Khi Hoàng Hậu Nổi Giận!!!

Chương 45: Kim – Thổ liên hợp (1)

Tử Dạ

30/10/2015

Cửa ải càng lúc càng khó khăn, trực giác mách bảo những cửa còn lại nhất định không dễ dàng gì vượt qua. Hiện tại chỉ còn sáu người bước tiếp vào bên trong trận, bốn người còn lại an nguy còn chưa rõ ràng.

Cảnh vật lại một lần nữa thay đổi, bỗng chốc trên nền trời mây đen ùn ùn kéo đến, che khuất đi mặt trăng trên cao. Nguồn sáng cuối cùng bị cướp mất khiến tất cả chìm vào bóng tối.

Chết tiệt!

Những cửa ải trước nhìn rõ mọi chuyện diễn ra trước mắt còn khó vượt qua, cửa này tất cả đều một màu đen thì nhất định khó khăn gấp bội.

Không gian tản mạn mùi sát khí, nàng nhắm mắt để vận dụng tối đa những giác quan còn lại. Khi lâm vào hoàn cảnh khó khăn bản năng sẽ là thứ duy nhất còn tồn tại khiến người ta vượt qua cõi chết.

Có một cái gì đó rất lạnh, nàng không biết đó là thứ gì nhưng sống lưng nàng bất giác nổi vài tầng hàn khí.

Không khí có pha chút quỷ dị, cũng có chút hỗn loạn. Sự di chuyển này tuy không nhiều nhưng lại là điều không bình thường, nàng cảm nhận được mơ hồ một bức tường thành bằng không khí đang hình thành vây quanh mọi người.

Nàng tin chắc mọi người trong nhóm ai cũng nhận ra điều này, mọi người đã sớm đứng thành một nhóm, lưng quay về phía trong còn binh khí hướng ra ngoài thành một vòng tròn khép kín.

- Chủ nhân, ta có thể biến thân tạo ra lửa để thắp sáng chỗ này, người nghĩ sao? – Kim Long nói.

Hiện tại vẫn chưa xác định được tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì, mọi người lại không thể tiếp tục bị động như vậy, nếu không thời gian sẽ không kịp để phá hết Sát Huyết Hồn trận.

Thời gian đã trôi qua hơn hai khắc, nếu nơi này không nhanh chóng vượt qua thì hậu quả sẽ khó lường.

Nàng và hắn đồng lúc lên tiếng ra hiệu cho Kim Long biến thân, trong nháy mắt Kim Long đã biến thân thành một con rồng vàng phát ra kim quang sáng lạng. Ánh sáng đã có lại, hiện tại quan trọng nhất là xác định nguồn gốc sự chuyển động dị thường của luồng không khí lúc nãy.

Nàng hướng tầm mắt nhìn ra xung quanh, đập vào mắt là cảnh tượng hàng ngàn lưỡi kiếm vây quanh bọn họ tạo thành một vòng vây kiếm khép kín, mà mỗi một thanh kiếm đều ánh lên vẻ sắc bén chết người.

Không ổn.

Những thanh kiếm này sắp xếp không bình thường chút nào, bức tường thành có dạng hình cánh cung tuyệt nhiên không đơn giản.

- Chết tiệt! Kim Long, ngươi mau biến lại hình người, nếu không sẽ rất nguy hiểm.

Mọi người còn chưa kịp hiểu những lời nàng nói thì không gian đã có biến.

Kim quang phát ra từ cơ thể Kim Long bị những mặt hình cung do những thanh kiếm tạo thành phản chiếu lại.

Mỗi một thanh kiếm phản xạ lại một tia sáng về phía họ, ở đây có khoảng chừng hàng ngàn thanh kiếm, có nghĩa họ sẽ đồng loạt bị hơn một nghìn tia sáng tấn công.

Vì được phản xạ liên hồi nên năng lượng nguồn sáng được tăng lên rất nhiều lần, có khả năng nướng chín tất cả mọi thứ nó xuyên qua.

Những tia sáng này không có thứ gì có thể chặt đứt hay chống phá lại nên cách duy nhất chỉ có thể là né tránh. Mọi người nhanh chóng vận khinh công tránh né những tia sáng đang lao tới, phút chốc bên trong vòng tròn kiếm là một không gian vô cùng hỗn độn.

Kim Phụng nhón chân tung người lên trên cao tránh một tia sáng đang lao đến từ phía trước. Vừa thoát được một tia lại phải vội vã nghiêng người qua trái để tránh tiếp một tia ở trên cao. Trong lúc tránh tia sáng trên cao đó không hề để ý phía sau lưng lại có hai tia đang lao đến.

Kim Long từ phía xa nhận thấy nguy hiểm đang cận kề vì thế lao thân nhanh chóng đến chỗ Kim Phụng đẩy Kim Phụng ra chỗ khác né tránh hai tia sáng đang lao tới cùng lúc, nhưng cánh tay lại không may bị một tia sáng khác xoẹt qua gây chảy máu.

- Ngươi bị thiểu năng hả, sao lại không biết tránh ra?

Kim Long tức giận quát lên thật lớn, mà chính hành động này cũng làm Kim Phụng bất ngờ.

- Ngươi mới ngu ngốc, ai khiến ngươi đỡ cho ta chứ. Lại còn để tay mình bị thương nữa, ngươi cho rằng ngươi mình đồng da sắt sao?

- Cẩn thận!!!

Hai người họ cãi nhau lại không để ý đến xung quanh, kết quả Hỏa Vương lại phải là người lên tiếng cảnh báo hai người họ. Cũng may vừa rồi họ phản ứng kịp nếu không lại mang trên mình thêm một vết tích nữa.

Không được, nếu như không phá được vòng tròn kiếm này thì mỗi lần ánh sáng bị phản xạ sẽ tăng năng lượng lên gấp đôi, tốc độ di chuyển cũng nhanh hơn, bọn họ sớm muộn gì cũng sẽ thành heo quay.

Nàng đọc khẩu huyết điều khiển Bách Nhật Thần kiếm lao về phía vòng vây kiếm, kim loại va chạm vào nhau tạo thành tiếng keng keng liên hồi, nhưng có vẻ đây cũng không phải kiếm bình thường, sau một hồi và chạm với Bách Nhật Thần kiếm cũng không hề bị sứt mẻ.

Nàng cố gắng bình tâm suy nghĩ lại tất cả, có thể sẽ tìm ra được thứ có thể chém đứt những thanh kiếm kia.

Bình thường sẽ là "Kim khắc Mộc", như vậy khi ngũ hành đảo lộn sẽ trở thành "Mộc khắc Kim", vậy rất có khả năng những thứ bằng gỗ có thể chém đứt kiếm ấy. Chỗ này một bóng cây cũng không thấy vây thì lấy gỗ ở đâu?

- Mọi người, có ai mang theo vật gì bằng gỗ không?

Những người khác đang bận tránh né những tia sáng liên tiếp đâm tới, khi nghe thấy nàng nói vậy cũng chỉ có thể vội vã tìm kiếm trên người mình có thứ gì đó bằng gỗ như nàng cần không.

- Nương tử, cái này được không?

Hắn lấy trong người ra một cây tiêu nhỏ dài chừng hai gang tay. Nàng nhìn thấy cây tiêu hắn lấy ra trong lòng thở phào một cái. Có lẽ sẽ được.

- Thiên Kỳ, chàng hãy dùng cây tiêu này đánh về phía vòng vây kiếm đi, mọi người nếu thấy có đường thoát thì phải nhanh chóng ra ngoài, nếu không sẽ không kịp.

Hắn làm theo lời nàng, phi cây tiêu về phía vòng vây kiếm. Cây tiêu lao vun vút xoay như chóng chóng, rất nhanh đập vào một thanh kiếm. Tiếng răng rắc vang lên khiến mọi người một phen căng thẳng, có khi nào là cây tiêu vừa rồi bị bạo kiếm chém nát thành vài mảnh không.



Sau vài tích tắc, cây tiêu vẫn xoay vòng vòng rồi trở về trên tay hắn mà không hề bị sứt mẻ, ngược lại thanh kiếm lúc nãy thì bị gãy thành ba mảnh rồi rơi xuống đất.

Hắn lại tiếp tục phi cây tiêu về phía khác để phá vỡ liên kết của vòng vây kiếm, liên tiếp những nơi đó tạo thành lỗ hổng do trường kiếm bị đánh gãy. Căn bản bây giờ vòng vây đã không thể nào tạo ra sức uy hiếp lớn đối với bọn họ nữa.

Mọi người nhanh chóng theo những lỗ hổng thoát ra ngoài.

- Nương tử, nàng không bị thương chứ?

Nàng quay về hướng hắn, mỉm cười một cái báo rằng mình vẫn bình an vô sự, như vậy cũng khiến hắn bớt lo hơn.

Trận này quả thật quá nguy hiểm, kẻ tạo ra vòng vây kiếm này ắt hẳn rất tường tận nhân tâm. Bình thường khi tất cả chìm trong bóng tối người ta sẽ sản sinh ra sự cảnh giác lớn, nghĩ rằng mình không nhìn thấy điều gì sẽ rất dễ gặp nguy hiểm vì vậy bằng mọi cách sẽ tạo ra ánh sáng để được an tâm hơn, nhưng không ngờ rằng hành động này sẽ đưa họ đến chỗ chết lúc nào không hay.

Sự việc vừa xảy ra chứng tỏ rằng họ đang ở trong địa phận của "Kim". Ả Ngọc quý phi này xem ra cũng có chút cơ trí, nếu không đã không thể bày được vòng vây kiếm nguy hiểm như vậy.

Hai cửa ải trước sau khi phá xong trận Mộc hộ pháp và Thủy hộ pháp đều lộ diện nhanh chóng, nhưng cửa ải này lại chưa thấy Kim hộ pháp ra mặt. Linh tính mách bảo mọi chuyện vẫn còn chưa ngã ngũ.

- Gia gia, sư bá. Hai người có nhận thấy có điều gì đó không ổn không?

Hai vị trưởng lão đồng lúc gật đầu, đúng là họ cũng phát hiện có gì đó không ổn. Hai người bọn họ đã lăn lộn trên giang hồ cũng hơn nửa đời người chắc chắn kinh nghiệm có thừa.

Trận pháp nếu như được bày ra cần phải sử dụng nội công của chính người đó để điều khiển trận, nếu như trận pháp bị phá vỡ thì nội lực của người này sẽ bị tổn thương nghiêm trọng. Đúng lý lúc này Kim hộ pháp đã phải hiện thân từ lâu rồi.

Vừa rồi trận pháp đã bị phá nhưng sau đó tất cả lại trở nên yên tĩnh, nhưng điểm yên tĩnh này lại rất đáng ngờ.

- Mọi người có cảm thấy mặt đất đang rung chuyển không?

Kim Long vốn là vương cai quản muông thú dưới mặt đất ở Tây Vực nên đặc biệt nhạy bén đối với những biến đổi trong lòng đất. Vừa rồi Kim Long cảm nhận được trong lòng đất có sự dịch chuyển, mặc dù rất nhẹ thôi nhưng cũng phải hết sức đề phòng.

Nghe Kim Long nói vậy mọi người càng nâng cao cảnh giác đến mức tối đa. Vừa rồi sự dịch chuyển rất nhẹ, ngay cả nàng cũng không hề cảm nhận được, chứng tỏ kẻ địch đã chuẩn bị rất kỹ lưỡng từ trước.

"ẦM!!!!!!!!"

Âm thanh vang dội truyền đến từ phía xa, tứ phía vẫn tối mù mịt khó mà nhận thức được chuyện gì đang diễn ra. Trong những tình huống cấp bách như thế này, tất cả những giác quan còn lại đều phải hoạt động tối đa.

Đâu có vang lên liên hồi âm thanh "rắc rắc" kèm theo đó là tiếng đất đá bị bẻ vụn.

Cơn địa chấn đột ngột gia tăng cường độ, lần này có thể cảm nhận rõ những rung động dữ dội trong lòng đất.

Cũng may lúc này mây đen vần vũ dần dần lui đi, ánh sáng mặt trăng cuối cùng cũng trở lại.

Ngay lập tức ở phía trước cây cổ thụ lớn bị đổ ngã, mặt đất dần dần bị nứt thành một khe lớn rộng đến vài thước, nếu như bị ngã xuống đó chắc chắn hậu họa khó lường.

Khe nứt ngày càng lớn để lộ ra vách vực sâu hoắm, những cây cổ thụ nằm trên đường đi của địa trấn đều bị đánh quật rơi xuống vực tạo thành tiếng vang lớn.

Địa trấn lao nhanh với tốc độ kinh hoàng, chẳng mấy chốc đã gần đến chỗ bọn họ.

Không ổn!

Lúc này khe nứt đột nhiên phân tách thành nhiều khe nứt nhỏ, từng mảng đất bị tách rời sụt lún rơi xuống.

Một cơn rung động với cường độ cực mạnh truyền đến, vùng đất dưới chân bọn họ chẳng máy chốc bị cô lập và đang dần dần lún xuống.

Mỗi người đều vận khinh công di chuyển đến nơi vững chãi hơn. Phía bên trái cách đó không xa có một mỏm đá nhỏ, cái cây nhỏ mọc ở đó dường như vẫn đứng im sừng sững, không có biểu hiện gì bị ngoại lực tác động.

Có lẽ nơi đó không bị ảnh hưởng của địa chấn.

Hắn kéo tay nàng phi thân đến mỏm đá nhỏ đó, quả nhiên là không bị ảnh hưởng.

Bốn người còn lại – Lão hoang đồng, Hỏa vương, Kim Long, Kim Phụng thì đi theo hướng khác, bọn họ đều đang cố di chuyển đến nơi cách xa mép vực. Dường như những nơi bọn họ chạm chân đến đều bị sụt lún, vì vậy phải liên tiếp di chuyển hết vị trí này đến vị trí khác, tình thế ngày một nguy hiểm.

- Nương tử, nàng đứng ở đây chờ ta. Ta sẽ đến đó tiếp ứng mọi người.

- Được, chàng hãy bảo trọng.

Nàng buông tay hắn ra, gật đầu nhẹ một cái. Võ công của hắn cao như vậy chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện gì được, nàng tin tưởng ở hắn.

Lão hoang đồng và Hỏa vương vừa chạm chân đến một khu đất trống cao thì khu đất đó liền lún xuống. Địa chấn đã lan ra khắp nơi, ngay cả khu đất này cũng đã bị cô lập.

Bọn họ tuy là khinh công không thua gì ai nhưng lại rơi vào tình huống vô cùng nguy hiểm. Bởi vì khi vận khinh công cần phải có một điểm đặt chân cố định nhưng từ nãy đến giờ họ phải liên tục đặt chân lên những khu đất bị sụt lún. Điểm tựa vững chắc không có khiến khinh công bị giảm sút một nửa, hơn nữa sức lực cũng bị tiêu tốn khá nhiều.

Hắn vừa kịp lúc di chuyển đến tung ra một sợi dây cuốn vào mỏm đá cố định nơi nàng đang đứng.

Sợi dây vừa được căng ra chính là điểm tựa vững chắc cho Lão hoang đồng và Hỏa vương đặt chân.

- Sư phụ, sư thúc. Nơi Dương nhi đang đứng không chịu ảnh hưởng của địa chấn, hai người mau di chuyển qua đó.

Ngay lập tức hai người vận khinh công bay về phía nàng. Hắn cũng thu dây về, phi thân quay trở lại chỗ cũ.



Kim Long và Kim Phụng đã sớm biến thân bay trên không trung vì vậy không phải vất vả tránh né như bọn họ.

Nàng cất thanh âm lớn gọi Kim Long và Kim Phụng bay đến, nhưng chưa di chuyển được xa thì Kim Phụng lại đột nhiên mất thăng bằng chao đảo trên không trung rồi lao xuống.

Kim Long thấy vậy ngay tức thì phi thân theo nắm lấy cánh tay Kim Phụng trước khi bị rơi xuống mặt đất.

- Chim chết, ngươi bị sao vậy?

Kim Phụng sau khi được đưa đến chỗ mọi người đang đứng liền biến lại hình dạng con người. Máu trên cánh tay không ngừng chảy ra thấm đẫm lớp y phục.

- Ta không sao, lúc nãy đang định quay về thì đột nhiên bị một vật gì đó đâm vào cánh, chắc chắn có kẻ đánh lén.

Đúng, chỉ có thể đánh lén mới có thể gây ra thương thế nghiêm trọng như vậy, Kim Phụng vốn rất linh hoạt, nếu không phải bị đánh lén thì chắc chắn sẽ không trúng đòn.

- Không xong rồi, mọi người mau nhìn xem.

Hỏa vương chỉ tay lên trời. Lúc này phía cuối chân trời xuất hiện nhiều đám mây vần vũ mang theo sắc đỏ của máu, nơi đó liên tiếp dội xuống từng đợt sấm sét.

Tại sao lại như vậy?

Kim Phụng lại phun ra một ngụm máu nữa, thương thế ắt hẳn rất nghiêm trọng.

- Chim chết, ngươi sao rồi? Ngươi thấy khó chịu chỗ nào?

Kim Long sắc mặt tối đi vài phần, con ngươi cơ hồ toát ra vẻ giận dữ.

- Kẻ nào dám dùng Thiên Ma Mộc để hại ngươi, ta thề sẽ băm vằm hắn thành ngàn vạn mảnh.

Thiên Ma Mộc? Nàng chưa từng nghe đến loại cây này, nhưng nghe Kim Long nói như vậy thì có vẻ thứ này liên quan đến thương thế của Kim Phụng.

- Thiên Ma Mộc là gì?

Gia gia trau mày suy nghĩ giây lát, sau đó lên tiếng giải thích.

- Trong truyền thuyết, Thiên Ma Mộc chính là một loại binh khí làm từ gỗ của cây Thiên Ma ngàn năm, đây chính là khắc tinh của "Phụng".

Thương thế của Kim Phụng nặng như vậy nếu không chữa trị kịp thời sẽ nguy hiểm.

- Vậy làm cách nào có thể cứu Kim Phụng?

Kim Long ôm chặt Kim Phụng trong tay lạnh lùng lên tiếng.

- Chỉ có thể dùng linh đan của Kim Phụng để chữa trị vết thương.

- Không được, ta sẽ không sao. Nếu bây giờ thu hồi lại linh đan thì sẽ không thể không chế được Sát Huyết Hồn trận.

- Chim chết, ngươi thừa biết nếu tính mạng ngươi gặp nguy hiểm thì linh đan cũng sẽ tự động quay trở về với ngươi. Vừa rồi khi ngươi bị thương, linh đan của chúng ta đã không còn liên hợp chặt chẽ như lúc đầu nữa, vì vậy sức mạnh của Sát Huyết Hồn trận mới gia tăng. Hiện tại mọi người cũng đã nhìn rõ.

Nguyên lai là như vậy, nếu như họ không thể phá được Sát Huyết Hồn trận thì nhân gian sẽ lâm vào kiếp nạn diệt vong, nhưng hiện tại Kim Phụng đang gặp nguy hiểm, bọn họ biết lựa chọn ra sao.

Sắc mặt Kim Phụng ngày càng tái nhợt, máu vẫn không ngừng chảy ra len theo vạt áo nhỏ xuống đất.

- Rồng thối ngươi mau dùng phép phong tỏa cắt đứt sự tương thông giữa ta và linh đan, nếu không tất cả mọi người sẽ gặp nguy.

Bọn họ hiểu Kim Phụng muốn hy sinh tính mạng của mình để cứu nhân gian. Nếu được lựa chọn thì ngàn vạn lần họ cũng không muốn như vậy, nhưng tình huống lúc này không cho phép họ có sự lựa chọn nào khác.

- Rồng thối, ngươi mau ra tay. Chẳng phải ngươi luôn miệng gọi ta là "chim chết" hay sao, bây giờ ngươi sắp được toại nguyện rồi.

Kim Long xiết chặt tay thành nắm đấm, một lát sau tạo ra một luồng sáng bạc lấp lánh bao phủ khắp người Kim Phụng.

Nàng nuốt nước mắt vào trong tim, hai người họ là cặp đôi oan nghiệt mà tạo hóa đã tạo ra, cũng giống như nàng và hắn vậy. Nếu có thể nàng sẽ chửi thẳng vào mặt Nguyệt lão hay Ngọc đế gì gì đó, bọn họ mới chính là lòng dạ độc ác không có lương tâm.

- Kim Phụng, ngươi hãy ngậm cái này, hy vọng nó sẽ giúp ngươi cầm cự được đến lúc linh đan quay về.

Lão hoang đồng đặt vào miệng Kim Phụng một viên dược màu đỏ, hy vọng sẽ có thể duy trì mạng sống của Kim Phụng thêm nửa canh giờ nữa.

- Chim chết, ngươi nhất định phải sống, nếu không ta sẽ lại quay về với Khổng Tước, với Yến Vũ, với thật nhiều thật nhiều nữ nhân khác ngươi biết không!

Nếu là bình thường Kim Phụng không suy nghĩ gì mà tranh cãi lại với hắn, còn hiện tại sức lực quá yếu khiến Kim Phụng muốn lên tiếng phản đối cũng không được, đôi mắt khẽ nhắm vùi sâu vào lồng ngực Kim Long.

Kim Long hét lên một tiếng, trong giây phút ấy nàng cảm nhận được nỗi đau đớn uất hận đến nhường nào. Hắn vỗ lên vai Kim Long, lạnh lùng buông lời.

- Hiện tại phải chú tâm, nhanh chóng phá được Sát Huyết Hồn trận để lấy lại linh đan cứu Kim Phụng.

Kim Long không đáp lại, chỉ trầm lặng ôm Kim Phụng trong tay, mâu quang nhíu lại toát ra vẻ đầy căm phẫn, thề sẽ băm vằm kẻ nào đã động thủ với Kim Phụng.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Khi Hoàng Hậu Nổi Giận!!!

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook