Khi Nhân Thê Thụ Bị Ép Nhận Kịch Bản Cường Thụ
Chương 15
KLBB
15/10/2020
Editor: ThưÔn Uyển mất ngủ.
Anh không ngủ được nên lăn qua lăn lại mãi trên giường. Trợ lý nhỏ sợ anh nghĩ bậy nghĩ bạ rồi sinh ra những ý nghĩ phạm tội không nên có, bèn dùng thái độ vô cùng tận tâm vô cùng âu yếm phổ cập khoa học cho anh về điều lệ công tác của thực tập sinh suốt cả buổi tối.
Mặc dù vậy, Ôn Uyển vẫn không thể nhắm mắt lại nghỉ ngơi. Vừa nghĩ tới ngày hôm nay phải đến sàn đấu quyền anh, còn cần đi gặp Tống Nhuệ khiến anh rầu hết cả người.
Anh cảm thấy cực kỳ có lỗi với em trai. Bây giờ anh không có cách nào để gặp Tống Nhuệ.
Nhưng có nghĩ như thế nào thì thời gian đi làm vẫn đúng hẹn mà tới. Ôn Uyển ủ rũ thay quần áo rồi lên đường.
Tuy nói là sẽ cân nhắc nhưng thật ra giờ trong đầu anh mọi thứ đều rối thành một mớ bòng bong. Không phải Ôn Uyển không muốn hoàn thành nhiệm vụ mà ý của anh là, anh sẽ mãi mãi và vĩnh viễn đứng bên cạnh chồng của anh một cách vô điều kiện, nhưng tinh thần chuyên nghiệp thì hối thúc anh; bản tính lại rất nghiêm khắc.
Còn lương tâm thì đang đứng sau níu anh lại.
Cho dù trợ lý nhỏ cũng đã nói, trong cốt truyện thế giới Tống Nhuệ cũng không thừa hưởng được thứ thuộc về hắn, vận mệnh sớm đã bị viết rất rõ ràng.
Ôn Uyển đợi, đợi thời điểm bản thân có thể hạ quyết tâm.
Khi đi vào trường đấu quyền anh, anh dặn dò trợ lý nhỏ: “Tạm thời tôi không thể thấy Tống Nhuệ, đêm nay cậu có thể thay tôi chú ý một chút không, vừa phát hiện ra hắn thì nhắc tôi một tiếng.”
Trợ lý nhỏ OK, tỏ vẻ đã biết.
Theo như cách nói của Ôn Uyển, thì anh không có cách nào đối mặt được với ánh mắt hồn nhiên trong trẻo đó.
Nhờ có phần mềm hack nên cả buổi tối Ôn Uyển đều cố hết sức để tránh chạm mặt với Tống Nhuệ.
Ngoại trừ lúc anh vừa bước xuống đài, Ôn Uyển mới bắt gặp Tống Nhuệ. Anh đối diện với đôi mắt tối đen kia, nhìn thấy hắn đi về phía mình.
Trong lòng Ôn Uyển run lên, sau đó ép buộc bản thân phải dứt khoát, nhân cơ hội lẩn vào đám người đang ồn ào rồi trốn biệt.
Thế nhưng khi anh đi trên hành lang dẫn đến phòng nghỉ thì gặp A Phi. Hắn lớn tiếng chào khiến anh phải dừng lại, rồi hỏi: “Anh, lát nữa anh có trận đấu không? Khi nào thì cần đưa thứ đồ đó cho anh?”
Được hắn nhắc nhở, lúc này Ôn Uyển mới nhớ ra một việc quan trọng.
Lần trước vì chính anh đã thề son sắt để bảo đảm, thế nên sau này việc tiêm thuốc cho Tống Nhuệ được giao luôn cho anh.
“Sao ạ?” A Phi cực mong chờ câu trả lời của anh.
Cuối cùng Ôn Uyển nói: “Bây giờ đưa luôn cho tôi đi.”
A Phi: “Được ạ!” Hắn hí hửng chạy đi, một giây sau lại bị Ôn Uyển gọi lại. A Phi không thể làm gì khác hơn là lại quay về, nịnh nọt nói: “Anh, anh có việc gì cần dặn dò ạ?”
Ôn Uyển do dự một chút mới hỏi: “Ngày hôm qua tôi giao Tống Nhuệ cho cậu chăm sóc, sau đó em ấy không có xảy ra chuyện gì chứ?”
A Phi gãi gãi ót, ánh mắt cứ liếc lên trên: “Không có, không có việc gì hết á.”
Ôn Uyển thấy biểu hiện ấy của hắn, im lặng thở dài, nói tiếp: “Vậy à, thế thì tại sao sau đó em ấy lại gọi cho tôi.”
Mặt của A Phi một giây sau lập tức nhăn lại. Hắn tưởng là chuyện bị lộ rồi nên nhìn cứ như sắp khóc đến nơi: “Anh, thật sự không phải là em không chăm nom anh ấy đâu! Vốn là em vẫn luôn ở đó, nhưng một lúc sau Tống Nhuệ bảo cút ra ngoài, em mới cút.”
Ôn Uyển lạnh lùng: “Ồ? Tại sao em ấy lại bảo cậu lăn?”
A Phi: …
A Phi: “Anh, nếu như em nói là ánh mắt của anh ấy tỏ vẻ muốn em cút đi thì anh có tin không?”
Ôn Uyển lại thầm than một tiếng trong lòng, anh còn lâu mới tin. Lần trước sau khi anh đi, chắc chắn là thằng bé Tống Nhuệ đáng thương bị người ta bắt nạt.
Nhưng mà không cách nào khác, Tống Nhuệ vẫn cần giao cho loại cặn bã này trông nom.
Loại cặn bã – A Phi – uể oải xoay người đi lấy thuốc tiêm của ngày hôm nay. Ôn Uyển nghĩ nghĩ rồi nói lát nữa A Phi lát nữa hãy đến phòng nghỉ tìm mình. Còn anh trở về chỗ tủ chứa đồ, lấy ra một cái hộp giữ nhiệt.
Ngày hôm nay có món nạm bò* hầm củ cải nóng hổi. Bên trong có củ cải trắng thấm đậm vị của nước lèo, thịt bò hầm đến thơm ngon non mềm, nước dùng ngọt thanh, sắc, hương đầy đủ, tươi đẹp. Ôn Uyển dùng bí quyết độc nhất của mình để giữ thịt bò trong đó luôn tươi non.
(*)Nạm bò: phần thịt nằm bên sườn con bò, là một trong những phần thịt ngon nhất
Vốn anh định để A Phi đưa nó cho Tống Nhuệ.
Ôn Uyển nhẹ nhàng sờ thân hộp. Thôi đành vậy, anh tự mình đưa qua thì hơn.
Anh trải sẵn khăn bàn, mở nắp, một mùi hương thơm nồng ấm nóng tỏa ra. A Phi đứng ngoài gõ cửa, lúc đi vào, còn dẫn theo một người vóc dáng cao lớn – Tống Nhuệ.
“Anh, Tống Nhuệ vừa thi đấu xong là em lập tức đưa ảnh tới đây này.” Nói xong câu đó, hắn nuốt nước bọt cái ực.
Vì không muốn bầu không khí trở nên lúng túng nên Ôn Uyển lấy một bình nước đưa cho Tống Nhuệ: “Lại đây, cầm lấy uống đi.”
Anh không biết trước đó hắn có ổn hay không, nhưng bây giờ bản tôn xuất hiện ngay trước mặt lại khiến anh cảm thấy trong lòng chua xót.
Anh nói Tống Nhuệ ngồi xuống, lại lấy phần thuốc của ngày hôm nay. Cậu em luôn luôn hạ mình A Phi mắt thấy đã nhẹ nhàng hoàn thành nhiệm vụ nên mới hớn hở cút đi nơi khác.
“Em uống đi.” Ôn Uyển nói với Tống Nhuệ đang ngồi đơ người trước mặt.
Tống Nhuệ yên lặng nhìn anh hồi lâu rồi mới vặn nắp bình ngửa đầu uống.
Ôn Uyển nắm chặt hai ống thuốc tiêm trong tay. Anh rất muốn nhìn xem ngày hôm nay em trai có bị ai đó làm bị thương hay không, cũng rất muốn xoa đầu em trai ngoan của mình. QAQ.
Thế nhưng anh phải nhịn xuống. Nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng anh vẫn đưa hai hai mũi tiêm để hết vào trong túi đựng đồ cá nhân. Đề phòng có chuyện gì xảy ra.
Một chai nước khoáng đã thấy đáy, Tống Nhuệ đơ mặt bóp bẹp chai nhựa.
Nhìn qua thì có vẻ là không có gì khác thường, thế nhưng hắn có cảm giác, ngày hôm nay người này có hơi lạnh nhạt với hắn, từ khi hắn đi vào thì không hề động chạm hay tiếp xúc gì với hắn cả.
Tống Nhuệ cực kỳ buồn bực. Lề mề quá, phiền ghê.
Hắn nghiêm túc tự hỏi, nếu hắn dùng một tay đánh ngất người kia rồi ôm đi luôn, sau đó bắt người kia ngày nào cũng xoa xoa sờ sờ cưng cưng nựng nựng hắn, thì có khả thi hay không nhỉ?
Anh không ngủ được nên lăn qua lăn lại mãi trên giường. Trợ lý nhỏ sợ anh nghĩ bậy nghĩ bạ rồi sinh ra những ý nghĩ phạm tội không nên có, bèn dùng thái độ vô cùng tận tâm vô cùng âu yếm phổ cập khoa học cho anh về điều lệ công tác của thực tập sinh suốt cả buổi tối.
Mặc dù vậy, Ôn Uyển vẫn không thể nhắm mắt lại nghỉ ngơi. Vừa nghĩ tới ngày hôm nay phải đến sàn đấu quyền anh, còn cần đi gặp Tống Nhuệ khiến anh rầu hết cả người.
Anh cảm thấy cực kỳ có lỗi với em trai. Bây giờ anh không có cách nào để gặp Tống Nhuệ.
Nhưng có nghĩ như thế nào thì thời gian đi làm vẫn đúng hẹn mà tới. Ôn Uyển ủ rũ thay quần áo rồi lên đường.
Tuy nói là sẽ cân nhắc nhưng thật ra giờ trong đầu anh mọi thứ đều rối thành một mớ bòng bong. Không phải Ôn Uyển không muốn hoàn thành nhiệm vụ mà ý của anh là, anh sẽ mãi mãi và vĩnh viễn đứng bên cạnh chồng của anh một cách vô điều kiện, nhưng tinh thần chuyên nghiệp thì hối thúc anh; bản tính lại rất nghiêm khắc.
Còn lương tâm thì đang đứng sau níu anh lại.
Cho dù trợ lý nhỏ cũng đã nói, trong cốt truyện thế giới Tống Nhuệ cũng không thừa hưởng được thứ thuộc về hắn, vận mệnh sớm đã bị viết rất rõ ràng.
Ôn Uyển đợi, đợi thời điểm bản thân có thể hạ quyết tâm.
Khi đi vào trường đấu quyền anh, anh dặn dò trợ lý nhỏ: “Tạm thời tôi không thể thấy Tống Nhuệ, đêm nay cậu có thể thay tôi chú ý một chút không, vừa phát hiện ra hắn thì nhắc tôi một tiếng.”
Trợ lý nhỏ OK, tỏ vẻ đã biết.
Theo như cách nói của Ôn Uyển, thì anh không có cách nào đối mặt được với ánh mắt hồn nhiên trong trẻo đó.
Nhờ có phần mềm hack nên cả buổi tối Ôn Uyển đều cố hết sức để tránh chạm mặt với Tống Nhuệ.
Ngoại trừ lúc anh vừa bước xuống đài, Ôn Uyển mới bắt gặp Tống Nhuệ. Anh đối diện với đôi mắt tối đen kia, nhìn thấy hắn đi về phía mình.
Trong lòng Ôn Uyển run lên, sau đó ép buộc bản thân phải dứt khoát, nhân cơ hội lẩn vào đám người đang ồn ào rồi trốn biệt.
Thế nhưng khi anh đi trên hành lang dẫn đến phòng nghỉ thì gặp A Phi. Hắn lớn tiếng chào khiến anh phải dừng lại, rồi hỏi: “Anh, lát nữa anh có trận đấu không? Khi nào thì cần đưa thứ đồ đó cho anh?”
Được hắn nhắc nhở, lúc này Ôn Uyển mới nhớ ra một việc quan trọng.
Lần trước vì chính anh đã thề son sắt để bảo đảm, thế nên sau này việc tiêm thuốc cho Tống Nhuệ được giao luôn cho anh.
“Sao ạ?” A Phi cực mong chờ câu trả lời của anh.
Cuối cùng Ôn Uyển nói: “Bây giờ đưa luôn cho tôi đi.”
A Phi: “Được ạ!” Hắn hí hửng chạy đi, một giây sau lại bị Ôn Uyển gọi lại. A Phi không thể làm gì khác hơn là lại quay về, nịnh nọt nói: “Anh, anh có việc gì cần dặn dò ạ?”
Ôn Uyển do dự một chút mới hỏi: “Ngày hôm qua tôi giao Tống Nhuệ cho cậu chăm sóc, sau đó em ấy không có xảy ra chuyện gì chứ?”
A Phi gãi gãi ót, ánh mắt cứ liếc lên trên: “Không có, không có việc gì hết á.”
Ôn Uyển thấy biểu hiện ấy của hắn, im lặng thở dài, nói tiếp: “Vậy à, thế thì tại sao sau đó em ấy lại gọi cho tôi.”
Mặt của A Phi một giây sau lập tức nhăn lại. Hắn tưởng là chuyện bị lộ rồi nên nhìn cứ như sắp khóc đến nơi: “Anh, thật sự không phải là em không chăm nom anh ấy đâu! Vốn là em vẫn luôn ở đó, nhưng một lúc sau Tống Nhuệ bảo cút ra ngoài, em mới cút.”
Ôn Uyển lạnh lùng: “Ồ? Tại sao em ấy lại bảo cậu lăn?”
A Phi: …
A Phi: “Anh, nếu như em nói là ánh mắt của anh ấy tỏ vẻ muốn em cút đi thì anh có tin không?”
Ôn Uyển lại thầm than một tiếng trong lòng, anh còn lâu mới tin. Lần trước sau khi anh đi, chắc chắn là thằng bé Tống Nhuệ đáng thương bị người ta bắt nạt.
Nhưng mà không cách nào khác, Tống Nhuệ vẫn cần giao cho loại cặn bã này trông nom.
Loại cặn bã – A Phi – uể oải xoay người đi lấy thuốc tiêm của ngày hôm nay. Ôn Uyển nghĩ nghĩ rồi nói lát nữa A Phi lát nữa hãy đến phòng nghỉ tìm mình. Còn anh trở về chỗ tủ chứa đồ, lấy ra một cái hộp giữ nhiệt.
Ngày hôm nay có món nạm bò* hầm củ cải nóng hổi. Bên trong có củ cải trắng thấm đậm vị của nước lèo, thịt bò hầm đến thơm ngon non mềm, nước dùng ngọt thanh, sắc, hương đầy đủ, tươi đẹp. Ôn Uyển dùng bí quyết độc nhất của mình để giữ thịt bò trong đó luôn tươi non.
(*)Nạm bò: phần thịt nằm bên sườn con bò, là một trong những phần thịt ngon nhất
Vốn anh định để A Phi đưa nó cho Tống Nhuệ.
Ôn Uyển nhẹ nhàng sờ thân hộp. Thôi đành vậy, anh tự mình đưa qua thì hơn.
Anh trải sẵn khăn bàn, mở nắp, một mùi hương thơm nồng ấm nóng tỏa ra. A Phi đứng ngoài gõ cửa, lúc đi vào, còn dẫn theo một người vóc dáng cao lớn – Tống Nhuệ.
“Anh, Tống Nhuệ vừa thi đấu xong là em lập tức đưa ảnh tới đây này.” Nói xong câu đó, hắn nuốt nước bọt cái ực.
Vì không muốn bầu không khí trở nên lúng túng nên Ôn Uyển lấy một bình nước đưa cho Tống Nhuệ: “Lại đây, cầm lấy uống đi.”
Anh không biết trước đó hắn có ổn hay không, nhưng bây giờ bản tôn xuất hiện ngay trước mặt lại khiến anh cảm thấy trong lòng chua xót.
Anh nói Tống Nhuệ ngồi xuống, lại lấy phần thuốc của ngày hôm nay. Cậu em luôn luôn hạ mình A Phi mắt thấy đã nhẹ nhàng hoàn thành nhiệm vụ nên mới hớn hở cút đi nơi khác.
“Em uống đi.” Ôn Uyển nói với Tống Nhuệ đang ngồi đơ người trước mặt.
Tống Nhuệ yên lặng nhìn anh hồi lâu rồi mới vặn nắp bình ngửa đầu uống.
Ôn Uyển nắm chặt hai ống thuốc tiêm trong tay. Anh rất muốn nhìn xem ngày hôm nay em trai có bị ai đó làm bị thương hay không, cũng rất muốn xoa đầu em trai ngoan của mình. QAQ.
Thế nhưng anh phải nhịn xuống. Nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng anh vẫn đưa hai hai mũi tiêm để hết vào trong túi đựng đồ cá nhân. Đề phòng có chuyện gì xảy ra.
Một chai nước khoáng đã thấy đáy, Tống Nhuệ đơ mặt bóp bẹp chai nhựa.
Nhìn qua thì có vẻ là không có gì khác thường, thế nhưng hắn có cảm giác, ngày hôm nay người này có hơi lạnh nhạt với hắn, từ khi hắn đi vào thì không hề động chạm hay tiếp xúc gì với hắn cả.
Tống Nhuệ cực kỳ buồn bực. Lề mề quá, phiền ghê.
Hắn nghiêm túc tự hỏi, nếu hắn dùng một tay đánh ngất người kia rồi ôm đi luôn, sau đó bắt người kia ngày nào cũng xoa xoa sờ sờ cưng cưng nựng nựng hắn, thì có khả thi hay không nhỉ?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.