Khi Nam Chủ Hắc Hóa: Kịch Bản Lệch Tông
Chương 42:
Tan nguyễn
28/10/2024
“Các ngươi đều là những học sinh ưu tú của Đế Đô cao trung. Cuộc thi sắp tới không chỉ là cơ hội để các ngươi thể hiện khả năng của mình, mà còn là một thử thách về tinh thần và sự kiên nhẫn.”
Nghe lời lão sư, Nguyên Hân Lâm gật đầu, trong mắt đầy quyết tâm. Triệu Sâm cũng tỏ ra nghiêm túc, còn Cố Chỉ vẫn giữ vẻ tự tin quen thuộc.
Tô Yên thì chỉ mỉm cười nhẹ. Đối với nàng, thi đấu không phải là cách để chứng tỏ mình giỏi hơn ai, mà chỉ đơn thuần là cơ hội để trải nghiệm và học hỏi thêm.
Buổi học kết thúc, hóa học lão sư dặn dò thêm vài lời rồi mới cho phép cả bốn người rời đi. Lúc này, bên ngoài trời bắt đầu mưa nặng hạt.
Cố Chỉ cầm ô của mình, quay lại nhìn Tô Yên, nở một nụ cười có phần thân thiện hơn:
“Tô Yên, ta có mang ô. Nếu ngươi muốn, có thể đi cùng ta.”
Tô Yên nhìn chiếc ô của Cố Chỉ, rồi khẽ lắc đầu:
“Không cần đâu, ta có thể tự về được.”
Cố Chỉ hơi ngạc nhiên, nhưng rồi cũng không cố ép buộc.
Ngay lúc này, một bóng dáng quen thuộc xuất hiện từ xa. Khương Nhiên đi đến với một chiếc ô lớn trên tay, nét mặt điềm tĩnh nhưng ánh mắt lại đầy chăm chú khi nhìn Tô Yên.
“Tô Yên, ta đến đón ngươi về.”
Tô Yên nghe vậy, trên môi xuất hiện một nụ cười nhẹ nhàng và tự nhiên hơn. Nàng tiến lại gần Khương Nhiên, không ngần ngại đứng dưới chiếc ô của hắn. Khương Nhiên lập tức điều chỉnh ô để chắn mưa tốt hơn cho nàng.
Cố Chỉ đứng yên tại chỗ, nhìn theo bóng dáng hai người dần xa khuất. Trong lòng nàng nảy sinh một cảm giác lạ lẫm, không hẳn là ghen tị, nhưng cũng không dễ chịu.
Trời tiếp tục mưa rơi nặng hạt, nhưng dưới chiếc ô chung, Tô Yên và Khương Nhiên bước đi chậm rãi trên con đường ướt đẫm. Khương Nhiên liếc nhìn Tô Yên, nụ cười trên môi trở nên dịu dàng hơn:
“Ta đã nói rồi, sẽ không để ngươi phải đi một mình dưới mưa.”
Tô Yên quay sang nhìn hắn, đôi mắt long lanh vì ánh sáng mờ ảo của cơn mưa:
“Ta biết.”
Hóa học lão sư thoáng sửng sốt khi nghe Tô Yên nói vậy. Nhưng ông cũng không thể giữ lại khi đã rõ ràng rằng đề bài thực sự có vấn đề, liền gật đầu, giọng điệu có chút hòa hoãn hơn:
“Được rồi, Tô Yên, ngươi có thể về trước. Nhưng nhớ đừng quên ôn tập thêm, thi đấu lần này rất quan trọng.”
Tô Yên gật đầu, nhẹ giọng đáp:
“Vâng, lão sư.”
Sau đó, nàng thu dọn đồ đạc và bước ra khỏi văn phòng. Trời bên ngoài đã đổ mưa, hạt mưa nặng nề rơi xuống mặt đất tạo thành âm thanh lộp bộp. Tô Yên không mang theo ô, chỉ có thể cúi đầu bước nhanh về phía cổng trường, hy vọng có thể về nhà trước khi ướt hết.
Vừa ra đến cổng, một chiếc ô lớn bất ngờ che ngang trên đầu nàng. Ngước lên nhìn, Tô Yên nhận ra người đứng bên cạnh là Khương Nhiên. Trên gương mặt điển trai của hắn hiện lên nụ cười mỉm:
“Không mang ô sao?”
Tô Yên hơi ngạc nhiên, nhưng rồi gật đầu:
“Ừ.”
Khương Nhiên không nói thêm lời nào, chỉ yên lặng cầm ô che cho Tô Yên khi cả hai cùng bước đi dưới mưa. Không khí tĩnh lặng xen lẫn tiếng mưa rơi tạo nên một cảm giác gần gũi mà khó tả.
Đi được một đoạn, Tô Yên bất ngờ lên tiếng, giọng vẫn nhẹ nhàng như mọi khi:
“Ngươi sao lại đến đây?”
Khương Nhiên nhìn sang nàng, đôi mắt sáng lấp lánh:
“Ta nghe nói trời sẽ mưa, lo ngươi không mang theo ô, nên đến đón.”
Tô Yên chớp chớp mắt, ánh mắt trong veo phản chiếu ánh đèn đường mờ nhạt. Nàng không nói gì thêm, chỉ cười nhẹ, nụ cười mang theo chút ấm áp giữa trời mưa lạnh lẽo.
Hành động đó của Khương Nhiên khiến trái tim hắn bất giác đập nhanh hơn. Đôi khi, chỉ cần một nụ cười nhỏ bé như vậy cũng đủ làm cho lòng hắn cảm thấy yên bình đến lạ.
Hai người cứ thế đi dưới mưa, im lặng mà không hề cảm thấy xa cách.
Tô Yên nghe vậy, gật đầu đáp:
“Vậy ta sẽ thi cùng với Cố Chỉ và Triệu Sâm.”
Hóa học lão sư thoáng ngẩn ra, không ngờ Tô Yên lại có thể dễ dàng nhường suất dự thi của mình như vậy. Ông hỏi lại, giọng điệu có phần khó tin:
“Ngươi... muốn từ bỏ sao?”
Tô Yên cười nhẹ, giọng nói bình thản:
“Không phải từ bỏ, chỉ là để Nguyên Hân Lâm có cơ hội. Nếu hắn thực sự mạnh, thì thi cùng ta cũng sẽ không làm ảnh hưởng gì.”
Nguyên Hân Lâm nghe xong, trong lòng rung động không nói nên lời. Ánh mắt hắn nhìn Tô Yên càng thêm phức tạp, dường như có chút cảm kích, nhưng cũng có chút khó xử.
Nghe lời lão sư, Nguyên Hân Lâm gật đầu, trong mắt đầy quyết tâm. Triệu Sâm cũng tỏ ra nghiêm túc, còn Cố Chỉ vẫn giữ vẻ tự tin quen thuộc.
Tô Yên thì chỉ mỉm cười nhẹ. Đối với nàng, thi đấu không phải là cách để chứng tỏ mình giỏi hơn ai, mà chỉ đơn thuần là cơ hội để trải nghiệm và học hỏi thêm.
Buổi học kết thúc, hóa học lão sư dặn dò thêm vài lời rồi mới cho phép cả bốn người rời đi. Lúc này, bên ngoài trời bắt đầu mưa nặng hạt.
Cố Chỉ cầm ô của mình, quay lại nhìn Tô Yên, nở một nụ cười có phần thân thiện hơn:
“Tô Yên, ta có mang ô. Nếu ngươi muốn, có thể đi cùng ta.”
Tô Yên nhìn chiếc ô của Cố Chỉ, rồi khẽ lắc đầu:
“Không cần đâu, ta có thể tự về được.”
Cố Chỉ hơi ngạc nhiên, nhưng rồi cũng không cố ép buộc.
Ngay lúc này, một bóng dáng quen thuộc xuất hiện từ xa. Khương Nhiên đi đến với một chiếc ô lớn trên tay, nét mặt điềm tĩnh nhưng ánh mắt lại đầy chăm chú khi nhìn Tô Yên.
“Tô Yên, ta đến đón ngươi về.”
Tô Yên nghe vậy, trên môi xuất hiện một nụ cười nhẹ nhàng và tự nhiên hơn. Nàng tiến lại gần Khương Nhiên, không ngần ngại đứng dưới chiếc ô của hắn. Khương Nhiên lập tức điều chỉnh ô để chắn mưa tốt hơn cho nàng.
Cố Chỉ đứng yên tại chỗ, nhìn theo bóng dáng hai người dần xa khuất. Trong lòng nàng nảy sinh một cảm giác lạ lẫm, không hẳn là ghen tị, nhưng cũng không dễ chịu.
Trời tiếp tục mưa rơi nặng hạt, nhưng dưới chiếc ô chung, Tô Yên và Khương Nhiên bước đi chậm rãi trên con đường ướt đẫm. Khương Nhiên liếc nhìn Tô Yên, nụ cười trên môi trở nên dịu dàng hơn:
“Ta đã nói rồi, sẽ không để ngươi phải đi một mình dưới mưa.”
Tô Yên quay sang nhìn hắn, đôi mắt long lanh vì ánh sáng mờ ảo của cơn mưa:
“Ta biết.”
Hóa học lão sư thoáng sửng sốt khi nghe Tô Yên nói vậy. Nhưng ông cũng không thể giữ lại khi đã rõ ràng rằng đề bài thực sự có vấn đề, liền gật đầu, giọng điệu có chút hòa hoãn hơn:
“Được rồi, Tô Yên, ngươi có thể về trước. Nhưng nhớ đừng quên ôn tập thêm, thi đấu lần này rất quan trọng.”
Tô Yên gật đầu, nhẹ giọng đáp:
“Vâng, lão sư.”
Sau đó, nàng thu dọn đồ đạc và bước ra khỏi văn phòng. Trời bên ngoài đã đổ mưa, hạt mưa nặng nề rơi xuống mặt đất tạo thành âm thanh lộp bộp. Tô Yên không mang theo ô, chỉ có thể cúi đầu bước nhanh về phía cổng trường, hy vọng có thể về nhà trước khi ướt hết.
Vừa ra đến cổng, một chiếc ô lớn bất ngờ che ngang trên đầu nàng. Ngước lên nhìn, Tô Yên nhận ra người đứng bên cạnh là Khương Nhiên. Trên gương mặt điển trai của hắn hiện lên nụ cười mỉm:
“Không mang ô sao?”
Tô Yên hơi ngạc nhiên, nhưng rồi gật đầu:
“Ừ.”
Khương Nhiên không nói thêm lời nào, chỉ yên lặng cầm ô che cho Tô Yên khi cả hai cùng bước đi dưới mưa. Không khí tĩnh lặng xen lẫn tiếng mưa rơi tạo nên một cảm giác gần gũi mà khó tả.
Đi được một đoạn, Tô Yên bất ngờ lên tiếng, giọng vẫn nhẹ nhàng như mọi khi:
“Ngươi sao lại đến đây?”
Khương Nhiên nhìn sang nàng, đôi mắt sáng lấp lánh:
“Ta nghe nói trời sẽ mưa, lo ngươi không mang theo ô, nên đến đón.”
Tô Yên chớp chớp mắt, ánh mắt trong veo phản chiếu ánh đèn đường mờ nhạt. Nàng không nói gì thêm, chỉ cười nhẹ, nụ cười mang theo chút ấm áp giữa trời mưa lạnh lẽo.
Hành động đó của Khương Nhiên khiến trái tim hắn bất giác đập nhanh hơn. Đôi khi, chỉ cần một nụ cười nhỏ bé như vậy cũng đủ làm cho lòng hắn cảm thấy yên bình đến lạ.
Hai người cứ thế đi dưới mưa, im lặng mà không hề cảm thấy xa cách.
Tô Yên nghe vậy, gật đầu đáp:
“Vậy ta sẽ thi cùng với Cố Chỉ và Triệu Sâm.”
Hóa học lão sư thoáng ngẩn ra, không ngờ Tô Yên lại có thể dễ dàng nhường suất dự thi của mình như vậy. Ông hỏi lại, giọng điệu có phần khó tin:
“Ngươi... muốn từ bỏ sao?”
Tô Yên cười nhẹ, giọng nói bình thản:
“Không phải từ bỏ, chỉ là để Nguyên Hân Lâm có cơ hội. Nếu hắn thực sự mạnh, thì thi cùng ta cũng sẽ không làm ảnh hưởng gì.”
Nguyên Hân Lâm nghe xong, trong lòng rung động không nói nên lời. Ánh mắt hắn nhìn Tô Yên càng thêm phức tạp, dường như có chút cảm kích, nhưng cũng có chút khó xử.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.