Khi Ma Cà Rồng Cắn Omega

Chương 16: Tiệc sinh nhật

Cái Tỷ

30/11/2023

Ivan giật mình.

Cậu nghe Simon ở bên cạnh nói lớn: "Đúng đúng, tôi đã bảo cậu ấy hãy nhắn tin hẹn thiếu tá, nhưng cậu ấy bảo không muốn dùng điện thoại, nhìn xem có khác gì người nguyên thủy không."

Lúc này cậu mới ý thức được, vừa rồi cậu căng thẳng đến mức không nghe thấy được cuộc trò chuyện của Simon và Joshua. Hóa ra người đàn ông đó chú ý đến anh cậu nhờ lời nói của Simon.

Ma cà rồng nhỏ của chúng ta lúc này đã đổ mồ hôi lạnh. Không khí chung quanh hiện tại quá đáng sợ, cậu không biết nên phải làm gì tiếp theo.

Ivan thở phào nhẹ nhõm, tảng đá lớn trong lòng rơi xuống đất, nhướng mày, cười ra hai chiếc răng khểnh nhỏ: “Tôi muốn đến sân tập tìm anh, chỉ huy Alpha. Tôi thấy anh thường ở đó, tôi nghĩ đến đó thì sẽ gặp được anh".

Chà, đó là điều mà các Omega tập trung quanh sân tập và muốn nhìn thấy thiếu tá. Hơn nữa cậu còn nhìn thấy thiếu tá bên cửa sổ mỗi ngày, đương nhiên không thể coi là đơn giản tình cờ muốn gặp được.

Suy cho cùng, Ivan cũng là một ma cà rồng đã sống được vài trăm năm. Làm sao có thể ngu ngốc đến mức mang theo một đống đồ đến trường tìm người. Carey nhìn vào gương mặt của cậu bé và dường như cảm thấy cậu rất thông minh. Anh nhịn không được duỗi tay xoa đầu thiếu niên: "Được rồi."

Sau đó, anh ta gọi đến di động của Ivan đang để trên bàn: "Số của em tôi đã có rồi, lưu số của tôi đi".

"Ah…"

Mặc dù cậu ấy đã thấy mọi người sử dụng những thứ như vậy để liên lạc ở thế kỷ 21 nhưng cậu chưa bao giờ tiếp xúc với chúng. Ở thế giới này đã lâu, điều duy nhất cậu học được cách xài chiếc đồng hồ và điện thoại để đọc tin nhắn từ Simon.

Khi nào tin nhắn của Simon hiện lên màn hình thì lúc đó cậu sẽ bấm vào, giao diện trò chuyện với Simon tự động hiển thị, sau đó anh cũng học cách đọc thông tin liên lạc. Về tất cả các chức năng khác của đồng hồ, điện thoại, laptop, cậu vẫn chưa học được nhiều thêm.

Suy cho cùng, theo nhận thức của Ivan: đồng hồ đeo tay, điện thoại hay laptop đều là một hiện vật có tính tự giác nhận diện con người, rất nguy hiểm cần phải tránh xa. Cậu liền run rẩy đưa điện thoại về phía Carey.

Carey nhìn động tác đưa cổ tay của cậu bé, sững sờ một lúc mới nhận ra rằng đứa trẻ đang yêu cầu mình làm việc đó cho mình.

Anh ta nhìn cổ tay trắng nõn của Ivan, nhướng mày hỏi: "Cậu bé, ngay cả việc thêm một người bạn vào danh bạ cũng yêu cầu tôi giúp em?". Anh tưởng Ivan đang đùa với anh, không ngờ đợi một lúc, cậu bé vẫn giữ nguyên tư thế đưa điện thoại về phía anh.

Anh không khỏi dở khóc dở cười: "Em phải mở khóa cho tôi đã. Sao thế này?"

Ivan hiện tại không biết việc cần phải mở khóa màn hình mới có thể sử dụng được các chức năng bên trong.

Nhưng cậu không thể trực tiếp hỏi, trong đầu hắn quay vòng vài vòng, cẩn thận thu cổ tay lại, nói: "Vậy... không cần thêm vào..."

Carey:...

Simon đang ngồi bên cạnh liền nhìn cậu chằm chằm. Cậu buộc phải ngưng cuộc nói chuyện với Joshua, cậu quay đầu nhéo vào má Ivan, trầm giọng hỏi: "Cậu không thích Thiếu tá nhất sao? Ngày nào cậu cũng đi tìm anh ấy còn gì. Bây giờ có số liên lạc như vậy là còn từ chối? Fanfan làm sao thế? Không được từ chối người khác như vậy đâu."

Sau đó Simon nhịn không được nắm lấy tay Ivan ấn vào giữa điện thoại phát ra một tiếng bíp, sau đó điện thoại được mở khóa. Ivan vẫn đang khó hiểu động tác mượt mà vừa rồi mà Simon làm cho cậu. Nhưng vẫn nhanh nhẹn tiếp tục đưa điện thoại về phía Carey.

"Tôi… tôi đã mở khóa rồi, thiếu tá thêm số vào đây nha."

Carey tặc lưỡi, đưa tay ra, vừa định chạm vào điện thoại, anh nhìn thấy ánh mắt của cậu bé đối diện đang dõi theo ngón tay mình không chớp mắt, lập tức đổi ý.

Anh búng tay một cái rồi thu lại: “Tôi không muốn cho số nữa, sau này nếu muốn tìm tôi thì tốt nhất nên hẹn trước với Tosimon và Joshua, dù sao cho số cũng phiền phức lắm."



Giọng nói trầm xuống, Ivan đã nhận thấy một chút giận dỗi từ Carey, giơ ngón tay nắm lấy đồng hồ của anh.

"Thiếu tá ơi..."

Carey bất ngờ lắc lắc chiếc đồng hồ của mình kêu vài tiếng lạch cạch. Lông mày anh hơi rủ xuống, hàng mi dài che phủ mí mắt, che khuất cảm xúc trong mắt anh. Bàn tay nhỏ bé đặt trên đồng hồ của anh chậm rãi buông lỏng, cậu sợ hãi co rút tay lại.

Sắc mặt Carey thay đổi, anh đột ngột đặt tay mình vào lòng bàn tay thiếu niên. Bàn tay của Ivan lúc này rất lạnh lẽo, nhiệt độ rất thấp, trong tay tựa như có một viên ngọc ấm áp. Carey không khỏi xoa xoa mấy cái, ấn tay lưu số liên lạc của mình vào điện thoại Ivan: "Em lạnh sao?".

Sự chú ý của Ivan luôn đổ dồn vào hoạt động của Carey trên điện thoại, bây giờ anh nghe được câu hỏi từ ông. Cậu mới nhận ra anh vừa nói gì. Là một ma cà rồng, nhiệt độ cơ thể của cậu ấy rất thấp.

Cậu ấy nhanh chóng rút tay lại và nói: "Dạ… Không lạnh. "

Nhưng Carey vẫn đứng dậy, từ trong phòng ngủ lấy một chiếc áo khoác ở nhà thoải mái, mặc khoác vào cho Ivan. Ngay lập tức, hương thơm của loài chim thiên đường tràn ngập không khí.

Ivan bỗng nhiên đỏ mặt: Bộ quần áo này hẳn là quần áo bó sát của thiếu tá chăn, cơ thể của cậu lúc này... Giống như cả người được anh bao bọc vậy.

"Cảm ơn… ngài thiếu tá" cậu bé nói một cách ngây thơ và cẩn thận kéo chặt chiếc áo khoác vào.

Một bữa ăn làm hài lòng tất cả mọi người. Đặc biệt là Simon cuối cùng cũng đứng dậy vỗ bụng không cần giữ hình tượng.

Chỉ có Ivan im lặng nhai đồ ăn như sáp nhưng vẫn phải làm như đang ăn món ngon. Bữa ăn này quả thực không hề no chút nào, lại tốn rất nhiều công sức, càng ăn càng thấy đói. Thế là cậu đã phải uống rất nhiều. Ăn xong thấy đầu óc choáng váng, nước đầy bụng mà vẫn thấy đói.

Đói quá...

Ma cà rồng nhỏ tự rót rượu hoa quả vào ly của mình. Bây giờ cậu ấy đang đứng trước một cái bàn lớn đầy đồ ăn, mọi người đều đang ăn rất ngon lành, trừ cậu. Thật không thể chịu được mà.

Ma cà rồng nhỏ tức giận nâng ly lên tự uống một ngụm.

Một ly, một ly nữa,... Cứ liên tục như thắm

Simon khẽ ợ lên, xoa xoa cái bụng sắp nổ tung rồi kêu:

"A, ngon thật! Lance và Joshua tiền bối thật lợi hại, trời ơi, sao có thể nấu ăn ngon như vậy, hai người là Alpha mà. Đúng không Fanfan? Fanfan ơi?"

Gọi mấy lần thì người bên cạnh đều không thèm đáp lại, quay đầu lại liền nhìn thấy cậu thiếu niên này vẫn đang liên tục uống rượu hoa quả với đôi mắt đang nhắm nghiền.

"Này này này! Cậu... say à?" Simon vội vàng quay người, nhanh chóng vỗ vỗ mặt Ivan mấy cái.

Sau đó...

Chàng trai cầm ly rượu chậm rãi quay đầu lại, đôi mắt vốn trong suốt trong suốt cũng ngấn nước, đôi mắt uể oải và nấc cụt vài cái.

"Chúa ơi, cậu ấy say thật rồi!" Simon ngước mắt lên và nhìn thấy chai rượu trái cây khổng lồ một lít. Hiện tại nó hoàn toàn trống rỗng.



Một lít... một lít lận đấy.

Cái kia... bình rượu hoa quả to này, tôi đã uống nửa ly, mọi người còn lại uống bao nhiêu..."

Joshua: “Tôi không uống nó.”

Lance: "Tôi không biết uống rượu."

Carey nhìn ly rượu của mình: "Tôi không uống. Đừng hỏi nữa, phần còn lại em ấy toàn tự mình uống." Chính anh là người đã tận mắt chứng kiến từ khi Ivan bắt đầu từ ly đầu tiên, ăn một miếng cơm sẽ uống một ly rượu, từ tỉnh táo đến khi hoàn toàn không còn tỉnh táo.

Simon hoảng hốt nhảy cẫng lên: "Sao cậu có thể uống nhiều như vậy, Chúa ơi, Fanfan à, cậu có khỏe không Fanfan, cậu ổn chứ?" Sau đó, Simon tự chỉ tay vào chính mình: “Cậu có nhìn ra tớ là ai không vậy?”

Ivan đánh nhẹ một cái vào tay của Simon, không vui nheo mắt: “Ngươi ồn ào quá, im lặng đi” - Lưỡi cậu thắt lại: “Nếu ngươi còn nói nữa, ta sẽ... ta sẽ... ăn ngươi!” - Sau đó, cậu trừng mắt nhìn người đó bằng đôi mắt ngấn nước, trông siêu dữ tợn.

Simon:....

Simon nóng lòng túm lấy cổ Ivan mà hét lên: “Này Fanfan, chúng ta vẫn đang ở nhà người khác, cậu có thể cư xử bình thường được không???”

Carey ở đối diện nhìn có vẻ thú vị, anh cười lớn, đứng dậy bế Ivan ra khỏi ghế, quay đầu ra lệnh cho Lance: “Nấu canh giải rượu, tôi đưa em ấy ra ghế sofa.”

Tuy nhiên, cậu bé ngồi trên ghế thực sự có chút không còn chút nhận thức nào. Vừa mới đưa tay qua, cậu đã vặn mạnh người đến mức không cho anh chạm vào. Vừa vặn vặn, cậu vừa lẩm nhẩm gì đó: “Anh, ngay cả sinh nhật cũng không bảo tôi, tôi không muốn anh giúp…buông tay ra”

Carey đưa tay nhéo nhéo mặt cậu bé rồi cười nói: "Cho nên em đang tức giận vì tôi không nói cho em biết à? Rồi em trả thù bằng cách uống rượu đến không tỉnh táo như vậy huh?”

Không ngờ, đứa trẻ luôn ngoan ngoãn lại nghiêng đầu sang một bên, giơ tay nắm lấy tay anh, nhẹ nhàng ôm vào lòng: “Nếu anh không nói làm sao tôi biết mà tặng quà cho anh? Tôi đã chuẩn bị một bức tranh rất đẹp cho anh đó, không nhận được sẽ tiếc lắm”. Ivan với vẻ mặt rất nghiêm túc, như thể nếu anh không nhận được quà là chuyện lớn.

Nói xong Ivan lại muốn nhấn mạnh lại: “Rất tốt, rất đẹp mắt”.

Carey nhìn thấy người trong tay của mình đang say rượu, nhất thời không nói ra được lời gì. Chỉ bế cậu đến ghế sofa. Ngay khi đôi chân này nhấc lên khỏi mặt đất, Ivan liền cảm thấy mất đi cảm giác an toàn nhưng lại thoải mái hơn rất nhiều. Cậu dùng hai tay nắm lấy quần áo của Carey, thấp giọng phàn nàn: “Anh ôm em chặt vào, em ngã mất.”

Carey nhẹ nhàng đặt người cậu lên ghế sofa và giúp cậu cởi dép để sang một bên. Sau khi để cậu thoải mái nằm xuống, anh nhẹ nhàng vuốt ve cái bụng mềm mại của cậu: "Có khó chịu không? Muốn nôn không?"

Ivan co người lại trên ghế, dùng hai tay che bụng: "Không khó chịu." Nghĩ nghĩ, cậu chậm rãi nói: “Muốn uống sữa dinh dưỡng.”. Lúc tỉnh táo thì lại nhút nhát không dám nói gì, bây giờ say rượu thì lại rất giỏi bày tỏ yêu cầu của mình.

Carey biết rằng khi nãy Ivan chỉ uống rượu và không ăn nhiều đồ ăn. Chắc là chưa no nên muốn uống thêm sữa dinh dưỡng. Anh ta đoán rằng đứa trẻ này chỉ nói về chuyện đó khi say, và nếu thực sự mang đến, có thể Ivan sẽ không uống. Tuy nhiên, khi Carey mang sữa dinh dưỡng đến, đặt ống hút lên trước mặt Ivan, cậu đã ngồi dậy với đôi mắt sáng ngời, tay cầm lọ sữa nhỏ và uống một cách vui vẻ.

Sau khi uống hết, rõ ràng Ivan đã chuyển từ trạng thái cáu kỉnh sang trạng thái mềm như sáp thường lệ, trên môi lúc nào cũng nở nụ cười. Carey cầm lấy chiếc chai rỗng, thấy khóe môi vẫn còn chất lỏng màu xanh nhạt nên dùng ngón trỏ lau đi. Cậu bé ngoan ngoãn đã chuyển động mắt cùng với những ngón tay của mình, và sau đó.... anh ấy giơ tay lên và nhét ngón tay của Carey vào miệng.

Carey ngay lập tức sửng sốt. Sau đó, có một cơn đau nhói ở trong tầm tay truyền đến. Sau đó là chiếc lưỡi vướng víu của Ivan, nhẹ nhàng liếm vào đầu ngón tay đang ngứa ran của anh.

_________________________________

- Dịch bởi: Wisteria Sinensis.

- Fanpage: đôi dép lào của Jaeshin.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Khi Ma Cà Rồng Cắn Omega

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook