Chương 14: Bị phạt
Du Diên
02/04/2021
"Còn ai chưa trở về nữa không?" Sư phụ thấy người cũng kha khá đông đủ, đếm qua một lượt rồi hỏi.
Từ Cảnh Hiên đang định nói y còn chưa về thì phía cuối con đường có tiếng ngựa, một lúc sau thấy Lâm Lan Chi xuất hiện trong tầm mắt hắn mới thở phào nhẹ nhõm. Lâm Lan Chi tươi cười nhảy xuống ngựa, tiến đến gần sư phụ chấp đấm cúi đầu xuống nói: "Sư phụ thứ tội đệ tử về hơi muộn."
Sư phụ hơi nhíu mày hỏi: "Tại sao về muộn vậy? Thú săn của con đâu?"
"A..." Lâm Lan Chi gãi đầu hơi nhăn mặt lại nói: "Sư phụ... Con ngủ quên mất."
Nghe câu này mặt sư phụ gần như đen lại, mấy môn sinh bên cạnh không dám cười cố tránh ánh nhìn sang hướng khác. Sư phụ lấy tay chỉ chỉ, mãi một lúc mới thốt nên lời: "Ta bảo vào trong rừng săn bắn ngươi lại đi ngủ? Ngươi... ngươi..."
Lâm Lan Chi vội xua xua tay: "Sư phụ đừng tức giận đệ tử có lý do mà."
"Ngươi thử nói xem, nếu như lý do không chính đáng thì tối nay khỏi phải ăn."
Lâm Lan Chi nghĩ một lúc rồi nói: "À nhớ rồi... Trong lúc nằm ngủ đệ tử mơ thấy quan thế âm bồ tát, người nói mấy con vật nhỏ bé thì cũng là một sinh mạng, khuyên đệ tử không nên sát sinh bừa bãi tích đức về sau."
Lâm Lan Chi nói xong xung quanh vang lên tiếng cười khẽ.
"Ngươi..." Sư phụ nhìn xung quanh cố nén giận, hít một hơi lấy lại bình tĩnh rồi mới nói: "Sao ngươi không nói ta tội ác tày trời sai các ngươi sát sinh vô số luôn đi!"
Nhiếp Anh nghe thấy không nhịn nổi cười lớn, thấy sư phụ quay ra lườm mình, hắn mới hắng giọng ngó lơ quay ra nói với người bên cạnh: "Ha ha ngươi nhìn xem con thỏ kia chết mắc cười quá ha ha ha."
Lâm Lan Chi cũng nhịn cười hơi cúi đầu xuống nói: "Đệ tử không có ý đó..."
"Nếu ngươi đã lương thiện như vậy, không dám sát sinh thì chắc cũng không nỡ ăn đâu đúng không? Vậy thì cứ nhịn đến khi nào tự tay săn được thú đi!" Sư phụ nói xong tức giận, để hai tay sau lưng đùng đùng rời đi.
Các môn sinh không còn gì để hóng cũng trở lại như cũ làm chuyện của mình, chỉ có Từ Cảnh Hiên đứng đó nhìn chăm chú về phía y. Hắn cũng không biết lý do vì sao năm nào đi săn y cũng viện cớ như vậy, năm ngoái thì nói lúc chuẩn bị bắn chim, chim đột nhiên chim biến thành phượng hoàng, lúc bắn thỏ thì nói đó chính là thỏ ngọc của Hằng Nga đi lạc xuống hạ giới không dám ra tay.
Toàn lấy những lý do viển vông.
Buổi tối trong lúc mọi người ăn uống quả nhiên không thấy bóng dáng Lâm Lan Chi, hôm nay họ ăn chính là những con thú săn bắn được. Từ Cảnh Hiên bắt được con nai lớn nên không ít người nói cười với hắn, đặc biệt là Bạch Nhan.
Bạch Nhan vừa nhìn con nai đang dần chín vàng ươm vừa liên tục khen ngợi: "Cảnh Hiên huynh nhìn này, nhờ huynh nhanh tay nhanh mắt mới bắt được con thú lớn như vậy."
Từ Cảnh Hiên lơ đãng không nói gì.
Hắn thường ngày cũng trầm tĩnh nên Bạch Nhan không lấy gì làm lạ cố ý nhích lại gần hơn, thấy Từ Cảnh Hiên cũng chẳng phản ứng thỏa mãn cúi xuống mỉm cười.
"Chín rồi chín rồi mau ăn đi." Các môn sinh đang ngồi thành vòng tròn quanh đốm lửa, một môn sinh nhìn thấy nai đã chín vàng vui mừng reo lên. Bạch Nhan vui vẻ kéo lấy tay Từ Cảnh Hiên nói: "Chín rồi kìa Cảnh Hiên mau ăn thôi."
Từ Cảnh Hiên nhíu mày nhìn cánh tay mình đang bị kéo, Bạch Nhan ngại ngùng hai má đỏ ửng lên, lấy ra một con dao nhỏ xé từng miếng thịt, thế nhưng con nai quá lớn thịt rất dai, y mãi mà không thể xé rách. Bạch Nhan buồn bã nhìn về phía Từ Cảnh Hiên nũng nịu nói: "Cảnh Hiên đệ không lấy được... Huynh giúp đệ lấy được không?"
Từ Cảnh Hiên không trả lời lấy một chiếc lá sạch sẽ, nhẹ nhàng xắt thịt ra thành từng miếng nhỏ, Bạch Nhan vui mừng thầm nghĩ: Huynh ấy là đang cắt cho mình!
Nghĩ vậy trong lòng không ngừng cảm thấy vui vẻ ngồi yên chờ đợi.
Từ Cảnh Hiên cắt xong Bạch Nhan đưa tay ra đang chờ mong hắn đưa cho mình, thì Từ Cảnh Hiên gói gọn gàng thịt lại... rồi đặt sang bên cạnh.
Sao lại đặt sang bên cạnh không phải là đưa cho y sao? Bạch Nhan ngập ngừng hỏi: "Sư huynh..."
"Hả?" Từ Cảnh Hiên hơi bất ngờ nhìn y: "Sao đệ còn không ăn đi?"
Bạch Nhan thất vọng cười gượng gạo chỉ chỉ: "Cái đó... Huynh cắt cho ai sao?"
"À..." Từ Cảnh Hiên cười, cắt một miếng thịt khác đưa vào miệng nói: "Nói ra thì ngại, ta có thói quen ăn đêm thôi."
"Ăn nhiều cũng tốt." Bạch Nhan mỉm cười nhưng lòng không cười, dùng dao đâm mạnh vào con nai.
Nửa đêm vì đói bụng nên Lâm Lan Chi không ngủ được đành phải ra ngoài đi dạo. Đáng tiếc lại đi qua chỗ hồi tối đám người kia ăn uống, mùi thịt nướng vẫn còn vương đâu đó, xương gặm dang dở bị ném vương vãi dưới đất.
Lâm Lan Chi ngó xung quanh.
Trời tối thế này không có người, hay là...
Lâm Lan Chi lắc đầu bỏ ngay ý định này.
Để cha biết mình đã bị phạt còn lén đi nhặt đồ ăn thừa của người khác thì xác định Hầu gia mất hết mặt mũi, y cũng bị đuổi ra khỏi cửa mất.
Lâm Lan Chi cúi đầu xoa xoa bụng.
Cũng tại tên Từ Cảnh Hiên chết tiệt, không phải nửa đoạn đường còn lại ngồi ngựa với hắn, nên y mới không thể lén đi mua lương khô phòng sẵn được hay sao? Càng nghĩ càng thấy tức y đá mạnh vào thân cây, coi nó như người nào đó mà mắng: "Từ Cảnh Hiên, Từ Cảnh Hiên. Thật tức chết ta mà!"
"Sư đệ đang mắng gì ta vậy?"
Không biết Từ Cảnh Hiên xuất hiện ở đằng sau từ lúc nào, Lâm Lan Chi giật mình quay người qua nhìn hắn, vì chột dạ nên có hơi lắp bắp: "Ta... ta mắng gì ngươi chứ? Muốn mắng thì ta đã đến trước mặt ngươi mắng rồi!"
"Vậy chắc ta nghe nhầm." Từ Cảnh Hiên mỉm cười, không muốn tranh cãi với y nên nói sang chuyện khác: "Bữa tối đệ không ăn gì có đói không?"
"Không đói!" Lâm Lan Chi dối lòng lớn tiếng nói, thế nhưng bụng của y lại không hợp tác một chút nào.
Tiếng bụng kêu vang rõ ràng trong đêm, Lâm Lan Chi cúi mặt thật sâu lập tức muốn chui xuống dưới đất.
Thật là mất mặt mà, tại sao cứ phải là lúc này cơ chứ.
Từ Cảnh Hiên nhịn cười coi như không nghe thấy, đưa gói thịt đã được cắt sẵn ra nói: "Cái này... Ta để dành cho đệ."
Vừa đưa ra Lâm Lan Chi đã có thể ngửi thấy mùi thơm, y nuốt nước bọt cố quay sang hướng khác: "Ta không cần."
"Nai là do ta bắt, tự tay ta nướng, thịt cũng là do ta cắt. Là ta cố tình để dành cho sư đệ, nếu đệ không cần thì tự tay vứt đi cũng được." Từ Cảnh Hiên vừa nói vừa nhét gói thịt vào trong tay y rồi xoay người đi mất.
"Ngươi..." Lâm Lan Chi định nói thêm nhưng người đã đi xa, y nhìn gói thịt rồi lại sờ sờ bụng, cuối cùng không chịu nổi cám dỗ đành chịu thua nhỏ giọng nói: "Dù sao vứt đi cũng phí..."
Nói rồi nhẹ nhàng mở ra đưa một miếng vào trong miệng, thịt rất vừa muối vừa dai vừa thơm, nhất là y còn đang đói bụng ăn một miếng rồi lại muốn thêm nữa. Miếng trong miệng còn chưa ăn hết đã cầm miếng khác ăn tiếp, hai má bị nhét đến phồng lên.
Từ Cảnh Hiên nấp ở đằng sau thân cây nhìn bộ dạng này của y mỉm cười, sau đó mới yên tâm rời đi.
Từ Cảnh Hiên đang định nói y còn chưa về thì phía cuối con đường có tiếng ngựa, một lúc sau thấy Lâm Lan Chi xuất hiện trong tầm mắt hắn mới thở phào nhẹ nhõm. Lâm Lan Chi tươi cười nhảy xuống ngựa, tiến đến gần sư phụ chấp đấm cúi đầu xuống nói: "Sư phụ thứ tội đệ tử về hơi muộn."
Sư phụ hơi nhíu mày hỏi: "Tại sao về muộn vậy? Thú săn của con đâu?"
"A..." Lâm Lan Chi gãi đầu hơi nhăn mặt lại nói: "Sư phụ... Con ngủ quên mất."
Nghe câu này mặt sư phụ gần như đen lại, mấy môn sinh bên cạnh không dám cười cố tránh ánh nhìn sang hướng khác. Sư phụ lấy tay chỉ chỉ, mãi một lúc mới thốt nên lời: "Ta bảo vào trong rừng săn bắn ngươi lại đi ngủ? Ngươi... ngươi..."
Lâm Lan Chi vội xua xua tay: "Sư phụ đừng tức giận đệ tử có lý do mà."
"Ngươi thử nói xem, nếu như lý do không chính đáng thì tối nay khỏi phải ăn."
Lâm Lan Chi nghĩ một lúc rồi nói: "À nhớ rồi... Trong lúc nằm ngủ đệ tử mơ thấy quan thế âm bồ tát, người nói mấy con vật nhỏ bé thì cũng là một sinh mạng, khuyên đệ tử không nên sát sinh bừa bãi tích đức về sau."
Lâm Lan Chi nói xong xung quanh vang lên tiếng cười khẽ.
"Ngươi..." Sư phụ nhìn xung quanh cố nén giận, hít một hơi lấy lại bình tĩnh rồi mới nói: "Sao ngươi không nói ta tội ác tày trời sai các ngươi sát sinh vô số luôn đi!"
Nhiếp Anh nghe thấy không nhịn nổi cười lớn, thấy sư phụ quay ra lườm mình, hắn mới hắng giọng ngó lơ quay ra nói với người bên cạnh: "Ha ha ngươi nhìn xem con thỏ kia chết mắc cười quá ha ha ha."
Lâm Lan Chi cũng nhịn cười hơi cúi đầu xuống nói: "Đệ tử không có ý đó..."
"Nếu ngươi đã lương thiện như vậy, không dám sát sinh thì chắc cũng không nỡ ăn đâu đúng không? Vậy thì cứ nhịn đến khi nào tự tay săn được thú đi!" Sư phụ nói xong tức giận, để hai tay sau lưng đùng đùng rời đi.
Các môn sinh không còn gì để hóng cũng trở lại như cũ làm chuyện của mình, chỉ có Từ Cảnh Hiên đứng đó nhìn chăm chú về phía y. Hắn cũng không biết lý do vì sao năm nào đi săn y cũng viện cớ như vậy, năm ngoái thì nói lúc chuẩn bị bắn chim, chim đột nhiên chim biến thành phượng hoàng, lúc bắn thỏ thì nói đó chính là thỏ ngọc của Hằng Nga đi lạc xuống hạ giới không dám ra tay.
Toàn lấy những lý do viển vông.
Buổi tối trong lúc mọi người ăn uống quả nhiên không thấy bóng dáng Lâm Lan Chi, hôm nay họ ăn chính là những con thú săn bắn được. Từ Cảnh Hiên bắt được con nai lớn nên không ít người nói cười với hắn, đặc biệt là Bạch Nhan.
Bạch Nhan vừa nhìn con nai đang dần chín vàng ươm vừa liên tục khen ngợi: "Cảnh Hiên huynh nhìn này, nhờ huynh nhanh tay nhanh mắt mới bắt được con thú lớn như vậy."
Từ Cảnh Hiên lơ đãng không nói gì.
Hắn thường ngày cũng trầm tĩnh nên Bạch Nhan không lấy gì làm lạ cố ý nhích lại gần hơn, thấy Từ Cảnh Hiên cũng chẳng phản ứng thỏa mãn cúi xuống mỉm cười.
"Chín rồi chín rồi mau ăn đi." Các môn sinh đang ngồi thành vòng tròn quanh đốm lửa, một môn sinh nhìn thấy nai đã chín vàng vui mừng reo lên. Bạch Nhan vui vẻ kéo lấy tay Từ Cảnh Hiên nói: "Chín rồi kìa Cảnh Hiên mau ăn thôi."
Từ Cảnh Hiên nhíu mày nhìn cánh tay mình đang bị kéo, Bạch Nhan ngại ngùng hai má đỏ ửng lên, lấy ra một con dao nhỏ xé từng miếng thịt, thế nhưng con nai quá lớn thịt rất dai, y mãi mà không thể xé rách. Bạch Nhan buồn bã nhìn về phía Từ Cảnh Hiên nũng nịu nói: "Cảnh Hiên đệ không lấy được... Huynh giúp đệ lấy được không?"
Từ Cảnh Hiên không trả lời lấy một chiếc lá sạch sẽ, nhẹ nhàng xắt thịt ra thành từng miếng nhỏ, Bạch Nhan vui mừng thầm nghĩ: Huynh ấy là đang cắt cho mình!
Nghĩ vậy trong lòng không ngừng cảm thấy vui vẻ ngồi yên chờ đợi.
Từ Cảnh Hiên cắt xong Bạch Nhan đưa tay ra đang chờ mong hắn đưa cho mình, thì Từ Cảnh Hiên gói gọn gàng thịt lại... rồi đặt sang bên cạnh.
Sao lại đặt sang bên cạnh không phải là đưa cho y sao? Bạch Nhan ngập ngừng hỏi: "Sư huynh..."
"Hả?" Từ Cảnh Hiên hơi bất ngờ nhìn y: "Sao đệ còn không ăn đi?"
Bạch Nhan thất vọng cười gượng gạo chỉ chỉ: "Cái đó... Huynh cắt cho ai sao?"
"À..." Từ Cảnh Hiên cười, cắt một miếng thịt khác đưa vào miệng nói: "Nói ra thì ngại, ta có thói quen ăn đêm thôi."
"Ăn nhiều cũng tốt." Bạch Nhan mỉm cười nhưng lòng không cười, dùng dao đâm mạnh vào con nai.
Nửa đêm vì đói bụng nên Lâm Lan Chi không ngủ được đành phải ra ngoài đi dạo. Đáng tiếc lại đi qua chỗ hồi tối đám người kia ăn uống, mùi thịt nướng vẫn còn vương đâu đó, xương gặm dang dở bị ném vương vãi dưới đất.
Lâm Lan Chi ngó xung quanh.
Trời tối thế này không có người, hay là...
Lâm Lan Chi lắc đầu bỏ ngay ý định này.
Để cha biết mình đã bị phạt còn lén đi nhặt đồ ăn thừa của người khác thì xác định Hầu gia mất hết mặt mũi, y cũng bị đuổi ra khỏi cửa mất.
Lâm Lan Chi cúi đầu xoa xoa bụng.
Cũng tại tên Từ Cảnh Hiên chết tiệt, không phải nửa đoạn đường còn lại ngồi ngựa với hắn, nên y mới không thể lén đi mua lương khô phòng sẵn được hay sao? Càng nghĩ càng thấy tức y đá mạnh vào thân cây, coi nó như người nào đó mà mắng: "Từ Cảnh Hiên, Từ Cảnh Hiên. Thật tức chết ta mà!"
"Sư đệ đang mắng gì ta vậy?"
Không biết Từ Cảnh Hiên xuất hiện ở đằng sau từ lúc nào, Lâm Lan Chi giật mình quay người qua nhìn hắn, vì chột dạ nên có hơi lắp bắp: "Ta... ta mắng gì ngươi chứ? Muốn mắng thì ta đã đến trước mặt ngươi mắng rồi!"
"Vậy chắc ta nghe nhầm." Từ Cảnh Hiên mỉm cười, không muốn tranh cãi với y nên nói sang chuyện khác: "Bữa tối đệ không ăn gì có đói không?"
"Không đói!" Lâm Lan Chi dối lòng lớn tiếng nói, thế nhưng bụng của y lại không hợp tác một chút nào.
Tiếng bụng kêu vang rõ ràng trong đêm, Lâm Lan Chi cúi mặt thật sâu lập tức muốn chui xuống dưới đất.
Thật là mất mặt mà, tại sao cứ phải là lúc này cơ chứ.
Từ Cảnh Hiên nhịn cười coi như không nghe thấy, đưa gói thịt đã được cắt sẵn ra nói: "Cái này... Ta để dành cho đệ."
Vừa đưa ra Lâm Lan Chi đã có thể ngửi thấy mùi thơm, y nuốt nước bọt cố quay sang hướng khác: "Ta không cần."
"Nai là do ta bắt, tự tay ta nướng, thịt cũng là do ta cắt. Là ta cố tình để dành cho sư đệ, nếu đệ không cần thì tự tay vứt đi cũng được." Từ Cảnh Hiên vừa nói vừa nhét gói thịt vào trong tay y rồi xoay người đi mất.
"Ngươi..." Lâm Lan Chi định nói thêm nhưng người đã đi xa, y nhìn gói thịt rồi lại sờ sờ bụng, cuối cùng không chịu nổi cám dỗ đành chịu thua nhỏ giọng nói: "Dù sao vứt đi cũng phí..."
Nói rồi nhẹ nhàng mở ra đưa một miếng vào trong miệng, thịt rất vừa muối vừa dai vừa thơm, nhất là y còn đang đói bụng ăn một miếng rồi lại muốn thêm nữa. Miếng trong miệng còn chưa ăn hết đã cầm miếng khác ăn tiếp, hai má bị nhét đến phồng lên.
Từ Cảnh Hiên nấp ở đằng sau thân cây nhìn bộ dạng này của y mỉm cười, sau đó mới yên tâm rời đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.