Khi Nhân Vật Chính Đồng Nhân Xuyên Vào Nguyên Tác

Chương 42: Sau Này Ngươi Đừng Gạt Ta Nữa

Chung Hiểu Sinh

27/03/2017

CHƯƠNG 43: SAU NÀY NGƯƠI ĐỪNG GẠT TA NỮA

“Lang, ngươi tên là gì?”

“Ngươi vẫn luôn một mình sao?”

“Ngươi sống ỏ’ nơi này bao nhiêu năm rồi?”

Băng phong cự lang tính tình quái gở, Kiều Giác vẫn luôn lầm bầm lầu bầu, không hề bị để ý tới. Nhưng mà chỉ cần băng phong cự lang lộ ra ve không kiên nhẫn, có xu thế đuổi gã đi, gã liền suỵ yếu mà khụ khụ hai tiếng, đại lang kia lại nằm sấp xuống bất động.

Gã nghi ngơi ỏ’ trong động băng hai ngày, thương thế thoáng chuyển biến tốt, gã liền bắt đầu dựng lò luyện đai! Trước đây gã chỉ là một đan tu bính thường, nhưng mà hiệu quả đan dược gã luyện không được tốt. Sau đó gã đổi nghề làm ngự thú đan tu, bởi vì gã luôn có thể cường hóa trái cay vừa thơm vừa ngọt, được nhóm yêu thú yêu thích. Nếu không phải gã luôn muốn quá nhiều, kỳ thực gã có thể là một ngự thú đan tu không tồi.

Kiều Giác lấy hết dược liệu mình đem theo ra, luyện một lò đan dược chữa thương, lại luyện mấy trái tiên quả.

Mùi vị ngọt ngào từ trong lò tràn ra, tràn đầy toàn bộ băng động. Băng phong cự lang vẫn luôn nằm úp sấp tựa như tiến vào trạng thái ngủ đông cũng mở mắt ra.Dịch Hi Thần đột nhiên nhớ tới Dược Bát Độc. Đây thật là khác nhau một trời một vực, lúc Dược Bất Độc luyện đan, đừng nói hấp dẫn yêu thú tới, ngược lại là giữa ngàn non chim bay tắt bóng, trên đường muôn ngả dấu người vắng tanh.

Kiều Giác đem tiên quả đã luyện xong đưa tới, băng phong cự lang không chịu ăn. Kiều Giác nói: “Đây là ta báo đáp ân tình ngươi cứu ta.”

Băng phong cự lang do dự một chút, đem tiên quả nuốt vào

.

Kiều Giác lại hỏi: “Ngươi tên là gì?”

Băng phong cự lang ăn trái cây của gã, tự giác mắc nợ gã, rốt cuộc mở miệng: “Vô danh.” Trăm năm qua no vẫn luôn sống một mình tại băng nguyên, không cần dùng tên.

Kiều Giác cười híp mắt lại đưa tới một quả: “Vậy ta lấy cho ngươi cái tên đi, cứ gọi… Lang Dược thế nào?”

Nhìn băng phong cự lang ăn tiên quả gã luyện, nụ cười của Kiều Giác càng sâu thêm. Cứ có qua có lại thế này nhiều thêm, đến cuối cùng ai nợ ai tính sao cho rõ?

Kiều Giác lại ở băng động nghỉ ngơi một ngày, lúc tỉnh lại Lang Dược đã không còn ở trong động. Cũng không lâu lắm, Lang Dược đã trở về, trong miệng ngậm vài cây băng khiết thảo, đặt ở trước mặt Kiều Giác.

Băng khiết thảo này luyện chế đan dược trị thương vô cung hữu hiệu, Kiều Giác vui mừng, đang muốn nói cám ơn, lại nghe Lang Dược nói: “Khi nào ngươi cút?”

Kiều Giác bật cười. Hóa ra trong lòng băng phong cự lang này có một cán cân, băng khiết thảo này xem như là báo đáp lại tiên quả, báo xong, vẫn là không ai nợ ai. Không ai nợ ai a? Nghĩ hay thật!

Kiều Giác ôn nhu nói: “Lại chứa ta mấy ngày nữa, đợi ta chữa khỏi thương thế liền đi, được không?”

Lang Dược không có phản đối.

Băng nguyên này ít dấu chân người, hơn nữa hơn phân nửa thời gian đều có băng tuyết phong bạo, lúc băng tuyết phong bạo tới, Lang Dược se đi ra khỏi động. Nó có thể thu sức mạnh băng tuyết thành tu vi bản thân. Khi băng tuyết phong bạo ngừng lại, nó liền ở trong động băng nghi ngơi, ngàỵ qua thanh nhàn lại tẻ nhạt. Trời sinh nó thân thể bán tiên, thanh tâm quả dục như vậy, cũng qua hơn trăm năm. Nhưng mà trời sinh no cũng là thân thể bán yêu, đạo lí đối nhân xử thế, liền thông hơn một ít.

Kiều Giác liền giảng giải với nó thế giới bên ngoài băng nguyên, Lang Dược tỏ vẻ không hứng thú lam, chưa bao giờ đáp lại, nhưng mỗi lần đều lắng nghe.



Kiều Giác nói cho nó biết, ỏ’ ngoài băng nguyên, tu sĩ trú đóng ở một chỗ ẩn cư như nó cũng không ít, nhưng thường thì bọn họ sẽ không ở một mình, vì một mình qua ngày rất không thú vị, thường thì bọn họ sẽ kết một đạo lữ, hai người cùng nhạu, lúc thanh tịnh thì vẫn rất thanh tịnh, còn có thể đồng thời song tu, lúc rảnh rỗi thì chơi cờ trò chuyện, ngày tháng trải qua liền có màu sắc hơn nhiều.

Lang Dược rất hiếm thấy mà mỏ’ miệng hỏi gã: “Như thế nào là đạo lữ?”

“Không khác biệt lắm với chúng ta, lúc ngươi muốn một minh thanh tịnh, ta sẽ khong quấy rầy ngươi, mà lúc không có chuyện làm, cũng có thể cùng ngươi nói chuyện một chút.”

Lang Dược nhấc mí mắt lên lành lạnh mà liếc mắt nhìn gã. Lúc thanh tịnh sẽ không quấy rầy à? Ngươi chắc chắn chứ?

Da mặt Kiều Giác cực kỳ dày, trở lửa trong dược lư, làm bộ không nhìn thấy. Hiện tại gã có chút rõ ràng tại sao tâm ma không có tắc dụng với Lang Dược. Bởi vì trong lòng Lang Dược bằng phẳng, không ràng buộc, không sợ hãi.

Thừa dịp Lang Dược nghỉ ngơi, Kiều Giác nhẹ tay nhẹ chân ra khỏi động.

Gã cũng không có đi xa, ở trên một ngọn núi băng nhỏ cách ngoài động không xa, mọc ra một gốc băng tinh quả. Bản thân băng tinh quả này không có mùi vị, nhưng sau khi luyện chế, vừa bổ khí vừa thanh ngọt. Gã không vội vã đl len hái quả, mà là đứng ở bên ngoài đợi một hồi.

Gã ở băng động đã máy ngày, đổi với băng tuyết phong bạo trên băng nguyên phát tác khi nào trong lộng đã hiểu rõ. Đợi tính canh giờ không sai biệt lắm, gã bắt đầu leo íên núi băng.

Không chờ gã leo lên cao bao nhiêu, đột nhiên băng tuyết mãnh liệt, cuồng phong thổi đến mức gã không vưng chân. Ga quyết tam, cố ý đem chân trật thành một góc độ, cuồng phong thổi gã văng ra ngoài, xương chân truyền đến cơn đau thấu tim. Chân của gã đã gãy mât.

Đợi gã tỉnh lại lần nữa, gã đã trỏ’ lại trong động băng,vẻ mặt Lang Dược tức giận: “Đến cùng là khi nào ngươi cút!” Bị thương rồi lại bị thương, quả thực làm người ta mất đi kiên trì.

Kiều Giác cười khổ, thật lâu không nói, sau đó lại khó khăn đứng lên. Cái chân bj gãy của gã vừa rơi xuống đất liền đau thấu tim, thế nhưng gã cắn răng không hé miệng: “Ta đây liền cút.”

Gã khập khễnh từ trong động băng đi ra ngoài, bên ngoài là đất trời ngập tràn băng tuyết, gã lại đau chảy mồ hôi lạnh khắp cả người. Gã vẫn luôn cắn răng kiên trì, sau khi đi ra xa trảm mét rốt cuộc không kiên trì được, ngã nhào xuống đất.

Một lát sau, một đôi tay mạnh mẽ bế gã lên.

Kiều Giác mơ mơ màng màng mỏ’ mắt ra, nhìn thấy một nam nhân. Đó là lần đầu tiên gã nhìn thấy Lang Dược hóa thành dáng vẻ hình người, chung quy là thân thể bán tiên, hắn tuấn mỹ giong như tranh vế, chị là đôi môl rát mỏng, thoạt nhìn có vẻ bạc tình. Kiều Giác giơ tay lên, chạm vằo đôi môi hắn.

Lang Dược lạnh lùng dời đầu đi chỗ khác.

Lang Dược mang Kiều Giác về động băng một lần nữa giúp gã chỉnh xương đùi, thi thuật chữa thương. Sau khi chân được nối liền, Kiều Giác vẫn rất suy yếu.

Lang Dược nói: “Sau ba ngày, cút ra ngoài.”

Ba ngày, đủ để gã đem thương tổn ở chân dưỡng cho tốt.

“Được.”

Ba ngày này Kiều Giác gần như không nói chuyện gì nhiều với Lang Dược, Lang Dược cũng không chút nào phản ứng với gã. Đợi đến ngày thứ bài, sáng sớm Kiều Giác liền đi ra ngoài, lần này thuận lợi mà hál băng tinh quả xuống. Gã không trở vè động băng, tìm một cho tránh gió mở lò luyện đan, trước khi trời tối, luyện xong băng tinh quả.

Gã trở lại động băng, Lang Dược đã sớm hóa về hình dạng lang, lạnh lùng đánh giá gã. Gã đi lên trước, đem bông tuyết quả đặt ở trước mặt Lang Dược, nhẹ giọng nói: “Đa tạ ngươi.” Lại nói, “Ta đi.”

Dứt lời không ngờ là thật sự không quay đầu lại đi ra ngoài, một đường đi về phương hướng rời khỏi băng nguyên.



Đi cũng không bao lâu, băng tuyết trở nên mạnh mẽ, từng mảnh từng mảnh băng thổi qua trên mặt trên người gã, huyết châu tung toé. Kiều Giác nhìn đầy trơi băng tuyết, ngực đột nhiên có một luồng kích động, làm cho gã thật muốn đón bão tuyết cứ như vậy lao ra khỏi băng nguyên!

Theo bão tuyết đột kích, bảng càng ngày càng manh, chỉ tháy một băng trùy khổng lồ bị gió bắc thổi hướng về ***g ngực gã đâm tới!

Kiều Giác kinh hãi, muốn né tránh, nhưng mà chân của gã đã ngập sâu trong tuyết, khó có thể di chuyển!

Thế ngàn cân treo sợi tóc, một bóng dáng màu trắng bạc chặn ở trước mặt gã, tiếng sói tru vang lên, băng trùy khổng lồ kia trong nháy mắt hóa thành một vũng nước tuyết!

Lang Dược che ở trước người gã, ánh mắt phức tạp, muốn nói gì đó, rồi lại không nói ra được. Hắn chơ Kiều Giác, lao vè phía động băng: “Chờ bão tuyết ngừng.”

Hai người lại một lần nữa trở về trong động băng, Lang Dược nổi lửa lên, hai người ngồi bền lửa, ai cũng không nói lời nào.

Một lát sau, Kiều Giác đứng lên, đi tới cửa động quan sát. Rõ ràng là ban ngày, bão tuyết lại thôi quét thế giới đến tối tăm không ánh mặt trời. Gã đứng một hồi, gió tuyết thổi ngược vào cửa động khiến gã cóng đến sẳc mặt tái nhợt. Gã nhìn thấy Lang Dược hóa ra hình người đi tới bên cạnh gã.

Gã nói: “Ta hi vọng gió tuyết vĩnh viễn sẽ không ngừng.”

“Như vậy ngươi sẽ không đuổi ta đi nữa.”

Gã quay đầu lại, ánh mắt yên lặng nhìn Lang Dược, giơ tay lên sờ sờ đôi môi thật mỏng của hắn. Lần này Lang Dược cứng đờ một chút, nhưng không né tránh nữa. Kiếu Giác nghĩ thầm, đẩy là một con lang có nguyên tắc cỡ nào nha, hắn nhận một lợi ích của người khác, liền nhượng bộ một lần, cuối cùng nguyên tắc của hắn cũng đưa hết không còn gì.

Bộ dạng Lang Dược cực kỳ tuấn tú, nhưng Kiều Giác lạj không thích tướng mạo này. Gã chán ghét ánh mắt lạnh như băng của Lang Dược, gã chán ghét đôi môi bạc tình của Lang Dược, gã chán ghét khuôn mặt cương nghị của Lang Dược. Gã muốn nhìn thấy trong đôi mằt thanh lanh kia toát ra vẻ tham lam, muốn nghe cái miệng đó nói ra những lời kích động, muốn nhìn thấy trên gương mặt lạnh lùng này thay đổi biểu tình khác sẽ là bộ dạng gì.

Nghĩ đi nghĩ lại, gã đột nhiên nở nụ cười. Càng cười càng thoải mái, cuối cùng càng cười đến không đứng lên nổi.

Lang Dược khó giải thích được: “Ngươi cười cái gì?”

Giọng điệu Kiều Giác nhẹ nhàng: “Ta cười ngươi bị ta lừa. Ta xem chuẩn thời điểm băng tuyết phong bạo sắp tới mới rời đi, ta biết ngươi nhất định sẽ mang ta trở về, ngươi không muốn thấy ta chết, cho nên ngươi vân đi theo sau lưng ta đúng không?” Lang Dược cau mày nhìn gã.

“Ta còn đang suy nghĩ, làm thế nào mới có thể luôn dây dưa tiếp với ngươi, khiến ngươi không bao giờ bảo ta cút nữa.”

Nói xong, gã đột nhiên nhào tới, cắn vào đôi môi bạc tình của Lang Dược!

Lang Dược đột nhiên trợn to hai mắt, trong ánh mắt sáng ngời trong suốt lóe ra khiếp sợ và mờ mịt.

Hồi lâu sau, Kiều Giác rốt cuộc buông hắn ra. Đôi môi Lang Dược đã bị gã cắn ra máu, vết máu đỏ tươi lưu lại bển khóe miệng, rốt cuộc đôi môi hắn thoạt nhìn không bạc tình nữa.

Lang Dược lau vết máu ở khóe miệng, hai hàng lông mày buộc chặt.

Bão tuyết phía ngoài dần dần ngừng lại, sắc trời lại tiếp tục sáng, ánh mặt trời đem tuyết đầy đất chiếu đến chói mắt.

Một lát sau, hắn vươn tay đè đầu Kiều Giác xuống: “Sau này ngươi đừng tiếp tục gạt ta.”

. 43 Đăng bởi: admin

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Khi Nhân Vật Chính Đồng Nhân Xuyên Vào Nguyên Tác

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook