Khi Nào Trăng Sáng Dẫn Lối Anh Về

Chương 51: Sự dơ bẩn dưới ánh mặt trời

Úy Không

04/11/2016

Thời tiết lạnh dần, mùa đông phương nam chẳng dễ chịu gì. Đầu tháng mười hai, quỹ Tân Miêu làm một buổi đấu giá từ thiện, Tuần San Đông Phương vẫn là phía truyền thông hợp tác.

Lần lấy tin này, Tạ Vũ không phụ trách, nhưng nhận được thư mời nên dĩ nhiên là phải đi.

Cô ngồi phía dưới, nhìn người dẫn chương trình nổi tiếng phỏng vấn Hồ Hành Kiến trên sân khấu. Vị giáo sư ôn tồn lễ độ nói chậm rãi, mọi ánh đèn flash phía dưới chĩa ngay ông ta, giống như mọi vì sao vây quanh vầng trăng vậy.

Tạ Vũ biết, ngày mai trên mọi phương tiện truyền thông lớn lại là từng bài báo với đủ mọi lời ca tụng.

Cô cảm thấy phẫn nộ, dứt khoát đứng dậy đi ra hành lang ngoài hội trường hóng mát.

Cô đứng ở một góc yên tĩnh, vô cùng buồn chán muốn gửi tin nhắn cho Lục Viễn, tiếc là lúc này có lẽ anh vẫn đang dạy nên đành thôi. Cô đang định trở vào hội trường, đột nhiên thấy hai bóng người xuất hiện trên hành lang vắng vẻ.

Một người cô biết, chính là Hồ Hành Kiến vừa ở trên sân khấu. Còn có một người cô thấy hơi quen, suy nghĩ một chút mới nhớ ra là Tiêu Đình Đình gặp ở quán bar.

Cô ta là thư kí của quỹ, xuất hiện ở chỗ này rất bình thường.

Vị trí của Tạ Vũ vừa vặn tránh được tầm mắt của hai người, không ai thấy cô.

Hai người có vẻ như đang nói chuyện công việc.

Hồ Hành Kiến mở miệng: “Hôm nay chuẩn bị buổi đấu giá này vất vả rồi!”

Tiêu Đình Đình cười nói: “Đây là chuyện em nên làm mà.”

Hồ Hành Kiến cũng cười cười, quay đầu một cách vô cùng thần bí, như thể đang nhìn xung quanh xem có người hay không, đại khái sau khi xác định không có ai, đột nhiên sáp lại trước mặt Tiêu Đình Đình hôn cô ta một cái, nói: “Buổi tối thưởng cho em.”

Ông ta nói rất nhỏ, nhưng Tạ Vũ vẫn nghe thấy.

Cô nhìn đôi nam nữ biến mất ở hành lang, có phần không thể tưởng tượng nổi cười ha ha hai tiếng, thì ra Tiêu Đình Đình chính là bồ nhí của Hồ Hành Kiến. Nghĩ đến sự nghiệp từ thiện vẫn đang tiến hành bên trong, Tạ Vũ cảm thấy vô cùng ghê tởm buồn nôn.

Lâu lắm rồi cô không có cảm giác này, hơi giống thời mới vừa tốt nghiệp làm phóng viên trước đây, mỗi khi gặp phải mặt tối tăm của xã hội sẽ căm phẫn như vậy, đó là sự nhiệt huyết trong quá khứ.

Khoảnh khắc này, dường như được thắp cháy lần nữa.

Cô đi trở về hội trường, buổi đấu giá vẫn đang tiến hành.

Thầm tìm một chút, Tạ Vũ thấy Tiêu Đình Đình với tư cách là nhân viên đã đứng ở rìa bên trong hội trường. Nếu không biết cô ta là tình nhân của Hồ Hành Kiến, thì cô gái xinh đẹp xử lý công việc này đại khái là đẹp từ trong ra ngoài.



Hôm nay cô ta ăn mặc khá nghiêm chỉnh, một bộ âu phục nữ nhưng nhìn giản dị đơn giản, không đeo quá nhiều trang sức, dưới tay áo hơi xắn lên, cổ tay trống trơn, không có bóng dáng của chiếc vòng Cartier kia.

Tạ Vũ hiểu rõ cười cười.

Sau khi buổi đấu giá kết thúc, tạp chí và quỹ Tân Miêu tổ chức liên hoan. Nhà hàng là nhà hàng bình dân, chỉ có đồ uống và bia. Hành động qua lại của Hồ Hành Kiến và Tiêu Đình Đình không thể bình thường hơn được nữa, lãnh đạo và cấp dưới mà thôi, bất kì ai cũng không nhìn ra hai người có mối quan hệ nam nữ không đứng đắn gì.

Trong bữa cơm, Hồ Hành Kiến lấy trà thay rượu kính mọi người, khi đến lượt Tạ Vũ, ông ta cười đầy ẩn ý: “Tôi đã nghiêm túc đọc bản thảo phóng viên Tạ gửi cho chúng tôi, viết hay vô cùng, không hổ là nữ phóng viên tài ba của giới truyền thông. Chút hiểu lầm nhỏ ở miền núi lần trước, hôm nay chúng ta xóa hết, công việc từ thiện của chúng tôi còn phải nhờ các phóng viên ủng hộ nhiều hơn.”

Ông ta nói đầy khiêm tốn, người bên cạnh không nghe ra được, nhưng Tạ Vũ lại nghe ra chút châm biếm cô trong đó. Ban đầu thái độ của cô kiên quyết, nhưng cuối cùng cũng phải gửi một bài báo ca tụng công đức như vậy.

Hồ Hành Kiến đang nhắc nhở cô, đây là quy tắc xã hội mà cô cần phải tuân thủ, không thể thành thật được.

Tiệc tan, Tạ Vũ đi nhờ xe lão Trương rời khỏi.

Ngồi trên xe, cô thuận miệng hỏi: “Vợ giáo sư Hồ cũng là giáo sư đại học sao?”

Lão Trương gật đầu: “Đúng vậy! Cô hỏi cái này làm gì?”

Tạ Vũ cười: “Nhiều chuyện chút thôi! Không phải anh và ông ta thân lắm sao?”Lão Trương khẽ cười một tiếng: “Tôi biết cô đang nghĩ gì, vẫn nhớ chuyện ông ấy tìm gái trên núi phải không? Cô bé à đừng nghiêm túc quá, đàn ông đều có nhu cầu sinh lý, theo rất nhiều người việc tìm gái chính là một sự tiêu dùng, không khác gì rửa chân massage cả.”

Tạ Vũ hỏi: “Tôi đâu phải cô bé.” Đang nói nhìn cấp trên của mình một cái đầy gian xảo, “Sư phụ, nghe anh nói như vậy là cũng làm qua chuyện này rồi? Sư mẫu có từng phát hiện không?”

Lão Trương khẽ gắt một tiếng: “Đừng nói vớ vẩn. Tôi là nói một bộ phận đàn ông, tôi là một phần khác.”

Tạ Vũ cười ha ha, xong rồi lại hỏi: “Tình cảm của Hồ Hành Kiến với vợ ông ta thế nào? Gần đây có đòi ly hôn gì không?”

Lão Trương liếc cô một cái như nhìn một con ngốc: “Lão Hồ với vợ ông ấy là bạn thời đại học, hai người là đôi vợ chồng gương mẫu, con vừa lên đại học, tình cảm cả nhà tốt cực kì, tôi ly hôn rồi thì người ta cũng không thể nào ly hôn đâu. Khoảng thời gian trước vợ ông ấy bị ốm nằm viện, lão Hồ còn tự đích thân chăm sóc ở bệnh viện không quản ngày đêm đấy. Chuyện tìm gái thật sự không thể phủ nhận tình cảm lão Hồ dành cho vợ mình.”

Tạ Vũ như có điều suy nghĩ gật đầu.

Lão Trương trừng cô một cái: “Tôi biết cô có thành kiến với lão Hồ, nhưng con người không có ai toàn diện cả, người tốt đến đâu cũng khó tránh khỏi sẽ có chút tì vết.”

Tạ Vũ cười một tiếng: “Tôi thật hi vọng thứ người như vậy chỉ là một chút tì vết.”

Đúng như dự đoán, buổi đấu giá từ thiện này, qua những bài báo không kiêng dè gì của giới truyền thông, danh tiếng của quỹ Tân Miêu và bản thân Hồ Hành Kiến tăng lên một bậc.



Trong lúc rảnh rỗi, Tạ Vũ lên mạng của quỹ Tân Miêu tra thử những dự án từ thiện mà họ làm, nhưng lại phát hiện ít hơn cô tưởng tượng rất nhiều.

Vốn chỉ là nhàm chán xem lướt qua, lại gióng hồi chuông báo động cho cô.

Quỹ vừa vặn công bố báo cáo thường niên năm trước, tổng số tiền quyên góp từ thiện là năm mươi triệu tệ, cả năm chi tiền từ thiện bốn mươi lăm triệu tệ, chi phí quản lý một triệu hai trăm ngàn tệ.

Bản báo cáo thường niên này mới nhìn thì chẳng có vấn đề gì, nhân viên toàn thời gian của quỹ Tân Miêu khoảng mười người, chi phí quản lý một triệu hai trăm ngàn tệ ngược lại cũng hợp lý.

Chỉ là, tất cả chi phí của các dự án từ thiện đều không liệt kê chi tiết. Tạ Vũ tính thử những dự án này, quyên góp xây mấy chục trường tiểu học Hi Vọng, cơm trưa Dương Quang một năm cho hai mươi ngàn đứa trẻ, lác đác mấy lần quyên tặng đồ dùng học tập.

Chi phí xây dựng một trường tiểu học Hi Vọng khoảng trên dưới hai trăm ngàn tệ, mỗi bữa cơm trưa Dương Quang giá một tệ, đồ dùng học tập toàn là giá bán sỉ. Tính tổng thể tuyệt đối không thể nào cần phải chi bốn mươi lăm triệu tệ nhiều như vậy.

Trong lòng Tạ Vũ lạnh hoàn toàn.

Cô có nghe thấy việc tham ô tiền từ thiện từ lâu, nhưng quỹ Dương Quang hoạt động nhiều năm, từ trước đến nay danh tiếng rất tốt. Cô biết nhân phẩm Hồ Hành Kiến có vấn đề, nhưng quỹ Tân Miêu là thuộc quỹ Dương Quang, có quỹ Dương Quang giám sát, cùng lắm ông ta xài phung phí vào phần chi phí quản lý một chút, ăn ít món ăn dân dã tìm gái gì gì đó, nhưng cũng không phải là chuyện lớn gì.

Nhưng bây giờ xem ra vẫn là cô suy nghĩ quá đơn giản.

Tạ Vũ nghĩ đến những đứa trẻ đi học trong hoàn cảnh sơ sài ở thôn trên núi kia, những khuôn mặt hồn nhiên chất phác ấy. Mà những người vẻ vang đẹp đẽ ở đô thị lại mượn danh nghĩa những đứa trẻ này vơ vét thỏa mãn ham muốn hưởng thụ vật chất của mình.

Cô nghĩ: Tôi là một phóng viên.

Buổi tối, cô nói chuyện điện thoại với Lục Viễn. Hai người trò chuyện một hồi, đầu bên kia nghe ra tâm sự ngổn ngang của cô rất nhanh: “Sao vậy?”

Tạ Vũ nghĩ ngợi chốc lát, nói: “Quả thật gặp phải một chuyện, em đang suy nghĩ xem có nên làm không?”

Lục Viễn không hỏi cô chuyện gì, chỉ nói: “Làm rồi sẽ có kết quả không tốt?”

Tạ Vũ nói: “Không cách nào tính trước được, nhưng chắc chắn sẽ rước lấy một ít phiền phức lớn cho công việc của em.”

“Em sợ phiền phức sao?”

Tạ Vũ nghĩ nghĩ: “Hình như cũng không sợ lắm, cùng lắm thì từ chức không làm nữa, vừa vặn đổi hoàn cảnh mới.”

“Vậy thì hãy lựa chọn mà em cho là đúng đắn.”

Tạ Vũ cười: “Ừm, em biết rồi.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Khi Nào Trăng Sáng Dẫn Lối Anh Về

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook