Chương 38: Khí người cũ, đón người mới.
Gia Diệp Mạn
07/08/2013
Bảo không nghĩ tới có là gạt người, mặc kệ là tâm lí hay sinh lí.
Bởi vì vừa dội nước lạnh nên người anh hơi lạnh, ống tay áo dính nước cuốn lên, ẩm ướt dán lên trên ngực của cô.
Khi đi ngủ Mộ Tây đổi áo tắm trên người thành váy ngủ. Lục Nhược thấy cô không có ý phản đối lưu loát đem dây áo theo đầu vai kéo xuống dưới, hơi động vào làn váy một chút chiếc váy liền rơi ra khỏi cơ thể cô.
“Em không…”
Lục Nhược nằm trên người cô: “Em không cần cái gì?” Loại âm thanh trầm thấp này của anh thường ngày cô đã rất quen thuộc nhưng mỗi chữ lại đem theo ý muốn nồng nàn. Ánh mắt anh nóng rực nhìn chằm chằm vào cô.
Mộ Tây nhìn lên trên đầu giường, ánh trăng bị rèm cửa che lại nhưng ánh sáng vẫn len lỏi vào bên trong. Cô nhìn thấy yết hầu anh lay động. Anh đè nặng thêm xuống đem tay bao phủ nơi mềm mại của cô, thấy cô có ý muốn bỏ trốn, anh nhanh tay nắm lấy cằm cô, bắt cô nhìn thẳng và anh.
Da thịt gần gũi, tay chân không ngừng dây dưa, của anh cứng rắn để ở nơi mềm mại của cô, tại nơi sâu nhất ấy hình như nước triều bắt đầu dâng lên.
“Anh muốn em!” Anh nói kiên quyết, lại bất đắc dĩ bỏ thêm một câu: “Chỉ cần em không cự tuyệt!” Chỉ cần cô kháng cự, anh liền ngưng. Mộ Tây hiểu được ý tứ của anh.
“Trước thân thiết một chút!” Anh lầm bầm một chút đặt môi lên trên môi cô. Cách một lớp quần áo anh không ngừng ma sát chạm vào cô, đêm, dưới thân hai người không ngừng phát ra âm thanh rầu rĩ. Rốt cuộc Lục Nhược đứng dậy cởi quần, nhanh chóng bắt lấy hai chân Mộ Tây, một bàn tay ức chế cô run run từ phía bên sườn đi lên sờ soạng.
“Em không cần!” Mộ Tây hào hển ngồi dậy đẩy tay anh ra.
Lục Nhược ôm lấy cô không chịu buông tay, dùng bàn tay vừa mới hoạt động ở dười sườn cô nay đã ẩm ướt giơ lên, thấp giọng nói: “Như thế nào nói không cần? Rõ ràng đều ướt đẫm.”
Tiểu Đào ngủ trên giường chợt động chân.
Mộ Tây khẩn trương ngừng thở lại, Lục Nhược hôn thấy không thuận lại không buông tha, đem tay tiến vào giữa hai chân cô. Giọng nói cũng không còn cách nào khống chế, Mộ Tây cảm thấy bất lực chịu đựng anh tiến vào.
“Nơi này, anh còn nhớ rõ!” Anh mang theo hứng phẫn khẽ reo, ngón tay kia ấn vào bên trong không chịu buông tha. Mộ Tây không khống chế được muốn thét chói tai, cô bắt đầu điên cuồng đáp lại những cái hôn của anh, một lần lại một lần ngậm vào hai cánh môi của anh. Múi máu tươi dần dần lan vào khoang miệng, Lục Nhược kinh hỉ nhận lấy sự chủ động của cô, tay từ đằng sau chạm lên mặt cô muốn làm nụ hôn này thật nồng nàn.
Hơi thở của cô thoát ra nơi miệng anh, lưỡi anh ôm lấy lưỡi cô, không chịu thả lỏng, dùng răng nanh khẽ cắn nhẹ. Đầu lưỡi mềm dẻo của cô chủ động nhấm nháp từng chút một trong khoang miệng của anh. Chân tay cô vây lấy thân hình anh, hai người cuốn lây nhau quay cuồng, lại biến hóa đủ mọi tư thế, anh ở dưới cô ở trên.
Hôn xong, Lục Nhược thở phào nhẹ nhõm: “Thực điên cuồng!” Mộ Tây ghé lên trên người anh, giống như toàn bộ dịch trù của cô đều đã đi ra ngoài hết, ga giường thật là ẩm ướt.
Lục Nhược khẽ nâng mông của cô lên, dẫn đường từ phía sau đi vào.
Đang ngủ say Tiểu Đào bỗng ngồi dậy kinh ngạc nhìn Mộ Tây, sau đó nhanh chóng chạy xuống giường: “Con đau bụng quá!” Chạy nhanh vào phòng vệ sinh.
Mộ Tây sột ruột muốn chạy theo lại bị Lục Nhược kéo trở về: “Nó khi đi tắm đã uống nước đá, không sao đâu!” “Tiểu Đào nói nó bị đau bụng!” Mộ Tây tránh không được vội vàng quát: “Để em đi xem thế nào?”
Lục Nhược khó chịu muốn chết nhưng cũng đành nhịn xuống buông tay cô ra ai ngờ “Ba” một tiếng, Mộ Tây cho anh một cái tát.
“Anh đến tìm em vì loại chuyện này? Anh có phải bố của Tiểu Đào hay không? Nó nói nó khó chịu cũng không đến xem!” Mộ Tây lau nước mắt “Dù sao khi sinh Tiểu Đào anh cũng đã hoài nghi nó. Nó nhỏ như vậy anh cho nói uống nước đá, anh có biết có bao nhiêu đứa trẻ chết vì bệnh dạ dày không hả?”
Lục Nhược sắc mặt khó tả nhìn Mộ Tây: “Nhị Tây, em sao lại có thể nói anh như vậy?” Mấy năm nay anh đem hết tâm huyết ra lấy lòng của con lại bị cô nói như vây.
Mộ Tây nhặt váy ngủ dưới sàn lên nhanh chóng chạy đến nhà vệ sinh.
“Lục Nhược, con nói nó vẫn đau!” Qua một lúc, Mộ Tây ôm Tiểu Đào đi a, khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu Đào trắng bệch.
Lục Nhược đã mặc quần áo đón lấy Tiểu Đào trong lòng Mộ Tây: “Dẫn nó đi phòng y tế.”
Bác sĩ kiểm tra qua nói không sao, chính là ăn nhiều không tiêu hóa hết.
“Em nhớ rõ con không ăn nhiều lắm!” Mộ Tây đau lòng vuốt ve tóc con, dưới mông Tiểu Đào đã tiêm thuốc kích thích đi ị bậy giờ đã thoải mái hơn, yên lặng nằm trong lòng mẹ.
Lục Nhược ho nhẹ một tiếng: “Buổi tối anh có mua thịt dê xiên cho nó.”
Tiểu Đào nhỏ giọng nói: “Là tại con nói với bố con chưa ăn no!”
“Ăn nhiều thịt cá như vậy còn dám nói con chưa ăn no!” Mộ Tây tức giận nói “Khó chịu cũng là tự gây chuyện.” Nước mắt Tiểu Đào rơi như mưa dụi dụi vào lòng cô.
Về lại phòng chân trời đã phiếm hồng. Sau khi trở về Tiểu Đào đã lại nằm trên giường ngủ, nó không vui, cau mày nắm chặt tay áo Lục Nhược không buông.
Lục Nhược nhìn đôi mắt đen lại của Mộ Tây thở dài: “Anh ôm con ngủ, em ngủ đi.” Mộ Tây nhìn vết tát còn lại trên mặt anh, tự thấy lúc nãy mình cũng có hơi quá đáng, ngập ngừng cũng chưa nói được gì, đành chậm rãi trở lại giường nằm xuống.
Tâm tình hai người từ lúc đó cũng có chút thay đổi. Sau khi trở về, Mộ Tây cũng để ý hơn tới quan hệ hai người, mà Lục Nhược tuy mặt dày nhưng cũng không giấu được có chút đau thương. Thứ hai đưa Tiểu Đào trở lại trường xong. Lục Nhược cũng không quay về nữa. Mộ Tây lại bắt đầu lăn qua lộn lại mất ngủ.
“Suy nghĩ cái gì vậy?”
Hạng Vị Ương ghé sát mặt anh đến gần mặt cô. Mộ Tây hoàn hồn, đẩy anh một cái: “Tránh ra, đừng có tiến sát lại như vậy!”
“Thật là đau lòng!” Hạng Vị Ương vô lại ngồi xuống bàn công tác của cô, ném cho cô một cái thiệp mời: “Đây là thiệp mời khai trương chi nhánh của Lăng Hiên, nhất định phải có mặt.”
Mộ Tây quét mắt xuống nhìn thiệp mời một chút lại đem nó ném qua một bên: “Tôi không đi!”
“Chậc chậc, thật là không hiểu chuyện!”. Hạng Vị Ương trách cứ: “Lăng Hiên là công ty lớn hai năm nay không ngừng mở chi nhánh, lần này chi nhánh đặt tại đây là cơ hội tốt để làm quen không thể bỏ qua! Hiện tại mặt hàng kinh doanh chủ lực là búp bê mặc quần áo Kimomo. Nếu có thể tạo mối quan hệ với hạng đồ chơi này thì sách cho thiếu nhi của chúng ta cũng có thể có được hình ảnh tốt!”
“Làm sao anh biết bọn họ sẽ thành công!” Mộ Tây châm chọc nói.
Hạng Vị Ương nhìn cô không nói gì: “Lăng Hiên chỉ cung cấp tiền vốn cho công ty này mà thôi nhưng hai năm nay công ty này lại quảng cáo rất rầm rộ trên các phương tiện truyền thông, chủ yếu nhắm vào phân khúc khách hang ở nhà trẻ. Hiện tại chẳng phải đứa nhỏ nhà em cũng đang chơi người máy do công ty này làm đó sao? Em dám không đi tôi liền mách Mộ Bắc!”
“Biết rồi, tôi đi mà còn không được việc sao?” Mộ Tây vẫy tay đuổi khách, “Không có việc gì thì bước đi tôi còn phải làm việc!”
Hạng Vị Ương nhìn đồng hồ đánh giá: “Không phải em phải đi kí hợp đồng với Hoàng Thế An hay sao? Buổi tối nhớ mời anh đi ăn cơm chớ có quên đó!” Nhìn thấy bộ dạng muốn phản bác của Mộ Tây anh chua them một câu: “Nếu có thể anh sẽ giúp em thúc đẩy một chút nhưng dù sao cũng là việc giao cho người, người không tự đi thì làm sao đàm phán nổi!”
Giờ tan tầm buổi tối, Mộ Tây thu dọn đồ đạc đi xuống, còn chưa đi tới gara, một chiếc xe liền phanh trước mặt cô “Đi lên anh cũng đi!”
Đến nơi, Mộ Tây nhìn anh nói: “Anh không cần chờ, tối em tự đi xe về!”
Người đối diện sửa lại caravat sửa sang một chút, khóe miệng Lục Nhược mang theo một chút châm chọc: “Em thật xem anh như là lái xe?”
Mộ Tây đỏ mặt, giọng nói khô khan đáp: “Không phải như vậy sao?”
Lục Nhược đi xuống giúp cô mở cửa xe: “Mời”
Vào phòng, Mộ Tây càng xấu hổ, Hoàng Thế An có thể hào sảng kí hợp đồng như vậy thật sự rất quái dị.
Hoàng Thế An nghênh ngang tiến vào phòng đặt trước, lại nhìn thấy Mộ Tây ngồi chung với Lục Nhược, ánh mặt hình quả đào lạnh lung nhìn lên trên vạt áo của Hoàng Thế An, Hoàng Thế An nhanh chóng đem nút thắt caravat đem thắt chặt tới tận đỉnh.
Một chén lại một chén, Hoàng Thế An cuối cùng cũng quá chén. Ngày đó bị Lục Nhược đánh cho một quyền sau lại ra mặt yêu cầu anh cùng Mộ thị kí hiệp ước, đem lợi nhuận của anh ép tới mức thấp nhất, bị bố mắng cho một trận, liền tìm cách muốn xả giận.
“Lục tổng chúng ta xem ra cũng là bằng hữu tốt. Lúc này cậu ra mặt, cái gì cũng tốt đẹp cả rồi, cậu nên cạn chén này đi không?” Hoàng Thế An đem chai rượu mới mở đến trước trước ly của Lục Nhược: “Mộ tiểu thư, Lục Tổng đây cũng là vì cô đấy. Còn không mau kính Lục tổng hai chén!” Nói xong liền đem một cái chén uống trà rót đầy rượu đưa cho Mộ Tây.
Nhìn Lục Nhược không đáp lại, Hoàng Thế An sắc mặt không tốt lắm: “Nghe nói mấy năm nay Lục tổng kiêng rượu nhưng chắc vẫn phải giữ lại chút mặt mũi cho cánh đàn ông chứ!”
Nhân viên Mộ thị trên bàn ăn nghe thấy tên của lái xe của Mộ Tây mới biết cũng là thần thánh một phương. Thấy Hoàng Thế An nắm lấy tay của Mộ Tây đều nhất loạt nhăn mặt lo thay cho anh.
Mộ Tây nhìn Lục Nhược liếc mắt một cái, Lục Nhược gật gật đâu, ý bảo cô cứ bình tĩnh.
“Được đủ sảng khoái!” Nhìn Lục Nhược ngưởng cổ uống một hơi cạn sạch, Hoàng Thế An hưng phấn mà vỗ tay. Anh lại không biết sống chết mà đem rót cho Mộ Tây đầy một chén: “Mộ Tây để chúc cho hợp tác lần này thành công không bằng cạn chén này!”
“Để anh!” Lục Nhược đưa bàn tay về phía cô.
Hoàng Thế An sửng sốt, lập tức cười đến gian sảo: “Thật là ai uống đều như nhau cả mà!”
“Không giống. Anh ấy là anh ấy, tôi là tôi.” Mộ Tây nói xong nâng chén uống hết. Chén của cô là chén nhỏ tưởng cũng chỉ bình thương nhưng độ rượu cũng thật là mạnh.
Hoàng Thế An sau khi uống say lại nghêu ngao hát. Mộ Tây vẫn coi như còn tỉnh, cô tự biết tửu lượng của mình không cao, lại được Lục Nhược canh rượu cho, lúc sau cũng coi như dựa vào anh.
Lục Nhược trông rất ổn nhưng Mộ Tây biết anh bên trong cũng không khác Hoàng Thế An là mấy. Quả nhiên lúc sau anh đứng lên đi đến toilet.
Mộ Tây đem một chén nước đến cho anh, nhìn anh phun ra sạch sẽ, đem nước cho anh uống: “Uống đi!”
Lục Nhược đứng một chút cũng không được yên, hai tay bám vào bệ rửa mặt nói: “Em giúp anh!”
Mộ Tây đỡ cằm anh, đem chén nước giúp anh uống hết: “Anh uống nhiều rồi, để em giúp anh đặt phòng, đêm nay ở lại đây thôi!”
Lục Nhược đứng dậy, ánh mắt dọa người: “Em có phải vợ anh không, còn không đưa anh về nhà!”
Mộ Tây trầm mặc: “Về sau… không cần anh giúp em. Em có thể tự làm được!”
“Làm sao được?” Lục Nhược nâng cằm cô lên: “Dùng sắc đẹp?”
Mộ Tây đem gạt bỏ tay anh: “Anh đừng quá đáng, anh là anh, em là em, không cần anh phải giúp. Uống nhiều như vậy cũng là anh tự nguyện, không ai ép anh uống!”
Lục Nhược bị cô hờn lẫy, tựa vào bồn rửa mặt bất đắc dĩ nói: “Em muốn chọc giận anh có phải không?” Từ sau lần uống rượu lại bắt nạt Mộ Tây, vài năm nay anh rất ít uống rượu, đây là lần đầu tiên uống nhiều như vậy thân thể có chút khó chịu.
Mộ Tây cúi đầu nhìn chằm chằm vào mũi giày: “Em nào có!”
“Chính là có, còn nữa…” Lục Nhược thì thào đem cô ép vào trong lòng: “Chưa từng có ai làm anh giận như vậy!”
“Khụ, quản lí, quấy rầy một chút!” Lộ Dao trấn tĩnh gõ cửa: “Nhân viên ở Hoàng thị muốn đi rồi. Nhân viên của chúng ta cũng uống không ít, tôi phải lái xe đưa người khác về. Lục tổng đành phải phiền quản lí vậy?”
“Biết rồi, đi đường cẩn thận.” Mộ Tây có chút xấu hổ, Lục Nhược đang ngửi tới ngửi lui trên tóc cô, bất mãn cất lời: “Vì sao cắt tóc? Anh thích tóc xoăn dài hơn?”
Sau khi sinh con xong, cô phát hiện tóc của mình bị chẻ ngọn không ít, đơn giản cắt thành tóc ngắn. Sau hai năm, tóc dài tới ngang vai lại được cô ép thẳng tóc mái cũng vén lên, trông giống một người phụ nữ thành đạt. Hạng Vị Ương có lần phê phán ngoại hình của cô, trông như một phu nhân dịu dàng. Sau hai năm trải qua nhiều chuyện,cô cũng đã trở nên trưởng thành không ít, có đôi khi Hạng Vị Ương nói cô có nét hung ác giống Mộ Bắc mất rồi!
Mộ Tây lôi lôi kéo kéo thật vất vả mới kéo được Lục Nhược vào trong thanh máy. Lục Nhược ôm cô không chịu buông tay: “Bảo bối, chúng ta đi lên lấy phòng sao?”
Mộ Tây hối hận, cô nên sớm ném anh cho nhân viên phục vụ phòng đưa lên. Đi cùng anh như vậy sợ không sớm thì muộn cũng xảy ra chuyện. Đi đến trên lầu cô đem Lục Nhược ném cho phục vụ phòng rồi chạy trốn.
Bởi vì vừa dội nước lạnh nên người anh hơi lạnh, ống tay áo dính nước cuốn lên, ẩm ướt dán lên trên ngực của cô.
Khi đi ngủ Mộ Tây đổi áo tắm trên người thành váy ngủ. Lục Nhược thấy cô không có ý phản đối lưu loát đem dây áo theo đầu vai kéo xuống dưới, hơi động vào làn váy một chút chiếc váy liền rơi ra khỏi cơ thể cô.
“Em không…”
Lục Nhược nằm trên người cô: “Em không cần cái gì?” Loại âm thanh trầm thấp này của anh thường ngày cô đã rất quen thuộc nhưng mỗi chữ lại đem theo ý muốn nồng nàn. Ánh mắt anh nóng rực nhìn chằm chằm vào cô.
Mộ Tây nhìn lên trên đầu giường, ánh trăng bị rèm cửa che lại nhưng ánh sáng vẫn len lỏi vào bên trong. Cô nhìn thấy yết hầu anh lay động. Anh đè nặng thêm xuống đem tay bao phủ nơi mềm mại của cô, thấy cô có ý muốn bỏ trốn, anh nhanh tay nắm lấy cằm cô, bắt cô nhìn thẳng và anh.
Da thịt gần gũi, tay chân không ngừng dây dưa, của anh cứng rắn để ở nơi mềm mại của cô, tại nơi sâu nhất ấy hình như nước triều bắt đầu dâng lên.
“Anh muốn em!” Anh nói kiên quyết, lại bất đắc dĩ bỏ thêm một câu: “Chỉ cần em không cự tuyệt!” Chỉ cần cô kháng cự, anh liền ngưng. Mộ Tây hiểu được ý tứ của anh.
“Trước thân thiết một chút!” Anh lầm bầm một chút đặt môi lên trên môi cô. Cách một lớp quần áo anh không ngừng ma sát chạm vào cô, đêm, dưới thân hai người không ngừng phát ra âm thanh rầu rĩ. Rốt cuộc Lục Nhược đứng dậy cởi quần, nhanh chóng bắt lấy hai chân Mộ Tây, một bàn tay ức chế cô run run từ phía bên sườn đi lên sờ soạng.
“Em không cần!” Mộ Tây hào hển ngồi dậy đẩy tay anh ra.
Lục Nhược ôm lấy cô không chịu buông tay, dùng bàn tay vừa mới hoạt động ở dười sườn cô nay đã ẩm ướt giơ lên, thấp giọng nói: “Như thế nào nói không cần? Rõ ràng đều ướt đẫm.”
Tiểu Đào ngủ trên giường chợt động chân.
Mộ Tây khẩn trương ngừng thở lại, Lục Nhược hôn thấy không thuận lại không buông tha, đem tay tiến vào giữa hai chân cô. Giọng nói cũng không còn cách nào khống chế, Mộ Tây cảm thấy bất lực chịu đựng anh tiến vào.
“Nơi này, anh còn nhớ rõ!” Anh mang theo hứng phẫn khẽ reo, ngón tay kia ấn vào bên trong không chịu buông tha. Mộ Tây không khống chế được muốn thét chói tai, cô bắt đầu điên cuồng đáp lại những cái hôn của anh, một lần lại một lần ngậm vào hai cánh môi của anh. Múi máu tươi dần dần lan vào khoang miệng, Lục Nhược kinh hỉ nhận lấy sự chủ động của cô, tay từ đằng sau chạm lên mặt cô muốn làm nụ hôn này thật nồng nàn.
Hơi thở của cô thoát ra nơi miệng anh, lưỡi anh ôm lấy lưỡi cô, không chịu thả lỏng, dùng răng nanh khẽ cắn nhẹ. Đầu lưỡi mềm dẻo của cô chủ động nhấm nháp từng chút một trong khoang miệng của anh. Chân tay cô vây lấy thân hình anh, hai người cuốn lây nhau quay cuồng, lại biến hóa đủ mọi tư thế, anh ở dưới cô ở trên.
Hôn xong, Lục Nhược thở phào nhẹ nhõm: “Thực điên cuồng!” Mộ Tây ghé lên trên người anh, giống như toàn bộ dịch trù của cô đều đã đi ra ngoài hết, ga giường thật là ẩm ướt.
Lục Nhược khẽ nâng mông của cô lên, dẫn đường từ phía sau đi vào.
Đang ngủ say Tiểu Đào bỗng ngồi dậy kinh ngạc nhìn Mộ Tây, sau đó nhanh chóng chạy xuống giường: “Con đau bụng quá!” Chạy nhanh vào phòng vệ sinh.
Mộ Tây sột ruột muốn chạy theo lại bị Lục Nhược kéo trở về: “Nó khi đi tắm đã uống nước đá, không sao đâu!” “Tiểu Đào nói nó bị đau bụng!” Mộ Tây tránh không được vội vàng quát: “Để em đi xem thế nào?”
Lục Nhược khó chịu muốn chết nhưng cũng đành nhịn xuống buông tay cô ra ai ngờ “Ba” một tiếng, Mộ Tây cho anh một cái tát.
“Anh đến tìm em vì loại chuyện này? Anh có phải bố của Tiểu Đào hay không? Nó nói nó khó chịu cũng không đến xem!” Mộ Tây lau nước mắt “Dù sao khi sinh Tiểu Đào anh cũng đã hoài nghi nó. Nó nhỏ như vậy anh cho nói uống nước đá, anh có biết có bao nhiêu đứa trẻ chết vì bệnh dạ dày không hả?”
Lục Nhược sắc mặt khó tả nhìn Mộ Tây: “Nhị Tây, em sao lại có thể nói anh như vậy?” Mấy năm nay anh đem hết tâm huyết ra lấy lòng của con lại bị cô nói như vây.
Mộ Tây nhặt váy ngủ dưới sàn lên nhanh chóng chạy đến nhà vệ sinh.
“Lục Nhược, con nói nó vẫn đau!” Qua một lúc, Mộ Tây ôm Tiểu Đào đi a, khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu Đào trắng bệch.
Lục Nhược đã mặc quần áo đón lấy Tiểu Đào trong lòng Mộ Tây: “Dẫn nó đi phòng y tế.”
Bác sĩ kiểm tra qua nói không sao, chính là ăn nhiều không tiêu hóa hết.
“Em nhớ rõ con không ăn nhiều lắm!” Mộ Tây đau lòng vuốt ve tóc con, dưới mông Tiểu Đào đã tiêm thuốc kích thích đi ị bậy giờ đã thoải mái hơn, yên lặng nằm trong lòng mẹ.
Lục Nhược ho nhẹ một tiếng: “Buổi tối anh có mua thịt dê xiên cho nó.”
Tiểu Đào nhỏ giọng nói: “Là tại con nói với bố con chưa ăn no!”
“Ăn nhiều thịt cá như vậy còn dám nói con chưa ăn no!” Mộ Tây tức giận nói “Khó chịu cũng là tự gây chuyện.” Nước mắt Tiểu Đào rơi như mưa dụi dụi vào lòng cô.
Về lại phòng chân trời đã phiếm hồng. Sau khi trở về Tiểu Đào đã lại nằm trên giường ngủ, nó không vui, cau mày nắm chặt tay áo Lục Nhược không buông.
Lục Nhược nhìn đôi mắt đen lại của Mộ Tây thở dài: “Anh ôm con ngủ, em ngủ đi.” Mộ Tây nhìn vết tát còn lại trên mặt anh, tự thấy lúc nãy mình cũng có hơi quá đáng, ngập ngừng cũng chưa nói được gì, đành chậm rãi trở lại giường nằm xuống.
Tâm tình hai người từ lúc đó cũng có chút thay đổi. Sau khi trở về, Mộ Tây cũng để ý hơn tới quan hệ hai người, mà Lục Nhược tuy mặt dày nhưng cũng không giấu được có chút đau thương. Thứ hai đưa Tiểu Đào trở lại trường xong. Lục Nhược cũng không quay về nữa. Mộ Tây lại bắt đầu lăn qua lộn lại mất ngủ.
“Suy nghĩ cái gì vậy?”
Hạng Vị Ương ghé sát mặt anh đến gần mặt cô. Mộ Tây hoàn hồn, đẩy anh một cái: “Tránh ra, đừng có tiến sát lại như vậy!”
“Thật là đau lòng!” Hạng Vị Ương vô lại ngồi xuống bàn công tác của cô, ném cho cô một cái thiệp mời: “Đây là thiệp mời khai trương chi nhánh của Lăng Hiên, nhất định phải có mặt.”
Mộ Tây quét mắt xuống nhìn thiệp mời một chút lại đem nó ném qua một bên: “Tôi không đi!”
“Chậc chậc, thật là không hiểu chuyện!”. Hạng Vị Ương trách cứ: “Lăng Hiên là công ty lớn hai năm nay không ngừng mở chi nhánh, lần này chi nhánh đặt tại đây là cơ hội tốt để làm quen không thể bỏ qua! Hiện tại mặt hàng kinh doanh chủ lực là búp bê mặc quần áo Kimomo. Nếu có thể tạo mối quan hệ với hạng đồ chơi này thì sách cho thiếu nhi của chúng ta cũng có thể có được hình ảnh tốt!”
“Làm sao anh biết bọn họ sẽ thành công!” Mộ Tây châm chọc nói.
Hạng Vị Ương nhìn cô không nói gì: “Lăng Hiên chỉ cung cấp tiền vốn cho công ty này mà thôi nhưng hai năm nay công ty này lại quảng cáo rất rầm rộ trên các phương tiện truyền thông, chủ yếu nhắm vào phân khúc khách hang ở nhà trẻ. Hiện tại chẳng phải đứa nhỏ nhà em cũng đang chơi người máy do công ty này làm đó sao? Em dám không đi tôi liền mách Mộ Bắc!”
“Biết rồi, tôi đi mà còn không được việc sao?” Mộ Tây vẫy tay đuổi khách, “Không có việc gì thì bước đi tôi còn phải làm việc!”
Hạng Vị Ương nhìn đồng hồ đánh giá: “Không phải em phải đi kí hợp đồng với Hoàng Thế An hay sao? Buổi tối nhớ mời anh đi ăn cơm chớ có quên đó!” Nhìn thấy bộ dạng muốn phản bác của Mộ Tây anh chua them một câu: “Nếu có thể anh sẽ giúp em thúc đẩy một chút nhưng dù sao cũng là việc giao cho người, người không tự đi thì làm sao đàm phán nổi!”
Giờ tan tầm buổi tối, Mộ Tây thu dọn đồ đạc đi xuống, còn chưa đi tới gara, một chiếc xe liền phanh trước mặt cô “Đi lên anh cũng đi!”
Đến nơi, Mộ Tây nhìn anh nói: “Anh không cần chờ, tối em tự đi xe về!”
Người đối diện sửa lại caravat sửa sang một chút, khóe miệng Lục Nhược mang theo một chút châm chọc: “Em thật xem anh như là lái xe?”
Mộ Tây đỏ mặt, giọng nói khô khan đáp: “Không phải như vậy sao?”
Lục Nhược đi xuống giúp cô mở cửa xe: “Mời”
Vào phòng, Mộ Tây càng xấu hổ, Hoàng Thế An có thể hào sảng kí hợp đồng như vậy thật sự rất quái dị.
Hoàng Thế An nghênh ngang tiến vào phòng đặt trước, lại nhìn thấy Mộ Tây ngồi chung với Lục Nhược, ánh mặt hình quả đào lạnh lung nhìn lên trên vạt áo của Hoàng Thế An, Hoàng Thế An nhanh chóng đem nút thắt caravat đem thắt chặt tới tận đỉnh.
Một chén lại một chén, Hoàng Thế An cuối cùng cũng quá chén. Ngày đó bị Lục Nhược đánh cho một quyền sau lại ra mặt yêu cầu anh cùng Mộ thị kí hiệp ước, đem lợi nhuận của anh ép tới mức thấp nhất, bị bố mắng cho một trận, liền tìm cách muốn xả giận.
“Lục tổng chúng ta xem ra cũng là bằng hữu tốt. Lúc này cậu ra mặt, cái gì cũng tốt đẹp cả rồi, cậu nên cạn chén này đi không?” Hoàng Thế An đem chai rượu mới mở đến trước trước ly của Lục Nhược: “Mộ tiểu thư, Lục Tổng đây cũng là vì cô đấy. Còn không mau kính Lục tổng hai chén!” Nói xong liền đem một cái chén uống trà rót đầy rượu đưa cho Mộ Tây.
Nhìn Lục Nhược không đáp lại, Hoàng Thế An sắc mặt không tốt lắm: “Nghe nói mấy năm nay Lục tổng kiêng rượu nhưng chắc vẫn phải giữ lại chút mặt mũi cho cánh đàn ông chứ!”
Nhân viên Mộ thị trên bàn ăn nghe thấy tên của lái xe của Mộ Tây mới biết cũng là thần thánh một phương. Thấy Hoàng Thế An nắm lấy tay của Mộ Tây đều nhất loạt nhăn mặt lo thay cho anh.
Mộ Tây nhìn Lục Nhược liếc mắt một cái, Lục Nhược gật gật đâu, ý bảo cô cứ bình tĩnh.
“Được đủ sảng khoái!” Nhìn Lục Nhược ngưởng cổ uống một hơi cạn sạch, Hoàng Thế An hưng phấn mà vỗ tay. Anh lại không biết sống chết mà đem rót cho Mộ Tây đầy một chén: “Mộ Tây để chúc cho hợp tác lần này thành công không bằng cạn chén này!”
“Để anh!” Lục Nhược đưa bàn tay về phía cô.
Hoàng Thế An sửng sốt, lập tức cười đến gian sảo: “Thật là ai uống đều như nhau cả mà!”
“Không giống. Anh ấy là anh ấy, tôi là tôi.” Mộ Tây nói xong nâng chén uống hết. Chén của cô là chén nhỏ tưởng cũng chỉ bình thương nhưng độ rượu cũng thật là mạnh.
Hoàng Thế An sau khi uống say lại nghêu ngao hát. Mộ Tây vẫn coi như còn tỉnh, cô tự biết tửu lượng của mình không cao, lại được Lục Nhược canh rượu cho, lúc sau cũng coi như dựa vào anh.
Lục Nhược trông rất ổn nhưng Mộ Tây biết anh bên trong cũng không khác Hoàng Thế An là mấy. Quả nhiên lúc sau anh đứng lên đi đến toilet.
Mộ Tây đem một chén nước đến cho anh, nhìn anh phun ra sạch sẽ, đem nước cho anh uống: “Uống đi!”
Lục Nhược đứng một chút cũng không được yên, hai tay bám vào bệ rửa mặt nói: “Em giúp anh!”
Mộ Tây đỡ cằm anh, đem chén nước giúp anh uống hết: “Anh uống nhiều rồi, để em giúp anh đặt phòng, đêm nay ở lại đây thôi!”
Lục Nhược đứng dậy, ánh mắt dọa người: “Em có phải vợ anh không, còn không đưa anh về nhà!”
Mộ Tây trầm mặc: “Về sau… không cần anh giúp em. Em có thể tự làm được!”
“Làm sao được?” Lục Nhược nâng cằm cô lên: “Dùng sắc đẹp?”
Mộ Tây đem gạt bỏ tay anh: “Anh đừng quá đáng, anh là anh, em là em, không cần anh phải giúp. Uống nhiều như vậy cũng là anh tự nguyện, không ai ép anh uống!”
Lục Nhược bị cô hờn lẫy, tựa vào bồn rửa mặt bất đắc dĩ nói: “Em muốn chọc giận anh có phải không?” Từ sau lần uống rượu lại bắt nạt Mộ Tây, vài năm nay anh rất ít uống rượu, đây là lần đầu tiên uống nhiều như vậy thân thể có chút khó chịu.
Mộ Tây cúi đầu nhìn chằm chằm vào mũi giày: “Em nào có!”
“Chính là có, còn nữa…” Lục Nhược thì thào đem cô ép vào trong lòng: “Chưa từng có ai làm anh giận như vậy!”
“Khụ, quản lí, quấy rầy một chút!” Lộ Dao trấn tĩnh gõ cửa: “Nhân viên ở Hoàng thị muốn đi rồi. Nhân viên của chúng ta cũng uống không ít, tôi phải lái xe đưa người khác về. Lục tổng đành phải phiền quản lí vậy?”
“Biết rồi, đi đường cẩn thận.” Mộ Tây có chút xấu hổ, Lục Nhược đang ngửi tới ngửi lui trên tóc cô, bất mãn cất lời: “Vì sao cắt tóc? Anh thích tóc xoăn dài hơn?”
Sau khi sinh con xong, cô phát hiện tóc của mình bị chẻ ngọn không ít, đơn giản cắt thành tóc ngắn. Sau hai năm, tóc dài tới ngang vai lại được cô ép thẳng tóc mái cũng vén lên, trông giống một người phụ nữ thành đạt. Hạng Vị Ương có lần phê phán ngoại hình của cô, trông như một phu nhân dịu dàng. Sau hai năm trải qua nhiều chuyện,cô cũng đã trở nên trưởng thành không ít, có đôi khi Hạng Vị Ương nói cô có nét hung ác giống Mộ Bắc mất rồi!
Mộ Tây lôi lôi kéo kéo thật vất vả mới kéo được Lục Nhược vào trong thanh máy. Lục Nhược ôm cô không chịu buông tay: “Bảo bối, chúng ta đi lên lấy phòng sao?”
Mộ Tây hối hận, cô nên sớm ném anh cho nhân viên phục vụ phòng đưa lên. Đi cùng anh như vậy sợ không sớm thì muộn cũng xảy ra chuyện. Đi đến trên lầu cô đem Lục Nhược ném cho phục vụ phòng rồi chạy trốn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.