Khi Kẻ Đi Săn Lại Trở Thành Con Mồi
Chương 48: Quá khứ của hai vị ba ba(8)
Lê Ngọc Diệp
16/08/2022
Trình Dục Thành sau khi nghe Tống lão gia kể rõ mọi chuyện, sắc mặt ngày một tối tăm. Di động trong tay bị hắn siết đến mức tạo thành vết nứt. Khi nghe tin Tống Vũ Ninh không còn bao nhiêu thời gian nữa, cả người hắn giống như chết lặng.
Đến khi hoàn hồn lại, hắn không nói hai lời liền rời khỏi công ty, tức tốc lái xe đến bệnh viện.
Sau một thời gian nói dài không dài, nói ngắn không ngắn, Tống Vũ Ninh chịu đựng biết bao đau khổ, hiện tại rốt cục mọi hiểu lầm đều được hóa giải. Chỉ tiếc, mệnh y không tốt, không hưởng nổi thứ gọi là hạnh phúc.
Đúng như lời quản gia đã nói, sau khi Trình Dục Thành đến, tâm trạng của Tống Vũ Ninh cũng ngày càng tốt lên. Trình Dục Thành dứt khoát ở lại bệnh viện chăm sóc, túc trực bên giường bệnh của y. Công việc ở công ty đều được hắn thao tác trên máy tính.
Tuy rằng bệnh tình của Tống Vũ Ninh đã không còn cơ hội để cứu vãn được nữa, nhưng nhờ có Trình Dục Thành, y mới được sống trong những ngày cuối đời thật vui vẻ.
Khi Tống lão gia lấy hết can đảm đến phòng bệnh thăm Tống Vũ Ninh, y nói rằng, y không hận ông. Dù sao, bệnh cũng là do cơ thể y không tốt mà sinh ra, không phải hoàn toàn là lỗi của ông.
Lỗi của Tống lão gia chính là chia cắt tình yêu giữa hai người bọn họ, khiến bệnh tình của Tống Vũ Ninh chuyển biến xấu đi. Nhưng mà, hiện tại ông đã hạ mình xin lỗi, đem mọi hiểu lầm đều giải thích sáng tỏ. Cho nên, Tống Vũ Ninh sớm đã tha thứ cho ông rồi.
Hôm nay, Trình Dục Thành như thường lệ đẩy xe lăn của Tống Vũ Ninh, cùng y đi dạo ở khuôn viên trong bệnh viện.
Sắc trời hôm nay rất tốt, ánh nắng ấm áp, trên mấy ngọn cây xanh biếc còn vang lên tiếng chim hót líu lo. Trên cổ Tống Vũ Ninh khoác một cái khăn len khá dày, làn da tuy rằng trắng bệch, nhưng ánh mắt đã trở về vẻ linh động vốn có.
Trình Dục Thành dừng lại ở một bóng râm mát mẻ, bản thân ngồi trên băng ghế đá, để Tống Vũ Ninh ngồi tựa vào vai mình.
"Phùng tiểu thư và đứa bé có tốt không?". Tống Vũ Ninh ngồi một lúc lại tìm chuyện để nói cùng Trình Dục Thành. Y rất trân trọng khoảng thời gian cả hai còn có thể ở bên nhau, y muốn khi y ra đi sẽ không cần phải tiếc nuối quá nhiều.
Từ lúc Tống lão gia gọi đến kể rõ mọi chuyện, thì ngay lần gặp lại nhau ở bệnh viện, Trình Dục Thành cũng đã không chút giấu diếm thừa nhận rằng, mình và Phùng tiểu thư chỉ là quan hệ hôn nhân trên hợp đồng. Còn đứa bé, chính là kết quả của việc thụ tinh nhân tạo.
Bởi thế cho nên, Tống Vũ Ninh cũng không để chuyện này làm nặng lòng mình. Biết người mình yêu từ trước tới giờ đều chưa từng thay lòng đổi dạ, dù nghĩ y phản bội hắn nhưng vẫn cứ không buông bỏ được y. Chỉ cần bấy nhiêu thôi đã khiến Tống Vũ Ninh rất hạnh phúc rồi.
Gần đây cứ thỉnh thoảng y lại hỏi thăm tình hình của Phùng tiểu thư cùng đứa nhỏ. Tuy rằng không phải là con của mình, nhưng trong thâm tâm y, con của Trình Dục Thành y cũng sẽ xem như là con của mình mà quan tâm đến.
"Vẫn tốt. Em đừng cứ lo nghĩ mấy chuyện không đâu đó nữa, cứ yên tâm mà an dưỡng là được rồi". Trình Dục Thành vuốt mái tóc mềm mại của y, giọng nói vừa trầm ấm lại dịu dàng.
"Sao lại là chuyện không đâu được? Dù sao cô ấy cũng đang mang thai con của anh mà?
Mặc dù có đứa nhỏ không phải là mong muốn của em hay của anh, nhưng mà cả hai đứa bé đều không có tội. Em mong sau này nếu như...nếu như em không còn nữa, anh sẽ thay em chăm sóc cả hai đứa, có được không?!".
Tống Vũ Ninh nắm lấy bàn tay to lớn ấm áp của Trình Dục Thành, ánh mắt lấp lánh như cún con nhìn hắn.
"Thôi được rồi, anh hứa với em!". Trình Dục Thành quả thực không thể kháng cự lại loại ánh mắt này của y. Hết cách đành thỏa hiệp, yêu thương hôn hôn lên trán y, cử chỉ vừa cưng chiều vừa sủng nịch.
Ngồi được một lúc, Tống Vũ Ninh lại cảm giác có hơi mệt mỏi. Y tựa vào vai Trình Dục Thành, giọng nói nhẹ tênh "Anh à, đột nhiên em có chút buồn ngủ. Anh để em ngủ một lát nhé, em chỉ ngủ một chút thôi...".
"Ừm". Trình Dục Thành khẽ gật đầu, choàng tay ôm lấy bả vai y, bàn tay nhẹ nhàng vỗ về.
Chỉ là, chỉ giây lát sau đó, Trình Dục Thành đã cảm thấy có chút không đúng. Cơ thể Tống Vũ Ninh ngày một lạnh dần, nhịp thở cũng ngày càng yếu đi.
Trình Dục Thành thử gọi mấy tiếng, nhưng thủy chung chẳng có ai đáp lại. Nhìn gương mặt 'ngủ say' của Tống Vũ Ninh, nước mắt hắn không kìm chế được mà tuôn ra.
Đôi tay ôm lấy bả vai y càng thêm siết chặt, hắn cúi đầu, khẽ khàng đặt lên đôi môi tái nhợt của Tống Vũ Ninh một nụ hôn. Môi hé mở, thì thầm bên tai y một câu.
"Anh yêu em".
....
Không lâu sau khi Tống Vũ Ninh mất, Tống lão gia vì tuổi già sức yếu, lại thương tâm quá độ mà cũng nối gót theo sau con trai xuống hoàng tuyền.
Thời điểm đó, Phùng Nhã Tranh cùng Tô Phiến Phiến cũng lần lượt hạ sinh hai cậu con trai.
Tống gia khi ấy trên dưới đều rất loạn, lại thêm một Tiết Phiến Phiến tham lam đầy mưu mô quỷ kế. Cô ta dựa vào đứa con trai là Tống Kỳ, muốn độc chiếm gia sản của Tống gia.
Nhưng mà cũng nhờ có sự tham lam đó của cô ta, cho nên gia sản Tống gia đều cơ hồ được giữ lại nguyên vẹn, không bị các chi thứ họ hàng nhân cơ hội vơ vét.
Chỉ là, có lẽ do quá ác độc, cho nên Tiết Phiến Phiến cũng không sống nổi quá lâu. Bởi vì tính cách độc ác, chèn ép không ít người vào đường cùng, cho nên trong một lần không may, cô ta đã bị người ta đâm chết ngay trên đường.
Hung thủ rất nhanh đã ra đầu thú và bị bắt giam, nhưng người thì không thể sống lại. Cô ta một đời mưu cầu quyền lợi, đến sau cùng lại chẳng hưởng được cái gì.
Tống Kỳ khi đó còn quá nhỏ, không đủ khả năng để tiếp quản gia sản của Tống gia. Các chi thứ cùng những kẻ ác ý đều nhắm vào phần gia sản kết xù kia, cho nên Tống gia một lần nữa đứng trước nguy cơ bị chia năm xẻ bảy.
Nhưng mà, Trình Dục Thành đã không để chuyện đó xảy ra. Bằng quyền thế của mình, hắn nhận nuôi Tống Kỳ trên danh nghĩa bạn thân của Tống Vũ Ninh.
Còn ở trước mặt báo chí cùng toàn thể nhà họ Tống trình lên giấy tờ cam đoan, khi Tống Kỳ đủ mười tám, toàn bộ tài sản mà y đáng được thừa kế đều sẽ trả về cho y nguyên vẹn. Chuyện này đến đây mới coi như lắng xuống.
Trình Dục Thành dựa theo ý nguyện của Tống Vũ Ninh mà đổi họ cho Tống Kỳ, đồng thời cũng là để tránh đi những rắc rối mà phía Tống gia bên kia ác ý gây ra.
Tống Kỳ mang cái tên mới là Trình Dục Kỳ, là một đứa nhỏ vô cùng hiểu chuyện, lại rất ngoan ngoãn. Sau khi nghe Trình Dục Thành kể rõ mọi chuyện, cậu nhóc đã chấp nhận về chung một nhà với Trình Dục Thành, còn gọi hắn một tiếng 'ba'.
# Hế lô mụi người, toi đã trở lại gòy đây????. Kết quả thi của toi cũng khá ổn, cám ơn lời chúc của mọi người rất nhìu????. Bây giờ thì, tiếp tục hành trình mỗi ngày một chap mới nhá????.
Đến khi hoàn hồn lại, hắn không nói hai lời liền rời khỏi công ty, tức tốc lái xe đến bệnh viện.
Sau một thời gian nói dài không dài, nói ngắn không ngắn, Tống Vũ Ninh chịu đựng biết bao đau khổ, hiện tại rốt cục mọi hiểu lầm đều được hóa giải. Chỉ tiếc, mệnh y không tốt, không hưởng nổi thứ gọi là hạnh phúc.
Đúng như lời quản gia đã nói, sau khi Trình Dục Thành đến, tâm trạng của Tống Vũ Ninh cũng ngày càng tốt lên. Trình Dục Thành dứt khoát ở lại bệnh viện chăm sóc, túc trực bên giường bệnh của y. Công việc ở công ty đều được hắn thao tác trên máy tính.
Tuy rằng bệnh tình của Tống Vũ Ninh đã không còn cơ hội để cứu vãn được nữa, nhưng nhờ có Trình Dục Thành, y mới được sống trong những ngày cuối đời thật vui vẻ.
Khi Tống lão gia lấy hết can đảm đến phòng bệnh thăm Tống Vũ Ninh, y nói rằng, y không hận ông. Dù sao, bệnh cũng là do cơ thể y không tốt mà sinh ra, không phải hoàn toàn là lỗi của ông.
Lỗi của Tống lão gia chính là chia cắt tình yêu giữa hai người bọn họ, khiến bệnh tình của Tống Vũ Ninh chuyển biến xấu đi. Nhưng mà, hiện tại ông đã hạ mình xin lỗi, đem mọi hiểu lầm đều giải thích sáng tỏ. Cho nên, Tống Vũ Ninh sớm đã tha thứ cho ông rồi.
Hôm nay, Trình Dục Thành như thường lệ đẩy xe lăn của Tống Vũ Ninh, cùng y đi dạo ở khuôn viên trong bệnh viện.
Sắc trời hôm nay rất tốt, ánh nắng ấm áp, trên mấy ngọn cây xanh biếc còn vang lên tiếng chim hót líu lo. Trên cổ Tống Vũ Ninh khoác một cái khăn len khá dày, làn da tuy rằng trắng bệch, nhưng ánh mắt đã trở về vẻ linh động vốn có.
Trình Dục Thành dừng lại ở một bóng râm mát mẻ, bản thân ngồi trên băng ghế đá, để Tống Vũ Ninh ngồi tựa vào vai mình.
"Phùng tiểu thư và đứa bé có tốt không?". Tống Vũ Ninh ngồi một lúc lại tìm chuyện để nói cùng Trình Dục Thành. Y rất trân trọng khoảng thời gian cả hai còn có thể ở bên nhau, y muốn khi y ra đi sẽ không cần phải tiếc nuối quá nhiều.
Từ lúc Tống lão gia gọi đến kể rõ mọi chuyện, thì ngay lần gặp lại nhau ở bệnh viện, Trình Dục Thành cũng đã không chút giấu diếm thừa nhận rằng, mình và Phùng tiểu thư chỉ là quan hệ hôn nhân trên hợp đồng. Còn đứa bé, chính là kết quả của việc thụ tinh nhân tạo.
Bởi thế cho nên, Tống Vũ Ninh cũng không để chuyện này làm nặng lòng mình. Biết người mình yêu từ trước tới giờ đều chưa từng thay lòng đổi dạ, dù nghĩ y phản bội hắn nhưng vẫn cứ không buông bỏ được y. Chỉ cần bấy nhiêu thôi đã khiến Tống Vũ Ninh rất hạnh phúc rồi.
Gần đây cứ thỉnh thoảng y lại hỏi thăm tình hình của Phùng tiểu thư cùng đứa nhỏ. Tuy rằng không phải là con của mình, nhưng trong thâm tâm y, con của Trình Dục Thành y cũng sẽ xem như là con của mình mà quan tâm đến.
"Vẫn tốt. Em đừng cứ lo nghĩ mấy chuyện không đâu đó nữa, cứ yên tâm mà an dưỡng là được rồi". Trình Dục Thành vuốt mái tóc mềm mại của y, giọng nói vừa trầm ấm lại dịu dàng.
"Sao lại là chuyện không đâu được? Dù sao cô ấy cũng đang mang thai con của anh mà?
Mặc dù có đứa nhỏ không phải là mong muốn của em hay của anh, nhưng mà cả hai đứa bé đều không có tội. Em mong sau này nếu như...nếu như em không còn nữa, anh sẽ thay em chăm sóc cả hai đứa, có được không?!".
Tống Vũ Ninh nắm lấy bàn tay to lớn ấm áp của Trình Dục Thành, ánh mắt lấp lánh như cún con nhìn hắn.
"Thôi được rồi, anh hứa với em!". Trình Dục Thành quả thực không thể kháng cự lại loại ánh mắt này của y. Hết cách đành thỏa hiệp, yêu thương hôn hôn lên trán y, cử chỉ vừa cưng chiều vừa sủng nịch.
Ngồi được một lúc, Tống Vũ Ninh lại cảm giác có hơi mệt mỏi. Y tựa vào vai Trình Dục Thành, giọng nói nhẹ tênh "Anh à, đột nhiên em có chút buồn ngủ. Anh để em ngủ một lát nhé, em chỉ ngủ một chút thôi...".
"Ừm". Trình Dục Thành khẽ gật đầu, choàng tay ôm lấy bả vai y, bàn tay nhẹ nhàng vỗ về.
Chỉ là, chỉ giây lát sau đó, Trình Dục Thành đã cảm thấy có chút không đúng. Cơ thể Tống Vũ Ninh ngày một lạnh dần, nhịp thở cũng ngày càng yếu đi.
Trình Dục Thành thử gọi mấy tiếng, nhưng thủy chung chẳng có ai đáp lại. Nhìn gương mặt 'ngủ say' của Tống Vũ Ninh, nước mắt hắn không kìm chế được mà tuôn ra.
Đôi tay ôm lấy bả vai y càng thêm siết chặt, hắn cúi đầu, khẽ khàng đặt lên đôi môi tái nhợt của Tống Vũ Ninh một nụ hôn. Môi hé mở, thì thầm bên tai y một câu.
"Anh yêu em".
....
Không lâu sau khi Tống Vũ Ninh mất, Tống lão gia vì tuổi già sức yếu, lại thương tâm quá độ mà cũng nối gót theo sau con trai xuống hoàng tuyền.
Thời điểm đó, Phùng Nhã Tranh cùng Tô Phiến Phiến cũng lần lượt hạ sinh hai cậu con trai.
Tống gia khi ấy trên dưới đều rất loạn, lại thêm một Tiết Phiến Phiến tham lam đầy mưu mô quỷ kế. Cô ta dựa vào đứa con trai là Tống Kỳ, muốn độc chiếm gia sản của Tống gia.
Nhưng mà cũng nhờ có sự tham lam đó của cô ta, cho nên gia sản Tống gia đều cơ hồ được giữ lại nguyên vẹn, không bị các chi thứ họ hàng nhân cơ hội vơ vét.
Chỉ là, có lẽ do quá ác độc, cho nên Tiết Phiến Phiến cũng không sống nổi quá lâu. Bởi vì tính cách độc ác, chèn ép không ít người vào đường cùng, cho nên trong một lần không may, cô ta đã bị người ta đâm chết ngay trên đường.
Hung thủ rất nhanh đã ra đầu thú và bị bắt giam, nhưng người thì không thể sống lại. Cô ta một đời mưu cầu quyền lợi, đến sau cùng lại chẳng hưởng được cái gì.
Tống Kỳ khi đó còn quá nhỏ, không đủ khả năng để tiếp quản gia sản của Tống gia. Các chi thứ cùng những kẻ ác ý đều nhắm vào phần gia sản kết xù kia, cho nên Tống gia một lần nữa đứng trước nguy cơ bị chia năm xẻ bảy.
Nhưng mà, Trình Dục Thành đã không để chuyện đó xảy ra. Bằng quyền thế của mình, hắn nhận nuôi Tống Kỳ trên danh nghĩa bạn thân của Tống Vũ Ninh.
Còn ở trước mặt báo chí cùng toàn thể nhà họ Tống trình lên giấy tờ cam đoan, khi Tống Kỳ đủ mười tám, toàn bộ tài sản mà y đáng được thừa kế đều sẽ trả về cho y nguyên vẹn. Chuyện này đến đây mới coi như lắng xuống.
Trình Dục Thành dựa theo ý nguyện của Tống Vũ Ninh mà đổi họ cho Tống Kỳ, đồng thời cũng là để tránh đi những rắc rối mà phía Tống gia bên kia ác ý gây ra.
Tống Kỳ mang cái tên mới là Trình Dục Kỳ, là một đứa nhỏ vô cùng hiểu chuyện, lại rất ngoan ngoãn. Sau khi nghe Trình Dục Thành kể rõ mọi chuyện, cậu nhóc đã chấp nhận về chung một nhà với Trình Dục Thành, còn gọi hắn một tiếng 'ba'.
# Hế lô mụi người, toi đã trở lại gòy đây????. Kết quả thi của toi cũng khá ổn, cám ơn lời chúc của mọi người rất nhìu????. Bây giờ thì, tiếp tục hành trình mỗi ngày một chap mới nhá????.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.