Khi Nho Chín

Chương 5

Phong Tử Tam Tam

23/11/2016

Văn Thanh nhìn cô đứng ở ban công không động đậy, cho là cô đang suy nghĩ lung tung, nhịn không được nhíu mày, “Chị không có ý gì khác, dù sao đã mười mấy năm hai người không gặp nhau rồi, em cũng không hiểu rõ hoàn toàn con người của anh ta. Bây giờ hai tháng nữa đã tính đến chuyện kết hôn, đương nhiên chị phải đi nghe ngóng xem thế nào. Ai cũng có một quá khứ, chị chỉ báo trước để đề phòng sau này em không biết gì lại bị người ta bắt nạt mà thôi.”

Tuy lời nói của bà chị họ này có hơi ác độc một chút, nhưng sự quan tâm dành cho Khương Ngọc ra sao, đương nhiên cô vẫn hiểu.

Từ nhỏ đến lớn bởi vì đoạn ký ức kinh hoàng kia mà bác gái nhỏ và mọi người trong nhà đều cực kỳ chăm sóc, quan tâm đặc biệt đến cô, nhất là Văn Thanh.

Gần như bất kỳ chuyện gì Văn Thanh cũng đứng ra chắn ở phía trước.

Khương Ngọc cất cái kéo đi, lúc này mới xoay người lại, yên lặng trong chốc lát rồi bật cười ra tiếng, “Chị nghĩ em ghen hả?”

“Chẳng lẽ không phải?” Văn Thanh liếc mắt nhìn cô, “Chị vừa nói xong thì bộ dạng của em đã như gặp phải đả kích luôn rồi.”

Thấy Văn Thanh không chớp mắt nói xấu mình, Khương Ngọc tức giận đi tới đập vào ót Văn Thanh một cái, “Chỉ là em không ngờ đoạn tình cảm trong quá khứ của anh ấy lại kết thúc như vậy thôi.” Sau đó cô mỉm cười nói tiếp, “Anh ấy có một cô bạn gái cũ, em sẽ không để trong lòng.”

“Thế mới là em gái của chị chứ!” Văn Thanh Tùng hô to, ôm lấy bả vai cô vỗ vỗ khích lệ, “Nói tóm lại, người đàn ông này cũng không có gì chuyện quá quắt, coi như tương đối đứng đắn.”

“Dĩ nhiên.”

Văn Thanh ghét bỏ trợn trắng mắt, “Em có thể dè dặt một chút được hay không?”

“Em sẽ cố gắng.” Khương Ngọc nhịn cười đến nghẹn.

Văn Thanh lắc lắc đầu, lại tiếp tục nói: “Nhưng mà kiểu người này nói tốt thì là tốt, nói xấu thì là xấu. Thành thực dốc lòng không phải là chuyện xấu, chỉ sợ quá trọng tình nghĩa.”

Điều Văn Thanh lo lắng, Khương Ngọc hiểu, cô gật đầu một cái, “Em hiểu mà.”

Có lẽ đoạn kia tình cảm đối với Diệp Duy Trăn mà nói nó vô cùng quan trọng, nhưng đã mười năm trôi qua, anh cũng đã lựa chọn kết hôn, vào độ tuổi này của anh dĩ nhiên biết rõ mình đang làm cái gì. Anh không còn ở thời kỳ dễ xúc động, hành động theo cảm tính nữa, Khương Ngọc tin đây là quyết định mà anh đưa ra sau khi đã suy tính thật kỹ càng.

Nếu như chỉ là kích động kết hôn thì trong mười mấy năm qua, bất cứ lúc nào cũng có thể kết hôn rồi.



Trước khi hai gia đình gặp mặt nhau, Diệp Duy Trăn đưa một mình Khương Ngọc về nhà họ Diệp một chuyến. Đối với lần này, anh giải thích, “Người nhà của anh rất dễ gần, nhưng để em không quá căng thẳng, anh dẫn em về trước một lần.”

“Em vẫn cảm thấy hồi hộp lắm.” Khương Ngọc âm thầm toát mồ hôi, sao lại không nói một tiếng nào, cứ thế mang cô về nhà vậy? Ít nhất cũng phải thông báo trước với cô một tiếng chứ.

Thấy cô mặt u oán, Diệp Duy Trăn cầm bàn tay đang đặt trên đầu gối của cô kéo qua, nắm chặt trong lòng bàn tay mình, bàn tay còn lại thì nhẹ nhàng vuốt ve mu bàn tay cô.

Khương Ngọc cảm thụ nhiệt độ ấm áp trong tay anh, khẽ nâng mắt lên.

Diệp Duy Trăn nhẹ giọng nói với cô: “Còn có anh, anh sẽ không để cho em cảm thấy khó chịu.”

Trong buồng xe chật hẹp, giọng nói của anh trầm thấp mà dịu dàng, Khương Ngọc không tự chủ cong cong khóe mắt, “Em phải chọn quà trước mới được.”

“Anh đã chuẩn bị xong rồi.”

Khương Ngọc lắc đầu cự tuyệt, “Không được, quà tặng là thứ thể hiện tấm lòng của mình mà.”

Nghe vậy Diệp Duy Trăn ngây người, sau đó lực nắm tay cô có tăng thêm một chút. Anh kiên nhẫn hỏi, “Muốn đi đâu chọn?”

Khương Ngọc nói một địa chỉ, Diệp Duy Trăn liền kêu tài xế lái xe tới đó, mà từ đầu tới cuối anh đều không buông tay cô ra.

Quá trình chọn quà tặng rất thuận lợi, bình thường Khương Ngọc cũng hay chọn đồ cho Kiều Mộng Tiệp, vì vậy đối với việc chọn quà cho các trưởng bối coi như có kinh nghiệm. Cả quá trình Diệp Duy Trăn yên tĩnh đứng ở bên cạnh, đến lúc mua xong, Khương Ngọc mới phát hiện ra ánh mắt của anh nhìn mình có chút cổ quái.

“Sao vậy?”



Diệp Duy Trăn suy nghĩ một chút mới nói: “Em rất độc lập.”

“Những cô gái anh gặp trước kia không độc lập sao?”

“Em muốn hỏi cái gì?” Diệp Duy Trăn cũng không có ý tức giận, xem ra còn chẳng thèm để ý chút nào, “Kinh nghiệm với phụ nữ của anh không nhiều lắm, nhưng em khiến cho anh thật bất ngờ. Thực sự mà nói, trước kia anh rất sợ phải đi mua đồ cùng phụ nữ.”

Khương Ngọc thấy vẻ mặt anh thản nhiên, giống như đang nói chuyện bình thường với mình, vì vậy tiếp tục hỏi: “Tại sao?”

“Bởi vì khá phiền toái.” Diệp Duy Trăn cười cười nhìn cô, “Anh cũng giống như nhiều người đàn ông khác, rất sợ phiền toái. Vừa rồi anh còn cho rằng em sẽ hỏi ý kiến của anh, sau đó còn đắn đo, do dự suy nghĩ.”

Nghe thấy vậy, Khương Ngọc không có ý kiến gì, chỉ khẽ cười, “Thời gian còn kịp không? Sẽ không đến trễ đấy chứ?”

“Không đâu, lúc này ba anh vẫn còn đang chơi bóng với bạn.”

Quả nhiên đúng như Diệp Duy Trăn đã nói, xe của hai người vừa vào sân, ba của Diệp Duy Trăn – Diệp Kỳ cũng vừa vặn về đến nhà. Mẹ của Diệp Duy Trăn đã qua đời hai năm trước, trưởng bối trong nhà chỉ có Diệp Kỳ và bà nội của anh.

Có lẽ là bởi bác gái qua đời không có cơ hội nhìn thấy đứa con thứ hai lập gia đình, cho nên nhà họ Diệp lại càng thêm coi trọng hôn sự của Diệp Duy Trăn, mấy năm nay gấp gáp thúc giục không ngừng.

Lúc vào cửa, Khương Ngọc lặng lẽ thở ra, tay không tự giác vân vê vạt váy. Trước nay cô vẫn luôn cho rằng tố chất tâm lý của mình tương đối vững vàng, ấy vậy mà mới có vài phút lòng bàn tay của cô đã ướt đẫm mồ hôi.

Người đàn ông bên cạnh chợt cúi đầu xuống, ở bên tai cô nói nhỏ: “Trông rất đẹp, em không cần lo lắng.”

Khương Ngọc quay đầu nhìn ánh mắt của Diệp Duy Trăn gần trong gang tấc, còn có hơi thở nhẹ nhàng khoan khoái của anh phả trên mặt cô hơi ngưa ngứa, ngoại trừ nụ hôn ngắn ngủi lần trước, sau đó hai người chưa từng gần gũi thân mật như thế này lần nào ——

Nhịp tim đột nhiên lại loạn mất mấy nhịp, Khương Ngọc đỏ mặt đẩy anh ra, nghiêm túc nói: “Chú ý hình tượng.”

Tiếng cười của Diệp Duy Trăn tan biến trong lỗ tai cô, thật chậm rãi, làm Khương Ngọc thấy toàn thân tê dại, âm thanh đó một đường chạy thẳng vào đáy lòng.

Diệp Duy Trăn vòng tay nắm lấy bả vai cô, vững vàng ôm cô ở trong ngực. Lồng ngực rắn chắc, kiên cố như tường thành, trong nháy mắt làm Khương Ngọc an tâm đi không ít.

Chỉ là môi của anh gần như dính vào vành tai cô, có chút mềm mềm. Anh nói: “Mọi người nhìn thấy chúng ta thân mật như vậy còn vui mừng không kịp ấy chứ.”

Nói xong Diệp Duy Trăn còn không quên vỗ vỗ đầu cô mấy cái.

Thời điểm Khương Ngọc ngẩng đầu, anh đã nhấc chân đi về phía trước, bóng lưng cao to, dáng vẻ vô cùng nghiêm chỉnh, chỉ còn lại gương mặt đỏ bừng như lửa cháy của cô.

Sao cô lại có cảm giác như mình vừa bị người ta. . . . . . đùa giỡn vậy nhỉ?



Kỳ thật, Khương Ngọc rất có duyên với các trưởng bối, bà nội nhà họ Diệp vừa nhìn thấy cô đã thích, lập tức lấy chiếc vòng tay cô mua tặng ra đeo.

Bà nhìn mọi người xung quanh, khóe mắt đuôi mày đều là ý cười, “Tiểu Ngọc đúng là có mắt chọn đồ, ta đã muốn đi Hòe Bắc xem mấy cái vòng ngọc lâu rồi, vậy mà cha con mấy người này ai cũng bận rộn, không rảnh đưa ta đi. Ta muốn tự mình đi ra ngoài thì lại nói ta đã già, đi xa bọn họ không yên tâm. Đúng là tới tuổi này rồi, cũng thành gánh nặng cho con cháu.”

“Mẹ, mẹ nói gì vậy.” Diệp Kỳ ngồi một bên không nói lời nào, nghe thấy thế mới nhịn không được chen vào một câu. Ông là người có diện mạo nghiêm nghị, ít nói, thỉnh thoảng sẽ dùng ánh mắt nghiêm túc quan sát Khương Ngọc, điều này làm cho Khương Ngọc có chút ít căng thẳng.

Thật may là bà nội Diệp thoạt nhìn vô cùng hiền lành hòa ái.

“Bà nội, lần sau người muốn đi thì có thể tìm cháu . . . thật ra tuần nào cháu cũng qua đó đi dạo một lần.” Khương Ngọc vừa nói vừa nhìn bà nội Diệp chớp chớp mắt, “Cháu còn quen với ông chủ ở đấy, có thể được giảm giá một chút nữa.”

Bà nội Diệp cực kỳ cao hứng, vỗ tay nói: “Vậy thì tốt quá, cuối tuần này chúng ta đi luôn nhé? Ta ở nhà mãi ngột ngạt quá rồi.”

“Bà nội, Khương Ngọc cũng rất bận, ngày nào cũng phải viết bản thảo vô cùng mệt mỏi.” Diệp Duy Trăn ngồi xuống bên cạnh Khương Ngọc nói, sau đó hạ thấp giọng nói nhỏ với cô: “Bà nội hẹn thật đấy.”



“Không sao, em rất thích đi đến đó, thêm bà nội vừa hay có người đi cùng.” Khương Ngọc nheo mắt lại, nói đầy thâm ý, “Anh cho rằng em đang lấy lòng anh đó hả? Tự đề cao mình quá.”

Diệp Duy Trăn: “. . . . . .”

Khương Ngọc nhân lúc thần không biết quỷ không hay lén huých khuỷu tay vào eo anh.

Diệp Duy Trăn trong nháy mắt liền hiểu, mình đang bị người ta trêu ghẹo rồi. Anh không khỏi bị cô gái nhỏ trước mặt này chọc cho vui vẻ, thần xui quỷ khiến thế nào cũng vươn tay véo eo cô một cái.

Sự thật chứng minh, Diệp Duy Trăn quả thực không có kinh nghiệm yêu đương gì cả, không khống chế được lực tay, làm Khương Ngọc không nhịn được “Á” một tiếng nho nhỏ.

Bà nội Diệp: “. . . . . .”

Diệp Kỳ: “. . . . . .”

Trong phòng nhất thời yên lặng như tờ, Khương Ngọc lúng túng ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên.

Cuối cùng vẫn là bà nội Diệp từng trải vô cùng trấn định nói sang chuyện khác: “Tiểu Ngọc bình thường hay viết sách, có phải thường xuyên thức đêm hay không?”

Khương Ngọc lúng túng ngồi thẳng lưng, “Trước kia có một khoảng thời gian cháu phải thức đêm, nhưng hiện tại thì rất ít, bình thường sẽ làm việc và nghỉ ngơi hợp lý, không để cho bác gái nhỏ phải lo lắng.”

“Thật là một đứa bé hiếu thuận.” Bà nội lại hỏi một chút tình hình nhà bác gái nhỏ, không hỏi gì đến chuyện của ba mẹ Khương Ngọc.

Bởi vì lo lắng trưởng bối của nhà đối tượng kiêng kị, cho nên Kiều Mộng Tiệp vẫn không nói nguyên nhân thực sự ba mẹ Khương Ngọc qua đời cho người ngoài biết, đối với nhà họ Diệp cũng như thế. Cho nên hiện tại, người nhà họ Diệp không một ai biết rốt cuộc vì sao Khương Ngọc không có ba mẹ, mà chỉ cho là hai người đã mất vì tai nạn giao thông.

—-

Mặc dù có chút “nhạc đệm” nho nhỏ, nhưng lần đầu tiên ra mắt trưởng bối nhà họ Diệp của Khương Ngọc có thể coi là rất thành công. Trước khi đi, Diệp Kỳ còn đưa cho cô một hộp Phổ Nhị ông mang từ Vân Nam về để tặng cho vợ chồng bác gái nhỏ.

Tài xế đưa Diệp Duy Trăn và Khương Ngọc về dưới lầu nhà cô, hai người đứng ở dưới đèn đường chào tạm biệt.

Kết quả, Khương Ngọc nhìn thấy bộ dạng Diệp Duy Trăn nén cười đến khổ sở, liền hung hăng trừng mắt một cái, “Cười gì chứ, đều tại anh, là ai nói sẽ không làm em cảm thấy khó chịu?”

Diệp Duy Trăn giơ tay làm ra vẻ đầu hàng, “Anh nào biết mới đụng nhẹ một cái em đã kêu ra tiếng chứ.”

Khương Ngọc bị lời anh nói làm cho đỏ mặt, “Đồ lưu manh! May là bà nội với ba anh không so đo với em.”

Diệp Duy Trăn cười cười, mở miệng nói, “Người nhà anh rất dễ gần, em đừng suy nghĩ quá nhiều, mặc dù hai chúng ta không có tình cảm làm cơ sở, nhưng anh vẫn hi vọng em sẽ vui vẻ gả cho anh.”

Nghe được ba chữ “Gả cho anh”, bao nhiêu buồn bực bận tâm trước đó của Khương Ngọc đều tan thành mây khói.

Lúc này cô có thể nhìn thấy được sự chân thành trong đáy mắt anh, một người nói chuyện và hành động có thể là giả, nhưng ánh mắt thì không thể lừa người.

Mặc dù việc kết hôn này thoạt nhìn có vẻ vội vàng, nhưng anh không coi nó như trò đùa, cũng rất cẩn thận vì cô suy tính.

Khương Ngọc cúi đầu nhìn mũi giày của mình, “Lúc trước anh nói, anh khát vọng có một gia đình, thật ra thì em cũng vậy.”

Nói xong cô ngẩng đầu lên, đôi mắt trong suốt, giống như kim cương đang phát sáng.

Khương Ngọc chủ động lại gần ôm lấy anh, gương mặt vùi trong lồng ngực ấm áp, dùng chỉ âm thanh chỉ có hai người nghe thấy nói: “Diệp Duy Trăn, em rất vui vì có thể gặp được anh.”

Cô ngẩng đầu nhón chân lên, hôn một cái vào môi anh.

Tay của Diệp Duy Trăn còn đang đút trong túi quần, anh sững người một thoáng, sau đó lập tức rút tay ra ôm lại cô.

Dưới ánh đèn đường vàng mờ ảo, gió đêm mát mẻ lướt qua, tối nay an tĩnh tốt đẹp, tốt đẹp đến mức khiến Khương Ngọc cảm thấy. . . . . . tương lai của cô và Diệp Duy Trăn nhất định sẽ rất tốt.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Khi Nho Chín

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook