Khi Nam Tiêu Tương Gặp Phải Nữ Tấn Giang
Chương 31
Thiên Cưu
04/04/2015
Ta hiểu rõ thời điểm
này ta không thể cười, tốt nhất cũng không cần ruột thắt, nhưng hiện tại ta thật sự có chút không nhịn được té xuống!
Chuyện giả bộ bất tỉnh như vậy, ta đã không phải lần đầu tiên thực hiện, trước kia loại hành vi giả bộ bất tỉnh hãm hại nữ chính này ta càng quen đến mức không thể quen thêm được nữa. Trong loại văn này có một đặc tính, mặc kệ kỹ năng diễn của nữ phụ nát cỡ nào, lấy cớ đần độn cỡ nào, sơ hở lớn nhường nào, logic càng thêm chạy đến chân trời. Nhưng nam chính luôn vừa nói yêu nữ chính như thế nào, lại vừa cho rằng sự giải thích việc nữ phụ hãm hại nữ chính là nguỵ biện!
Sau lại phát hiện là mình hiểu lầm, mới nói xin lỗi thế nào hối hận thế nào vãn hồi, lau! Ta không muốn nói tục, nhưng thực tế ép ta không thể không nói tục. Mà bây giờ nữ chính ta, đã làm qua nữ phụ thật lâu rồi, mấy thủ đoạn của nữ phụ, ta nhắm mắt lại cũng biết họ sẽ làm như thế nào, căn bản không cần suy nghĩ.
Ai nói nữ chính không thể giở trò trước? Ai nói nữ chính thì không thể phản hãm hại, ai nói nữ chính thì không thể đùa giỡn nữ phụ? Ta liền làm như vậy, làm sao nào. Ta muốn đi con đường của nữ phụ, khiến nữ phụ không còn đường để đi! Đi tới nơi này, ta đã thiện lương rất nhiều, muốn theo nguyên kịch tình, nữ phụ này tương lai sẽ bị tra nam chính ép điên, ta đi con đường của nàng, có lẽ nàng cũng sẽ không điên nữa.
Ta quá thiện lương, ta căn bản không ngược thân nữ phụ, ta ngược tâm nàng. Nếu bản thân nàng không nghĩ thoáng được tự đi ngược thân mình, động động cái trò tự sát mà nói, ta chỉ có thể vô tội nhún vai.
Khi nữ phụ xuất hiện, mà trong nháy mắt tra nam chạy tới kia, ta sáng suốt khiến cho bọn họ mất đi cơ hội đối thoại, ngã nhào trên mặt đất giả bộ bất tỉnh. Hiện tại Nam Cung Tra này ngoài dự liệu của ta, quan tâm ta hơn so với ta tưởng tượng, điều này chứng minh những cố gắng trước giờ của ta không uổng phí. Hắn căn bản không có thời gian đi theo nữ phụ nói nhảm, chạy trước đến trước mặt của ta lo lắng gọi tên ta, còn lắc lư ta, ta chính là bất tỉnh, sau đó hắn xác định ta đã ngất, vì vậy vội vàng ôm ta trở về phòng của ta.
Ta không biết khi đó nét mặt nữ phụ như thế nào, ta chỉ biết ta đây thù hận kéo đến tiêu chuẩn nhất định, nàng 100% muốn lập tức giết chết ta. Chỉ là, khi ta còn ở trước mặt Nam Cung Tra nàng cũng không dám, hơn nữa, nàng cũng không phải là cao thủ võ công gì, trừ thuê sát thủ hạ độc hãm hại, nàng căn bản không có biện pháp khác giết chết ta.
Sau khi Nam Cung Tra ôm ta trở về phòng đặt lên giường đắp kín chăn, vội vàng phân phó người đi gọi đại phu, càng nhanh càng tốt, trong lúc đó, ta không nghe được hắn và nữ phụ đối thoại. Tiếp đó, liền nghe được âm thanh lo lắng của Lục Trúc nằm ở bên cạnh ta, nàng đã ngăn ở trước giường ta, không để cho Nam Cung Tra đến gần.
"Không nên tới! Tiểu thư nhà ta làm sao mới đi ra ngoài không bao lâu liền hôn mê, việc này nhất định không thoát khỏi liên quan tới ngươi!" Nàng kiên định canh giữ ở cạnh giường ta, không để cho Nam Cung Tra đến gần một bước.
Lúc này ta nghe được tiếng bước chân lo lắng của Nam Cung Tra, hắn không nói chuyện, chỉ là trầm mặc nhìn ta. Bởi vì tầm mắt hắn quá nóng rực, ta cảm giác rất rõ ràng. Nữ phụ hình như cũng đi theo tới đây, âm thanh của nàng quả nhiên có một loại lạnh tanh, thời điểm gọi Hàn ca ca hù dọa ta một thân nổi da gà. . . . . . Quả nhiên đủ lạnh!
Sau đó, Nam Cung Hàn cơ hồ không để ý tới nàng, dựa trên nguyên tắc có bao nhiêu yêu thì bấy nhiêu hận, nếu như Nam Cung Tra thật còn vô cùng yêu nữ phụ, lúc này cũng không nên quản ta ngất hay không ngất, mà là vọt tới trước mặt nữ phụ nắm bả vai của nàng gầm thét chất vấn, nhưng hiện tại hắn không làm như vậy.
Có lẽ là quá lo lắng cho ta, hắn không nghe được thanh âm nữ phụ âm bao hàm mong đợi?
Ai ôi, ta thật sự là sắp cười rồi, bụng co rút.
Tiếp đó, xuất hiện tiếng bước chan vội vàng của ba người, ta nghe âm thanh này liền phán đoán, có hai người trẻ tuổi, một người già, bước chân của người già tương đối không có thực, một trong hai người trẻ tuổi hẳn là người đi mời đại phu, một người là Dược Đồng, người già này dĩ nhiên là đại phu rồi. Mũi của ta còn có thể ngửi được một chút mùi thuốc.
Tiếng thở của người đi mời đại phu tương đối to, nghe được ra hắn là người vận động nhiều nhất trong ba người, người già đó đã thở gấp không chịu được, nghĩ ra là vội vàng bị kéo tới, hơn nữa tuổi lại lớn, mới có thể có bộ dáng này.
Đại phu tới, Lục Trúc mới mở ra một vị trí nhỏ, ta khẽ vén một chút mí mắt lên, làm ra một bộ nửa tỉnh nửa mê, hơi nhìn một chút tình hình bên ngoài.
Nam Cung Tra chú ý tới dáng vẻ này của ta trước tiên, lập tức tiến lên một bước lo lắng mở miệng: "Thược Dược!" Hắn vừa tiến lên, vừa lúc chặn hướng bạch y cô nương nhìn ta. Thấy vậy, ta cơ hồ muốn dựng thẳng ngón cái với nam tra này một lần.
Đại phu kèo tay của ta ra, bắt mạch cho ta, kết quả Nam Cung Tra gọi tên ta một tiếng quá lớn, kích thích lão nhân gia. Hắn mất hứng chép chép miệng, một lát nữa mới mở miệng: "Vị cô nương này không có gì đáng ngại. . . . . ." Lão nhân gia nói xong, được Dược Đồng nâng đỡ từ từ đứng lên, đi tới trước mặt Nam Cung Tra: "Nam Cung thiếu gia, vị cô nương này chỉ là ăn nhiều."
Nam Cung Tra vốn lo lắng muốn chết đột nhiên không biết phải làm ra vẻ mặt gì. . . . . . Ngây người một hồi lâu, hắn mới vẻ mặt cổ quái nói: "Phiền toái đại phu rồi."
"Không phiền toái, ăn nhiều cũng có thể dồn bệnh, đợi lão già cổ hủ này cho một chút phương thuốc tiêu thực để vị cô nương này uống, sau đó cô nương này liền không sao." Lão đại phu nói xong, cho người chuẩn bị xong giấy, bắt đầu viết phương thuốc.
Lão đại phu hình như lần đầu tiên nhìn thấy người ăn no mà ngất đi, vừa viết phương thuốc, vừa tò mò nhìn về phía ta, ngay cả dược đồng bên cạnh cũng thế.
Ta còn chưa cảm thấy ngượng ngùng, Lục Trúc ngược lại thay ta ngượng ngùng, nàng không ngăn ở bên này nữa, để cho Nam Cung Tra ngồi vào bên giường, thuận tiện đã nắm tay ta, bàn tay của hắn lớn hơn ta nhiều, đặc biệt nắm trọn lấy tay ta. Hắn hình như rất thích xem ta tay, nắm không đủ, còn sờ soạng mu bàn tay ta vài cái.
Khi hắn ngồi ở cạnh giường ta, ta rốt cuộc thấy được nét mặt nữ phụ.
Nàng nhìn về phía Nam Cung Tra, đó là buồn bã, bi thương, tức giận, bất đắc dĩ, hối hận. Ánh mắt nàng nhìn ta, chỉ biểu đạt ra một tin tức, đó chính là -- giết chết ta.
Nếu nàng đều như vậy, ta vẫn là tỉnh dậy đi, cảnh ta ngủ làm sao kích thích người này.
Nghĩ như vậy ta đây, giật giật lông mi, từ từ mở hai mắt ra, ta đầu tiên là mơ hồ một hồi, trợn tròn mắt đang mê man, bàn tay đang lôi kéo tay của ta liền nắm thật chặt, thanh âm khẩn trương cũng từ bên cạnh ta truyền tới.
"Thược Dược, như thế nào, có nơi nào không thoải mái hay không? Nhức đầu sao? Ngất sao?"
Ta bởi vì mới tỉnh, cho nên làm ra một bộ đơn thuần vô tội giống như trẻ con mới sinh, nghiêng đầu qua, giống như là đột nhiên phát hiện bên cạnh có một người. Cũng bởi nguyên nhân mới tỉnh, cũng không giống như kiểu trước đây không để cho hắn đụng chạm, vẫn là ngơ ngác.
". . . . . . Đau bụng." Ta thành thật nói.
Quả nhiên, ta lần này lại làm đúng rồi, đối phó với Nam Cung Tra nên dùng chiêu này. Nhìn đến bộ dáng này của ta, ánh mắt hắn cũng mềm xuống, ấm áp, nhưng ta lại cảm thấy băng hỏa đan xen. Lửa là Nam Cung Tra, băng dĩ nhiên là nữ phụ. . . . . .
Nam Cung Tra còn chưa kịp nói thêm gì, Lục Trúc thấy ta tỉnh, đột nhiên nhào tới đẩy Nam Cung Tra ra, khiến cho đầu hắn đụng vào cọc gỗ bên cạnh, phát ra "binh" một tiếng.
"Tiểu thư! Không cần bỏ lại ta!" Nàng nói xong, bắt lại tay của ta, tựa như phải đi cùng ta. . . . . .
Lục Trúc biết ta có bao nhiêu ghét bị Nam Cung Tra đụng chạm, ta đoán nàng cũng biết ta mới vừa rồi là giả bộ. Bộ dạng vừa mới tỉnh của ta nàng thấy nhiều hơn, tuyệt đối không phải là bộ dáng hiện tại này. Bị nàng một trảo như vậy, ta liền giống như đột nhiên tỉnh táo lại, nhìn phòng đầy phòng, lạnh lùng nói: "Trong phòng của ta tại sao có thể có nhiều người như vậy?"
Lục Trúc lần nữa giành mở miệng trước mặt Nam Cung Tra: "Ngài đột nhiên ở bên ngoài ngất đi, là Nam Cung thiếu gia ôm ngài trở về, lão nhân kia nhà là đại phu, hắn nói ngài ăn nhiều."
Câu nói đầu tiên đem Nam Cung Tra kéo qua, tựa hồ không có chuyện của hắn, đối với lần này, lông mày Nam Cung Tra từ từ cau chặt, ánh mắt có chút không tốt quét qua Lục Trúc. Hiện tại nữ phụ vẫn ở chỗ cũ khổ ép, mặc kệ dáng người của nàng như thế nào động lòng người, vẻ mặt nàng như thế nào điềm đạm đáng yêu, ánh mắt như thế nào phức tạp, rõ ràng có lời muốn nói, nhưng. . . . . . Nam Cung Tra người ta căn bản không quay đầu, như thế nào nhìn thấy nàng biểu diễn?
Vì vững vàng hấp dẫn sự chú ý cùng ánh mắt của Nam Cung Tra, nàng cũng đã nỗ lực rất nhiều.
Thời điểm nữ phụ khẽ nhếch cái miệng nhỏ nhắn muốn nói chuyện, ta bắt được cơ hội cùng Nam Cung Tra nói cám ơn. Thời điểm nàng lần nữa há mồm muốn nói chuyện lớn tiếng, ta hỏi Nam Cung Tra ta đây "bệnh" có nặng hay không. Mà thời điểm nữ phụ muốn ba độ mở miệng, ta mở trừng hai mắt, mang theo ngượng ngùng rồi lại mạnh mẽ nâng mặt cố tình nghiêm chỉnh nói đây là phòng của nữ nhân, nam nhân không nên ở lại chỗ này.
Nam Cung Tra làm như ta cảm thấy mất thể diện lại xấu hổ, cho nên cố ý muốn đuổi người, hắn cưng chiều nhìn ta, đưa tay đặt trên đầu ta khẽ xoa mấy cái.
"Về sau không cần ăn nhiều như vậy." Hắn dịu dàng dặn dò ta.
Ta tỏ vẻ hiểu, thấy nữ phụ đầu tiên là uất ức, nữa là khiếp sợ, nữa là bi thương thương muốn chết, sau đó là ánh mắt hung ác nhìn chòng chọc ta hận ta không thể lập tức chết đi. . . . . . Ta đặc biệt muốn cười to 300 tiếng! Nhưng lời nói của Nam Cung Tra lại khiến cho ta từ nghĩ trong dục vọng cuồng tiếu tiến vào Băng Ngục. . . . . . Lạnh quá. . . . . .
Ta nghiêng đầu sang chỗ khác, làm vẻ không được tự nhiên nhìn hắn.
Nữ phụ rốt cuộc không thể nhịn được nữa, lớn tiếng nói: "Hàn ca ca! !"
Ngay lúc Nam Cung Tra đột nhiên nghe được âm thanh này, ánh mắt khẽ nhúc nhích muốn quay đầu đi, ta động tác lớn vô cùng tựa đầu rúc vào trong chăn, cả người cũng bắt đầu lay động. . . . . .
Ta cười, ta thật sự cười, ta cười đến toàn thân cũng co rút! Nếu như ta bây giờ nói chuyện, ta có thể bảo đảm âm thanh của ta tuyệt đối đều là run lên.
Bởi vì động tác của ta quá mức kịch liệt, Nam Cung Tra cùng Lục Trúc cũng bổ nhào trở về bên giường, lo lắng muốn kéo chăn của ta ra, ở bên ngoài kêu lên: "Thế nào? Làm sao đột nhiên biến thành như vậy? Đại phu, mau đến xem nàng."
Lão đại phu viết xong phương thuốc, chậm rãi xoay đầu lại, hắn đi tới bên giường, yêu cầu lần nữa bắt mạch.
Ta thuận thuận khí, hung ác bấm bắp đùi của ta một cái, trực tiếp đau đến khiến ta chảy nước mắt, sau đó mới kéo chăn, thò đầu ra. Ánh mắt ta hồng hồng nhìn mấy người bên cạnh: "Mới vừa rồi. . . . . . Chỉ là đau bụng có chút ác, hiện tại không sao."
Nam Cung Tra không yên lòng, muốn đại phu bắt mạch cho ta lần nữa. Ta bất đắc dĩ, chỉ đành phải để cho hắn làm, đem bàn tay ra ngoài. Đại phu trầm mặc một hồi lâu, kết luận lấy được vẫn giống lúc trước, tóm lại, chỉ cần ta tiêu hóa một chút là được. Nam Cung Tra mặc dù mọi cách không yên lòng, vẫn là để đại phu đi, vội vàng phân phó người giúp ta đi lấy thuốc, mình cũng canh giữ ở cạnh giường ta bất động.
Hắn lo lắng nhìn ta: "Hiện tại khá hơn chút nào chưa?"
Ta nhàn nhạt gật đầu một cái, ta đã mau khiến nữ phụ giận đến ngất lịm rồi, loại cảm giác thành tựu này. . . . . . là chuyện gì xảy ra?
Ta tỏ rõ không cần người bồi, nhưng tra nam cũng không yên tâm, sợ ta giống như mới vừa rồi đau đến ác như vậy, hắn muốn trước khi ta uống thuốc xong bồi bên cạnh ta. Lần này ta ngược lại thật ra không sao, dù sao, hắn theo ta, người không dễ chịu không chỉ có một mình ta.
Đột nhiên, Nam Cung Tra rốt cuộc nghĩ tới nơi này còn có một người khác, hắn xoay người, ánh mắt đặt trên người bạch y nữ tử, lại vừa lúc nhận được ánh mắt phẫn hận nàng nhìn ta. Nàng đại khái cho là ta sẽ luôn luôn kéo tầm mắt Nam Cung Tra, không ngờ tới hắn sẽ đột nhiên xoay người, vì vậy, bộ dáng này liền bị đụng thẳng.
Nữ phụ vừa nhìn tình huống hỏng bét, lập tức thay vẻ mặt bi thương quay lại nhìn Nam Cung Tra.
Nhưng đã quá chậm, Nam Cung Tra nhíu mày: "Ngươi trước tiên ra bên ngoài chờ ta, chờ ta chăm sóc tốt nàng sẽ ra ngoài gặp ngươi , ta nghĩ ngươi hiện tại có rất nhiều lời nói muốn nói với ta."
Thấy hắn nói như vậy, nữ phụ cơ hồ tuyệt vọng, nàng bi thương muốn chết, thân thể mềm nhũn liền choáng váng tại trên đất, Nam Cung Tra cả kinh, lập tức muốn qua. Thấy vậy, ta vén chăn lên, giày cũng chưa đi liền xuống giường, thời điểm đi tới bên cạnh Nam Cung Tra giả bộ suy yếu, một cái té ở bên cạnh hắn, khiến cho hắn không thể không dừng lại đỡ ta.
Ta nhìn hắn, lập tức nói: "Vị cô nương này là người ngươi quen biết đi, mau nhìn xem nàng thế nào."
Ta vừa nói, còn chủ động lôi kéo hắn đi về phía nữ phụ ngã xuống, Nam Cung Tra lúc này không nghĩ quá nhiều, theo ta đi qua. Ta đi tới bên cạnh nữ phụ, một tay cầm tay của nàng lên, làm hình bắt mạch. . . . . .
Nam Cung Tra nhìn ta, kỳ quái nói: "Ngươi biết y thuật?"
Ta lắc đầu một cái: "Chỉ là bắt mạch, đối với y thuật chỉ là hiểu sơ." Ta vừa nói, vừa 100% xác định nữ phụ dùng chiêu với ta. Bởi vì thời điểm ta nắm tay nàng, tay của nàng giật lại. Ta vừa cùng Nam Cung Tra nói chuyện dời đi sự chú ý của hắn, một cái tay khác vòng qua sau lưng nữ phụ dùng khí lực lớn nhất của mình bấm một cái!
Nữ phụ đột nhiên mở mắt ra, ánh mắt của nàng vô cùng tỉnh táo, hoàn toàn không giống như bị ngất. Bởi vì vị trí của ta che nửa người Nam Cung Tra, vì vậy trong nháy mắt nàng mở mắt ra không nhìn thấy Nam Cung Tra mà là thấy được khuôn mặt kích thích nàng nhiều lần của ta, nàng theo bản năng vung bàn tay về phía ta. . . . . .
Tiếp theo, tay nàng bị Nam Cung Tra nhô ra từ phía sau ta bắt được.
Ánh mắt của hắn mang theo phẫn nộ mãnh liệt: "Đinh Hiểu Như, ngươi muốn làm cái gì? !"
Thấy bọn họ đối mặt, ta lui khỏi vị trí nhị tuyến, nhìn nữ phụ cười đến rất rực rỡ. Lục Trúc thấy thế, cùng ta cười đến rất rực rỡ, bất đồng là ta cười đến rất âm hiểm, nàng cười đến rất ngu. Nữ phụ nhìn thấy bộ dáng này chúng ta, giận đến mặt cũng co rút.
"Các ngươi! Hai người các ngươi tiểu nhân hèn hạ!" Nữ phụ hướng về phía chúng ta mở miệng, khi Nam Cung Tra kỳ quái quay đầu thì ta cùng Lục Trúc cũng trong lúc đó biến sắc mặt, từ nụ cười rực rỡ đến mặt lộ vẻ lo lắng cũng chỉ là chuyện trong nháy mắt.
Ta cảm thấy được nữ phụ muốn khóc, nàng thật lòng muốn khóc, sau đó nàng quả nhiên khóc.
". . . . . ." Ta.
". . . . . ." Lục Trúc.
Nữ phụ này, vẫn rất tùy cơ ứng biến . . . . . .
Tác giả có lời muốn nói: Tiểu Hoa thật là trong bụng vừa đen vừa có quỷ = =
Lục Trúc tuy có lúc ngu ngốc, nhưng nàng thật lòng không ngu ngốc.
Chuyện giả bộ bất tỉnh như vậy, ta đã không phải lần đầu tiên thực hiện, trước kia loại hành vi giả bộ bất tỉnh hãm hại nữ chính này ta càng quen đến mức không thể quen thêm được nữa. Trong loại văn này có một đặc tính, mặc kệ kỹ năng diễn của nữ phụ nát cỡ nào, lấy cớ đần độn cỡ nào, sơ hở lớn nhường nào, logic càng thêm chạy đến chân trời. Nhưng nam chính luôn vừa nói yêu nữ chính như thế nào, lại vừa cho rằng sự giải thích việc nữ phụ hãm hại nữ chính là nguỵ biện!
Sau lại phát hiện là mình hiểu lầm, mới nói xin lỗi thế nào hối hận thế nào vãn hồi, lau! Ta không muốn nói tục, nhưng thực tế ép ta không thể không nói tục. Mà bây giờ nữ chính ta, đã làm qua nữ phụ thật lâu rồi, mấy thủ đoạn của nữ phụ, ta nhắm mắt lại cũng biết họ sẽ làm như thế nào, căn bản không cần suy nghĩ.
Ai nói nữ chính không thể giở trò trước? Ai nói nữ chính thì không thể phản hãm hại, ai nói nữ chính thì không thể đùa giỡn nữ phụ? Ta liền làm như vậy, làm sao nào. Ta muốn đi con đường của nữ phụ, khiến nữ phụ không còn đường để đi! Đi tới nơi này, ta đã thiện lương rất nhiều, muốn theo nguyên kịch tình, nữ phụ này tương lai sẽ bị tra nam chính ép điên, ta đi con đường của nàng, có lẽ nàng cũng sẽ không điên nữa.
Ta quá thiện lương, ta căn bản không ngược thân nữ phụ, ta ngược tâm nàng. Nếu bản thân nàng không nghĩ thoáng được tự đi ngược thân mình, động động cái trò tự sát mà nói, ta chỉ có thể vô tội nhún vai.
Khi nữ phụ xuất hiện, mà trong nháy mắt tra nam chạy tới kia, ta sáng suốt khiến cho bọn họ mất đi cơ hội đối thoại, ngã nhào trên mặt đất giả bộ bất tỉnh. Hiện tại Nam Cung Tra này ngoài dự liệu của ta, quan tâm ta hơn so với ta tưởng tượng, điều này chứng minh những cố gắng trước giờ của ta không uổng phí. Hắn căn bản không có thời gian đi theo nữ phụ nói nhảm, chạy trước đến trước mặt của ta lo lắng gọi tên ta, còn lắc lư ta, ta chính là bất tỉnh, sau đó hắn xác định ta đã ngất, vì vậy vội vàng ôm ta trở về phòng của ta.
Ta không biết khi đó nét mặt nữ phụ như thế nào, ta chỉ biết ta đây thù hận kéo đến tiêu chuẩn nhất định, nàng 100% muốn lập tức giết chết ta. Chỉ là, khi ta còn ở trước mặt Nam Cung Tra nàng cũng không dám, hơn nữa, nàng cũng không phải là cao thủ võ công gì, trừ thuê sát thủ hạ độc hãm hại, nàng căn bản không có biện pháp khác giết chết ta.
Sau khi Nam Cung Tra ôm ta trở về phòng đặt lên giường đắp kín chăn, vội vàng phân phó người đi gọi đại phu, càng nhanh càng tốt, trong lúc đó, ta không nghe được hắn và nữ phụ đối thoại. Tiếp đó, liền nghe được âm thanh lo lắng của Lục Trúc nằm ở bên cạnh ta, nàng đã ngăn ở trước giường ta, không để cho Nam Cung Tra đến gần.
"Không nên tới! Tiểu thư nhà ta làm sao mới đi ra ngoài không bao lâu liền hôn mê, việc này nhất định không thoát khỏi liên quan tới ngươi!" Nàng kiên định canh giữ ở cạnh giường ta, không để cho Nam Cung Tra đến gần một bước.
Lúc này ta nghe được tiếng bước chân lo lắng của Nam Cung Tra, hắn không nói chuyện, chỉ là trầm mặc nhìn ta. Bởi vì tầm mắt hắn quá nóng rực, ta cảm giác rất rõ ràng. Nữ phụ hình như cũng đi theo tới đây, âm thanh của nàng quả nhiên có một loại lạnh tanh, thời điểm gọi Hàn ca ca hù dọa ta một thân nổi da gà. . . . . . Quả nhiên đủ lạnh!
Sau đó, Nam Cung Hàn cơ hồ không để ý tới nàng, dựa trên nguyên tắc có bao nhiêu yêu thì bấy nhiêu hận, nếu như Nam Cung Tra thật còn vô cùng yêu nữ phụ, lúc này cũng không nên quản ta ngất hay không ngất, mà là vọt tới trước mặt nữ phụ nắm bả vai của nàng gầm thét chất vấn, nhưng hiện tại hắn không làm như vậy.
Có lẽ là quá lo lắng cho ta, hắn không nghe được thanh âm nữ phụ âm bao hàm mong đợi?
Ai ôi, ta thật sự là sắp cười rồi, bụng co rút.
Tiếp đó, xuất hiện tiếng bước chan vội vàng của ba người, ta nghe âm thanh này liền phán đoán, có hai người trẻ tuổi, một người già, bước chân của người già tương đối không có thực, một trong hai người trẻ tuổi hẳn là người đi mời đại phu, một người là Dược Đồng, người già này dĩ nhiên là đại phu rồi. Mũi của ta còn có thể ngửi được một chút mùi thuốc.
Tiếng thở của người đi mời đại phu tương đối to, nghe được ra hắn là người vận động nhiều nhất trong ba người, người già đó đã thở gấp không chịu được, nghĩ ra là vội vàng bị kéo tới, hơn nữa tuổi lại lớn, mới có thể có bộ dáng này.
Đại phu tới, Lục Trúc mới mở ra một vị trí nhỏ, ta khẽ vén một chút mí mắt lên, làm ra một bộ nửa tỉnh nửa mê, hơi nhìn một chút tình hình bên ngoài.
Nam Cung Tra chú ý tới dáng vẻ này của ta trước tiên, lập tức tiến lên một bước lo lắng mở miệng: "Thược Dược!" Hắn vừa tiến lên, vừa lúc chặn hướng bạch y cô nương nhìn ta. Thấy vậy, ta cơ hồ muốn dựng thẳng ngón cái với nam tra này một lần.
Đại phu kèo tay của ta ra, bắt mạch cho ta, kết quả Nam Cung Tra gọi tên ta một tiếng quá lớn, kích thích lão nhân gia. Hắn mất hứng chép chép miệng, một lát nữa mới mở miệng: "Vị cô nương này không có gì đáng ngại. . . . . ." Lão nhân gia nói xong, được Dược Đồng nâng đỡ từ từ đứng lên, đi tới trước mặt Nam Cung Tra: "Nam Cung thiếu gia, vị cô nương này chỉ là ăn nhiều."
Nam Cung Tra vốn lo lắng muốn chết đột nhiên không biết phải làm ra vẻ mặt gì. . . . . . Ngây người một hồi lâu, hắn mới vẻ mặt cổ quái nói: "Phiền toái đại phu rồi."
"Không phiền toái, ăn nhiều cũng có thể dồn bệnh, đợi lão già cổ hủ này cho một chút phương thuốc tiêu thực để vị cô nương này uống, sau đó cô nương này liền không sao." Lão đại phu nói xong, cho người chuẩn bị xong giấy, bắt đầu viết phương thuốc.
Lão đại phu hình như lần đầu tiên nhìn thấy người ăn no mà ngất đi, vừa viết phương thuốc, vừa tò mò nhìn về phía ta, ngay cả dược đồng bên cạnh cũng thế.
Ta còn chưa cảm thấy ngượng ngùng, Lục Trúc ngược lại thay ta ngượng ngùng, nàng không ngăn ở bên này nữa, để cho Nam Cung Tra ngồi vào bên giường, thuận tiện đã nắm tay ta, bàn tay của hắn lớn hơn ta nhiều, đặc biệt nắm trọn lấy tay ta. Hắn hình như rất thích xem ta tay, nắm không đủ, còn sờ soạng mu bàn tay ta vài cái.
Khi hắn ngồi ở cạnh giường ta, ta rốt cuộc thấy được nét mặt nữ phụ.
Nàng nhìn về phía Nam Cung Tra, đó là buồn bã, bi thương, tức giận, bất đắc dĩ, hối hận. Ánh mắt nàng nhìn ta, chỉ biểu đạt ra một tin tức, đó chính là -- giết chết ta.
Nếu nàng đều như vậy, ta vẫn là tỉnh dậy đi, cảnh ta ngủ làm sao kích thích người này.
Nghĩ như vậy ta đây, giật giật lông mi, từ từ mở hai mắt ra, ta đầu tiên là mơ hồ một hồi, trợn tròn mắt đang mê man, bàn tay đang lôi kéo tay của ta liền nắm thật chặt, thanh âm khẩn trương cũng từ bên cạnh ta truyền tới.
"Thược Dược, như thế nào, có nơi nào không thoải mái hay không? Nhức đầu sao? Ngất sao?"
Ta bởi vì mới tỉnh, cho nên làm ra một bộ đơn thuần vô tội giống như trẻ con mới sinh, nghiêng đầu qua, giống như là đột nhiên phát hiện bên cạnh có một người. Cũng bởi nguyên nhân mới tỉnh, cũng không giống như kiểu trước đây không để cho hắn đụng chạm, vẫn là ngơ ngác.
". . . . . . Đau bụng." Ta thành thật nói.
Quả nhiên, ta lần này lại làm đúng rồi, đối phó với Nam Cung Tra nên dùng chiêu này. Nhìn đến bộ dáng này của ta, ánh mắt hắn cũng mềm xuống, ấm áp, nhưng ta lại cảm thấy băng hỏa đan xen. Lửa là Nam Cung Tra, băng dĩ nhiên là nữ phụ. . . . . .
Nam Cung Tra còn chưa kịp nói thêm gì, Lục Trúc thấy ta tỉnh, đột nhiên nhào tới đẩy Nam Cung Tra ra, khiến cho đầu hắn đụng vào cọc gỗ bên cạnh, phát ra "binh" một tiếng.
"Tiểu thư! Không cần bỏ lại ta!" Nàng nói xong, bắt lại tay của ta, tựa như phải đi cùng ta. . . . . .
Lục Trúc biết ta có bao nhiêu ghét bị Nam Cung Tra đụng chạm, ta đoán nàng cũng biết ta mới vừa rồi là giả bộ. Bộ dạng vừa mới tỉnh của ta nàng thấy nhiều hơn, tuyệt đối không phải là bộ dáng hiện tại này. Bị nàng một trảo như vậy, ta liền giống như đột nhiên tỉnh táo lại, nhìn phòng đầy phòng, lạnh lùng nói: "Trong phòng của ta tại sao có thể có nhiều người như vậy?"
Lục Trúc lần nữa giành mở miệng trước mặt Nam Cung Tra: "Ngài đột nhiên ở bên ngoài ngất đi, là Nam Cung thiếu gia ôm ngài trở về, lão nhân kia nhà là đại phu, hắn nói ngài ăn nhiều."
Câu nói đầu tiên đem Nam Cung Tra kéo qua, tựa hồ không có chuyện của hắn, đối với lần này, lông mày Nam Cung Tra từ từ cau chặt, ánh mắt có chút không tốt quét qua Lục Trúc. Hiện tại nữ phụ vẫn ở chỗ cũ khổ ép, mặc kệ dáng người của nàng như thế nào động lòng người, vẻ mặt nàng như thế nào điềm đạm đáng yêu, ánh mắt như thế nào phức tạp, rõ ràng có lời muốn nói, nhưng. . . . . . Nam Cung Tra người ta căn bản không quay đầu, như thế nào nhìn thấy nàng biểu diễn?
Vì vững vàng hấp dẫn sự chú ý cùng ánh mắt của Nam Cung Tra, nàng cũng đã nỗ lực rất nhiều.
Thời điểm nữ phụ khẽ nhếch cái miệng nhỏ nhắn muốn nói chuyện, ta bắt được cơ hội cùng Nam Cung Tra nói cám ơn. Thời điểm nàng lần nữa há mồm muốn nói chuyện lớn tiếng, ta hỏi Nam Cung Tra ta đây "bệnh" có nặng hay không. Mà thời điểm nữ phụ muốn ba độ mở miệng, ta mở trừng hai mắt, mang theo ngượng ngùng rồi lại mạnh mẽ nâng mặt cố tình nghiêm chỉnh nói đây là phòng của nữ nhân, nam nhân không nên ở lại chỗ này.
Nam Cung Tra làm như ta cảm thấy mất thể diện lại xấu hổ, cho nên cố ý muốn đuổi người, hắn cưng chiều nhìn ta, đưa tay đặt trên đầu ta khẽ xoa mấy cái.
"Về sau không cần ăn nhiều như vậy." Hắn dịu dàng dặn dò ta.
Ta tỏ vẻ hiểu, thấy nữ phụ đầu tiên là uất ức, nữa là khiếp sợ, nữa là bi thương thương muốn chết, sau đó là ánh mắt hung ác nhìn chòng chọc ta hận ta không thể lập tức chết đi. . . . . . Ta đặc biệt muốn cười to 300 tiếng! Nhưng lời nói của Nam Cung Tra lại khiến cho ta từ nghĩ trong dục vọng cuồng tiếu tiến vào Băng Ngục. . . . . . Lạnh quá. . . . . .
Ta nghiêng đầu sang chỗ khác, làm vẻ không được tự nhiên nhìn hắn.
Nữ phụ rốt cuộc không thể nhịn được nữa, lớn tiếng nói: "Hàn ca ca! !"
Ngay lúc Nam Cung Tra đột nhiên nghe được âm thanh này, ánh mắt khẽ nhúc nhích muốn quay đầu đi, ta động tác lớn vô cùng tựa đầu rúc vào trong chăn, cả người cũng bắt đầu lay động. . . . . .
Ta cười, ta thật sự cười, ta cười đến toàn thân cũng co rút! Nếu như ta bây giờ nói chuyện, ta có thể bảo đảm âm thanh của ta tuyệt đối đều là run lên.
Bởi vì động tác của ta quá mức kịch liệt, Nam Cung Tra cùng Lục Trúc cũng bổ nhào trở về bên giường, lo lắng muốn kéo chăn của ta ra, ở bên ngoài kêu lên: "Thế nào? Làm sao đột nhiên biến thành như vậy? Đại phu, mau đến xem nàng."
Lão đại phu viết xong phương thuốc, chậm rãi xoay đầu lại, hắn đi tới bên giường, yêu cầu lần nữa bắt mạch.
Ta thuận thuận khí, hung ác bấm bắp đùi của ta một cái, trực tiếp đau đến khiến ta chảy nước mắt, sau đó mới kéo chăn, thò đầu ra. Ánh mắt ta hồng hồng nhìn mấy người bên cạnh: "Mới vừa rồi. . . . . . Chỉ là đau bụng có chút ác, hiện tại không sao."
Nam Cung Tra không yên lòng, muốn đại phu bắt mạch cho ta lần nữa. Ta bất đắc dĩ, chỉ đành phải để cho hắn làm, đem bàn tay ra ngoài. Đại phu trầm mặc một hồi lâu, kết luận lấy được vẫn giống lúc trước, tóm lại, chỉ cần ta tiêu hóa một chút là được. Nam Cung Tra mặc dù mọi cách không yên lòng, vẫn là để đại phu đi, vội vàng phân phó người giúp ta đi lấy thuốc, mình cũng canh giữ ở cạnh giường ta bất động.
Hắn lo lắng nhìn ta: "Hiện tại khá hơn chút nào chưa?"
Ta nhàn nhạt gật đầu một cái, ta đã mau khiến nữ phụ giận đến ngất lịm rồi, loại cảm giác thành tựu này. . . . . . là chuyện gì xảy ra?
Ta tỏ rõ không cần người bồi, nhưng tra nam cũng không yên tâm, sợ ta giống như mới vừa rồi đau đến ác như vậy, hắn muốn trước khi ta uống thuốc xong bồi bên cạnh ta. Lần này ta ngược lại thật ra không sao, dù sao, hắn theo ta, người không dễ chịu không chỉ có một mình ta.
Đột nhiên, Nam Cung Tra rốt cuộc nghĩ tới nơi này còn có một người khác, hắn xoay người, ánh mắt đặt trên người bạch y nữ tử, lại vừa lúc nhận được ánh mắt phẫn hận nàng nhìn ta. Nàng đại khái cho là ta sẽ luôn luôn kéo tầm mắt Nam Cung Tra, không ngờ tới hắn sẽ đột nhiên xoay người, vì vậy, bộ dáng này liền bị đụng thẳng.
Nữ phụ vừa nhìn tình huống hỏng bét, lập tức thay vẻ mặt bi thương quay lại nhìn Nam Cung Tra.
Nhưng đã quá chậm, Nam Cung Tra nhíu mày: "Ngươi trước tiên ra bên ngoài chờ ta, chờ ta chăm sóc tốt nàng sẽ ra ngoài gặp ngươi , ta nghĩ ngươi hiện tại có rất nhiều lời nói muốn nói với ta."
Thấy hắn nói như vậy, nữ phụ cơ hồ tuyệt vọng, nàng bi thương muốn chết, thân thể mềm nhũn liền choáng váng tại trên đất, Nam Cung Tra cả kinh, lập tức muốn qua. Thấy vậy, ta vén chăn lên, giày cũng chưa đi liền xuống giường, thời điểm đi tới bên cạnh Nam Cung Tra giả bộ suy yếu, một cái té ở bên cạnh hắn, khiến cho hắn không thể không dừng lại đỡ ta.
Ta nhìn hắn, lập tức nói: "Vị cô nương này là người ngươi quen biết đi, mau nhìn xem nàng thế nào."
Ta vừa nói, còn chủ động lôi kéo hắn đi về phía nữ phụ ngã xuống, Nam Cung Tra lúc này không nghĩ quá nhiều, theo ta đi qua. Ta đi tới bên cạnh nữ phụ, một tay cầm tay của nàng lên, làm hình bắt mạch. . . . . .
Nam Cung Tra nhìn ta, kỳ quái nói: "Ngươi biết y thuật?"
Ta lắc đầu một cái: "Chỉ là bắt mạch, đối với y thuật chỉ là hiểu sơ." Ta vừa nói, vừa 100% xác định nữ phụ dùng chiêu với ta. Bởi vì thời điểm ta nắm tay nàng, tay của nàng giật lại. Ta vừa cùng Nam Cung Tra nói chuyện dời đi sự chú ý của hắn, một cái tay khác vòng qua sau lưng nữ phụ dùng khí lực lớn nhất của mình bấm một cái!
Nữ phụ đột nhiên mở mắt ra, ánh mắt của nàng vô cùng tỉnh táo, hoàn toàn không giống như bị ngất. Bởi vì vị trí của ta che nửa người Nam Cung Tra, vì vậy trong nháy mắt nàng mở mắt ra không nhìn thấy Nam Cung Tra mà là thấy được khuôn mặt kích thích nàng nhiều lần của ta, nàng theo bản năng vung bàn tay về phía ta. . . . . .
Tiếp theo, tay nàng bị Nam Cung Tra nhô ra từ phía sau ta bắt được.
Ánh mắt của hắn mang theo phẫn nộ mãnh liệt: "Đinh Hiểu Như, ngươi muốn làm cái gì? !"
Thấy bọn họ đối mặt, ta lui khỏi vị trí nhị tuyến, nhìn nữ phụ cười đến rất rực rỡ. Lục Trúc thấy thế, cùng ta cười đến rất rực rỡ, bất đồng là ta cười đến rất âm hiểm, nàng cười đến rất ngu. Nữ phụ nhìn thấy bộ dáng này chúng ta, giận đến mặt cũng co rút.
"Các ngươi! Hai người các ngươi tiểu nhân hèn hạ!" Nữ phụ hướng về phía chúng ta mở miệng, khi Nam Cung Tra kỳ quái quay đầu thì ta cùng Lục Trúc cũng trong lúc đó biến sắc mặt, từ nụ cười rực rỡ đến mặt lộ vẻ lo lắng cũng chỉ là chuyện trong nháy mắt.
Ta cảm thấy được nữ phụ muốn khóc, nàng thật lòng muốn khóc, sau đó nàng quả nhiên khóc.
". . . . . ." Ta.
". . . . . ." Lục Trúc.
Nữ phụ này, vẫn rất tùy cơ ứng biến . . . . . .
Tác giả có lời muốn nói: Tiểu Hoa thật là trong bụng vừa đen vừa có quỷ = =
Lục Trúc tuy có lúc ngu ngốc, nhưng nàng thật lòng không ngu ngốc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.