Chương 32: Đóng kịch
Du Diên
02/04/2021
Mấy ngày nay đã xác định được tình cảm nên hai người cũng thắm thiết nhiều hơn so với trước, mới đầu người trong học cung đều không để ý lắm, nhưng càng ngày Từ Cảnh Hiên biểu lộ càng quá mức lộ liễu.
Như lần trước Từ Cảnh Hiên ngăn sư phụ đánh Lâm Lan Chi đã được coi là bất ngờ, thì những chuyện sau này càng khiến người ta há hốc mồm hơn. Ví dụ như Lâm Lan Chi nói câu nào hắn liền nghe câu đấy, đôi lúc y tức giận quay ra mắng hắn, những người xung quanh cứ nghĩ Từ Cảnh Hiên sẽ nổi giận không ngờ hắn chỉ cười.
Mà có cười không đâu, còn quay ra xin lỗi???
Ừ vậy cũng thôi đi, nhưng mà không đến mức hiện tại chỉ cần nhìn thấy Lâm Lan Chi ở đâu thì chắc chắn cũng thấy Từ Cảnh Hiên ở đó. Đến bữa cơm hắn đi lấy, đến phiên y quét dọn phòng hắn làm thay, trời mưa nhường cả ô của mình cho y, trời nắng cũng lấy áo che kín y lại nói sợ bị đen???
Có hôm đang luyện võ Lâm Lan Chi chẳng may bị ngã từ trên bậc cao xuống, Từ Cảnh Hiên là người cuống cuồng hơn ai hết. Hắn hai mắt đỏ lên như phát khóc, hết kêu người này đến khám người kia đến khám, chỉ hận không thể gọi luôn ngự y ở trong cung đến kiểm tra cho y một lượt.
"Này ngươi có thấy dạo này Từ sư huynh với Lâm Lan Chi quá là kỳ lạ không?"
"Kỳ lạ như thế nào?"
"Không biết nói như thế nào tóm lại thay đổi chóng mặt, quan hệ tốt hơn không còn đối đầu nhau như xưa nữa."
Người kia nghe xong vuốt vuốt cằm 'Ồ' lên một tiếng, sau đó lại đi nói với người khác: "Này ngươi có biết gì chưa? Từ sư huynh với Lâm Lan Chi dạo này hình như từ kẻ thù biến thành bạn rồi, cực kỳ thân thiết."
Lời nói cứ truyền đi truyền lại, khi đến tai hai người đã trở thành: Từ Cảnh Hiên với Lâm Lan Chi đang yêu nhau!
Từ Cảnh Hiên: "....."
Lâm Lan Chi: ".........."
Đến chuyện này cũng bị nhìn ra cho được!
Mặc dù những điều họ nghĩ cũng không sai, nhưng hiện tại nếu bị lộ sẽ lớn chuyện. Lâm Lan Chi quay sang lườm Từ Cảnh Hiên: "Đều tại huynh đấy, trước mặt bao người có cần phải thể hiện rõ như vậy không?"
Từ Cảnh Hiên lại không lo lắng chút nào nhún vai nói: "Ta tốt với người ta yêu mà còn phải bận tâm đến kẻ khác? Thích nói thì cứ cho họ nói vốn dĩ có sai đâu, ta với đệ yêu nhau thật mà."
Lâm Lan Chi phản đối lập tức lắc đầu: "Không được, không được! Từ nay về sau trước mặt mọi người không được như vậy nữa, chúng ta ta phải đóng kịch."
Từ Cảnh Hiên giật giật khóe môi: "Đóng kịch?"
.
.
Sáng hôm sau.
Một môn sinh chưa kịp bước chân vào cửa lớp đã bị một quyển sách vù vù bay đến đáp thẳng vào mặt. Hắn ôm lấy mũi ngã lùi về sau, sờ lên mới thấy máu đã chảy ròng ròng xuống, những người đi sau cũng bị cảnh tượng trong phòng làm cho chết đứng.
"Từ Cảnh Hiên ngươi nghĩ ngươi là ai mà dám mắng ta?!"
Tiếng Lâm Lan Chi tức giận quát lên, trong tay lại ném một quyển sách về phía hắn, Từ Cảnh Hiên bắt được hết quyển này lại đến quyển khác, hắn cũng nổi giận quát lại.
"Ta nói không đúng hả? Làm gì có ai như ngươi vừa nhiều lời vừa lắm chuyện, ngươi nói ít đi một câu thì chết à?"
"Ngươi không muốn thì biến đi, ta bắt ngươi nghe hả?! Ta nói nhiều ít ra cũng đỡ hơn thứ khó chiều như ngươi, vừa kiêu căng vừa ngạo mạn, một con chim sẻ lại nghĩ mình là phượng hoàng?"
"Ngươi nói ai là chim sẻ?!"
"Ta nói ngươi đấy!"
"......."
Hai người cứ lời qua tiếng lại làm những người khác ngơ ngác, chết đứng một chỗ không biết nên làm thế nào.
Bỗng Lâm Lan Chi đột nhiên chỉ thẳng vào mặt hắn quát lớn: "Từ Cảnh Hiên! Ta nguyền rủa ngươi đời này kiếp này cũng không lấy được nữ nhân nào về làm vợ, tính khí như ngươi không cô nương nào chịu nổi đâu!"
Từ Cảnh Hiên cũng không vừa đập mạnh tay xuống bàn quát: "Lâm Lan Chi ta cũng nguyền rủa ngươi cả đời này không có cô nương nào ngó ngàng đến, ngươi mà thành thân có khi chưa đến một ngày cô nương nhà người ta đã sợ khiếp vía chạy mất dép rồi!"
Lâm Lan Chi nghe vậy mặt đỏ bừng bừng, y ngó xung quanh xem thứ gì có thể làm vũ khí nhưng không kiếm được bèn vác cả cái ghế lên.
"Ngươi... được lắm Từ Cảnh Hiên. Hôm nay ta liều chết với ngươi!"
Những người đang đứng xem thấy thực sự sắp đánh nhau, lúc này mới người cầm tay người cầm chân lao vào ngăn cản.
"Được rồi sư đệ bĩnh tĩnh lại đã."
"Sư huynh sư đệ còn nhỏ tuổi nên mới nói những lời hơi quá đáng, huynh đừng để ý."
"Sư đệ có gì từ từ nói, nào nào bỏ ghế xuống trước đi!"
Những người kia chia hai nửa, một nửa dỗ Lâm Lan Chi một nửa cản Từ Cảnh Hiên. Tất cả vừa kéo vừa khuyên nhủ đẩy hai người cách xa nhau. Có vài người tiếp tục hướng Từ Cảnh Hiên nói: "Sư huynh cũng biết tính của Lan Chi rồi mà, đừng chấp nhặt với đệ ấy, vừa không tốt cho sức khoẻ vừa làm mất hòa khí, thật sự không tốt."
Từ Cảnh Hiên 'hừm' mạnh một tiếng, khinh khỉnh nhìn về phía y rồi hắng giọng nói: "Nếu y không quá đáng quá việc gì ta thèm chấp nhặt chứ, tính cách như vậy đáng phải bị dạy dỗ!"
Bên kia Lâm Lan Chi đang định bỏ ghế xuống nghe thấy câu này lại vác lên như cũ.
"Ngươi là cái thá gì mà đòi dạy dỗ ta?"
"Vậy hôm nay ngươi thử xem ta là 'cái thá' gì!"
Người xung quanh chưa kịp thở phào thì cả hai đã lần nữa lao vào đánh nhau, cả căn phòng chẳng mấy chốc đã lộn xộn, bàn ghế đổ ngang đổ dọc, sách rơi đầy dưới đất. Người tránh né cũng có, người can ngăn cũng bị đánh vài cái đến bầm dập.
"Dừng lại!!!"
Một tiếng quát chói tai vang lên, Lâm Lan Chi còn đang hăng nào để ý đến ai. Cả hai người vật lộn đến đầu tóc rối bù quần áo xộc xệch, sau khi ném hết đồ bên cạnh ngó đi ngó lại không còn gì y bèn tháo giày dưới chân ra, khẽ cười nửa miệng nhìn hắn.
"Từ Cảnh Hiên ngươi đi chết đi!!!"
Sau đó là một chiếc giày bay đến, Từ Cảnh Hiên dễ dàng tránh né, nhưng không may chiếc giày lại bay thẳng đập vào mặt ngươi sau lưng.
"......."
Bỗng chốc cả căn phòng lặng ngắt như tờ, ai cũng chết sững thở cũng không dám thở mạnh, căng thẳng nuốt xuống một ngụm.
Lâm Lan Chi biết mình ném nhầm hốt hoảng che kín mắt lại, sau đó mới dám hé nhỏ mắt ra nhìn qua kẽ tay.
Từ Cảnh Hiên cả người cũng cứng ngắc, mãi mội lúc sau mới khổ sở thốt lên: "Sư... sư phụ. Người đến lúc nào vậy?"
Sư phụ mặt đen như than lau vết bẩn trên mặt, nhưng vì cú ném khá mạnh hiện tại trên mặt đã hằn lên cả dấu giày đỏ. Những môn sinh khác thấy vậy cố gắng nhịn cười.
Sư phụ liếc ngang trong phòng một lượt tất cả lập tức im bặt, ông tức giận cả khuôn mặt cũng đỏ bừng gào lên: "Từ Cảnh Hiên, Lâm Lan Chi cả hai ra ngoài quỳ cho ta, không có lệnh không được đứng dậy!!!"
Như lần trước Từ Cảnh Hiên ngăn sư phụ đánh Lâm Lan Chi đã được coi là bất ngờ, thì những chuyện sau này càng khiến người ta há hốc mồm hơn. Ví dụ như Lâm Lan Chi nói câu nào hắn liền nghe câu đấy, đôi lúc y tức giận quay ra mắng hắn, những người xung quanh cứ nghĩ Từ Cảnh Hiên sẽ nổi giận không ngờ hắn chỉ cười.
Mà có cười không đâu, còn quay ra xin lỗi???
Ừ vậy cũng thôi đi, nhưng mà không đến mức hiện tại chỉ cần nhìn thấy Lâm Lan Chi ở đâu thì chắc chắn cũng thấy Từ Cảnh Hiên ở đó. Đến bữa cơm hắn đi lấy, đến phiên y quét dọn phòng hắn làm thay, trời mưa nhường cả ô của mình cho y, trời nắng cũng lấy áo che kín y lại nói sợ bị đen???
Có hôm đang luyện võ Lâm Lan Chi chẳng may bị ngã từ trên bậc cao xuống, Từ Cảnh Hiên là người cuống cuồng hơn ai hết. Hắn hai mắt đỏ lên như phát khóc, hết kêu người này đến khám người kia đến khám, chỉ hận không thể gọi luôn ngự y ở trong cung đến kiểm tra cho y một lượt.
"Này ngươi có thấy dạo này Từ sư huynh với Lâm Lan Chi quá là kỳ lạ không?"
"Kỳ lạ như thế nào?"
"Không biết nói như thế nào tóm lại thay đổi chóng mặt, quan hệ tốt hơn không còn đối đầu nhau như xưa nữa."
Người kia nghe xong vuốt vuốt cằm 'Ồ' lên một tiếng, sau đó lại đi nói với người khác: "Này ngươi có biết gì chưa? Từ sư huynh với Lâm Lan Chi dạo này hình như từ kẻ thù biến thành bạn rồi, cực kỳ thân thiết."
Lời nói cứ truyền đi truyền lại, khi đến tai hai người đã trở thành: Từ Cảnh Hiên với Lâm Lan Chi đang yêu nhau!
Từ Cảnh Hiên: "....."
Lâm Lan Chi: ".........."
Đến chuyện này cũng bị nhìn ra cho được!
Mặc dù những điều họ nghĩ cũng không sai, nhưng hiện tại nếu bị lộ sẽ lớn chuyện. Lâm Lan Chi quay sang lườm Từ Cảnh Hiên: "Đều tại huynh đấy, trước mặt bao người có cần phải thể hiện rõ như vậy không?"
Từ Cảnh Hiên lại không lo lắng chút nào nhún vai nói: "Ta tốt với người ta yêu mà còn phải bận tâm đến kẻ khác? Thích nói thì cứ cho họ nói vốn dĩ có sai đâu, ta với đệ yêu nhau thật mà."
Lâm Lan Chi phản đối lập tức lắc đầu: "Không được, không được! Từ nay về sau trước mặt mọi người không được như vậy nữa, chúng ta ta phải đóng kịch."
Từ Cảnh Hiên giật giật khóe môi: "Đóng kịch?"
.
.
Sáng hôm sau.
Một môn sinh chưa kịp bước chân vào cửa lớp đã bị một quyển sách vù vù bay đến đáp thẳng vào mặt. Hắn ôm lấy mũi ngã lùi về sau, sờ lên mới thấy máu đã chảy ròng ròng xuống, những người đi sau cũng bị cảnh tượng trong phòng làm cho chết đứng.
"Từ Cảnh Hiên ngươi nghĩ ngươi là ai mà dám mắng ta?!"
Tiếng Lâm Lan Chi tức giận quát lên, trong tay lại ném một quyển sách về phía hắn, Từ Cảnh Hiên bắt được hết quyển này lại đến quyển khác, hắn cũng nổi giận quát lại.
"Ta nói không đúng hả? Làm gì có ai như ngươi vừa nhiều lời vừa lắm chuyện, ngươi nói ít đi một câu thì chết à?"
"Ngươi không muốn thì biến đi, ta bắt ngươi nghe hả?! Ta nói nhiều ít ra cũng đỡ hơn thứ khó chiều như ngươi, vừa kiêu căng vừa ngạo mạn, một con chim sẻ lại nghĩ mình là phượng hoàng?"
"Ngươi nói ai là chim sẻ?!"
"Ta nói ngươi đấy!"
"......."
Hai người cứ lời qua tiếng lại làm những người khác ngơ ngác, chết đứng một chỗ không biết nên làm thế nào.
Bỗng Lâm Lan Chi đột nhiên chỉ thẳng vào mặt hắn quát lớn: "Từ Cảnh Hiên! Ta nguyền rủa ngươi đời này kiếp này cũng không lấy được nữ nhân nào về làm vợ, tính khí như ngươi không cô nương nào chịu nổi đâu!"
Từ Cảnh Hiên cũng không vừa đập mạnh tay xuống bàn quát: "Lâm Lan Chi ta cũng nguyền rủa ngươi cả đời này không có cô nương nào ngó ngàng đến, ngươi mà thành thân có khi chưa đến một ngày cô nương nhà người ta đã sợ khiếp vía chạy mất dép rồi!"
Lâm Lan Chi nghe vậy mặt đỏ bừng bừng, y ngó xung quanh xem thứ gì có thể làm vũ khí nhưng không kiếm được bèn vác cả cái ghế lên.
"Ngươi... được lắm Từ Cảnh Hiên. Hôm nay ta liều chết với ngươi!"
Những người đang đứng xem thấy thực sự sắp đánh nhau, lúc này mới người cầm tay người cầm chân lao vào ngăn cản.
"Được rồi sư đệ bĩnh tĩnh lại đã."
"Sư huynh sư đệ còn nhỏ tuổi nên mới nói những lời hơi quá đáng, huynh đừng để ý."
"Sư đệ có gì từ từ nói, nào nào bỏ ghế xuống trước đi!"
Những người kia chia hai nửa, một nửa dỗ Lâm Lan Chi một nửa cản Từ Cảnh Hiên. Tất cả vừa kéo vừa khuyên nhủ đẩy hai người cách xa nhau. Có vài người tiếp tục hướng Từ Cảnh Hiên nói: "Sư huynh cũng biết tính của Lan Chi rồi mà, đừng chấp nhặt với đệ ấy, vừa không tốt cho sức khoẻ vừa làm mất hòa khí, thật sự không tốt."
Từ Cảnh Hiên 'hừm' mạnh một tiếng, khinh khỉnh nhìn về phía y rồi hắng giọng nói: "Nếu y không quá đáng quá việc gì ta thèm chấp nhặt chứ, tính cách như vậy đáng phải bị dạy dỗ!"
Bên kia Lâm Lan Chi đang định bỏ ghế xuống nghe thấy câu này lại vác lên như cũ.
"Ngươi là cái thá gì mà đòi dạy dỗ ta?"
"Vậy hôm nay ngươi thử xem ta là 'cái thá' gì!"
Người xung quanh chưa kịp thở phào thì cả hai đã lần nữa lao vào đánh nhau, cả căn phòng chẳng mấy chốc đã lộn xộn, bàn ghế đổ ngang đổ dọc, sách rơi đầy dưới đất. Người tránh né cũng có, người can ngăn cũng bị đánh vài cái đến bầm dập.
"Dừng lại!!!"
Một tiếng quát chói tai vang lên, Lâm Lan Chi còn đang hăng nào để ý đến ai. Cả hai người vật lộn đến đầu tóc rối bù quần áo xộc xệch, sau khi ném hết đồ bên cạnh ngó đi ngó lại không còn gì y bèn tháo giày dưới chân ra, khẽ cười nửa miệng nhìn hắn.
"Từ Cảnh Hiên ngươi đi chết đi!!!"
Sau đó là một chiếc giày bay đến, Từ Cảnh Hiên dễ dàng tránh né, nhưng không may chiếc giày lại bay thẳng đập vào mặt ngươi sau lưng.
"......."
Bỗng chốc cả căn phòng lặng ngắt như tờ, ai cũng chết sững thở cũng không dám thở mạnh, căng thẳng nuốt xuống một ngụm.
Lâm Lan Chi biết mình ném nhầm hốt hoảng che kín mắt lại, sau đó mới dám hé nhỏ mắt ra nhìn qua kẽ tay.
Từ Cảnh Hiên cả người cũng cứng ngắc, mãi mội lúc sau mới khổ sở thốt lên: "Sư... sư phụ. Người đến lúc nào vậy?"
Sư phụ mặt đen như than lau vết bẩn trên mặt, nhưng vì cú ném khá mạnh hiện tại trên mặt đã hằn lên cả dấu giày đỏ. Những môn sinh khác thấy vậy cố gắng nhịn cười.
Sư phụ liếc ngang trong phòng một lượt tất cả lập tức im bặt, ông tức giận cả khuôn mặt cũng đỏ bừng gào lên: "Từ Cảnh Hiên, Lâm Lan Chi cả hai ra ngoài quỳ cho ta, không có lệnh không được đứng dậy!!!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.