Khi Nho Chín

Chương 11: CHƯƠNG 11

Phong Tử Tam Tam

23/11/2016

Bởi vì đặc thù nghề nghiệp, Khương Ngọc đặc biệt giỏi về khả năng liên tưởng. Có những khi chỉ cần một câu nói hoặc là một từ then chốt cũng có thể khiến cho cô suy diễn ra rất nhiều điều. Vì vậy, khi Diệp Duy Trăn vừa nói những lời này xong, trong đầu cô đã bắt đầu phát ra một chuỗi hình ảnh 18+.

Thời điểm tiếp xúc thân mật bình thường, Khương Ngọc khó tránh khỏi việc chẳng may chạm phải thân thể anh, cho nên cô biết rõ dưới lớp tây trang kia ẩn giấu những bắp thịt rắn chắc hấp dẫn đến nhường nào.

Khương Ngọc nuốt nước miếng một cái, cảm thấy toàn thân nóng lên.

Diệp Duy Trăn chợt lên tiếng, “Em đang nghĩ cái gì thế?”

Khương Ngọc nói xạo: “Không nghĩ gì cả?”

Diệp Duy Trăn càng lúc càng cúi đầu tới gần cô, “Đang suy nghĩ đến chuyện mà ban ngày em nghĩ đến hả?”

Hô hấp của Khương Ngọc thoáng ngừng lại, vành tai nóng cháy, “Cái gì mà ban ngày nghĩ đến chứ?”

“Mạnh miệng.” Anh cắn vào môi cô một cái, tay cũng bắt đầu hành động xấu xa.

Khương Ngọc bị anh đè có chút thở không ra hơi, giơ tay lên muốn đẩy người đàn ông trước mặt ra. Nào ngờ Diệp Duy Trăn lại ôm cô nhẹ nhàng linh hoạt lật người, Khương Ngọc mạnh mẽ nằm ở trên người anh.

Đường cong của thân thể dán sát vào nhau, một chút biến hóa của đối phương cũng có thể cảm nhận rõ ràng, Khương Ngọc nhỏm dậy, có cảm giác mình đã ngồi vào “chỗ” không nên ngồi rồi. . . . . .

Đúng là chết người, ấy vậy mà cô vẫn đưa tay sờ xuống.

Khương Ngọc chống tay, chậm rãi muốn dịch mông ra một chút, Diệp Duy Trăn đột nhiên nắm chặt lấy tay cô, toàn thân căng thẳng.

“Đừng lộn xộn.” Ngay cả giọng nói cũng trở nên đè nén.

Khương Ngọc: “Nhưng ở bên trên. . . . . . em không biết.”

Diệp Duy Trăn cười ra tiếng, “Thế ở bên dưới thì biết hả?”

Khương Ngọc lúng túng nói: “Cũng không.”

Lần này Diệp Duy Trăn không lên tiếng, nhưng rõ ràng anh đang cười, lồng ngực rắn chắc không ngừng phập phồng.

Khương Ngọc thẹn quá đấm lên ngực anh, Diệp Duy Trăn nhẹ nhàng bắt lấy tay cô nắm trong tay mình.

Anh cười khẽ trêu chọc, “Anh dạy cho em nhé?”

“Không cần.” Khương Ngọc mặt đỏ bừng, mạnh miệng từ chối, “Em sợ mệt, cũng sợ đau.”

Diệp Duy Trăn với tay luồn vào mái tóc dài của cô, nhẹ nhàng đặt phía sau gáy, tiếp đến vuốt dọc theo sống lưng, một đường đi xuống ——

Anh nói: “Anh sẽ không làm em đau.”

Ngay sau đó, đột nhiên anh ngồi dậy, giữ chặt lấy ót và eo cô, những cái hôn ùn ùn kéo tới.

Khương Ngọc trong nháy mắt bị anh bao phủ.

Diệp Duy Trăn rất nóng, nhưng lòng bàn tay thô ráp lại khá lạnh. Khương Ngọc cảm thấy những lúc anh chạm vào người mình rất thoải mái, đầu óc cô trống rỗng, cái gì cũng quên hết, chỉ nhớ rõ phải dựa thật sát vào anh, nghe lời, làm theo, nghênh hợp.

Cô mơ mơ màng màng nghĩ, lúc này Diệp Duy Trăn cực kỳ giống với cụm thành ngữ gì đó, gọi là gì ấy nhỉ, à đúng rồi, là mặt người dạ thú! Quả đúng là hoàn toàn biến thân.



Lúc kết thúc, Khương Ngọc ngẩn người nhìn chằm chằm lên trần nhà.

Diệp Duy Trăn hỏi cô, “Muốn tắm không?”

Khương Ngọc: “. . . . . .”

Thấy cô một mực im lặng, Diệp Duy Trăn nhíu mày một cái, “Anh làm em đau sao?”

“Không có.” Khương Ngọc nhỏ giọng nói, “Đầu óc trống rỗng, anh để cho em nghỉ ngơi một chút.”

Diệp Duy Trăn gạt sợi tóc ướt đẫm mồ hôi vắt ngang qua gò má cô gọn sang một bên, dịu dàng nhìn cô cười, “Em như vậy khiến anh có cảm giác mình rất thành công.”

Khương Ngọc liếc mắt một cái, “Không biết xấu hổ.”

“Đây là tình thú giữa vợ chồng mà.” Diệp Duy Trăn nói xong, vén chăn của cô lên.

Khương Ngọc bị dọa sợ, giữ chặt lại góc chăn, vội nói: “Anh làm gì thế?”

“Ôm em đi tắm.” Diệp Duy Trăn nhìn bộ dạng đỏ bừng mặt của cô thì hiểu ra, “Sợ cái gì, vừa rồi anh không chỉ nhìn mà còn sờ hết rồi. Về sau còn nhìn thấy nhiều hơn ấy.”



Khương Ngọc: “. . . . . .”

Không lẽ sau này anh sẽ càng ngày càng lưu manh như vậy?! !

Mấy ngày kế tiếp, Khương Ngọc tận mắt nhìn thấy Diệp Duy Trăn lột xác hoàn mỹ từ hình tượng “người đàn ông khiêm tốn” trở thành “mặt người dạ thú”. Hơn nữa còn phát huy vô cùng tinh tế ý nghĩa của bốn chữ đằng sau. Bình thường lúc ở bên ngoài còn may, anh vẫn duy trì dáng vẻ dịu dàng chững chạc, trừ phi xung quanh không có người mới trêu chọc cô một chút, nói chung là vẫn biết có chừng mực.

Nhưng cứ về đến khách sạn thì ——

Khương Ngọc lại được anh ôm ngang người bế vào phòng tắm, không nhịn được lớn tiếng kháng nghị, “Anh còn nói em tinh lực tràn đầy, có anh thì có! Buổi sáng mới làm. . . . . .”

Cô đỏ mặt, xấu hổ không nói tiếp được, dù sao kinh nghiệm ở phương diện này của cô vẫn còn ít.

“Bây giờ là thời kỳ trăng mật, không biết tiết chế mới là bình thường.” Anh hôn lên má cô một cái, thản nhiên mở miệng.

Khương Ngọc: “. . . . . .” Anh đang kiếm cớ cho bản tính lưu manh của mình đó hả?

Nhưng dù nói như thế nào thì trong mấy ngày này, tình cảm của hai người ấm lên rõ ràng.

Diệp Duy Trăn sẽ dung túng cùng Khương Ngọc làm rất nhiều chuyện mà từ trước đến giờ anh cho rằng nó rất ngây thơ. Tỷ như hai người cùng nhau post ảnh thân mật lên mạng xã hội, sau đó chờ mọi người lao vào gào thét bình luận.

Hành động này cùng hình tượng nghiêm túc của Diệp Duy Trăn ngày trước khác nhau một trời một vực, vì vậy trong ảnh của anh có rất nhiều bình luận hài hước.

Những lúc như thế này, hai người sẽ cùng nhau nằm ở trên giường, chia sẻ bình luận thú vị của bạn bè cho đối phương, sau đó lại đùa giỡn, cười nói vui vẻ.

Diệp Duy Trăn chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ có lúc mình lại làm ra việc nhàm chán tức cười như vậy. Nhưng trên thực tế, không ngờ anh lại cảm thấy vô cùng hào hứng. Nhìn Khương Ngọc gối đầu lên chân anh, tay cầm di động cười híp mắt lăn qua lăn lại, cũng đủ khiến cho anh không nhịn được mà cong khóe môi.

Ngoài cửa sổ ánh nắng rực rỡ, dường như ánh sáng tươi đẹp đó đã trực tiếp soi thẳng vào lòng anh.



Lúc này khi chuẩn bị quay về nhà, Khương Ngọc bất ngờ đề nghị đi thăm nhà Trang Bằng một chuyến.

Điều này khiến cho Diệp Duy Trăn hết sức kinh ngạc, “Em ——”

“Anh nói muốn nhân cơ hội này đi thăm bọn họ mà, nhưng vì lần trước có em nên chỉ vội vã gặp mặt một lần. Anh vẫn nhớ đến ông nội của cậu bé, không phải sao?”

Diệp Duy Trăn im lặng mấy giây, sau đó vươn tay vuốt vuốt tóc Khương Ngọc, “Có những lúc em làm cho anh cảm thấy rất vui mừng.”

Khương Ngọc nghiêng đầu nhìn anh cười một tiếng, “Như vậy không tốt sao?”

“Rất tốt.” Diệp Duy Trăn nói xong, đội chiếc nón to lên đầu cô, cẩn thận vén mái tóc dài ra sau tai, sau đó nắm tay cô thật chặt.

Nhà của Trang Bằng ở gần bờ biển trên đảo nhỏ, cách khu thành thị một đoạn, Trước khi đến, Diệp Duy Trăn gọi một cuộc điện thoại cho bọn họ. Khi hai người từ minibus đi xuống, Trang Bằng đã sớm chờ sẵn ở đầu đường.

Hôm nay cậu ta mặc một bộ quần áo thể thao, trông giống học sinh hơn rồi. Trang Bằng chạy tới, nhìn thấy Diệp Duy Trăn thì vẫn rất vui vẻ, mỉm cười, “Lần trước sau khi anh đi, em còn sợ anh không tới đây nữa đấy.”

“Bọn anh chuẩn bị về rồi, ngày mai bay.”

“Hả?” Trang Bằng nói, “Vội như vậy sao? Không dễ gì anh mới tới đây một lần, không biết sau này đến khi nào mới gặp lại. Ngày đó ông nội mắng em một trận, ông còn muốn giữ anh ở lại chơi vài ngày nữa cơ.”

Diệp Duy Trăn không biết nói gì, ngược lại Khương Ngọc nói tiếp: “Sau này vẫn còn cơ hội mà, nếu anh Diệp của em không có thời gian rảnh thì em có thể đến tìm anh ấy.”

Trang Bằng nhìn cô một cái, trầm mặc gật đầu, dáng vẻ có chút không tình nguyện.

Khương Ngọc vô tư cười, lấy từ trong balo ra một vài thứ.

Diệp Duy Trăn quay qua nhìn, là mấy cuốn sách, anh thậm chí còn không biết Khương Ngọc chuẩn bị từ khi nào.

Khương Ngọc đưa đồ cho Trang Bằng, nói: “Đây là sách do một người bạn của chị viết, nghe nói rất được các thanh thiếu niên ở độ tuổi của em yêu thích. Vừa hay chị có mang vài theo quyển bên mình, chị tặng cho em.”

Trang Bằng sửng sốt một chút, nghi hoặc tiếp nhận, xem xét, hai mắt nhất thời sáng lên. Cậu ta ngẩng đầu nhìn Khương Ngọc một lần nữa, lúng túng muốn nói lại thôi, “Cái này, em không thể nhận được.”

“Không sao.” Khương Ngọc nháy nháy mắt, “Chị đã đọc xong rồi, với lại mang về cũng rất nặng.”

Diệp Duy Trăn sờ sờ đầu Trang Bằng, “Thích thì cầm lấy đi, chị Khương Ngọc không phải là người ngoài.”

Ánh mắt Trang Bằng thâm sâu liếc nhìn Khương Ngọc, cuối cùng mới cẩn thận cất sách vào trong túi, cúi đầu nói “Cám ơn”. Nhưng sau đó cậu ta lại không nhịn được hỏi Khương Ngọc, “Bạn của chị là tác giả nổi tiếng như vậy, sao chị quen được?”

“Bọn chị cùng nhau viết sách, thế là quen thôi.”

“Chị cũng là tác giả?”

“Ừ, người khác gọi chị như vậy… nhưng chị thấy không đúng lắm.”

Trang Bằng sống từng này tuổi đầu nhưng chưa bao giờ được gặp một tác giả bằng xương bằng thịt ngoài đời, ngay lập tức lộ ra vẻ mặt sùng bái, mắt đen lúng liếng nhìn chằm chằm Khương Ngọc, “Chị à, chị thật lợi hại.”



“Khụ khụ, cũng tàm tạm thôi.” Khương Ngọc mím môi cười.

Trang Bằng: “Có thể nói cho em biết chị viết sách gì không? Hoặc là người bạn kia cũng được, em có một người bạn cực kỳ thích cô ấy!”

Diệp Duy Trăn nhìn một lớn một nhỏ đi ở phía trước, mình bị bỏ lại lẻ loi đi đằng sau, khẽ nhướng đuôi lông mày. Xem ra anh đúng là đã xem thường Khương Ngọc rồi, nhanh như vậy mà đã có thể hòa hợp được với tên tiểu quỷ kia.



Có Trang Bằng dẫn đường , Khương Ngọc và Diệp Duy Trăn cùng đi tới nhà cậu ta.

Đây là một gia đình tương đối nghèo sống trên đảo nhỏ, căn nhà không biết đã có từ bao giờ, cũ kỹ loang lổ, vách tường vôi tróc ra từng mảng, lộ cả đất bên trong.

Một ông cụ đang ngồi đợi trước cổng nhà, Khương Ngọc đoán đó là ông nội của Trang Bằng.

Quả nhiên từ xa Trang Bằng đã hô to, “Ông nội, anh Diệp tới rồi này.”

Ông nội Trang lập tức ngẩng đầu lên, đưa mắt nhìn về phía này, sau đó khó khăn chống gậy muốn đứng dậy.

Diệp Duy Trăn sải bước nhanh lại gần, thân thiết chào hỏi, “Ông nội, cháu là Tiểu Diệp đây.”

“Tiểu Diệp à.” Ông nội Trang nhìn Diệp Duy Trăn thật lâu sau đó mới run rẩy cầm tay anh, “Hiếm lắm mới tới, tới không vào cửa thì sao được chứ.”

Diệp Duy Trăn đỡ lấy ông, cười nói: “Cháu sợ quấy rầy mọi người.”

“Nói gì vậy?” Ánh mắt ông nội Trang dịch chuyển sang người đứng bên cạnh anh, híp mắt nhìn thật lâu, “Đây là Tiểu. . . . . .”

“Ông nội, đây là vợ của anh Diệp, chị ấy là Khương Ngọc.” Trang Bằng mở miệng giới thiệu, vừa nói vừa dùng sức nắm tay ông nội Trang, “Là Khương Ngọc.”

“À ——” Ông nội Trang trầm mặc, nhìn Diệp Duy Trăn một chút, lại quay sang nhìn Khương Ngọc, thoáng thở dài.

Ông cầm gậy chỉ chỉ vào trong sân, “Vào nhà ngồi đi.”



Ông nội Trang và Diệp Duy Trăn có rất nhiều chuyện muốn nói với nhau, Khương Ngọc an tĩnh ngồi ở bên cạnh. Chỉ có điều ngồi một lát cô lại phát hiện ra, ánh mắt của ông nội Trang hình như bị tật.

Thời điểm ông nhìn đồ vật nào đó thì sẽ nhìn thật lâu không nói gì, nhìn đến khi khóe mắt ươn ướt.

Diệp Duy Trăn cũng phát hiện ra, anh nắm lấy bàn tay già nua nhỏ giọng hỏi: “Ông nội, mắt của ông sao vậy?”

“Không có vấn đề gì lớn, là bệnh đục thủy tinh thể.”

“Sao không đi phẫu thuật ạ?” Khương Ngọc vừa nói xong đã lập tức hối hận, nhìn gia cảnh cũng biết, e rằng vấn đề lớn nhất chính là tiền.

Diệp Duy Trăn: “Sao ông không nói với cháu?”

“Ông tuổi đã cao, sợ đi bệnh viện. Hơn nữa con mắt này vẫn có thể nhìn, không ảnh hưởng gì.” Ông nội Trang nói xong, quay đầu nhìn về phía Khương Ngọc, “Tiểu Khương à, cháu và Tiểu Diệp kết hôn, chúng ta không biết nên không kịp chuẩn bị quà rồi.”

“Không sao đâu ạ.” Khương Ngọc đứng lên đi tới ngồi cạnh ông nội Trang, “Ông xem ông chuẩn bị trái cây ngon tiếp đãi chúng cháu như vậy đã tốt lắm rồi. Ông không biết đâu, hiện tại rất khó mua được trái cây tươi như vậy đấy, mua ở siêu thị rất đắt nha.”

“Thật sao?” Ông nội Trang bị cô chọc cười, “Nếu thích thì ăn nhiều một chút, lát nữa ông bảo Trang Bằng hái thêm cho hai đứa mang đi.”

“Mang về nhà thì không còn tươi nữa, lần sau cháu và Diệp Duy Trăn sẽ lại tới đây ăn.” Khương Ngọc nói, “Sau này có thời gian chúng cháu sẽ tới thăm ông.”

Khuôn mặt đầy nếp nhăn của ông nội Trang trong nháy mắt như nở hoa, “Tốt tốt. Người già rất thích trong nhà náo nhiệt, bình thường chỉ có mỗi ông và Trang Bằng, yên tĩnh quá rồi.”

Khương Ngọc nhìn dáng vẻ này của ông nội Trang, trong lòng cảm thấy thật chua xót.

Cô chọn một quả sung đỏ lột vỏ, sau đó đặt vào tay ông nội Trang, “Ông nội cũng thử một chút đi, quả này rất ngọt.”

Ông nội Trang đưa lên miệng nếm thử, liên tục gật đầu, “Đúng là rất ngọt .” Ông dừng một chút rồi dặn dò Khương Ngọc, “Mấy năm nay Tiểu Diệp nói công việc bận rộn không ngừng, nhưng có bận rộn đến thế nào thì cũng phải nghỉ ngơi. Xem chừng thằng bé rất nghe lời cháu, cháu phải giám sát thật kỹ đấy.”

Khương Ngọc quay đầu nhìn Diệp Duy Trăn, thấy Diệp Duy Trăn cũng đang nhìn mình chăm chú, cô khẽ mỉm cười nói: “Vâng ạ, cháu sẽ chăm sóc anh ấy thật tốt.”

Diệp Duy Trăn cũng cúi đầu cười một tiếng.

“Đúng rồi Tiểu Diệp.” Ông nội Trang chợt nói, “Khi đó mấy đứa một nhóm thanh niên trẻ tuổi đi đến đây, không phải đã chụp ảnh sao? Ông vẫn giữ, sau khi về cháu gửi cho mấy đứa kia nhé, để mọi người giữ làm kỷ niệm.”

Trang Bằng sửng sốt một chút, lúc trước cậu ta đã ám chỉ với ông nội Trang, nhưng sao bây giờ ông lại nói vậy? Cậu ta nghĩ xong thì chẳng kịp nói gì nữa, ông nội Trang đã đứng dậy tự đi vào trong phòng ngủ.

Cậu ta quay đầu nhìn Diệp Duy Trăn, vẻ mặt Diệp Duy Trăn cũng hơi khác thường, nhưng anh không nói gì, chỉ có ngón tay từ từ co lại, cuối cùng nắm chặt thành quyền.

Còn Khương Ngọc lại rất muốn nhìn một chút, Diệp Duy Trăn lúc còn trẻ so với trí nhớ của mình có khác biệt nhiều không. Cô vui mừng đứng lên, chờ ông nội Trang trở lại.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Khi Nho Chín

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook