Khi Nam Nhị Nghe Được Bình Luận
Chương 11
Vân Tiêu YX
09/10/2023
Đương Nam Nhị Thính Đáo Bình Luận Khu Thời
(Khi nam nhị nghe được bình luận)
| 011 |
Hải Thần rưng rưng nước mắt, cắn góc áo làm từ nước biển, ra vẻ oan ức nói: "Nói đi, ngươi có nguyện vọng gì?"
"Đừng có trề mặt ra như thế, nói không chừng chuyện này có lợi cho đôi bên đó."
Hải Thần quay đầu đi tỏ vẻ không tin lời hắn nói.
Lục hoàng tử tìm đại một chỗ nào đó ngồi xuống, chớp mắt với Hải Thần, đè thấp giọng nói nhỏ: "Chúng ta làm một giao dịch nhé?"
"... Giao dịch gì?"
Lục hoàng tử vỗ mặt biển: "Bán hải sản, tiền lời kiếm được chia hai tám."
Hải Thần trợn to mắt: "Nhân loại ti bỉ, ngươi nằm mơ đi! Bất kể thế nào ta cũng sẽ không bán con dân của ta..."
"Kẽo kẹt" hoả tiễn lại một lần nữa nằm trên vai của Lục hoàng tử...
Tóc gáy của Hải Thần dựng ngược lên, ngậm lệ lựa chọn phục tùng: "Được, được, ngài nói thế nào thì chính là thế ấy."
Từ ngày giao dịch ký kết, Hải Thần và Lục hoàng tử bắt đầu bán hải sản.
Hải Thần có được một vùng biển, đủ nguồn cung cấp, Lục hoàng tử thì thông qua mạng lưới thương nghiệp rộng lớn của mình bán hải sản tới mỗi một châu phủ.
Hai người cứ thế kiếm được đầy bồn, Lục hoàng tử lăn trong đống tiền như đang du lịch tự do trên biển. Hải Thần ngoài mặt tuy không mấy vui vẻ, nhưng mỗi khi lấy tiền tay của hắn nhanh hơn bất kỳ ai, khiến các quần chúng ăn dưa phải chắt lưỡi.
A, Thần linh dối trá.
Sản vật dưới biển phong phú, có được sự giúp đỡ của Hải Thần thuỷ sản vớt lên cũng không phải là loại thường thấy hằng ngày.
Một số loại thuỷ sản có hương vị cực ngon, cộng thêm vùng duyên hải thông thương với đại lục bên kia, gia vị cần gì cũng có.
Lục hoàng tử ngồi bên bờ biển, hóng gió mát nướng thịt.
Hắn gắp một miếng hải sản tươi để lên tấm sắt, phần thịt mềm vừa chạm vào lớp dầu nóng rưới trên đó lập tức phát ra tiếng "Xèo", kết hợp với gia vị đậm đà... Ừm, thịt vừa vào miệng nước sốt tẩm đều liền bùm nổ ngay trong cổ họng, kích thích đầu lưỡi, ngon đến mức muốn quên luôn đường về.
Hải Thần khóc lóc nằm lăn lộn trên biển, hắn nhìn con dân của mình bị tra tấn như vậy, lòng như dao cắt.
Hắn cảm thấy mình không thể chịu đựng được nữa, vì thế nổi giận đùng đùng đi tới trước mặt Lục hoàng tử, ngậm lệ ăn mười cân xiên nướng, mới xua tan được nỗi bi thương trong lòng.
Nhức nách như vậy... À không, tàn nhẫn như vậy, hãy để hắn tới chấm dứt đi.
Hắn vừa ăn vừa khóc, nhân tiện còn nói với Lục hoàng tử: "Thêm chút thì là nữa, tiêu cũng rắc nhiều một tí."
Lục hoàng tử:... Giựn.
Hải Thần bị sự hổ thẹn và dục vọng mãnh liệt trong lòng giằng xé, hắn đau đớn muôn phần lại không biết phải lựa chọn thế nào. Chỉ có thể nhặt về một đống nguyên liệu nấu ăn hiếm có dưới đáy biển tặng cho Lục hoàng tử, để Lục hoàng tử dùng tay nghề nấu nướng cao siêu giúp hắn giải quyết vấn đề này.
Lục hoàng tử vui vẻ đồng ý, vỗ vai đối phương tỏ vẻ mình nhất định sẽ phát huy tay nghề chế biến cao cấp và gia vị trân quý giải quyết phiền não cho hắn.
Hải Thần hớn hở nở nụ cười.
Lục hoàng tử vừa xử lý những vấn đề liên quan đến việc bán hải sản, vừa lệnh cho công tượng dưới tay chế tạo một chiếc thuyền lớn.
Nếu nước Bí Đao đâu đâu cũng cơ sở ngầm, vậy không bằng ra khơi tới một vùng trời khác tìm kiếm tài nguyên.
Cứ thế qua chừng mấy tuần lễ, Lục hoàng tử thu dọn hành lý chuẩn bị xuất phát. Mặc kệ tiếng kêu khóc đi kèm với ôm đùi của Hải Thần, Lục hoàng tử một cước đá văng hắn đi, ngồi lên thuyền tiến về vùng trời mới.
Hải Thần khóc ba ngày ba đêm, sau đó, hắn trở nên lạnh nhạt, tiến hóa thành Nữu Hỗ Lộc* · Hải Thần.
Tay nghề chế biến bình thường đã không thể đả động được "đầu lưỡi" của hắn, có người kể mình từng nhìn thấy Hải Thần liếm cái đĩa năm xưa hắn ăn mỗi khi đêm xuống, không khỏi cảm thán cuộc đời tàn nhẫn, thế sự khó lường.
Lục hoàng tử khoác hồ cừu đứng ở đầu thuyền, không xa phía trước chính là đất liền. Nhìn từ chỗ này hoàn toàn không thể nhìn thấy rìa của dải đất đó, chỉ thoáng qua thôi đâu đâu cũng là cây cối rậm rạp.
Trái cây tươi ngon ép cong cành cây, nhìn đâu cũng là lương thực...
Đứng trước thịnh cảnh tươi đẹp như vậy, mưu sĩ vừa cảm thán nơi này là một vùng đất trù phú, vừa móc chiếc khăn trong tay áo ra lau nước miếng cho Lục hoàng tử.
"Ừng ực" Lục hoàng tử nuốt nước miếng một cái, hai mắt có thể nói rực sáng lên.
Hây dô, thật đúng là thiếu cái gì thì có cái đó mà!
Mấy chiếc thuyền lớn rất nhanh đã cập bờ. Bọn họ vốn tưởng rằng đây là hoang đảo, ai có thể ngờ được lại có thổ dân, thậm chí bởi vì âm thanh cập bờ quá lớn, các thổ dân đều bị hấp dẫn tới đây.
Một bên là mặc cẩm y ngọc cừu, một bên là bọc da thú cầm giáo lông chim.
Ngoại trừ cách ăn bận, màu da của họ cũng rất khác nhau.
Nhóm người lấy Lục hoàng tử dẫn đầu, nước da hơi trắng. Về phần nhóm người bọc da thú, nước da của họ khá đen.
Hai bên nhìn nhau, đều ngớ người ra.
Sau một hồi lâu, họ nhịn không được thì thầm với người bên cạnh.
Thuộc hạ của Lục hoàng tử: "Sao bề ngoài của họ khác xa chúng ta thế?"
Lục hoàng tử sờ cằm: "Có lẽ là quên bôi kem chống nắng."
Mưu sĩ: "Các ngươi không thể võ đoán như vậy, lỡ đâu là màu da trời sinh của người ta thì sao?"
Mọi người cảm thấy có lý, vội vã gật đầu.
Thuộc hạ ngẫm nghĩ một lúc: "Các ngươi nói thử xem nếu người ở chỗ chúng ta thành thân với họ, con cái sinh ra sẽ có màu gì?"
Mọi người bối rối, nghĩ nửa ngày cũng nghĩ không ra.
Ngay lúc này, một con ngựa vằn phi nước đại vào giữa hai bên.
Ánh mắt của mưu sĩ sáng lên: "Nhìn kìa, ta cảm thấy chính là màu này!"
Thuộc hạ bừng tỉnh ngộ: "Ừm, nói có lý."
Lục hoàng tử:...
Nếu không phải ta biết một ít kiến thức hiện đại, ta đúng là sẽ tin con mẹ nó đấy.
Thổ dân bên kia cũng đang xì xầm.
"Tụi bây nhìn kìa! Nhóm người này trắng ghê ấy!"
"Má ơi, lẽ nào bị bệnh? Úi giồi ôi..."
"Chắc là thế rồi, ghê quá."
Lục hoàng tử:...
Tuy rằng ta không hiểu tại sao cách nhau xa như vậy, chúng ta vẫn còn dùng chung một ngôn ngữ, hẳn là vì giả thiết máu chó của thế giới này đi.
Nhưng các ngươi làm ơn nhỏ giọng lại tí có được không? Tai của chúng ta không có điếc, cảm ơn.
Hai bên cho rằng ngôn ngữ không thông thế nên nói chuyện không kiêng dè gì. Âm thanh càng lúc càng lớn, bọn họ dần dần nghe được giọng của đối phương...
Những lời này... bọn họ hình như có thể nghe hiểu?
Từ ban đầu tám rất khí thế, cho đến cuối cùng giọng dần nhỏ lại, cuối cùng là nhìn nhau cười gượng.
Ôi, một sự hiểu lầm tuyệt vời.
Vì họ là người đầu tiên phát hiện ra đại lục này, thế nên thổ dân bản địa chào đón rất nồng nhiệt.
Lục hoàng tử cũng không muốn lợi dụng sự nhiệt tình của người ta, hắn bảo thuộc hạ lấy một số vật phẩm đồng giá ra coi như là tiền trọ trong thời gian ở lại đây.
Đối phương giơ ngón tay cái lên, tỏ vẻ họ rất biết điều.
Ban đầu Lục hoàng tử cho rằng nơi này rất lạc hậu, chờ đến khi hắn phát hiện được những món đồ không tầm thường ở đây rồi, chính hắn cũng phải ngạc nhiên!
Lạc hậu quả thật là có đó, nhưng nơi này cũng có những thứ nơi khác không có.
Ví dụ như "cái ống tròn" ấn vào là có thể chiếu sáng, bản địa chỉ có một kia. Bọn họ tôn sùng nó là quốc bảo, gọi nó là "Ánh sáng của Thần". Nhưng Lục hoàng tử biết tên nó là đèn pin.
Lại ví dụ như bọn họ cầm một cái hộp sắt nhỏ xíu, nói rằng nó có thể dự đoán chính xác thời tiết tương lai.
Bọn họ nói với Lục hoàng tử, tới thời gian quy định, chỉ cần kéo cái nhánh cây bé xíu ở trên ra, là sẽ mời được Thần vào trong hộp, Thần sẽ nói thật rõ ràng và chi tiết cho bọn họ nghe về thời tiết tương lai, đều đặn hằng ngày. Bọn họ kính sợ xưng nó là "Hộp thỉnh Thần".
Lục hoàng tử nghe xong khóe miệng giật nhẹ, hắn cảm thấy thứ này rất giống radio mà khu bình luận nói.
Ban đầu Lục hoàng tử có hơi nghi hoặc tại sao những thứ này có thể xài lâu như vậy, chờ đến khi nhìn thấy tấm bảng phản quang không biết làm từ chất liệu gì gắn bên trên hắn loáng thoáng đã có chút rõ ràng.
Nghe Đại tế ti ở đây nói, mỗi ngày khi trời sáng, chỉ cần đặt những thần vật này dưới ánh Mặt Trời, là chúng có thể tự động hấp thu "linh lực".
Bởi vì Lục hoàng tử có thể chế tạo ra rất nhiều vật phẩm hiện đại, những vật phẩm ấy thậm chí còn hữu dụng hơn một số "vật phẩm Thần ban cho" ở đây.
Thế nên Đại tế ti khá yên tâm với hắn, thậm chí cho rằng hắn cũng giống mình.
Đại tế ti lén nói với Lục hoàng tử, mình có cách thành Thần.
Lục hoàng tử giật mình, có chút khó tin: "Thiệt hay giả?"
Đại tế ti đá mắt với hắn, rồi kéo hắn lén lút chạy vào Thánh Điện.
"Ta nắm giữ bí quyết thành Tiên thành Thần, cũng cảm thấy hai chúng ta là cùng một loại người, có muốn tu luyện với ta không? Đến lúc đó thành Thần rồi còn có thể làm bạn."
Lục hoàng tử "cả người chấn động", chà xát bàn tay: "Ngài thật sự tốt quá, từ nay về sau ta sẽ gọi ngài là Đại ca! Chúng ta có phúc cùng hưởng, có họa cùng chia."
Đại tế ti bật cười, chiếc lông vũ trên đầu thoáng nhếch lên: "Có gì đâu có gì đâu, về sau chúng ta là huynh đệ rồi!"
Nói xong, Đại tế ti kéo hắn tới trước tế đàn. Trên tế đàn bày đủ thứ cống phẩm và trái cây, khiến người chú ý nhất là mấy cái que nhìn như nhang lại không giống nhang cắm trên đó.
Lục hoàng tử dí sát mũi vào ngửi thử, một cảm giác rất lạ, hắn cảm thấy "que nhang này" có mùi như dầu ớt.
Đại tế ti chỉ vào "que nhang" rồi nói: "Đây là vật phẩm Thần ban cho, được khai quật cùng với các Thần vật khác. Lúc mới tìm được, nó nằm trong một cái túi thủy tinh nhiều màu, chữ trên đó rất thần bí ta đọc không hiểu. Nhưng khi ta xé cái túi ra, nếm thử một que trong đó..."
Nói đến đây, trong mắt Đại tế ti lộ ra sự si mê, không tự giác liếm môi một cái: "Hương vị đó, không một từ nào có thể diễn tả hết. Ta chỉ có thể nói ta phỏng theo nhiều năm như vậy, tìm vô số tài liệu, cho tới giờ cũng không thể nào làm ra được."
Lục hoàng tử nghe xong tò mò nhìn một lát, hắn phát hiện ngoại trừ lớp dầu ớt bên ngoài trên que còn có hạt vừng và ớt bột.
Một danh từ kỳ quặc lóe lên trong lòng, Lục hoàng tử nghe Đại tế ti nói tiếp: "Ta cảm thấy nếu chúng ta không có cách nào làm ra vật này, nói không chừng nó đúng là Thần ban ân cho. Chỉ cần ăn nó, có lẽ tu vi của chúng ta sẽ tăng lên không ít."
Lục hoàng tử như nghĩ tới điều gì: "Vậy huynh ăn chưa?"
Đại tế ti gật đầu: "Ăn rồi."
"Hiệu quả thế nào?"
Đại tế ti thoáng nhớ lại: "Hình như bị chột bụng mấy lần..."
Lục hoàng tử nhịn không được che mắt: "Thường ngày mọi người gọi nó là gì?"
Đại tế ti tự hào nói: "Thiên Địa Huyền Hoàng Vũ Trụ Hồng Hoang siêu cấp vô địch phích lịch linh đan diệu dược."
Lục hoàng tử:...
"Kỳ thực ta cảm thấy nó có một cái tên ngắn gọn hơn."
"Cái gì?"
"Que cay."
Đại tế ti:???
Lục hoàng tử khựng lại: "Còn là loại hết hạn sử dụng..."
...
*Nữu Hỗ Lộc thị còn gọi là Nữu Hỗ Lỗ thị hay Nữu Cổ Lộc thị, là một họ của người Nữ Chân rất phổ biến ở triều nhà Thanh. Độ phổ biến và nối tiếng của họ này được liệt vào một trong Mãn tộc Bát đại tính. Ở Tung Của, sau khi bộ phim truyền hình Hậu Cung Chân Hoàn Truyện lên sóng, "Nữu Hỗ Lộc" và "Hi phi hồi cung" trở thành một trong những cách ví von một người sau khi trải qua biến cố đã thay đổi hoàn toàn về mặt tính cách, trở nên lợi hại hơn, thủ đoạn hơn.
(Khi nam nhị nghe được bình luận)
| 011 |
Hải Thần rưng rưng nước mắt, cắn góc áo làm từ nước biển, ra vẻ oan ức nói: "Nói đi, ngươi có nguyện vọng gì?"
"Đừng có trề mặt ra như thế, nói không chừng chuyện này có lợi cho đôi bên đó."
Hải Thần quay đầu đi tỏ vẻ không tin lời hắn nói.
Lục hoàng tử tìm đại một chỗ nào đó ngồi xuống, chớp mắt với Hải Thần, đè thấp giọng nói nhỏ: "Chúng ta làm một giao dịch nhé?"
"... Giao dịch gì?"
Lục hoàng tử vỗ mặt biển: "Bán hải sản, tiền lời kiếm được chia hai tám."
Hải Thần trợn to mắt: "Nhân loại ti bỉ, ngươi nằm mơ đi! Bất kể thế nào ta cũng sẽ không bán con dân của ta..."
"Kẽo kẹt" hoả tiễn lại một lần nữa nằm trên vai của Lục hoàng tử...
Tóc gáy của Hải Thần dựng ngược lên, ngậm lệ lựa chọn phục tùng: "Được, được, ngài nói thế nào thì chính là thế ấy."
Từ ngày giao dịch ký kết, Hải Thần và Lục hoàng tử bắt đầu bán hải sản.
Hải Thần có được một vùng biển, đủ nguồn cung cấp, Lục hoàng tử thì thông qua mạng lưới thương nghiệp rộng lớn của mình bán hải sản tới mỗi một châu phủ.
Hai người cứ thế kiếm được đầy bồn, Lục hoàng tử lăn trong đống tiền như đang du lịch tự do trên biển. Hải Thần ngoài mặt tuy không mấy vui vẻ, nhưng mỗi khi lấy tiền tay của hắn nhanh hơn bất kỳ ai, khiến các quần chúng ăn dưa phải chắt lưỡi.
A, Thần linh dối trá.
Sản vật dưới biển phong phú, có được sự giúp đỡ của Hải Thần thuỷ sản vớt lên cũng không phải là loại thường thấy hằng ngày.
Một số loại thuỷ sản có hương vị cực ngon, cộng thêm vùng duyên hải thông thương với đại lục bên kia, gia vị cần gì cũng có.
Lục hoàng tử ngồi bên bờ biển, hóng gió mát nướng thịt.
Hắn gắp một miếng hải sản tươi để lên tấm sắt, phần thịt mềm vừa chạm vào lớp dầu nóng rưới trên đó lập tức phát ra tiếng "Xèo", kết hợp với gia vị đậm đà... Ừm, thịt vừa vào miệng nước sốt tẩm đều liền bùm nổ ngay trong cổ họng, kích thích đầu lưỡi, ngon đến mức muốn quên luôn đường về.
Hải Thần khóc lóc nằm lăn lộn trên biển, hắn nhìn con dân của mình bị tra tấn như vậy, lòng như dao cắt.
Hắn cảm thấy mình không thể chịu đựng được nữa, vì thế nổi giận đùng đùng đi tới trước mặt Lục hoàng tử, ngậm lệ ăn mười cân xiên nướng, mới xua tan được nỗi bi thương trong lòng.
Nhức nách như vậy... À không, tàn nhẫn như vậy, hãy để hắn tới chấm dứt đi.
Hắn vừa ăn vừa khóc, nhân tiện còn nói với Lục hoàng tử: "Thêm chút thì là nữa, tiêu cũng rắc nhiều một tí."
Lục hoàng tử:... Giựn.
Hải Thần bị sự hổ thẹn và dục vọng mãnh liệt trong lòng giằng xé, hắn đau đớn muôn phần lại không biết phải lựa chọn thế nào. Chỉ có thể nhặt về một đống nguyên liệu nấu ăn hiếm có dưới đáy biển tặng cho Lục hoàng tử, để Lục hoàng tử dùng tay nghề nấu nướng cao siêu giúp hắn giải quyết vấn đề này.
Lục hoàng tử vui vẻ đồng ý, vỗ vai đối phương tỏ vẻ mình nhất định sẽ phát huy tay nghề chế biến cao cấp và gia vị trân quý giải quyết phiền não cho hắn.
Hải Thần hớn hở nở nụ cười.
Lục hoàng tử vừa xử lý những vấn đề liên quan đến việc bán hải sản, vừa lệnh cho công tượng dưới tay chế tạo một chiếc thuyền lớn.
Nếu nước Bí Đao đâu đâu cũng cơ sở ngầm, vậy không bằng ra khơi tới một vùng trời khác tìm kiếm tài nguyên.
Cứ thế qua chừng mấy tuần lễ, Lục hoàng tử thu dọn hành lý chuẩn bị xuất phát. Mặc kệ tiếng kêu khóc đi kèm với ôm đùi của Hải Thần, Lục hoàng tử một cước đá văng hắn đi, ngồi lên thuyền tiến về vùng trời mới.
Hải Thần khóc ba ngày ba đêm, sau đó, hắn trở nên lạnh nhạt, tiến hóa thành Nữu Hỗ Lộc* · Hải Thần.
Tay nghề chế biến bình thường đã không thể đả động được "đầu lưỡi" của hắn, có người kể mình từng nhìn thấy Hải Thần liếm cái đĩa năm xưa hắn ăn mỗi khi đêm xuống, không khỏi cảm thán cuộc đời tàn nhẫn, thế sự khó lường.
Lục hoàng tử khoác hồ cừu đứng ở đầu thuyền, không xa phía trước chính là đất liền. Nhìn từ chỗ này hoàn toàn không thể nhìn thấy rìa của dải đất đó, chỉ thoáng qua thôi đâu đâu cũng là cây cối rậm rạp.
Trái cây tươi ngon ép cong cành cây, nhìn đâu cũng là lương thực...
Đứng trước thịnh cảnh tươi đẹp như vậy, mưu sĩ vừa cảm thán nơi này là một vùng đất trù phú, vừa móc chiếc khăn trong tay áo ra lau nước miếng cho Lục hoàng tử.
"Ừng ực" Lục hoàng tử nuốt nước miếng một cái, hai mắt có thể nói rực sáng lên.
Hây dô, thật đúng là thiếu cái gì thì có cái đó mà!
Mấy chiếc thuyền lớn rất nhanh đã cập bờ. Bọn họ vốn tưởng rằng đây là hoang đảo, ai có thể ngờ được lại có thổ dân, thậm chí bởi vì âm thanh cập bờ quá lớn, các thổ dân đều bị hấp dẫn tới đây.
Một bên là mặc cẩm y ngọc cừu, một bên là bọc da thú cầm giáo lông chim.
Ngoại trừ cách ăn bận, màu da của họ cũng rất khác nhau.
Nhóm người lấy Lục hoàng tử dẫn đầu, nước da hơi trắng. Về phần nhóm người bọc da thú, nước da của họ khá đen.
Hai bên nhìn nhau, đều ngớ người ra.
Sau một hồi lâu, họ nhịn không được thì thầm với người bên cạnh.
Thuộc hạ của Lục hoàng tử: "Sao bề ngoài của họ khác xa chúng ta thế?"
Lục hoàng tử sờ cằm: "Có lẽ là quên bôi kem chống nắng."
Mưu sĩ: "Các ngươi không thể võ đoán như vậy, lỡ đâu là màu da trời sinh của người ta thì sao?"
Mọi người cảm thấy có lý, vội vã gật đầu.
Thuộc hạ ngẫm nghĩ một lúc: "Các ngươi nói thử xem nếu người ở chỗ chúng ta thành thân với họ, con cái sinh ra sẽ có màu gì?"
Mọi người bối rối, nghĩ nửa ngày cũng nghĩ không ra.
Ngay lúc này, một con ngựa vằn phi nước đại vào giữa hai bên.
Ánh mắt của mưu sĩ sáng lên: "Nhìn kìa, ta cảm thấy chính là màu này!"
Thuộc hạ bừng tỉnh ngộ: "Ừm, nói có lý."
Lục hoàng tử:...
Nếu không phải ta biết một ít kiến thức hiện đại, ta đúng là sẽ tin con mẹ nó đấy.
Thổ dân bên kia cũng đang xì xầm.
"Tụi bây nhìn kìa! Nhóm người này trắng ghê ấy!"
"Má ơi, lẽ nào bị bệnh? Úi giồi ôi..."
"Chắc là thế rồi, ghê quá."
Lục hoàng tử:...
Tuy rằng ta không hiểu tại sao cách nhau xa như vậy, chúng ta vẫn còn dùng chung một ngôn ngữ, hẳn là vì giả thiết máu chó của thế giới này đi.
Nhưng các ngươi làm ơn nhỏ giọng lại tí có được không? Tai của chúng ta không có điếc, cảm ơn.
Hai bên cho rằng ngôn ngữ không thông thế nên nói chuyện không kiêng dè gì. Âm thanh càng lúc càng lớn, bọn họ dần dần nghe được giọng của đối phương...
Những lời này... bọn họ hình như có thể nghe hiểu?
Từ ban đầu tám rất khí thế, cho đến cuối cùng giọng dần nhỏ lại, cuối cùng là nhìn nhau cười gượng.
Ôi, một sự hiểu lầm tuyệt vời.
Vì họ là người đầu tiên phát hiện ra đại lục này, thế nên thổ dân bản địa chào đón rất nồng nhiệt.
Lục hoàng tử cũng không muốn lợi dụng sự nhiệt tình của người ta, hắn bảo thuộc hạ lấy một số vật phẩm đồng giá ra coi như là tiền trọ trong thời gian ở lại đây.
Đối phương giơ ngón tay cái lên, tỏ vẻ họ rất biết điều.
Ban đầu Lục hoàng tử cho rằng nơi này rất lạc hậu, chờ đến khi hắn phát hiện được những món đồ không tầm thường ở đây rồi, chính hắn cũng phải ngạc nhiên!
Lạc hậu quả thật là có đó, nhưng nơi này cũng có những thứ nơi khác không có.
Ví dụ như "cái ống tròn" ấn vào là có thể chiếu sáng, bản địa chỉ có một kia. Bọn họ tôn sùng nó là quốc bảo, gọi nó là "Ánh sáng của Thần". Nhưng Lục hoàng tử biết tên nó là đèn pin.
Lại ví dụ như bọn họ cầm một cái hộp sắt nhỏ xíu, nói rằng nó có thể dự đoán chính xác thời tiết tương lai.
Bọn họ nói với Lục hoàng tử, tới thời gian quy định, chỉ cần kéo cái nhánh cây bé xíu ở trên ra, là sẽ mời được Thần vào trong hộp, Thần sẽ nói thật rõ ràng và chi tiết cho bọn họ nghe về thời tiết tương lai, đều đặn hằng ngày. Bọn họ kính sợ xưng nó là "Hộp thỉnh Thần".
Lục hoàng tử nghe xong khóe miệng giật nhẹ, hắn cảm thấy thứ này rất giống radio mà khu bình luận nói.
Ban đầu Lục hoàng tử có hơi nghi hoặc tại sao những thứ này có thể xài lâu như vậy, chờ đến khi nhìn thấy tấm bảng phản quang không biết làm từ chất liệu gì gắn bên trên hắn loáng thoáng đã có chút rõ ràng.
Nghe Đại tế ti ở đây nói, mỗi ngày khi trời sáng, chỉ cần đặt những thần vật này dưới ánh Mặt Trời, là chúng có thể tự động hấp thu "linh lực".
Bởi vì Lục hoàng tử có thể chế tạo ra rất nhiều vật phẩm hiện đại, những vật phẩm ấy thậm chí còn hữu dụng hơn một số "vật phẩm Thần ban cho" ở đây.
Thế nên Đại tế ti khá yên tâm với hắn, thậm chí cho rằng hắn cũng giống mình.
Đại tế ti lén nói với Lục hoàng tử, mình có cách thành Thần.
Lục hoàng tử giật mình, có chút khó tin: "Thiệt hay giả?"
Đại tế ti đá mắt với hắn, rồi kéo hắn lén lút chạy vào Thánh Điện.
"Ta nắm giữ bí quyết thành Tiên thành Thần, cũng cảm thấy hai chúng ta là cùng một loại người, có muốn tu luyện với ta không? Đến lúc đó thành Thần rồi còn có thể làm bạn."
Lục hoàng tử "cả người chấn động", chà xát bàn tay: "Ngài thật sự tốt quá, từ nay về sau ta sẽ gọi ngài là Đại ca! Chúng ta có phúc cùng hưởng, có họa cùng chia."
Đại tế ti bật cười, chiếc lông vũ trên đầu thoáng nhếch lên: "Có gì đâu có gì đâu, về sau chúng ta là huynh đệ rồi!"
Nói xong, Đại tế ti kéo hắn tới trước tế đàn. Trên tế đàn bày đủ thứ cống phẩm và trái cây, khiến người chú ý nhất là mấy cái que nhìn như nhang lại không giống nhang cắm trên đó.
Lục hoàng tử dí sát mũi vào ngửi thử, một cảm giác rất lạ, hắn cảm thấy "que nhang này" có mùi như dầu ớt.
Đại tế ti chỉ vào "que nhang" rồi nói: "Đây là vật phẩm Thần ban cho, được khai quật cùng với các Thần vật khác. Lúc mới tìm được, nó nằm trong một cái túi thủy tinh nhiều màu, chữ trên đó rất thần bí ta đọc không hiểu. Nhưng khi ta xé cái túi ra, nếm thử một que trong đó..."
Nói đến đây, trong mắt Đại tế ti lộ ra sự si mê, không tự giác liếm môi một cái: "Hương vị đó, không một từ nào có thể diễn tả hết. Ta chỉ có thể nói ta phỏng theo nhiều năm như vậy, tìm vô số tài liệu, cho tới giờ cũng không thể nào làm ra được."
Lục hoàng tử nghe xong tò mò nhìn một lát, hắn phát hiện ngoại trừ lớp dầu ớt bên ngoài trên que còn có hạt vừng và ớt bột.
Một danh từ kỳ quặc lóe lên trong lòng, Lục hoàng tử nghe Đại tế ti nói tiếp: "Ta cảm thấy nếu chúng ta không có cách nào làm ra vật này, nói không chừng nó đúng là Thần ban ân cho. Chỉ cần ăn nó, có lẽ tu vi của chúng ta sẽ tăng lên không ít."
Lục hoàng tử như nghĩ tới điều gì: "Vậy huynh ăn chưa?"
Đại tế ti gật đầu: "Ăn rồi."
"Hiệu quả thế nào?"
Đại tế ti thoáng nhớ lại: "Hình như bị chột bụng mấy lần..."
Lục hoàng tử nhịn không được che mắt: "Thường ngày mọi người gọi nó là gì?"
Đại tế ti tự hào nói: "Thiên Địa Huyền Hoàng Vũ Trụ Hồng Hoang siêu cấp vô địch phích lịch linh đan diệu dược."
Lục hoàng tử:...
"Kỳ thực ta cảm thấy nó có một cái tên ngắn gọn hơn."
"Cái gì?"
"Que cay."
Đại tế ti:???
Lục hoàng tử khựng lại: "Còn là loại hết hạn sử dụng..."
...
*Nữu Hỗ Lộc thị còn gọi là Nữu Hỗ Lỗ thị hay Nữu Cổ Lộc thị, là một họ của người Nữ Chân rất phổ biến ở triều nhà Thanh. Độ phổ biến và nối tiếng của họ này được liệt vào một trong Mãn tộc Bát đại tính. Ở Tung Của, sau khi bộ phim truyền hình Hậu Cung Chân Hoàn Truyện lên sóng, "Nữu Hỗ Lộc" và "Hi phi hồi cung" trở thành một trong những cách ví von một người sau khi trải qua biến cố đã thay đổi hoàn toàn về mặt tính cách, trở nên lợi hại hơn, thủ đoạn hơn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.