Chương 16: Hạnh Phúc Trên Bậc Cửa
Tobi_Me
06/03/2021
Suốt một tuần liền, chúng tôi không nói với nhau câu nào.
Trưa hôm ấy, tôi nhận được tin nhắn của chàng, bảo tôi lên trang cá nhân của chàng xem.
Tôi mở điện thoại, hóa ra là một bài đăng, vừa mới năm phút trước.
Đính kèm bên trên ảnh của chúng tôi là một đoạn bài viết đính chính: “Đây là bạn gái của tôi.” - Bên dưới một vài comment chúc mừng, một vài comment tỏ ra thất vọng, một vài người hỏi về cô gái kia. Đó là thái độ đầu tiên mà công chúng nhìn nhận vào tình trạng yêu đương của bất cứ người nghệ sĩ nào. Có người khen, có kẻ chê và cũng nhiều sự ganh ghét! Vì thế mà trước nay, chúng tôi không bao giờ công khai chuyện yêu đương trên mặt báo. Vì nó có hại nhiều hơn có lợi đối với chàng.
Tôi nhìn chằm chằm hai gương mặt đang cười toe toét trong ảnh hồi lâu.
Đây là ảnh chụp chung của hai đứa lúc đi du lịch trên Đà Lạt cùng nhau, khi ấy, chúng tôi rất hạnh phúc.
Tôi nấc lên từng hồi nghẹn ngào. Hoàng tử đang cố níu kéo lại mối quan hệ đang sắp đi đến hồi kết của chúng tôi.
Hẳn chàng cũng từng cô đơn lắm. Tôi lại không hiểu cho chàng!
Tôi không biết phải cư xử sao cho đúng trong lúc này. Tôi bối rối lắm! Liệu chúng tôi còn có tương lai? Liệu mọi chuyện rồi sẽ được giải quyết ổn thỏa hay tất cả đâu lại vào đấy?Liệu sau một cơn bão sẽ là mặt trời hay nối tiếp nó lại là một cơn bão khác?
Tôi như người đi trong mê cung. Tự đặt cho mình ngàn nỗi bận tâm để rồi chết ngợp trong những lo lắng chính mình tạo ra.
Tôi nhấc máy lên gọi Hoàng tử, không cần phải đợi lâu thì đầu dây bên kia đã có người nhấc máy.
“Anh đang ở đâu? Em muốn gặp mặt anh một chút được không?”
“ Anh đang ở công ty. Đợi một chút, anh về liền.”
Chàng tức tốc chạy về. Nửa tiếng sau, tôi thấy bóng dáng cao gầy của chàng ngay trước cửa.
Không nói một lời nào, ôm chầm lấy chàng, nước mắt lăn dài hai bên má. Áp mặt trong lồng ngực chàng, tôi thấy ngực chàng nhấp nhô cũng từng nhịp thở, dường như chàng cũng đang xúc động giống tôi.
Cả hai chúng tôi đều đang sợ mất một cái gì đó, một thứ hạnh phúc mong manh như tơ nhện giăng trên cỏ tôi đã từng thấy trên những cánh đồng đầy sương sớm. Trong một phút chốc, tôi có cảm tưởng như mình đang xây một lâu đài cát ngay trên bờ biển, dù nỗ lực đến đâu thì đến ngày hôm sau, con sóng sẽ đánh tan tành những gì đã gây dựng ngày hôm trước.
Nhưng cho dù là như thế, tôi vẫn muốn được ngắm nhìn lâu đài cát của mình một lần tỏa sáng dưới ánh mặt trời rực rỡ.
Ngay trên bậc cửa, tôi thấy hạnh phúc và tia hy vọng đang ôm trọn lấy mình, khẽ khàng lau đi giọt nước mắt lăn đều hai bên má. Tất cả những bình yên đều tụ lại thành chàng trai đang đứng trước mặt tôi đây, và trên lồng ngực vững chãi của chàng, lòng tôi dịu đi.
Tôi quyết định không buông tay nữa. Thật là một ý định ngu ngốc. Tôi còn yêu chàng, sao có thể nói buông là buông dễ dàng như thế được. Chẳng lẽ tình yêu của chúng tôi dễ dàng bị đánh bại đến thế hay sao?
Tôi lau đi giọt nước mắt, ôm ghì lấy chàng không buông.
------
KẾT
Sau ngày hôm ấy, chúng tôi dành cả tuần để đi du lịch cùng nhau.
Hóa ra trong một tuần chúng tôi không nói gì với nhau, tôi cứ tưởng chàng đã từ bỏ thì chàng lại âm thầm sắp xếp ổn thỏa tất cả mọi thứ, để chúng tôi có nhiều thời gian dành cho nhau hơn. Chàng đã nỗ lực cho mối quan hệ của chúng tôi hơn rất nhiều lần tôi có thể tưởng tượng.
Vậy mà bản thân tôi đã không cố gắng thì lại thôi, cứ hễ tí là lại đòi buông bỏ. Tôi thấy thật xấu hổ với những nỗ lực của chàng trong mối quan hệ này.
Chiều tà, ánh hoàng hôn như rưới một lớp mật ong mỏng nhuộm vàng cánh đồng hoa Lavender mà chúng tôi đang đi.
Lavender- loài hoa tượng trưng cho tình yêu chung thủy, mang vẻ đẹp quyến rũ và tinh tế.
Dưới một khung cảnh như thế, giữa cánh đồng hoa. Có một người con trai đã quỳ dưới chân người con gái, trao cho cô ấy chiếc nhẫn cầu hôn. Không còn nghi ngờ gì nữa, người con gái đó đã đồng ý đeo chiếc nhẫn đó. Họ hôn nhau, dưới ánh hoàng hôn, những tia nắng cuối ngày nhuộm lên màu tóc người con gái chút ánh vàng.
Hai bàn tay đan lại, nắm chặt vào nhau, đôi mắt cùng nhìn về một hướng. Đó là hướng của hạnh phúc!
Trưa hôm ấy, tôi nhận được tin nhắn của chàng, bảo tôi lên trang cá nhân của chàng xem.
Tôi mở điện thoại, hóa ra là một bài đăng, vừa mới năm phút trước.
Đính kèm bên trên ảnh của chúng tôi là một đoạn bài viết đính chính: “Đây là bạn gái của tôi.” - Bên dưới một vài comment chúc mừng, một vài comment tỏ ra thất vọng, một vài người hỏi về cô gái kia. Đó là thái độ đầu tiên mà công chúng nhìn nhận vào tình trạng yêu đương của bất cứ người nghệ sĩ nào. Có người khen, có kẻ chê và cũng nhiều sự ganh ghét! Vì thế mà trước nay, chúng tôi không bao giờ công khai chuyện yêu đương trên mặt báo. Vì nó có hại nhiều hơn có lợi đối với chàng.
Tôi nhìn chằm chằm hai gương mặt đang cười toe toét trong ảnh hồi lâu.
Đây là ảnh chụp chung của hai đứa lúc đi du lịch trên Đà Lạt cùng nhau, khi ấy, chúng tôi rất hạnh phúc.
Tôi nấc lên từng hồi nghẹn ngào. Hoàng tử đang cố níu kéo lại mối quan hệ đang sắp đi đến hồi kết của chúng tôi.
Hẳn chàng cũng từng cô đơn lắm. Tôi lại không hiểu cho chàng!
Tôi không biết phải cư xử sao cho đúng trong lúc này. Tôi bối rối lắm! Liệu chúng tôi còn có tương lai? Liệu mọi chuyện rồi sẽ được giải quyết ổn thỏa hay tất cả đâu lại vào đấy?Liệu sau một cơn bão sẽ là mặt trời hay nối tiếp nó lại là một cơn bão khác?
Tôi như người đi trong mê cung. Tự đặt cho mình ngàn nỗi bận tâm để rồi chết ngợp trong những lo lắng chính mình tạo ra.
Tôi nhấc máy lên gọi Hoàng tử, không cần phải đợi lâu thì đầu dây bên kia đã có người nhấc máy.
“Anh đang ở đâu? Em muốn gặp mặt anh một chút được không?”
“ Anh đang ở công ty. Đợi một chút, anh về liền.”
Chàng tức tốc chạy về. Nửa tiếng sau, tôi thấy bóng dáng cao gầy của chàng ngay trước cửa.
Không nói một lời nào, ôm chầm lấy chàng, nước mắt lăn dài hai bên má. Áp mặt trong lồng ngực chàng, tôi thấy ngực chàng nhấp nhô cũng từng nhịp thở, dường như chàng cũng đang xúc động giống tôi.
Cả hai chúng tôi đều đang sợ mất một cái gì đó, một thứ hạnh phúc mong manh như tơ nhện giăng trên cỏ tôi đã từng thấy trên những cánh đồng đầy sương sớm. Trong một phút chốc, tôi có cảm tưởng như mình đang xây một lâu đài cát ngay trên bờ biển, dù nỗ lực đến đâu thì đến ngày hôm sau, con sóng sẽ đánh tan tành những gì đã gây dựng ngày hôm trước.
Nhưng cho dù là như thế, tôi vẫn muốn được ngắm nhìn lâu đài cát của mình một lần tỏa sáng dưới ánh mặt trời rực rỡ.
Ngay trên bậc cửa, tôi thấy hạnh phúc và tia hy vọng đang ôm trọn lấy mình, khẽ khàng lau đi giọt nước mắt lăn đều hai bên má. Tất cả những bình yên đều tụ lại thành chàng trai đang đứng trước mặt tôi đây, và trên lồng ngực vững chãi của chàng, lòng tôi dịu đi.
Tôi quyết định không buông tay nữa. Thật là một ý định ngu ngốc. Tôi còn yêu chàng, sao có thể nói buông là buông dễ dàng như thế được. Chẳng lẽ tình yêu của chúng tôi dễ dàng bị đánh bại đến thế hay sao?
Tôi lau đi giọt nước mắt, ôm ghì lấy chàng không buông.
------
KẾT
Sau ngày hôm ấy, chúng tôi dành cả tuần để đi du lịch cùng nhau.
Hóa ra trong một tuần chúng tôi không nói gì với nhau, tôi cứ tưởng chàng đã từ bỏ thì chàng lại âm thầm sắp xếp ổn thỏa tất cả mọi thứ, để chúng tôi có nhiều thời gian dành cho nhau hơn. Chàng đã nỗ lực cho mối quan hệ của chúng tôi hơn rất nhiều lần tôi có thể tưởng tượng.
Vậy mà bản thân tôi đã không cố gắng thì lại thôi, cứ hễ tí là lại đòi buông bỏ. Tôi thấy thật xấu hổ với những nỗ lực của chàng trong mối quan hệ này.
Chiều tà, ánh hoàng hôn như rưới một lớp mật ong mỏng nhuộm vàng cánh đồng hoa Lavender mà chúng tôi đang đi.
Lavender- loài hoa tượng trưng cho tình yêu chung thủy, mang vẻ đẹp quyến rũ và tinh tế.
Dưới một khung cảnh như thế, giữa cánh đồng hoa. Có một người con trai đã quỳ dưới chân người con gái, trao cho cô ấy chiếc nhẫn cầu hôn. Không còn nghi ngờ gì nữa, người con gái đó đã đồng ý đeo chiếc nhẫn đó. Họ hôn nhau, dưới ánh hoàng hôn, những tia nắng cuối ngày nhuộm lên màu tóc người con gái chút ánh vàng.
Hai bàn tay đan lại, nắm chặt vào nhau, đôi mắt cùng nhìn về một hướng. Đó là hướng của hạnh phúc!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.