Chương 20: Say rượu
Du Diên
02/04/2021
Trong lều khá là rộng rãi, có một chiếc giường lớn bên trên được trải một tấm nệm da thú, vừa bắt mắt vừa ấm áp, vì học cung không có nữ nhi nên các sư phụ nghĩ rằng ngủ chung cũng không sao, số lượng người đông nếu mang theo nhiều đồ khi đi sẽ rất bất tiện. Nhưng sư phụ đâu nghĩ đến trường hợp hai nam nhân cũng có thể làm ra chuyện mờ ám...
Nghĩ đến đây Từ Cảnh Hiên quay mặt đi ho khan một tiếng, mà bên kia Lâm Lan Chi cũng chẳng tự nhiên một chút nào. Y đem một cái gối ngăn ở chính giữa rồi lăn vào sát trong góc nói: "Nửa đêm không được bỏ ra, không được động vào người ta biết chưa?"
Từ Cảnh Hiên liên tục gật đầu cười, được y giữ lại đã là tốt lắm rồi, dù có cho ngủ dưới đất hắn cũng bằng lòng chứ đừng nói chỉ chắn thêm một cái gối. Đúng vừa lúc ngoài trời mưa to, tiếng mưa rơi như thác đổ ầm ầm che át đi cả tiếng thở, Từ Cảnh Hiên không ngủ được xoay người lại về hướng Lâm Lan Chi. Ánh nến vẫn chưa được dập tắp, thoát ẩn thoát hiện soi chiếu gương mặt y trong màn đêm, hắn không kìm chế được nuốt khan một ngụm, đưa tay lên định chạm vào gò má của người kia, nhưng đột nhiên nhớ đến lời dặn của y trước khi ngủ, Từ Cảnh Hiên thở dài tiếc nuối thu tay về. Mà phía bên kia Lâm Lan Chi khẽ xoay người vào trong tường, tay không ngừng siết chặt vào chăn...
Mấy ngày sau đó dù không còn mưa to như trước nhưng trời vẫn không chịu tạnh, Từ Cảnh Hiên viện cớ dọn hết đồ vào trong lều của y ở. Thật may là Lâm Lan Chi cũng không hề đuổi hắn đi, dù sao cũng sắp trở về học cung rồi, ngủ một ngày cũng là ngủ thêm vài ngày nữa cũng không khác biệt là mấy, nhờ vậy mà quan hệ cũng tốt lên phần nào.
Lại đến ngày tỉ võ cuối cùng, thật không như dự đoán, có ba người vào vòng cuối thì môn sinh kia viện cớ rút lui, để lại Từ Cảnh Hiên và Lâm Lan Chi đối mặt với nhau. Lâm Lan Chi cũng không còn hiếu thắng như xưa, vốn dĩ ở những vòng trước y cố gượng lắm mới vào được, còn Từ Cảnh Hiên từ đầu đến cuối không ai làm khó được hắn. Dù là y muốn lấy thanh bảo kiếm kia, muốn một lần ở trước mọi người quang minh chính đại mà chiến thắng hắn, vậy nhưng có những chuyện không phải cứ cố là được. Để đạt được võ công như của Từ Cảnh Hiên bây giờ phải cố gắng thêm vài năm nữa, nghĩ vậy y cũng không tự ép buộc mình làm gì, chỉ trách ngày trước y không nghĩ như vậy, không biết tự lượng sức mới xảy ra chuyện kia thật là đáng đời.
Từ Cảnh Hiên thấy Lâm Lan Chi không còn nhiều chuyện như trước, không còn dính lấy hắn như trước, đến những môn sinh khác cũng lười gây sự, trở thành một người trầm tĩnh khác hẳn, đột nhiên trong lòng dâng lên cảm giác mất mát, vậy nhưng ở vòng cuối này hắn cũng không có ý định nhường. Nếu vì Lâm Lan Chi thích thanh bảo kiếm kia mà nhường cho y thắng, với tính cách của y nhất định sẽ coi đó là sự sỉ nhục, thà rằng hắn cứ đoạt lấy rồi đem nó đưa cho y.
Quả nhiên Từ Cảnh Hiên vẫn dễ dàng giành thắng lợi, Lâm Lan Chi không nói một lời bước xuống dưới trước, Từ Cảnh Hiên muốn đi theo nhưng hắn còn bị vây bởi những lời chúc mừng của các sư đệ và sư phụ, dây dưa một hồi cuối cùng mới cầm được thanh bảo kiếm rời khỏi. Từ Cảnh Hiên lại lòng vòng tìm y trong rừng, từ xa đã thấy Lâm Lan Chi đang bực mình trút giận vào đám cỏ, hắn hơi mỉm cười nhìn y một lúc rồi gọi: "Lan Chi."
Lâm Lan Chi nhìn hắn nhíu mày tỏ vẻ khó chịu, tay vẫn không ngừng cầm lấy lá cây bứt hằn học nói: "Chuyện gì?"
"Này..." Từ Cảnh Hiên đưa thanh bảo kiếm ra trước mặt Lâm Lan Chi, là kiếm hoàng thượng ngự ban vỏ cũng được khảm bằng vàng ròng, chưa cần chạm vào đã biết nó quý giá nhường nào. Ánh mắt Lâm Lan Chi sáng lên nhưng vẫn không đưa tay ra, khó hiểu nhìn hắn hỏi: "Đưa cho ta làm gì?"
"Tặng cho đệ."
"Đó là của ngươi."
"Của ta cũng là của đệ, ta giành lấy nó cũng là muốn tự tay tặng cho đệ."
Lâm Lan Chi nhìn hắn một lúc sau mới cất tiếng nói: "Của ngươi là của ngươi đều không liên quan đến ta, thứ ta thích thì tự ta sẽ giành lấy không cần người khác."
Từ Cảnh Hiên muốn nói gì đó lại bị y cắt ngang lời: "Ta bình thường với ngươi không có nghĩa là đã quên đi chuyện kia, đừng tỏ vẻ tốt với ta quá đồ của ngươi ta không cần, ngay cả trách nhiệm kia của ngươi ta cũng không cần."
Từ Cảnh Hiên hạ tay xuống, ánh mắt đượm buồn nhìn theo bóng lưng y đi khuất.
Mấy hôm nay quan hệ của hai người đã tốt hơn, hắn còn nghĩ là y sẽ nhận...
Buổi tối để mừng cho cuộc tỉ võ thuận lợi kết thúc, sư phụ lại bày tiệc rượu ăn uống no nê, dù sao cũng sắp trở về rồi để cho học trò thoải mái một chút cũng không sao. Trong cung còn ngày ngày uống rượu múa hát linh đình, các môn sinh ở đây cũng là đi học đâu phải đi tu, hơn nữa còn toàn là nam nhân, lâu lâu phải cho chúng thoải mái một chút chứ?!
Món chính của bữa tiệc chính là một con ngựa quay, ở đây xung quanh toàn là rừng núi không thể chuẩn bị nhiều sơn hào hải vị, đến rượu cũng là của hạ nhân đi cả ngày xuống dưới trấn mua mới có. Mỗi lần nhìn thấy rượu Từ Cảnh Hiên lại thấy chán ghét, cũng chính do rượu nên mới xảy ra chuyện đó, Lan Chi hiện tại mới không thèm quan tâm đến hắn nữa, Sau hôm đó hắn còn từng thề, từ nay về sau sẽ không chạm vào rượu.
Nhưng hôm nay hắn cũng được coi là tiêu điểm của buổi tiệc, có được bảo kiếm trong tay rất nhiều người tiến đến chúc cũng có, nịnh nọt vài câu cũng có, ngay cả sư phụ cũng chúc từ chối quả thật không được. Hắn liên tục bị mời mọc uống một hồi bắt đầu thấy hơi ngà ngà say, Lâm Lan Chi ở phía xa lần này y còn chẳng thèm ngó ngàng đến hắn, chỉ ngồi đó xé thịt ăn. Từ Cảnh Hiên thật muốn mắng người.
Ăn ăn ăn đệ chỉ biết ăn thôi sao? Ngày trước thì bám dính lấy ta không ngừng, bây giờ chán rồi ta còn chẳng bằng miếng thịt kia.
Bạch Nhan thấy Từ Cảnh Hiên đã say, vội chạy lại đỡ lấy cánh tay hắn nhẹ nhàng nói: "Cảnh Hiên huynh say rồi sao? Ngồi xuống đây uống một chút nước đã."
Từ Cảnh Hiên đầu đau như búa bổ, nhìn thấy nước như vị cứu tinh chẳng cần biết là ai đưa lập tức cầm lên uống, chính vì vậy không nhìn thấy nụ cười nhẹ của Bạch Nhan. Đến nửa đêm người cũng đã say hơn một nửa, ai cũng nghiêng nghiêng ngả ngả trở về phòng, chính sư phụ cũng say mèm vẫn ân cần nhắc nhở: "Lát nữa nhớ dọn dẹp rồi trở về phòng nghỉ ngơi, vài ngày nữa lên đường trở về học cung, đừng có uống nhiều quá biết chưa?"
"Vâng sư phụ."
"Được rồi... ta về phòng trước nhớ đừng có uống nhiều quá đấy." Sư phụ cố nói thêm nhưng lời nói đó chẳng lọt vào tai ai, ngay cả môn sinh lúc nãy trả lời xong, vừa quay mặt đi đã quay qua người bên cạnh cầm bát rượu lên uống cạn.
Nhiếp Anh say càng muốn giở thói trêu chọc Lâm Lan Chi, hắn tay cầm bình rượu một tay khoác lên vai y, lắc lắc bình rượu trong tay làm nó sánh ra ngoài cười nói: "Sư đệ muốn uống với ta vài chén không?"
Lâm Lan Chi cười đáp: "Ta không thích uống bằng chén... có uống thì phải uống cả bình chứ?"
Nói xong chẳng đợi Nhiếp Anh nói thêm, Lâm Lan Chi đã giật bình rượu trên tay hắn ngửa cổ lên uống, bình rượu Nhiếp Anh mang đến đầy ắp hơn nữa còn khá lớn, vậy mà Lâm Lan Chi uống liền một hơi không ngừng.
Nhiếp Anh cơ mặt cứng ngắc há hốc mồm, mãi đến lúc Lâm Lan Chi dốc ngược bình rượu xuống không còn một giọt, hắn mới khép miệng lại được.
Lâm Lan Chi nhìn hắn cười hỏi: "Sư huynh còn muốn uống nữa không?"
Nhiếp Anh vội vàng bỏ chạy, mà Lâm Lan Chi cười nhưng ánh mắt lạnh lẽo nhìn theo hướng Từ Cảnh Hiên đang được Bạch Nhan ôm ôm ấp ấp đi không xa, y từ từ đứng dậy bước theo họ.
Nghĩ đến đây Từ Cảnh Hiên quay mặt đi ho khan một tiếng, mà bên kia Lâm Lan Chi cũng chẳng tự nhiên một chút nào. Y đem một cái gối ngăn ở chính giữa rồi lăn vào sát trong góc nói: "Nửa đêm không được bỏ ra, không được động vào người ta biết chưa?"
Từ Cảnh Hiên liên tục gật đầu cười, được y giữ lại đã là tốt lắm rồi, dù có cho ngủ dưới đất hắn cũng bằng lòng chứ đừng nói chỉ chắn thêm một cái gối. Đúng vừa lúc ngoài trời mưa to, tiếng mưa rơi như thác đổ ầm ầm che át đi cả tiếng thở, Từ Cảnh Hiên không ngủ được xoay người lại về hướng Lâm Lan Chi. Ánh nến vẫn chưa được dập tắp, thoát ẩn thoát hiện soi chiếu gương mặt y trong màn đêm, hắn không kìm chế được nuốt khan một ngụm, đưa tay lên định chạm vào gò má của người kia, nhưng đột nhiên nhớ đến lời dặn của y trước khi ngủ, Từ Cảnh Hiên thở dài tiếc nuối thu tay về. Mà phía bên kia Lâm Lan Chi khẽ xoay người vào trong tường, tay không ngừng siết chặt vào chăn...
Mấy ngày sau đó dù không còn mưa to như trước nhưng trời vẫn không chịu tạnh, Từ Cảnh Hiên viện cớ dọn hết đồ vào trong lều của y ở. Thật may là Lâm Lan Chi cũng không hề đuổi hắn đi, dù sao cũng sắp trở về học cung rồi, ngủ một ngày cũng là ngủ thêm vài ngày nữa cũng không khác biệt là mấy, nhờ vậy mà quan hệ cũng tốt lên phần nào.
Lại đến ngày tỉ võ cuối cùng, thật không như dự đoán, có ba người vào vòng cuối thì môn sinh kia viện cớ rút lui, để lại Từ Cảnh Hiên và Lâm Lan Chi đối mặt với nhau. Lâm Lan Chi cũng không còn hiếu thắng như xưa, vốn dĩ ở những vòng trước y cố gượng lắm mới vào được, còn Từ Cảnh Hiên từ đầu đến cuối không ai làm khó được hắn. Dù là y muốn lấy thanh bảo kiếm kia, muốn một lần ở trước mọi người quang minh chính đại mà chiến thắng hắn, vậy nhưng có những chuyện không phải cứ cố là được. Để đạt được võ công như của Từ Cảnh Hiên bây giờ phải cố gắng thêm vài năm nữa, nghĩ vậy y cũng không tự ép buộc mình làm gì, chỉ trách ngày trước y không nghĩ như vậy, không biết tự lượng sức mới xảy ra chuyện kia thật là đáng đời.
Từ Cảnh Hiên thấy Lâm Lan Chi không còn nhiều chuyện như trước, không còn dính lấy hắn như trước, đến những môn sinh khác cũng lười gây sự, trở thành một người trầm tĩnh khác hẳn, đột nhiên trong lòng dâng lên cảm giác mất mát, vậy nhưng ở vòng cuối này hắn cũng không có ý định nhường. Nếu vì Lâm Lan Chi thích thanh bảo kiếm kia mà nhường cho y thắng, với tính cách của y nhất định sẽ coi đó là sự sỉ nhục, thà rằng hắn cứ đoạt lấy rồi đem nó đưa cho y.
Quả nhiên Từ Cảnh Hiên vẫn dễ dàng giành thắng lợi, Lâm Lan Chi không nói một lời bước xuống dưới trước, Từ Cảnh Hiên muốn đi theo nhưng hắn còn bị vây bởi những lời chúc mừng của các sư đệ và sư phụ, dây dưa một hồi cuối cùng mới cầm được thanh bảo kiếm rời khỏi. Từ Cảnh Hiên lại lòng vòng tìm y trong rừng, từ xa đã thấy Lâm Lan Chi đang bực mình trút giận vào đám cỏ, hắn hơi mỉm cười nhìn y một lúc rồi gọi: "Lan Chi."
Lâm Lan Chi nhìn hắn nhíu mày tỏ vẻ khó chịu, tay vẫn không ngừng cầm lấy lá cây bứt hằn học nói: "Chuyện gì?"
"Này..." Từ Cảnh Hiên đưa thanh bảo kiếm ra trước mặt Lâm Lan Chi, là kiếm hoàng thượng ngự ban vỏ cũng được khảm bằng vàng ròng, chưa cần chạm vào đã biết nó quý giá nhường nào. Ánh mắt Lâm Lan Chi sáng lên nhưng vẫn không đưa tay ra, khó hiểu nhìn hắn hỏi: "Đưa cho ta làm gì?"
"Tặng cho đệ."
"Đó là của ngươi."
"Của ta cũng là của đệ, ta giành lấy nó cũng là muốn tự tay tặng cho đệ."
Lâm Lan Chi nhìn hắn một lúc sau mới cất tiếng nói: "Của ngươi là của ngươi đều không liên quan đến ta, thứ ta thích thì tự ta sẽ giành lấy không cần người khác."
Từ Cảnh Hiên muốn nói gì đó lại bị y cắt ngang lời: "Ta bình thường với ngươi không có nghĩa là đã quên đi chuyện kia, đừng tỏ vẻ tốt với ta quá đồ của ngươi ta không cần, ngay cả trách nhiệm kia của ngươi ta cũng không cần."
Từ Cảnh Hiên hạ tay xuống, ánh mắt đượm buồn nhìn theo bóng lưng y đi khuất.
Mấy hôm nay quan hệ của hai người đã tốt hơn, hắn còn nghĩ là y sẽ nhận...
Buổi tối để mừng cho cuộc tỉ võ thuận lợi kết thúc, sư phụ lại bày tiệc rượu ăn uống no nê, dù sao cũng sắp trở về rồi để cho học trò thoải mái một chút cũng không sao. Trong cung còn ngày ngày uống rượu múa hát linh đình, các môn sinh ở đây cũng là đi học đâu phải đi tu, hơn nữa còn toàn là nam nhân, lâu lâu phải cho chúng thoải mái một chút chứ?!
Món chính của bữa tiệc chính là một con ngựa quay, ở đây xung quanh toàn là rừng núi không thể chuẩn bị nhiều sơn hào hải vị, đến rượu cũng là của hạ nhân đi cả ngày xuống dưới trấn mua mới có. Mỗi lần nhìn thấy rượu Từ Cảnh Hiên lại thấy chán ghét, cũng chính do rượu nên mới xảy ra chuyện đó, Lan Chi hiện tại mới không thèm quan tâm đến hắn nữa, Sau hôm đó hắn còn từng thề, từ nay về sau sẽ không chạm vào rượu.
Nhưng hôm nay hắn cũng được coi là tiêu điểm của buổi tiệc, có được bảo kiếm trong tay rất nhiều người tiến đến chúc cũng có, nịnh nọt vài câu cũng có, ngay cả sư phụ cũng chúc từ chối quả thật không được. Hắn liên tục bị mời mọc uống một hồi bắt đầu thấy hơi ngà ngà say, Lâm Lan Chi ở phía xa lần này y còn chẳng thèm ngó ngàng đến hắn, chỉ ngồi đó xé thịt ăn. Từ Cảnh Hiên thật muốn mắng người.
Ăn ăn ăn đệ chỉ biết ăn thôi sao? Ngày trước thì bám dính lấy ta không ngừng, bây giờ chán rồi ta còn chẳng bằng miếng thịt kia.
Bạch Nhan thấy Từ Cảnh Hiên đã say, vội chạy lại đỡ lấy cánh tay hắn nhẹ nhàng nói: "Cảnh Hiên huynh say rồi sao? Ngồi xuống đây uống một chút nước đã."
Từ Cảnh Hiên đầu đau như búa bổ, nhìn thấy nước như vị cứu tinh chẳng cần biết là ai đưa lập tức cầm lên uống, chính vì vậy không nhìn thấy nụ cười nhẹ của Bạch Nhan. Đến nửa đêm người cũng đã say hơn một nửa, ai cũng nghiêng nghiêng ngả ngả trở về phòng, chính sư phụ cũng say mèm vẫn ân cần nhắc nhở: "Lát nữa nhớ dọn dẹp rồi trở về phòng nghỉ ngơi, vài ngày nữa lên đường trở về học cung, đừng có uống nhiều quá biết chưa?"
"Vâng sư phụ."
"Được rồi... ta về phòng trước nhớ đừng có uống nhiều quá đấy." Sư phụ cố nói thêm nhưng lời nói đó chẳng lọt vào tai ai, ngay cả môn sinh lúc nãy trả lời xong, vừa quay mặt đi đã quay qua người bên cạnh cầm bát rượu lên uống cạn.
Nhiếp Anh say càng muốn giở thói trêu chọc Lâm Lan Chi, hắn tay cầm bình rượu một tay khoác lên vai y, lắc lắc bình rượu trong tay làm nó sánh ra ngoài cười nói: "Sư đệ muốn uống với ta vài chén không?"
Lâm Lan Chi cười đáp: "Ta không thích uống bằng chén... có uống thì phải uống cả bình chứ?"
Nói xong chẳng đợi Nhiếp Anh nói thêm, Lâm Lan Chi đã giật bình rượu trên tay hắn ngửa cổ lên uống, bình rượu Nhiếp Anh mang đến đầy ắp hơn nữa còn khá lớn, vậy mà Lâm Lan Chi uống liền một hơi không ngừng.
Nhiếp Anh cơ mặt cứng ngắc há hốc mồm, mãi đến lúc Lâm Lan Chi dốc ngược bình rượu xuống không còn một giọt, hắn mới khép miệng lại được.
Lâm Lan Chi nhìn hắn cười hỏi: "Sư huynh còn muốn uống nữa không?"
Nhiếp Anh vội vàng bỏ chạy, mà Lâm Lan Chi cười nhưng ánh mắt lạnh lẽo nhìn theo hướng Từ Cảnh Hiên đang được Bạch Nhan ôm ôm ấp ấp đi không xa, y từ từ đứng dậy bước theo họ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.