Khi Nhân Thê Thụ Bị Ép Nhận Kịch Bản Cường Thụ
Chương 4
KLBB
15/10/2020
Editor: Thư
Beta: Hàn PhongTrợ lý nhỏ ngẩn tò te nhìn hắn, trong lòng mơ hồ dâng lên dự cảm không tốt.
Muốn chết quá. Đừng bảo tên này còn chưa bắt được sói đã đem mình ném vào luôn chứ?
Ngài trợ lý nhỏ này không nhìn nổi nữa, âm thanh máy móc đều đều không chút nể tình mà trực tiếp cắt ngang trạng thái tinh thần mất tập trung của Ôn Uyển: “Này! Thực tập sinh, cậu vẫn chưa quên tiếp theo phải đi thi đấu đấy chứ?”
Ôn Uyển bị nó gọi tỉnh. Anh lắc đầu một cái, điều này anh không hề quên.
Lúc nãy vì bị gián đoạn nên anh tiếp tục đi vệ sinh cho xong, sau đó lại một mình trở về. Hiện tại anh muốn đến phòng nghỉ, nơi tập trung các võ sĩ đấm bốc đang chờ thi đấu.
Đối với trận đấu tiếp theo, kỳ thực trợ lý nhỏ cùng anh đều không quá lo lắng. Vì để tránh bị lộ tẩy, duy trì thiết lập tính cách nhân vật, trung tâm phân phối công việc đã sớm chuẩn bị xong, ở thế giới này cho Ôn Uyển full điểm giá trị vũ lực, ứng phó với thi đấu hoàn toàn không thành vấn đề.
Chỉ là Ôn Uyển cứ cảm giác bản thân là lạ, một thân giá trị vũ lực cũng không phải của anh, vì thế anh vẫn chưa quen cho lắm.
Ôn Uyển vừa mới bước chân vào cửa phòng nghỉ, ngay lập tức bị cỗ hương vị nồng nặc mùi mồ hôi và mùi hôi nách lâu ngày ở trong phòng sinh hoạt chung hun gần chết. Mùi vị đó có chút khiến người khác hold không nổi, Ôn Uyển chưa hề có chuẩn bị, anh chỉ hít vào một cái liền bị choáng hết cả đầu.
Thậm chí trong phút chốc anh còn bị hun đến nỗi phải lui ra ngoài. Khi lùi về sau lại đụng phải người khác, anh vội vàng xin lỗi.
Đối phương còn chẳng liếc mắt nhìn anh, trực tiếp lướt qua Ôn Uyển đi thẳng vào, kiêu ngạo đến không tưởng.
Trong lòng Ôn Uyển hơi nghi ngờ. Vấn đề ở chỗ anh sao? Làm thế nào mà những người ở trong này có thể mặt không biến sắc?
Hoàn cảnh và điều kiện nơi này cực kì cẩu thả, ngay cả tiền để quét vôi lại bức tường cho tử tế bọn họ cũng không chi ra nổi, mười mấy người đàn ông vạm vỡ đều ở bên trong cãi chửi nhau chờ đến lượt lên đài, trong phòng còn không được thông khí. Quanh năm bị ngộp trong các loại mùi chua thối như rượu lâu năm lên men, càng lâu càng nồng nặc.
Hiển nhiên đây là lần đầu tiên anh gặp phải tình huống như vậy, sau khi lui ra ngoài nét mặt có hơi phức tạp.
Lần này trợ lý nhỏ yên tĩnh ở một bên chờ phản ứng của anh.
Chẳng qua là nó cảm thấy, Ôn Uyển cần phải thích ứng với hoàn cảnh của nơi này.
“Chuyện này…” Ôn Uyển cuối cùng mở miệng, ngữ khí mang theo chút trầm trọng, lại vẫn uyển chuyển: ” Muốn dọn dẹp sạch sẽ nơi này, độ khó có vẻ rất lớn.”
Tuy rằng ý thì như vậy, thế nhưng nghe câu nói này sao cảm thấy có chút kỳ quái.
Trợ lý nhỏ dứt khoát vứt bỏ cảm giác khó hiểu kia sang một bên, trả lời: “Đương nhiên, nơi này không có tốt đẹp như cậu nghĩ đâu.”
Khác với thi đấu chính quy, loại thi đấu quyền anh ngầm này trước khi vào trận thì đầu tiên phải ký một tờ giao ước, đem mạng đặt ở trên đài thi đấu. Sau khi bắt đầu trận đấu, thắng thua tại người, không bàn sống chết.
Quy tắc đặt ra ở nơi này đều vô ích, tranh đấu đặt lên hàng đầu, tuyển thủ xếp thứ hai. Trên võ đài cho phép vào lúc mấu chốt có thể dùng thân thể cứng đối cứng mà đánh, các tay đấu không được phép mặc đồ bảo hộ, như vậy mới có thể đánh ra những trận thật đẹp mắt.
Thời điểm thi đấu, có người sẽ bị đả thương, có người có khả năng bị đánh chết, mà những điều này đều là bình thường. Thi đấu đánh càng hung ác, càng máu me, thì hứng thú của khán giả mới có thể càng dâng cao.
Giới thiệu xong tình huống cơ bản, trợ lý nhỏ nói: “Những người đến nơi này đấu quyền anh đều là dùng tính mạng của bản thân để mưu sinh. Tay đấm trẻ nhất trong khu vực này mới 17 tuổi, còn chưa trưởng thành.”
Ôn Uyển dừng ở ngoài cửa một lúc rồi mới lần nữa đi vào.
Rất rõ ràng, cả người anh cùng nơi này hoàn toàn không hợp. Người khác đều là vài ba người tụ tập lại thành nhóm, cùng bá vai dựa lưng hút thuốc, không thì ít nhất cũng thô lỗ* ngồi bắt chéo chân, mà ở bên cạnh thực tập sinh lại ngồi khép hai chân, cực kỳ ngoan ngoãn biết điều mà vặn nắp bình nước ra uống.
(*Đại mã kim đao:大马金刀: Mô tả cách nói chuyện lỗ mãng, sắc nhọn hoặc hành động hùng hổ, nghiêng về hướng thô lỗ. Ở trong ngữ cảnh khác thì thành ngữ “đại mã kim đao” chỉ phong cách: đàng hoàng, đĩnh đạc thẳng thắn/trực tiếp, sắc sảo, sảng khoái.)
Không biết đây là lần thứ mấy Ôn Uyển bị trợ lý nhỏ chê quá ẻo lả. Anh bị gọi tên lên đài, lúc này mới đứng dậy.
Trợ lý nhỏ còn tưởng rằng đối với loại thi đấu dã man này Ôn Uyển sẽ rất kháng cự, thế nhưng đợi hồi lâu, trên toàn bộ đoạn đường đi Ôn Uyển tuyệt nhiên không tỏ ra chút ý phản đối nào, cực kỳ phối hợp.
Chính giữa là võ đài thi đấu quyền anh có bốn góc, cao hơn hai mét, 4 sợi dây thừng vây xung quanh —— nơi này càng giống như một cái sân khấu cực lớn, chỗ ngồi bốn phía ngồi đầy những con bạc đang hưng phấn. Ánh đèn sáng như ban ngày chiếu rõ tất cả mọi thứ trên võ đài, chiếu đến nóng cả người đang ở trên sàn đấu.
Thanh niên thân hình xinh đẹp yên tĩnh đứng ở trên đài thi đấu, hệt như dòng nước trong trẻo duy nhất ở trong này. Sau khi anh len qua dây thừng chăng chung quanh đi lên, dưới đài ong ong tiếng thảo luận một lúc lâu.
Đối mặt với đối thủ còn cao hơn mình, Ôn Uyển vẫn rất chuyên nghiệp mà luôn duy trì gương mặt vô cảm. Chỉ là khi trợ lý nhỏ bảo anh làm dáng một chút thì có hơi khó xử, nhưng cuối cùng thì vẫn thực hiện.
Trợ lý nhỏ biết chắc tám phần mười là người này cảm thấy tư thế như vậy không được lịch sự. Thế nhưng Ôn Uyển làm được như vậy đã là không tệ, ngược lại là nó, không ngờ rằng Ôn Uyển so với trong tưởng tượng còn phối hợp hơn.
Có lẽ người này cũng không nữ tính như nó nghĩ.
Dưới đài trọng tài gõ chuông, thi đấu bắt đầu. Người ở dưới đài cũng chợt trở nên phấn khích, cao giọng ồn ào.
Đầu hiệp thứ nhất là thăm dò lẫn nhau, dù sao có căn cơ sẵn đó, Ôn Uyển có thể đối phó qua loa, chỉ cần tuân thủ nghiêm ngặt, dù có nguy hiểm thật thì cũng không bại lộ bản tính ôn nhu của anh.
Tiểu trợ thủ thả lỏng hơn.
Đến giữa trận đấu, đối thủ không chiếm được chỗ tốt, các đợt tấn công càng ngày càng nóng vội hung ác, trong ánh mắt lộ ra sát khí.
Ban đầu Ôn Uyển còn giữ lễ nên không ép đến ranh giới cuối cùng, nhìn qua không có trở ngại là được. Sau đó bị một đường quyền hiểm của đối phương sượt qua gò má, quyền phong quét qua, anh bỗng cảm giác được điều này vô cùng nguy hiểm, nếu trúng đòn thì ít nhất cũng bị gãy xương.
Tính tình tốt như Ôn Uyển, có thể kiên nhẫn đánh lâu như vậy, lần này bị gã chọc giận, sau khi đấm sang thì tiện tay kéo tóc đối phương, ý đồ làm đau hắn.
Tiểu trợ thủ gấp đến độ giơ chân: “Bỏ ra! Má nó nữ tính quá vậy! Dùng nắm đấm của cậu í! Nắm đấm!”
Nói thật, trong chớp mắt đó nó bị sự nữ tính của Ôn Uyển làm giật mình.
Ôn Uyển cũng phản ứng lại, sững sờ một chốc, ngay tức khắc tiến hành bổ cứu*. Một tay đang nắm lấy tóc của đối phương lập tức biến thành hai, nhằm lúc gã ta đang ngu ngơ vì bị giữ chặt đầu, cho hắn một cú vật qua vai gọn gàng ngay tại chỗ.
(*Bổ cứu: dùng các biện pháp để uốn nắn, sửa chữa, xoay chuyển tình hình bất lợi; nghĩ cách để khuyết điểm không gây ra ảnh hưởng quá lớn)
Một tiếng “Bịch” vang lên thật lớn, cơ thể của người nọ bị quăng rớt thành một cục giống như một cái bao tải trên võ đài. Có lẽ cảm thấy ra tay thật sự có chút tàn nhẫn, Ôn Uyển tay chân luống cuống mà nhìn đối thủ giãy dụa uốn éo trên đất mấy lần, không bò dậy nổi.
Dưới đài trong chốc lát không hề có một tiếng động, không ai nghĩ ra được chỗ đặc biệt của một chiêu này, bằng cách nào mà có thể đem người vứt thẳng qua. Một giây tiếp theo, tiếng tung hô nổ ra mãnh liệt.
Ôn Uyển: … Anh quên mất sức lực của mình bây giờ lớn đến nhường nào.
Ừm, bình thường anh không có hung như vậy đâu.
…
Trọng tài đếm số xong, đối thủ trực tiếp bị KO, bị loại bỏ, mà trợ lý nhỏ lại trầm mặc.
Trên đường trở về, Ôn Uyển vừa dùng khăn mặt sạch sẽ lau mồ hôi, vừa hỏi nó: ” Cậu giận à?”
Chuyện này cũng không có cách nào khác, đây là lần đầu tiên Ôn Uyển đi làm, không khống chế được, dù sao đến cuối cùng anh còn có thể vớt vát được phần nào. Trợ lý nhỏ nói: “Cũng không.”
Bởi vì đấu thắng, lần này Ôn Uyển đạt được quyền sử dụng ngắn ngủi một phòng nghỉ cho cá nhân.
Ôn Uyển cũng có chút hổ thẹn. Lúc anh còn muốn nói thêm vài câu nữa, đi qua cửa phòng sinh hoạt chung, nhìn thấy một người nằm trên ghế, Ôn Uyển dừng lại.
Hình như đối phương vừa mới đi từ trên sàn thi đấu xuống, trên đầu mang theo vết thương, một mình hôn mê ở trong phòng nghỉ ngơi.
“Làm sao vậy?” Trợ lý nhỏ hỏi hắn.
Ôn Uyển: “Đây là người lúc nãy tôi đụng phải.”
Nơi này không có ai trông nom hắn. Bên ngoài tiếng người thi đấu từ xa truyền đến, mà một mình hắn nằm ở đây, thoạt nhìn đáng thương đến lạ.
Trợ lý nhỏ liếc mắt nhìn: “Đây chính là vị nhân huynh 17 tuổi tôi đề cập với cậu hồi nãy đó.”
Nó định nhân cơ hội để cho Ôn Uyển thấy rõ một chút sự tàn khốc của đấu trường, Ôn Uyển lại cứ đứng ở chỗ này không chịu đi. Tiểu trợ thủ thắc mắc, lẽ nào anh ta không tin nó?
Tuy rằng thoạt nhìn thì người này xác thực không giống trong tư liệu tý nào. Mới 17 tuổi mà đã trưởng thành đến tốt như thế rồi, thân hình cao lớn này, chân dài miên man này, còn có cơ bắp săn chắc mượt mà trên cánh tay. Thành ra lời nó nói cực kỳ không đáng tin cậy.
Sự thực chứng minh không như những gì nó nghĩ.
Trong lòng trợ lý nhỏ lập tức vang lên hồi chuông cảnh báo mãnh liệt: “Ôn Uyển! Cậu muốn làm gì?!”
Nó nhìn thấy đáy mắt của người này không biết từ lúc nào đã sáng lên ánh lửa rực rỡ. Loại ánh mắt này trợ lý nhỏ quá quen thuộc, chính là linh hồn nhân thê của Ôn Uyển đang bùng cháy.
“Em trai này quá đáng thương.” Nó thoáng nhìn thấy ngón tay Ôn Uyển giật giật, cậu ta đã không thể kiềm chế được: “Hiện tại vết thương của em ấy cần được xử lý. Tôi bảo đảm sẽ hết sức cẩn thận, tuyệt đối, tuyệt đối sẽ không bị phát hiện.”
Trợ lý nhỏ sắp phát điên đến nơi: “Không nên bừa bãi tùy tiện nhận em trai! Hai người vốn có thân quen gì đâu!!”
Ôn Uyển đã cực lực kiềm chế bản thân, lâu lắm rồi không hề lộ ra tính tình bẩm sinh của mình. Anh bây giờ đang nhăm nhe, nóng lòng muốn thử, cuối cùng vẫn hành động.
Hệt như con hamster thích dự trữ đồ ăn, anh hưng phấn tha người vào trong phòng nghỉ của mình.
Trợ lý nhỏ đỡ trán, không được, nó không có nhìn thấy cái chi hết.
Dù sao bây giờ vai chính cũng không có ở đây, thôi thì cứ mặc cho anh ta thỏa sức giày vò.
Thiệt thòi cho nó lúc đầu còn tưởng rằng Ôn Uyển ngay từ lần đầu tiên đã bị nam chủ bắt làm tù binh, té ra căn bản là không hề có việc như vậy, người này chỉ đơn thuần là có chấp niệm khó hiểu với chuyện làm một nhân thê mà thôi.
Beta: Hàn PhongTrợ lý nhỏ ngẩn tò te nhìn hắn, trong lòng mơ hồ dâng lên dự cảm không tốt.
Muốn chết quá. Đừng bảo tên này còn chưa bắt được sói đã đem mình ném vào luôn chứ?
Ngài trợ lý nhỏ này không nhìn nổi nữa, âm thanh máy móc đều đều không chút nể tình mà trực tiếp cắt ngang trạng thái tinh thần mất tập trung của Ôn Uyển: “Này! Thực tập sinh, cậu vẫn chưa quên tiếp theo phải đi thi đấu đấy chứ?”
Ôn Uyển bị nó gọi tỉnh. Anh lắc đầu một cái, điều này anh không hề quên.
Lúc nãy vì bị gián đoạn nên anh tiếp tục đi vệ sinh cho xong, sau đó lại một mình trở về. Hiện tại anh muốn đến phòng nghỉ, nơi tập trung các võ sĩ đấm bốc đang chờ thi đấu.
Đối với trận đấu tiếp theo, kỳ thực trợ lý nhỏ cùng anh đều không quá lo lắng. Vì để tránh bị lộ tẩy, duy trì thiết lập tính cách nhân vật, trung tâm phân phối công việc đã sớm chuẩn bị xong, ở thế giới này cho Ôn Uyển full điểm giá trị vũ lực, ứng phó với thi đấu hoàn toàn không thành vấn đề.
Chỉ là Ôn Uyển cứ cảm giác bản thân là lạ, một thân giá trị vũ lực cũng không phải của anh, vì thế anh vẫn chưa quen cho lắm.
Ôn Uyển vừa mới bước chân vào cửa phòng nghỉ, ngay lập tức bị cỗ hương vị nồng nặc mùi mồ hôi và mùi hôi nách lâu ngày ở trong phòng sinh hoạt chung hun gần chết. Mùi vị đó có chút khiến người khác hold không nổi, Ôn Uyển chưa hề có chuẩn bị, anh chỉ hít vào một cái liền bị choáng hết cả đầu.
Thậm chí trong phút chốc anh còn bị hun đến nỗi phải lui ra ngoài. Khi lùi về sau lại đụng phải người khác, anh vội vàng xin lỗi.
Đối phương còn chẳng liếc mắt nhìn anh, trực tiếp lướt qua Ôn Uyển đi thẳng vào, kiêu ngạo đến không tưởng.
Trong lòng Ôn Uyển hơi nghi ngờ. Vấn đề ở chỗ anh sao? Làm thế nào mà những người ở trong này có thể mặt không biến sắc?
Hoàn cảnh và điều kiện nơi này cực kì cẩu thả, ngay cả tiền để quét vôi lại bức tường cho tử tế bọn họ cũng không chi ra nổi, mười mấy người đàn ông vạm vỡ đều ở bên trong cãi chửi nhau chờ đến lượt lên đài, trong phòng còn không được thông khí. Quanh năm bị ngộp trong các loại mùi chua thối như rượu lâu năm lên men, càng lâu càng nồng nặc.
Hiển nhiên đây là lần đầu tiên anh gặp phải tình huống như vậy, sau khi lui ra ngoài nét mặt có hơi phức tạp.
Lần này trợ lý nhỏ yên tĩnh ở một bên chờ phản ứng của anh.
Chẳng qua là nó cảm thấy, Ôn Uyển cần phải thích ứng với hoàn cảnh của nơi này.
“Chuyện này…” Ôn Uyển cuối cùng mở miệng, ngữ khí mang theo chút trầm trọng, lại vẫn uyển chuyển: ” Muốn dọn dẹp sạch sẽ nơi này, độ khó có vẻ rất lớn.”
Tuy rằng ý thì như vậy, thế nhưng nghe câu nói này sao cảm thấy có chút kỳ quái.
Trợ lý nhỏ dứt khoát vứt bỏ cảm giác khó hiểu kia sang một bên, trả lời: “Đương nhiên, nơi này không có tốt đẹp như cậu nghĩ đâu.”
Khác với thi đấu chính quy, loại thi đấu quyền anh ngầm này trước khi vào trận thì đầu tiên phải ký một tờ giao ước, đem mạng đặt ở trên đài thi đấu. Sau khi bắt đầu trận đấu, thắng thua tại người, không bàn sống chết.
Quy tắc đặt ra ở nơi này đều vô ích, tranh đấu đặt lên hàng đầu, tuyển thủ xếp thứ hai. Trên võ đài cho phép vào lúc mấu chốt có thể dùng thân thể cứng đối cứng mà đánh, các tay đấu không được phép mặc đồ bảo hộ, như vậy mới có thể đánh ra những trận thật đẹp mắt.
Thời điểm thi đấu, có người sẽ bị đả thương, có người có khả năng bị đánh chết, mà những điều này đều là bình thường. Thi đấu đánh càng hung ác, càng máu me, thì hứng thú của khán giả mới có thể càng dâng cao.
Giới thiệu xong tình huống cơ bản, trợ lý nhỏ nói: “Những người đến nơi này đấu quyền anh đều là dùng tính mạng của bản thân để mưu sinh. Tay đấm trẻ nhất trong khu vực này mới 17 tuổi, còn chưa trưởng thành.”
Ôn Uyển dừng ở ngoài cửa một lúc rồi mới lần nữa đi vào.
Rất rõ ràng, cả người anh cùng nơi này hoàn toàn không hợp. Người khác đều là vài ba người tụ tập lại thành nhóm, cùng bá vai dựa lưng hút thuốc, không thì ít nhất cũng thô lỗ* ngồi bắt chéo chân, mà ở bên cạnh thực tập sinh lại ngồi khép hai chân, cực kỳ ngoan ngoãn biết điều mà vặn nắp bình nước ra uống.
(*Đại mã kim đao:大马金刀: Mô tả cách nói chuyện lỗ mãng, sắc nhọn hoặc hành động hùng hổ, nghiêng về hướng thô lỗ. Ở trong ngữ cảnh khác thì thành ngữ “đại mã kim đao” chỉ phong cách: đàng hoàng, đĩnh đạc thẳng thắn/trực tiếp, sắc sảo, sảng khoái.)
Không biết đây là lần thứ mấy Ôn Uyển bị trợ lý nhỏ chê quá ẻo lả. Anh bị gọi tên lên đài, lúc này mới đứng dậy.
Trợ lý nhỏ còn tưởng rằng đối với loại thi đấu dã man này Ôn Uyển sẽ rất kháng cự, thế nhưng đợi hồi lâu, trên toàn bộ đoạn đường đi Ôn Uyển tuyệt nhiên không tỏ ra chút ý phản đối nào, cực kỳ phối hợp.
Chính giữa là võ đài thi đấu quyền anh có bốn góc, cao hơn hai mét, 4 sợi dây thừng vây xung quanh —— nơi này càng giống như một cái sân khấu cực lớn, chỗ ngồi bốn phía ngồi đầy những con bạc đang hưng phấn. Ánh đèn sáng như ban ngày chiếu rõ tất cả mọi thứ trên võ đài, chiếu đến nóng cả người đang ở trên sàn đấu.
Thanh niên thân hình xinh đẹp yên tĩnh đứng ở trên đài thi đấu, hệt như dòng nước trong trẻo duy nhất ở trong này. Sau khi anh len qua dây thừng chăng chung quanh đi lên, dưới đài ong ong tiếng thảo luận một lúc lâu.
Đối mặt với đối thủ còn cao hơn mình, Ôn Uyển vẫn rất chuyên nghiệp mà luôn duy trì gương mặt vô cảm. Chỉ là khi trợ lý nhỏ bảo anh làm dáng một chút thì có hơi khó xử, nhưng cuối cùng thì vẫn thực hiện.
Trợ lý nhỏ biết chắc tám phần mười là người này cảm thấy tư thế như vậy không được lịch sự. Thế nhưng Ôn Uyển làm được như vậy đã là không tệ, ngược lại là nó, không ngờ rằng Ôn Uyển so với trong tưởng tượng còn phối hợp hơn.
Có lẽ người này cũng không nữ tính như nó nghĩ.
Dưới đài trọng tài gõ chuông, thi đấu bắt đầu. Người ở dưới đài cũng chợt trở nên phấn khích, cao giọng ồn ào.
Đầu hiệp thứ nhất là thăm dò lẫn nhau, dù sao có căn cơ sẵn đó, Ôn Uyển có thể đối phó qua loa, chỉ cần tuân thủ nghiêm ngặt, dù có nguy hiểm thật thì cũng không bại lộ bản tính ôn nhu của anh.
Tiểu trợ thủ thả lỏng hơn.
Đến giữa trận đấu, đối thủ không chiếm được chỗ tốt, các đợt tấn công càng ngày càng nóng vội hung ác, trong ánh mắt lộ ra sát khí.
Ban đầu Ôn Uyển còn giữ lễ nên không ép đến ranh giới cuối cùng, nhìn qua không có trở ngại là được. Sau đó bị một đường quyền hiểm của đối phương sượt qua gò má, quyền phong quét qua, anh bỗng cảm giác được điều này vô cùng nguy hiểm, nếu trúng đòn thì ít nhất cũng bị gãy xương.
Tính tình tốt như Ôn Uyển, có thể kiên nhẫn đánh lâu như vậy, lần này bị gã chọc giận, sau khi đấm sang thì tiện tay kéo tóc đối phương, ý đồ làm đau hắn.
Tiểu trợ thủ gấp đến độ giơ chân: “Bỏ ra! Má nó nữ tính quá vậy! Dùng nắm đấm của cậu í! Nắm đấm!”
Nói thật, trong chớp mắt đó nó bị sự nữ tính của Ôn Uyển làm giật mình.
Ôn Uyển cũng phản ứng lại, sững sờ một chốc, ngay tức khắc tiến hành bổ cứu*. Một tay đang nắm lấy tóc của đối phương lập tức biến thành hai, nhằm lúc gã ta đang ngu ngơ vì bị giữ chặt đầu, cho hắn một cú vật qua vai gọn gàng ngay tại chỗ.
(*Bổ cứu: dùng các biện pháp để uốn nắn, sửa chữa, xoay chuyển tình hình bất lợi; nghĩ cách để khuyết điểm không gây ra ảnh hưởng quá lớn)
Một tiếng “Bịch” vang lên thật lớn, cơ thể của người nọ bị quăng rớt thành một cục giống như một cái bao tải trên võ đài. Có lẽ cảm thấy ra tay thật sự có chút tàn nhẫn, Ôn Uyển tay chân luống cuống mà nhìn đối thủ giãy dụa uốn éo trên đất mấy lần, không bò dậy nổi.
Dưới đài trong chốc lát không hề có một tiếng động, không ai nghĩ ra được chỗ đặc biệt của một chiêu này, bằng cách nào mà có thể đem người vứt thẳng qua. Một giây tiếp theo, tiếng tung hô nổ ra mãnh liệt.
Ôn Uyển: … Anh quên mất sức lực của mình bây giờ lớn đến nhường nào.
Ừm, bình thường anh không có hung như vậy đâu.
…
Trọng tài đếm số xong, đối thủ trực tiếp bị KO, bị loại bỏ, mà trợ lý nhỏ lại trầm mặc.
Trên đường trở về, Ôn Uyển vừa dùng khăn mặt sạch sẽ lau mồ hôi, vừa hỏi nó: ” Cậu giận à?”
Chuyện này cũng không có cách nào khác, đây là lần đầu tiên Ôn Uyển đi làm, không khống chế được, dù sao đến cuối cùng anh còn có thể vớt vát được phần nào. Trợ lý nhỏ nói: “Cũng không.”
Bởi vì đấu thắng, lần này Ôn Uyển đạt được quyền sử dụng ngắn ngủi một phòng nghỉ cho cá nhân.
Ôn Uyển cũng có chút hổ thẹn. Lúc anh còn muốn nói thêm vài câu nữa, đi qua cửa phòng sinh hoạt chung, nhìn thấy một người nằm trên ghế, Ôn Uyển dừng lại.
Hình như đối phương vừa mới đi từ trên sàn thi đấu xuống, trên đầu mang theo vết thương, một mình hôn mê ở trong phòng nghỉ ngơi.
“Làm sao vậy?” Trợ lý nhỏ hỏi hắn.
Ôn Uyển: “Đây là người lúc nãy tôi đụng phải.”
Nơi này không có ai trông nom hắn. Bên ngoài tiếng người thi đấu từ xa truyền đến, mà một mình hắn nằm ở đây, thoạt nhìn đáng thương đến lạ.
Trợ lý nhỏ liếc mắt nhìn: “Đây chính là vị nhân huynh 17 tuổi tôi đề cập với cậu hồi nãy đó.”
Nó định nhân cơ hội để cho Ôn Uyển thấy rõ một chút sự tàn khốc của đấu trường, Ôn Uyển lại cứ đứng ở chỗ này không chịu đi. Tiểu trợ thủ thắc mắc, lẽ nào anh ta không tin nó?
Tuy rằng thoạt nhìn thì người này xác thực không giống trong tư liệu tý nào. Mới 17 tuổi mà đã trưởng thành đến tốt như thế rồi, thân hình cao lớn này, chân dài miên man này, còn có cơ bắp săn chắc mượt mà trên cánh tay. Thành ra lời nó nói cực kỳ không đáng tin cậy.
Sự thực chứng minh không như những gì nó nghĩ.
Trong lòng trợ lý nhỏ lập tức vang lên hồi chuông cảnh báo mãnh liệt: “Ôn Uyển! Cậu muốn làm gì?!”
Nó nhìn thấy đáy mắt của người này không biết từ lúc nào đã sáng lên ánh lửa rực rỡ. Loại ánh mắt này trợ lý nhỏ quá quen thuộc, chính là linh hồn nhân thê của Ôn Uyển đang bùng cháy.
“Em trai này quá đáng thương.” Nó thoáng nhìn thấy ngón tay Ôn Uyển giật giật, cậu ta đã không thể kiềm chế được: “Hiện tại vết thương của em ấy cần được xử lý. Tôi bảo đảm sẽ hết sức cẩn thận, tuyệt đối, tuyệt đối sẽ không bị phát hiện.”
Trợ lý nhỏ sắp phát điên đến nơi: “Không nên bừa bãi tùy tiện nhận em trai! Hai người vốn có thân quen gì đâu!!”
Ôn Uyển đã cực lực kiềm chế bản thân, lâu lắm rồi không hề lộ ra tính tình bẩm sinh của mình. Anh bây giờ đang nhăm nhe, nóng lòng muốn thử, cuối cùng vẫn hành động.
Hệt như con hamster thích dự trữ đồ ăn, anh hưng phấn tha người vào trong phòng nghỉ của mình.
Trợ lý nhỏ đỡ trán, không được, nó không có nhìn thấy cái chi hết.
Dù sao bây giờ vai chính cũng không có ở đây, thôi thì cứ mặc cho anh ta thỏa sức giày vò.
Thiệt thòi cho nó lúc đầu còn tưởng rằng Ôn Uyển ngay từ lần đầu tiên đã bị nam chủ bắt làm tù binh, té ra căn bản là không hề có việc như vậy, người này chỉ đơn thuần là có chấp niệm khó hiểu với chuyện làm một nhân thê mà thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.