Khi Nhân Thê Thụ Bị Ép Nhận Kịch Bản Cường Thụ
Chương 13
KLBB
15/10/2020
Editor: ThưTình trạng của Tống Nhuệ có vẻ không bình thường.
Nhưng cũng chưa đến mức giống như có dấu hiệu sinh bệnh, có lẽ cũng chỉ có tính tình cẩn thận như Ôn Uyển mới có thể phát hiện sự bất thường của hắn. Tất cả đều bắt đầu từ lúc không tiêm mũi tiêm kia.
Chuyện này phải nói từ lúc Ôn Uyển phát hiện chỗ khớp xương một bên tay của hắn có vết thương ứ đọng. Vị trí này bị thương thường không phải do bản thân trúng đòn, mà là khi dùng nắm đấm tấn công người khác thì “tiện thể” rước lấy.
Xương tay của Tống Nhuệ đã xanh tím cả mảng, hẳn là lúc đó người còn lại cũng bị đánh cho tơi tả.
Nhưng Ôn Uyển chỉ đau lòng cho người em trai đã đánh người khác còn để cho chính mình bị thương. Anh cho rằng Tống Nhuệ bị thương lúc lên sàn đấu khi nãy, bèn tìm một túi chườm đá dùng một lần trong tủ chứa đồ của mình để đắp lên cho hắn.
Em trai quả nhiên là em trai ngoan, vừa yên lặng vừa nghe lời, đưa tay ra để Ôn Uyển giúp hắn chườm đá, không hề lộn xộn chút nào.
Chính vào lúc này, Ôn Uyển phát hiện hắn không được bình thường. Nhiệt độ trên người Tống Nhuệ vẫn luôn hơi cao, lúc mới bắt đầu đã như vậy. Nếu nói sốt nhẹ lại không giống. Cả người hắn thoạt nhìn vừa buồn bực vừa căng thẳng, một chút động tĩnh ngoài cửa cũng có thể ảnh hưởng đến hắn, ngay lập tức ngẩng đầu lên nhìn. Hệt như một con thú hoang hiếu chiến, chỉ chờ thời điểm thích hợp nào đó để xông ra đánh một trận phát tiết.
Suy đoán của Ôn Uyển đúng một nửa. Ngày hôm nay không sử dụng thuốc an thần, Tống Nhuệ bây giờ giống như một loại chất dễ cháy nổ. Trong tình huống lúc này, không kích động thì không sao, nhưng một khi tâm tình hắn bị châm lửa thì nhất định phải bùng nổ một trận lớn để hòa hoãn lại, trạng thái vừa đụng liền nổ này vẫn thường bị hắn xả hết ra trên võ đài.
Cách giải quyết bây giờ, hoặc là hắn đi đánh thêm một trận nữa, hoặc là phải tiêm tiếp một mũi.
Anh cực kỳ chắc chắn, từ sau khi vào cửa trạng thái của Tống Nhuệ vẫn rất bình thường. Ôn Uyển không nghĩ ra, vừa nãy có cái gì làm cho tâm tình hắn biến đổi, là do thuốc sao? Chắc không phải là vì cái mặt của anh đâu nhỉ?
Ôn Uyển không hiểu rõ được tình huống này. Anh chỉ tự trách, nếu không phải vô cùng bất đắc dĩ thì anh sẽ không để cho Tống Nhuệ tiếp tục sử dụng mấy liều thuốc đó. Nhỡ đâu những người kia (có) vì muốn sai khiến Tống Nhuệ vừa nhỏ bé bất lực vừa đáng thương làm việc cho mình, lợi dụng việc đứa trẻ vị thành niên này không nói được mà liên tục tiêm mấy thứ thuốc lạ vào trong cơ thể em ấy.
Thật là, Ôn Uyển lo âu xoa xoa trán Tống Nhuệ, tình trạng đêm nay của em trai quả thực làm cho anh không yên lòng.
Anh cúi người xuống, nhỏ giọng chậm rãi nói chuyện cùng hắn, như dỗ dành anh bạn nhỏ bị bệnh: “Tống Nhuệ, anh ra ngoài đi vệ sinh, em ở đây chờ anh về nhé.”
Trên tay Tống Nhuệ còn đang đắp túi chườm đá. Bởi nãy giờ hắn không hề động đậy, nên hiện tại được vuốt ve khen thưởng. Ánh mắt đen láy đơn thuần cứ luôn nhìn theo từng chuyển động của Ôn Uyển, nhìn đến nỗi trái tim Ôn Uyển nhũn ra.
Sau khi Ôn Uyển đi ra ngoài cửa, liền bị trợ lý nhỏ mặt mày nghiêm nghị cảnh cáo: “Tôi biết bây giờ cậu đang suy nghĩ cái gì, tốt nhất là cậu đừng có mơ.”
Ôn Uyển thở dài, nói: “Tôi đâu có nghĩ như vậy.”
Việc xảy ra khi nãy nó đã mắt nhắm mắt mở rồi, lại thấy thực tập sinh được một tấc lại muốn tiến một thước, suýt chút nữa đem con cún đó ôm về, trợ lý nhỏ cảm thấy chính mình không ra mặt thì không được. Nó tiếp tục nói: “Không có là tốt rồi. Ngày mai cậu còn phải đi quán bar đúng không? Chẳng lẽ cậu còn muốn mang đứa con chồng trước* này theo?”
(*Con chồng trước: cụm từ này còn có thể hiểu theo nghĩa là gánh nặng, phiền phức, cục nợ,…
Tình hình hiện tại của Tống Nhuệ lại không thể đi bệnh viện, Ôn Uyển sợ kiểm tra ra trong cơ thể hắn có loại thuốc gì đó không ổn. Trước mắt chỉ có thể chờ hắn nghĩ cách tìm một phòng khám đáng tin ở khu vực này.
Cho dù là một con cún con mèo lưu lạc ven đường, người có lòng tốt nhìn thấy đều sẽ ôm về nuôi cơ mà, huống hồ là Tống Nhuệ.
Nếu không phải tình huống không cho phép, anh cũng muốn mang hắn về nhà.
Ôn Uyển nghĩ nghĩ, chợt nhớ tới một người.
Mấy phút sau, anh thuận lợi tìm được tiểu đệ phụ trách tiêm thuốc cho Tống Nhuệ. Nếu bây giờ còn có ai không bắt nạt Tống Nhuệ lại còn có thể giúp đỡ trông chừng hắn, Ôn Uyển cho rằng chỉ có người này.
Bởi vì thái độ của cậu em kia dù là đối đãi với anh hay là Tống Nhuệ đều rất hạ mình, Ôn Uyển cảm thấy người này có lẽ đối với ai cũng như vậy.
Người như thế sẽ không bắt nạt em trai của anh. Đối phương thấy là anh, ngẩn ra một chút, sau đó vừa gọi “anh” vừa đem điếu thuốc mới hút được một nửa trên tay ném xuống đất giẫm tắt, xoa xoa tay chờ được dặn dò.
Ôn Uyển hỏi hắn: “Là thế này, cậu có thể liên lạc với người nhà của Tống Nhuệ không?”
Cậu em nghe xong lại mặt mày mờ mịt: “… Hắn còn có người trong nhà á?”
Ôn Uyển ngạc nhiên. Trong lòng có phỏng đoán không hay. Lại nghe hắn ta nói tiếp: “Lâu nay em chưa từng nghe nói, hình như Tống Nhuệ vẫn luôn chỉ có một mình.”
Trong lòng Ôn Uyển đau xót. Tại sao lại có thể như vậy, hắn vừa không biết nói chuyện, vừa không có người trong nhà, thế nên tuổi vẫn còn trẻ mà một thân một mình lăn lộn ở nơi như thế này đấu quyền anh sao?
Người ở đây cũng không ai thích hắn.
Người em trai này quá đáng thương. Ôn Uyển nhịn xuống chua xót trong lòng. Anh suy nghĩ một chút, bèn nói với người này rằng thân thể Tống Nhuệ không thoải mái, ngày hôm nay cần có người chăm sóc
Lúc nghe anh giải thích, cậu em vốn mang vẻ hèn mọn liên tục thay đổi sắc mặt. Lúc Ôn Uyển nói Tống Nhuệ cần người chăm sóc, hắn lộ ra biểu tình sợ đến mất hồn.
Hắn dùng sức nặn ra một nụ cười: “Cái kia, anh à, em đột nhiên nhớ là, thật ra ngày hôm nay em hơi bận xíu…”
Ôn Uyển không nói hai lời, móc trong túi ra tiền mặt đã chuẩn bị kĩ càng.
Nhưng thật lòng anh có hơi không vui. Em trai quả nhiên bị bắt nạt rất nghiêm trọng. Ngay cả cậu em thấp kém cũng có thể tùy tiện xem thường hắn.
Con ngươi cậu em không hề chuyển động, hắn nhìn xấp tiền đó, ậm ừ nói: “Ấy, anh ơi, không phải thằng em này không muốn…”
Hắn thấy Ôn Uyển lại lấy ra một xấp, mà xấp này còn nhiều hơn xấp trước đó một chút.
Ý chí kiên định của cậu em dần dần bị tiền tài ăn mòn. Hắn cắn răng, trên mặt lộ ra vẻ cười như gian thương: “Ài, thật ra cẩn thận mà nghĩ lại thì, còn có chuyện gì của em lại có thể so với chuyện của anh Tống Nhuệ cơ chứ. Kể cả là vì lợi ích của anh, em cũng nghĩa bất dung từ”.
(*) Nghĩa bất dung từ: Làm việc nghĩa thì không chối từ
Hắn vừa nói xong đã hối hận rồi. Tiền ấy, có mạng kiếm thì cũng phải có mạng tiêu mới được chứ.
Nhưng Ôn Uyển đã đưa tiền cho hắn cầm, cũng ra hiệu hắn đi theo. Hai người đi một mạch đến phòng nghỉ.
Ôn Uyển lấy tiền thưởng lần trước của mình ra, nhưng anh cũng không thể chỉ như vậy mà đã yên tâm giao Tống Nhuệ cho hắn.
Anh giống như một vị trưởng bối mỗi giây mỗi phút đều không yên lòng về thằng bé nhà mình, trong lòng luôn sợ nó bị ngược đãi. Anh ra dấu cho cậu em đi lên trước mình, muốn để hắn vào cửa trước.
Ôn Uyển muốn tự mình kiểm tra xem hắn đối xử với Tống Nhuệ như thế nào.
Tiểu đệ không hiểu gì, chỉ có thể đi trước, căng thẳng gõ cửa một cái rồi mở ra.
Ở bên trong, Tống Nhuệ vẫn giữ nguyên tư thế giống hệt lúc Ôn Uyển rời đi, trên tay đắp túi chườm đá, chưa từng thay đổi một tí nào. Nhìn qua cũng không có gì khác thường, chẳng qua là hắn thỉnh thoảng nhíu mày tỏ vẻ buồn bực, thỉnh thoảng lại đấm một cái lên tường, thể hiện sự cuồng bạo muốn thoát khỏi lồng của hắn.
Trong lúc không có ai ở đây, hắn toàn thân trên dưới chỗ nào cử động được đã cử động một lần, chỉ có một bên tay hắn là không nhúc nhích.
Túi chườm đá đắp trên cái tay kia giống như một cái xích sắt vô hình buộc Tống Nhuệ lại. Người đi trước lúc này đã hối hận xanh ruột, chỉ sợ sơ ý một chút thôi là phong ấn bị giải trừ, hắn đi trước sẽ không kịp chạy.
Tống Nhuệ lạnh lùng liếc tiểu đệ một cái.
Mặt mày của hắn vốn mang vẻ ác liệt, cạo trọc đầu nhìn càng hung ác cực kỳ, quanh thân là không khí nguy hiểm. Dù ở thời điểm nằm yên bất động, cũng có thể khiến cho người khác không dám không kiêng kỵ móng vuốt sắc nhọn và răng nanh lợi hại của hắn.
“À thì, anh Tống Nhuệ…” Cậu em sắp bị tưởng tượng của mình dọa phát khóc, ngượng ngùng nói xong câu này thì không động đậy gì nữa. Hắn không biết nên nói gì.
Nguyên nhân người này bị gọi là Chó Điên là vì khả năng vũ lực phi nhân loại và thói quen đã đánh thì phải đổ máu của hắn. Quan trọng hơn là vị đại ca này không hay nói chuyện, vui giận bất thường. Bình thường người ta còn chưa biết sao lại chọc đến hắn thì đã bị đánh tơi bời mất rồi.
Chăm sóc Tống Nhuệ? Cậu em khóc không ra nước mắt, Tống Nhuệ không có ý “chăm sóc” gã đã xem như là may mắn rồi. Hắn lúc ấy quả thật là mê tiền. Nhưng anh trai đó cũng quả là một lời khó nói hết, thế mà lại cảm thấy Chó Điên cần có người chăm sóc?
Khi hắn còn do dự phải làm gì để bỏ nhiệm vụ này thì cảm giác được người anh trai kia từ đằng sau đi đến. Hắn trơ mắt nhìn Ôn Uyển đến gần Tống Nhuệ.
Anh ta dường như không nhìn thấy tên phía trước nhìn hung ác vô cùng, một chân quỳ trên băng ghế, đưa tay về phía Tống Nhuệ.
Toàn bộ khung cảnh không hề có một tiếng động nhưng lại cực kỳ hài hòa. Bàn tay kia chạm lên gương mặt góc cạnh rõ ràng của hắn, ngón tay cái dịu dàng xoa xoa mặt hắn hai lần, giống như là an ủi đứa nhỏ bị thương.
Mà ngay khi ngón tay thon dài vừa mới chạm đến mặt con thú dữ nọ, hung thú lập tức dịu ngoan vô cùng mà cọ mặt mình lên đó.
Người ở bên cạnh nhìn đến sững sờ. Trong khoảnh khắc, hắn cảm thấy bàn tay dịu dàng như nước đó vốn không phải là tay của một võ sĩ.
“Nhìn đi,” Ôn Uyển sờ sờ trán của Tống Nhuệ, quay đầu lại nhìn cậu em đang cứng đơ người: “Là như vậy đấy, nhìn em ấy có vẻ không thoải mái lắm.”
Không đâu, hắn trông rất là thoải mái đóa.
Cậu em nhìn kẻ được gọi là Chó Điên giờ lại giống như động vật họ mèo cỡ lớn dùng gò má cọ tay Ôn Uyển, khóe miệng im lặng run rẩy.
Thực chất Ôn Uyển đối với biểu hiện của hắn cũng không hoàn toàn vừa ý nhưng anh cũng chẳng còn cách nào khác. Anh thu tay về, nói: “Vậy tôi giao em ấy cho cậu.”
Tống Nhuệ:?
Ai? Hắn bị giao cho ai?
Ánh mắt hắn không tiếng động chuyển hướng sang người vừa nãy cùng Ôn Uyển đi vào.
Tựa như thực sự bị tia sáng chết chóc chiếu đến, trên mặt người đang giả làm không khí bên cạnh lộ ra một nụ cười còn khó coi hơn cả khóc. Hắn thậm chí bắt đầu nghi ngờ Ôn Uyển gọi mình lại đây vì muốn tìm một cái bao cát hình người cho Tống Nhuệ luyện tập.
Ôn Uyển giải thích với Tống Nhuệ: “Anh bảo cậu ta đến giúp đỡ chăm sóc em.” Anh muốn gọi người nọ một tiếng, lúc này mới chợt nhớ ra mình còn chưa biết tên của đối phương, vì vậy ném ánh mắt dò hỏi về cái tên đang đứng ngơ ngẩn ở bên đó.
Người nọ run rẩy cười: “Anh, anh gọi A Phi là được rồi.”
Ôn Uyển gật đầu, trợ lý nhỏ lập tức giục anh, Ôn Uyển nói: “Vậy anh đi trước nhé.” Anh gọi A Phi lại, đọc số điện thoại của mình: “Có chuyện gì thì trực tiếp gọi cho tôi là được.” Anh dừng một chút, nói tiếp: “Em ấy vừa nãy đã tiêm thuốc rồi, giờ đừng để em ấy tiêm thêm nữa”
Sau khi nói tạm biệt, Ôn Uyển chuẩn bị rời đi, không nhìn thấy ánh mắt âm trầm của Tống Nhuệ ở sau lưng.
Nhưng cũng chưa đến mức giống như có dấu hiệu sinh bệnh, có lẽ cũng chỉ có tính tình cẩn thận như Ôn Uyển mới có thể phát hiện sự bất thường của hắn. Tất cả đều bắt đầu từ lúc không tiêm mũi tiêm kia.
Chuyện này phải nói từ lúc Ôn Uyển phát hiện chỗ khớp xương một bên tay của hắn có vết thương ứ đọng. Vị trí này bị thương thường không phải do bản thân trúng đòn, mà là khi dùng nắm đấm tấn công người khác thì “tiện thể” rước lấy.
Xương tay của Tống Nhuệ đã xanh tím cả mảng, hẳn là lúc đó người còn lại cũng bị đánh cho tơi tả.
Nhưng Ôn Uyển chỉ đau lòng cho người em trai đã đánh người khác còn để cho chính mình bị thương. Anh cho rằng Tống Nhuệ bị thương lúc lên sàn đấu khi nãy, bèn tìm một túi chườm đá dùng một lần trong tủ chứa đồ của mình để đắp lên cho hắn.
Em trai quả nhiên là em trai ngoan, vừa yên lặng vừa nghe lời, đưa tay ra để Ôn Uyển giúp hắn chườm đá, không hề lộn xộn chút nào.
Chính vào lúc này, Ôn Uyển phát hiện hắn không được bình thường. Nhiệt độ trên người Tống Nhuệ vẫn luôn hơi cao, lúc mới bắt đầu đã như vậy. Nếu nói sốt nhẹ lại không giống. Cả người hắn thoạt nhìn vừa buồn bực vừa căng thẳng, một chút động tĩnh ngoài cửa cũng có thể ảnh hưởng đến hắn, ngay lập tức ngẩng đầu lên nhìn. Hệt như một con thú hoang hiếu chiến, chỉ chờ thời điểm thích hợp nào đó để xông ra đánh một trận phát tiết.
Suy đoán của Ôn Uyển đúng một nửa. Ngày hôm nay không sử dụng thuốc an thần, Tống Nhuệ bây giờ giống như một loại chất dễ cháy nổ. Trong tình huống lúc này, không kích động thì không sao, nhưng một khi tâm tình hắn bị châm lửa thì nhất định phải bùng nổ một trận lớn để hòa hoãn lại, trạng thái vừa đụng liền nổ này vẫn thường bị hắn xả hết ra trên võ đài.
Cách giải quyết bây giờ, hoặc là hắn đi đánh thêm một trận nữa, hoặc là phải tiêm tiếp một mũi.
Anh cực kỳ chắc chắn, từ sau khi vào cửa trạng thái của Tống Nhuệ vẫn rất bình thường. Ôn Uyển không nghĩ ra, vừa nãy có cái gì làm cho tâm tình hắn biến đổi, là do thuốc sao? Chắc không phải là vì cái mặt của anh đâu nhỉ?
Ôn Uyển không hiểu rõ được tình huống này. Anh chỉ tự trách, nếu không phải vô cùng bất đắc dĩ thì anh sẽ không để cho Tống Nhuệ tiếp tục sử dụng mấy liều thuốc đó. Nhỡ đâu những người kia (có) vì muốn sai khiến Tống Nhuệ vừa nhỏ bé bất lực vừa đáng thương làm việc cho mình, lợi dụng việc đứa trẻ vị thành niên này không nói được mà liên tục tiêm mấy thứ thuốc lạ vào trong cơ thể em ấy.
Thật là, Ôn Uyển lo âu xoa xoa trán Tống Nhuệ, tình trạng đêm nay của em trai quả thực làm cho anh không yên lòng.
Anh cúi người xuống, nhỏ giọng chậm rãi nói chuyện cùng hắn, như dỗ dành anh bạn nhỏ bị bệnh: “Tống Nhuệ, anh ra ngoài đi vệ sinh, em ở đây chờ anh về nhé.”
Trên tay Tống Nhuệ còn đang đắp túi chườm đá. Bởi nãy giờ hắn không hề động đậy, nên hiện tại được vuốt ve khen thưởng. Ánh mắt đen láy đơn thuần cứ luôn nhìn theo từng chuyển động của Ôn Uyển, nhìn đến nỗi trái tim Ôn Uyển nhũn ra.
Sau khi Ôn Uyển đi ra ngoài cửa, liền bị trợ lý nhỏ mặt mày nghiêm nghị cảnh cáo: “Tôi biết bây giờ cậu đang suy nghĩ cái gì, tốt nhất là cậu đừng có mơ.”
Ôn Uyển thở dài, nói: “Tôi đâu có nghĩ như vậy.”
Việc xảy ra khi nãy nó đã mắt nhắm mắt mở rồi, lại thấy thực tập sinh được một tấc lại muốn tiến một thước, suýt chút nữa đem con cún đó ôm về, trợ lý nhỏ cảm thấy chính mình không ra mặt thì không được. Nó tiếp tục nói: “Không có là tốt rồi. Ngày mai cậu còn phải đi quán bar đúng không? Chẳng lẽ cậu còn muốn mang đứa con chồng trước* này theo?”
(*Con chồng trước: cụm từ này còn có thể hiểu theo nghĩa là gánh nặng, phiền phức, cục nợ,…
Tình hình hiện tại của Tống Nhuệ lại không thể đi bệnh viện, Ôn Uyển sợ kiểm tra ra trong cơ thể hắn có loại thuốc gì đó không ổn. Trước mắt chỉ có thể chờ hắn nghĩ cách tìm một phòng khám đáng tin ở khu vực này.
Cho dù là một con cún con mèo lưu lạc ven đường, người có lòng tốt nhìn thấy đều sẽ ôm về nuôi cơ mà, huống hồ là Tống Nhuệ.
Nếu không phải tình huống không cho phép, anh cũng muốn mang hắn về nhà.
Ôn Uyển nghĩ nghĩ, chợt nhớ tới một người.
Mấy phút sau, anh thuận lợi tìm được tiểu đệ phụ trách tiêm thuốc cho Tống Nhuệ. Nếu bây giờ còn có ai không bắt nạt Tống Nhuệ lại còn có thể giúp đỡ trông chừng hắn, Ôn Uyển cho rằng chỉ có người này.
Bởi vì thái độ của cậu em kia dù là đối đãi với anh hay là Tống Nhuệ đều rất hạ mình, Ôn Uyển cảm thấy người này có lẽ đối với ai cũng như vậy.
Người như thế sẽ không bắt nạt em trai của anh. Đối phương thấy là anh, ngẩn ra một chút, sau đó vừa gọi “anh” vừa đem điếu thuốc mới hút được một nửa trên tay ném xuống đất giẫm tắt, xoa xoa tay chờ được dặn dò.
Ôn Uyển hỏi hắn: “Là thế này, cậu có thể liên lạc với người nhà của Tống Nhuệ không?”
Cậu em nghe xong lại mặt mày mờ mịt: “… Hắn còn có người trong nhà á?”
Ôn Uyển ngạc nhiên. Trong lòng có phỏng đoán không hay. Lại nghe hắn ta nói tiếp: “Lâu nay em chưa từng nghe nói, hình như Tống Nhuệ vẫn luôn chỉ có một mình.”
Trong lòng Ôn Uyển đau xót. Tại sao lại có thể như vậy, hắn vừa không biết nói chuyện, vừa không có người trong nhà, thế nên tuổi vẫn còn trẻ mà một thân một mình lăn lộn ở nơi như thế này đấu quyền anh sao?
Người ở đây cũng không ai thích hắn.
Người em trai này quá đáng thương. Ôn Uyển nhịn xuống chua xót trong lòng. Anh suy nghĩ một chút, bèn nói với người này rằng thân thể Tống Nhuệ không thoải mái, ngày hôm nay cần có người chăm sóc
Lúc nghe anh giải thích, cậu em vốn mang vẻ hèn mọn liên tục thay đổi sắc mặt. Lúc Ôn Uyển nói Tống Nhuệ cần người chăm sóc, hắn lộ ra biểu tình sợ đến mất hồn.
Hắn dùng sức nặn ra một nụ cười: “Cái kia, anh à, em đột nhiên nhớ là, thật ra ngày hôm nay em hơi bận xíu…”
Ôn Uyển không nói hai lời, móc trong túi ra tiền mặt đã chuẩn bị kĩ càng.
Nhưng thật lòng anh có hơi không vui. Em trai quả nhiên bị bắt nạt rất nghiêm trọng. Ngay cả cậu em thấp kém cũng có thể tùy tiện xem thường hắn.
Con ngươi cậu em không hề chuyển động, hắn nhìn xấp tiền đó, ậm ừ nói: “Ấy, anh ơi, không phải thằng em này không muốn…”
Hắn thấy Ôn Uyển lại lấy ra một xấp, mà xấp này còn nhiều hơn xấp trước đó một chút.
Ý chí kiên định của cậu em dần dần bị tiền tài ăn mòn. Hắn cắn răng, trên mặt lộ ra vẻ cười như gian thương: “Ài, thật ra cẩn thận mà nghĩ lại thì, còn có chuyện gì của em lại có thể so với chuyện của anh Tống Nhuệ cơ chứ. Kể cả là vì lợi ích của anh, em cũng nghĩa bất dung từ”.
(*) Nghĩa bất dung từ: Làm việc nghĩa thì không chối từ
Hắn vừa nói xong đã hối hận rồi. Tiền ấy, có mạng kiếm thì cũng phải có mạng tiêu mới được chứ.
Nhưng Ôn Uyển đã đưa tiền cho hắn cầm, cũng ra hiệu hắn đi theo. Hai người đi một mạch đến phòng nghỉ.
Ôn Uyển lấy tiền thưởng lần trước của mình ra, nhưng anh cũng không thể chỉ như vậy mà đã yên tâm giao Tống Nhuệ cho hắn.
Anh giống như một vị trưởng bối mỗi giây mỗi phút đều không yên lòng về thằng bé nhà mình, trong lòng luôn sợ nó bị ngược đãi. Anh ra dấu cho cậu em đi lên trước mình, muốn để hắn vào cửa trước.
Ôn Uyển muốn tự mình kiểm tra xem hắn đối xử với Tống Nhuệ như thế nào.
Tiểu đệ không hiểu gì, chỉ có thể đi trước, căng thẳng gõ cửa một cái rồi mở ra.
Ở bên trong, Tống Nhuệ vẫn giữ nguyên tư thế giống hệt lúc Ôn Uyển rời đi, trên tay đắp túi chườm đá, chưa từng thay đổi một tí nào. Nhìn qua cũng không có gì khác thường, chẳng qua là hắn thỉnh thoảng nhíu mày tỏ vẻ buồn bực, thỉnh thoảng lại đấm một cái lên tường, thể hiện sự cuồng bạo muốn thoát khỏi lồng của hắn.
Trong lúc không có ai ở đây, hắn toàn thân trên dưới chỗ nào cử động được đã cử động một lần, chỉ có một bên tay hắn là không nhúc nhích.
Túi chườm đá đắp trên cái tay kia giống như một cái xích sắt vô hình buộc Tống Nhuệ lại. Người đi trước lúc này đã hối hận xanh ruột, chỉ sợ sơ ý một chút thôi là phong ấn bị giải trừ, hắn đi trước sẽ không kịp chạy.
Tống Nhuệ lạnh lùng liếc tiểu đệ một cái.
Mặt mày của hắn vốn mang vẻ ác liệt, cạo trọc đầu nhìn càng hung ác cực kỳ, quanh thân là không khí nguy hiểm. Dù ở thời điểm nằm yên bất động, cũng có thể khiến cho người khác không dám không kiêng kỵ móng vuốt sắc nhọn và răng nanh lợi hại của hắn.
“À thì, anh Tống Nhuệ…” Cậu em sắp bị tưởng tượng của mình dọa phát khóc, ngượng ngùng nói xong câu này thì không động đậy gì nữa. Hắn không biết nên nói gì.
Nguyên nhân người này bị gọi là Chó Điên là vì khả năng vũ lực phi nhân loại và thói quen đã đánh thì phải đổ máu của hắn. Quan trọng hơn là vị đại ca này không hay nói chuyện, vui giận bất thường. Bình thường người ta còn chưa biết sao lại chọc đến hắn thì đã bị đánh tơi bời mất rồi.
Chăm sóc Tống Nhuệ? Cậu em khóc không ra nước mắt, Tống Nhuệ không có ý “chăm sóc” gã đã xem như là may mắn rồi. Hắn lúc ấy quả thật là mê tiền. Nhưng anh trai đó cũng quả là một lời khó nói hết, thế mà lại cảm thấy Chó Điên cần có người chăm sóc?
Khi hắn còn do dự phải làm gì để bỏ nhiệm vụ này thì cảm giác được người anh trai kia từ đằng sau đi đến. Hắn trơ mắt nhìn Ôn Uyển đến gần Tống Nhuệ.
Anh ta dường như không nhìn thấy tên phía trước nhìn hung ác vô cùng, một chân quỳ trên băng ghế, đưa tay về phía Tống Nhuệ.
Toàn bộ khung cảnh không hề có một tiếng động nhưng lại cực kỳ hài hòa. Bàn tay kia chạm lên gương mặt góc cạnh rõ ràng của hắn, ngón tay cái dịu dàng xoa xoa mặt hắn hai lần, giống như là an ủi đứa nhỏ bị thương.
Mà ngay khi ngón tay thon dài vừa mới chạm đến mặt con thú dữ nọ, hung thú lập tức dịu ngoan vô cùng mà cọ mặt mình lên đó.
Người ở bên cạnh nhìn đến sững sờ. Trong khoảnh khắc, hắn cảm thấy bàn tay dịu dàng như nước đó vốn không phải là tay của một võ sĩ.
“Nhìn đi,” Ôn Uyển sờ sờ trán của Tống Nhuệ, quay đầu lại nhìn cậu em đang cứng đơ người: “Là như vậy đấy, nhìn em ấy có vẻ không thoải mái lắm.”
Không đâu, hắn trông rất là thoải mái đóa.
Cậu em nhìn kẻ được gọi là Chó Điên giờ lại giống như động vật họ mèo cỡ lớn dùng gò má cọ tay Ôn Uyển, khóe miệng im lặng run rẩy.
Thực chất Ôn Uyển đối với biểu hiện của hắn cũng không hoàn toàn vừa ý nhưng anh cũng chẳng còn cách nào khác. Anh thu tay về, nói: “Vậy tôi giao em ấy cho cậu.”
Tống Nhuệ:?
Ai? Hắn bị giao cho ai?
Ánh mắt hắn không tiếng động chuyển hướng sang người vừa nãy cùng Ôn Uyển đi vào.
Tựa như thực sự bị tia sáng chết chóc chiếu đến, trên mặt người đang giả làm không khí bên cạnh lộ ra một nụ cười còn khó coi hơn cả khóc. Hắn thậm chí bắt đầu nghi ngờ Ôn Uyển gọi mình lại đây vì muốn tìm một cái bao cát hình người cho Tống Nhuệ luyện tập.
Ôn Uyển giải thích với Tống Nhuệ: “Anh bảo cậu ta đến giúp đỡ chăm sóc em.” Anh muốn gọi người nọ một tiếng, lúc này mới chợt nhớ ra mình còn chưa biết tên của đối phương, vì vậy ném ánh mắt dò hỏi về cái tên đang đứng ngơ ngẩn ở bên đó.
Người nọ run rẩy cười: “Anh, anh gọi A Phi là được rồi.”
Ôn Uyển gật đầu, trợ lý nhỏ lập tức giục anh, Ôn Uyển nói: “Vậy anh đi trước nhé.” Anh gọi A Phi lại, đọc số điện thoại của mình: “Có chuyện gì thì trực tiếp gọi cho tôi là được.” Anh dừng một chút, nói tiếp: “Em ấy vừa nãy đã tiêm thuốc rồi, giờ đừng để em ấy tiêm thêm nữa”
Sau khi nói tạm biệt, Ôn Uyển chuẩn bị rời đi, không nhìn thấy ánh mắt âm trầm của Tống Nhuệ ở sau lưng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.