Khi Nam Chủ Hắc Hóa: Kịch Bản Lệch Tông
Chương 20: Sau Buổi Học
Tan nguyễn
28/10/2024
“Lão sư, đây là thái độ của ngươi với học trò?”
Phạm Hạo Lâm vẫn đang tức giận, nhưng chưa kịp nhìn kỹ “bạn trai nhỏ” của Tô Yên là ai.
Nghe được câu hỏi, ông quay lại nhìn, rồi bỗng chốc sững sờ:
“Khương Nhiên?”
Sắc mặt ông bỗng có vẻ thay đổi.
Tô Yên bên cạnh nhẹ nhàng liếm môi:
“Lão sư?”
Phạm Hạo Lâm tức giận quay lại nhìn Tô Yên:
“Ngươi là học sinh của ta, ta chỉ có trách nhiệm giáo dục ngươi.”
Tô Yên chớp chớp mắt, hỏi:
“Lão sư đang có thái độ khác nhau sao?”
Phạm Hạo Lâm muốn nổi giận, nhưng khi nhìn thấy Khương Nhiên, ông hít sâu một hơi:
“Về lớp trước đi học. Tan học thì đến văn phòng gặp ta.”
Nói xong, ông tức giận bỏ đi.
Trong lớp, những học sinh bên ngoài đều thấy rõ cảnh tượng vừa rồi.
“Ai ai ai, Tô Yên bị Khương Nhiên bế về, không lẽ Khương Nhiên luôn đứng bảo vệ Tô Yên sao?”
“Nhưng mà, Phạm Hạo Lâm có chuyện gì vậy? Không phải lúc nào cũng công chính nghiêm minh sao? Tại sao đối với chúng ta thì khắc nghiệt, mà vừa rồi lại có thái độ khác khi nói chuyện với Khương Nhiên?”
“Đại ca, ngươi không biết à? Ngươi ở Đế Đô cao trung lâu như vậy sao? Khương Nhiên có gây chuyện ẩu đả gì chưa? Ngoài những lần bị phạt, có chuyện nào khác không? Chắc hẳn Phạm Hạo Lâm biết không thể trêu chọc, nên cố ý chọn Tô Yên, cô gái hiền lành này.”
“Vậy thì Tô Yên sẽ bị chỉnh thảm thôi.”
“Cái này có thể trách ai? Ngươi không nghe thấy Phạm Hạo Lâm nói sao?”
“Tô Yên chắc cũng chỉ là một người hiền lành, thực ra sau lưng không biết còn kiểu gì.”
Tô Yên đi về phía lớp, Khương Nhiên vẫn đỡ nàng.
Cô đứng ở cửa, do dự một chút:
“Ta có thể tự đi.”
Khương Nhiên không nâng mí mắt, chỉ đáp:
“Ân.”
Nói xong, anh ôm chặt tay nàng không buông, nhắm mắt đi theo bảo vệ nàng.
Khương Nhiên cao 1m80, đặc biệt ở tuổi học sinh trung học thì rất cao.
Khi anh bước vào, trong mắt mọi người anh trở thành người không thể chạm vào, không ai dám nói gì.
Chờ Tô Yên ngồi xuống chỗ của mình, anh không coi ai ra gì mà nói:
“Tan học đến đón ngươi, không cần chạy loạn.”
“Áo.”
Nhìn nàng ngoan ngoãn, đôi mắt cô trong sáng nhìn anh.
Khóe môi Khương Nhiên nhếch lên, anh không nhịn được cười, đưa tay xoa đầu nàng.
Sau đó, anh xoay người ra ngoài.
Khi Khương Nhiên vừa đi, chưa kịp để các học sinh bàn tán xôn xao thì lão sư đã vào.
Lão sư xuất hiện, khiến bầu không khí ồn ào ấy trở nên im lặng.
Thời gian trôi nhanh, chuông tan học vang lên.
Tô Yên nhớ lời dặn của Phạm Hạo Lâm, chống tay lên bàn, khập khiễng đi ra ngoài.
Tiểu Hoa sốt ruột hỏi:
“Ký chủ, bây giờ phải làm sao?”
Nhưng Tô Yên lại rất bình tĩnh:
“Làm theo quy định.”
Cô buông mắt xuống, từng bước một hướng văn phòng đi, điện thoại di động đã được cất vào túi.
Đến trước cửa văn phòng, cô lên tiếng:
“Báo cáo.”
Phạm Hạo Lâm đang ngồi trên ghế, hừ lạnh một tiếng:
“Được rồi, vào đi.”
Tô Yên bước vào, cúi đầu, không nói một câu nào, tóc rũ xuống che khuất gương mặt.
Phạm Hạo Lâm nhìn vẻ ngoan ngoãn của Tô Yên, châm chọc mỉa mai:
“Sao lúc này không tranh cãi? Vừa rồi không phải rất mạnh miệng sao?”
Tô Yên im lặng không đáp.
Phạm Hạo Lâm lại nói:
“Có vẻ như chạy hai mươi vòng thật sự hữu dụng, giống như ngươi trước mặt thì giả vờ ngoan ngoãn, sau lưng lại chơi xấu. Ta thấy kiểu đó nhiều lắm.”
“Ta nói cho ngươi, sau này nếu còn dám ở trước mặt ta chơi trò tâm lý, thì không chỉ là hai mươi vòng đâu, mà sẽ khiến cho đôi chân của ngươi không thể chạy nữa, xem ngươi còn dám hay không!”
Vừa nói, Phạm Hạo Lâm vừa nắm một khúc gậy tre gõ xuống bàn với khí thế hung hãn.
Sau khi nói xong, ông đưa một tờ giấy cho Tô Yên, nói:
“Tại đây, ký tên vào đi.”
Tô Yên ngẩng đầu, nhìn thoáng qua tờ giấy, rồi gật gật đầu:
“Đây là thông báo xử phạt, yêu cầu gọi phụ huynh, và viết 3000 chữ tự kiểm điểm?”
Phạm Hạo Lâm khinh thường nói:
“Ngươi nghĩ ta thích quản ngươi sao? Nếu không phải ngươi là học sinh của ta, thì người như ngươi ra ngoài chỉ có thể là xã hội bại hoại.”
Khi ông đang hung hăng hô hào, một nhóm năm bảy giáo viên ôm sách giáo khoa đi vào.
Phạm Hạo Lâm có vẻ lười biếng không muốn nói thêm với Tô Yên, ông chỉ đơn giản đập tờ giấy vào tay cô rồi đuổi cô đi:
“Đi đi, ngày mai kêu phụ huynh của ngươi đến đây.”
Một giáo viên mới vào hỏi:
“Phạm lão sư, học sinh này sao vậy? Sao lại kêu phụ huynh?”
Phạm Hạo Lâm vẫn đang tức giận, nhưng chưa kịp nhìn kỹ “bạn trai nhỏ” của Tô Yên là ai.
Nghe được câu hỏi, ông quay lại nhìn, rồi bỗng chốc sững sờ:
“Khương Nhiên?”
Sắc mặt ông bỗng có vẻ thay đổi.
Tô Yên bên cạnh nhẹ nhàng liếm môi:
“Lão sư?”
Phạm Hạo Lâm tức giận quay lại nhìn Tô Yên:
“Ngươi là học sinh của ta, ta chỉ có trách nhiệm giáo dục ngươi.”
Tô Yên chớp chớp mắt, hỏi:
“Lão sư đang có thái độ khác nhau sao?”
Phạm Hạo Lâm muốn nổi giận, nhưng khi nhìn thấy Khương Nhiên, ông hít sâu một hơi:
“Về lớp trước đi học. Tan học thì đến văn phòng gặp ta.”
Nói xong, ông tức giận bỏ đi.
Trong lớp, những học sinh bên ngoài đều thấy rõ cảnh tượng vừa rồi.
“Ai ai ai, Tô Yên bị Khương Nhiên bế về, không lẽ Khương Nhiên luôn đứng bảo vệ Tô Yên sao?”
“Nhưng mà, Phạm Hạo Lâm có chuyện gì vậy? Không phải lúc nào cũng công chính nghiêm minh sao? Tại sao đối với chúng ta thì khắc nghiệt, mà vừa rồi lại có thái độ khác khi nói chuyện với Khương Nhiên?”
“Đại ca, ngươi không biết à? Ngươi ở Đế Đô cao trung lâu như vậy sao? Khương Nhiên có gây chuyện ẩu đả gì chưa? Ngoài những lần bị phạt, có chuyện nào khác không? Chắc hẳn Phạm Hạo Lâm biết không thể trêu chọc, nên cố ý chọn Tô Yên, cô gái hiền lành này.”
“Vậy thì Tô Yên sẽ bị chỉnh thảm thôi.”
“Cái này có thể trách ai? Ngươi không nghe thấy Phạm Hạo Lâm nói sao?”
“Tô Yên chắc cũng chỉ là một người hiền lành, thực ra sau lưng không biết còn kiểu gì.”
Tô Yên đi về phía lớp, Khương Nhiên vẫn đỡ nàng.
Cô đứng ở cửa, do dự một chút:
“Ta có thể tự đi.”
Khương Nhiên không nâng mí mắt, chỉ đáp:
“Ân.”
Nói xong, anh ôm chặt tay nàng không buông, nhắm mắt đi theo bảo vệ nàng.
Khương Nhiên cao 1m80, đặc biệt ở tuổi học sinh trung học thì rất cao.
Khi anh bước vào, trong mắt mọi người anh trở thành người không thể chạm vào, không ai dám nói gì.
Chờ Tô Yên ngồi xuống chỗ của mình, anh không coi ai ra gì mà nói:
“Tan học đến đón ngươi, không cần chạy loạn.”
“Áo.”
Nhìn nàng ngoan ngoãn, đôi mắt cô trong sáng nhìn anh.
Khóe môi Khương Nhiên nhếch lên, anh không nhịn được cười, đưa tay xoa đầu nàng.
Sau đó, anh xoay người ra ngoài.
Khi Khương Nhiên vừa đi, chưa kịp để các học sinh bàn tán xôn xao thì lão sư đã vào.
Lão sư xuất hiện, khiến bầu không khí ồn ào ấy trở nên im lặng.
Thời gian trôi nhanh, chuông tan học vang lên.
Tô Yên nhớ lời dặn của Phạm Hạo Lâm, chống tay lên bàn, khập khiễng đi ra ngoài.
Tiểu Hoa sốt ruột hỏi:
“Ký chủ, bây giờ phải làm sao?”
Nhưng Tô Yên lại rất bình tĩnh:
“Làm theo quy định.”
Cô buông mắt xuống, từng bước một hướng văn phòng đi, điện thoại di động đã được cất vào túi.
Đến trước cửa văn phòng, cô lên tiếng:
“Báo cáo.”
Phạm Hạo Lâm đang ngồi trên ghế, hừ lạnh một tiếng:
“Được rồi, vào đi.”
Tô Yên bước vào, cúi đầu, không nói một câu nào, tóc rũ xuống che khuất gương mặt.
Phạm Hạo Lâm nhìn vẻ ngoan ngoãn của Tô Yên, châm chọc mỉa mai:
“Sao lúc này không tranh cãi? Vừa rồi không phải rất mạnh miệng sao?”
Tô Yên im lặng không đáp.
Phạm Hạo Lâm lại nói:
“Có vẻ như chạy hai mươi vòng thật sự hữu dụng, giống như ngươi trước mặt thì giả vờ ngoan ngoãn, sau lưng lại chơi xấu. Ta thấy kiểu đó nhiều lắm.”
“Ta nói cho ngươi, sau này nếu còn dám ở trước mặt ta chơi trò tâm lý, thì không chỉ là hai mươi vòng đâu, mà sẽ khiến cho đôi chân của ngươi không thể chạy nữa, xem ngươi còn dám hay không!”
Vừa nói, Phạm Hạo Lâm vừa nắm một khúc gậy tre gõ xuống bàn với khí thế hung hãn.
Sau khi nói xong, ông đưa một tờ giấy cho Tô Yên, nói:
“Tại đây, ký tên vào đi.”
Tô Yên ngẩng đầu, nhìn thoáng qua tờ giấy, rồi gật gật đầu:
“Đây là thông báo xử phạt, yêu cầu gọi phụ huynh, và viết 3000 chữ tự kiểm điểm?”
Phạm Hạo Lâm khinh thường nói:
“Ngươi nghĩ ta thích quản ngươi sao? Nếu không phải ngươi là học sinh của ta, thì người như ngươi ra ngoài chỉ có thể là xã hội bại hoại.”
Khi ông đang hung hăng hô hào, một nhóm năm bảy giáo viên ôm sách giáo khoa đi vào.
Phạm Hạo Lâm có vẻ lười biếng không muốn nói thêm với Tô Yên, ông chỉ đơn giản đập tờ giấy vào tay cô rồi đuổi cô đi:
“Đi đi, ngày mai kêu phụ huynh của ngươi đến đây.”
Một giáo viên mới vào hỏi:
“Phạm lão sư, học sinh này sao vậy? Sao lại kêu phụ huynh?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.