Khi Nghi Lâm Gặp Đông Phương Bất Bại
Chương 41: Nụ hôn đầu
Tĩnh Phi Tuyết
18/03/2017
Edit: Dương Tử Nguyệt
Trận tuyết năm nay đã bắt đầu từ sáng sớm, từ từ rơi xuống, từng tầng từng lớp, rất xinh đẹp.
Nghi Lâm kinh ngạc đứng trước cửa sổ nhìn ra ngoài, không biết đang nghĩ gì. Một đôi tay ấm áp xuyên qua hai bên sườn thân thể, lưu loát đóng cửa sổ lại, bên tai là tiếng trách cứ giận dữ “Hồ nháo!” Nghi Lâm cúi người chui khỏi ống tay áo của Đông Phương Triệt, nhỏ giọng nói “Không lạnh” Đông Phương Triệt hừ lạnh, để hai tay sau lưng, thản nhiên nói “Muội nhàn nhã thật, nếu như vậy thì cũng nên trả lời câu hỏi của ta đi”
Câu hỏi chính là nguyên nhân cô tự sát hôm đó.
Nghi Lâm ngẩng đầu nhìn hắn, lắc đầu nhẹ “Con không muốn nói” Là không muốn, không phải không thể. Đông Phương Triệt nhíu mày, trầm giọng “Muội không sợ ta đưa muội tới Hình đường?” Nghi Lâm suy nghĩ một lát nói “Sợ” Đông Phương Triệt nói “Nếu sợ thì sao không nói nguyên nhân?” Trong lòng lại nghĩ, nếu là trước kia, cô nhất định sẽ lấy lòng mình, hoặc làm nũng, hoặc khóc gì gì đó.
Nhưng lần này Nghi Lâm lại ôm lò sưởi trong tay vào ngực, đứng trước cửa sổ nói “Không muốn chính là không muốn” Đông Phương Triệt tức giận, tính phát tác thì thấy Nghi Lâm nhìn mình với hốc mắt phiếm hồng, dịu dàng yếu đuối, sắc mặt tái nhợt không hạt máu, tâm cứng lại, xoay người thở dài, thản nhiên “Chuyện này ta không truy cứu nữa, nếu có lần sau, ta sẽ để phái Hằng Sơn chôn cùng muội” Dứt lời không ở lại mà vung tay áo rời khỏi phòng ngủ.
Bỏ qua cho cô như vậy? Nghi Lâm khó tin, sau đó nghĩ tới vài khả năng, trong lòng rối bời.
Lúc chạng vạng, Đinh Nhất đưa chén thuốc vừa nấu tới, Nghi Lâm uống sạch chén thuốc Đông y đắng vào bụng. Lúc Đinh Nhất lui ra thì nói “Đêm nay giáo chủ ngủ lại Nhật Nguyệt Thần Điện, tiểu thư đừng đợi” Nghi Lâm kinh ngạc, sau đó không nói gì, gật đầu ý bảo đã biết.
Bốn năm này sau, Đông Phương Triệt không xuất hiện trước mặt cô, Nghi Lâm nghĩ, chắc là hắn tức giận thật, nhưng như vậy cũng tốt, mỗi lúc nghĩ tới khả năng kia, cô đều rất buồn rầu, không thấy tức là hắn không có ý tứ với mình, tự mình đa tình rồi.
Trời càng ngày càng lạnh, Nghi Lâm đã dần quen với việc ngủ một mình, cô đã nửa tháng chưa gặp Đông Phương Triệt, thời gian dài nhất từ trước tới nay. Ngoài phòng ra, ở đâu cô cũng không được đi, anh em nhà họ Đinh quản rất nghiêm, cái cảm giác như phạm nhân này khiến người khác rất áp lực.
Đêm nay Nghi Lâm bị lạnh thức dậy, ánh sáng từ dạ minh châu chiếu ra, cô nhìn chậu than trong phòng đã tắt, cửa phòng ngủ mở rộng, gió lạnh gào thét, giống như trước khi ngủ không đóng chặt. Nghi Lâm mặc áo láo, mang giày đi tới đóng cửa sổ, đợi tới lúc bò lên giường thì ổ chăn đã lạnh.
Lúc này cô rất nhớ Đông Phương Triệt, các mùa đông của những năm trước, đều là hắn dùng nội lực sưởi ấm cho cô. Bây giờ thân thể cô rất yếu, nếu dùng nội lực sưởi ấm thì gần như tự sát.
Nếu vậy thì đành thôi miên mà ngủ thôi. Nghi Lâm nghĩ vậy.
Sau đó, cô bắt đầu thôi miên mình rất ấm mà ngủ, hậu quả của việc đó là sốt cao, bên người lại chẳng có ai, đến trưa hôm sau mới bị chú Trung phát hiện, lúc đó cô nóng đến mức không biết gì, hơi thở rất yếu, lúc Đông Phương Triệt nghe chuyện này, vô cùng tức giận, đánh trọng thương anh em họ Đinh, nếu không phải chú Trung cầu xin thì chỉ sợ không giữ được mạng nhỏ.
Lần này Dương trưởng lão không dám đau lòng thuốc, biết điều đưa thuốc có hiệu quả tốt nhất tới, mà đồ đệ của giáo chủ cũng thảm thật, thời gian trước luyện công bị nội thương, sau chế thuốc lại ăn nhấm thuốc độc, lần này lại bị sốt cao, đúng là ép người, nhìn khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, giống như sắp chết vậy. Dương Bất Phi nói “Lần sốt này của thiếu chủ có thể giảm, có điều….” Thấy hắn nói chuyện ngập ngừng, Đông Phương Triệt không kiên nhẫn nói “Có chuyện gì thì Dương trưởng lão cứ nói thẳng là được, chuyện Lâm Nhi sinh bệnh không liên quan tới ông” Có những lời này của hắn, Dương Bất Phi bớt lo một chút, uyển chuyển nói “Trước đó vài ngày, thân thể thiếu chủ rất yếu, lần này lại bị sốt cao, sau này dù có tốt hơn thì cũng có di chứng…” Thấy sắc mặt Đông Phương Triệt khó coi, trong mắt lộ sát khí, Dương Bất Phi vội vàng an ủi “Đương nhiên, y thuật của thuộc hạ không tinh, y thuật của thiếu chủ rất tốt, đợi thiếu chủ tỉnh lại thì chuyện này không phải là vấn đề gì”
Đông Phương Triệt không nói gì, chỉ vẫy tay bảo hắn lui ra.
Đem chăn trong người Nghi Lâm chỉnh lại, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn nửa tháng không gặp, tâm tình Đông Phương Triệt vô cùng phức tạp. Nửa tháng này hắn luyện công chả kể ngày đêm, vô cùng chuyên tâm, không nghĩ cái gì, chỉ luyện công, hắn biết, trên đời này, chỉ có kẻ mạnh mới vĩnh viễn đứng trên cao, nắm vận mệnh của bản thân, hô mưa gọi gió.
Nghi Lâm là chướng ngại vật, phải đá văng cô đi, nếu không hắn sẽ có nhược điểm, kẻ mạnh chân chính không được có nhược điểm, đó là quy tắc.
Nhưng mà không chuyện gì theo ý hắn, người mâu thuẫn như vậy, càng trốn càng để ý. Hắn trốn tránh nửa tháng, bây giờ lại trở về điểm xuất phát, là điểm xuất phát sao? Không, không phải, hắn lún sâu hơn rồi.
Đông Phương Triệt chưa bao giờ nghĩ mình sẽ vì một cô gái mà xử phạt thuộc hạ của mình, anh em nhà họ Đinh theo hắn hơn hai mươi năm, mấy lần cùng sống chết với hắn, hôm nay vì không chăm sóc cô tốt… Đông Phương Triệt nghĩ, không nên cứu cô, ngày đó cô uống thuốc độc tự sát, tại sao bản thân cứ chấp nhất cứu cô?
Đúng vậy, tại sao?
Đông Phương Triệt cẩn thận tử hỏi, lại không nghĩ ra, giống như không có lý do gì nhưng vẫn muốn làm thế, cứu cô không tiếc phế đi hai thành công lực. Đáng giá không?
Không đáng giá nhỉ?
Nhưng hắn muốn cô sống, giống như bây giờ, cô sốt cao, nếu để cô tự sinh tự diệt cũng được. Nhưng luyến tiếc… Luyến tiếc? Đông Phương Triệt sợ hãi, cả kinh, hắn không thể buông cô được?
“Sư phụ?” Âm thanh khàn khàn đánh gãy suy nghĩ của hắn. Đông Phương Triệt mở mắt nhìn, không biết nha đầu tỉnh lúc nào, cô nghi ngờ nhìn mình. Đông Phương Triệt lạnh lùng nói “Muội sốt cao, Dương trưởng lão nói muội khỏe lại có thể có di chứng, nếu có biện pháp thì tự mình viết đơn thuốc, ta sẽ cho người đi bốc thuốc”
Nghi Lâm nhíu mày cầm tay bắt mạch, mạch đập rất khó nghe, Nghi Lâm cười khổ, không nghĩ tới mình thảm như vậy. Đông Phương Triệt thấy sắc mặt cô khói coi, căng thẳng, nhíu mày nói “Không thể trị?” Nghi Lâm khẽ ừ, bất đắc dĩ nói “Có thể trị nhưng không thể trị tận gốc, có di chứng” Đông Phương Triệt vừa nghe thì thay đổi sắc mặt, trầm giọng nói “Với y thuật của muội sao có thể có di chứng?” Nghe lời khen của hắn, Nghi Lâm cười dịu dàng “Con là thầy thuốc, không phải thần tiên, mấy ngày nay thân thể con bị đả kích quá nhiều, đương nhiên phải có di chứng rồi” Thấy hắn nhíu chặt mày, Nghi Lâm giải thích “Tuy là di chứng nhưng không nghiêm trọng lắm, chỉ là lúc trời lạnh thân thể sẽ yếu một chút, không cso gì” Đông Phương Triệt không thể tin lời cô, nghi ngờ nói “Thật sao?” Nghi Lâm nháy mắt nói “Sư phụ — người thấy con cần phải lừa người sao?” Nghĩ tới y thuật của cô, quả thật sẽ không bị di chứng gì nặng, Đông Phương Triệt yên lòng.
Căn phòng bỗng yên tĩnh lại, có chút ngạc nhiên, trước kia, lúc hai người ở chung, đều là nói chuyện líu ríu hoặc nói mấy câu, rất ít khi im lặng, cho dù im lặng cũng phải có chuyện gì đó làm việc, còn im lặng vì không có chuyện gì nói như bây giờ rất hiếm.
Đầu Nghi Lâm vẫn còn choáng váng, Đông Phương Triệt phá hủy sự yên tĩnh quái dị này “Muội viết đơn thuốc, ta cho người đi nấu thuốc” Nghi Lâm gật đầu nói, đợi lúc Đông Phương Triệt nhớ kỹ đơn thuốc, Nghi Lâm đã mê man, cô sốt cao chưa hạ, hai má đỏ bừng như cũ, đưa đơn thuốc cho chú Trung xong, Đông Phương Triệt về phòng chăm cô.
Bảy ngày như vậy trôi qua, cơn sốt cao của Nghi Lâm xuống hoàn toàn, Đông Phương Triệt an tâm, hai người trở lại hình thức sống chung như trước, nửa tháng không gặp kia như hòn đá nhỏ rơi vào hồ, mặc dù có chút gợn sóng nhưng chưa nhộn nhạo.
Gần cuối năm, Hắc Mộc Nhai giống như năm trước, bắt đầu ồn ào náo nhiệt.
Thân thể Nghi Lâm đã tốt hơn trước rất nhiều, có điều vẫn chưa tốt như trước, nhưng cô là người tập võ, nội công không tồi, chưa tới mức trở thành em gái Lâm. Anh em nhà họ Đinh vì sơ sẩy trước kia nên càng cẩn thận chăm sóc Nghi Lâm, một phần là vì tự trách, dù sao Nghi Lâm cũng do họ nhìn lớn lên, phần khác là không dám khiêu chiến lửa giận của giáo chủ, rất dọa người, phần còn lại, nếu không phải Nghi Lâm đưa thuốc cho bọn họ, chỉ sợ bây giờ còn chưa lết xuống giường được, chứ đâu có thể tốt như bây giờ? Người cũng phải biết báo ơn.
Giao thừa năm nay, Đông Phương Triệt mặc cẩm bào, rất xinh đẹp, Nghi Lâm nhìn tặc lưỡi, năm nay hắn đã ba mươi bốn, sao lại không già? Đông Phương Triệt còn tưởng cô thưởng thức phong thái của mình, không nghĩ tới cô lại nghĩ cái này, tức giận trừng mắt nói “Năm nay ta mới ba mươi bốn, không phải bốn mươi ba, huống chi nội lực có công hiệu giữ nhan, không lẽ muội không biết? Người có võ công càng cao sẽ càng khó già” Nghi Lâm bĩu môi nói “Vậy theo lời người, người võ công cao cường có thể từ bảy tám mươi tuổi trở thành hai mươi ba sao?” Đông Phương Triệt cười lạnh “Không phải yêu quái, đương nhiên không thể, nhưng bảy tám mươi tuổi nhìn giống năm sáu chục tuổi là bình thường”
Nghi Lâm làm vẻ thụ giáo, Đông Phương Triệt nói “Năm nay… Muội mười tám?” Nghi Lâm cười nói phải, Đông Phương Triệt nhìn cô suy nghĩ, không biết nghĩ gì, Nghi Lâm vừa định lên tiếng thì bị Đông Phương Triệt lôi tay ra khỏi phòng, hôm nay đại sảnh của Nhật Nguyệt thần giáo cho yến tiệc, hắn phải tham dự, mấy ngày nay thân thể của Nghi Lâm rất tốt, còn được hắn dùng nội lực bảo vệ, cũng xem như là ổn.
Yến hội năm nay cũng giống năm trước, năm nào cũng gặp những người nay. Hai năm trước Nhậm Doanh Doanh rời tổng đàn đi du lịch, hằng năm đều đặc biệt trở về lúc này, năm nay tuyết lớn, nàng ta chỉ đưa quà về, người không về. Nghi Lâm nghĩ, nếu kịch tình tiếp tục thì mấy ngày nay là ngày nàng ta gặp Lệnh Hồ Xung.
Nghĩ đến kịch tình, cô có chút buồn chán, ánh mắt dừng trên người Đồng Mộ Niên vừa về mấy ngày, mặc dù hắn đồng ý giúp cô bảo vệ phái Hằng Sơn, nhưng cuối năm cũng phải về, có điều hai người không có thời gian nói chuyện với nhau, lần nào cũng bị Đông Phương Triệt đẩy đi, khiến người khác bất đắc dĩ.
Đồng Mộ Niên chú ý tầm mắt của cô, cười với cô, mắt lộ vẻ thân thiết, lần bệnh này của cô không ai không biết, mỗi người đều nói năm nay thiếu chủ bị sao chiếu hạn, không hay ho. Bên ngoài, Đông Phương Triệt nói cô luyện công bị thương, uống nhầm thuốc độc, lý do rất gượng ép nhưng ai cũng tin, điều này làm Nghi Lâm rất khó chịu, giống như mình là kẻ ngốc vậy, ngay cả thuốc độc cũng uống nhầm, quá ngốc.
Lúc yến hội tan đã qua giờ tý (23h-1h).
Đông Phương Triệt cầm tay cô về điện Lưỡng Nghi, ở trên đường hắn không nói gì, không biết tại sao tâm tình không tốt, Nghi Lâm cũng không yên, không dám hỏi nhiều, trong khoảng thời gian này, tuy hai người rất bình thường, giống như không chuyện gì, nhưng cô biết, có vài thứ đã thay đổi.
Vào phòng ngủ, Nghi lâm chưa kịp cởi áo khoác đã bị Đông Phương Triệt kéo vào lòng, điều này quá đột nhiên, cô còn chưa biết phản ứng thế nào thì môi đã bị người hôn…
Trận tuyết năm nay đã bắt đầu từ sáng sớm, từ từ rơi xuống, từng tầng từng lớp, rất xinh đẹp.
Nghi Lâm kinh ngạc đứng trước cửa sổ nhìn ra ngoài, không biết đang nghĩ gì. Một đôi tay ấm áp xuyên qua hai bên sườn thân thể, lưu loát đóng cửa sổ lại, bên tai là tiếng trách cứ giận dữ “Hồ nháo!” Nghi Lâm cúi người chui khỏi ống tay áo của Đông Phương Triệt, nhỏ giọng nói “Không lạnh” Đông Phương Triệt hừ lạnh, để hai tay sau lưng, thản nhiên nói “Muội nhàn nhã thật, nếu như vậy thì cũng nên trả lời câu hỏi của ta đi”
Câu hỏi chính là nguyên nhân cô tự sát hôm đó.
Nghi Lâm ngẩng đầu nhìn hắn, lắc đầu nhẹ “Con không muốn nói” Là không muốn, không phải không thể. Đông Phương Triệt nhíu mày, trầm giọng “Muội không sợ ta đưa muội tới Hình đường?” Nghi Lâm suy nghĩ một lát nói “Sợ” Đông Phương Triệt nói “Nếu sợ thì sao không nói nguyên nhân?” Trong lòng lại nghĩ, nếu là trước kia, cô nhất định sẽ lấy lòng mình, hoặc làm nũng, hoặc khóc gì gì đó.
Nhưng lần này Nghi Lâm lại ôm lò sưởi trong tay vào ngực, đứng trước cửa sổ nói “Không muốn chính là không muốn” Đông Phương Triệt tức giận, tính phát tác thì thấy Nghi Lâm nhìn mình với hốc mắt phiếm hồng, dịu dàng yếu đuối, sắc mặt tái nhợt không hạt máu, tâm cứng lại, xoay người thở dài, thản nhiên “Chuyện này ta không truy cứu nữa, nếu có lần sau, ta sẽ để phái Hằng Sơn chôn cùng muội” Dứt lời không ở lại mà vung tay áo rời khỏi phòng ngủ.
Bỏ qua cho cô như vậy? Nghi Lâm khó tin, sau đó nghĩ tới vài khả năng, trong lòng rối bời.
Lúc chạng vạng, Đinh Nhất đưa chén thuốc vừa nấu tới, Nghi Lâm uống sạch chén thuốc Đông y đắng vào bụng. Lúc Đinh Nhất lui ra thì nói “Đêm nay giáo chủ ngủ lại Nhật Nguyệt Thần Điện, tiểu thư đừng đợi” Nghi Lâm kinh ngạc, sau đó không nói gì, gật đầu ý bảo đã biết.
Bốn năm này sau, Đông Phương Triệt không xuất hiện trước mặt cô, Nghi Lâm nghĩ, chắc là hắn tức giận thật, nhưng như vậy cũng tốt, mỗi lúc nghĩ tới khả năng kia, cô đều rất buồn rầu, không thấy tức là hắn không có ý tứ với mình, tự mình đa tình rồi.
Trời càng ngày càng lạnh, Nghi Lâm đã dần quen với việc ngủ một mình, cô đã nửa tháng chưa gặp Đông Phương Triệt, thời gian dài nhất từ trước tới nay. Ngoài phòng ra, ở đâu cô cũng không được đi, anh em nhà họ Đinh quản rất nghiêm, cái cảm giác như phạm nhân này khiến người khác rất áp lực.
Đêm nay Nghi Lâm bị lạnh thức dậy, ánh sáng từ dạ minh châu chiếu ra, cô nhìn chậu than trong phòng đã tắt, cửa phòng ngủ mở rộng, gió lạnh gào thét, giống như trước khi ngủ không đóng chặt. Nghi Lâm mặc áo láo, mang giày đi tới đóng cửa sổ, đợi tới lúc bò lên giường thì ổ chăn đã lạnh.
Lúc này cô rất nhớ Đông Phương Triệt, các mùa đông của những năm trước, đều là hắn dùng nội lực sưởi ấm cho cô. Bây giờ thân thể cô rất yếu, nếu dùng nội lực sưởi ấm thì gần như tự sát.
Nếu vậy thì đành thôi miên mà ngủ thôi. Nghi Lâm nghĩ vậy.
Sau đó, cô bắt đầu thôi miên mình rất ấm mà ngủ, hậu quả của việc đó là sốt cao, bên người lại chẳng có ai, đến trưa hôm sau mới bị chú Trung phát hiện, lúc đó cô nóng đến mức không biết gì, hơi thở rất yếu, lúc Đông Phương Triệt nghe chuyện này, vô cùng tức giận, đánh trọng thương anh em họ Đinh, nếu không phải chú Trung cầu xin thì chỉ sợ không giữ được mạng nhỏ.
Lần này Dương trưởng lão không dám đau lòng thuốc, biết điều đưa thuốc có hiệu quả tốt nhất tới, mà đồ đệ của giáo chủ cũng thảm thật, thời gian trước luyện công bị nội thương, sau chế thuốc lại ăn nhấm thuốc độc, lần này lại bị sốt cao, đúng là ép người, nhìn khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, giống như sắp chết vậy. Dương Bất Phi nói “Lần sốt này của thiếu chủ có thể giảm, có điều….” Thấy hắn nói chuyện ngập ngừng, Đông Phương Triệt không kiên nhẫn nói “Có chuyện gì thì Dương trưởng lão cứ nói thẳng là được, chuyện Lâm Nhi sinh bệnh không liên quan tới ông” Có những lời này của hắn, Dương Bất Phi bớt lo một chút, uyển chuyển nói “Trước đó vài ngày, thân thể thiếu chủ rất yếu, lần này lại bị sốt cao, sau này dù có tốt hơn thì cũng có di chứng…” Thấy sắc mặt Đông Phương Triệt khó coi, trong mắt lộ sát khí, Dương Bất Phi vội vàng an ủi “Đương nhiên, y thuật của thuộc hạ không tinh, y thuật của thiếu chủ rất tốt, đợi thiếu chủ tỉnh lại thì chuyện này không phải là vấn đề gì”
Đông Phương Triệt không nói gì, chỉ vẫy tay bảo hắn lui ra.
Đem chăn trong người Nghi Lâm chỉnh lại, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn nửa tháng không gặp, tâm tình Đông Phương Triệt vô cùng phức tạp. Nửa tháng này hắn luyện công chả kể ngày đêm, vô cùng chuyên tâm, không nghĩ cái gì, chỉ luyện công, hắn biết, trên đời này, chỉ có kẻ mạnh mới vĩnh viễn đứng trên cao, nắm vận mệnh của bản thân, hô mưa gọi gió.
Nghi Lâm là chướng ngại vật, phải đá văng cô đi, nếu không hắn sẽ có nhược điểm, kẻ mạnh chân chính không được có nhược điểm, đó là quy tắc.
Nhưng mà không chuyện gì theo ý hắn, người mâu thuẫn như vậy, càng trốn càng để ý. Hắn trốn tránh nửa tháng, bây giờ lại trở về điểm xuất phát, là điểm xuất phát sao? Không, không phải, hắn lún sâu hơn rồi.
Đông Phương Triệt chưa bao giờ nghĩ mình sẽ vì một cô gái mà xử phạt thuộc hạ của mình, anh em nhà họ Đinh theo hắn hơn hai mươi năm, mấy lần cùng sống chết với hắn, hôm nay vì không chăm sóc cô tốt… Đông Phương Triệt nghĩ, không nên cứu cô, ngày đó cô uống thuốc độc tự sát, tại sao bản thân cứ chấp nhất cứu cô?
Đúng vậy, tại sao?
Đông Phương Triệt cẩn thận tử hỏi, lại không nghĩ ra, giống như không có lý do gì nhưng vẫn muốn làm thế, cứu cô không tiếc phế đi hai thành công lực. Đáng giá không?
Không đáng giá nhỉ?
Nhưng hắn muốn cô sống, giống như bây giờ, cô sốt cao, nếu để cô tự sinh tự diệt cũng được. Nhưng luyến tiếc… Luyến tiếc? Đông Phương Triệt sợ hãi, cả kinh, hắn không thể buông cô được?
“Sư phụ?” Âm thanh khàn khàn đánh gãy suy nghĩ của hắn. Đông Phương Triệt mở mắt nhìn, không biết nha đầu tỉnh lúc nào, cô nghi ngờ nhìn mình. Đông Phương Triệt lạnh lùng nói “Muội sốt cao, Dương trưởng lão nói muội khỏe lại có thể có di chứng, nếu có biện pháp thì tự mình viết đơn thuốc, ta sẽ cho người đi bốc thuốc”
Nghi Lâm nhíu mày cầm tay bắt mạch, mạch đập rất khó nghe, Nghi Lâm cười khổ, không nghĩ tới mình thảm như vậy. Đông Phương Triệt thấy sắc mặt cô khói coi, căng thẳng, nhíu mày nói “Không thể trị?” Nghi Lâm khẽ ừ, bất đắc dĩ nói “Có thể trị nhưng không thể trị tận gốc, có di chứng” Đông Phương Triệt vừa nghe thì thay đổi sắc mặt, trầm giọng nói “Với y thuật của muội sao có thể có di chứng?” Nghe lời khen của hắn, Nghi Lâm cười dịu dàng “Con là thầy thuốc, không phải thần tiên, mấy ngày nay thân thể con bị đả kích quá nhiều, đương nhiên phải có di chứng rồi” Thấy hắn nhíu chặt mày, Nghi Lâm giải thích “Tuy là di chứng nhưng không nghiêm trọng lắm, chỉ là lúc trời lạnh thân thể sẽ yếu một chút, không cso gì” Đông Phương Triệt không thể tin lời cô, nghi ngờ nói “Thật sao?” Nghi Lâm nháy mắt nói “Sư phụ — người thấy con cần phải lừa người sao?” Nghĩ tới y thuật của cô, quả thật sẽ không bị di chứng gì nặng, Đông Phương Triệt yên lòng.
Căn phòng bỗng yên tĩnh lại, có chút ngạc nhiên, trước kia, lúc hai người ở chung, đều là nói chuyện líu ríu hoặc nói mấy câu, rất ít khi im lặng, cho dù im lặng cũng phải có chuyện gì đó làm việc, còn im lặng vì không có chuyện gì nói như bây giờ rất hiếm.
Đầu Nghi Lâm vẫn còn choáng váng, Đông Phương Triệt phá hủy sự yên tĩnh quái dị này “Muội viết đơn thuốc, ta cho người đi nấu thuốc” Nghi Lâm gật đầu nói, đợi lúc Đông Phương Triệt nhớ kỹ đơn thuốc, Nghi Lâm đã mê man, cô sốt cao chưa hạ, hai má đỏ bừng như cũ, đưa đơn thuốc cho chú Trung xong, Đông Phương Triệt về phòng chăm cô.
Bảy ngày như vậy trôi qua, cơn sốt cao của Nghi Lâm xuống hoàn toàn, Đông Phương Triệt an tâm, hai người trở lại hình thức sống chung như trước, nửa tháng không gặp kia như hòn đá nhỏ rơi vào hồ, mặc dù có chút gợn sóng nhưng chưa nhộn nhạo.
Gần cuối năm, Hắc Mộc Nhai giống như năm trước, bắt đầu ồn ào náo nhiệt.
Thân thể Nghi Lâm đã tốt hơn trước rất nhiều, có điều vẫn chưa tốt như trước, nhưng cô là người tập võ, nội công không tồi, chưa tới mức trở thành em gái Lâm. Anh em nhà họ Đinh vì sơ sẩy trước kia nên càng cẩn thận chăm sóc Nghi Lâm, một phần là vì tự trách, dù sao Nghi Lâm cũng do họ nhìn lớn lên, phần khác là không dám khiêu chiến lửa giận của giáo chủ, rất dọa người, phần còn lại, nếu không phải Nghi Lâm đưa thuốc cho bọn họ, chỉ sợ bây giờ còn chưa lết xuống giường được, chứ đâu có thể tốt như bây giờ? Người cũng phải biết báo ơn.
Giao thừa năm nay, Đông Phương Triệt mặc cẩm bào, rất xinh đẹp, Nghi Lâm nhìn tặc lưỡi, năm nay hắn đã ba mươi bốn, sao lại không già? Đông Phương Triệt còn tưởng cô thưởng thức phong thái của mình, không nghĩ tới cô lại nghĩ cái này, tức giận trừng mắt nói “Năm nay ta mới ba mươi bốn, không phải bốn mươi ba, huống chi nội lực có công hiệu giữ nhan, không lẽ muội không biết? Người có võ công càng cao sẽ càng khó già” Nghi Lâm bĩu môi nói “Vậy theo lời người, người võ công cao cường có thể từ bảy tám mươi tuổi trở thành hai mươi ba sao?” Đông Phương Triệt cười lạnh “Không phải yêu quái, đương nhiên không thể, nhưng bảy tám mươi tuổi nhìn giống năm sáu chục tuổi là bình thường”
Nghi Lâm làm vẻ thụ giáo, Đông Phương Triệt nói “Năm nay… Muội mười tám?” Nghi Lâm cười nói phải, Đông Phương Triệt nhìn cô suy nghĩ, không biết nghĩ gì, Nghi Lâm vừa định lên tiếng thì bị Đông Phương Triệt lôi tay ra khỏi phòng, hôm nay đại sảnh của Nhật Nguyệt thần giáo cho yến tiệc, hắn phải tham dự, mấy ngày nay thân thể của Nghi Lâm rất tốt, còn được hắn dùng nội lực bảo vệ, cũng xem như là ổn.
Yến hội năm nay cũng giống năm trước, năm nào cũng gặp những người nay. Hai năm trước Nhậm Doanh Doanh rời tổng đàn đi du lịch, hằng năm đều đặc biệt trở về lúc này, năm nay tuyết lớn, nàng ta chỉ đưa quà về, người không về. Nghi Lâm nghĩ, nếu kịch tình tiếp tục thì mấy ngày nay là ngày nàng ta gặp Lệnh Hồ Xung.
Nghĩ đến kịch tình, cô có chút buồn chán, ánh mắt dừng trên người Đồng Mộ Niên vừa về mấy ngày, mặc dù hắn đồng ý giúp cô bảo vệ phái Hằng Sơn, nhưng cuối năm cũng phải về, có điều hai người không có thời gian nói chuyện với nhau, lần nào cũng bị Đông Phương Triệt đẩy đi, khiến người khác bất đắc dĩ.
Đồng Mộ Niên chú ý tầm mắt của cô, cười với cô, mắt lộ vẻ thân thiết, lần bệnh này của cô không ai không biết, mỗi người đều nói năm nay thiếu chủ bị sao chiếu hạn, không hay ho. Bên ngoài, Đông Phương Triệt nói cô luyện công bị thương, uống nhầm thuốc độc, lý do rất gượng ép nhưng ai cũng tin, điều này làm Nghi Lâm rất khó chịu, giống như mình là kẻ ngốc vậy, ngay cả thuốc độc cũng uống nhầm, quá ngốc.
Lúc yến hội tan đã qua giờ tý (23h-1h).
Đông Phương Triệt cầm tay cô về điện Lưỡng Nghi, ở trên đường hắn không nói gì, không biết tại sao tâm tình không tốt, Nghi Lâm cũng không yên, không dám hỏi nhiều, trong khoảng thời gian này, tuy hai người rất bình thường, giống như không chuyện gì, nhưng cô biết, có vài thứ đã thay đổi.
Vào phòng ngủ, Nghi lâm chưa kịp cởi áo khoác đã bị Đông Phương Triệt kéo vào lòng, điều này quá đột nhiên, cô còn chưa biết phản ứng thế nào thì môi đã bị người hôn…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.