Khi Nhà Văn Tập Yêu

Chương 7: Hóa ra là thế!

Tobi_Me

05/03/2021

Căn phòng lớn giờ chỉ còn có hai người chúng tôi. Tôi quay mặt đi chỗ khác, tránh ánh nhìn của hoàng tử. Chàng nhìn tôi, trong mắt chứa nhiều phiền muộn.

Chàng thở dài, nói với tôi:

“Em tính chặn số anh đến bao giờ đây? Đang yên đang lành, sao lại làm thế?”

“À ha!”- Tôi reo lên trong lòng.

“Hoá ra là anh cũng đã biết tôi cố tình chặn số anh kia à. Không chặn anh để cho một ngày đẹp trời nào đó bạn gái anh tới cào đầu tôi hay gì?”- Tôi nghĩ thầm.

“Tuy EQ tôi không cao, IQ cũng thấp nốt nhưng chỉ số đạo đức và chỉ số nhát gan của tôi rất cao đấy nhé! Anh đừng có mà khinh thường.” Nghĩ là vậy, nhưng khi đối diện với hoàng tử, tôi vẫn im lặng. Phần là vì chàng cũng chưa làm gì quá đáng ra mặt với tôi. Phần nữa là vì tôi muốn xem thử chàng tính ngụy biện như thế nào.

“Nếu hôm nay anh không nhờ đến Duy Sơn, không biết khi nào em mới chịu gặp mặt anh đây?”- Giọng chàng nữa trách móc, nữa âu yếm.

“Tôi đã cố ý chặn số anh như thế, né anh như né tà mà anh lại bảo tôi gặp mặt anh thì hóa ra tôi ngu quá.”- đấy là tôi nghĩ vậy thôi chứ thực tế là tôi im lặng.

Không thấy tôi trả lời, hoàng tử cũng chẳng vòng vo gì nữa. Chàng nói luôn:

“Hoàng, không biết em nghĩ về anh như thế nào. Nhưng anh thật sự thích em. Từ lúc cùng em xếp mô hình anh đã thích em rồi…”- Tôi nghe tiếng chàng cố nén một cơn thở dài ngay cuống họng, giọng điệu hết sức chân thành.

Nếu không biết được chuyện chàng đã có người yêu, nếu là trước đây… nếu là trước đây,... có lẽ tôi thật sự đã siêu lòng.

Không ngờ lần đầu tiên tôi nhận được một lời tỏ tình thẳng thắn như thế trong đời, thì lại từ một gã sở khanh.

Đúng là mệnh tôi mệnh khổ thật mà!

Trải qua mấy kỷ băng hà, sao thế giới vẫn không ngớt đi những loại người trơ trẽn như thế này chứ. Rõ ràng đã có người yêu rồi nhưng vẫn đem lời yêu dành cho một kẻ khác.

Thế thì, chẳng việc gì mà tôi phải lịch sự với loại người như thế cả.



Tôi tiến đến, định thụi cho anh ta một cú vào bụng nhưng vì chân ngắn quá mà bụng gã lại khá cao, lực sát thương không mạnh lắm nên tôi dùng tạm 5 ngón tay tiếp đất trên mặt hắn vậy.

Chát! hoàng tử ngây người. Mặt hắn lệch sang hẳn một bên, nhìn tôi, bất ngờ như thể không ngờ rằng tôi lại làm như thế.

“Anh nói những lời như thế mà không biết ngượng mồm à?”- Tôi hăng máu như một nữ hiệp trừ gian diệt bạo.

“Thế thì cũng thứ cho tôi nói thẳng với anh luôn nhé! Trên đời này tôi căm ghét nhất là loại người như anh đấy, biết không?! Thứ ăn cây táo rào cây sung, đứng núi này trông núi nọ. Rõ ràng bản thân mình đã có người yêu rồi, lại còn dám nói chuyện yêu đương với người con gái khác. Đừng có nghĩ ai cũng là con ngốc để cho anh lừa gạt. Anh không thấy hổ thẹn à?Tôi mà là anh, tôi xấu hổ mà đâm đầu xuống đất.”

Tôi giận tím người, lôi hết tâm can ruột gan ra mà chửi.

Tính tôi từ nhỏ đã thế, yêu ghét đều rõ ràng, rất ghét những thứ mập mờ không rõ ràng. Tôi cũng chả việc gì phải cả nể một người như thế cả. Tránh càng xa càng tốt. Tôi cóc cần!

Chỉ có một điều khiến tôi phải lo lắng, đó là giữa chúng tôi còn tồn tại một con yêu quái nữa tên là Duy Sơn nữa. Việc tôi trở mặt với hoàng tử ít nhiều cũng ảnh hưởng đến quan hệ và công việc làm ăn của gã. Nhất là khi studio của Duy Sơn đã ế quá mà hoàng tử lại là một mối quen thân thiết.

Thế nhưng, với quyết định lần này, tôi vẫn tin tưởng là Duy Sơn sẽ ủng hộ tôi. Cậu ta đôi lúc cũng không phải là tử tế cho lắm nhưng cũng không phải là loại cá mè một lứa với bọn đểu giả như này. Chắc chắn cậu ta cũng sẽ ủng hộ quyết định này của tôi thôi.

Mặt hoàng tử hết xanh rồi lại trắng, hết trắng rồi lại hồng.

Gã ta nhìn tôi, ngây người. Còn gì để chối cãi nữa. Phen này bị tôi nắm cả thóp rồi.

Hoàng tử tỏ vẻ ngạc nhiên trước lời nói của tôi, mắt mở to kinh ngạc.

Gã tiến tới chỗ tôi hai bước. Tay có chút động, định đưa lên.

Ngu rồi! Sao tôi lại ngu quá vậy. Phòng chỉ có hai người, nếu động khẩu thì may ra tôi còn thắng. Mà động thủ thì khỏi cần nhìn cũng đủ biết là hoàng tử ăn đứt tôi.

Thế mà tôi lại dám giơ tay ra tát cho gã một cái mạnh như vậy. Toang thật rồi!

Tôi nhắm chặt hai mắt lại, hai tay giơ lên cao đỡ đầu, chờ đợi một cái giáng thật mạnh đủ để tôi lên chầu ông bà ông vải.



Thế nhưng trái ngược với những gì tôi tưởng tượng. Một giây, lại một giây nữa trôi qua.

Chẳng có gì xảy ra ngoại trừ việc có ai đó đang đặt hai bàn tay nắm chặt lấy vai tôi.

Cảm giác thật giống với ngày đầu tiên tôi té vào lòng chàng ở trên bậc cầu thang.

Tôi mở mắt, bàng hoàng nhìn hoàng tử. Chàng cũng đang nhìn tôi.

Chuyện gì đang xảy ra vậy nhỉ? Căn phòng nhỏ im lặng đến rợn người.

Tôi có thể nghe rõ tiếng hơi thở thật sâu của hoàng tử đang phả bên tai.

Những gì đáng lẽ phải xảy ra lại không xảy ra khiến cho tôi có chút mất phương hướng.

Tôi như người lạc trong sa mạc, xung quanh toàn là cát, chẳng biết đâu là đường về. Chuyện gì đang xảy ra vậy? Chuyện gì?

“Em bình tĩnh lại, Hoàng. Chuyện gì thế? Em nói có bạn gái là sao? Ăn cây táo rào cây sung nghĩa là sao?”- Chàng gấp gáp hỏi tôi.

“Còn sao nữa? Duy Sơn nói tôi nghe hết rồi. Chuyện anh đã có bạn gái. Tôi đã biết hết. Anh đừng hòng giả vờ giả vịt nữa. Vậy mà suốt thời gian qua, anh nhắn tin hỏi thăm tán tỉnh tôi như thế…”

Tôi lấy lại được ngữ khí, tuông một tràng như trút nước vào mặt gã. Thế mới bảo, cãi tay đôi thì tôi chả sợ gì anh.

Nhưng không để tôi nói hết, hoàng tử đã cắt ngang lời.

“Bạn gái nào? Anh chưa có bạn gái. Anh nhắc lại là anh chưa có bạn gái và anh thật lòng thích em.”

“Tớ chứng thực. Một giọng nói từ cửa bước vào chen ngang câu chuyện.”

Là Duy Sơn.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Khi Nhà Văn Tập Yêu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook