
-Hoàng Song Nhật Dương, ngươi cuối cùng đã đến, đường lớn rộng mở ngươi có thể vào. Kim Long và Kim Phụng, đây là địa phận của ta các ngươi chớ động tay chân.
Nàng đoán đúng, hắn ta đang chờ nàng đến không có lý do gì lại ngăn cản. Nàng nhìn về phía Kim Long và Kim Phụng khẽ gật đầu một cái ra hiệu cho họ ngừng tay sau đó một thân hắc bào tiến lên phía trước.
Quan sát nơi hắn ta ở cùng với cách hành xử nàng có thể đoán được người nàng sắp gặp tới đây tính tình quỷ dị không thể xem thường. Ánh trăng mờ ảo dần bị quầng mây đen che khuất, nguồn sáng cuối cùng bị cướp đi khiến tất cả chìm vào bóng tối, giữa khoảng đêm mênh mang đó thi thoảng lại có tiếng kêu rất ghê rợn xuyên qua vạt lá đập vào tai. Nếu không phải đã từng lăn lộn trong hắc đạo nhiều năm thì có lẽ hiện tại khó có thể giữ nổi bình tĩnh.
Nàng bước từng bước về phía trước, càng vào sâu trong lãnh địa càng thấy âm u ma quái. Phía trước bị một mảng đen ngòm che phủ thậm chí không phân biệt được nơi nào là lối đi, tất cả những bước đi của nàng đều xuất phát từ linh tính của bản thân. Đi được thêm vài bước thì không gian đen tối bỗng được thắp sáng bởi một loài cây kỳ lạ, nàng cũng chẳng quan tâm nhiều đến nó bởi lẽ điều quan trọng nhất chính là hắc y nhân giấu mặt sau lớp mặt nạ đang hiện diện trước mặt nàng một khoảng cách không xa.
-Sớm đã biết lá gan ngươi không nhỏ. Ngươi là phàm nhân duy nhất có thể đặt chân đến đây.
Hắc y nhân từ từ quay người lại, hắn ta đứng cách nàng chừng năm thước, tại vị trí hắn đứng có một luồng sáng xanh mờ ảo thoát ra từ quả cầu được gắn trên cây quyền trượng. Ánh sáng huyền ảo phản chiếu lại những đường nét đơn giản của hắc ý nhân khiến người ta có cảm giác mơ hồ không rõ, thực thực hư hư.
-Ta đến tìm ngươi để thương lượng.
Hắc y nhân phá lên cười khi nghe xong câu nói của nàng. Từng từ thoát ra mang theo hàm ý khinh bỉ hướng về phía nàng.
-Ha ha, một kẻ phàm nhân nhỏ bé như ngươi có tư cách thương lượng với ta sao. Trong tam giới phàm là thần tiên hay ma quỷ đều phải nể mặt ta vài phần, ngươi xem nếu để kẻ khác biết được ta hạ mình thương lượng với một phàm nhân có phải chăng sẽ bị tam giới chê cười.
Trước khí thế bức người của hắn nàng không hề tỏ ra thua kém. Hôm nay nàng đi đến bước đường này không phải chỉ để nghe những thứ thối nát từ miệng hắn. Nếu nàng nhún nhường hay yếu thế ắt hẳn càng khó đạt mục đích hơn.
-Ta tuy là một phàm nhân nhưng cũng khiến người giao dịch địa phủ hao tổn tâm tư không ít, không phải sao? Chậm trễ và phiền hà không phải phong cách làm việc của ta. Nói đi, mục đích cuối cùng của ngươi là gì?
-Nếu ta không nói ngươi cũng không có khả năng đấu lại ta. Chỉ cần ta phất tay có thể lấy mạng ngươi bất cứ lúc nào.
Nàng khinh. Tự cao tự đại nàng đã gặp qua bao nhiêu người, hắn ta không phải ngoại lệ. Nếu có thể một phát lấy mạng nàng hắn đã làm từ lâu, cần gì phải hao tâm tổn sức dẫn dụ nàng đến đây. Nàng hướng phía hắn ta chầm chậm cất giọng, thanh âm bình thản cơ hồ không có chút sợ hãi nào, thậm chí còn có ý khinh thường nhàn nhạt.
-Ta tin ngươi muốn giết ta dễ như trở bàn tay, nhưng cần gì hao tâm tổn sức như vậy. Chẳng phải chỉ cần phất tay một cái hay sao.
Kẻ giao dịch địa phủ im lặng một hồi, thừa nhận rằng kẻ dám đứng trước mặt hắn giương oai diễu võ mới chỉ có một người mà người đó chính là nữ nhân trước mặt này. Hắn muốn giết chỉ là chuyện đơn giản thế nhưng nữ nhân này quả thực thú vị khiến hắn nổi tâm muốn đùa giỡn một chút, xem bản lãnh có thực sự lớn như vậy.
Lúc trước hắn tay định đày nàng ta xuống mười tám tầng địa ngục thế nhưng ngay lúc quan trọng nhất lại bấm ra sứ mệnh cứu nhân gian thoát khỏi kiếp nạn nên mới đem nàng ta xuyên không về Phong Thiên quốc. Quả nhiên nàng ta có bản lãnh có thể phá Sát Huyết Hồn trận cứu cả nhân gian.
Thế nhưng lấy công chuộc tội không phải là nguyên tắc làm việc xưa nay của hắn, dự định sau khi nhân gian được cứu hắn sẽ mang nàng ta đến địa phủ, có thể không đày xuống mười tám tầng địa ngục nhưng cũng không thể để nàng ta sống tiếp kiếp này. Vậy mà lão Thiên Đế lại muốn cùng hắn đấu trí, một lần nữa mang sứ mệnh cao cả đặt vào tiểu hài tử trong bụng nàng ta khiến hắn muốn ra tay cũng không thể.
Điều này cơ hồ động chạm đến tôn nghiêm của hắn, muốn giết một kẻ phàm nhân yếu ớt mà không thể vậy nên hắn đã bày mưu tính kế khiến nàng ta sống cũng không được yên ổn và nam nhân bên cạnh nàng ta chính là kẻ thế mạng thay. Hắn sẽ đợi đến khi tiểu hài tử trong bụng nàng ta hoàn thành xong sứ mệnh rồi bắt nàng ta đền tội cũng chưa hẳn là muộn. Làm như vậy vừa không đắc tội với lão Thiên Đế vừa không nguy hại đến nhân gian.
Con át chủ bài đang nằm trong tay hắn, hắn không tin sau khi hắn tung ra quân bài này nữ nhân to gan đang đứng trước mặt không cúi đầu đầu hàng.
-Nói hay lắm, để ta xem sau khi nhìn thấy những thứ này ngươi còn dám giương oai diễu võ trước mặt ta không.
Nói rồi hắn ta phất tay một cái, ánh sáng phát ra từ cây quyền trượng biến hóa thành một tấm gương lớn phản chiếu lại hình ảnh nam nhân đang đau đớn quằn quại, liên tục dùng hai tay ôm chặt vào đầu sau đó lăn lộn trên sàn đất lạnh tưởng như chết đi sống lại. Đôi mắt nam nhân đỏ rực, gân xanh trên mặt hiện rõ mồn một khiến người ta không khỏi thương tâm.
Sắc mặt nàng sớm đã trắng bệch, bàn tay lạnh ngắt đặt lên tâm đau đớn. Không thể nào, hắn tại sao lại đau đớn như vậy. Đôi chân vô lực khiến nàng ngã quỵ xuống đất, khó khăn lắm mới có thể chống tay trụ người ngồi trên mặt đất. Chưa bao giờ nàng nhìn thấy hắn đau đớn như vậy, và cũng chưa bao giờ tâm nàng đau đến vậy. Vì sao chứ?
"Thiên Kỳ, tất cả là vì thiếp đúng không? tại sao chàng lại ngu ngốc như vậy! Thiếp phải làm sao bây giờ?......"
Nàng không biết làm gì, nàng vô dụng, là nàng có lỗi với hắn. Nàng căm hận hắc y nhân trước mặt, tại sao hắn không giết chết nàng đi, tại sao lại bắt người nàng yêu thương phải chịu đau đớn này? Nàng phải làm sao đây.....
Nàng gượng sức đứng lên, bước gần hơn về phía hắc y nhân, đến khi cách hắn còn hơn một thước nàng đem toàn thân quỳ xuống trước mặt.
Nàng là Nhật Song Vương chưa bao giờ quỳ gối trước kẻ nào, cũng chưa từng cầu xin ai điều gì, thậm chí trước mặt lũ bắt cóc nàng cũng không than khóc một tiếng. Tôn nghiêm của nàng chính là không bao giờ đầu hàng trước kẻ khác và hôm nay nàng mang tôn nghiêm ấy đặt ở dưới chân.
Hắc y nhân hơi kinh ngạc, không nghĩ nữ nhân này lại có thể vứt tỏ tôn nghiêm quỳ gối trước mặt hắn, cũng coi như đối với nam nhân kia ý nặng tình sâu.
-Ta cầu xin ngươi hãy tha cho chàng.... xin ngươi hãy mang hết đau đớn của chàng sang người của ta, những gì ta gây ra xin ngươi hãy trừng phạt lên người ta, cầu xin ngươi đấy....
Thanh âm khó khăn phát ra khỏi tiếng khóc nghẹn ngào, đó là tất cả những gì nàng có thể làm giây phút này. Thế nhưng một kẻ không có trái tim như kẻ giao dịch địa phủ sao có thể bị những lời cầu xin đó làm mềm lòng. Hắn thậm chí còn muốn mang muối sát lên vết thương đang chảy máu của nàng.
-Ngươi biết không, hắn vốn đã chết sau khi cùng ngươi động phòng hoa chúc thế nhưng linh hồn hắn vẫn quanh quẩn bên ngươi suốt hai tháng ròng, khi biết được ngươi mang thai hắn đã bất chấp tất cả để có thể trở về. Hắn phải trả một cái giá rất đắt, ngươi có muốn biết không. Ha ha, hắn chính là vào ngày trăng tròn sẽ bị âm hồn địa phủ hành hạ đau đớn đến chết đi sống lại, hơn thế nữa hắn cũng chỉ có thể là cô hồn mượn chính thân xác cũ của mình để tồn tại mà thôi, 18 năm sau hắn sẽ chết.
Từng từ thoát ra là một mũi dao đâm thẳng vào tim nàng, đau, đau còn hơn chính nàng bị đâm. Vì sao hắn lại vì nàng mà chịu đựng đau đớn, vì sao ông trời lại nhẫn tâm như vậy, nếu lúc trước nàng chết đi thì hôm nay đã không gây thương tổn cho hắn. Bây giờ nàng đã hiểu thì ra cách trừng phạt tốt nhất không phải là chết mà chính là sống mà phải nhìn người thân yêu sống không bằng chết.
-Ngươi có vui không, ta đã bị ngươi dùng hình phạt nặng nhất trừng phạt rồi.... không biết ngươi có thể ban cho kẻ tử tội như ta một ân huệ không?
-Ngươi nói.
Nàng quẹt ngang dòng nước mắt, vô thức cất tiếng cười trong vô vọng. Ân huệ mà nàng nói ra khiến kẻ giao dịch địa phủ phải nhướng mày.
-Ngươi hãy giết chết chàng đi.
Thì ra nói ra câu này không khó như nàng tưởng. Nếu là trước đây nàng sẽ làm tất cả mọi thứ có thể để hắn sống thế nhưng nghiệt ngã thay hiện tại chính nàng phải cầu xin ban cho hắn cái chết.
Trong lòng nàng lạnh tựa băng, nàng ngước mặt lên nhìn bầu trời đen thăm thẳm. Là lão Thiên Đế có mắt mà nhân gian ca tụng đang ở trên đó. Nàng khinh! Cả đời này nàng căm hận nhất chính là lão. Nhưng rồi nàng lại cúi xuống nhìn vào đôi tay run run đã nhuốm đỏ máu tươi, thanh âm cười yếu ớt đến thê lương. Trách ai được đây, tất cả không phải do nàng gây ra hay sao, kẻ đáng hận nhất chính là bản thân nàng....
-Ngươi biết không, ta chính là muốn chàng chết đi bởi vì cái chết so với hiện tại còn hạnh phúc gấp vạn lần.
Kẻ giao dịch địa phủ không đáp lời. Hắn ngàn tính vạn tính cũng không tính ra nữ nhân này lại khẩn cầu như vậy. Dù gì hắn cũng phải suy nghĩ lại, nếu nam nhân kia chết đi sao có thể khiến nữ nhân này đau khổ. Nhân gian có câu chó cùng dứt dậu, suy cho cùng không hẳn không có lý, nhỡ nàng ta nghĩ quẩn quyên sinh làm hại đến tiểu hài tử trong bụng thì lão Thiên Đến nhất định giáng tội. Xem ra tình huống này phải là lùi một bước tiến hai bước.
-Xem ra ngươi và hắn kiếp này yêu nhau quá đậm sâu rồi, ta sẽ cho ngươi một cơ hội.
-Chỉ cần ngươi đừng làm hại chàng ta nguyện chịu đựng tất cả.
-Ta không thể giúp hắn ngừng đau đớn bởi đó chính là cái giá phải trả khi đi ngược với quy luật sinh tử. Hắn vẫn sẽ đau đớn, vẫn sẽ chết vào 18 năm sau nhưng nếu ngươi nguyện ý ta có thể đem một nửa đau đớn trên người hắn sang người của ngươi và 18 năm sau ngươi cũng sẽ chết. Ngươi suy nghĩ kỹ đi, đây là giới hạn cuối cùng của ta rồi.
Nàng cười lạnh, đau đớn đối với nàng là gì chứ, nếu có thể nàng còn muốn mang hết đau đớn từ người hắn sang người nàng. Nếu có thể cùng chịu đau đớn cùng sinh tử có nhau thì bao nhiêu thứ ấy có là gì.
-Ta nguyện ý!
...............................................
Sau khi nàng trở lại đã là lúc tờ mờ sáng, cũng may đám thị nữ đêm qua bị trúng mê dược vẫn chưa tỉnh nên không ai phát hiện nàng rời đi.
Nàng quỳ gối dưới Phật đường, thành tâm vái lậy Phật tổ.
-Phật tổ, con ngàn vạn lần sẽ không oán thán bởi những gì con gây ra thực sự không có cách nào chuộc lại. Con nguyện dùng cả cuộc đời còn lại cứu giúp nhân gian, tuyệt đối sẽ không sát hại thêm bất cứ người nào. Phật tổ linh thiêng xin người chấp nhận lời khẩn cầu của con phù hộ cho tiểu hài tử bình an lớn lên.
Bên ngoài yên tĩnh bị tiếng nói tức giận của Tần công công phá vỡ.
-Các ngươi phụng mệnh hầu hạ hoàng hậu nương nương sao có thể nằm ngủ tại đây, còn không mau đứng dậy hết cho ta. Người đâu mang hết những kẻ này giam vào phòng chứa củi chờ ta quay lại sẽ xử phạt.
Khi mấy cung nữ sắp bị ngự lâm quân dẫn đi thì cánh cửa Phật đường mở ra. Nàng bước ra bên ngoài đưa tay ra hiệu đám người ngự lâm quân dừng tay.
-Tần công công, là bổn cung cho phép họ ngủ, ông có ý kiến gì sao?
Quả nhiên sau khi nghe những lời nàng nói sắc mặt Tần công công nhìn đám cung nữ hòa hoãn lại đôi chút, liếc mắt ra hiệu bọn họ lui xuống sau đó tiến lên dìu nàng bước xuống bậc thang.
-Hoàng hậu nương nương, lão nô nào dám. Để nô tài dìu người trở về phòng.
-Tham kiến hoàng thượng.
Đám cung nữ vừa mới bước đến cuối hành lang thì gặp hắn đang đi tới liền vội vã hành lễ. Nàng đứng trước cửa Phật đường nhìn đến, tuy rằng đã che giấu kỹ nhưng nàng vẫn nhận ra sắc mặt xanh xao, đôi mắt khắc khoải vẻ mặt mệt mỏi của hắn. Bàn tay đang được Tần công công đỡ vô thức xiết lại, trong tâm đau đớn tựa dao cắt nhưng vẫn nở nụ cười tươi hướng về phía hắn.
Hắn dang rộng hai tay chờ nàng chủ động xà vào lòng, dường như đây đã là thói quen không thể bỏ. Ôm chặt thân ảnh nhỏ bé trong vòng tay hắn đau lòng lên tiếng.
-Nương tử, vất vả cho nàng rồi.
Nàng không đáp lời, cố nén không cho những giọt nước mắt trào ra.
"Thiên Kỳ, chàng làm tất cả chỉ mong thiếp được sống vui vẻ đúng không, vậy thì từ bây giờ thiếp sẽ không khóc nữa, sẽ vui vẻ mà sống bên cạnh chàng được không..."
Mặt trời bừng sáng phía đông Linh Giác Tự, đỏ và rực rỡ hơn bao giờ. Nhân gian thường nói mặt trời lên sẽ xóa tan hết bóng đêm dài vô tận, sẽ sưởi ấm cho những trái tim nguội lạnh. Ngày hôm qua đã là quá khứ và hôm nay chính là bắt đầu của một khởi đầu mới. Dù tương lai không biết trước sẽ có chuyện gì xảy ra nhưng hiện tại được nằm trong vòng tay của người, được nắm tay người đi trên chặng đường gian nan phía trước đã là hạnh phúc.
Nàng và hắn mỉm cười mãn nguyện, hai bàn tay lồng vào nhau chạm nhẹ vào sinh linh bé nhỏ sắp trào đời.
-Phu quân, thiếp muốn nói điều rằng thiếp rất yêu chàng.
-Nương tử, kiếp này, kiếp sau và cả kiếp sau sau nữa ta cũng vẫn yêu nàng.
.................Hoàn.................
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.