Khi Học Bá Xuyên Thành Hào Môn Phế Sài
Chương 76: Canh một
Xuân Phong Lựu Hỏa
14/12/2023
Ôn Loan ngẩng đầu, lườm cô một cái.
Sắc mặt của Đinh Ninh như thường, nhưng hơi thở hơi gấp, suy nghĩ nhỏ liếc qua là thấy ngay.
Ôn Loan im lặng trong mấy phút, bầu không khí xấu hổ sắp ngưng đọng lại luôn rồi.
Đinh Ninh căng thẳng siết chặt cây bút, xương ngón tay trắng bệch.
Lúc này, nhân viên phục vụ đem ly kem hai trứng đến cho Đinh Ninh, kem là vị chocolate và vị dâu, phía trên rắc vụn Orio, nhìn đã thấy thơm ngọt đến mê người.
Sau khi nhân viên phục vụ đi khỏi, Ôn Loan uống một ngụm trà, giống như đang hồi phục tâm trạng.
"Đi cùng anh làm gì."
"Không biết, làm bất cứ chuyện gì."
Đinh Ninh dứt khoát hoặc là không làm, đã làm thì làm cho xong, nói hết những lời muốn nói ra: "Em không muốn nhìn thấy anh cứ luôn một mình..."
Ôn Loan thu lại ánh mắt, ánh nắng chiếu xuyên qua cửa sổ chiếu qua hàng lông mi của cậu ta tạo thành một hình cắt.
"Làm bất cứ chuyện gì."
Cậu ta bình tĩnh nhắc lại lời của cô, cuối cùng cười cười, bới lông tìm vết đối với cô gái: "Vậy là... thích anh à?"
Bỗng nhiên bị nói trúng tim đen, những bí mật bị chôn giấu tận sâu trong đáy lòng, sau khi bị cậu ấy nói ra, dường như cũng trở nên không bí ấn và thần thánh…. như vậy.
Đinh Ninh nhẹ nhàng gật đầu, vành tai đỏ ửng lên: "Em có thể... thích anh không?"
Ôn Loan đẩy ly kem đến trước mặt cô: "Còn không ăn nữa, sẽ tan hết đó."
Đinh Ninh cầm chiếc muỗng nhỏ lên, xúc một muỗng bỏ vào trong miệng, hương vị ngọt ngào và cảm giác lạnh buốt hòa tan cùng một chỗ ở đầu lưỡi.
"Yên tĩnh một chút đi, mặt của em sắp bốc cháy đến nơi rồi."
Đinh Ninh ngẩng đầu nhìn cậu ta, sắc mặt cậu ta vẫn bình thường như cũ, cũng không có bất cứ thay đổi nào.
Ngọn lửa trong lòng dần dần dập tắt, thay vào đó là một loại cảm giác chua xót khác.
Thì ra, từ chối cũng có thể không cần nói ra ngoài miệng, một ánh mắt cũng có thể hiểu rõ rồi.
Là kiểu cẩn thận từng li từng tí dâng chân tình của mình lên, lại có cảm giác không được trân trọng...
Đinh Ninh cầm muỗng kem, ăn máy móc từng ngụm nhỏ từng ngụm nhỏ, ăn không còn ra bất cứ hương vị gì nữa.
"Xin, Xin lỗi, không nên nói như vậy, anh đừng để trong lòng, bây giờ em sẽ đi ngay..." Cô nói xong, thu dọn sách giáo khoa một cách loạn xạ, đứng lên muốn rời đi.
Lúc đi qua chỗ cậu ta, Ôn Loan bỗng nhiên kéo cổ tay nhỏ bé của cô lại.
Tay của cậu ta rất nóng rất nóng, bởi vì chống gậy thời gian dài, chỗ eo bàn tay có vết chai cứng.
Đinh Ninh đứng lại, kinh ngạc cúi đầu nhìn cậu ta, ấn đường của cậu ta cao thẳng, thu lại ánh mắt, không thấy rõ biểu cảm.
"Cảm ơn em, đã thích một người như anh..."
Câu này, cậu ta dùng hết sức để nói, tiếng nói có hơi không thoát ra được.
Nhưng cũng chỉ có thể cảm ơn.
...
Đinh Ninh đầu nặng chân nhẹ đi ra khỏi quán cà phê, hơi nóng phả vào mặt ngược lại khiến đầu óc của cô hơi tỉnh táo lên một chút.
Kích thích quá, là do mùa hè sao.
Bí mật vốn dĩ chôn sâu trong đáy lòng, bị gió mùa hè thổi đến tai của cậu ta một cách nhẹ nhàng như vậy.
A a a.
Cô sụp đổ vỗ vỗ trán của mình.
Bị từ chối là chắc chắn rồi, không nói ra còn có thể cứ như thế mà lặng lẽ ở bên cạnh bảo vệ cậu ấy, sau khi nói xong...
A a a a a!
Trong quán cà phê, Ôn Loan nhìn qua khung cửa sổ sát đất, thấy cô gái đứng dưới tán cây không ngừng lấy gót chân làm tróc vỏ cây, khắp mặt tràn đầy vẻ ảo não.
Cậu ta buồn cười, khóe miệng không kìm lòng nổi giương lên.
Không thể tiếp nhận là thật, cứ lo lắng... cũng là thật.
Tay của cậu ta xoa lên ngực mình, cố gắng bình phục trái tim đang xao động.
Cho dù nơi đó đã giống như một vũng nước đọng yên lặng, nhưng đối diện với những chuyện như vậy ở độ tuổi này, không rung động là chuyện không thể nào.
Đó cũng là người mà cậu vẫn luôn nhớ mong.
...
Khi Ôn Niệm Niệm đang giẫm lên cát đá ở bờ biển, đuổi theo đùa giỡn với Quý Trì, không cẩn thận bị đau chân.
Quý Trì quay lại, lấy mũi chân đi chọc chọc vào mu bàn chân của cô, hả hê cười khoái chí.
"Ai kêu đuổi theo tớ chi, tự làm tự chịu đi."
"Có đau không."
"Đau là đúng rồi, nhớ nha, đừng có giống như một đứa tomboy, cậu là con gái đó."
Ôn Niệm Niệm hung hăng trừng mắt với cậu ta một cái: "Biến đi!"
Quý Trì xách quần ngồi xổm xuống, cười hì hì nói: "Gọi một tiếng anh, tớ sẽ cõng cậu về."
"Nằm mơ!"
"Mạnh miệng đúng không, vậy tối nay để cậu ở đây cho cá mập ăn."
Ôn Niệm Niệm bốc một nắm cát trong tay, ném vào cậu ta.
Quý Trì không kịp né, một miệng đầy cát, chỉ vào Ôn Niệm Niệm: "Cậu như thế này... sau này có người rước mới lạ đó!"
"Không phiền Quý huynh quan tâm!"
Giang Dữ lê bước chân lười biếng đi tới, từ trên cao nhìn xuống liếc cô một cái: "Có đi được không?"
Ôn Niệm Niệm đáng thương lắc lắc đầu, giang hai cánh tay ra: "Đau chết đi được, nam thần phải ôm một cái mới có thể đứng dậy được."
Giang Dữ ngồi xổm xuống, kéo tay của cô, cõng cô lên một cách chắc chắn.
"Ây???"
Ôn Niệm Niệm chỉ là nói đùa thôi mà, tưởng là cậu ấy sẽ đẩy tay cô ra, nói một câu sao cậu không lên trời đi.
Tựa vào chiếc lưng khỏe mạnh vững chắc của Giang Dữ, Ôn Niệm Niệm không hiểu sao cảm giác, thật sự sắp lên trời rồi.
Cổ áo của cậu có mùi bột giặt thoang thoảng, qua áo T-shirt hơi mỏng, có thể cảm nhận được nhiệt độ nóng nóng của làn da cậu.
Tay Giang Dữ nâng cô, động tác rất vững vàng và rất dịu dàng, không hề có chút cảm giác không thoải mái nào.
Ôn Niệm Niệm quay đầu nhìn sang Quý Trì.
Quý Trì cũng trợn mắt há hốc mồm, đơ người ra hồi lâu, mới vội vàng đuổi theo: "Không ngờ rằng tổ trưởng của chúng ta cũng rất có lòng tương thân tương ái đó, nhưng đứa nhóc này không trẹo chân đâu, giả bộ đó! Tổ trưởng cậu đừng để cậu ấy lừa!"
Giang Dữ vẫn không buông Ôn Niệm Niệm xuống, cõng cô đi dọc theo bãi cát ven biển, đi chầm chậm.
"Giang Dữ, cậu có nghe tớ nói không đó, cậu ấy lợi dụng cậu đó! Cậu nhìn chân của cậu ấy đi, vẫn bình thường, chẳng có vấn đề gì hết!"
Giang Dữ quay đầu sang, dùng khẩu miệng hình nói nhỏ với cậu ta một chữ ―― "Cút"
Quý Trì ngẩn người, trong nháy mắt giống như đã hiểu rõ gì đó, liên thanh nói: "Ây da định mệnh, đã quấy rầy rồi đã quấy rầy rồi, tiểu nhân xin lập tức biến mất!"
Nói xong cậu ta quả nhiên liên tục lùi về phía sau, xém chút nữa thì vấp vào đá ngầm bên đường: "Hai cậu cứ từ từ nói chuyện, có chuyện gì thì gọi một tiếng, tiểu nhân chờ ngay trên bờ nha."
Rất nhanh đã không còn nhìn thấy bóng dáng của Quý Trì.
Ôn Niệm Niệm nhìn góc mặt của Giang Dữ gần trong gang tấc, ánh hoàng hôn chiếu vào những con sóng vàng nhấp nhô phản chiếu một màu vàng óng ánh, tạo nên ánh sáng rực rỡ chập chờn trên mặt cậu.
Dáng vẻ vô cùng dịu dàng.
Ôn Niệm Niệm bỗng nhiên có chút xấu hổ, ngượng ngùng nói: "Cảm ơn nhé, Quý Trì quá là đáng ghét."
"Chân, đau không?"
Giang Dữ hỏi, quả thực quá dịu dàng đến mức không tưởng tượng được.
Ôn Niệm Niệm vốn dĩ là chơi xấu giả vờ trẹo chân, nhưng mà lúc này, cô bỗng nhiên không muốn rời khỏi lưng của Giang Dữ lắm, thế là nói: "... Đau một chút thôi, nhưng cũng không phải rất đau… mà... cậu cõng là hết đau."
Khóe miệng của Giang Tự cong cong: "Còn chọn được kiểu đó?"
"Đúng vậy, tớ vẫn luôn có những sự lựa chọn, nghe theo tiếng lòng mình."
Hai tay Ôn Niệm Niệm vòng quanh cái cổ thon dài của cậu, có chút cảm thán nói: "Vậy còn cậu thì sao, Giang Dữ, cậu có lựa chọn không?"
Giang Dữ ngẩng đầu, ánh mắt như nhìn vào hư vô, nhìn về phía những khách sạn tiêu chuẩn cao ngất và hàng dừa nơi xa――
"Trước kia cứ tưởng rằng bản thân mình không có sự lựa chọn, con đường dưới chân đều đã được sắp xếp xong rồi, chỉ cần cứ thế đi lên là được..."
Ôn Niệm Niệm gật gật đầu.
Cuộc đời của cậu ấy vẫn luôn ổn định, không có bất cứ thay đổi nào.
"Nhưng không biết bắt đầu từ khi nào, tớ phát hiện ra, không phải không có sự lựa chọn, mà căn bản là tớ cũng không muốn chọn lựa."
Dưới ánh hoàng hôn, cậu thiếu niên giẫm chân trần lên cát trắng, lời nói dường như cũng trở nên nhiều một cách đặc biệt.
"Bởi vì không biết thích gì, muốn có cái gì, cho nên lười lựa chọn, con đường ở đó chỉ cần cứ đi là được."
"Vậy bây giờ cậu..."
"Bây giờ, có chuyện muốn lựa chọn, có người... muốn lựa chọn, cho nên tương lai dường như cũng trở nên có chút đáng để mong chờ."
"Điều này rất tốt, biết rõ bản thân muốn cái gì, sau đó cố gắng đi..."
Ôn Niệm Niệm bỗng nhiên không nói lời nào...
Người.
Đúng vậy cô không nghe nhầm, Giang Dữ nói là... có người….. muốn lựa chọn!
Cô mở to hai mắt, ngây ngốc.
Hai người im lặng không nói gì đi một đoạn đường, Giang Dữ bỗng nhiên nói: "Tim cậu đập nhanh thế."
Ôn Niệm Niệm kiên định phủ nhận: "Có đâu!"
"Tớ có thể cảm nhân được, giống như hồi hộp lo lắng vậy."
"Đâu ra, cậu bị ảo giác rồi."
"Ôn Niệm Niệm, có phải cậu dò số chỗ ngồi rồi?" Giang Dữ dừng bước lại, quay đầu nhìn cô một cái: "Cậu tưởng rằng tớ nói chính là..."
Ôn Niệm Niệm bắt đầu giãy dụa, muốn nhảy xuống: "Gì mà tớ vào chỗ, tớ đâu có muốn lên trời..."
"Đừng động đậy nữa, còn động nữa tớ ném cậu xuống biển."
"Cậu dám!"
Giang Dữ quả nhiên đi về phía biển, buông nhẹ hai tay, cả người Ôn Niệm Niệm bắt đầu rơi xuống, cô vội vàng ôm lấy cổ Giang Dữ, giống như gấu túi Koala vậy: "A a a, đừng!"
Cậu ta khẽ cười một cái, một lần nữa đỡ lấy cô, đi về phía bờ rồi thả cô xuống: "Bây giờ chân có lựa chọn tốt rồi?"
Sau khi Ôn Niệm Niệm thoát khỏi Giang Dữ, liên tục lùi về phía sau mấy bước, xoay người chạy mất: "Tớ phát hiện, cái tên nhóc nhà cậu ngày càng xấu xa, còn đáng ghét hơn Quý Trì nữa!"
Giang Dữ nhìn bóng hình xinh đẹp của cô gái, khóe miệng không tự chủ được cong lên.
Có mục đích trong tương lai, dường như tất cả đều đáng mong chờ.
...
Thời gian tập huấn đã qua được một nửa, hiệu trưởng Tần của đại học Diên Tân đích thân tới trường học thăm những đứa nhóc này, đồng thời có một bài phát biểu.
Phòng học chưa đến hai mươi người, lác đác lưa thưa.
Ánh mắt của hiệu trưởng Tần lướt qua từng gương mặt nhỏ ――
"Các trò đã trải qua những cuộc chiến tàn khốc trong vòng nửa tháng này, ở lại đến bây giờ, cho thấy các trò đều là những đứa trẻ vô cùng xuất sắc."
"Trong các trò, có lẽ có những người có IQ vô cùng cao, có lẽ có những người có sức khỏe rất tốt, có lẽ nhóm mà các trò gia nhập vô cùng giỏi, có đội trưởng xuất sắc... Những yếu tố này, đều giúp các trò tránh được việc bị loại trong các cuộc cạnh tranh lúc trước."
"Nhưng những cuộc khảo sát đánh giá tiếp theo, sẽ càng tàn khốc hơn nữa. Trong khoảng thời gian chưa đến mười ngày tiếp theo, chúng ta sẽ tiến hành một cuộc thi giành chiếm trước giấy chứng nhận, xem hình thức biết nội dung, các trò luôn tâm niệm muốn có được giấy chứng nhận tốt nghiệp, trong những cuộc thi này, sẽ phát cho từng người, yêu cầu các em đi tranh giành, đi giành giật."
Vừa mới dứt lời, các học sinh ngồi dưới đều sôi trào, cứ tưởng rằng, chỉ cần không bị loại, là có thể thuận lợi có được giấy chứng nhận thông qua tập huấn, lại không ngờ rằng, cuối cùng vẫn là phải dựa vào bản thân mình để tranh giành.
Cuối cùng, hiệu trưởng Tần khẽ cười nói: "Tiếp theo, chúc các trò may mắn."
Trên mặt các bạn học sinh lại phủ lên một tầng mây đen.
Họ biết, dựa vào vận may để có được giấy thông hành, chắc chắn là điều không thể..
Ai cũng đừng mong đục nước béo cò, dối trá để qua cửa.
*
Sau khi tan họp, Quý Trì ra khỏi phòng học, Dịch Thiên Bằng vẫn luôn không để ý đến cậu ta, rất hiếm khi chủ động gọi cậu ta lại.
"Cậu không cảm thấy, hôm nay hiệu trưởng nói chuyện có ý gì sao?"
Quý Trì không nghe ra ý nghĩa sâu xa gì, cười nói: "Cuộc thi sắp tới sẽ càng khắc nghiệt hơn nữa, nhưng cho dù như thế nào, tớ cũng sẽ cố gắng hết mình để vượt qua."
Dịch Thiên Bằng thấy Quý Trì ngu ngốc chả hiểu cái gì hết, nói toạc ra: "Hiệu trưởng Tần cảm thấy, trong chúng ta vẫn còn có người đang đục nước béo cò, cậu ngẫm nghĩ lời của thầy đi, cái gì gọi là "có lẽ nhóm mà các trò gia nhập vô cùng giỏi, có đội trưởng xuất sắc... Những yếu tố này, đều giúp các trò tránh được việc bị loại trong các cuộc cạnh tranh lúc trước", rất là rõ ràng, là nói có người dựa vào nhóm mới có thể ở lại đến tận bây giờ mà."
Quý Trì đã hiểu rõ ý của Dịch Thiên Bằng, trong lúc nhất thời không nói được gì.
Cậu ta là người đục nước béo cò kia sao?
Hoài bão ý chí lớn khi nãy bị quét sạch sành sanh, Quý Trì cảm thấy gương mặt hơi nóng lên.
Hoàn toàn chính xác, rất nhiều bạn lợi hại hơn cậu ta đều bị loại rồi, bây giờ chỉ còn lại không đến hai mươi người, mỗi một người trong đó... đều có tư cách ở lại hơn cậu ta.
"Có vài người dựa vào sức mạnh của nhóm mình bám trụ đến bây giờ."
Sau lưng, một giọng nữ trong trẻo vang lên: "Nhưng có vài người thì sao, dựa vào việc bán đứng nhóm mình để bám trụ đến bây giờ, so ra, ai càng nên xấu hổ hơn?"
Quý Trì quay người, nhìn thấy Ôn Niệm Niệm đi tới.
Sắc mặt Dịch Thiên Bằng đột nhiên thay đổi: "Cậu nói ai bán đứng nhóm mình!"
Ôn Niệm Niệm ung dung cười một cái: "Tôi nói ai, trong lòng tự hiểu rõ, không cần thiết chỉ rõ ra nhỉ."
Sắc mặt của Đinh Ninh như thường, nhưng hơi thở hơi gấp, suy nghĩ nhỏ liếc qua là thấy ngay.
Ôn Loan im lặng trong mấy phút, bầu không khí xấu hổ sắp ngưng đọng lại luôn rồi.
Đinh Ninh căng thẳng siết chặt cây bút, xương ngón tay trắng bệch.
Lúc này, nhân viên phục vụ đem ly kem hai trứng đến cho Đinh Ninh, kem là vị chocolate và vị dâu, phía trên rắc vụn Orio, nhìn đã thấy thơm ngọt đến mê người.
Sau khi nhân viên phục vụ đi khỏi, Ôn Loan uống một ngụm trà, giống như đang hồi phục tâm trạng.
"Đi cùng anh làm gì."
"Không biết, làm bất cứ chuyện gì."
Đinh Ninh dứt khoát hoặc là không làm, đã làm thì làm cho xong, nói hết những lời muốn nói ra: "Em không muốn nhìn thấy anh cứ luôn một mình..."
Ôn Loan thu lại ánh mắt, ánh nắng chiếu xuyên qua cửa sổ chiếu qua hàng lông mi của cậu ta tạo thành một hình cắt.
"Làm bất cứ chuyện gì."
Cậu ta bình tĩnh nhắc lại lời của cô, cuối cùng cười cười, bới lông tìm vết đối với cô gái: "Vậy là... thích anh à?"
Bỗng nhiên bị nói trúng tim đen, những bí mật bị chôn giấu tận sâu trong đáy lòng, sau khi bị cậu ấy nói ra, dường như cũng trở nên không bí ấn và thần thánh…. như vậy.
Đinh Ninh nhẹ nhàng gật đầu, vành tai đỏ ửng lên: "Em có thể... thích anh không?"
Ôn Loan đẩy ly kem đến trước mặt cô: "Còn không ăn nữa, sẽ tan hết đó."
Đinh Ninh cầm chiếc muỗng nhỏ lên, xúc một muỗng bỏ vào trong miệng, hương vị ngọt ngào và cảm giác lạnh buốt hòa tan cùng một chỗ ở đầu lưỡi.
"Yên tĩnh một chút đi, mặt của em sắp bốc cháy đến nơi rồi."
Đinh Ninh ngẩng đầu nhìn cậu ta, sắc mặt cậu ta vẫn bình thường như cũ, cũng không có bất cứ thay đổi nào.
Ngọn lửa trong lòng dần dần dập tắt, thay vào đó là một loại cảm giác chua xót khác.
Thì ra, từ chối cũng có thể không cần nói ra ngoài miệng, một ánh mắt cũng có thể hiểu rõ rồi.
Là kiểu cẩn thận từng li từng tí dâng chân tình của mình lên, lại có cảm giác không được trân trọng...
Đinh Ninh cầm muỗng kem, ăn máy móc từng ngụm nhỏ từng ngụm nhỏ, ăn không còn ra bất cứ hương vị gì nữa.
"Xin, Xin lỗi, không nên nói như vậy, anh đừng để trong lòng, bây giờ em sẽ đi ngay..." Cô nói xong, thu dọn sách giáo khoa một cách loạn xạ, đứng lên muốn rời đi.
Lúc đi qua chỗ cậu ta, Ôn Loan bỗng nhiên kéo cổ tay nhỏ bé của cô lại.
Tay của cậu ta rất nóng rất nóng, bởi vì chống gậy thời gian dài, chỗ eo bàn tay có vết chai cứng.
Đinh Ninh đứng lại, kinh ngạc cúi đầu nhìn cậu ta, ấn đường của cậu ta cao thẳng, thu lại ánh mắt, không thấy rõ biểu cảm.
"Cảm ơn em, đã thích một người như anh..."
Câu này, cậu ta dùng hết sức để nói, tiếng nói có hơi không thoát ra được.
Nhưng cũng chỉ có thể cảm ơn.
...
Đinh Ninh đầu nặng chân nhẹ đi ra khỏi quán cà phê, hơi nóng phả vào mặt ngược lại khiến đầu óc của cô hơi tỉnh táo lên một chút.
Kích thích quá, là do mùa hè sao.
Bí mật vốn dĩ chôn sâu trong đáy lòng, bị gió mùa hè thổi đến tai của cậu ta một cách nhẹ nhàng như vậy.
A a a.
Cô sụp đổ vỗ vỗ trán của mình.
Bị từ chối là chắc chắn rồi, không nói ra còn có thể cứ như thế mà lặng lẽ ở bên cạnh bảo vệ cậu ấy, sau khi nói xong...
A a a a a!
Trong quán cà phê, Ôn Loan nhìn qua khung cửa sổ sát đất, thấy cô gái đứng dưới tán cây không ngừng lấy gót chân làm tróc vỏ cây, khắp mặt tràn đầy vẻ ảo não.
Cậu ta buồn cười, khóe miệng không kìm lòng nổi giương lên.
Không thể tiếp nhận là thật, cứ lo lắng... cũng là thật.
Tay của cậu ta xoa lên ngực mình, cố gắng bình phục trái tim đang xao động.
Cho dù nơi đó đã giống như một vũng nước đọng yên lặng, nhưng đối diện với những chuyện như vậy ở độ tuổi này, không rung động là chuyện không thể nào.
Đó cũng là người mà cậu vẫn luôn nhớ mong.
...
Khi Ôn Niệm Niệm đang giẫm lên cát đá ở bờ biển, đuổi theo đùa giỡn với Quý Trì, không cẩn thận bị đau chân.
Quý Trì quay lại, lấy mũi chân đi chọc chọc vào mu bàn chân của cô, hả hê cười khoái chí.
"Ai kêu đuổi theo tớ chi, tự làm tự chịu đi."
"Có đau không."
"Đau là đúng rồi, nhớ nha, đừng có giống như một đứa tomboy, cậu là con gái đó."
Ôn Niệm Niệm hung hăng trừng mắt với cậu ta một cái: "Biến đi!"
Quý Trì xách quần ngồi xổm xuống, cười hì hì nói: "Gọi một tiếng anh, tớ sẽ cõng cậu về."
"Nằm mơ!"
"Mạnh miệng đúng không, vậy tối nay để cậu ở đây cho cá mập ăn."
Ôn Niệm Niệm bốc một nắm cát trong tay, ném vào cậu ta.
Quý Trì không kịp né, một miệng đầy cát, chỉ vào Ôn Niệm Niệm: "Cậu như thế này... sau này có người rước mới lạ đó!"
"Không phiền Quý huynh quan tâm!"
Giang Dữ lê bước chân lười biếng đi tới, từ trên cao nhìn xuống liếc cô một cái: "Có đi được không?"
Ôn Niệm Niệm đáng thương lắc lắc đầu, giang hai cánh tay ra: "Đau chết đi được, nam thần phải ôm một cái mới có thể đứng dậy được."
Giang Dữ ngồi xổm xuống, kéo tay của cô, cõng cô lên một cách chắc chắn.
"Ây???"
Ôn Niệm Niệm chỉ là nói đùa thôi mà, tưởng là cậu ấy sẽ đẩy tay cô ra, nói một câu sao cậu không lên trời đi.
Tựa vào chiếc lưng khỏe mạnh vững chắc của Giang Dữ, Ôn Niệm Niệm không hiểu sao cảm giác, thật sự sắp lên trời rồi.
Cổ áo của cậu có mùi bột giặt thoang thoảng, qua áo T-shirt hơi mỏng, có thể cảm nhận được nhiệt độ nóng nóng của làn da cậu.
Tay Giang Dữ nâng cô, động tác rất vững vàng và rất dịu dàng, không hề có chút cảm giác không thoải mái nào.
Ôn Niệm Niệm quay đầu nhìn sang Quý Trì.
Quý Trì cũng trợn mắt há hốc mồm, đơ người ra hồi lâu, mới vội vàng đuổi theo: "Không ngờ rằng tổ trưởng của chúng ta cũng rất có lòng tương thân tương ái đó, nhưng đứa nhóc này không trẹo chân đâu, giả bộ đó! Tổ trưởng cậu đừng để cậu ấy lừa!"
Giang Dữ vẫn không buông Ôn Niệm Niệm xuống, cõng cô đi dọc theo bãi cát ven biển, đi chầm chậm.
"Giang Dữ, cậu có nghe tớ nói không đó, cậu ấy lợi dụng cậu đó! Cậu nhìn chân của cậu ấy đi, vẫn bình thường, chẳng có vấn đề gì hết!"
Giang Dữ quay đầu sang, dùng khẩu miệng hình nói nhỏ với cậu ta một chữ ―― "Cút"
Quý Trì ngẩn người, trong nháy mắt giống như đã hiểu rõ gì đó, liên thanh nói: "Ây da định mệnh, đã quấy rầy rồi đã quấy rầy rồi, tiểu nhân xin lập tức biến mất!"
Nói xong cậu ta quả nhiên liên tục lùi về phía sau, xém chút nữa thì vấp vào đá ngầm bên đường: "Hai cậu cứ từ từ nói chuyện, có chuyện gì thì gọi một tiếng, tiểu nhân chờ ngay trên bờ nha."
Rất nhanh đã không còn nhìn thấy bóng dáng của Quý Trì.
Ôn Niệm Niệm nhìn góc mặt của Giang Dữ gần trong gang tấc, ánh hoàng hôn chiếu vào những con sóng vàng nhấp nhô phản chiếu một màu vàng óng ánh, tạo nên ánh sáng rực rỡ chập chờn trên mặt cậu.
Dáng vẻ vô cùng dịu dàng.
Ôn Niệm Niệm bỗng nhiên có chút xấu hổ, ngượng ngùng nói: "Cảm ơn nhé, Quý Trì quá là đáng ghét."
"Chân, đau không?"
Giang Dữ hỏi, quả thực quá dịu dàng đến mức không tưởng tượng được.
Ôn Niệm Niệm vốn dĩ là chơi xấu giả vờ trẹo chân, nhưng mà lúc này, cô bỗng nhiên không muốn rời khỏi lưng của Giang Dữ lắm, thế là nói: "... Đau một chút thôi, nhưng cũng không phải rất đau… mà... cậu cõng là hết đau."
Khóe miệng của Giang Tự cong cong: "Còn chọn được kiểu đó?"
"Đúng vậy, tớ vẫn luôn có những sự lựa chọn, nghe theo tiếng lòng mình."
Hai tay Ôn Niệm Niệm vòng quanh cái cổ thon dài của cậu, có chút cảm thán nói: "Vậy còn cậu thì sao, Giang Dữ, cậu có lựa chọn không?"
Giang Dữ ngẩng đầu, ánh mắt như nhìn vào hư vô, nhìn về phía những khách sạn tiêu chuẩn cao ngất và hàng dừa nơi xa――
"Trước kia cứ tưởng rằng bản thân mình không có sự lựa chọn, con đường dưới chân đều đã được sắp xếp xong rồi, chỉ cần cứ thế đi lên là được..."
Ôn Niệm Niệm gật gật đầu.
Cuộc đời của cậu ấy vẫn luôn ổn định, không có bất cứ thay đổi nào.
"Nhưng không biết bắt đầu từ khi nào, tớ phát hiện ra, không phải không có sự lựa chọn, mà căn bản là tớ cũng không muốn chọn lựa."
Dưới ánh hoàng hôn, cậu thiếu niên giẫm chân trần lên cát trắng, lời nói dường như cũng trở nên nhiều một cách đặc biệt.
"Bởi vì không biết thích gì, muốn có cái gì, cho nên lười lựa chọn, con đường ở đó chỉ cần cứ đi là được."
"Vậy bây giờ cậu..."
"Bây giờ, có chuyện muốn lựa chọn, có người... muốn lựa chọn, cho nên tương lai dường như cũng trở nên có chút đáng để mong chờ."
"Điều này rất tốt, biết rõ bản thân muốn cái gì, sau đó cố gắng đi..."
Ôn Niệm Niệm bỗng nhiên không nói lời nào...
Người.
Đúng vậy cô không nghe nhầm, Giang Dữ nói là... có người….. muốn lựa chọn!
Cô mở to hai mắt, ngây ngốc.
Hai người im lặng không nói gì đi một đoạn đường, Giang Dữ bỗng nhiên nói: "Tim cậu đập nhanh thế."
Ôn Niệm Niệm kiên định phủ nhận: "Có đâu!"
"Tớ có thể cảm nhân được, giống như hồi hộp lo lắng vậy."
"Đâu ra, cậu bị ảo giác rồi."
"Ôn Niệm Niệm, có phải cậu dò số chỗ ngồi rồi?" Giang Dữ dừng bước lại, quay đầu nhìn cô một cái: "Cậu tưởng rằng tớ nói chính là..."
Ôn Niệm Niệm bắt đầu giãy dụa, muốn nhảy xuống: "Gì mà tớ vào chỗ, tớ đâu có muốn lên trời..."
"Đừng động đậy nữa, còn động nữa tớ ném cậu xuống biển."
"Cậu dám!"
Giang Dữ quả nhiên đi về phía biển, buông nhẹ hai tay, cả người Ôn Niệm Niệm bắt đầu rơi xuống, cô vội vàng ôm lấy cổ Giang Dữ, giống như gấu túi Koala vậy: "A a a, đừng!"
Cậu ta khẽ cười một cái, một lần nữa đỡ lấy cô, đi về phía bờ rồi thả cô xuống: "Bây giờ chân có lựa chọn tốt rồi?"
Sau khi Ôn Niệm Niệm thoát khỏi Giang Dữ, liên tục lùi về phía sau mấy bước, xoay người chạy mất: "Tớ phát hiện, cái tên nhóc nhà cậu ngày càng xấu xa, còn đáng ghét hơn Quý Trì nữa!"
Giang Dữ nhìn bóng hình xinh đẹp của cô gái, khóe miệng không tự chủ được cong lên.
Có mục đích trong tương lai, dường như tất cả đều đáng mong chờ.
...
Thời gian tập huấn đã qua được một nửa, hiệu trưởng Tần của đại học Diên Tân đích thân tới trường học thăm những đứa nhóc này, đồng thời có một bài phát biểu.
Phòng học chưa đến hai mươi người, lác đác lưa thưa.
Ánh mắt của hiệu trưởng Tần lướt qua từng gương mặt nhỏ ――
"Các trò đã trải qua những cuộc chiến tàn khốc trong vòng nửa tháng này, ở lại đến bây giờ, cho thấy các trò đều là những đứa trẻ vô cùng xuất sắc."
"Trong các trò, có lẽ có những người có IQ vô cùng cao, có lẽ có những người có sức khỏe rất tốt, có lẽ nhóm mà các trò gia nhập vô cùng giỏi, có đội trưởng xuất sắc... Những yếu tố này, đều giúp các trò tránh được việc bị loại trong các cuộc cạnh tranh lúc trước."
"Nhưng những cuộc khảo sát đánh giá tiếp theo, sẽ càng tàn khốc hơn nữa. Trong khoảng thời gian chưa đến mười ngày tiếp theo, chúng ta sẽ tiến hành một cuộc thi giành chiếm trước giấy chứng nhận, xem hình thức biết nội dung, các trò luôn tâm niệm muốn có được giấy chứng nhận tốt nghiệp, trong những cuộc thi này, sẽ phát cho từng người, yêu cầu các em đi tranh giành, đi giành giật."
Vừa mới dứt lời, các học sinh ngồi dưới đều sôi trào, cứ tưởng rằng, chỉ cần không bị loại, là có thể thuận lợi có được giấy chứng nhận thông qua tập huấn, lại không ngờ rằng, cuối cùng vẫn là phải dựa vào bản thân mình để tranh giành.
Cuối cùng, hiệu trưởng Tần khẽ cười nói: "Tiếp theo, chúc các trò may mắn."
Trên mặt các bạn học sinh lại phủ lên một tầng mây đen.
Họ biết, dựa vào vận may để có được giấy thông hành, chắc chắn là điều không thể..
Ai cũng đừng mong đục nước béo cò, dối trá để qua cửa.
*
Sau khi tan họp, Quý Trì ra khỏi phòng học, Dịch Thiên Bằng vẫn luôn không để ý đến cậu ta, rất hiếm khi chủ động gọi cậu ta lại.
"Cậu không cảm thấy, hôm nay hiệu trưởng nói chuyện có ý gì sao?"
Quý Trì không nghe ra ý nghĩa sâu xa gì, cười nói: "Cuộc thi sắp tới sẽ càng khắc nghiệt hơn nữa, nhưng cho dù như thế nào, tớ cũng sẽ cố gắng hết mình để vượt qua."
Dịch Thiên Bằng thấy Quý Trì ngu ngốc chả hiểu cái gì hết, nói toạc ra: "Hiệu trưởng Tần cảm thấy, trong chúng ta vẫn còn có người đang đục nước béo cò, cậu ngẫm nghĩ lời của thầy đi, cái gì gọi là "có lẽ nhóm mà các trò gia nhập vô cùng giỏi, có đội trưởng xuất sắc... Những yếu tố này, đều giúp các trò tránh được việc bị loại trong các cuộc cạnh tranh lúc trước", rất là rõ ràng, là nói có người dựa vào nhóm mới có thể ở lại đến tận bây giờ mà."
Quý Trì đã hiểu rõ ý của Dịch Thiên Bằng, trong lúc nhất thời không nói được gì.
Cậu ta là người đục nước béo cò kia sao?
Hoài bão ý chí lớn khi nãy bị quét sạch sành sanh, Quý Trì cảm thấy gương mặt hơi nóng lên.
Hoàn toàn chính xác, rất nhiều bạn lợi hại hơn cậu ta đều bị loại rồi, bây giờ chỉ còn lại không đến hai mươi người, mỗi một người trong đó... đều có tư cách ở lại hơn cậu ta.
"Có vài người dựa vào sức mạnh của nhóm mình bám trụ đến bây giờ."
Sau lưng, một giọng nữ trong trẻo vang lên: "Nhưng có vài người thì sao, dựa vào việc bán đứng nhóm mình để bám trụ đến bây giờ, so ra, ai càng nên xấu hổ hơn?"
Quý Trì quay người, nhìn thấy Ôn Niệm Niệm đi tới.
Sắc mặt Dịch Thiên Bằng đột nhiên thay đổi: "Cậu nói ai bán đứng nhóm mình!"
Ôn Niệm Niệm ung dung cười một cái: "Tôi nói ai, trong lòng tự hiểu rõ, không cần thiết chỉ rõ ra nhỉ."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.