Khi Nam Nhị Nghe Được Bình Luận
Chương 3
Vân Tiêu YX
09/10/2023
Đương Nam Nhị Thính Đáo Bình Luận Khu Thời
(Khi nam nhị nghe được bình luận)
| 003 |
Bán xong số dưa hôm nay, Lục hoàng tử về cung, bận rộn cả ngày bụng hắn đã đói meo rồi, hắn vội vàng giục Ngự Thiện Phòng dọn thức ăn lên.
Lục hoàng tử ngồi trước bàn, ôm con mèo mun Tiểu Bạch nghe Đại cung nữ Xuân Hoa bên cạnh bẩm báo tình huống gần đây của các hoàng tử.
Một bên là thức ăn đang được dọn lên, một bên là Xuân Hoa đang bẩm với Lục hoàng tử đại sự trong kinh.
"Một tháng trước, Thập Nhất hoàng tử đi săn trúng tên bỏ mình. Bảy ngày trước, Bát hoàng tử ăn cơm nghẹn chết. Năm ngày trước, Tứ hoàng tử rơi xuống nước chết đuối..."
"Chờ đã!" Lục hoàng tử bảo Xuân Hoa dừng lại, hắn nhìn nàng với vẻ mặt kinh ngạc: "Mấy tháng trước không phải là một tháng chết hai người sao? Sao tháng này chết nhiều quá vậy?!"
"Ngài có điều không biết! Cuộc chiến Hoàng trữ đã tiến vào giai đoạn quyết liệt, cũng như các mùa giải trước thương vong là điều không thể tránh khỏi. Theo giải đấu thăng hạng, ngài hiện đã vào vòng tứ kết!"
Lục hoàng tử:...
"Ta đâu có nói là mình sẽ tham gia đâu, sao còn lọt vào tứ kết?"
"Giải đấu ngầm thừa nhận tất cả hoàng tử sẽ dự thi, ngài không có quyền cự tuyệt."
Lục hoàng tử im lặng, cảnh tượng cũng chìm vào sự yên tĩnh. Ngay lúc này mèo mun Tiểu Bạch trong lòng Lục hoàng tử cựa quậy đòi ăn món cá vừa mới nấu xong trên bàn, Lục hoàng tử thuận tay gắp một miếng để lên bàn cho nó.
"Ở nước Bí Đao kẻ tàn tật không thể đăng cơ, không bằng ta giả mù? Như vậy hẳn là không có sức cạnh tranh..."
"Ngài đang nói mớ đó à." Mặt Xuân Hoa lạnh tanh: "Chiêu này đã bị Tam hoàng tử dùng rồi... Cách đây mấy ngày, hắn nói chân của mình bị gãy đã là một vương gia tàn tật."
Lục hoàng tử:...
Hắn im lặng một hồi, kế đó bật người dậy vỗ bàn ra vẻ căm phẫn: "Tên khốn đó! Bộ không biết ngại à! Hắn khỏe như trâu ấy? Lý do sứt sẹo như vậy mà người ta cũng tin sao?"
Xuân Hoa: "Họ đúng là tin ạ."
Lục hoàng tử:... Thằng con rùa!
Lục hoàng tử suy nghĩ một lát: "Không thì ta giả vờ mình bị thiểu năng? Đâu có ai sẽ để ý tới một tên ngốc chứ?"
Xuân Hoa: "Ngài quên đương kim thánh thượng đăng cơ bằng cách nào rồi à? Năm đó ông ấy giả vờ mình bị thiểu năng, phản sát mọi người, ngài cảm thấy chiêu này còn xài được ư?"
Lục hoàng tử:...
Phụ hoàng, sao ngài tài quá vậy? Đã sinh ngài rồi cần gì phải sinh nhi thần?
Lục hoàng tử đỡ trán: "Quên đi, để ta bình tĩnh mấy ngày đã, vẫn còn có mấy huynh đệ mà, trong thời gian ngắn không giết tới chỗ ta đâ-..."
Chính ngay lúc này, mèo mun Tiểu Bạch đột nhiên rít lên, đồng tử của nó co nhỏ lại, hai cái vuốt quào vào cổ mình, co giật liên tục, Lục hoàng tử giật thót lên vội vã nhìn qua.
Nhưng mèo mun Tiểu Bạch đã dẫn trước một bước ngã xuống bàn, tứ chi không ngừng co giật, miệng sùi bọt mép...
"Tiểu Bạch!" Lục hoàng tử gào khóc bi thương, kế đó ôm thi thể Tiểu Bạch bán nước mắt, ép mình chảy ra mấy giọt lệ: "Sao mày lại chết tức tưởi như vậy hả! Mày nỡ lòng nào bỏ tao lại đây chứ?! Tiểu Bạch à..."
Khóc được nửa phút, Lục hoàng tử cảm thấy đủ rồi liền sai người mang Tiểu Bạch đi hậu táng.
"Tiểu Bạch mặc dù là mèo, nhưng lúc còn sống hầu hạ ta đã lâu, giờ mất rồi liền truy phong nó vị trí hoàng quý miêu đi..."
Mất "rất lâu" sau, Lục hoàng tử mới lo liệu xong tang sự của Tiểu Bạch. Hắn ngơ ngác nhìn chỗ thức ăn trên bàn, không phải đâu? Oắt đờ heo?! Sao tới lượt ta rồi? Trình tự của các ngươi có phải xếp sai rồi không?!
Hắn không dám động đũa, vội vã gọi người bạn thái y của mình tới, thái y tới rồi trực tiếp cầm ngân châm kiểm ra, quả nhiên ngân châm biến thành màu đen, thậm chí bị ăn mòn đến độ mắt thường cũng có thể thấy rõ...
Lục hoàng tử:...
"Bọn họ rốt cuộc vẫn vươn nanh vuốt tội ác về phía ta..."
Thái y:...
Lục hoàng tử vốn tưởng rằng chuyện này sẽ dừng ở đây, nhưng hắn tuyệt đối không ngờ được rằng từ đó về sau suốt hơn một tháng, cơm của hắn bữa nào cũng có độc!
Lục hoàng tử: Một! Lũ! Tâm! Thần!
Hắn thử đủ mọi cách, bất kể là lén xuống bếp nấu, hay trực tiếp tới Ngự Thiện Phòng... Kết quả toàn bộ đều có độc!!
Trải qua hơn một tháng giày xéo, Lục hoàng tử "tuổi già thê lương" tựa lưng vào ghế gặm bánh bột ngô, thuận tay cầm kim đâm vào trong đĩa——
Bỗng nhiên, đồng tử của hắn co nhỏ lại, á đù! Cuối cùng cũng không có độc!
Hắn không đợi được nữa há miệng nhai nhồm nhoàm, ngửi cái mùi hương xộc vào mũi ấy, suýt nữa khóc òa ra tiếng.
Cơm no rượu say xong hắn nằm ườn trên ghế, ợ một cái.
Có lẽ là kẻ đứng đằng sau quên bỏ độc đi? Hạnh phúc quá, đầu lưỡi cuối cùng có mùi vị rồi.
Đương nhiên, chuyện này không hề đơn giản như Lục hoàng tử nghĩ. Chính ngay lúc này, trong đầu của hắn đột nhiên xuất hiện vô số âm thanh, như muốn nổ banh cái đầu của hắn luôn.
[ Đệt! Cái tên nam chính móng heo vô liêm sĩ này, hậu viện có cả đống tiểu thiếp? Khẩn cấp yêu cầu đổi nam chính! ]
[ Nữ chính cũng yếu xìu hà, y chang cái bánh bao ai cũng có thể bóp ấy, bực quá đi mất đọc tới đây là tức muốn drop truyện rồi, giang hồ hữu duyên gặp lại nhé tác giả! ]
[ Lầu 1: Trên lầu đi thì đi đi còn nói làm gì? Thể hiện sự tồn tại của mình hả? ]
[ Thái thái viết hay quá, cứ kệ họ đi! Chôn xuống một quả mìn, nổ tác giả bay ra! ]
[ Tung bông! Ký tên! Ấn móng! ]
[ Nam nhị của tui đâu? Đại đại bà giấu nam nhị của tui đâu rồi? Sao đọc mãi mà chỉ thấy tên móng heo này thôi vậy, mau để nam nhị lên sân khấu đi! ]
Lục hoàng tử:???!!
"WTF!!! Trong thức ăn có độc! Người đâu! Mau cứu ta! Bổn vương sắp ngỏm rồi, thương thay cho ta anh hùng trẻ tuổi, trời xanh bất công quá mà..."
Nghe được tiếng gào khóc nức nở của Lục hoàng tử, các cung nhân vội vã chạy tới, nhìn thấy Lục hoàng tử như vậy, lại nghe được lời hắn nói trong lúc nhất thời mắt ai cũng đỏ hoe.
"Lục hoàng tử xin ngài một đường bảo trọng, những dịp lễ Tết ta nhất định sẽ đốt thêm tiền giấy cho ngài!"
"Hức hu hu sao ngài nói đi là đi thế, thần sẽ nhớ ngài lắm!"
"Thôi thôi đừng có khóc nữa, nén bi thương đi..."
Lục hoàng tử:... Thất lễ, ta còn chưa có chết mà? Đệt!
"Vô liêm sỉ, còn không mau đi mời thái y! Ai cũng ngóng trông ta chết có phải không?!!"
Nghe được câu này, mọi người mới sực nhớ ra chủ tử của bọn họ còn sống! Cả bọn cuống lên, vội vàng đỡ Lục hoàng tử lên giường, lại phái một người đi mời thái y, những người còn lại trực tiếp quỳ xuống đất, ôm giường của Lục hoàng tử nước mắt giàn dụa.
"Các ngươi đủ rồi đó! Đang khóc tang cho ai thế? Ta còn chưa có chết!!"
Trong nháy mắt, khuôn mặt vốn đang bi thương lập tức trở nên đứng đắn, cả ánh mắt cũng biến thành lạnh nhạt: "À, chủ tử còn chưa có chết mọi người đừng khóc nữa."
Nói xong, nên quét rác thì quét rác, nên lau bàn thì lau bàn.
Lục hoàng tử:... Giựn!
Người bạn thái y vội vàng chạy tới, trong sự lo lắng của Lục hoàng tử hắn bắt mạch, lại bắt mạch, tiếp tục bắt mạch...
"Ta nói này cũng đã nửa ngày rồi, bắt xong chưa vậy?"
Thái y ho một tiếng: "Xong rồi..."
Lục hoàng tử "toàn thân chấn động": "Ngươi nói đi, ta rốt cuộc mắc bệnh gì? Không cần lo lắng ta không tiếp thu được, cứ nói thật cho ta biết!"
Thái y nhịn không được ho thêm mấy tiếng, lườm hắn một cái: "Ngươi không có bệnh."
"Hở??"
"Thiệt, thân thể ngươi hiện tại khỏe mạnh vô cùng, không hề có bệnh gì cả..."
"Ngươi không gạt ta đó chứ?"
"Hai ta chơi với nhau từ nhỏ đến lớn, chuyện nhỏ như vậy ta cần gì phải gạt ngươi?"
"Thiệt hay giả?"
"Thiệt."
"Không bằng ngươi khám lại lần nữa xem?"
"Không cần khám, ta xác định rồi."
"Lỡ đâu khám sai thì sao?"
"Cút, ngươi đủ chưa hả! Ta nói không có bệnh là không có bệnh! Ngươi còn cố cãi lại nữa, ta là thái y hay ngươi là thái y?!"
Lục hoàng tử:...
Có tin ta tru cửu tộc ngươi không? Được rồi, ta không dám.
Thái y vội vội vàng vàng tới, lại hùng hùng hổ hổ đi, bỏ lại Lục hoàng tử trong đầu toàn ngôn ngữ của người Trời đang cố gắng nghĩ xem chuyện gì đang xảy ra.
Cái gì là nam chính? Nữ chính? Nam nhị?
Chuyện quái quỷ gì vậy nè? Sao hắn chả hiểu gì hết vậy?
Đúng lúc này, Xuân Hoa tới bẩm.
"Khởi bẩm điện hạ, lúc nãy có hạ nhân tới báo, Nhàn Vương đi rồi..."
Lục hoàng tử sửng sốt một lúc rồi trầm tư nửa ngày: "Có ai đi đưa tang không?"
"Văn võ trong triều tránh còn không kịp, sao có thể tới dự tang lễ của lão nhân gia được?"
Nhàn Vương... Trời sinh có tài hoa kinh thế, đáng tiếc năm đó đoạt vị thất bại, bị ông già hắn tước hết thực quyền, vắng vẻ đến cuối đời. Tất cả những chuyện và người có liên quan đến Nhàn Vương đều không được phụ hoàng trọng dụng, dần dà Nhàn Vương bị cả triều xa lánh.
Thậm chí sau khi chết, văn võ trong triều không có lấy một người tới cửa thương tiếc.
"Mấy huynh đệ của ta cũng không ai đi à?"
"Thưa không."
Lục hoàng tử mím môi ngẫm nghĩ rồi mở miệng: "Thuở nhỏ hoàng thúc rất tốt với ta, còn lột kẹo cho ta ăn..."
"Vâng."
"Cũng rất tốt với các huynh đệ khác, có đồ chơi thú vị gì cũng tặng cho bọn họ, thường ngày còn che chở bọn họ..."
"Vâng."
Xuân Hoa lén lút ngẩng lên, chỉ thấy nét mặt của Lục hoàng tử vẫn như thường, lại đột nhiên mở miệng bảo: "Chuẩn bị cho ta một bộ đồ trắng."
"Dạ! Điện hạ là tính...?"
"Đi đưa tang."
Lục hoàng tử ngồi xe ngựa tới phủ Nhàn Vương, giữa những tiếng khóc kêu, hắn bước vào linh đường lạy linh vị, cắm ba nén nhang xong liền theo đường cũ trở về.
Chẳng qua ở khi quay đầu, hắn thở dài một tiếng với linh vị, lặng lẽ nói tám chữ: "Được làm vua, thua làm giặc... Thế thôi..."
Trên đường về, Lục hoàng tử nghiền ngẫm những âm thanh trong đầu, loáng thoáng cũng hiểu được bọn họ đang nói cái gì.
Nam chính là một nam nhân, nữ chính là một nữ nhân. Từ nội dung bọn họ thảo luận, hẳn là một quyển thoại bản? Hơn nữa quyển thoại bản này còn chưa viết xong. Về phần bối cảnh chắc là thời đại gần đây, nội dung đơn giản là về ba cái chuyện linh tinh lang tang giữa nam và nữ!
Nhưng chuyện này có liên quan gì tới hắn chứ? Tại sao lại huyên thuyên trong đầu hắn? À không! Có liên quan chớ! Ít nhất nó đã nhặng xị đến mức hắn đau cả đầu rồi nè.
Hắn ôm đầu, có hơi khó hiểu, kế đó xuyên qua Ngự Hoa Viên tính đi tìm phụ hoàng nói chuyện.
[ Nam chính đúng là vô trách nhiệm, đưa nữ chính tới hoàng cung xong đã biến mất tăm. ]
[ Lầu 1: Nam chính có việc mà?! Hắn thích nữ chính như vậy sao có thể bỏ lại nữ chính chứ? ]
[ Lầu 2: Mặc dù biết nam chính không cố ý, nhưng đọc đoạn này thấy bực thiệt đó! Thân phận của nữ chính là xuyên việt giả, nam chính lại nói với người khác rằng nữ chính chỉ là một tiểu nha hoàn, nhỏ nào cũng dám ăn hiếp chị tui! ]
[ Lầu 3: No no cay mắt quá, ngán bánh bao muốn chết luôn đó? Nhào lên! Quánh ả! Cùng lắm là liều thôi, sao lại uất ức như vậy chứ?! ]
[ Quá quắt lắm rồi, nam chính có cả chính thê chưa vào cửa nữa? Đệt! Nuốt không trôi rồi! Sao lại chọn loại nam chính này? Có nhiều nam phụ chất lượng tốt như vậy mà bộ cổ bị đui hả?! ]
[ Lầu 1: Nhắc tới nam phụ tui mới sực nhớ ra, đọc nhiều chương như vậy rồi sao vẫn chưa thấy nam phụ xuất hiện? Nữ phụ ngược lại là có cả đống! ]
[ Lầu 2: Nam nhị của tui đâu? Nam nhị phong độ nhẹ nhàng ôn nhu như ngọc của tui đâu? ]
[ Lầu 3: Trên lầu đừng vội, nam nhị đang trên đường cưỡi ngựa tới đấy! ]
Từng chữ mấy cô nói ta nghe hiểu, nhưng liền thành một câu sao ta chẳng hiểu cái đếch gì vậy?
Có quá nhiều chỗ khó hiểu, Lục hoàng tử gãi đầu, trong thoại bản cũng có Ngự Hoa Viên? Có suất diễn liên quan đến hoàng cung à!
Chậm rãi đi tới, phía trước vọng lại những tiếng chửi rủa cùng một tiếng bạt tai nghe cái "Chát".
"Ta nói cho ngươi biết! Tam hoàng tử là của ta, cũng không nhìn xem mình có thân phận gì? Dám giành với ta à?"
Hở, kiểu cách quen thuộc này...
Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, hẳn là quận chúa gì gì đó, cũng chính là thê tử phụ hoàng chỉ hôn cho Tam hoàng huynh của hắn.
Nếu thế một người khác là ai nhỉ? Lục hoàng tử vừa móc cây tăm xỉa răng cất trong lòng ra xỉa mấy cái, vừa tò mò nhìn về phía âm thanh phát ra.
Hắn chỉ là lén lút hóng hớt mà thôi, tuyệt đối không làm gì cả.
[ Giời ạ, nữ phụ ác độc tát nữ chính một bạt tai, tình tiết máu chó gì vậy nè? Rãnh máu đã cạn khô! ]
[ May mắn nữ chính bỏ chạy, nữ chính chạy nhanh lên, coi chừng nữ phụ rượt theo! ]
Lục hoàng tử:??? Một bạt tai gì hở?
Đột nhiên có linh cảm xấu...
Ngay khi hắn tới gần bụi cây, định ngồi xổm xuống im lặng ăn dưa. Đột nhiên một thiếu nữ nhào tới trước mặt hắn, tông cái đùng vào người.
"Đệt——" Lục hoàng tử bị húc một cái suýt nữa hộc máu, để tránh bị đè dẹp lép hắn lùi về sau một bước, thuận tay đỡ lấy cô ta.
[ Á đù! Nam nhị xuất hiện rồi! ]
Lục hoàng tử: Nam nhị...? Cái gì xuất hiện? Chờ đã! Đừng có hù ta!!
[ Động tác nam nhị ôm nữ chính thật ôn nhu! ]
[ Bạch y như tiên, set đồ của nam nhị. ]
[ Không bằng sút nam chính đi? Để nam nhị lên ngôi? ]
[ Đồng ý ^_^ ]
[ Trên lầu +1 ]
Lục hoàng tử trợn tròn mắt, bạch y... ôn nhu...
Chợt nghĩ, hắn buông thiếu nữ đang đỡ ra, nhìn bộ đồ mình mặc trên người, lại nhìn khung cảnh ở Ngự Hoa Viên này...
Bạt tai... Thê tử chỉ phúc vi hôn của nam chính...
Hắn trưng cái mặt ngu đần ra nhìn thiếu nữ thấp hơn mình một cái đầu này. Cô ta thấy ánh mắt của Lục hoàng tử, thẹn thùng cúi xuống nặn nhẹ ngón tay, có hơi câu nệ.
Có lẽ là vì dung mạo của Lục hoàng tử quá anh tuấn, cô ta không kiềm được nói: "Công tử mặc bộ bạch y này, rất đẹp."
Vừa nghe thấy hai chữ "bạch y", vầng trán của Lục hoàng tử giật nhẹ. Hắn đè xuống cảm giác quái dị trong lòng, ăn ngay nói thật.
"Không phải bạch y, là đồ tang..."
Cả người thiếu nữ cứng đờ, khuôn mặt nhìn còn đần hơn cả hắn.
Thấy vậy, Lục hoàng tử không quên chêm thêm một câu: "À... Phải rồi! Ta vừa đi đưa tang..."
...
(Khi nam nhị nghe được bình luận)
| 003 |
Bán xong số dưa hôm nay, Lục hoàng tử về cung, bận rộn cả ngày bụng hắn đã đói meo rồi, hắn vội vàng giục Ngự Thiện Phòng dọn thức ăn lên.
Lục hoàng tử ngồi trước bàn, ôm con mèo mun Tiểu Bạch nghe Đại cung nữ Xuân Hoa bên cạnh bẩm báo tình huống gần đây của các hoàng tử.
Một bên là thức ăn đang được dọn lên, một bên là Xuân Hoa đang bẩm với Lục hoàng tử đại sự trong kinh.
"Một tháng trước, Thập Nhất hoàng tử đi săn trúng tên bỏ mình. Bảy ngày trước, Bát hoàng tử ăn cơm nghẹn chết. Năm ngày trước, Tứ hoàng tử rơi xuống nước chết đuối..."
"Chờ đã!" Lục hoàng tử bảo Xuân Hoa dừng lại, hắn nhìn nàng với vẻ mặt kinh ngạc: "Mấy tháng trước không phải là một tháng chết hai người sao? Sao tháng này chết nhiều quá vậy?!"
"Ngài có điều không biết! Cuộc chiến Hoàng trữ đã tiến vào giai đoạn quyết liệt, cũng như các mùa giải trước thương vong là điều không thể tránh khỏi. Theo giải đấu thăng hạng, ngài hiện đã vào vòng tứ kết!"
Lục hoàng tử:...
"Ta đâu có nói là mình sẽ tham gia đâu, sao còn lọt vào tứ kết?"
"Giải đấu ngầm thừa nhận tất cả hoàng tử sẽ dự thi, ngài không có quyền cự tuyệt."
Lục hoàng tử im lặng, cảnh tượng cũng chìm vào sự yên tĩnh. Ngay lúc này mèo mun Tiểu Bạch trong lòng Lục hoàng tử cựa quậy đòi ăn món cá vừa mới nấu xong trên bàn, Lục hoàng tử thuận tay gắp một miếng để lên bàn cho nó.
"Ở nước Bí Đao kẻ tàn tật không thể đăng cơ, không bằng ta giả mù? Như vậy hẳn là không có sức cạnh tranh..."
"Ngài đang nói mớ đó à." Mặt Xuân Hoa lạnh tanh: "Chiêu này đã bị Tam hoàng tử dùng rồi... Cách đây mấy ngày, hắn nói chân của mình bị gãy đã là một vương gia tàn tật."
Lục hoàng tử:...
Hắn im lặng một hồi, kế đó bật người dậy vỗ bàn ra vẻ căm phẫn: "Tên khốn đó! Bộ không biết ngại à! Hắn khỏe như trâu ấy? Lý do sứt sẹo như vậy mà người ta cũng tin sao?"
Xuân Hoa: "Họ đúng là tin ạ."
Lục hoàng tử:... Thằng con rùa!
Lục hoàng tử suy nghĩ một lát: "Không thì ta giả vờ mình bị thiểu năng? Đâu có ai sẽ để ý tới một tên ngốc chứ?"
Xuân Hoa: "Ngài quên đương kim thánh thượng đăng cơ bằng cách nào rồi à? Năm đó ông ấy giả vờ mình bị thiểu năng, phản sát mọi người, ngài cảm thấy chiêu này còn xài được ư?"
Lục hoàng tử:...
Phụ hoàng, sao ngài tài quá vậy? Đã sinh ngài rồi cần gì phải sinh nhi thần?
Lục hoàng tử đỡ trán: "Quên đi, để ta bình tĩnh mấy ngày đã, vẫn còn có mấy huynh đệ mà, trong thời gian ngắn không giết tới chỗ ta đâ-..."
Chính ngay lúc này, mèo mun Tiểu Bạch đột nhiên rít lên, đồng tử của nó co nhỏ lại, hai cái vuốt quào vào cổ mình, co giật liên tục, Lục hoàng tử giật thót lên vội vã nhìn qua.
Nhưng mèo mun Tiểu Bạch đã dẫn trước một bước ngã xuống bàn, tứ chi không ngừng co giật, miệng sùi bọt mép...
"Tiểu Bạch!" Lục hoàng tử gào khóc bi thương, kế đó ôm thi thể Tiểu Bạch bán nước mắt, ép mình chảy ra mấy giọt lệ: "Sao mày lại chết tức tưởi như vậy hả! Mày nỡ lòng nào bỏ tao lại đây chứ?! Tiểu Bạch à..."
Khóc được nửa phút, Lục hoàng tử cảm thấy đủ rồi liền sai người mang Tiểu Bạch đi hậu táng.
"Tiểu Bạch mặc dù là mèo, nhưng lúc còn sống hầu hạ ta đã lâu, giờ mất rồi liền truy phong nó vị trí hoàng quý miêu đi..."
Mất "rất lâu" sau, Lục hoàng tử mới lo liệu xong tang sự của Tiểu Bạch. Hắn ngơ ngác nhìn chỗ thức ăn trên bàn, không phải đâu? Oắt đờ heo?! Sao tới lượt ta rồi? Trình tự của các ngươi có phải xếp sai rồi không?!
Hắn không dám động đũa, vội vã gọi người bạn thái y của mình tới, thái y tới rồi trực tiếp cầm ngân châm kiểm ra, quả nhiên ngân châm biến thành màu đen, thậm chí bị ăn mòn đến độ mắt thường cũng có thể thấy rõ...
Lục hoàng tử:...
"Bọn họ rốt cuộc vẫn vươn nanh vuốt tội ác về phía ta..."
Thái y:...
Lục hoàng tử vốn tưởng rằng chuyện này sẽ dừng ở đây, nhưng hắn tuyệt đối không ngờ được rằng từ đó về sau suốt hơn một tháng, cơm của hắn bữa nào cũng có độc!
Lục hoàng tử: Một! Lũ! Tâm! Thần!
Hắn thử đủ mọi cách, bất kể là lén xuống bếp nấu, hay trực tiếp tới Ngự Thiện Phòng... Kết quả toàn bộ đều có độc!!
Trải qua hơn một tháng giày xéo, Lục hoàng tử "tuổi già thê lương" tựa lưng vào ghế gặm bánh bột ngô, thuận tay cầm kim đâm vào trong đĩa——
Bỗng nhiên, đồng tử của hắn co nhỏ lại, á đù! Cuối cùng cũng không có độc!
Hắn không đợi được nữa há miệng nhai nhồm nhoàm, ngửi cái mùi hương xộc vào mũi ấy, suýt nữa khóc òa ra tiếng.
Cơm no rượu say xong hắn nằm ườn trên ghế, ợ một cái.
Có lẽ là kẻ đứng đằng sau quên bỏ độc đi? Hạnh phúc quá, đầu lưỡi cuối cùng có mùi vị rồi.
Đương nhiên, chuyện này không hề đơn giản như Lục hoàng tử nghĩ. Chính ngay lúc này, trong đầu của hắn đột nhiên xuất hiện vô số âm thanh, như muốn nổ banh cái đầu của hắn luôn.
[ Đệt! Cái tên nam chính móng heo vô liêm sĩ này, hậu viện có cả đống tiểu thiếp? Khẩn cấp yêu cầu đổi nam chính! ]
[ Nữ chính cũng yếu xìu hà, y chang cái bánh bao ai cũng có thể bóp ấy, bực quá đi mất đọc tới đây là tức muốn drop truyện rồi, giang hồ hữu duyên gặp lại nhé tác giả! ]
[ Lầu 1: Trên lầu đi thì đi đi còn nói làm gì? Thể hiện sự tồn tại của mình hả? ]
[ Thái thái viết hay quá, cứ kệ họ đi! Chôn xuống một quả mìn, nổ tác giả bay ra! ]
[ Tung bông! Ký tên! Ấn móng! ]
[ Nam nhị của tui đâu? Đại đại bà giấu nam nhị của tui đâu rồi? Sao đọc mãi mà chỉ thấy tên móng heo này thôi vậy, mau để nam nhị lên sân khấu đi! ]
Lục hoàng tử:???!!
"WTF!!! Trong thức ăn có độc! Người đâu! Mau cứu ta! Bổn vương sắp ngỏm rồi, thương thay cho ta anh hùng trẻ tuổi, trời xanh bất công quá mà..."
Nghe được tiếng gào khóc nức nở của Lục hoàng tử, các cung nhân vội vã chạy tới, nhìn thấy Lục hoàng tử như vậy, lại nghe được lời hắn nói trong lúc nhất thời mắt ai cũng đỏ hoe.
"Lục hoàng tử xin ngài một đường bảo trọng, những dịp lễ Tết ta nhất định sẽ đốt thêm tiền giấy cho ngài!"
"Hức hu hu sao ngài nói đi là đi thế, thần sẽ nhớ ngài lắm!"
"Thôi thôi đừng có khóc nữa, nén bi thương đi..."
Lục hoàng tử:... Thất lễ, ta còn chưa có chết mà? Đệt!
"Vô liêm sỉ, còn không mau đi mời thái y! Ai cũng ngóng trông ta chết có phải không?!!"
Nghe được câu này, mọi người mới sực nhớ ra chủ tử của bọn họ còn sống! Cả bọn cuống lên, vội vàng đỡ Lục hoàng tử lên giường, lại phái một người đi mời thái y, những người còn lại trực tiếp quỳ xuống đất, ôm giường của Lục hoàng tử nước mắt giàn dụa.
"Các ngươi đủ rồi đó! Đang khóc tang cho ai thế? Ta còn chưa có chết!!"
Trong nháy mắt, khuôn mặt vốn đang bi thương lập tức trở nên đứng đắn, cả ánh mắt cũng biến thành lạnh nhạt: "À, chủ tử còn chưa có chết mọi người đừng khóc nữa."
Nói xong, nên quét rác thì quét rác, nên lau bàn thì lau bàn.
Lục hoàng tử:... Giựn!
Người bạn thái y vội vàng chạy tới, trong sự lo lắng của Lục hoàng tử hắn bắt mạch, lại bắt mạch, tiếp tục bắt mạch...
"Ta nói này cũng đã nửa ngày rồi, bắt xong chưa vậy?"
Thái y ho một tiếng: "Xong rồi..."
Lục hoàng tử "toàn thân chấn động": "Ngươi nói đi, ta rốt cuộc mắc bệnh gì? Không cần lo lắng ta không tiếp thu được, cứ nói thật cho ta biết!"
Thái y nhịn không được ho thêm mấy tiếng, lườm hắn một cái: "Ngươi không có bệnh."
"Hở??"
"Thiệt, thân thể ngươi hiện tại khỏe mạnh vô cùng, không hề có bệnh gì cả..."
"Ngươi không gạt ta đó chứ?"
"Hai ta chơi với nhau từ nhỏ đến lớn, chuyện nhỏ như vậy ta cần gì phải gạt ngươi?"
"Thiệt hay giả?"
"Thiệt."
"Không bằng ngươi khám lại lần nữa xem?"
"Không cần khám, ta xác định rồi."
"Lỡ đâu khám sai thì sao?"
"Cút, ngươi đủ chưa hả! Ta nói không có bệnh là không có bệnh! Ngươi còn cố cãi lại nữa, ta là thái y hay ngươi là thái y?!"
Lục hoàng tử:...
Có tin ta tru cửu tộc ngươi không? Được rồi, ta không dám.
Thái y vội vội vàng vàng tới, lại hùng hùng hổ hổ đi, bỏ lại Lục hoàng tử trong đầu toàn ngôn ngữ của người Trời đang cố gắng nghĩ xem chuyện gì đang xảy ra.
Cái gì là nam chính? Nữ chính? Nam nhị?
Chuyện quái quỷ gì vậy nè? Sao hắn chả hiểu gì hết vậy?
Đúng lúc này, Xuân Hoa tới bẩm.
"Khởi bẩm điện hạ, lúc nãy có hạ nhân tới báo, Nhàn Vương đi rồi..."
Lục hoàng tử sửng sốt một lúc rồi trầm tư nửa ngày: "Có ai đi đưa tang không?"
"Văn võ trong triều tránh còn không kịp, sao có thể tới dự tang lễ của lão nhân gia được?"
Nhàn Vương... Trời sinh có tài hoa kinh thế, đáng tiếc năm đó đoạt vị thất bại, bị ông già hắn tước hết thực quyền, vắng vẻ đến cuối đời. Tất cả những chuyện và người có liên quan đến Nhàn Vương đều không được phụ hoàng trọng dụng, dần dà Nhàn Vương bị cả triều xa lánh.
Thậm chí sau khi chết, văn võ trong triều không có lấy một người tới cửa thương tiếc.
"Mấy huynh đệ của ta cũng không ai đi à?"
"Thưa không."
Lục hoàng tử mím môi ngẫm nghĩ rồi mở miệng: "Thuở nhỏ hoàng thúc rất tốt với ta, còn lột kẹo cho ta ăn..."
"Vâng."
"Cũng rất tốt với các huynh đệ khác, có đồ chơi thú vị gì cũng tặng cho bọn họ, thường ngày còn che chở bọn họ..."
"Vâng."
Xuân Hoa lén lút ngẩng lên, chỉ thấy nét mặt của Lục hoàng tử vẫn như thường, lại đột nhiên mở miệng bảo: "Chuẩn bị cho ta một bộ đồ trắng."
"Dạ! Điện hạ là tính...?"
"Đi đưa tang."
Lục hoàng tử ngồi xe ngựa tới phủ Nhàn Vương, giữa những tiếng khóc kêu, hắn bước vào linh đường lạy linh vị, cắm ba nén nhang xong liền theo đường cũ trở về.
Chẳng qua ở khi quay đầu, hắn thở dài một tiếng với linh vị, lặng lẽ nói tám chữ: "Được làm vua, thua làm giặc... Thế thôi..."
Trên đường về, Lục hoàng tử nghiền ngẫm những âm thanh trong đầu, loáng thoáng cũng hiểu được bọn họ đang nói cái gì.
Nam chính là một nam nhân, nữ chính là một nữ nhân. Từ nội dung bọn họ thảo luận, hẳn là một quyển thoại bản? Hơn nữa quyển thoại bản này còn chưa viết xong. Về phần bối cảnh chắc là thời đại gần đây, nội dung đơn giản là về ba cái chuyện linh tinh lang tang giữa nam và nữ!
Nhưng chuyện này có liên quan gì tới hắn chứ? Tại sao lại huyên thuyên trong đầu hắn? À không! Có liên quan chớ! Ít nhất nó đã nhặng xị đến mức hắn đau cả đầu rồi nè.
Hắn ôm đầu, có hơi khó hiểu, kế đó xuyên qua Ngự Hoa Viên tính đi tìm phụ hoàng nói chuyện.
[ Nam chính đúng là vô trách nhiệm, đưa nữ chính tới hoàng cung xong đã biến mất tăm. ]
[ Lầu 1: Nam chính có việc mà?! Hắn thích nữ chính như vậy sao có thể bỏ lại nữ chính chứ? ]
[ Lầu 2: Mặc dù biết nam chính không cố ý, nhưng đọc đoạn này thấy bực thiệt đó! Thân phận của nữ chính là xuyên việt giả, nam chính lại nói với người khác rằng nữ chính chỉ là một tiểu nha hoàn, nhỏ nào cũng dám ăn hiếp chị tui! ]
[ Lầu 3: No no cay mắt quá, ngán bánh bao muốn chết luôn đó? Nhào lên! Quánh ả! Cùng lắm là liều thôi, sao lại uất ức như vậy chứ?! ]
[ Quá quắt lắm rồi, nam chính có cả chính thê chưa vào cửa nữa? Đệt! Nuốt không trôi rồi! Sao lại chọn loại nam chính này? Có nhiều nam phụ chất lượng tốt như vậy mà bộ cổ bị đui hả?! ]
[ Lầu 1: Nhắc tới nam phụ tui mới sực nhớ ra, đọc nhiều chương như vậy rồi sao vẫn chưa thấy nam phụ xuất hiện? Nữ phụ ngược lại là có cả đống! ]
[ Lầu 2: Nam nhị của tui đâu? Nam nhị phong độ nhẹ nhàng ôn nhu như ngọc của tui đâu? ]
[ Lầu 3: Trên lầu đừng vội, nam nhị đang trên đường cưỡi ngựa tới đấy! ]
Từng chữ mấy cô nói ta nghe hiểu, nhưng liền thành một câu sao ta chẳng hiểu cái đếch gì vậy?
Có quá nhiều chỗ khó hiểu, Lục hoàng tử gãi đầu, trong thoại bản cũng có Ngự Hoa Viên? Có suất diễn liên quan đến hoàng cung à!
Chậm rãi đi tới, phía trước vọng lại những tiếng chửi rủa cùng một tiếng bạt tai nghe cái "Chát".
"Ta nói cho ngươi biết! Tam hoàng tử là của ta, cũng không nhìn xem mình có thân phận gì? Dám giành với ta à?"
Hở, kiểu cách quen thuộc này...
Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, hẳn là quận chúa gì gì đó, cũng chính là thê tử phụ hoàng chỉ hôn cho Tam hoàng huynh của hắn.
Nếu thế một người khác là ai nhỉ? Lục hoàng tử vừa móc cây tăm xỉa răng cất trong lòng ra xỉa mấy cái, vừa tò mò nhìn về phía âm thanh phát ra.
Hắn chỉ là lén lút hóng hớt mà thôi, tuyệt đối không làm gì cả.
[ Giời ạ, nữ phụ ác độc tát nữ chính một bạt tai, tình tiết máu chó gì vậy nè? Rãnh máu đã cạn khô! ]
[ May mắn nữ chính bỏ chạy, nữ chính chạy nhanh lên, coi chừng nữ phụ rượt theo! ]
Lục hoàng tử:??? Một bạt tai gì hở?
Đột nhiên có linh cảm xấu...
Ngay khi hắn tới gần bụi cây, định ngồi xổm xuống im lặng ăn dưa. Đột nhiên một thiếu nữ nhào tới trước mặt hắn, tông cái đùng vào người.
"Đệt——" Lục hoàng tử bị húc một cái suýt nữa hộc máu, để tránh bị đè dẹp lép hắn lùi về sau một bước, thuận tay đỡ lấy cô ta.
[ Á đù! Nam nhị xuất hiện rồi! ]
Lục hoàng tử: Nam nhị...? Cái gì xuất hiện? Chờ đã! Đừng có hù ta!!
[ Động tác nam nhị ôm nữ chính thật ôn nhu! ]
[ Bạch y như tiên, set đồ của nam nhị. ]
[ Không bằng sút nam chính đi? Để nam nhị lên ngôi? ]
[ Đồng ý ^_^ ]
[ Trên lầu +1 ]
Lục hoàng tử trợn tròn mắt, bạch y... ôn nhu...
Chợt nghĩ, hắn buông thiếu nữ đang đỡ ra, nhìn bộ đồ mình mặc trên người, lại nhìn khung cảnh ở Ngự Hoa Viên này...
Bạt tai... Thê tử chỉ phúc vi hôn của nam chính...
Hắn trưng cái mặt ngu đần ra nhìn thiếu nữ thấp hơn mình một cái đầu này. Cô ta thấy ánh mắt của Lục hoàng tử, thẹn thùng cúi xuống nặn nhẹ ngón tay, có hơi câu nệ.
Có lẽ là vì dung mạo của Lục hoàng tử quá anh tuấn, cô ta không kiềm được nói: "Công tử mặc bộ bạch y này, rất đẹp."
Vừa nghe thấy hai chữ "bạch y", vầng trán của Lục hoàng tử giật nhẹ. Hắn đè xuống cảm giác quái dị trong lòng, ăn ngay nói thật.
"Không phải bạch y, là đồ tang..."
Cả người thiếu nữ cứng đờ, khuôn mặt nhìn còn đần hơn cả hắn.
Thấy vậy, Lục hoàng tử không quên chêm thêm một câu: "À... Phải rồi! Ta vừa đi đưa tang..."
...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.