Khi Nho Chín

Chương 13

Phong Tử Tam Tam

23/11/2016

Thời tiết bắt đầu ấm lại dần, nhưng nhiệt độ vẫn thấp hơn vài độ so với phía Nam, Khương Ngọc mới vừa trở về nên hơi khó chịu, vẫn hà hơi vào trong lòng bàn tay.

Cô liếc nhìn Diệp Duy Trăn, dường như anh gặp rắc rối không nhỏ, mặc dù giảm âm lượng xuống, nhưng sắc mặt vẫn rất khó coi.

Khương Ngọc lại cúi đầu nhìn qua địa chỉ phòng bệnh Văn Thanh mới vừa gửi tới, trái tim đều quấn quýt vì nó.

Không biết rốt cuộc thân thể bác gái thế nào, có nghiêm trọng không. . . . . . Kiều Mộng Tiệp quan trọng như mẹ ruột của cô, cô rất sợ phải trải qua cảm giác “mất đi” một lần nữa.

Cô nắm chặt điện thoại di động theo bản năng, đáy lòng có chút lo âu. Thật may là Diệp Duy Trăn cũng đã đi qua.

“Ổn rồi?” Khương Ngọc ngẩng đầu hỏi anh.

Diệp Duy Trăn im lặng, sau đó nói với cô: “Anh có chút chuyện phải về công ty, em đi lên chỗ bác gái trước nhé.”

Nếu nói không thất vọng là giả, trong lòng Khương Ngọc ít nhiều có chút không thoải mái, đã đến cửa bệnh viện nào có đạo lý không vào thăm? Nhưng cô biết Diệp Duy Trăn là một người có chừng mực, nếu vội vã trở về thì có lẽ là vô cùng gấp.

Cô tự an ủi mình, gật đầu nói tiếng “ừ”, soay người muốn đi thì Diệp Duy Trăn bỗng gọi cô.

“Có việc gì thì gọi điện thoại cho anh.” Anh vuốt ve gương mặt của cô, “Hết bận anh sẽ tới đón em.”

Khương Ngọc nhìn dáng vẻ không yên lòng của anh, khẽ cười, “Biết rồi, anh đi nhanh đi.”

Cô nói xong cũng sải bước vào đại sảnh bệnh viện, chạy thẳng tới khu nội trú.

Diệp Duy Trăn đứng ở trong gió lạnh, cằm hơi căng cứng.

*

Khương Ngọc vội tìm đến phòng bệnh của Kiều Mộng Tiệp, phòng đơn nên điều kiện rất tốt cũng rất yên tĩnh, vào lúc này bên trong chỉ có mình Văn Thanh ở đây.

Mới mấy ngày ngắn ngủi, cơ thể Văn Thanh đã gầy đi rất nhiều, cằm cũng nhọn. Cô ấy cúi đầu gọt táo cho Kiều Mộng Tiệp, hai mẹ con vẫn không có nói chuyện với nhau.

Âm thanh Khương Ngọc đẩy cửa vào làm hai người chú ý, Kiều Mộng Tiệp thấy là cô, lộ ra nụ cười mừng rỡ, “Tiểu Ngọc trở lại?”

“Bác gái.” Khương Ngọc buộc mình bình tĩnh, nhanh chóng đi tới bên giường, “Sao bác không nói với con.”

Kiều Mộng Tiệp: “Bác đã là khách quen của bệnh viện rồi, đâu thể mỗi lần vào bệnh viện đều thông báo cho con. Con và Duy Trăn như thế nào? Chơi vui chứ?”

“Rất vui ạ.” Khương Ngọc cẩn thận quan sát thần sắc của bà, “Nghiêm trọng không ạ? Bác sỹ nói sao?”

Kiều Mộng Tiệp tránh nặng tìm nhẹ mà nói: “Con biết đấy lớn tuổi rồi nên khó tránh khỏi có tật xấu nhỏ. Đúng rồi, Duy Trăn đâu? Không đi cùng con à?”

Khương Ngọc nói: “Công ty anh ấy có việc gấp.”

Kiều Mộng Tiệp cũng tỏ ra thông cảm, “Đàn ông nên lấy sự nghiệp làm trọng.” Lại dặn dò cô, “Hai vợ chồng phải thông cảm cho nhau, con đừng cáu kỉnh với nó.”

“Con biết rõ.” Khương Ngọc lơ đãng trả lời.

Kiều Mộng Tiệp kêu cô đến bên giường ngồi xuống, Khương Ngọc vẫn không nhịn được tiếp tục truy vấn: “Rốt cuộc khó chịu chỗ nào, không phải thời gian trước kiểm tra sức khoẻ bác nói không có chuyện gì sao?”

Kiều Mộng Tiệp ấp a ấp úng nói: “Bệnh cũ ——”

Văn Thanh đặt quả táo nạo một nửa trong tay xuống, ánh mắt nhìn Kiều Mộng Tiệp vô cùng phức tạp, “Mẹ cần gì phải lừa gạt em ấy, sớm muộn gì em ấy cũng biết rõ. Con thật sự rất chán ghét mẹ, mẹ cho rằng đang diễn phim truyền hình ư?”

Khương Ngọc bị thái độ kịch liệt của Văn Thanh dọa sợ hết hồn, mặc dù Văn Thanh nói chuyện không dễ nghe, nhưng vẫn vô cùng hiếu thuận, khi bác gái bị bệnh nói lời khó nghe lại càng không giống chuyện cô ấy sẽ làm.



“Bác làm sao vậy?” Trái tim Khương Ngọc cuồng loạn, cảm giác xấu càng thêm rõ ràng, “Lừa gạt con chuyện gì?”

Sắc mặt Văn Thanh khó coi vô cùng, âm trầm mà nghiêm túc, cô ấy hít thở sâu mấy lần, cuối cùng nặng nề đứng dậy, “Con đi phòng vệ sinh.”

Khương Ngọc hồ đồ mà liếc nhìn Kiều Mộng Tiệp, Kiều Mộng Tiệp dựa vào trên đầu giường, sâu kín thở dài, “Thật ra thì cũng không có gì, mùa hè bác kiểm tra ra tử cung có khối u ác tính . . . . . .”

Khương Ngọc như bị sét đánh nhìn về phía Kiều Mộng Tiệp.

Kiều Mộng Tiệp cười cười, “Sinh lão bệnh tử, thật ra thì bây giờ bác thấy tất cả ước muốn, kỳ vọng đời này bác cũng đã đều thực hiện. Không có tiếc nuối gì.”

Bà lại đưa tay cầm ngón tay lạnh như băng của Khương Ngọc, ôn tồn nói: “Bác gái thật vui mừng vì có thể nhìn thấy con kết hôn, bác gặp được ba mẹ con, cuối cùng có thể thông báo với bọn họ.”

Khương Ngọc cắn môi, hồi lâu mới lắc đầu, “Bác lừa con, có phải không?”

Kiều Mộng Tiệp nhìn cô, mệt mỏi cười.

Khương Ngọc nhào vào trong ngực Kiều Mộng Tiệp, một lúc sau cũng không nói được lời nào. Từ nhỏ cô đã sợ chết, cái chết đã từng cách cô gần như vậy, gần đến nỗi cô bất lực khi chính mắt thấy cha mẹ chết đi. Mặc dù cô cũng biết bọn họ đều sẽ lần lượt rời xa mình, nhưng không ngờ lại nhanh như vậy, đến mức vội vàng không kịp chuẩn bị.

Cha mẹ đã như thế, hôm nay Kiều Mộng Tiệp lại như vậy.

*

Văn Thanh đứng ở cuối hành lang hút thuốc lá, Khương Ngọc đi tới thì cô ấy ôm cánh tay hơi nghiêng người đi.

Có gió thổi từ cửa sổ vào làm mái tóc dài của cô ấy bay rối loạn.

“Thường ngày chị nói với mẹ, già không cần xem phim truyền hình, bây giờ xem đến độ bị tẩy não, mẹ vẫn gạt chúng ta mọi chuyện. Nếu không phải là lần này đột ngột ngất xỉu thì định kéo dài tới cuối cùng mới nói sao?” Văn Thanh có chút kích động, ngón tay kẹp điếu thuốc cũng run run, “Mẹ không biết. . . . . . làm vậy chị sẽ hối hận cả đời sao?”

Khương Ngọc đi tới, ôm lấy cô ấy từ phía sau.

Văn Thanh: “Mẹ luôn nói chị không tốt, không đúng, chị nghĩ cần thời gian dài để sửa đổi. Chị không nghe mẹ càu nhàu, ghét mẹ sắp xếp cái này cái kia cho mình, hiện tại, chị thật sự vô cùng hối hận, hối hận không thể quất mình mấy bạt tai.”

Cảm thấy thân thể cô ấy luôn run rẩy, giọng nói cũng gần như nức nở nghẹn ngào, Khương Ngọc khó chịu nói không ra lời, chỉ có thể dùng sức ôm chặt cô ấy, “Chị hãy bình tĩnh, em biết rõ chị không tiếp nhận nổi, em cũng vậy, nhưng lúc này chúng ta càng phải tỉnh táo. Bác gái không muốn nhìn thấy chị thế này đâu.”

Văn Thanh tựa đầu vào trên vách tường lạnh lẽo, cổ họng khàn khàn, “Tiểu Ngọc, chị quá bất hiếu. Bình thường tự cho là hiếu thuận với mẹ, lại chỉ biết thỏa mãn mẹ về mặt vật chất, bây giờ ngẫm lại những thứ kia tính là gì! Chị còn có rất nhiều chuyện muốn làm với mẹ, ngay cả kết hôn, chị cũng không nghe theo mẹ.”

Văn Thanh rất ít khi xúc động lớn vậy, cô ấy hơn mình mấy tuổi, lại luôn bảo vệ mình ở phía sau, cho nên qua nhiều năm ở trước mặt Khương Ngọc cô ấy vẫn kiên cường mạnh mẽ.

Nhưng giờ phút này Khương Ngọc mới hiểu được, đằng sau những lời gay gắt của Văn Thanh hóa ra cất giấu sự sợ hãi và lo lắng, còn có tự trách của cô ấy.

“Văn Thanh, em biết chị khổ sở.”

Văn Thanh che mặt, rốt cuộc lệ rơi đầy mặt, “Mấy ngày nay, chị nhiều lần hy vọng là mình đang nằm mơ.”

Khương Ngọc có thể biết cảm giác này khi cha mẹ không còn, cô và Văn Thanh cảm giác giống nhau, cô hi vọng hôm sau tỉnh lại cha mẹ vẫn còn khoẻ mạnh, mà tất cả chỉ là một cơn ác mộng.

Cô cùng với Văn Thanh đợi một lát, hai người gần như không nói gì, chỉ là tựa sát vào nhau, cho nhau ấm áp khi gió lạnh ùa vào qua cửa sổ.

Sau đó Khương Ngọc trở lại trò chuyện với Kiều Mộng Tiệp, chờ Kiều Mộng Tiệp ngủ thiếp đi mới rời đi.

Vào lúc này sắc trời bên ngoài đã hoàn toàn tối, Diệp Duy Trăn vẫn không có gọi điện thoại tới, có lẽ còn chưa hết bận. Văn Thanh hỏi cô, “Muốn chị đưa em về không?”

“Không cần, chị ở lại với bác gái, sáng sớm ngày mai em sẽ tới, đến lúc đó chị trở về nghỉ ngơi thật tốt.”

Sắc mặt Văn Thanh mệt mỏi, lúc này có lẽ đã tỉnh táo không ít, có lẽ những ngày qua cô ấy đè nén quá lâu, Khương Ngọc trở lại cuối cùng cũng để cho cô ấy tìm được người có thể giãi bày.

Cô ấy khẽ lắc đầu, “Chị trở về cũng không ngủ được, thời gian của mẹ càng ngày càng ít, chị không muốn rời xa mẹ.”



Khương Ngọc trầm mặc nhìn cô ấy, “Vậy chị nghỉ ngơi đi, em đi đây.”

“Ừ.” Văn Thanh đưa cô đến cửa phòng bệnh, còn nói, “Em cũng đừng quá nuông chiều Diệp Duy Trăn, công việc bận rộn nữa cũng không phải là lý do, bỏ rơi em lâu vậy sẽ trở thành thói quen.”

Lúc này Khương Ngọc mới nhớ tới bác trai Văn Định Sơn hình như vẫn không lộ mặt, cô phỏng đoán trong lòng Văn Thanh nín nghẹn không có nơi phát tiết, vì vậy gật gật đầu bày tỏ biết rồi.

Trên đường cô gọi điện thoại cho Diệp Duy Trăn, bên kia sau một lát mới kết nối, xung quanh yên tĩnh, cũng không biết có phải đang họp hay không.

“Em về nhà, anh còn bận à?”

Diệp Duy Trăn nói: “Sắp xong rồi, em tự bắt xe?”

“Ừ.” Trong lòng Khương Ngọc nặng trĩu, cô nhìn ánh đèn thành phố lấp lánh mà lại cảm thấy vô cùng cô đơn, gần như bật thốt lên: “Em nhớ anh lắm.”

Diệp Duy Trăn dừng một chút, anh cũng không có hỏi xảy ra chuyện gì, chỉ nói với cô, “Anh sẽ nhanh chóng trở về.”

Khương Ngọc nghe giọng của anh, buồn buồn đáp một tiếng, sau khi cúp điện thoại vẫn nhìn ngoài cửa sổ đến mất hồn.

*

“Bà xã gọi điện thoại kiểm tra?” Giọng của cô gái sau lưng khiến Diệp Duy Trăn lấy lại tinh thần, anh cất điện thoại di động xong, quay đầu lại lạnh nhạt nhìn đối phương.

Mạc Tử Kỳ mặc đồ công sở, ưu nhã ngồi trên ghế sa lon, gương mặt tinh sảo luôn mỉm cười, “Đã như vậy, chúng ta kết thúc sớm chút, đừng để cô ấy lo lắng.”

Diệp Duy Trăn ngồi phía sau bàn làm việc, “Thái độ của tôi đã rất rõ ràng, tôi sẽ tìm luật sư bàn với em tiền vi phạm hợp đồng.”

Trợ lý gây họa đứng bên cạnh không dám lên tiếng, nhưng vẫn cảm thấy chuyện này thật sự khó hiểu, ánh mắt quan sát trên người hai người.

Lê Trí Kiệt cũng có cổ phần ở công ty, hợp đồng chính là anh ta bày mưu để trợ lý của Diệp Duy Trăn nhận lấy, mặc dù biết rối rắm, nhưng hiện tại thân phận của Mạc Tử Kỳ khác trước, có thể mang tới danh lợi cho công ty. Anh ta cân nhắc nhiều lần mới ra quyết định, cùng lắm thì chuyện tiếp xúc với Mạc Tử Kỳ sẽ do anh ta ra mặt.

Nhưng lúc này thấy thái độ kiên quyết của Diệp Duy Trăn, anh ta cũng cảm thấy nhức đầu, đè ép huyệt Thái Dương, cố gắng khuyên nhủ, “Duy Trăn, chuyện này ——”

“Cậu câm miệng.” Diệp Duy Trăn vô cùng tĩnh táo khạc ra ba chữ, ánh mắt lạnh như băng lướt qua trên người anh ta.

Lê Trí Kiệt buông tay ra, áp vào trên sô pha không có bất kỳ ý kiến gì.

Mạc Tử Kỳ cười nói: “Ngay cả trợ lý của anh cũng biết hợp đồng buôn bán này trăm lợi không một hại đối với các anh, em không biết anh kiên trì cái gì. Vì lợi ích cá nhân không để ý tới đại cục, hay lo lắng người vợ mới mất hứng?”

Trợ lý đang làm động tác rụt cổ trong nháy mắt trợn to mắt, giống như nghe được bí mật động trời? Hóa ra Mạc tiểu thư đã từng qua lại với ông chủ lớn.

Diệp Duy Trăn nghe vậy chỉ cười khẽ, “Không có phức tạp như thế, đơn giản bởi vì không muốn nhìn thấy em. Nhưng nếu em nghĩ vậy cũng không sao cả, bởi vì tôi quả thật không muốn làm bất cứ chuyện gì khiến vợ mình cảm thấy không có cảm giác an toàn, dù chỉ là một chút khả năng cũng muốn loại bỏ.”

“Anh thật sự rất thích cô ấy.” Sắc mặt của Mạc Tử Kỳ hơi trắng bệch.

Cô ta nhìn chăm chú vào người đàn ông trước mặt. Mười năm rồi, cô ta chưa từng có giây phút nào không chú ý tới chuyện của anh, biết anh chưa kết hôn, cô ta mừng thầm trong lòng, cảm thấy. . . . . . có lẽ anh đang chờ mình cũng không chừng.

Nhưng ai biết chỉ chớp mắt, anh bỗng kết hôn, thậm chí không hề có điềm báo trước chọn một cô nhóc không biết ở đâu ra.

Diệp Duy Trăn không có hứng thú tiếp tục trò chuyện với cô ta, đứng dậy muốn rời đi.

Mạc Tử Kỳ nhìn chằm chằm bóng lưng của anh, nắm chặt quả đấm, lại cười nói: “Không làm đối tác cũng được, dầu gì cũng bạn cũ, cùng nhau ăn bữa cơm nhé?” Cô ta nói xong lại nói tiếp, “Gọi cả vợ anh nữa?”

Diệp Duy Trăn đi tới cửa phòng làm việc, nghe lời này cũng không quay đầu lại nói: “Không cần, so với những người rảnh rỗi, tôi càng muốn thế giới hai người hơn.”

Mạc Tử Kỳ: “. . . . . .” Cho nên hiện tại, cô ta thành những người rảnh rỗi ư?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Khi Nho Chín

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook