Khi Nho Chín

Chương 27

Phong Tử Tam Tam

23/11/2016

Vậy mà Diệp Duy Trăn không biết là, một đêm này đối với Khương Ngọc mà nói cũng cực kỳ đau khổ. Cô mở to mắt ngẩn người nhìn chằm chằm trần nhà, chẳng dám chợp mắt, bởi vì chỉ cần vừa nhắm lại thì nhớ tới bác gái cùng cha mẹ đã qua đời, còn nhớ tới cơn ác mộng đã từng trải qua kia, vì vậy không cách nào ngủ.

Trong phòng khách Văn Định Sơn và Văn Thanh vẫn cứ cãi vã, giữa hai cha con bộc phát chiến tranh trước nay chưa từng có. Văn Thanh vốn nóng tính, cảm xúc bị đè nén cả ngày giờ khắc này rốt cuộc bộc phát.

Ban đầu Văn Định Sơn còn nhẫn nhịn, sau cũng bộc phát tính khí, hai cha con không thể tách rời ra.

Nghe từng tiếng la hét cãi vã ầm ĩ một tiếng gay go, Khương Ngọc đang nằm nghỉ phải mở cửa đi ra ngoài.

“Bác gái vừa mới đi, hai người có nhất định phải như vậy không?” Cô đứng ở cửa gian phòng, bình tĩnh nhìn hai người kia.

Văn Thanh cắn chặt môi, trầm mặc mấy giây, nghiêng người sang cố gắng bình ổn hô hấp.

Mà cơn giận trên mặt Văn Định Sơn vẫn còn sót lại chưa tiêu, buổi chiều ông ta vội vã chạy về, sau khi về nhà Văn Thanh liền đóng cửa sống chết không để cho ông ta gặp mặt Kiều Mộng Tiệp lần cuối, vào lúc này hai cha con họ lại lời lẽ kịch liệt không nể mặt, hiển nhiên tâm tình không tốt.

Ông ta trông thấy Khương Ngọc, ánh mắt càng ngày càng lạnh, chợt chĩa về phía cô buột miệng mắng: “Sao cô còn mặt mũi nói chuyện này? Nếu như không phải tại cô, tôi và bà ấy sẽ không đi tới bước này!”

Khương Ngọc ngây ngẩn, vội vàng đưa tay vịn khuông cửa bên cạnh, Văn Định Sơn chỉ trích câu này giống như đánh cô đòn cảnh cáo.

Cô phản bác theo bản năng, “Không, không phải cháu!”

Mắt Văn Định Sơn đục ngầu, một bước xông tới giơ tay lên liền cho cô một bạt tai, ông ta dùng hết sức, Khương Ngọc suýt nữa bị ông ta đánh ngã trên đất.

Cái bạt tai này đồng thời khiến tất cả mọi người trong phòng ngây dại.

*

Văn Thanh tĩnh táo lại lập tức trừng mắt nhìn Văn Định Sơn, “Ông điên rồi! Ông nói nhăng cuội gì thế hả?”

“Cha nói bậy ư?” Văn Định Sơn nghiến răng nhìn Khương Ngọc, ánh mắt kia sắc bén bức người như dao găm, “Nhà ta vốn rất vui vẻ, bởi vì sau khi sao chổi là cô ta đến mới xảy ra nhiều chuyện như vậy. Nếu Tiểu Kiều không phải vì cô ta, sẽ không xảy ra nhiều vấn đề với tôi như vậy? Nếu không phải là giữa tôi và bà ấy có hiềm khích, tôi cũng sẽ không ——”

Ông ta nói đến đây đột nhiên dừng lại, đáy mắt tràn đầy khổ sở, quả đấm xuôi ở bên người cũng siết chặt thêm. Nhưng ánh mắt ông ta nhìn chằm chằm Khương Ngọc lại càng lạnh lẽo, “Bà ấy bệnh thành như vậy, tất cả đều do cô ta làm hại, cô ta khắc chết cha mẹ mình, hiện tại lại khắc chết bà ấy! Cô ta thật sự là sao chổi!”

Khương Ngọc há miệng, thật lâu cũng không nói được một câu.

Cô cảm giác có chất lỏng mặn theo khóe mắt chảy xuống, một đường chảy vào trong cổ họng. Biết rõ không nên nghe lại càng không nên dễ tin, nhưng đó đều là những người cô để ý nhất, lời chỉ trích này càng làm cô khó chịu hơn so với giết cô.

Văn Thanh đỏ mắt níu cánh tay Văn Định Sơn lại, rống to: “Rõ ràng là ông làm sai! Ông cho rằng đổ lỗi cho em ấy thì xong chuyện rồi?”

Văn Định Sơn đanh mặt, cuối cùng từ từ chống đầu gối ngồi ở ghế sa lon bên cạnh.



Rất nhiều chuyện đi nhầm một bước, sẽ không thể quay đầu lại, trong lòng ông ta dĩ nhiên biết tất cả sai lầm đều do mình, từ lần đầu tiên chịu không nổi dụ hoặc bắt đầu phản bội lại hôn nhân này, tiểu Kiều đã xử tử hình ông ta. Ông ta cho là mình sẽ không hối hận, cả đời cũng sẽ không, nhưng khi biết người cầm tay mình hơn nửa đời người đột nhiên không còn, trên thế giới không còn người này nữa, tim ông ta đau đớn hơn gấp trăm lần so với tưởng tượng.

Nếu như không tìm người để ông ta hận oán, ông ta nào còn có mặt mũi đối mặt với tiểu Kiều. . . . . .

Văn Thanh giơ tay lên lau chùi khóe mắt, đi tới nhẹ nhàng lôi kéo tay Khương Ngọc, “Đừng để ý tới người điên này, vào nhà nghỉ ngơi đi.”

Cô ấy hiển nhiên cũng đã sức cùng lực kiệt, an ủi Khương Ngọc xong, mở cửa phòng ngủ đẩy người vào.

Không gian trong phòng đen kịt, vừa rồi Khương Ngọc không có mở đèn, vào lúc này chợt giống như bị bóng đêm nuốt chửng.

Cô đứng ngẩn ngơ một lúc lâu, bên tai vẫn vang lên ông ông không ngừng, phút chốc kia cô thậm chí hoảng hốt không đến biết mình ở nơi nào.

Khương Ngọc trượt theo góc tường từ từ ngồi xuống, ngơ ngác nhìn xung quanh, rõ ràng không thấy rõ cái gì, nhưng vẫn không ngừng nhìn.

Đêm nay, cực kỳ giống với lúc cha mẹ cô rời đi, bóng đêm, cô đơn, khi đó cô cũng giống như bây giờ bi thương tuyệt vọng, khó chịu đến không bao giờ muốn quan tâm bất cứ ai trên đời này. Nhưng còn có một người nguyện ý nói chuyện với cô, không ngừng, chưa bao giờ buông tay cô. . . . . .

Ở trên giường Khương Ngọc sờ tới điện thoại di động, nhấn từng số điện thoại của Diệp Duy Trăn, lúc này cô cũng chỉ còn Diệp Duy Trăn thôi.

Nhưng ngay khi sắp thông, ngón tay Khương Ngọc lại từ từ ngừng lại, cuối cùng lựa chọn cắt đứt.

Anh từng nói anh bận, cô không nên quấy rầy anh. . . . . . Nhưng công việc bận rộn nữa, thì ngay cả thời gian nhận điện thoại của cô cũng không có sao? Diệp Duy Trăn không muốn nhận điện thoại của cô, Khương Ngọc cũng cảm nhận được. bup.be.cau.nang

Nếu một người không muốn nghe điện thoại, đánh một trăm cũng vậy.

Khương Ngọc dùng hai cánh tay ôm lấy mình, chỉ có thể tự cho mình một chút ấm áp, cô mơ mơ màng màng nghĩ, thì ra là mặc kệ như thế nào, quay đầu lại chỉ còn một mình cô mà thôi.

*

Có lẽ không có mong đợi, tất cả cũng không quá khó khăn. Ngày hôm sau cả ngày Khương Ngọc đều ở bên Văn Thanh lo hậu sự của Kiều Mộng Tiệp, liên lạc nhà tang lễ, thay quần áo cho Kiều Mộng Tiệp, cuối cùng đưa bà nhập liệm.

Lúc làm những chuyện này, Khương Ngọc chú tâm không lo nghĩ, cô không có ý định suy nghĩ những chuyện khác, thậm chí cô chưa từng xem di động trong túi xách.

Ngược lại Văn Định Sơn cũng vẫn luôn ở đây, ông ta gặp Khương Ngọc cũng không có kích động như ngày hôm qua, nhưng cũng không trao đổi gì với nhau, từ đầu tới cuối đều không nói xin lỗi vì chuyện ngày hôm qua.

Khương Ngọc cũng cách ông ta thật xa.

Chờ tất cả cũng ổn thỏa thì đã đến chiều. Vào lúc này Khương Ngọc mới nhìn thấy Diệp Duy Trăn.

Lúc máy bay hạ cánh, Diệp Duy Trăn nhận được điện thoại của bà nội, thế mới biết tin Kiều Mộng Tiệp xảy ra chuyện. Một khắc kia anh thật sự có chút luống cuống, chân thực cảm nhận được tư vị bận tâm. Anh đánh xe một đường cầu nguyện, trong đầu không ngừng nhớ lại những gì Kiều Mộng Tiệp đã từng nói—— bà nói nếu bà không còn, nhất định phải ở cùng Khương Ngọc.

Nhưng đáng chết, anh không những không có ở cùng với Khương Ngọc, còn cố ý không nhận điện thoại của cô. Diệp Duy Trăn càng nghĩ càng ảo não, một khắc kia hận không thể lập tức bay đến trước mặt cô.



Nhưng lúc này thật sự thấy cô, anh cũng không dám nhìn thẳng vào mắt cô.

Khương Ngọc mặc quần áo màu đen đi ở phía sau cùng, Văn Thanh và Văn Định Sơn cũng cách cô có mấy bước xa, một mình cô đi lẻ loi, lúc đi ngang qua bên cạnh anh giống như cũng không thấy anh.

Diệp Duy Trăn đưa tay kéo cánh tay của cô, đôi môi hé mở nhiều lần, nửa ngày mới nói: “Anh về trễ.”

Khương Ngọc ngẩng đầu nhìn anh một cái, ánh mắt bình tĩnh. Cô gật đầu một cái, vẫn như mỗi lần trước đây, nhìn như hiểu chuyện hỏi: “Giải quyết xong rồi?”

“Ừ.”

“Vậy về nhà thôi.” Khương Ngọc lại cúi đầu.

Diệp Duy Trăn cau mày nhìn cô thật lâu, anh cảm giác Khương Ngọc có chút khác lạ. . . . . . Nhưng cho dù anh có một bụng lời muốn nói với cô, vào lúc này hiển nhiên cũng không phải là thời điểm, vì vậy ôm sát bả vai cô nói nhỏ: “Được, về nhà trước.”

*

Nhưng sau khi về nhà Khương Ngọc lại nhốt mình trong thư phòng, Diệp Duy Trăn muốn tìm cơ hội nói chuyện với cô mấy lần, Khương Ngọc đều giống như không yên lòng. Anh làm cơm đưa vào cho Khương Ngọc, kéo cái ghế ngồi xuống bên cạnh cô, “Em không ăn, thân thể sẽ không chịu được.”

Khương Ngọc lắc đầu một cái, “Hiện tại không có khẩu vị, em chưa muốn ăn.”

Diệp Duy Trăn quan sát mặt cô, chần chờ nói: “Có phải em vẫn giận anh hay không?”

Khương Ngọc quay đầu nhìn anh.

Lúc này Diệp Duy Trăn mới phát hiện hình như Khương Ngọc gầy đi, nhưng rõ ràng bọn họ mới không gặp mặt nhau bốn ngày, đúng vậy, mới bốn ngày, ngay cả anh cũng cảm thấy cách một đời.

Anh cầm hai tay của cô, nghiêng người tới gần cô, nhìn chằm chằm vào mắt của cô nói: “Thật xin lỗi, ngày hôm qua anh. . . . . . quá bận, không kịp nhận điện thoại của em. Nếu như anh biết chuyện, anh nhất định sẽ ở cùng em.”

Khương Ngọc chỉ nhìn anh, Diệp Duy Trăn cũng không biết rốt cuộc cô đang nghĩ gì, anh sẽ không nói lời ngon tiếng ngọt, cũng không biết an ủi người khác như thế nào, lúc này chỉ có thể vụng về mà nói: “Thật, em không phải biết bây giờ anh hối hận nhiều thế nào đâu.”

“Em tin anh.” Khương Ngọc nói xong dừng lại, sau đó nói, “Em không có tức giận, chỉ là, chỉ là muốn ở một mình, có thể không?”

Diệp Duy Trăn cẩn thận nhìn cô, trong lòng bỗng phiền muộn, vốn cho là mình có thể an ủi cô, nhưng hình như. . . . . . Cô không cần anh?

Anh nhịn mấy lần mới không nói ra lời kích động, giơ tay lên sờ sờ trán cô, “Được, có chuyện thì gọi anh.”

Anh vừa ra đến trước cửa thì quay đầu liếc nhìn Khương Ngọc, Khương Ngọc vẫn bài xích kháng cự anh như trước khi anh đi, anh có chút bó tay hết cách khi đối mặt với Khương Ngọc thế này. Anh không nhịn được nghĩ, Khương Ngọc rốt cuộc có tình cảm đối với đoạn hôn nhân này hay không? Hay chỉ vì muốn tìm “Ân nhân cứu mạng” mà thôi?

Khương Ngọc thấy cửa phòng được khép lại, lúc này mới cầm điện thoại di động chuẩn bị gọi cho Hàn Giang, trạng thái trước mắt sợ rằng cô lại phải kéo dài thời hạn đóng bản thảo rồi. Nhưng điện thoại còn chưa có thông, trên điện thoại di động chợt có tin nhắn gửi tới. .

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Khi Nho Chín

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook