Khi Học Bá Xuyên Thành Hào Môn Phế Sài
Chương 87: Canh một
Xuân Phong Lựu Hỏa
14/12/2023
Ôn Niệm Niệm vốn chỉ nói giỡn thôi, không ngờ cô gái theo đuổi thần tượng Ngu Tiểu Ngọc vì muốn tận mắt thấy idol, thế mà thật sự đi quỳ liếm Kiều Gia Giai rồi.
Giúp đám bạn thân của Kiều Gia Giai chạy đi mua trà sữa, mỗi sáng sớm sáu giờ rời giường chạy đến thư viện giành chỗ cho các cô, lấy đồ ăn lấy chuyển phát, chuyện có tôn nghiêm hay không có tôn nghiêm đều làm hết.
Kiều Gia Giai thoạt nhìn dường như không hề có ý định sẽ bán vé cho cô ấy.
Cầu người thì phải cúi mình khiêm nhường, Ngu Tiểu Ngọc đã quyết định chủ ý, làm thì cũng đã làm rồi, nhất định càng phải kiên trì, có công mài sắt có ngày nên kim, cô nhất định phải có được vé biểu diễn của Văn Yến.
Buổi tối Ôn Niệm Niệm hẹn Quý Trì ăn cơm, kể chuyện này cho cậu ta biết.
“Văn Yến không phải là bạn học của bọn tớ à.” Quý Trì nói: “Tớ gọi điện thoại cho cậu ấy thử, hỏi xem có còn vé hay không, chuyện nhỏ mà.”
Ôn Niệm Niệm: “Cậu có số điện thoại của cậu ấy sao?”
Quý Trì lắc đầu.
Ôn Niệm Niệm: “Vậy không phải uổng công sao, bây giờ người ta là đại minh tinh, bạn học cũ nhiều lắm đấy, sao cậu ấy nhớ hết được.”
Hay nói, Văn Yến ở thế giới này, cùng với Ôn Niệm Niệm ở thế giới này, không có giao tình gì...
Quý Trì ăn pho mát khoai tây, chợt vỗ bàn: “Tớ nhớ ra rồi, nhà vị hôn phu của cậu không phải chuyên kinh doanh nghệ sĩ minh tinh ư, nghe nói mẹ cậu ấy rất lợi hại, dưới tay có không ít công ty giải trí, nhờ Giang Dữ của cậu giúp một tay đi, không chừng có thể lấy được vé cho cậu đấy.”
Ôn Niệm Niệm hai tay che lỗ tai: “A a a, đừng nhắc tới ba từ này!”
Kể từ khi bại lộ chuyện giả mạo vị hôn thê lần trước, sau đó Ôn Niệm Niệm thấy Giang Dữ là đi đường vòng để trốn rồi.
Quá xấu hổ.
Không mặt mũi để gặp.
“Thật, tớ nói thật.” Quý Trì tỏ vẻ như thật, nói: “Lần trước tớ đến Bắc Kinh nghe concert của Trương Học Hữu, không mua được vé, nhờ Giang Dữ lấy vé cho tớ đấy, siêu sao thiên vương bậc ca vị (*) mà cậu ấy cũng có thể lấy được, nói gì đến nghệ sĩ lưu lượng mới ra nghề, case nhỏ thôi!”
(*) ca vị: là địa vị của ngôi sao trong làng giải trí, ngôi sao có địa vị được gọi là đại ca vị. Vị trí ca vị càng cao, sức ảnh hưởng càng lớn và mức lương càng cao, chính vì vậy, vị trí ca vị cũng là một cái tên được các ngôi sao săn đón.
Quý Trì nói như vậy, Ôn Niệm Niệm cũng động lòng, không phải là vì mình, chủ yếu là... Ngu Tiểu Ngọc vì chuyện này mà sắp điên rồi, ngày ngày đi theo làm tùy tùng chạy vặt cho Kiều Gia Giai, ngay cả học thi nghiên cứu sinh cũng bị nán lại.
“Không được, vẫn là không được...”
Bây giờ nếu cô gặp Giang Dữ trên đường sẽ hận không thể đào cái hố chôn mình xuống, huống chi nhờ anh giúp đỡ, không có mặt mũi.
Cách buổi biểu diễn còn một tuần, đêm hôm đó, Ngu Tiểu Ngọc giận điên lên chạy trở về phòng ngủ, nói muốn cầm đao đồng quy vu tận với Kiều Gia Giai.
Ôn Niệm Niệm vội vàng kéo cô ấy: “Sao, ngay trước bạn học toàn trường cô ta thưởng cho cậu một cái bạt tai hả?”
Ngu Tiểu Ngọc ngồi xuống, nuốt nước bọt, thở phì phò nói: “Kiều Gia Giai chơi tớ rồi! Tớ nghe bạn cùng phòng của cô ta lén nói, cô ta đã sớm đưa hai vé còn dư này cho mấy chị ở hội học sinh để đổi một tấm bằng xã viên xuất sắc cho năm nay. Cô ta còn gạt tớ nói muốn để lại cho tớ, bảo tớ giúp cô làm nhiều việc như vậy, a a a a!”
“Thật có chút quá đáng nhỉ.” Ôn Niệm Niệm nhìn Chu Manh Manh, Chu Manh Manh nhún vai: “Bây giờ nước mắt mà rơi đều toàn là nước trong não của mấy cô gái theo đuổi thần tượng đấy.”
Ngu Tiểu Ngọc quả thật giận muốn nổ phổi: “Tớ muốn quyết đấu với cô ta! Tớ muốn cùng cô ta đồng quy vu tận! A a a! Tiện nhân!”
Ôn Niệm Niệm và Chu Manh Manh một người ngăn cửa một người đóng cửa sổ, chỉ sợ Ngu Tiểu Ngọc sẽ gây ra chuyện gì trong cơn tức giận.
Buổi tối hôm đó, Ôn Niệm Niệm rốt cuộc bấm gọi điện thoại cho Giang Dữ.
Mấy giây sau, Giang Dữ bắt máy.
“Hửm?”
“Chào cậu.”
“Chịu liên lạc với tôi rồi?”
“Ặc.” Ôn Niệm Niệm nghe bên anh rất an tĩnh, vì vậy cũng hạ thấp giọng hỏi: “Cậu đang ở thư viện sao?”
Giang Dữ: “Không phải, ở công ty họp.”
Ôn Niệm Niệm nhớ tới, phần lớn thời gian của anh, thật ra thực tập ở trong công ty.
Đúng vậy, với cô mà chỉ mới mấy tháng, nhưng đối với cô các bạn của cô, nhiều năm thoáng qua rồi vụt mất, đảo mắt đã trưởng thành.
“Cậu đi họp đi, vậy tớ không quấy rầy cậu nữa!”
Ôn Niệm Niệm nói xong đang muốn cúp điện thoại, Giang Dữ lập tức nói: “Không cần, không sao, cậu nói đi.”
Giọng nói tựa như có hơi gấp gáp, anh kéo cà vạt, giọng điệu chậm rãi: “Cậu nói đi, tôi đã ra ngoài rồi.”
Ôn Niệm Niệm trịnh trọng nói: “Tớ muốn xin lỗi cậu, lúc trước không nên có ý đồ nhất thời mà nhanh chóng, à... nói những lời đó, tổn hại danh dự của cậu, khiến lời đồn lan truyền khắp nơi trong trường, cậu yên tâm, tớ sẽ nghĩ cách làm sáng tỏ...”
Mặc dù có chuyện này nhưng nếu như không có sự đáp lại của Giang Dữ, nhiều lắm chỉ là một truyện cười của cô mà thôi, không quá ầm ĩ, nhưng Giang Dữ lại phá lệ đáp lại, mới làm cho chuyện này càng ngày càng nghiêm trọng, càng náo càng lớn.
Bất luận như thế nào, bây giờ cô có việc cầu người, nên nói xin lỗi, còn phải nói...
“Không cần giải thích.” Giang Dữ nói: “Chuyện cậu muốn làm vị hôn thê của tôi, tôi cũng không cảm thấy có gì tổn hại danh dự.”
Ôn Niệm Niệm đỡ trán, có cảm giác nhảy vào Hoàng Hà cũng rửa không sạch.
Lúc cô nói chuyện này, cũng không phải muốn làm vị hôn thê của anh mà.
Nhưng những lời này của Giang Dữ, rất đàn ông, cũng đủ đạt đến một mức độ nào đó.
“Còn có việc à?” Anh hỏi.
“Cái đó... thì là... nghe nói nhà cậu mở công ty giải trí á.”
Bên đây điện thoại, cô gái căng thẳng thử thăm dò: “Vậy chắc là có thể gặp được rất nhiều minh tinh nhỉ.”
Giang Dữ mặc tây trang, đứng ở bên cửa sổ sát đất, nhìn không ít ngôi sao nam quen thuộc đang luyện tập ở phòng lầu dưới, khóe môi nhếch lên: “Muốn chữ ký của ai?”
“Không phải là ký tên, là... mấy ngày nữa có một sao hot tổ chức buổi diễn ở đại học của thị trấn, một vé khó cầu, bạn cùng phòng của tớ vì vé vào cửa của cậu ấy đã sắp hình thành tâm ma rồi.”
Cô liếc mắt nhìn Ngu Tiểu Ngọc đang xếp bằng ngồi trên giường niệm tâm kinh cầu xin thần thánh, bất đắc dĩ buông tiếng thở dài: “Thật sự sắp rơi vào ma đạo rồi.”
Giang Dữ cười cười, nói: “Cho tớ cái tên.”
“Văn Yến.”
Nghe được cái tên này, Giang Dữ không khỏi nhíu mày, trong lòng thấy ác cảm.
Anh đích xác không biết người này, không biết cảm giác này từ đâu mà đến, rất không thoải mái.
Buổi tối hôm đó, Giang Dữ cố ý dành thời gian trở về trường một chuyến, đưa vé cho Quý Trì, nhờ cậu ta chuyển cho Ôn Niệm Niệm.
Dưới lầu ký túc xá, lúc Ôn Niệm Niệm lấy được vé, cũng kinh ngạc ngây người.
Ghế khách quý hàng đầu tiên, mười vé, ngồi liên tiếp!!!
Ngay cả Quý Trì cũng không nhịn được cảm thán: “Đây mẹ nó thật đúng là Sargeras trâu bò (*)! Vốn là không còn vé, vậy mà có thể yêu cầu ban tổ chức thêm mười ghế ở hàng trước! Thủ đoạn thông thiên gì đó, mẹ kiếp! Phim thần tượng cũng không dám diễn như vậy đâu!”
(*) Nguyên văn: Ngưu bức Cách Lạp Tư, thuật ngữ Internet đề cập đến một nghĩa rất có lợi. Trong WOW, có một nhân vật tên là “Sargeras”, được coi là có vai trò quan trọng nhất, nên được chuyển thành một thuật ngữ mạng để mô tả một người hoặc một vật rất lợi hại.
Ôn Niệm Niệm cũng có chút không thể tin: “Vé này... có thể vào buổi diễn không?”
Không thể tin được!
“Vé Giang Dữ đưa cho cậu, không thể vào được? Nói cậu ấy bao hết cả hội trường tớ cũng tin đấy.”
Ôn Niệm Niệm nhận lấy vé, lại hỏi: “Sao bảo cậu tới đưa cho tớ, gọi điện thoại qua, tớ tự đến trường các cậu lấy được mà.”
Quý Trì gãi gãi gáy: “À, cậu ấy nói cậu đã không gặp cậu ấy mấy tuần rồi, bất chợt gặp mặt, sẽ có hơi xấu hổ.”
Ôn Niệm Niệm:...
Anh ta sợ xấu hổ gì chứ, người nên ngượng phải là cô mới đúng.
“Hơn nữa, trong khoảng thời gian này cậu ấy luôn thực tập ở công ty, không trở về trường, hôm nay trở lại chỉ vì đưa vé cho vị hôn thê, quá cảm động đậy luôn.”
“Ba từ này! Cậu nhắc lại xem!!”
Ôn Niệm Niệm tung một cước lốc xoáy, Quý Trì co chân chuồn đi, nói với cô: “Cho tớ một vé với, tớ cũng đi xem bạn học minh tinh của bọn tớ.”
Trong ký túc xá, Ôn Niệm Niệm đưa mười vé cùng hàng này cho Ngu Tiểu Ngọc, nói: “Có thể vào buổi diễn rồi, cậu đừng tu tiên nữa.”
Ngu Tiểu Ngọc thấy vé mới phản ứng, cũng như Ôn Niệm Niệm vừa nãy, mờ mịt hỏi: “Vé này, trông quá dọa người, có thể vào không?”
“Yên tâm, có thể vào.”
Ngu Tiểu Ngọc lên mạng dò mã vạch, mười vé này thật sự có thể vào.
“A a a a! Niệm Niệm, quả thật là một bạn cùng phòng báu vật nha!” Cô ôm Ôn Niệm Niệm điên cuồng hôn, cả người như đầy máu sống lại.
Ôn Niệm Niệm lau lau nước miếng, bất đắc dĩ nói: “Mười vé, đừng la hét nữa, nhớ chừa cho bạn tớ một vé.”
“Không thành vấn đề, hoàn toàn không thành vấn đề!”
Xế chiều hôm đó, Ngu Tiểu Ngọc cầm mấy vé này với thần thái diễu võ dương oai trong hội nhóm, mặc dù Ôn Niệm Niệm đã bảo cô ấy đừng khoe khoang như vậy nhưng cô ấy bị Kiều Gia Giai đùa bỡn lâu thế rồi, cũng sắp thành trò cười trong lớp, sao có thể nhịn được.
Ngu Tiểu Ngọc: “Vé ngồi hàng liên tiếp ở buổi diễn, hàng đầu tiên, có bạn nào muốn không, tới trước được trước.”
Trần Duyệt: “A a a a, giơ tay giơ tay, bất kể thật hay giả, tính tớ với!”
Vạn Lăng: “Tớ cũng giơ tay, giúp tớ giữ một vé! Cám ơn Tiểu Ngọc, yêu cậu muah.”
Trương Yên Nhiên: “Có thể cho tớ một vé không!!!”
Ngu Tiểu Ngọc: “@Trần Duyệt @Vạn Lăng @Trương Yên Nhiên, một lát tới phòng tớ lấy nha, còn dư lại bốn vé nè.”
Các bạn học cũng hưng phấn, nhanh tay có chậm tay không, rối rít @Ngu Tiểu Ngọc, mấy giây sau đã chia hết bốn vé còn sót lại, họ vô cùng vui sướng phát bao lì xì đỏ đầy trong nhóm, cảm ơn Ngu Tiểu Ngọc, cực kỳ náo nhiệt.
Kiều Gia Giai bất chợt chêm vào một câu: “Các cậu muốn xem diễn đến điên rồi ư, vé giả rõ ràng như vậy mà cũng không nhìn ra được. [Người da đen chấm hỏi] (*)”
(*) hình này nè mọi người:
Nhóm bạn thân của Kiều Gia Giai cũng liên tiếp xuất hiện: “@Ngu Tiểu Ngọc, trêu đùa các bạn, có thích thú không?”
Ngu Tiểu Ngọc cũng lười cãi cọ với các cô ấy, gửi thẳng thông tin đã kiểm tra trên mạng lên, mười vé đều là vé thật.
Các bạn học thấy, trong ảnh chụp màn hình thậm chí thông tin số ghế cũng ghi chú rồi, cái này không thể giả được.
Đám bạn thân của Kiều Gia Giai lại nói: “Không chừng là photoshop đấy, mọi người đừng bị cô ta lừa, lần trước cô ta vì muốn có vé mà khốn khổ cầu xin Gia Giai chúng tôi tới tận mấy ngày, Gia Giai lại không cho cô ta, lúc này cô ta lấy vé ở đâu ra?”
“Chuyện như vậy nhất định có mờ ám.”
“Nói không chừng muốn lừa gạt tiền của các bạn, đừng để bị lừa nhá.”
Ngu Tiểu Ngọc cũng không nóng nảy, nói: Vé ấy hả, tôi quả thật không có bản lĩnh có được, đều do Niệm Niệm cho, về phần thật hay giả, các cậu thích tin thì tin, không tin tôi cho người khác, đến lúc đó đi thì biết.”
Trần Duyệt, Trương Yên Nhiên và mấy nữ sinh liên tiếp nói: “Tin chứ, nhân phẩm của Niệm Niệm chúng tớ tuyệt đối tin tưởng, cậu ấy không nói suông đâu.”
“Đúng đấy, không giống những người khác, có được có mấy vé khán đài, đắc ý như Khổng Tước khoe khoang trong nhóm, không biết còn tưởng rằng cô ta thật sự quen Văn Yến nữa đấy.”
“Nếu cô ta thật sự biết Văn Yến? Văn Yến có thể cho cô ta vé sau khán đài sao?”
“Ha ha ha ha, nói cũng đúng.”
“Bất kể thật hay giả, với nhân phẩm của Niệm Niệm đợt này, đời này những người khác đều không cản được.”
Trong phòng tự học, Kiều Gia Giai giận đến giơ chân, tức tối quay đầu lại nhìn Ôn Niệm Niệm.
Ôn Niệm Niệm vùi đầu làm đề toán, hoàn toàn không để ý tới “Câu tâm đấu giác, đao quang kiếm ảnh” (*) trong nhóm.
(*) ý nói hục hặc với nhau, tàn sát khốc liệt.
Ngược lại Ngu Tiểu Ngọc, hất cằm với Kiều Gia Giai, nở mày nở mặt.
Kiều Gia Giai rất không khách khí dùng khẩu hình nói với cô ấy một câu: “Đến lúc đó, tôi xem các người vào thế nào!”
“Vậy ngài cứ chống mắt lên xem!”
Giúp đám bạn thân của Kiều Gia Giai chạy đi mua trà sữa, mỗi sáng sớm sáu giờ rời giường chạy đến thư viện giành chỗ cho các cô, lấy đồ ăn lấy chuyển phát, chuyện có tôn nghiêm hay không có tôn nghiêm đều làm hết.
Kiều Gia Giai thoạt nhìn dường như không hề có ý định sẽ bán vé cho cô ấy.
Cầu người thì phải cúi mình khiêm nhường, Ngu Tiểu Ngọc đã quyết định chủ ý, làm thì cũng đã làm rồi, nhất định càng phải kiên trì, có công mài sắt có ngày nên kim, cô nhất định phải có được vé biểu diễn của Văn Yến.
Buổi tối Ôn Niệm Niệm hẹn Quý Trì ăn cơm, kể chuyện này cho cậu ta biết.
“Văn Yến không phải là bạn học của bọn tớ à.” Quý Trì nói: “Tớ gọi điện thoại cho cậu ấy thử, hỏi xem có còn vé hay không, chuyện nhỏ mà.”
Ôn Niệm Niệm: “Cậu có số điện thoại của cậu ấy sao?”
Quý Trì lắc đầu.
Ôn Niệm Niệm: “Vậy không phải uổng công sao, bây giờ người ta là đại minh tinh, bạn học cũ nhiều lắm đấy, sao cậu ấy nhớ hết được.”
Hay nói, Văn Yến ở thế giới này, cùng với Ôn Niệm Niệm ở thế giới này, không có giao tình gì...
Quý Trì ăn pho mát khoai tây, chợt vỗ bàn: “Tớ nhớ ra rồi, nhà vị hôn phu của cậu không phải chuyên kinh doanh nghệ sĩ minh tinh ư, nghe nói mẹ cậu ấy rất lợi hại, dưới tay có không ít công ty giải trí, nhờ Giang Dữ của cậu giúp một tay đi, không chừng có thể lấy được vé cho cậu đấy.”
Ôn Niệm Niệm hai tay che lỗ tai: “A a a, đừng nhắc tới ba từ này!”
Kể từ khi bại lộ chuyện giả mạo vị hôn thê lần trước, sau đó Ôn Niệm Niệm thấy Giang Dữ là đi đường vòng để trốn rồi.
Quá xấu hổ.
Không mặt mũi để gặp.
“Thật, tớ nói thật.” Quý Trì tỏ vẻ như thật, nói: “Lần trước tớ đến Bắc Kinh nghe concert của Trương Học Hữu, không mua được vé, nhờ Giang Dữ lấy vé cho tớ đấy, siêu sao thiên vương bậc ca vị (*) mà cậu ấy cũng có thể lấy được, nói gì đến nghệ sĩ lưu lượng mới ra nghề, case nhỏ thôi!”
(*) ca vị: là địa vị của ngôi sao trong làng giải trí, ngôi sao có địa vị được gọi là đại ca vị. Vị trí ca vị càng cao, sức ảnh hưởng càng lớn và mức lương càng cao, chính vì vậy, vị trí ca vị cũng là một cái tên được các ngôi sao săn đón.
Quý Trì nói như vậy, Ôn Niệm Niệm cũng động lòng, không phải là vì mình, chủ yếu là... Ngu Tiểu Ngọc vì chuyện này mà sắp điên rồi, ngày ngày đi theo làm tùy tùng chạy vặt cho Kiều Gia Giai, ngay cả học thi nghiên cứu sinh cũng bị nán lại.
“Không được, vẫn là không được...”
Bây giờ nếu cô gặp Giang Dữ trên đường sẽ hận không thể đào cái hố chôn mình xuống, huống chi nhờ anh giúp đỡ, không có mặt mũi.
Cách buổi biểu diễn còn một tuần, đêm hôm đó, Ngu Tiểu Ngọc giận điên lên chạy trở về phòng ngủ, nói muốn cầm đao đồng quy vu tận với Kiều Gia Giai.
Ôn Niệm Niệm vội vàng kéo cô ấy: “Sao, ngay trước bạn học toàn trường cô ta thưởng cho cậu một cái bạt tai hả?”
Ngu Tiểu Ngọc ngồi xuống, nuốt nước bọt, thở phì phò nói: “Kiều Gia Giai chơi tớ rồi! Tớ nghe bạn cùng phòng của cô ta lén nói, cô ta đã sớm đưa hai vé còn dư này cho mấy chị ở hội học sinh để đổi một tấm bằng xã viên xuất sắc cho năm nay. Cô ta còn gạt tớ nói muốn để lại cho tớ, bảo tớ giúp cô làm nhiều việc như vậy, a a a a!”
“Thật có chút quá đáng nhỉ.” Ôn Niệm Niệm nhìn Chu Manh Manh, Chu Manh Manh nhún vai: “Bây giờ nước mắt mà rơi đều toàn là nước trong não của mấy cô gái theo đuổi thần tượng đấy.”
Ngu Tiểu Ngọc quả thật giận muốn nổ phổi: “Tớ muốn quyết đấu với cô ta! Tớ muốn cùng cô ta đồng quy vu tận! A a a! Tiện nhân!”
Ôn Niệm Niệm và Chu Manh Manh một người ngăn cửa một người đóng cửa sổ, chỉ sợ Ngu Tiểu Ngọc sẽ gây ra chuyện gì trong cơn tức giận.
Buổi tối hôm đó, Ôn Niệm Niệm rốt cuộc bấm gọi điện thoại cho Giang Dữ.
Mấy giây sau, Giang Dữ bắt máy.
“Hửm?”
“Chào cậu.”
“Chịu liên lạc với tôi rồi?”
“Ặc.” Ôn Niệm Niệm nghe bên anh rất an tĩnh, vì vậy cũng hạ thấp giọng hỏi: “Cậu đang ở thư viện sao?”
Giang Dữ: “Không phải, ở công ty họp.”
Ôn Niệm Niệm nhớ tới, phần lớn thời gian của anh, thật ra thực tập ở trong công ty.
Đúng vậy, với cô mà chỉ mới mấy tháng, nhưng đối với cô các bạn của cô, nhiều năm thoáng qua rồi vụt mất, đảo mắt đã trưởng thành.
“Cậu đi họp đi, vậy tớ không quấy rầy cậu nữa!”
Ôn Niệm Niệm nói xong đang muốn cúp điện thoại, Giang Dữ lập tức nói: “Không cần, không sao, cậu nói đi.”
Giọng nói tựa như có hơi gấp gáp, anh kéo cà vạt, giọng điệu chậm rãi: “Cậu nói đi, tôi đã ra ngoài rồi.”
Ôn Niệm Niệm trịnh trọng nói: “Tớ muốn xin lỗi cậu, lúc trước không nên có ý đồ nhất thời mà nhanh chóng, à... nói những lời đó, tổn hại danh dự của cậu, khiến lời đồn lan truyền khắp nơi trong trường, cậu yên tâm, tớ sẽ nghĩ cách làm sáng tỏ...”
Mặc dù có chuyện này nhưng nếu như không có sự đáp lại của Giang Dữ, nhiều lắm chỉ là một truyện cười của cô mà thôi, không quá ầm ĩ, nhưng Giang Dữ lại phá lệ đáp lại, mới làm cho chuyện này càng ngày càng nghiêm trọng, càng náo càng lớn.
Bất luận như thế nào, bây giờ cô có việc cầu người, nên nói xin lỗi, còn phải nói...
“Không cần giải thích.” Giang Dữ nói: “Chuyện cậu muốn làm vị hôn thê của tôi, tôi cũng không cảm thấy có gì tổn hại danh dự.”
Ôn Niệm Niệm đỡ trán, có cảm giác nhảy vào Hoàng Hà cũng rửa không sạch.
Lúc cô nói chuyện này, cũng không phải muốn làm vị hôn thê của anh mà.
Nhưng những lời này của Giang Dữ, rất đàn ông, cũng đủ đạt đến một mức độ nào đó.
“Còn có việc à?” Anh hỏi.
“Cái đó... thì là... nghe nói nhà cậu mở công ty giải trí á.”
Bên đây điện thoại, cô gái căng thẳng thử thăm dò: “Vậy chắc là có thể gặp được rất nhiều minh tinh nhỉ.”
Giang Dữ mặc tây trang, đứng ở bên cửa sổ sát đất, nhìn không ít ngôi sao nam quen thuộc đang luyện tập ở phòng lầu dưới, khóe môi nhếch lên: “Muốn chữ ký của ai?”
“Không phải là ký tên, là... mấy ngày nữa có một sao hot tổ chức buổi diễn ở đại học của thị trấn, một vé khó cầu, bạn cùng phòng của tớ vì vé vào cửa của cậu ấy đã sắp hình thành tâm ma rồi.”
Cô liếc mắt nhìn Ngu Tiểu Ngọc đang xếp bằng ngồi trên giường niệm tâm kinh cầu xin thần thánh, bất đắc dĩ buông tiếng thở dài: “Thật sự sắp rơi vào ma đạo rồi.”
Giang Dữ cười cười, nói: “Cho tớ cái tên.”
“Văn Yến.”
Nghe được cái tên này, Giang Dữ không khỏi nhíu mày, trong lòng thấy ác cảm.
Anh đích xác không biết người này, không biết cảm giác này từ đâu mà đến, rất không thoải mái.
Buổi tối hôm đó, Giang Dữ cố ý dành thời gian trở về trường một chuyến, đưa vé cho Quý Trì, nhờ cậu ta chuyển cho Ôn Niệm Niệm.
Dưới lầu ký túc xá, lúc Ôn Niệm Niệm lấy được vé, cũng kinh ngạc ngây người.
Ghế khách quý hàng đầu tiên, mười vé, ngồi liên tiếp!!!
Ngay cả Quý Trì cũng không nhịn được cảm thán: “Đây mẹ nó thật đúng là Sargeras trâu bò (*)! Vốn là không còn vé, vậy mà có thể yêu cầu ban tổ chức thêm mười ghế ở hàng trước! Thủ đoạn thông thiên gì đó, mẹ kiếp! Phim thần tượng cũng không dám diễn như vậy đâu!”
(*) Nguyên văn: Ngưu bức Cách Lạp Tư, thuật ngữ Internet đề cập đến một nghĩa rất có lợi. Trong WOW, có một nhân vật tên là “Sargeras”, được coi là có vai trò quan trọng nhất, nên được chuyển thành một thuật ngữ mạng để mô tả một người hoặc một vật rất lợi hại.
Ôn Niệm Niệm cũng có chút không thể tin: “Vé này... có thể vào buổi diễn không?”
Không thể tin được!
“Vé Giang Dữ đưa cho cậu, không thể vào được? Nói cậu ấy bao hết cả hội trường tớ cũng tin đấy.”
Ôn Niệm Niệm nhận lấy vé, lại hỏi: “Sao bảo cậu tới đưa cho tớ, gọi điện thoại qua, tớ tự đến trường các cậu lấy được mà.”
Quý Trì gãi gãi gáy: “À, cậu ấy nói cậu đã không gặp cậu ấy mấy tuần rồi, bất chợt gặp mặt, sẽ có hơi xấu hổ.”
Ôn Niệm Niệm:...
Anh ta sợ xấu hổ gì chứ, người nên ngượng phải là cô mới đúng.
“Hơn nữa, trong khoảng thời gian này cậu ấy luôn thực tập ở công ty, không trở về trường, hôm nay trở lại chỉ vì đưa vé cho vị hôn thê, quá cảm động đậy luôn.”
“Ba từ này! Cậu nhắc lại xem!!”
Ôn Niệm Niệm tung một cước lốc xoáy, Quý Trì co chân chuồn đi, nói với cô: “Cho tớ một vé với, tớ cũng đi xem bạn học minh tinh của bọn tớ.”
Trong ký túc xá, Ôn Niệm Niệm đưa mười vé cùng hàng này cho Ngu Tiểu Ngọc, nói: “Có thể vào buổi diễn rồi, cậu đừng tu tiên nữa.”
Ngu Tiểu Ngọc thấy vé mới phản ứng, cũng như Ôn Niệm Niệm vừa nãy, mờ mịt hỏi: “Vé này, trông quá dọa người, có thể vào không?”
“Yên tâm, có thể vào.”
Ngu Tiểu Ngọc lên mạng dò mã vạch, mười vé này thật sự có thể vào.
“A a a a! Niệm Niệm, quả thật là một bạn cùng phòng báu vật nha!” Cô ôm Ôn Niệm Niệm điên cuồng hôn, cả người như đầy máu sống lại.
Ôn Niệm Niệm lau lau nước miếng, bất đắc dĩ nói: “Mười vé, đừng la hét nữa, nhớ chừa cho bạn tớ một vé.”
“Không thành vấn đề, hoàn toàn không thành vấn đề!”
Xế chiều hôm đó, Ngu Tiểu Ngọc cầm mấy vé này với thần thái diễu võ dương oai trong hội nhóm, mặc dù Ôn Niệm Niệm đã bảo cô ấy đừng khoe khoang như vậy nhưng cô ấy bị Kiều Gia Giai đùa bỡn lâu thế rồi, cũng sắp thành trò cười trong lớp, sao có thể nhịn được.
Ngu Tiểu Ngọc: “Vé ngồi hàng liên tiếp ở buổi diễn, hàng đầu tiên, có bạn nào muốn không, tới trước được trước.”
Trần Duyệt: “A a a a, giơ tay giơ tay, bất kể thật hay giả, tính tớ với!”
Vạn Lăng: “Tớ cũng giơ tay, giúp tớ giữ một vé! Cám ơn Tiểu Ngọc, yêu cậu muah.”
Trương Yên Nhiên: “Có thể cho tớ một vé không!!!”
Ngu Tiểu Ngọc: “@Trần Duyệt @Vạn Lăng @Trương Yên Nhiên, một lát tới phòng tớ lấy nha, còn dư lại bốn vé nè.”
Các bạn học cũng hưng phấn, nhanh tay có chậm tay không, rối rít @Ngu Tiểu Ngọc, mấy giây sau đã chia hết bốn vé còn sót lại, họ vô cùng vui sướng phát bao lì xì đỏ đầy trong nhóm, cảm ơn Ngu Tiểu Ngọc, cực kỳ náo nhiệt.
Kiều Gia Giai bất chợt chêm vào một câu: “Các cậu muốn xem diễn đến điên rồi ư, vé giả rõ ràng như vậy mà cũng không nhìn ra được. [Người da đen chấm hỏi] (*)”
(*) hình này nè mọi người:
Nhóm bạn thân của Kiều Gia Giai cũng liên tiếp xuất hiện: “@Ngu Tiểu Ngọc, trêu đùa các bạn, có thích thú không?”
Ngu Tiểu Ngọc cũng lười cãi cọ với các cô ấy, gửi thẳng thông tin đã kiểm tra trên mạng lên, mười vé đều là vé thật.
Các bạn học thấy, trong ảnh chụp màn hình thậm chí thông tin số ghế cũng ghi chú rồi, cái này không thể giả được.
Đám bạn thân của Kiều Gia Giai lại nói: “Không chừng là photoshop đấy, mọi người đừng bị cô ta lừa, lần trước cô ta vì muốn có vé mà khốn khổ cầu xin Gia Giai chúng tôi tới tận mấy ngày, Gia Giai lại không cho cô ta, lúc này cô ta lấy vé ở đâu ra?”
“Chuyện như vậy nhất định có mờ ám.”
“Nói không chừng muốn lừa gạt tiền của các bạn, đừng để bị lừa nhá.”
Ngu Tiểu Ngọc cũng không nóng nảy, nói: Vé ấy hả, tôi quả thật không có bản lĩnh có được, đều do Niệm Niệm cho, về phần thật hay giả, các cậu thích tin thì tin, không tin tôi cho người khác, đến lúc đó đi thì biết.”
Trần Duyệt, Trương Yên Nhiên và mấy nữ sinh liên tiếp nói: “Tin chứ, nhân phẩm của Niệm Niệm chúng tớ tuyệt đối tin tưởng, cậu ấy không nói suông đâu.”
“Đúng đấy, không giống những người khác, có được có mấy vé khán đài, đắc ý như Khổng Tước khoe khoang trong nhóm, không biết còn tưởng rằng cô ta thật sự quen Văn Yến nữa đấy.”
“Nếu cô ta thật sự biết Văn Yến? Văn Yến có thể cho cô ta vé sau khán đài sao?”
“Ha ha ha ha, nói cũng đúng.”
“Bất kể thật hay giả, với nhân phẩm của Niệm Niệm đợt này, đời này những người khác đều không cản được.”
Trong phòng tự học, Kiều Gia Giai giận đến giơ chân, tức tối quay đầu lại nhìn Ôn Niệm Niệm.
Ôn Niệm Niệm vùi đầu làm đề toán, hoàn toàn không để ý tới “Câu tâm đấu giác, đao quang kiếm ảnh” (*) trong nhóm.
(*) ý nói hục hặc với nhau, tàn sát khốc liệt.
Ngược lại Ngu Tiểu Ngọc, hất cằm với Kiều Gia Giai, nở mày nở mặt.
Kiều Gia Giai rất không khách khí dùng khẩu hình nói với cô ấy một câu: “Đến lúc đó, tôi xem các người vào thế nào!”
“Vậy ngài cứ chống mắt lên xem!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.